-
Chương 11
Chương 23
“Quả nhiên là cô, Hạ Tiểu Hoa!” Thần Tư mang kính râm, che đi hơn nửa biểu tình trên mặt.
Chậc chậc vài tiếng, Thần Tư tiến từng bước lại gần: “Di động tắt máy, họp tổ kịch ngoại cảnh vô cớ vắng mặt, biến mất hoàn toàn. Nếu không tận mắt thấy, tôi còn thật nghĩ đến, người cô muốn trốn, là tôi.”
Ngữ khí rõ ràng rất nhẹ, rất êm nhưng không hiểu vì sao ta lại ngửi thấy mùi thuốc súng.
“Như thế nào, Hạ Tiểu Hoa, ngay cả bạch diện thư sinh cô đều cảm thấy được hả? Chỗ nào hấp dẫn cô? Dáng người? Khuôn mặt? Cô thật ra xoay chuyển rất nhanh, không chơi ngôi sao lại chơi học giả? Nói cho tôi biết, bao dưỡng, hết bao nhiêu tiền?”
Kháo! Này tên sao nhép mới nổi xấu xa! Ta liếc mắt một cái ngắm Bốn mắt, lão nương là cái người như vậy không có mắt thẩm mỹ sao? Lão nương muốn bao là phải bao cái loại ngôi sao như ngươi! Lão nương phải xem mặt sờ dáng người sống mới quyết định nha!
Ta đạp mạnh một cước, còn chưa kịp phát tác đã có người đứng chắn ở trước mặt.
Bốn mắt một phen đẩy ta ra, quay đầu lại túm áo Thần Tư: “Tiên sinh! Thỉnh ngài tôn trọng nhãn lực của một vị quần chúng cơ bản chưa mù này!”
Kháo! Này so với sao nhép kia còn xấu xa hơn!
Ta sờ soạng vàng thỏi trong ba lô, tùy tiện chọn hai khối nắm chặt trong tay, tính thời cơ đập vào đầu Bốn mắt, xong hết mọi chuyện!
Dáng người Bốn mắt so với Á châu siêu cấp tân tinh rõ ràng thấp bé nhẹ cân, nhưng khí thế tốt lắm, đôi mắt nhỏ nheo lại chỉ nhìn tới bả vai, haiz, mất mặt rối tinh rối mù!
Thần Tư mang kính râm cứ thế mà thưởng thức cảnh diễn trước mắt, cúi đầu một góc 45 độ, cũng không biết nhìn chằm chằm ai: “Hạ Tiểu Hoa, vì sao không nói lời nào? Không nói, tôi coi như cô đang cam chịu!”
Tay vung lên, giống như đang phẩy phẩy ruồi bọ, đem tay nhỏ bé của Bốn mắt đánh văng.
“Du lịch Ô trấn sao? Thực lãng mạn? Cô thực ra cứ dẫn dụ nam nhân, ngay cả công tác đều không cần, cuộc sống rất thích ý đi! Cô cho rằng mình có hậu thuẫn vững chắc là tôi không thể làm gì được cô?”
Ta ngẩn người, nhìn chằm chằm Thần Tư. Kỳ thực cũng chỉ là nhìn chằm chằm cái kính râm mà thôi.
Bốn mắt bị chấn động, không sợ chết điên cuồng hét lên một tiếng, lại vọt đi lên.
Lúc này đây, thành công xóa sổ kính râm trên mặt Thần Tư.
Ánh mắt chăm chú như vậy.
Thần Tư, hắn còn thật sự, nói với ta như vậy.
Không phải vui đùa ầm ĩ, không phải làm bộ.
Ta cắn răng, quay đầu bước đi.
“Hạ Tiểu Hoa! Cô đứng lại đó cho tôi!” Âm thanh phía sau thực rõ ràng, ta không quan tâm.
“A!! Tôi nhận ra rồi! Anh là Thần…. A a a a a a a!!!!!!!!!” Thanh âm Bốn mắt.
Thế mà càng ngày càng gần.
Một trận gió lướt qua tai, còn không kịp nhìn rõ, Bốn mắt đã ở trước mặt ta làm thành trạng thái sắt vụn chạm đất.
Ta giận! Thật sự là không thể nhịn được nữa, quay đầu lại chỉ vào Thần Tư: “Anh có tật xấu à? Không có việc gì quăng Bốn mắt làm cái gì?”
Mà lại còn hướng về phía ta ném! Ta lé mắt một chút ngắm tư thế chó gặm bùn của Bốn mắt, kháo! Thần Tư này cũng quá ác độc đi! Nếu mà ta bị trúng, chó gặm bùn này nhất định là ta!
Một tiếng hừ lạnh: “Thích thì quăng? Sao? Đau lòng?”
Đau cái mông ngươi!
