Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-128
CHƯƠNG 127: CẬU BÉ HỜN DỖI
CHƯƠNG 127: CẬU BÉ HỜN DỖI
Ngón tay thon dài của Lâm Việt Thịnh nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi Quách Thanh Tú, hơi thở của hắn trở nên dồn dập nhuốm đầy lửa dục.
Quách Thanh Tú khẽ rên rỉ từng tiếng đứt quãng: “Đừng ở chỗ này...”
Lâm Việt Thịnh vén quần áo Quách Thanh Tú lên, nhẹ nhàng hôn từ phần bụng bằng phẳng trơn nhẵn của cô lên phía trên.
“Ưm... Anh có thích con của chúng ta không?” Giọng Quách Thanh Tú nghe mơ hồ không rõ.
Một cảm xúc vui thích mãnh liệt từ nơi nào đó trên thân thể khuếch tán như gợn nước lăn tăn.
Người Quách Thanh Tú khẽ run: “Nhẹ thôi...”
Ý thức càng lúc càng trở nên mơ hồ, cơ thể cao lớn của Lâm Việt Thịnh đè lên người Quách Thanh Tú, dường như hắn bắt đầu không thích những thân mật nho nhỏ này nữa, hắn mạnh mẽ tách chân cô ra.
“Cô Quách, cô Quách...” Một loạt tiếng gõ cửa dồn dập từ bên ngoàitruyền đến.
Lâm Việt Thịnh vô cùng khó chịu, dì Nguyễn này đang làm cái gì vậy? Nửa đêm nửa hôm còn chạy tới gõ cửa ầm ầm như trời sập thế nhỉ.
Quách Thanh Tú cũng chẳng quan tâm đến Lâm Việt Thịnh nữa, cứ thế chỉnh lại quần áo rồi đi đến cửa phòng. Cô mở cửa ra, dì Nguyễn đang lo lắng đứng trước cửa.
“Cô Quách, cậu ba, xin lỗi muộn thế này còn quấy rầy cô cậu, nhưng đứa bé cứ khócđòi mẹ mãi không thôi, tôi dỗ thế nào cũng không được, nó khóc sắp khàn cả tiếng rồi, tôi sợ nhỡ xảy ra chuyện gì nên tới báo cô cậu.”
Dì Nguyễn sợ đến luống cuống chân tay, Lâm Việt Thịnh lạnh lùng nói: “Còn khóc nữa thì ném xuống đi.”
Quách Thanh Tú liếc nhìn hắn rồi cười nói: “Anh ngủ trước đi, em sẽ quay lại ngay.”
Lâm Việt Thịnh đang trong cơn hứng, thấy Quách Thanh Tú định đi bèn đưa tay níu lại: “Này em...” Hắn còn chưa thỏa mãn mà.
Lâm Việt Thịnh nhìn chằm chằm bóng lưng Quách Thanh Tú, hắnsắp phun ra lửa tới nơi rồi. Cô nàng này làm gì vậy, đối xử với một đứa bé không quen còn tốt hơn hắn, thật vô lương tâm.
Phòng khách dưới tầng, cậu bé vẫn đang khóc, Quách Thanh Tú vội vàng ôm lấy cậu bé: “Bé ngoan, dì ở đây, đừng khóc nữa, khóc sẽ có sói xám đến ăn thịt đấy.”
Giọng Quách Thanh Tú dịu dàng ấm áp, hương thơm cơ thể thơm ngát khiến cậu bé bớt căng thẳng lo lắng. Cậu ôm cổ Quách Thanh Tú thật chặt, khẽ lẩm bẩm: “Mẹ, mẹ...”
Có lẽ giọng Quách Thanh Tú rất giống mẹ cậu nên trong lúc mơ màng, cậu đã coi cô như mẹ mình.
Dì Nguyễn thở dài lắc đầu: “Cô Quách, thật vất vả cho cô.”
