-
Chương 8
Chương 17
“Anh nói ——–! Lão nhân kia có phải hay không thật sự sắp đi————?” Ta đứng ở trên cầu nhảy, hắng hắng cổ họng hướng người bên cạnh liều mạng tê rống.
“A a a a a —————!”
“Anh nói ——–! Tôi nếu như vẫn không nghe theo lời nói của ông ấy, có phải hay không rất bất hiếu———?”
“A a a a a—————!”
“Anh nói——–! Lão nhân bốc đồng như vậy, đã chết liền chết tôi cùng lắm thì không chịu đáp ứng tâm nguyện của ông ấy——–?”
“A a a a a a a —————–!”
“Thao! Cô có thể hay không câm miệng—! Ầm ỹ chết người——!”
“A a a a a a a a a a————–!”
“Thao! Cùng cô xuất môn thực con mẹ nó dọa người!”
“A a a a a a a a a a ————-!”
“…”
Ta giơ chai nước suối Thủy Bình, cô lỗ cô lỗ tu ừng ực gần hết phân nửa mới đem một bình khác đưa cho tên đang ngồi ở ghế nghỉ ngơi, mặt trắng bệch tứ chi tê liệt Thần Tư: “Uy! Rống mệt mỏi thì uống nước đi!”
Mỗ đeo kính râm, tiểu thân thể phiêu dật dị thường cải trang mỹ nữ không nói hai lời, ngay lập tức tiếp nhận uống điên cuồng.
Ta theo dõi yết hầu hắn khẽ động, chậc chậc chậc, quả nhiên tiểu yêu tinh trời sinh, ngay cả uống nước cũng gợi cảm được như vậy.
Ta dùng sức hút hút nước miếng trong miệng, cố gắng trấn định trước sắc đẹp trước mắt: “Uống nhanh, một hồi nữa chúng ta tiếp tục nha!”
Chai nước suối Thủy Bình phang chính giữa ót của ta.
“Hạ Tiểu Hoa! Cô tuyệt đối không phải người địa cầu! Chúng ta đã ngồi 11 lần! 11 lần có biết không???”
“11 lần?” Nhưng là ta còn thiệt nhiều cái để nói, chưa kịp nói xong a!
Một tiếng hừ lạnh: “11 lần!”
“Tôi đã nói những gì?” Ta trừng lớn mắt, như thế nào nhanh vậy?
Mỹ nữ tóc dài bạo phát: “Mẹ nó tôi làm sao mà biết!”
Cũng đúng, ta gật gật đầu. Dựa theo trình độ kêu thê lương của người nào đó, biết mới là thần kỳ.
Ta đặt mông ngồi bên cạnh Thần Tư: “Uy, anh! Choáng váng xong rồi thì giúp tôi đi mua cốc lem ly đi!”
Mỹ nữ lại bạo phát: “Tôi cũng không phải người hầu! Muốn ăn tự mình đi!”
Ta cúi đầu nhặt lên chai nước suối Thủy Bình rỗng không: “Nước là tôi giúp anh mua…”
Chỉ chỉ người nào đó tóc dài: “Tóc giả cũng là tôi giúp anh mua…”
Tay cũng mượn cơ hội sờ soạng cơ bụng người nào đó: “Quần áo, vẫn là tôi giúp anh mua…”
“Câm miệng! Ngồi chờ!” Người nào đó quay đầu bước đi.
“Uy! Bên phải!”
“Tôi đi nhà vệ sinh cô quản được sao?”
“Nga! Anh sẽ không phải là, muốn tiến toilet nữ, cố ý muốn…”
Tuyệt sắc mỹ nữ không nói hai lời, hướng về phía ta giơ lên giày vải đại kích cỡ.
Ta thực thức thời ngồi phịch ở trên ghế nhắm mắt dưỡng thần. Cảm giác được hơi thở người nào đó càng ngày càng xa.
Người này, quả nhiên tiềm lực động vật vô hạn.
Mấy ngày, liền hoàn toàn rõ ràng không cần ngủ.
Vô luận như thế nào ép buộc, cho dù là 11 lần nhảy cầu cũng sẽ không thấy mệt.
Không biết Lưu quản gia có tìm được Diệp Hy không? Tay ta theo phản xạ muốn sờ sờ vào túi xách, mới nhớ đến, ta kỳ thật là không có di động.
Có một số sự việc, nếu như đã qua rồi, Diệp Hy, liền ngay cả làm lại một lần đều lười.
Tỷ như đưa di động.
Diệp tam công tử, quả nhiên kiêu ngạo khác người.
Giống như hôn lễ long trọng của chúng ta, còn có nhà thiết kế áo cưới đỉnh đỉnh đại danh thế giới.
“Hạ Tiểu Hoa, tôi muốn làm cho toàn bộ thế giới đều biết, từ hôm nay trở đi, cô chính là phu nhân của Diệp Hy tôi.”
Như vậy làm cho ta tim đập rộn ràng, Diệp Hy nói được thực đương nhiên.
Như vậy hoa lệ lụa trắng, nhẫn kim cương làm cho người ta nhìn thấy mà khiếp sợ.
Khoe khoang Diệp gia giàu có cùng khí khái, làm cho mỗi nữ nhân đều động tâm.
Chính là, không cần toàn bộ thế giới.
Toàn bộ thế giới của Diệp Hy, cũng chỉ cần mình Diệp lão đầu mà thôi.
Diệp lão đầu biết, hết thảy mọi điều trên đều đáng giá.
Không tiếc huy động truyền thông toàn thành phố, theo giúp ta làm một cái hôn lễ hoàn mỹ nhất thế kỷ.
Kiêu ngạo Diệp tam công tử, , làm hết thảy mọi chuyện, chỉ vì muốn xem một cái lão nhân hơn nửa đêm ngồi ở hoa viên chảy lệ mà thôi.
Nhưng là, lão nhân chảy lệ ngày ấy, có lẽ cũng sắp chết.
Nếu không có lão nhân kia, Diệp Hy, hẳn là sẽ vô cùng thương tâm đi?
“Hạ Tiểu Hoa!” Thanh âm vô cùng mất kiên nhẫn.
Ta mở mắt ra, thấy một cây kem ngọt trắng hồng. Tiếp nhận đưa tới miệng cắn, rõ ràng rất ngọt rất thơm, nuốt vào, băng lãnh yết hầu, lạnh đến cả trong lòng.
“Ăn ngon sao?” Vẫn như cũ không quá bình tĩnh.
Ta gật đầu.
Lại đưa qua một cái.
Ta thí điên thí điên tay kia thì cũng tiếp được, liếm một ngụm bên trái, lại liếm một ngụm bên phải: “Uy! Vì sao đối với tôi tốt như vậy?”
“Tôi đi toilet rồi tiện đường luôn, cầm qua không muốn ăn!”
Kháo!
Ta hung hăng cắn tay cái người đi toilet không muốn ăn kem ly, hắn ngồi trên ghế động cũng không nghĩ động.
“Hạ Tiểu Hoa, đem số di động của cô cho tôi!”
“Tôi… không có di động…” Ta hạ thấp âm lượng, thấy người nào đó khóe mắt vừa kéo, lập tức bồi thêm một câu: “Thật sự! Di động của tôi rơi hỏng rồi!”