Ta đang muốn mắng, nghe thấy Bốn mắt trên mặt đất hừ hừ: “Hạ, hạ tiểu thư…”
Ta nghiến răng nghiến lợi, giơ tay kéo Bốn mắt: “Đứng lên! Không được rên! Bốn mắt! Ngươi mẹ nó cấp cho lão nương tí cốt khí!”
“Thần, Thần, Thần, Thần Tư!” Bốn mắt bị ta kéo trái kéo phải lắc lư một hồi lâu, khó khăn lắm mới đứng vững vàng được: “Hạ, Hạ tiểu thư! Tôi biết rồi! Tôi biết rồi! Cô nhất định là tiểu tam! Cô cư nhiên là tiểu tam của Thần Tư!”
“Mao! Anh mới là tiểu tam! Là hắn không biết xấu hổ muốn tiềm quy tắc lão nương!”
Bốn mắt nhìn chằm chằm ta: “Hạ tiểu thư, nguyên lai cô thích anh ta!”
“Mao!!”
“Hạ tiểu thư, cô đỏ mặt!” Bốn mắt quệt miêng, lộ ra điệu cười ghê tởm: “Yên tâm đi, tôi sẽ giúp cô!”
“Được, theo lời anh nói…”
“Hạ tiểu thư!” Bốn mắt ôm cổ ta: “Cô về sau đừng như vậy! Thần Tư, Thần Tư a! Tiểu tam không sai! Cô đứng ảo tưởng một ngày trở thành phú bà bạc tỉ, vạn người mê, toàn thế giới đều muốn tiềm quy tắc cô, cô cứ thành thật làm tiểu tam của cô đi! Cô không biết, tôi nhưng là fan của Thần Tư! Tự đáy lòng tôi muốn nói, Hạ tiểu thư, có thể quen biết cô tôi thực là vinh hạnh! Tôi cư nhiên quen biết tiểu tam của Thần Tư!!! Ha ha ha!!!!—————-”
Ta nghĩ cũng lười muốn nghĩ, nắm chặt tay hướng trên mặt Bốn mặt tạp một cú!
Bốn mắt bị tạp trúng một quyền, mượn cơ hội hướng về phía Thần Tư, góc độ cực kỳ mất tự nhiên, không khoa học, không đạo đức bay xéo đi ra!
Thần Tư dường như cũng bị trúng tà, tránh cũng không tránh, bị Bốn mắt rơi trúng đầy cõi lòng.
Bốn mắt loạng choạng, ôm cổ Thần Tư: “Thần Tư! Tôi yêu anh!”
Ngay lập tức nụ hôn chuẩn xác không sai một ly, rơi vào răng trắng môi hồng, miệng anh đào nhỏ bé của Thần Tư.
Ta trở mình xem thường, không nói hai lời ngồi xổm xuống liền nôn.
Thần Tư không hổ là siêu cấp tân tinh, năng lực kháng áp rất mạnh. Tuy rằng hai mắt đăm đăm, cư nhiên còn có thể mặt không đổi sắc đẩy Bốn mắt ra.
Trơ mắt đứng nhìn Bốn mắt tay xách hành lý, cười đến xuân quang sáng lạn, trăm hoa nở rộ, nhảy lên thuyền gỗ, phất phất tay áo hướng ta nói lời từ biệt. Ta ngay cả dũng khí đuổi theo bổ hai quyền vào hắn cũng không có.
Lén lút liếc mắt một cái ngắm môi đỏ tươi ướt át của Thần Tư.
Một trận ác hàn truyền khắp toàn thân.
Đây chính là phim kinh dị cỡ nào chân thật a!
Ta hoảng run run chân nhỏ, xoay người lắc lắc lắc rời đi.
Nhất định, nhất định phải quay trở về được khách sạn.
Một vòm ngực ấm áp dào dạt, từ phía sau ôm lấy ta.
Ta bị ôm đến phát đau, ngay cả dãy dụa đều không được.
Ngẩng đầu nhìn Thần Tư, đáng thương thay Á châu siêu cấp tân tinh, bị Bốn mắt tươi đẹp áp quần phương thịt bò ngay trước mặt mọi người, bị dọa thấy ngu chưa?
Còn không kịp thấy rõ biểu tình Thần Tư, lập tức lại bị đẩy trở ra: “Hạ Tiểu Hoa, cô quả nhiên thực tùy tiện!”
Kháo!
“Cô vì sao không giãy dụa?” Ngữ khí lửa giận công tâm.
Ta biết nghe theo lẽ phải, bắt đầu liều mạng giãy dụa.
Người nào đó lửa giận lại càng bùng phát lớn hơn: “Hạ Tiểu Hoa! Cô đúng là thực tùy tiện! Tùy tiện ai ôm cô cũng được! Tùy tiện ai rủ chơi nhảy cầu đều nhảy! Tùy tiện ai cùng đi du lịch cũng đi!”