Quách Thanh Tú mỉm cười, ra hiệu dì Nguyễn tắt đèn ra ngoài.
Dì Nguyễn gật đầu, sau đó bà tắt đèn lui ra ngoài, lúc ra còn trở tay nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“A, cậu ba à, cậu đứng chỗ này làm tôi giật cả mình...” Dì Nguyễn xoay người thấy Lâm Việt Thịnh im lặng đứng ngoài cửa khiến bà giật mình sợ chết khiếp.
Lâm Việt Thịnh khó chịu nhíu mày: “Ngày mai thuê trông trẻ đến đây đi, không thì tống cổ đứa trẻ này đi.”
“Vâng, cậu Ba.” Dì Nguyễn vội vàng đáp, thấy Lâm Việt Thịnh không có ý định đi, bà còn tốt bụng dặn dò: “Cậu ba, tôi thấy đứa bé kia tạm thời vẫn chưa ổn định tinh thần. Cậu đi ngủ trước đi, có khả năng tối nay cô Quách phải ngủ lại ở phòng khách rồi.”
“Đừng dài dòng, đi xuống đi!” Lâm Việt Thịnh vô cùng tuyệt tình đuổi dì Nguyễn đi.
Quách Thanh Tú vất vả lắm mới dỗ cậu bé ngủ tiếp,vừa đứng lên thì cậu bé đã vươn bàn tay nhỏ bé ra ôm lấy cổ cô không rời,miệng còn ậm ờ gọi mẹ, đứa bé này vô cùng thính ngủ, hễ cô động đậy là lại tỉnh ngay.
Lòng Quách Thanh Tú mềm nhũn, sao nỡ bỏ cậu bé lại một mình nữa. Cả đêm trông coi giấc ngủ cho cậu bé.
Sáng hôm sau, lúc cô tỉnh lại thì cậu bé vẫn say trong giấc mộng, vẻ mặt mỉm cười thỏa mãn. Cô nhẹ nhàng buông cậu bé ra, đắp kín chăn cho cậu, rồi nhẹ bước đi ra.
Vừa đến phòng khách, cô phát hiện một người co cuộn trên sô pha. Đi tới xem thì hóa ra là Lâm Việt Thịnh. Hắn nằm chéo trên ghế rồi cứ thế ngủ thiếp đi, chẳng lẽ hắn ở đây đợi cô cả đêm ư?
Quách Thanh Tú áy náy, vừa lúc dì Nguyễn đi ngang qua, bà nhìn Lâm Việt Thịnh rồi khẽ nói với cô: “Cả đêm qua cậu ba chờ cô đó...”
Quách Thanh Tú nhoẻn môi cười khan: “Cháu cũng không muốn anh ấy chờ!” Dứt lời cô xoay người, lay tỉnh Lâm Việt Thịnh: “Này, anh vào phòng ngủ đi.”
Lâm Việt Thịnh mơ mơ màng màng mở mắt, thấy Quách Thanh Tú thì vươn tay kéo cô vào lòng mình, thế là hai người chen chúc nhau trong chiếc sô pha. Thật ra chiếc sô pha này là giường, một người ngủ còn có vẻ rộng rãi, hai người thì hơi chật.
Quách Thanh Tú ngủ cả đêm nào còn buồn ngủ nữa, đang định vùng vẫy đứng dậy thì bị Lâm Việt Thịnh ôm chặt như bạch tuộc: “Không cho đi, đồ hư đốn, thà rằng theo trai lạ cả đêm cũng không chịu ở với người đàn ông của mình, thật là đồ vô lương tâm...” Lâm Việt Thịnh cằn nhằn mắng Quách Thanh Tú, Quách Thanh Tú toát mồ hôi, gì mà trai lạ, rõ ràng là một đứa bé thôi mà?