Mỹ nữ tóc dài rất không tiết hạnh “thiết” một tiếng: “Ngu ngốc!” Lôi kéo ta một đường tiến vào khu trò chơi bán quà tặng lưu niệm, chỉ vào một cái di động màu phấn hồng Hello Kitty: “Muốn cái này không?”
Ta hai mắt sáng lên: “Anh làm sao mà biết tôi thích?”
“Về điểm thưởng thức này của cô…” Âm thanh phát ra càng khinh thường.
Kháo! Lão nương đây là thiết kế sư nổi danh! Ta túm phục sức hàng hiệu trên người dứ dứ hắn, nhưng người nào đó hoàn toàn không thèm để ý.
Thần Tư xoát xoát người một lúc, đào ra di động của bản thân.
“A! Anh như thế nào có di động còn tắt máy?” Ta là bật máy 24 giờ không nghỉ.
Người nào đó trở mình xem thường: “Điên thoại rất phiền.” Lấy ra thẻ sim vứt sang bên cho ta: “Cầm lấy! Số điên thoại tư nhân của tôi, dãy số cũng không tệ lắm.”
“Hắc hắc, nếu phân nửa đêm có hồ ly tinh gọi đến cho tôi, không biết tôi sẽ…” Ta cười đến vẻ măt dâm tà.
Xem thường càng sâu: “Tôi liền ngu ngốc đến nỗi chỉ có một số điện thoại?”
Ta ngộ đạo. Người ta đường đường là Á châu siêu cấp tân tinh. Kia số điện thoại nay đổi mai đổi không phải chuyện gì hiếm lạ.
Ta yên tâm thoải mái nhận lấy, hỏi vô liêm sỉ: “Uy! Đem số điện thoại của anh cho tôi! Cái tư nhân nhất! Muốn tìm là có thể gọi được!”
Thành công nhìn thấy người nào đó hung ác mị mắt, lập tức không sợ chết đem điện thoại đưa qua: “Kia gì, đổi đi! Cái trước kia tôi dùng hoàn toàn khác hẳn, công năng tôi không biết dùng!”
“Hạ! Tiểu! Hoa!” Mỹ nữ tóc dài một phen đoạt lấy điện thoại Hello Kitty của ta, dùng thanh âm cực kỳ tục tằn rống giận, sợ tới mức tiểu thư bán hàng giật mình chấn động, ta nhanh chóng vọt lẹ ra khỏi cửa hàng lưu niệm, điên cuồng đuổi theo phía sau là Á châu siêu cấp tân tinh nam phẫn nữ trang.
Ta một bên chạy, một bên quay đầu kêu: “Uy! Tỷ mời ngươi uống rượu đi!”
“Ai ban ngày ban mặt muốn cô mời uống rượu?” Phía sau tê rống càng to.
Ta để ý cũng không thèm để ý, liều mạng vọt tới cái Mercedes-Benz của người nào đó, nằm úp sấp bên cạnh cửa xe vù vù thở.
Thở hổn hển cả buổi, mỹ nữ phẫn nộ vẫn chưa có đến nơi.
Nha đi đứng thực TM nó chậm.
Ta quay đầu đang muốn đi tìm, thật xa liền trông thấy mỹ nữ tóc dài phiêu phiêu, mang theo hai trái bóng bay ngây thơ chạy càng ngày càng gần.
Cuối cùng đêm ngây thơ bong bóng nhét vào trong tay ta: “Cho cô.”
“Kháo! Mua đến làm gì?” Ta không tình nguyện tiếp nhận.
“Đi công viên giải trí vốn nên mua bóng bay.” Người nào đó đáp có thứ tự, dẫn đầu bước lên xe, cong cong khóe miệng: “Hạ Tiểu Hoa, tôi mua cho cô kem ly, di động, còn có bóng bay, hai ta huề nhau, ai cũng không nợ ai.” Tùy tay sửa sang lại tóc dài phiêu dật.
Nga, nước khoáng, tóc giả cùng quần áo! Ta hiểu biết gật gật đầu, nguyên lai bóng bay là góp cho đủ quân số a!
Quả nhiên huề nhau, ai cũng không nợ ai.
Ta khoát tay, đi theo Thần Tư lên xe: “Tôi mệt mỏi, về nhà đi!”
Người nào đó ngẩn người, không nói gì, khởi động xe, một cước đạp chân ga phóng lao đi.
Ta sợ tới sắc mặt trắng bệch, liều mạng sờ soạng tìm kiếm dây an toàn xa xa, nhanh chóng nhắm mắt lại.
Ông trời phù hộ! Ta không nghĩ so với Diệp lão đầu còn muốn trước ăn đồ cúng đâu!
Xe bay một hồi lâu, rốt cục cũng ổn định. Ta nghe thấy bên cạnh thanh âm người nào đó: “Hạ Tiểu Hoa, nếu cảm thấy sợ hãi, nói ra đi.”
Ta nghiêng người, ngồi đưa lưng về phía Thần Tư.
“Khổ sở cũng vậy.”
“…”
“Đối người khác tốt cũng vậy.”
Ta mở mắt ra, dùng khóe mắt dư quang ngắm người nào đó tóc dài bay bay đang nghiêm túc lái xe. Ánh mắt chân thành như vậy, thanh âm mềm mại như vậy, Thần Tư, bộ dạng thực sự rất đẹp trai.
“… Nếu có một việc, biết rõ ràng đối với mọi người đều tốt, nhưng là tôi thực sự thực sự sợ hãi, rất khó vượt qua, không muốn làm… Tôi, nên làm cái gì bây giờ?”
“…”
Ta xem Thần Tư, rất nhiều sự việc, cũng không thể dễ dàng như thế huề nhau.
Hắn tựa hồ như cảm giác được ánh mắt của ta, mất tự nhiên thanh thanh cổ họng: “Hạ Tiểu Hoa, đem ánh mắt nhắm lại.”
“Ừm.” Ta ngoan ngoãn nghe lời.
Xe cứ vậy chạy như bay, thật lâu thật lâu, lâu đến mức ta cơ hồ chết lặng, mới nghe được thanh âm không hề dao động, vô cùng bình ổn: “Khoa học kỹ thuật phát triển hiện đại như vậy, người, sẽ không dễ dàng ăn đồ cúng đâu.”
Ta trừng lớn mắt: “Dừng xe!”
Thần Tư mị mắt, biến sắc, nhưng xe vẫn đỗ lại ven đường. Ta dùng sức mở cửa xe, vọt đi xuống.
Một khắc đóng sầm cửa xe, ta khẩn cấp chạy như bay mà đi.
Cứ chạy như vậy, cắn chặt môi.
Mọi lời ta nói lúc nhảy cầu, hắn đều nghe thấy được, một chữ cũng không sót.
Nói như vậy… Xem như, an ủi?
An ủi một cái đứa ngốc cố chấp ích kỷ sao?
Khả Nhạc, bạn tốt của ta, rõ ràng có thể chọn lựa lại một lần.
Diệp Hy, đợi lâu như vậy, rõ ràng có thể đến được hạnh phúc.
Xú lão đầu, không có việc gì nhấc quải trượng ngoạn trẻ, rõ ràng có thể trường mệnh trăm tuổi.
Rất nhiều việc, rõ ràng có thể, lại bị một tay ta, hủy hoàn toàn.
Ta ngẩng đầu nhìn sắc trời dần dần ảm đạm.