Ta bị túm càng chặt hơn: “Cô chỗ nào cũng tùy tiện, tôi thật muốn biết Diệp tam công tử tập đoàn Diệp thị, mấy năm nay là như thế nào chịu được cô, lại có thể nhẫn nại đến bây giờ?”
Ta trừng lớn mắt, lấy tòn bộ sức lực của cái mạng già muốn gỡ tay Thần Tư ra.
Thần Tư lại càng giữ chặt, quyết không buông tha.
Ta rốt cuộc không thể nhịn được nữa, vén tóc, gợi lên một chút cười tùy tiện: “Thần Tư, tôi tùy tiện, yêu ai thích ai, cho ai ôm, anh dựa vào cái gì mà đòi quản?”
Thần Tư cắn môi, sắc mặt cứng ngắc, vẫn là không buông tay.
Ta cười đến càng vui vẻ: “Chồng tôi không thích quản, hắn thích chịu đựng, nhẫn nhịn ba năm, cam tâm tình nguyện chịu đựng, anh quản được sao?”
Sắc mặt Thần Tư, dưới ánh trăng có phần hơi trở nên trắng bệch.
“Thần Tư, anh hẳn là biết tôi, danh nhân Hạ Tiểu Hoa trong thành phố này, vốn chính là một cái người thực tùy tiện!”
“Buông tay ra, Thần Tư.”
Thần Tư buông lỏng tay, quay lại, tìm kính râm bị Bốn mắt đánh rơi trên mặt đất.
Ta vừa lòng xoa xoa cánh tay đau bị Thần Tư nắm, lướt qua hắn, bước về phía khách sạn.
Nhãn lực Bốn mắt quả nhiên khiếm khuyết, ta làm sao có thể thích Thần Tư đâu?
Mới vừa đi vài bước, bị người túm lấy eo, toàn bộ thân mình lại vòng vo trở về.
“Hạ Tiểu Hoa, cô khóc cái gì?”
Kính râm to đùng, rốt cuộc che không thấy rõ biểu tình Thần Tư.
“Lão nương không khóc!” Ta thuận thế vươn tay tóm lấy tay Thần Tư, giơ lên vụng trộm lau khóe mắt.
“Sao?” Đại kính râm lại nghiêng một góc 45 độ: “Danh nhân Hạ Tiểu Hoa, Á châu siêu cấp tân tinh mời cô ngồi thuyền gỗ, thế nào?”
Ta khinh thường hừ hừ: “Làm trò này nọ! Lão nương đây chán ghét tán gẫu tâm sự trên thuyền!”
“Hạ Tiểu Hoa! Cô có biết có bao nhiêu người xếp hàng muốn cùng tôi ngồi thuyền?” Đại kính râm ở dưới ánh trăng run run lợi hại.
Ta hừ lại càng không tiết hạnh: “Cắt, thuyền hay là giường?”
Đại kính râm không còn run nổi: “Thực đáng tiếc, tôi còn đang định mang cô đi thưởng thức Kinh Hàng Đại Vận Hà*!”
*Đại Vận Hà: cũng được biết đến với cái tên Kinh Hàng Đại Vận Hà là kênh đào hay sông nhân tạo cổ đại trên thế giới. Kênh này vượt qua các thành phố và tỉnh ở Bắc Kinh, Thiên Tân, Hà Bắc, Sơn Đông, Giang Tô và Chiết Giang. Phần cổ xưa nhất của kênh này có niên đại ở TK 5 TCN.
Kháo! Không nói sớm!
Ta lập tức quay đầu, vọt tới bến thuyền nhìn đèn lồng treo lung lay trên đầu một con thuyền nhỏ, tay chân cùng lấy ra sử dụng đi lên, quay đầu hướng Thần Tư vẫy vẫy tay nhỏ bé: “Uy! Đại kính râm a! Đã nói anh rồi! Anh mau chân bước nhanh lên a!”
“Sư phó! Ngài cứ liều mạng chèo, đừng dừng lại, đêm nay tôi muốn nhanh chóng nhìn thấy Kinh Hàng Đại Vận Hà!” Ta dắt cổ họng hướng người chèo thuyền ồn ào.
“…” Người chèo thuyền giơ mái chèo, há to miệng nhìn vẻ mặt chờ mong được mãn nhãn của ta.
15 phút sau.
“…” Ta đứng ở đầu thuyền há to miệng, nhìn bên bờ khoảng cách gần một thước, cỏ lau mọc nơi đó vô cùng tươi tốt.
“Kinh Hàng Đại Vận Hà?”
“Kinh Hàng Đại Vận Hà!” Đại kính râm cùng người chèo thuyền trăm miệng một lời.
Ta ngửa đầu nhìn trăng sáng, liều mạng đấm đấm ngực.
Trời cao a! ! ! ! So với bể bơi nhà ta còn nhỏ hơn!!!