Cô đang chuẩn bị phản bác thì phát hiện Lâm Việt Thịnh không có tỉnh lại, hắn đang nói mơ. Cô dở khóc dở cười, trong mơ mà cũng mắng cô, thật quá đáng!
Quách Thanh Tú mỉm cười ngắm nhìn Lâm Việt Thịnh. Khuôn mặt hắn vô cùng đẹp trai, đường nét rõ ràng, lông mi vừa dài vừa rậm, mũi thẳng, hai đôi mày kiếm khiến cả người hắn trở nên nổi bật, đôi môi hồng hào hơi mỏng nhếch lên. Dù lúc ngủ, hắn vẫn đẹp trai ngời ngời.
Những tia nắng rục rỡ lung linh len qua cửa sổ chiếu lên mặt hắn khiến khuôn mặt đã đẹp nay còn đẹp hơn. Cô cứ vậy ngơ ngác nhìn hắn đến mê say.
Hơn chín giờ sáng thì có cảnh sát tới, có lẽ nhận được tin quản lý siêu thị báo hôm qua nên cảnh sát đưa cha mẹ đứa bé đến nhận con.
Vóc dáng người mẹ đứa bé xấp xỉ Quách Thanh Tú, tuổi thì lớn hơn một chút, vừa trông thấy cậu bé, người mẹ đã nhào tới ôm lấy khóc sướt mướt.
Ngoài mặt Lâm Việt Thịnh không tỏ vẻ gì, nhưng lại ước tên nhóc con này mau biến khỏi đây.
“Cảm ơn cô Quách đã chăm sóc con trai tôi...” Mẹ cậu bé cực kỳ cảm kích Quách Thanh Tú đã chăm sóc con trai, sau đó cô ấy nói sơ qua về ngọn nguồn chuyện xảy ra.
Hóa ra là nữ giúp việc nhà họ xích mích với chủ nhà nên trả đũa, cố ý dẫn đứa bé đến siêu thị rồi vứt lại. Biết chuyện, mẹ cậu bé lập tức báo cảnh sát, sau khi thẩm vấn nữ giúp việc thì ả ta đã nhận tội. Cảnh sát lập tức đến siêu thị, liên lạc với quản lý siêu thị và tìm đến chỗ Quách Thanh Tú.
Quách Thanh Tú cười lắc đầu: “Không cần cảm ơn tôi, sau này anh chị phải chăm sóc con cho thật tốt.”
“Đúng rồi, sao con trai chị chỉ biết gọi ba mẹ thôi nhỉ?” Quách Thanh Tú khá tò mò.
Mẹ cậu bé hơi khó xử, cười trừ: “Con trai tôi chậm nói, chỉ biết gọi mấy từ đơn giản như ba mẹ, ông bà. Trông thấy người tầm tuổi chúng tôi cũng gọi ba mẹ. Ngại quá, khiến anh chị phiền phức. Đây chính là chút lòng thành của chúng tôi, xin chị hãy nhận lấy.”
Mẹ cậu bé dúi tiền vào túi áo Quách Thanh Tú, cô vội từ chối: “Đừng như vậy.”
Quách Thanh Tú thấy vẻ mặt Lâm Việt Thịnh ngày càng khó chịu. Mấy triệu bạc này hắn đâu để vào mắt, cô vội kéo Lâm Việt Thịnh ra rồi nói: “Thật ra tôi cũng không chăm sóc cháu mấy, đều là chú này chăm sóc nó, anh ấy rất thích cháu nhà cô.”
Lâm Việt Thịnh vừa muốn phản bác, mẹ cậu bé đãlại cảm ơn Lâm Việt Thịnh: “Cảm ơn cậu Lâm đã chăm sóc con trai tôi. Con trai, mau đến thơm chú và chào tạm biệt đi con.”
Cậu bé chần chừ, cuối cùng cũng thơm chụt một cái lên mặt Lâm Việt Thịnh. Hôn xong, cậu bé còn vỗ bàn tay nhỏ bé cười khúc khích.