Xe trên đường đều đã lên đèn, chiếu lên mặt đất một mảnh sáng ngời.
Ban ngày ban mặt không nên uống rượu.
Hiện tại, đã là tối rồi.
Chương 18
“Nhị hào, ngươi ở đâu? Ngươi tới tiếp ta nha! Nhị hào!” Ta nắm di động, tùy ý bấm cái dãy số ồn ào kia, lại tùy tay nhấc ly thủy tinh óng ánh đem chất lỏng màu vàng mật ong mê người kia hướng miệng đổ.
“Hạ Tiểu Hoa! Con bà nó ngươi mất tích cái mông a! Diệp tam công tử nhà các ngươi đều đánh điện thoại tìm đến tận cửa nhà ta! Hôm nay toàn bộ thế giới đều bị huy động tìm Thần Tư, chúng ta lại còn phải phân thân tìm ngươi.”
“Nhị hào! Ngươi tới tiếp ta nha!” Ta tiếp tục rống.
“Tiếp cái mông! Hạ Tiểu Hoa ta cảnh cáo ngươi…”
“Tiếp ta đi…”
“MD Hạ Tiểu Hoa, ngươi uống rượu?”
Điện thoại một trận tạp âm.
Ta nhíu mày, trừng mắt nhìn điện thoại ngẩn người.
Suy nghĩ nửa ngày, đơn giản đem điện thoại tắt đi.
Diệp Hy, nguyên lai đã tìm được.
Lưu quản gia quả nhiên ba đầu sáu tay không gì không làm được.
Vậy… trở về thôi.
Ta đứng lên liều mạng khua khua cánh tay gọi phục vụ muốn thanh toán, đi tới là tiểu soái ca nhất cung kính: “Hạ tiểu thư, hóa đơn của ngài vị tiên sinh kia đã thanh toán.”
Ta nhìn theo ngón tay của tiểu soái ca, thấy dưới ngọn đèn vàng mờ ảo… là Ngưu Lang.
Ta cảm thấy đau đầu, dùng sức vặn vẹo hồi lâu, nhìn không chớp mắt cửa trước muốn đi ra.
Vừa tới cửa, bị cản lại: “Tiểu Hoa, anh đưa em.”
“Biến.” Ta đáp có thứ tự.
“Tiểu Hoa.” Tay bị một phen túm nhanh: “Em cho dù làm như vậy, anh, vẫn là cùng Khả Nhạc ly hôn.”
Ta đứng thẳng, lớn tiếng cười: “Ngưu Lang, anh thực muốn dọa người! Anh muốn tự cho mình là đúng tới khi nào? Tôi cao hứng uống chút rượu, liền thế nào cũng phải vì anh?”
Túm tay của ta càng nhanh: “Hạ Tiểu Hoa, vì sao, nhất định phải đối với anh như vậy? Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, là anh đối với em không tốt sao? Là anh cùng em, qua mỗi năm một cuộc thi. Là anh cùng em, qua một năm một ngày hội. Em đòi một đôi găng tay, thời điểm tuyết rơi là anh đưa. Lần đầu tiên em cưỡi xe đạp cũng là anh dạy. Lần đầu tiên em lạc đường, là anh tìm thấy em. Anh đối với em, không tốt sao?”
Ta cười thanh âm đến lớn hơn nữa: “Khả Nhạc đối với anh, không tốt sao? Nàng đem lần đầu tiên dâng cho anh. Anh xuất ngoại mấy năm nay, đều là nàng cùng anh. Anh cưới nàng, lại không cần nàng. Khả Nhạc đối với anh, không tốt sao?”
“Tiểu Hoa!”
“…” Ta không cười, cố gắng nhìn rõ tử tiểu quỷ trước mắt: “Ngưu Lang, anh có biết hay không, Khả Nhạc nàng… Lúc này đây là thực thương tâm. Nàng thậm chí mỗi đêm đều khóc không ngừng.”
“Tiểu Hoa.”
“Nàng thậm chí muốn thành toàn anh, nàng nói muốn buông tay, nàng nói, nàng nếu chọn lại một lần…” Ta đột nhiên nói không được nữa, dùng sức môt phen gạt ra bàn tay đang túm tay của ta: “Ngưu Lang! Anh sẽ không biết, muốn buông tay, rốt cuộc là có bao nhiêu đau khổ…”
Bàn tay bị ta gạt ra, một lần nữa bắt được trở lại, kiên định dị thường.
“Tiểu Hoa, anh biết. Ba năm trước đây, anh có thể khờ ngốc để thành toàn, buông tay, hối hận. Tiểu Hoa, anh biết.”
“Biết?” Ta trừng lớn mắt, trước mắt vẫn là hai cái tử tiểu quỷ. Ta phe phẩy đầu, tùy tiện chỉ vào một trong hai cái: “Nếu biết, anh, các người, làm sao có thể như vậy dễ dàng, dễ dàng nói ly hôn?” Mỗi người, đều vậy.
Ta dãy dụa, đẩy Ngưu Lang ra, bước chân xiêu vẹo tiến về phía trước.
“Hạ Tiểu Hoa! Cho anh một cơ hội!” Thanh âm Ngưu Lang, lộ ra rõ ràng sự suy thoái.
Ta liều mạng phe phẩy đầu, cùng không thèm quay lại.
“Tiểu Hoa, em thực sự, thực sự xấu xa.”
Lúc này đây, ta gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Nhà, thật sự cách rất xa.
“Em căn bản, ngay cả cơ hội nếm thử, đều không muốn cấp.”
Vẫn như cũ đi về phía trước.
“Hạ Tiểu Hoa! Anh yêu em! Em biết rõ, anh yêu em!”
Ta dừng, quay đầu nhìn Ngưu Lang: “Nhưng là, tôi không thích anh.”
Thành công nhìn thấy Ngưu Lang trắng xanh mặt, cũng làm cho chính mình cảm thấy run run.
Lời nói tàn nhẫn như vậy, nguyên lai, có thể nói được thực dễ dàng.
Ba năm trước đây, ta nghĩa vô phản cố* hướng người nào đó nói: “Lão nương muốn gả cho anh!”
(*nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không chùn bước.)
Người nào đó trả lời: “Hạ Tiểu Hoa, tôi không thích cô.”
Tàn nhẫn như vậy, thật dễ dàng.
Ba năm, nguyên lai không thương, chính là không thương.
Chung quy sẽ không bởi vì làm bộ không tồn tại, sẽ không bởi vì làm bộ nhìn không thấy, sẽ không bởi vì vẫn chờ, sẽ không bởi vì không buông tay, liền nhận được kết quả như chính mình mong muốn.
Làm bộ lâu như vậy, nói ra, bất quá cũng chỉ cần một giây.
Ta quả nhiên, thực sự xấu xa.
Ta nhìn Ngưu Lang một hồi lâu, rốt cục thấy hắn từ hai người biến thành bốn người.
Không cần phải, lại kiên trì…
Ta cố gắng lắc lư thân mình, tiếp tục bước về phía trước.
Đi được vài bước, một cái bóng đen đuổi theo, lướt qua ta, đem ta một phen nhét vào trong lòng: “Tiểu Hoa, anh là thật sự, luyến tiếc em.”
“Thực xin lỗi!” Ta rất ít khi cùng người xin lỗi, bởi vì mỗi một lần, đều đã làm cho người ta bị thương.