Thần Tư ngồi trong khoang thuyền, đẩy gọng kính râm: “Hạ Tiểu Hoa! Mang máy ảnh không? Đến, tư thế này đừng nhúc nhích, tôi cho cô chụp kiểu ảnh lưu niệm!”
Ta một chưởng chụp lên lưng Thần Tư, thật vất vả mới nhịn xuống nước mắt thiếu chút nữa xúc động mà lăn ra: “Anh, anh khi dễ người!”
Chỉ là vừa mới bắt đầu, còn khi dễ cả đêm.
Thần Tư thật ra lại nở nụ cười, môi tiến đến gần lỗ tai ta, chỉ là mang kính râm nên nhìn không ra là cười khổ hay gian kế thực hiện thành mà cười đắc ý thỏa mãn.
Thần Tư vỗ vỗ chỗ trống bên mình, ngoác cái miệng rộng đáng giận: “Hạ Tiểu Hoa, đến, ngồi đây.”
Ta lại thực tùy tiện nghe theo.
Một cái kính râm thật lớn khác, không có chút nào ôn nhu chụp lên mặt ta.
“Hạ Tiểu Hoa!”
“Sao?”
“Mang theo kính râm, không có người nào nhận ra danh nhân Hạ Tiểu Hoa!”
Kháo!
“Cho nên, muốn khóc, liền khóc đi!”
Ta trừng mắt nhìn, oa một tiếng liền khóc tu lên.
Kháo, lão nương quả là cái người thực tùy tiện.
Tùy tiện bị người khi dễ, liền khóc.
Tùy tiện cùng người OOXX, liền không quan tâm bỏ chạy.
Tùy tiện quyết định buông tha, ngay tại giấy ly hôn liền ký tên.
Thủy chung, không bằng Bốn mắt.
Nhịn lâu như vậy, chỉ vừa nhìn thấy Thần Tư, liền yên tâm thoải mái hư hỏng.
Rõ ràng vẫn rất đau, khóc, đột nhiên cảm thấy hết thảy cũng không hơn gì cái này.
Ta quệt nước mũi, xuyên qua kính râm tối đen một mảnh nhìn Thần Tư: “Thần Tư, anh kỳ thật, là người vô cùng tốt lắm!”
“…” Thần Tư trở mình xem thường: “Được, Hạ Tiểu Hoa, tiết kiệm chút khí lực vuốt mông ngựa, khóc của cô đi!”
Thần Tư vẫn nhìn bên ngoài khoang thuyền, thuyền đã muốn trở về. Từng mỏm đá lạnh như băng bên bờ sông bị ánh đèn khách sạn hắt vào, nhiễm một mảnh hồng ảo mơ màng, bỗng chốc trở nên thực ấm nóng.
“… Thần Tư, Ngũ hào các nàng, có phải hay không đang tìm tôi?” Đeo kính râm thật tốt, có thể vừa khóc vừa nhìn chằm chằm một người mà không cảm thấy ngượng ngùng.
Thần Tư hừ một tiếng: “Cô cho là cô nghênh ngang một mình dắt nam nhân đi bộ, chỉ có một mình tôi trông thấy?”
Ta trầm mặc.
Thần Tư dừng lại một chút, vẫn là mở miệng: “Hai ngày nay, Nhất hào đến Bát hào tất cả đều tìm cô. Ngay cả đài truyền hình đều gọi điện đến tổ kịch hỏi thăm hành tung của cô.”
“…”
“Ngày đó chúng tôi xuất phát đến Ô trấn chụp ngoại cảnh, tập đoàn Diệp thị phái chuyên cơ riêng đưa đi, Diệp tam công tử còn tự mình đến sân bay tiễn tổ kịch. Đầu đạo diễn sắp nổ ra, nói là không nghĩ tới tập đoàn giải trí Diệp thị không những đầu tư cho bộ phim mà còn đưa đón long trọng như vậy. Mấy ngày nay truyền hình báo chí, hô thiên gọi địa đều là tin tức của đoàn làm phim, phóng viên đi theo chụp ảnh moi tin so với đi đào vàng còn nhiều hơn.”
“…”
“Hạ Tiểu Hoa, tôi vốn vẫn nghĩ đến, cô vì tránh tôi, mới cố ý trốn họp trơi trò mất tích.”
Ta ha ha dâm cười, tay tranh thủ sờ soạng một phen khuôn mặt nhỏ nhắt của Thần Tư: “Yên tâm đi, Thần Tư, anh bộ dạng quốc sắc thiên hương như vậy, lão nương thịt bò còn không kịp đâu, như thế nào lại còn tránh đi?”
Thần Tư cầm lấy tay không an phận của ta: “Hạ Tiểu Hoa!”
Ta dùng một tay còn lại chân thành tháo xuống kính râm: “Thật sự! Không tin anh xem ánh mắt tôi, đáy mắt mơ màng ngập nước của tôi là thân thể mê người nhà anh nha!”
Thần Tư sao mị mắt, tới gần ta.