Lâm Việt Thịnh sầm mặt lại, vất vả lắm mới gượng cười nổi, nụ cười này có vẻ vô cùng khó chịu.
Tiễn cả nhà cậu bé ra về, Lâm Việt Thịnh túm phắt lấy Quách Thanh Tú: “Quách Thanh Tú, em cố ý phải không?”
“Này, anh đừng hung dữ thế được không?” Quách Thanh Tú liếc nhìn hắn, rồi đẩy bàn tay đang nắm chặt cổ áo mình ra, vẻ mặt cô đầy vô tội: “Rõ ràng chính anh chăm sóc thằng bé mà. Lâm Việt Thịnh, rõ ràng anh là một ông chú tốt mà, sao không thừa nhận, vốn dĩ anh rất thích đứa bé này mà...”
“Được rồi, bớt nói phét đi, hừ!” Lâm Việt Thịnh không hề suy suyển gì, hắn còn lâu mới là ông chú tốt.
Đường đường là tổng giám đốc công ty lớn, sao có thể vì mấy triệu bạc mà làm trông trẻ cho nhà người ta. Nếu không phải nể mặt Quách Thanh Tú thì hắn đã ... Thật ra cậu bé kia cũng không đáng ghét lắm.
Hắn đưa tay sờ nơi bị cậu bé thơm, dịu dàng mềm mại... Tiếng trẻ con ngọt ngào dịu dàng, đôi mắt long lanh to tròn, cơ thể nho nhỏ...
Khụ, sao trong đầu hắn lại có ý nghĩ kỳ quái này chứ.
“Lâm Việt Thịnh, có phải anh cũng rất thích trẻ con hay không?” Quách Thanh Tú ôm cổ Lâm Việt Thịnh, cái đầu nhỏ lắc lư, mỉm cười nhìn hắn với ánh mắt cuốn hút.
“Em định dụ dỗ gì thế? Có trẻ con phiền lắm.” Lâm Việt Thịnh như không quá hứng thú, đẩy Quách Thanh Tú ra, đi đếnghế sô phangồi xuống.
Điện thoại Quách Thanh Tú bỗng đổ chuông, cô liền bắt máy.
“Thanh Tú, mấy ngày nay cậu sao rồi?”
Thấy Lâm Việt Thịnh đang nhìn mình , cô bèn giơ điện thoai lên, cười nói: “Điện thoại của Quyên Quyên này.”
Lâm Việt Thịnh quay đầu đi, không nhìn cô nữa.
Quách Thanh Tú cầm điện thoại di động ra ngoài phòng khách buôn chuyện: “Ha ha, Quyên Quyên, tớ vẫn khỏe. Hôm nọ tớ nhặt được một cậu béđáng yêu lắm. Cậu không biết khuôn mặt non mềm của nó đâu, yêu quá đi.”
“Không phải chứ, số cậu may thế, ngay cả trẻ con cũng có thể nhặt được...”
“Ừ, mới được mẹ đón đi rồi. Đúng rồi Quyên Quyên, cậu tìm tớ làm gì?”
“À, cậu có rảnh không tối đi ăn uống nhé?”
“Ồ, cậu nhặt được tiền sao mà tốt bụng rủ tớ đi ăn?”
“Nể mặt người ta đi chứ người đẹp Quách. Tớ biết bây giờ cậu đang quang vinh trèo lên vị trí cô chủ nhà họ Lâm, sau này muốn mời cậu ăn cơm phải nói trước xếp hàng phải không?”
“Bớt nói nhảm, ở đâu?”
Lê Quyên Quyên báo địa điểm và thời gian, Quách Thanh Tú đáp ừ rồi tắt máy. Cô cất điện thoại quay vào phòng khách. Mới ban nãy còn nhìn thấy Lâm Việt Thịnh ngồi trên sô pha, giờ nháy mắt đã không thấy bóng người đâu.