Lực đạo ôm lấy ra càng thêm chặt: “Tiểu Hoa, đừng khóc!”
“Lão nương không khóc.” Ta nói.
“Đừng khóc! Tiểu Hoa!” Ngưu Lang đem đầu chôn ở gáy của ta, chất lỏng ấm áp, lại bắt đầu dán theo cổ ta đi xuống.
“Tôi không khóc.” Ta vẫn như cũ trả lời.
Chính là, lúc này đây không có dãy dụa.
Chính mình đứng yên lặng, làm cho người nào đó tiếp tục chảy ra dòng chất lỏng, theo cổ, rồi thấu đến tận trong lòng.
Đầu thật sự choáng váng. Ta đúng là… không thích hợp uống rượu.
“Tiểu Hoa, anh, là thanh mai trúc mã duy nhất của em đi?” Hơi thở nóng rực của Ngưu Lang, phun tại nơi cần cổ của ta.
“Ừ” Ta nghe thanh âm chính mình mơ hồ.
“Mãi mãi, đều là duy nhất?”
“Ừ” Men rượu, tựa hồ bây giờ càng phát tác mạnh.
Ngưu Lang đột nhiên buông ta ra, ta lui lại đằng sau mấy bước, khó khăn lắm mới ổn định.
“Tiểu Hoa! Anh chỉ biết! Em rõ ràng là uống say!” Thanh âm Ngưu Lang, rõ ràng là rất gần, lại làm cho ta cảm thấy rất xa.
Ta bắt tay vào nhau: “Nháo đủ rồi, biến đi!”
Ngưu Lang tiến lên hai bước, đưa lưng về phía ta, ngồi xổm xuống: “Lại đây, anh cõng em. Anh sẽ bình an đưa em về nhà!”
Về nhà.
Ta nghe thấy vậy, nghĩa vô phản cố nằm úp sấp đi lên: “Hảo, về nhà.”
Nhưng là, đường về nhà, thực sự xóc.
Ta bị xóc đến choáng váng đầu, liều mạng nhắm chặt ánh mắt.
“Tiểu Hoa.”
“Hả?”
“Đáp ứng anh, về sau sẽ không bảo thanh mai trúc mã duy nhất của em biến nữa.”
“Ừ”
“…”
“Tiểu Hoa.”
“Sao?”
“Lau nước miếng đi được chứ? Cổ anh đều ẩm ướt hết cả.”
“Ừ”
“…”
“Tiểu Hoa.”
“Hửm?”
“Đến rồi.”
“Ừm.”
“…”
“Tiểu Hoa.”
“Gì nữa?”
“Anh có thể hôn em không? Một chút là được rồi.”
“Được.”
Một tia hơi thở khô ráo, dán chặt lên môi của ta.
Cơ hồ phát hiện không ra hương vị.
Chính là, dán sát vào, không muốn buông ra.
Ta chớp nhanh mắt, cảm nhận được phiến môi kia rất nhỏ run run.
Ngưu Lang rõ ràng như vậy sợ hãi.
Ánh sáng mãnh liệt rọi tới, làm ta không thể mở nổi mắt.
Rolls – Royce đen thẫm, hai dải sáng chói lọi, nhắm ngay ta, càng ngày càng gần.
Ta cau mày, mị mắt, tránh né khỏi cường quang chói mắt kia.
Xe chạy đến trước mặt, tứ bình bát ổn dừng lại.
Lái xe hấp tấp nhảy xuống, còn không kịp mở cửa sau, Diệp Hy đã tự mình đẩy cửa, xuống xe.
Có lẽ, đứng cách ta thực sự rất gần. Đỉnh đầu thực sự rất choáng váng, ta rõ ràng nghe thấy được hắn bên một cười gằn: “Hạ Tiểu Hoa.”
Ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi, dùng sức ôm sát cổ Ngưu Lang.
Tìm như vậy đã một thời gian, mới rốt cục đưa ra quyết định. Vì sao, ngay cả chỉ cần chờ một đêm, chỉ một đêm mà thôi, đều không thể?
Diệp Hy tiến lên từng bước, một phen đem ta từ trên lưng Ngưu Lang kéo xuống dưới: “Không mang điện thoại di động. Cô thật ra càng ngày càng tiến bộ.”
Ta liều mạng ổn định lại thân mình đang lay động, Diệp Hy hướng ta hơi chút tìm tòi, lập tức nói: “Hạ Tiểu Hoa, cô uống rượu?”
Quay đầu nhìn thoáng qua Ngưu Lang, tiếp tục nhìn chằm chằm ta: “Cùng chồng người khác?”
Ta hướng về phía Ngưu Lang khoát khoát tay áo coi như tái kiến, quay người liền hướng trong nhà đi tới.
Lưu quản gia mở cửa, liền hướng ta ồn ào: “Hạ tiểu thư ngài đã trở lại. Ngài có thể hay không tự trọng chút, về sau thỉnh ngài không cần lại đi thăm Diệp lão tiên sinh. Ngài thô tục chỉ biết hại Diệp tiên sinh…”
Ta dùng lực đạo, một phen đẩy Lưu quản gia bay ra ngoài, cúi đầu lên cầu thang, về phòng, không nói hai lời dùng sức đóng mạnh cửa phòng.
Ngoài cửa truyền đến thanh âm người hầu: “Diệp tiên sinh, Hạ tiểu thư vừa mới trở về phòng.”
Hai giây sau, truyền đến tiếng đập cửa: “Hạ tiểu thư? Diệp tiên sinh muốn gặp ngài, thỉnh ngài đi đến thư phòng.”
“Câm miệng!” Ta choáng váng đầu bạo rống.
“Hạ tiểu thư, thỉnh ngài vô luận như thế nào…”
“Dựa vào cái gì hắn kêu tôi đi tôi phải đi? TNND lão nương bất động. Hắn muốn gặp, kêu hắn tự mình đi lại đây mà gặp!” Ta dùng sức hừ một tiếng: “Lão nương còn không vui đâu.”
Hướng trên giường nằm xuống, vừa vặn hé ra tờ giấy nhỏ.
“Hạ Tiểu Hoa, chúng ta vĩnh viễn là bạn tốt. Ta đi trước, hẹn gặp lại.”
Ta dùng sức vo tờ giấy thành một nắm, hướng thùng rác ném.
Vĩnh viễn bạn tốt… Khả Nhạc, ta kỳ thực là, không đủ tư cách.
Ta nhảy dựng lên, một phen mở tung cửa phòng, thấy đứng bên cạnh là Diệp tam công tử đang chờ người hầu gõ cửa.
Ta tiến lên từng bước, túm lấy cổ áo hắn dùng sức nhất kéo, đem hắn lôi vào trong phòng, một lần nữa chụp đóng cửa.
Diệp tam công tử vẻ mặt không kiên nhẫn: “Hạ Tiểu Hoa cô làm g….”
Ta dùng hết toàn lực, đẩy hắn dựa vào ván cửa, liền ngay lập tức hôn tới.
Hôn bá đạo, tìm kiếm, không đợi Diệp Hy phản ứng, liền đẩy trở ra.
Như vậy, tốt xấu coi như là thịt bò qua.
“Diệp Hy! Tôi muốn cùng anh ly hôn!” Ta liếm môi, cường điệu: “Lần này là thật sự!”
Ngưu Lang, ta thật sự, không khóc.