Ta cố gắng mở to mắt vừa khóc sưng đỏ rối tinh rối mù như mắt cá vàng, cố biểu thị lòng chân thành.
Môi mỏng manh mềm mại, đột nhiên dán lên.
Đầu lưỡi ấm áp, đảo qua môi của ta.
Hơi thở nhàn nhạt quen thuộc.
Ta còn chưa kịp phản ứng, Thần Tư đã lui ra.
Ta đột nhiên nghe thấy thanh âm tim đập của chính mình.
“Anh, anh, anh, hôn tôi làm cái gì?” Ta lau nhanh tiểu hồng môi bị chà đạp.
Thần Tư thật sự đắc ý tự mãn, cười đến vẻ mặt tà ác: “Bốn mắt nhà cô, vừa nãy chính là như vậy thịt bò tôi!”
Ta một trận ác hàn. Một tia hồng sắc duy nhất trên mặt hoàn toàn biến mất.
Ta giơ cánh tay nhỏ bé suy yếu, một phen túm lấy cổ áo Thần Tư: “Con bà nó, Thần Tư! Thành thật công đạo, ngươi kỳ thực là thích lão nương đi?”
Thần Tư bị dọa đến không nhẹ, sắc mặt trắng bệch: “Nói bậy! Hạ Tiểu Hoa cô câm miệng!”
“Mao! Ngươi chính là thầm mến lão nương!”
“Cô đừng có mà ảo tưởng!” Thần Tư bắt đầu liều mạng giãy dụa.
“Làm trò này nọ, anh khẳng định là đã thầm mến tôi!” Ta quệt miệng, túm lấy Thần Tư định bá vương ngạnh thượng cung.
Thần Tư giãy dụa túm lấy phao cứu sinh màu cam, không nói hai lời định nhảy xuống nước.
Ta túm được ngay, đem mặt vùi vào trong ngực Thần Tư: “Thần Tư, ngoan, để cho tỷ bao nuôi ngươi đi!”
A! Đã quên, ta kỳ thực không có tiền!
Ta giương mắt lên nhìn khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp của Thần Tư.
Bốn mắt, tôi không muốn giống anh, mãi mãi tịch mịch.
Ta quả nhiên là một cái người may mắn, lão ba qua đời còn để lại cho ta vàng thỏi, còn gặp được Á châu siêu cấp tân tinh vô cùng ấm áp.
Cho nên, nếu đã lựa chọn buông tay, sẽ không tiếp tục trốn tránh.
Cứ trốn, đã quá mệt mỏi.
Vẫn là, trở về đi. Nhất hào đến Bát hào vẫn còn cần ta nuôi sống.
Ta mặt dày mày dạn, vẫn như cũ gắt gao ôm lấy Thần Tư sắc mặt đã trắng bệch: “Uy! Thần Tư! Có người nào nói qua cho anh, anh thực ấm áp?”
Diệp Hy tính cái gì? Không có hắn, lão nương đi tìm mùa xuân khác!
“Quả nhiên là cô, Hạ Tiểu Hoa!” Thần Tư mang kính râm, che đi hơn nửa biểu tình trên mặt.
Chậc chậc vài tiếng, Thần Tư tiến từng bước lại gần: “Di động tắt máy, họp tổ kịch ngoại cảnh vô cớ vắng mặt, biến mất hoàn toàn. Nếu không tận mắt thấy, tôi còn thật nghĩ đến, người cô muốn trốn, là tôi.”
Ngữ khí rõ ràng rất nhẹ, rất êm nhưng không hiểu vì sao ta lại ngửi thấy mùi thuốc súng.
“Như thế nào, Hạ Tiểu Hoa, ngay cả bạch diện thư sinh cô đều cảm thấy được hả? Chỗ nào hấp dẫn cô? Dáng người? Khuôn mặt? Cô thật ra xoay chuyển rất nhanh, không chơi ngôi sao lại chơi học giả? Nói cho tôi biết, bao dưỡng, hết bao nhiêu tiền?”
Kháo! Này tên sao nhép mới nổi xấu xa! Ta liếc mắt một cái ngắm Bốn mắt, lão nương là cái người như vậy không có mắt thẩm mỹ sao? Lão nương muốn bao là phải bao cái loại ngôi sao như ngươi! Lão nương phải xem mặt sờ dáng người sống mới quyết định nha!
Ta đạp mạnh một cước, còn chưa kịp phát tác đã có người đứng chắn ở trước mặt.
Bốn mắt một phen đẩy ta ra, quay đầu lại túm áo Thần Tư: “Tiên sinh! Thỉnh ngài tôn trọng nhãn lực của một vị quần chúng cơ bản chưa mù này!”
Kháo! Này so với sao nhép kia còn xấu xa hơn!
Ta sờ soạng vàng thỏi trong ba lô, tùy tiện chọn hai khối nắm chặt trong tay, tính thời cơ đập vào đầu Bốn mắt, xong hết mọi chuyện!