CHƯƠNG 127: CẬU BÉ HỜN DỖI
Ngón tay thon dài của Lâm Việt Thịnh nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi Quách Thanh Tú, hơi thở của hắn trở nên dồn dập nhuốm đầy lửa dục.
Quách Thanh Tú khẽ rên rỉ từng tiếng đứt quãng: “Đừng ở chỗ này...”
Lâm Việt Thịnh vén quần áo Quách Thanh Tú lên, nhẹ nhàng hôn từ phần bụng bằng phẳng trơn nhẵn của cô lên phía trên.
“Ưm... Anh có thích con của chúng ta không?” Giọng Quách Thanh Tú nghe mơ hồ không rõ.
Một cảm xúc vui thích mãnh liệt từ nơi nào đó trên thân thể khuếch tán như gợn nước lăn tăn.
Người Quách Thanh Tú khẽ run: “Nhẹ thôi...”
Ý thức càng lúc càng trở nên mơ hồ, cơ thể cao lớn của Lâm Việt Thịnh đè lên người Quách Thanh Tú, dường như hắn bắt đầu không thích những thân mật nho nhỏ này nữa, hắn mạnh mẽ tách chân cô ra.
“Cô Quách, cô Quách...” Một loạt tiếng gõ cửa dồn dập từ bên ngoàitruyền đến.
Lâm Việt Thịnh vô cùng khó chịu, dì Nguyễn này đang làm cái gì vậy? Nửa đêm nửa hôm còn chạy tới gõ cửa ầm ầm như trời sập thế nhỉ.
Quách Thanh Tú cũng chẳng quan tâm đến Lâm Việt Thịnh nữa, cứ thế chỉnh lại quần áo rồi đi đến cửa phòng. Cô mở cửa ra, dì Nguyễn đang lo lắng đứng trước cửa.
“Cô Quách, cậu ba, xin lỗi muộn thế này còn quấy rầy cô cậu, nhưng đứa bé cứ khócđòi mẹ mãi không thôi, tôi dỗ thế nào cũng không được, nó khóc sắp khàn cả tiếng rồi, tôi sợ nhỡ xảy ra chuyện gì nên tới báo cô cậu.”
Dì Nguyễn sợ đến luống cuống chân tay, Lâm Việt Thịnh lạnh lùng nói: “Còn khóc nữa thì ném xuống đi.”
Quách Thanh Tú liếc nhìn hắn rồi cười nói: “Anh ngủ trước đi, em sẽ quay lại ngay.”
Lâm Việt Thịnh đang trong cơn hứng, thấy Quách Thanh Tú định đi bèn đưa tay níu lại: “Này em...” Hắn còn chưa thỏa mãn mà.
Lâm Việt Thịnh nhìn chằm chằm bóng lưng Quách Thanh Tú, hắnsắp phun ra lửa tới nơi rồi. Cô nàng này làm gì vậy, đối xử với một đứa bé không quen còn tốt hơn hắn, thật vô lương tâm.
Phòng khách dưới tầng, cậu bé vẫn đang khóc, Quách Thanh Tú vội vàng ôm lấy cậu bé: “Bé ngoan, dì ở đây, đừng khóc nữa, khóc sẽ có sói xám đến ăn thịt đấy.”
Giọng Quách Thanh Tú dịu dàng ấm áp, hương thơm cơ thể thơm ngát khiến cậu bé bớt căng thẳng lo lắng. Cậu ôm cổ Quách Thanh Tú thật chặt, khẽ lẩm bẩm: “Mẹ, mẹ...”
Có lẽ giọng Quách Thanh Tú rất giống mẹ cậu nên trong lúc mơ màng, cậu đã coi cô như mẹ mình.
Dì Nguyễn thở dài lắc đầu: “Cô Quách, thật vất vả cho cô.”