“Anh nói ——–! Lão nhân kia có phải hay không thật sự sắp đi————?” Ta đứng ở trên cầu nhảy, hắng hắng cổ họng hướng người bên cạnh liều mạng tê rống.
“A a a a a —————!”
“Anh nói ——–! Tôi nếu như vẫn không nghe theo lời nói của ông ấy, có phải hay không rất bất hiếu———?”
“A a a a a—————!”
“Anh nói——–! Lão nhân bốc đồng như vậy, đã chết liền chết tôi cùng lắm thì không chịu đáp ứng tâm nguyện của ông ấy——–?”
“A a a a a a a —————–!”
“Thao! Cô có thể hay không câm miệng—! Ầm ỹ chết người——!”
“A a a a a a a a a a————–!”
“Thao! Cùng cô xuất môn thực con mẹ nó dọa người!”
“A a a a a a a a a a ————-!”
“…”
Ta giơ chai nước suối Thủy Bình, cô lỗ cô lỗ tu ừng ực gần hết phân nửa mới đem một bình khác đưa cho tên đang ngồi ở ghế nghỉ ngơi, mặt trắng bệch tứ chi tê liệt Thần Tư: “Uy! Rống mệt mỏi thì uống nước đi!”
Mỗ đeo kính râm, tiểu thân thể phiêu dật dị thường cải trang mỹ nữ không nói hai lời, ngay lập tức tiếp nhận uống điên cuồng.
Ta theo dõi yết hầu hắn khẽ động, chậc chậc chậc, quả nhiên tiểu yêu tinh trời sinh, ngay cả uống nước cũng gợi cảm được như vậy.
Ta dùng sức hút hút nước miếng trong miệng, cố gắng trấn định trước sắc đẹp trước mắt: “Uống nhanh, một hồi nữa chúng ta tiếp tục nha!”
Chai nước suối Thủy Bình phang chính giữa ót của ta.
“Hạ Tiểu Hoa! Cô tuyệt đối không phải người địa cầu! Chúng ta đã ngồi 11 lần! 11 lần có biết không???”
“11 lần?” Nhưng là ta còn thiệt nhiều cái để nói, chưa kịp nói xong a!
Một tiếng hừ lạnh: “11 lần!”
“Tôi đã nói những gì?” Ta trừng lớn mắt, như thế nào nhanh vậy?
Mỹ nữ tóc dài bạo phát: “Mẹ nó tôi làm sao mà biết!”
Cũng đúng, ta gật gật đầu. Dựa theo trình độ kêu thê lương của người nào đó, biết mới là thần kỳ.
Ta đặt mông ngồi bên cạnh Thần Tư: “Uy, anh! Choáng váng xong rồi thì giúp tôi đi mua cốc lem ly đi!”
Mỹ nữ lại bạo phát: “Tôi cũng không phải người hầu! Muốn ăn tự mình đi!”
Ta cúi đầu nhặt lên chai nước suối Thủy Bình rỗng không: “Nước là tôi giúp anh mua…”
Chỉ chỉ người nào đó tóc dài: “Tóc giả cũng là tôi giúp anh mua…”
Tay cũng mượn cơ hội sờ soạng cơ bụng người nào đó: “Quần áo, vẫn là tôi giúp anh mua…”
“Câm miệng! Ngồi chờ!” Người nào đó quay đầu bước đi.
“Uy! Bên phải!”
“Tôi đi nhà vệ sinh cô quản được sao?”
“Nga! Anh sẽ không phải là, muốn tiến toilet nữ, cố ý muốn…”
Tuyệt sắc mỹ nữ không nói hai lời, hướng về phía ta giơ lên giày vải đại kích cỡ.
Ta thực thức thời ngồi phịch ở trên ghế nhắm mắt dưỡng thần. Cảm giác được hơi thở người nào đó càng ngày càng xa.
Người này, quả nhiên tiềm lực động vật vô hạn.
Mấy ngày, liền hoàn toàn rõ ràng không cần ngủ.
Vô luận như thế nào ép buộc, cho dù là 11 lần nhảy cầu cũng sẽ không thấy mệt.
Không biết Lưu quản gia có tìm được Diệp Hy không? Tay ta theo phản xạ muốn sờ sờ vào túi xách, mới nhớ đến, ta kỳ thật là không có di động.
Có một số sự việc, nếu như đã qua rồi, Diệp Hy, liền ngay cả làm lại một lần đều lười.
Tỷ như đưa di động.
Diệp tam công tử, quả nhiên kiêu ngạo khác người.
Giống như hôn lễ long trọng của chúng ta, còn có nhà thiết kế áo cưới đỉnh đỉnh đại danh thế giới.
“Hạ Tiểu Hoa, tôi muốn làm cho toàn bộ thế giới đều biết, từ hôm nay trở đi, cô chính là phu nhân của Diệp Hy tôi.”
Như vậy làm cho ta tim đập rộn ràng, Diệp Hy nói được thực đương nhiên.
Như vậy hoa lệ lụa trắng, nhẫn kim cương làm cho người ta nhìn thấy mà khiếp sợ.
Khoe khoang Diệp gia giàu có cùng khí khái, làm cho mỗi nữ nhân đều động tâm.
Chính là, không cần toàn bộ thế giới.
Toàn bộ thế giới của Diệp Hy, cũng chỉ cần mình Diệp lão đầu mà thôi.
Diệp lão đầu biết, hết thảy mọi điều trên đều đáng giá.
Không tiếc huy động truyền thông toàn thành phố, theo giúp ta làm một cái hôn lễ hoàn mỹ nhất thế kỷ.
Kiêu ngạo Diệp tam công tử, , làm hết thảy mọi chuyện, chỉ vì muốn xem một cái lão nhân hơn nửa đêm ngồi ở hoa viên chảy lệ mà thôi.
Nhưng là, lão nhân chảy lệ ngày ấy, có lẽ cũng sắp chết.
Nếu không có lão nhân kia, Diệp Hy, hẳn là sẽ vô cùng thương tâm đi?
“Hạ Tiểu Hoa!” Thanh âm vô cùng mất kiên nhẫn.
Ta mở mắt ra, thấy một cây kem ngọt trắng hồng. Tiếp nhận đưa tới miệng cắn, rõ ràng rất ngọt rất thơm, nuốt vào, băng lãnh yết hầu, lạnh đến cả trong lòng.
“Ăn ngon sao?” Vẫn như cũ không quá bình tĩnh.
Ta gật đầu.
Lại đưa qua một cái.
Ta thí điên thí điên tay kia thì cũng tiếp được, liếm một ngụm bên trái, lại liếm một ngụm bên phải: “Uy! Vì sao đối với tôi tốt như vậy?”
“Tôi đi toilet rồi tiện đường luôn, cầm qua không muốn ăn!”
Kháo!
Ta hung hăng cắn tay cái người đi toilet không muốn ăn kem ly, hắn ngồi trên ghế động cũng không nghĩ động.
“Hạ Tiểu Hoa, đem số di động của cô cho tôi!”
“Tôi… không có di động…” Ta hạ thấp âm lượng, thấy người nào đó khóe mắt vừa kéo, lập tức bồi thêm một câu: “Thật sự! Di động của tôi rơi hỏng rồi!”