Dáng người Bốn mắt so với Á châu siêu cấp tân tinh rõ ràng thấp bé nhẹ cân, nhưng khí thế tốt lắm, đôi mắt nhỏ nheo lại chỉ nhìn tới bả vai, haiz, mất mặt rối tinh rối mù!
Thần Tư mang kính râm cứ thế mà thưởng thức cảnh diễn trước mắt, cúi đầu một góc 45 độ, cũng không biết nhìn chằm chằm ai: “Hạ Tiểu Hoa, vì sao không nói lời nào? Không nói, tôi coi như cô đang cam chịu!”
Tay vung lên, giống như đang phẩy phẩy ruồi bọ, đem tay nhỏ bé của Bốn mắt đánh văng.
“Du lịch Ô trấn sao? Thực lãng mạn? Cô thực ra cứ dẫn dụ nam nhân, ngay cả công tác đều không cần, cuộc sống rất thích ý đi! Cô cho rằng mình có hậu thuẫn vững chắc là tôi không thể làm gì được cô?”
Ta ngẩn người, nhìn chằm chằm Thần Tư. Kỳ thực cũng chỉ là nhìn chằm chằm cái kính râm mà thôi.
Bốn mắt bị chấn động, không sợ chết điên cuồng hét lên một tiếng, lại vọt đi lên.
Lúc này đây, thành công xóa sổ kính râm trên mặt Thần Tư.
Ánh mắt chăm chú như vậy.
Thần Tư, hắn còn thật sự, nói với ta như vậy.
Không phải vui đùa ầm ĩ, không phải làm bộ.
Ta cắn răng, quay đầu bước đi.
“Hạ Tiểu Hoa! Cô đứng lại đó cho tôi!” Âm thanh phía sau thực rõ ràng, ta không quan tâm.
“A!! Tôi nhận ra rồi! Anh là Thần…. A a a a a a a!!!!!!!!!” Thanh âm Bốn mắt.
Thế mà càng ngày càng gần.
Một trận gió lướt qua tai, còn không kịp nhìn rõ, Bốn mắt đã ở trước mặt ta làm thành trạng thái sắt vụn chạm đất.
Ta giận! Thật sự là không thể nhịn được nữa, quay đầu lại chỉ vào Thần Tư: “Anh có tật xấu à? Không có việc gì quăng Bốn mắt làm cái gì?”
Mà lại còn hướng về phía ta ném! Ta lé mắt một chút ngắm tư thế chó gặm bùn của Bốn mắt, kháo! Thần Tư này cũng quá ác độc đi! Nếu mà ta bị trúng, chó gặm bùn này nhất định là ta!
Một tiếng hừ lạnh: “Thích thì quăng? Sao? Đau lòng?”
Đau cái mông ngươi!
Ta đang muốn mắng, nghe thấy Bốn mắt trên mặt đất hừ hừ: “Hạ, hạ tiểu thư…”
Ta nghiến răng nghiến lợi, giơ tay kéo Bốn mắt: “Đứng lên! Không được rên! Bốn mắt! Ngươi mẹ nó cấp cho lão nương tí cốt khí!”
“Thần, Thần, Thần, Thần Tư!” Bốn mắt bị ta kéo trái kéo phải lắc lư một hồi lâu, khó khăn lắm mới đứng vững vàng được: “Hạ, Hạ tiểu thư! Tôi biết rồi! Tôi biết rồi! Cô nhất định là tiểu tam! Cô cư nhiên là tiểu tam của Thần Tư!”
“Mao! Anh mới là tiểu tam! Là hắn không biết xấu hổ muốn tiềm quy tắc lão nương!”
Bốn mắt nhìn chằm chằm ta: “Hạ tiểu thư, nguyên lai cô thích anh ta!”
“Mao!!”
“Hạ tiểu thư, cô đỏ mặt!” Bốn mắt quệt miêng, lộ ra điệu cười ghê tởm: “Yên tâm đi, tôi sẽ giúp cô!”
“Được, theo lời anh nói…”
“Hạ tiểu thư!” Bốn mắt ôm cổ ta: “Cô về sau đừng như vậy! Thần Tư, Thần Tư a! Tiểu tam không sai! Cô đứng ảo tưởng một ngày trở thành phú bà bạc tỉ, vạn người mê, toàn thế giới đều muốn tiềm quy tắc cô, cô cứ thành thật làm tiểu tam của cô đi! Cô không biết, tôi nhưng là fan của Thần Tư! Tự đáy lòng tôi muốn nói, Hạ tiểu thư, có thể quen biết cô tôi thực là vinh hạnh! Tôi cư nhiên quen biết tiểu tam của Thần Tư!!! Ha ha ha!!!!—————-”
Ta nghĩ cũng lười muốn nghĩ, nắm chặt tay hướng trên mặt Bốn mặt tạp một cú!