Quách Thanh Tú mỉm cười, ra hiệu dì Nguyễn tắt đèn ra ngoài.
Dì Nguyễn gật đầu, sau đó bà tắt đèn lui ra ngoài, lúc ra còn trở tay nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“A, cậu ba à, cậu đứng chỗ này làm tôi giật cả mình...” Dì Nguyễn xoay người thấy Lâm Việt Thịnh im lặng đứng ngoài cửa khiến bà giật mình sợ chết khiếp.
Lâm Việt Thịnh khó chịu nhíu mày: “Ngày mai thuê trông trẻ đến đây đi, không thì tống cổ đứa trẻ này đi.”
“Vâng, cậu Ba.” Dì Nguyễn vội vàng đáp, thấy Lâm Việt Thịnh không có ý định đi, bà còn tốt bụng dặn dò: “Cậu ba, tôi thấy đứa bé kia tạm thời vẫn chưa ổn định tinh thần. Cậu đi ngủ trước đi, có khả năng tối nay cô Quách phải ngủ lại ở phòng khách rồi.”
“Đừng dài dòng, đi xuống đi!” Lâm Việt Thịnh vô cùng tuyệt tình đuổi dì Nguyễn đi.
Quách Thanh Tú vất vả lắm mới dỗ cậu bé ngủ tiếp,vừa đứng lên thì cậu bé đã vươn bàn tay nhỏ bé ra ôm lấy cổ cô không rời,miệng còn ậm ờ gọi mẹ, đứa bé này vô cùng thính ngủ, hễ cô động đậy là lại tỉnh ngay.
Lòng Quách Thanh Tú mềm nhũn, sao nỡ bỏ cậu bé lại một mình nữa. Cả đêm trông coi giấc ngủ cho cậu bé.
Sáng hôm sau, lúc cô tỉnh lại thì cậu bé vẫn say trong giấc mộng, vẻ mặt mỉm cười thỏa mãn. Cô nhẹ nhàng buông cậu bé ra, đắp kín chăn cho cậu, rồi nhẹ bước đi ra.
Vừa đến phòng khách, cô phát hiện một người co cuộn trên sô pha. Đi tới xem thì hóa ra là Lâm Việt Thịnh. Hắn nằm chéo trên ghế rồi cứ thế ngủ thiếp đi, chẳng lẽ hắn ở đây đợi cô cả đêm ư?
Quách Thanh Tú áy náy, vừa lúc dì Nguyễn đi ngang qua, bà nhìn Lâm Việt Thịnh rồi khẽ nói với cô: “Cả đêm qua cậu ba chờ cô đó...”
Quách Thanh Tú nhoẻn môi cười khan: “Cháu cũng không muốn anh ấy chờ!” Dứt lời cô xoay người, lay tỉnh Lâm Việt Thịnh: “Này, anh vào phòng ngủ đi.”
Lâm Việt Thịnh mơ mơ màng màng mở mắt, thấy Quách Thanh Tú thì vươn tay kéo cô vào lòng mình, thế là hai người chen chúc nhau trong chiếc sô pha. Thật ra chiếc sô pha này là giường, một người ngủ còn có vẻ rộng rãi, hai người thì hơi chật.
Quách Thanh Tú ngủ cả đêm nào còn buồn ngủ nữa, đang định vùng vẫy đứng dậy thì bị Lâm Việt Thịnh ôm chặt như bạch tuộc: “Không cho đi, đồ hư đốn, thà rằng theo trai lạ cả đêm cũng không chịu ở với người đàn ông của mình, thật là đồ vô lương tâm...” Lâm Việt Thịnh cằn nhằn mắng Quách Thanh Tú, Quách Thanh Tú toát mồ hôi, gì mà trai lạ, rõ ràng là một đứa bé thôi mà?
Cô đang chuẩn bị phản bác thì phát hiện Lâm Việt Thịnh không có tỉnh lại, hắn đang nói mơ. Cô dở khóc dở cười, trong mơ mà cũng mắng cô, thật quá đáng!