Mỹ nữ tóc dài rất không tiết hạnh “thiết” một tiếng: “Ngu ngốc!” Lôi kéo ta một đường tiến vào khu trò chơi bán quà tặng lưu niệm, chỉ vào một cái di động màu phấn hồng Hello Kitty: “Muốn cái này không?”
Ta hai mắt sáng lên: “Anh làm sao mà biết tôi thích?”
“Về điểm thưởng thức này của cô…” Âm thanh phát ra càng khinh thường.
Kháo! Lão nương đây là thiết kế sư nổi danh! Ta túm phục sức hàng hiệu trên người dứ dứ hắn, nhưng người nào đó hoàn toàn không thèm để ý.
Thần Tư xoát xoát người một lúc, đào ra di động của bản thân.
“A! Anh như thế nào có di động còn tắt máy?” Ta là bật máy 24 giờ không nghỉ.
Người nào đó trở mình xem thường: “Điên thoại rất phiền.” Lấy ra thẻ sim vứt sang bên cho ta: “Cầm lấy! Số điên thoại tư nhân của tôi, dãy số cũng không tệ lắm.”
“Hắc hắc, nếu phân nửa đêm có hồ ly tinh gọi đến cho tôi, không biết tôi sẽ…” Ta cười đến vẻ măt dâm tà.
Xem thường càng sâu: “Tôi liền ngu ngốc đến nỗi chỉ có một số điện thoại?”
Ta ngộ đạo. Người ta đường đường là Á châu siêu cấp tân tinh. Kia số điện thoại nay đổi mai đổi không phải chuyện gì hiếm lạ.
Ta yên tâm thoải mái nhận lấy, hỏi vô liêm sỉ: “Uy! Đem số điện thoại của anh cho tôi! Cái tư nhân nhất! Muốn tìm là có thể gọi được!”
Thành công nhìn thấy người nào đó hung ác mị mắt, lập tức không sợ chết đem điện thoại đưa qua: “Kia gì, đổi đi! Cái trước kia tôi dùng hoàn toàn khác hẳn, công năng tôi không biết dùng!”
“Hạ! Tiểu! Hoa!” Mỹ nữ tóc dài một phen đoạt lấy điện thoại Hello Kitty của ta, dùng thanh âm cực kỳ tục tằn rống giận, sợ tới mức tiểu thư bán hàng giật mình chấn động, ta nhanh chóng vọt lẹ ra khỏi cửa hàng lưu niệm, điên cuồng đuổi theo phía sau là Á châu siêu cấp tân tinh nam phẫn nữ trang.
Ta một bên chạy, một bên quay đầu kêu: “Uy! Tỷ mời ngươi uống rượu đi!”
“Ai ban ngày ban mặt muốn cô mời uống rượu?” Phía sau tê rống càng to.
Ta để ý cũng không thèm để ý, liều mạng vọt tới cái Mercedes-Benz của người nào đó, nằm úp sấp bên cạnh cửa xe vù vù thở.
Thở hổn hển cả buổi, mỹ nữ phẫn nộ vẫn chưa có đến nơi.
Nha đi đứng thực TM nó chậm.
Ta quay đầu đang muốn đi tìm, thật xa liền trông thấy mỹ nữ tóc dài phiêu phiêu, mang theo hai trái bóng bay ngây thơ chạy càng ngày càng gần.
Cuối cùng đêm ngây thơ bong bóng nhét vào trong tay ta: “Cho cô.”
“Kháo! Mua đến làm gì?” Ta không tình nguyện tiếp nhận.
“Đi công viên giải trí vốn nên mua bóng bay.” Người nào đó đáp có thứ tự, dẫn đầu bước lên xe, cong cong khóe miệng: “Hạ Tiểu Hoa, tôi mua cho cô kem ly, di động, còn có bóng bay, hai ta huề nhau, ai cũng không nợ ai.” Tùy tay sửa sang lại tóc dài phiêu dật.
Nga, nước khoáng, tóc giả cùng quần áo! Ta hiểu biết gật gật đầu, nguyên lai bóng bay là góp cho đủ quân số a!
Quả nhiên huề nhau, ai cũng không nợ ai.
Ta khoát tay, đi theo Thần Tư lên xe: “Tôi mệt mỏi, về nhà đi!”
Người nào đó ngẩn người, không nói gì, khởi động xe, một cước đạp chân ga phóng lao đi.
Ta sợ tới sắc mặt trắng bệch, liều mạng sờ soạng tìm kiếm dây an toàn xa xa, nhanh chóng nhắm mắt lại.
Ông trời phù hộ! Ta không nghĩ so với Diệp lão đầu còn muốn trước ăn đồ cúng đâu!
Xe bay một hồi lâu, rốt cục cũng ổn định. Ta nghe thấy bên cạnh thanh âm người nào đó: “Hạ Tiểu Hoa, nếu cảm thấy sợ hãi, nói ra đi.”
Ta nghiêng người, ngồi đưa lưng về phía Thần Tư.
“Khổ sở cũng vậy.”
“…”
“Đối người khác tốt cũng vậy.”
Ta mở mắt ra, dùng khóe mắt dư quang ngắm người nào đó tóc dài bay bay đang nghiêm túc lái xe. Ánh mắt chân thành như vậy, thanh âm mềm mại như vậy, Thần Tư, bộ dạng thực sự rất đẹp trai.
“… Nếu có một việc, biết rõ ràng đối với mọi người đều tốt, nhưng là tôi thực sự thực sự sợ hãi, rất khó vượt qua, không muốn làm… Tôi, nên làm cái gì bây giờ?”
“…”
Ta xem Thần Tư, rất nhiều sự việc, cũng không thể dễ dàng như thế huề nhau.
Hắn tựa hồ như cảm giác được ánh mắt của ta, mất tự nhiên thanh thanh cổ họng: “Hạ Tiểu Hoa, đem ánh mắt nhắm lại.”
“Ừm.” Ta ngoan ngoãn nghe lời.
Xe cứ vậy chạy như bay, thật lâu thật lâu, lâu đến mức ta cơ hồ chết lặng, mới nghe được thanh âm không hề dao động, vô cùng bình ổn: “Khoa học kỹ thuật phát triển hiện đại như vậy, người, sẽ không dễ dàng ăn đồ cúng đâu.”
Ta trừng lớn mắt: “Dừng xe!”
Thần Tư mị mắt, biến sắc, nhưng xe vẫn đỗ lại ven đường. Ta dùng sức mở cửa xe, vọt đi xuống.
Một khắc đóng sầm cửa xe, ta khẩn cấp chạy như bay mà đi.
Cứ chạy như vậy, cắn chặt môi.
Mọi lời ta nói lúc nhảy cầu, hắn đều nghe thấy được, một chữ cũng không sót.
Nói như vậy… Xem như, an ủi?
An ủi một cái đứa ngốc cố chấp ích kỷ sao?
Khả Nhạc, bạn tốt của ta, rõ ràng có thể chọn lựa lại một lần.
Diệp Hy, đợi lâu như vậy, rõ ràng có thể đến được hạnh phúc.
Xú lão đầu, không có việc gì nhấc quải trượng ngoạn trẻ, rõ ràng có thể trường mệnh trăm tuổi.
Rất nhiều việc, rõ ràng có thể, lại bị một tay ta, hủy hoàn toàn.
Ta ngẩng đầu nhìn sắc trời dần dần ảm đạm.