Bốn mắt bị tạp trúng một quyền, mượn cơ hội hướng về phía Thần Tư, góc độ cực kỳ mất tự nhiên, không khoa học, không đạo đức bay xéo đi ra!
Thần Tư dường như cũng bị trúng tà, tránh cũng không tránh, bị Bốn mắt rơi trúng đầy cõi lòng.
Bốn mắt loạng choạng, ôm cổ Thần Tư: “Thần Tư! Tôi yêu anh!”
Ngay lập tức nụ hôn chuẩn xác không sai một ly, rơi vào răng trắng môi hồng, miệng anh đào nhỏ bé của Thần Tư.
Ta trở mình xem thường, không nói hai lời ngồi xổm xuống liền nôn.
Thần Tư không hổ là siêu cấp tân tinh, năng lực kháng áp rất mạnh. Tuy rằng hai mắt đăm đăm, cư nhiên còn có thể mặt không đổi sắc đẩy Bốn mắt ra.
Trơ mắt đứng nhìn Bốn mắt tay xách hành lý, cười đến xuân quang sáng lạn, trăm hoa nở rộ, nhảy lên thuyền gỗ, phất phất tay áo hướng ta nói lời từ biệt. Ta ngay cả dũng khí đuổi theo bổ hai quyền vào hắn cũng không có.
Lén lút liếc mắt một cái ngắm môi đỏ tươi ướt át của Thần Tư.
Một trận ác hàn truyền khắp toàn thân.
Đây chính là phim kinh dị cỡ nào chân thật a!
Ta hoảng run run chân nhỏ, xoay người lắc lắc lắc rời đi.
Nhất định, nhất định phải quay trở về được khách sạn.
Một vòm ngực ấm áp dào dạt, từ phía sau ôm lấy ta.
Ta bị ôm đến phát đau, ngay cả dãy dụa đều không được.
Ngẩng đầu nhìn Thần Tư, đáng thương thay Á châu siêu cấp tân tinh, bị Bốn mắt tươi đẹp áp quần phương thịt bò ngay trước mặt mọi người, bị dọa thấy ngu chưa?
Còn không kịp thấy rõ biểu tình Thần Tư, lập tức lại bị đẩy trở ra: “Hạ Tiểu Hoa, cô quả nhiên thực tùy tiện!”
Kháo!
“Cô vì sao không giãy dụa?” Ngữ khí lửa giận công tâm.
Ta biết nghe theo lẽ phải, bắt đầu liều mạng giãy dụa.
Người nào đó lửa giận lại càng bùng phát lớn hơn: “Hạ Tiểu Hoa! Cô đúng là thực tùy tiện! Tùy tiện ai ôm cô cũng được! Tùy tiện ai rủ chơi nhảy cầu đều nhảy! Tùy tiện ai cùng đi du lịch cũng đi!”
Ta bị túm càng chặt hơn: “Cô chỗ nào cũng tùy tiện, tôi thật muốn biết Diệp tam công tử tập đoàn Diệp thị, mấy năm nay là như thế nào chịu được cô, lại có thể nhẫn nại đến bây giờ?”
Ta trừng lớn mắt, lấy tòn bộ sức lực của cái mạng già muốn gỡ tay Thần Tư ra.
Thần Tư lại càng giữ chặt, quyết không buông tha.
Ta rốt cuộc không thể nhịn được nữa, vén tóc, gợi lên một chút cười tùy tiện: “Thần Tư, tôi tùy tiện, yêu ai thích ai, cho ai ôm, anh dựa vào cái gì mà đòi quản?”
Thần Tư cắn môi, sắc mặt cứng ngắc, vẫn là không buông tay.
Ta cười đến càng vui vẻ: “Chồng tôi không thích quản, hắn thích chịu đựng, nhẫn nhịn ba năm, cam tâm tình nguyện chịu đựng, anh quản được sao?”
Sắc mặt Thần Tư, dưới ánh trăng có phần hơi trở nên trắng bệch.
“Thần Tư, anh hẳn là biết tôi, danh nhân Hạ Tiểu Hoa trong thành phố này, vốn chính là một cái người thực tùy tiện!”
“Buông tay ra, Thần Tư.”
Thần Tư buông lỏng tay, quay lại, tìm kính râm bị Bốn mắt đánh rơi trên mặt đất.
Ta vừa lòng xoa xoa cánh tay đau bị Thần Tư nắm, lướt qua hắn, bước về phía khách sạn.
Nhãn lực Bốn mắt quả nhiên khiếm khuyết, ta làm sao có thể thích Thần Tư đâu?
Mới vừa đi vài bước, bị người túm lấy eo, toàn bộ thân mình lại vòng vo trở về.
“Hạ Tiểu Hoa, cô khóc cái gì?”
Kính râm to đùng, rốt cuộc che không thấy rõ biểu tình Thần Tư.