Quách Thanh Tú mỉm cười ngắm nhìn Lâm Việt Thịnh. Khuôn mặt hắn vô cùng đẹp trai, đường nét rõ ràng, lông mi vừa dài vừa rậm, mũi thẳng, hai đôi mày kiếm khiến cả người hắn trở nên nổi bật, đôi môi hồng hào hơi mỏng nhếch lên. Dù lúc ngủ, hắn vẫn đẹp trai ngời ngời.
Những tia nắng rục rỡ lung linh len qua cửa sổ chiếu lên mặt hắn khiến khuôn mặt đã đẹp nay còn đẹp hơn. Cô cứ vậy ngơ ngác nhìn hắn đến mê say.
Hơn chín giờ sáng thì có cảnh sát tới, có lẽ nhận được tin quản lý siêu thị báo hôm qua nên cảnh sát đưa cha mẹ đứa bé đến nhận con.
Vóc dáng người mẹ đứa bé xấp xỉ Quách Thanh Tú, tuổi thì lớn hơn một chút, vừa trông thấy cậu bé, người mẹ đã nhào tới ôm lấy khóc sướt mướt.
Ngoài mặt Lâm Việt Thịnh không tỏ vẻ gì, nhưng lại ước tên nhóc con này mau biến khỏi đây.
“Cảm ơn cô Quách đã chăm sóc con trai tôi...” Mẹ cậu bé cực kỳ cảm kích Quách Thanh Tú đã chăm sóc con trai, sau đó cô ấy nói sơ qua về ngọn nguồn chuyện xảy ra.
Hóa ra là nữ giúp việc nhà họ xích mích với chủ nhà nên trả đũa, cố ý dẫn đứa bé đến siêu thị rồi vứt lại. Biết chuyện, mẹ cậu bé lập tức báo cảnh sát, sau khi thẩm vấn nữ giúp việc thì ả ta đã nhận tội. Cảnh sát lập tức đến siêu thị, liên lạc với quản lý siêu thị và tìm đến chỗ Quách Thanh Tú.
Quách Thanh Tú cười lắc đầu: “Không cần cảm ơn tôi, sau này anh chị phải chăm sóc con cho thật tốt.”
“Đúng rồi, sao con trai chị chỉ biết gọi ba mẹ thôi nhỉ?” Quách Thanh Tú khá tò mò.
Mẹ cậu bé hơi khó xử, cười trừ: “Con trai tôi chậm nói, chỉ biết gọi mấy từ đơn giản như ba mẹ, ông bà. Trông thấy người tầm tuổi chúng tôi cũng gọi ba mẹ. Ngại quá, khiến anh chị phiền phức. Đây chính là chút lòng thành của chúng tôi, xin chị hãy nhận lấy.”
Mẹ cậu bé dúi tiền vào túi áo Quách Thanh Tú, cô vội từ chối: “Đừng như vậy.”
Quách Thanh Tú thấy vẻ mặt Lâm Việt Thịnh ngày càng khó chịu. Mấy triệu bạc này hắn đâu để vào mắt, cô vội kéo Lâm Việt Thịnh ra rồi nói: “Thật ra tôi cũng không chăm sóc cháu mấy, đều là chú này chăm sóc nó, anh ấy rất thích cháu nhà cô.”
Lâm Việt Thịnh vừa muốn phản bác, mẹ cậu bé đãlại cảm ơn Lâm Việt Thịnh: “Cảm ơn cậu Lâm đã chăm sóc con trai tôi. Con trai, mau đến thơm chú và chào tạm biệt đi con.”
Cậu bé chần chừ, cuối cùng cũng thơm chụt một cái lên mặt Lâm Việt Thịnh. Hôn xong, cậu bé còn vỗ bàn tay nhỏ bé cười khúc khích.