Xe trên đường đều đã lên đèn, chiếu lên mặt đất một mảnh sáng ngời.
Ban ngày ban mặt không nên uống rượu.
Hiện tại, đã là tối rồi.
Chương 18
“Nhị hào, ngươi ở đâu? Ngươi tới tiếp ta nha! Nhị hào!” Ta nắm di động, tùy ý bấm cái dãy số ồn ào kia, lại tùy tay nhấc ly thủy tinh óng ánh đem chất lỏng màu vàng mật ong mê người kia hướng miệng đổ.
“Hạ Tiểu Hoa! Con bà nó ngươi mất tích cái mông a! Diệp tam công tử nhà các ngươi đều đánh điện thoại tìm đến tận cửa nhà ta! Hôm nay toàn bộ thế giới đều bị huy động tìm Thần Tư, chúng ta lại còn phải phân thân tìm ngươi.”
“Nhị hào! Ngươi tới tiếp ta nha!” Ta tiếp tục rống.
“Tiếp cái mông! Hạ Tiểu Hoa ta cảnh cáo ngươi…”
“Tiếp ta đi…”
“MD Hạ Tiểu Hoa, ngươi uống rượu?”
Điện thoại một trận tạp âm.
Ta nhíu mày, trừng mắt nhìn điện thoại ngẩn người.
Suy nghĩ nửa ngày, đơn giản đem điện thoại tắt đi.
Diệp Hy, nguyên lai đã tìm được.
Lưu quản gia quả nhiên ba đầu sáu tay không gì không làm được.
Vậy… trở về thôi.
Ta đứng lên liều mạng khua khua cánh tay gọi phục vụ muốn thanh toán, đi tới là tiểu soái ca nhất cung kính: “Hạ tiểu thư, hóa đơn của ngài vị tiên sinh kia đã thanh toán.”
Ta nhìn theo ngón tay của tiểu soái ca, thấy dưới ngọn đèn vàng mờ ảo… là Ngưu Lang.
Ta cảm thấy đau đầu, dùng sức vặn vẹo hồi lâu, nhìn không chớp mắt cửa trước muốn đi ra.
Vừa tới cửa, bị cản lại: “Tiểu Hoa, anh đưa em.”
“Biến.” Ta đáp có thứ tự.
“Tiểu Hoa.” Tay bị một phen túm nhanh: “Em cho dù làm như vậy, anh, vẫn là cùng Khả Nhạc ly hôn.”
Ta đứng thẳng, lớn tiếng cười: “Ngưu Lang, anh thực muốn dọa người! Anh muốn tự cho mình là đúng tới khi nào? Tôi cao hứng uống chút rượu, liền thế nào cũng phải vì anh?”
Túm tay của ta càng nhanh: “Hạ Tiểu Hoa, vì sao, nhất định phải đối với anh như vậy? Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, là anh đối với em không tốt sao? Là anh cùng em, qua mỗi năm một cuộc thi. Là anh cùng em, qua một năm một ngày hội. Em đòi một đôi găng tay, thời điểm tuyết rơi là anh đưa. Lần đầu tiên em cưỡi xe đạp cũng là anh dạy. Lần đầu tiên em lạc đường, là anh tìm thấy em. Anh đối với em, không tốt sao?”
Ta cười thanh âm đến lớn hơn nữa: “Khả Nhạc đối với anh, không tốt sao? Nàng đem lần đầu tiên dâng cho anh. Anh xuất ngoại mấy năm nay, đều là nàng cùng anh. Anh cưới nàng, lại không cần nàng. Khả Nhạc đối với anh, không tốt sao?”
“Tiểu Hoa!”
“…” Ta không cười, cố gắng nhìn rõ tử tiểu quỷ trước mắt: “Ngưu Lang, anh có biết hay không, Khả Nhạc nàng… Lúc này đây là thực thương tâm. Nàng thậm chí mỗi đêm đều khóc không ngừng.”
“Tiểu Hoa.”
“Nàng thậm chí muốn thành toàn anh, nàng nói muốn buông tay, nàng nói, nàng nếu chọn lại một lần…” Ta đột nhiên nói không được nữa, dùng sức môt phen gạt ra bàn tay đang túm tay của ta: “Ngưu Lang! Anh sẽ không biết, muốn buông tay, rốt cuộc là có bao nhiêu đau khổ…”
Bàn tay bị ta gạt ra, một lần nữa bắt được trở lại, kiên định dị thường.
“Tiểu Hoa, anh biết. Ba năm trước đây, anh có thể khờ ngốc để thành toàn, buông tay, hối hận. Tiểu Hoa, anh biết.”
“Biết?” Ta trừng lớn mắt, trước mắt vẫn là hai cái tử tiểu quỷ. Ta phe phẩy đầu, tùy tiện chỉ vào một trong hai cái: “Nếu biết, anh, các người, làm sao có thể như vậy dễ dàng, dễ dàng nói ly hôn?” Mỗi người, đều vậy.
Ta dãy dụa, đẩy Ngưu Lang ra, bước chân xiêu vẹo tiến về phía trước.
“Hạ Tiểu Hoa! Cho anh một cơ hội!” Thanh âm Ngưu Lang, lộ ra rõ ràng sự suy thoái.
Ta liều mạng phe phẩy đầu, cùng không thèm quay lại.
“Tiểu Hoa, em thực sự, thực sự xấu xa.”
Lúc này đây, ta gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Nhà, thật sự cách rất xa.
“Em căn bản, ngay cả cơ hội nếm thử, đều không muốn cấp.”
Vẫn như cũ đi về phía trước.
“Hạ Tiểu Hoa! Anh yêu em! Em biết rõ, anh yêu em!”
Ta dừng, quay đầu nhìn Ngưu Lang: “Nhưng là, tôi không thích anh.”
Thành công nhìn thấy Ngưu Lang trắng xanh mặt, cũng làm cho chính mình cảm thấy run run.
Lời nói tàn nhẫn như vậy, nguyên lai, có thể nói được thực dễ dàng.
Ba năm trước đây, ta nghĩa vô phản cố* hướng người nào đó nói: “Lão nương muốn gả cho anh!”
(*nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không chùn bước.)
Người nào đó trả lời: “Hạ Tiểu Hoa, tôi không thích cô.”
Tàn nhẫn như vậy, thật dễ dàng.
Ba năm, nguyên lai không thương, chính là không thương.
Chung quy sẽ không bởi vì làm bộ không tồn tại, sẽ không bởi vì làm bộ nhìn không thấy, sẽ không bởi vì vẫn chờ, sẽ không bởi vì không buông tay, liền nhận được kết quả như chính mình mong muốn.
Làm bộ lâu như vậy, nói ra, bất quá cũng chỉ cần một giây.
Ta quả nhiên, thực sự xấu xa.
Ta nhìn Ngưu Lang một hồi lâu, rốt cục thấy hắn từ hai người biến thành bốn người.
Không cần phải, lại kiên trì…
Ta cố gắng lắc lư thân mình, tiếp tục bước về phía trước.
Đi được vài bước, một cái bóng đen đuổi theo, lướt qua ta, đem ta một phen nhét vào trong lòng: “Tiểu Hoa, anh là thật sự, luyến tiếc em.”
“Thực xin lỗi!” Ta rất ít khi cùng người xin lỗi, bởi vì mỗi một lần, đều đã làm cho người ta bị thương.