Lâm Việt Thịnh sầm mặt lại, vất vả lắm mới gượng cười nổi, nụ cười này có vẻ vô cùng khó chịu.
Tiễn cả nhà cậu bé ra về, Lâm Việt Thịnh túm phắt lấy Quách Thanh Tú: “Quách Thanh Tú, em cố ý phải không?”
“Này, anh đừng hung dữ thế được không?” Quách Thanh Tú liếc nhìn hắn, rồi đẩy bàn tay đang nắm chặt cổ áo mình ra, vẻ mặt cô đầy vô tội: “Rõ ràng chính anh chăm sóc thằng bé mà. Lâm Việt Thịnh, rõ ràng anh là một ông chú tốt mà, sao không thừa nhận, vốn dĩ anh rất thích đứa bé này mà...”
“Được rồi, bớt nói phét đi, hừ!” Lâm Việt Thịnh không hề suy suyển gì, hắn còn lâu mới là ông chú tốt.
Đường đường là tổng giám đốc công ty lớn, sao có thể vì mấy triệu bạc mà làm trông trẻ cho nhà người ta. Nếu không phải nể mặt Quách Thanh Tú thì hắn đã ... Thật ra cậu bé kia cũng không đáng ghét lắm.
Hắn đưa tay sờ nơi bị cậu bé thơm, dịu dàng mềm mại... Tiếng trẻ con ngọt ngào dịu dàng, đôi mắt long lanh to tròn, cơ thể nho nhỏ...
Khụ, sao trong đầu hắn lại có ý nghĩ kỳ quái này chứ.
“Lâm Việt Thịnh, có phải anh cũng rất thích trẻ con hay không?” Quách Thanh Tú ôm cổ Lâm Việt Thịnh, cái đầu nhỏ lắc lư, mỉm cười nhìn hắn với ánh mắt cuốn hút.
“Em định dụ dỗ gì thế? Có trẻ con phiền lắm.” Lâm Việt Thịnh như không quá hứng thú, đẩy Quách Thanh Tú ra, đi đếnghế sô phangồi xuống.
Điện thoại Quách Thanh Tú bỗng đổ chuông, cô liền bắt máy.
“Thanh Tú, mấy ngày nay cậu sao rồi?”
Thấy Lâm Việt Thịnh đang nhìn mình , cô bèn giơ điện thoai lên, cười nói: “Điện thoại của Quyên Quyên này.”
Lâm Việt Thịnh quay đầu đi, không nhìn cô nữa.
Quách Thanh Tú cầm điện thoại di động ra ngoài phòng khách buôn chuyện: “Ha ha, Quyên Quyên, tớ vẫn khỏe. Hôm nọ tớ nhặt được một cậu béđáng yêu lắm. Cậu không biết khuôn mặt non mềm của nó đâu, yêu quá đi.”
“Không phải chứ, số cậu may thế, ngay cả trẻ con cũng có thể nhặt được...”
“Ừ, mới được mẹ đón đi rồi. Đúng rồi Quyên Quyên, cậu tìm tớ làm gì?”
“À, cậu có rảnh không tối đi ăn uống nhé?”
“Ồ, cậu nhặt được tiền sao mà tốt bụng rủ tớ đi ăn?”
“Nể mặt người ta đi chứ người đẹp Quách. Tớ biết bây giờ cậu đang quang vinh trèo lên vị trí cô chủ nhà họ Lâm, sau này muốn mời cậu ăn cơm phải nói trước xếp hàng phải không?”
“Bớt nói nhảm, ở đâu?”
Lê Quyên Quyên báo địa điểm và thời gian, Quách Thanh Tú đáp ừ rồi tắt máy. Cô cất điện thoại quay vào phòng khách. Mới ban nãy còn nhìn thấy Lâm Việt Thịnh ngồi trên sô pha, giờ nháy mắt đã không thấy bóng người đâu.
Bình luận facebook