Lực đạo ôm lấy ra càng thêm chặt: “Tiểu Hoa, đừng khóc!”
“Lão nương không khóc.” Ta nói.
“Đừng khóc! Tiểu Hoa!” Ngưu Lang đem đầu chôn ở gáy của ta, chất lỏng ấm áp, lại bắt đầu dán theo cổ ta đi xuống.
“Tôi không khóc.” Ta vẫn như cũ trả lời.
Chính là, lúc này đây không có dãy dụa.
Chính mình đứng yên lặng, làm cho người nào đó tiếp tục chảy ra dòng chất lỏng, theo cổ, rồi thấu đến tận trong lòng.
Đầu thật sự choáng váng. Ta đúng là… không thích hợp uống rượu.
“Tiểu Hoa, anh, là thanh mai trúc mã duy nhất của em đi?” Hơi thở nóng rực của Ngưu Lang, phun tại nơi cần cổ của ta.
“Ừ” Ta nghe thanh âm chính mình mơ hồ.
“Mãi mãi, đều là duy nhất?”
“Ừ” Men rượu, tựa hồ bây giờ càng phát tác mạnh.
Ngưu Lang đột nhiên buông ta ra, ta lui lại đằng sau mấy bước, khó khăn lắm mới ổn định.
“Tiểu Hoa! Anh chỉ biết! Em rõ ràng là uống say!” Thanh âm Ngưu Lang, rõ ràng là rất gần, lại làm cho ta cảm thấy rất xa.
Ta bắt tay vào nhau: “Nháo đủ rồi, biến đi!”
Ngưu Lang tiến lên hai bước, đưa lưng về phía ta, ngồi xổm xuống: “Lại đây, anh cõng em. Anh sẽ bình an đưa em về nhà!”
Về nhà.
Ta nghe thấy vậy, nghĩa vô phản cố nằm úp sấp đi lên: “Hảo, về nhà.”
Nhưng là, đường về nhà, thực sự xóc.
Ta bị xóc đến choáng váng đầu, liều mạng nhắm chặt ánh mắt.
“Tiểu Hoa.”
“Hả?”
“Đáp ứng anh, về sau sẽ không bảo thanh mai trúc mã duy nhất của em biến nữa.”
“Ừ”
“…”
“Tiểu Hoa.”
“Sao?”
“Lau nước miếng đi được chứ? Cổ anh đều ẩm ướt hết cả.”
“Ừ”
“…”
“Tiểu Hoa.”
“Hửm?”
“Đến rồi.”
“Ừm.”
“…”
“Tiểu Hoa.”
“Gì nữa?”
“Anh có thể hôn em không? Một chút là được rồi.”
“Được.”
Một tia hơi thở khô ráo, dán chặt lên môi của ta.
Cơ hồ phát hiện không ra hương vị.
Chính là, dán sát vào, không muốn buông ra.
Ta chớp nhanh mắt, cảm nhận được phiến môi kia rất nhỏ run run.
Ngưu Lang rõ ràng như vậy sợ hãi.
Ánh sáng mãnh liệt rọi tới, làm ta không thể mở nổi mắt.
Rolls – Royce đen thẫm, hai dải sáng chói lọi, nhắm ngay ta, càng ngày càng gần.
Ta cau mày, mị mắt, tránh né khỏi cường quang chói mắt kia.
Xe chạy đến trước mặt, tứ bình bát ổn dừng lại.
Lái xe hấp tấp nhảy xuống, còn không kịp mở cửa sau, Diệp Hy đã tự mình đẩy cửa, xuống xe.
Có lẽ, đứng cách ta thực sự rất gần. Đỉnh đầu thực sự rất choáng váng, ta rõ ràng nghe thấy được hắn bên một cười gằn: “Hạ Tiểu Hoa.”
Ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi, dùng sức ôm sát cổ Ngưu Lang.
Tìm như vậy đã một thời gian, mới rốt cục đưa ra quyết định. Vì sao, ngay cả chỉ cần chờ một đêm, chỉ một đêm mà thôi, đều không thể?
Diệp Hy tiến lên từng bước, một phen đem ta từ trên lưng Ngưu Lang kéo xuống dưới: “Không mang điện thoại di động. Cô thật ra càng ngày càng tiến bộ.”
Ta liều mạng ổn định lại thân mình đang lay động, Diệp Hy hướng ta hơi chút tìm tòi, lập tức nói: “Hạ Tiểu Hoa, cô uống rượu?”
Quay đầu nhìn thoáng qua Ngưu Lang, tiếp tục nhìn chằm chằm ta: “Cùng chồng người khác?”
Ta hướng về phía Ngưu Lang khoát khoát tay áo coi như tái kiến, quay người liền hướng trong nhà đi tới.
Lưu quản gia mở cửa, liền hướng ta ồn ào: “Hạ tiểu thư ngài đã trở lại. Ngài có thể hay không tự trọng chút, về sau thỉnh ngài không cần lại đi thăm Diệp lão tiên sinh. Ngài thô tục chỉ biết hại Diệp tiên sinh…”
Ta dùng lực đạo, một phen đẩy Lưu quản gia bay ra ngoài, cúi đầu lên cầu thang, về phòng, không nói hai lời dùng sức đóng mạnh cửa phòng.
Ngoài cửa truyền đến thanh âm người hầu: “Diệp tiên sinh, Hạ tiểu thư vừa mới trở về phòng.”
Hai giây sau, truyền đến tiếng đập cửa: “Hạ tiểu thư? Diệp tiên sinh muốn gặp ngài, thỉnh ngài đi đến thư phòng.”
“Câm miệng!” Ta choáng váng đầu bạo rống.
“Hạ tiểu thư, thỉnh ngài vô luận như thế nào…”
“Dựa vào cái gì hắn kêu tôi đi tôi phải đi? TNND lão nương bất động. Hắn muốn gặp, kêu hắn tự mình đi lại đây mà gặp!” Ta dùng sức hừ một tiếng: “Lão nương còn không vui đâu.”
Hướng trên giường nằm xuống, vừa vặn hé ra tờ giấy nhỏ.
“Hạ Tiểu Hoa, chúng ta vĩnh viễn là bạn tốt. Ta đi trước, hẹn gặp lại.”
Ta dùng sức vo tờ giấy thành một nắm, hướng thùng rác ném.
Vĩnh viễn bạn tốt… Khả Nhạc, ta kỳ thực là, không đủ tư cách.
Ta nhảy dựng lên, một phen mở tung cửa phòng, thấy đứng bên cạnh là Diệp tam công tử đang chờ người hầu gõ cửa.
Ta tiến lên từng bước, túm lấy cổ áo hắn dùng sức nhất kéo, đem hắn lôi vào trong phòng, một lần nữa chụp đóng cửa.
Diệp tam công tử vẻ mặt không kiên nhẫn: “Hạ Tiểu Hoa cô làm g….”
Ta dùng hết toàn lực, đẩy hắn dựa vào ván cửa, liền ngay lập tức hôn tới.
Hôn bá đạo, tìm kiếm, không đợi Diệp Hy phản ứng, liền đẩy trở ra.
Như vậy, tốt xấu coi như là thịt bò qua.
“Diệp Hy! Tôi muốn cùng anh ly hôn!” Ta liếm môi, cường điệu: “Lần này là thật sự!”
Ngưu Lang, ta thật sự, không khóc.
Bình luận facebook