“Lão nương không khóc!” Ta thuận thế vươn tay tóm lấy tay Thần Tư, giơ lên vụng trộm lau khóe mắt.
“Sao?” Đại kính râm lại nghiêng một góc 45 độ: “Danh nhân Hạ Tiểu Hoa, Á châu siêu cấp tân tinh mời cô ngồi thuyền gỗ, thế nào?”
Ta khinh thường hừ hừ: “Làm trò này nọ! Lão nương đây chán ghét tán gẫu tâm sự trên thuyền!”
“Hạ Tiểu Hoa! Cô có biết có bao nhiêu người xếp hàng muốn cùng tôi ngồi thuyền?” Đại kính râm ở dưới ánh trăng run run lợi hại.
Ta hừ lại càng không tiết hạnh: “Cắt, thuyền hay là giường?”
Đại kính râm không còn run nổi: “Thực đáng tiếc, tôi còn đang định mang cô đi thưởng thức Kinh Hàng Đại Vận Hà*!”
*Đại Vận Hà: cũng được biết đến với cái tên Kinh Hàng Đại Vận Hà là kênh đào hay sông nhân tạo cổ đại trên thế giới. Kênh này vượt qua các thành phố và tỉnh ở Bắc Kinh, Thiên Tân, Hà Bắc, Sơn Đông, Giang Tô và Chiết Giang. Phần cổ xưa nhất của kênh này có niên đại ở TK 5 TCN.
Kháo! Không nói sớm!
Ta lập tức quay đầu, vọt tới bến thuyền nhìn đèn lồng treo lung lay trên đầu một con thuyền nhỏ, tay chân cùng lấy ra sử dụng đi lên, quay đầu hướng Thần Tư vẫy vẫy tay nhỏ bé: “Uy! Đại kính râm a! Đã nói anh rồi! Anh mau chân bước nhanh lên a!”
“Sư phó! Ngài cứ liều mạng chèo, đừng dừng lại, đêm nay tôi muốn nhanh chóng nhìn thấy Kinh Hàng Đại Vận Hà!” Ta dắt cổ họng hướng người chèo thuyền ồn ào.
“…” Người chèo thuyền giơ mái chèo, há to miệng nhìn vẻ mặt chờ mong được mãn nhãn của ta.
15 phút sau.
“…” Ta đứng ở đầu thuyền há to miệng, nhìn bên bờ khoảng cách gần một thước, cỏ lau mọc nơi đó vô cùng tươi tốt.
“Kinh Hàng Đại Vận Hà?”
“Kinh Hàng Đại Vận Hà!” Đại kính râm cùng người chèo thuyền trăm miệng một lời.
Ta ngửa đầu nhìn trăng sáng, liều mạng đấm đấm ngực.
Trời cao a! ! ! ! So với bể bơi nhà ta còn nhỏ hơn!!!
Thần Tư ngồi trong khoang thuyền, đẩy gọng kính râm: “Hạ Tiểu Hoa! Mang máy ảnh không? Đến, tư thế này đừng nhúc nhích, tôi cho cô chụp kiểu ảnh lưu niệm!”
Ta một chưởng chụp lên lưng Thần Tư, thật vất vả mới nhịn xuống nước mắt thiếu chút nữa xúc động mà lăn ra: “Anh, anh khi dễ người!”
Chỉ là vừa mới bắt đầu, còn khi dễ cả đêm.
Thần Tư thật ra lại nở nụ cười, môi tiến đến gần lỗ tai ta, chỉ là mang kính râm nên nhìn không ra là cười khổ hay gian kế thực hiện thành mà cười đắc ý thỏa mãn.
Thần Tư vỗ vỗ chỗ trống bên mình, ngoác cái miệng rộng đáng giận: “Hạ Tiểu Hoa, đến, ngồi đây.”
Ta lại thực tùy tiện nghe theo.
Một cái kính râm thật lớn khác, không có chút nào ôn nhu chụp lên mặt ta.
“Hạ Tiểu Hoa!”
“Sao?”
“Mang theo kính râm, không có người nào nhận ra danh nhân Hạ Tiểu Hoa!”
Kháo!
“Cho nên, muốn khóc, liền khóc đi!”
Ta trừng mắt nhìn, oa một tiếng liền khóc tu lên.
Kháo, lão nương quả là cái người thực tùy tiện.
Tùy tiện bị người khi dễ, liền khóc.
Tùy tiện cùng người OOXX, liền không quan tâm bỏ chạy.
Tùy tiện quyết định buông tha, ngay tại giấy ly hôn liền ký tên.
Thủy chung, không bằng Bốn mắt.
Nhịn lâu như vậy, chỉ vừa nhìn thấy Thần Tư, liền yên tâm thoải mái hư hỏng.
Rõ ràng vẫn rất đau, khóc, đột nhiên cảm thấy hết thảy cũng không hơn gì cái này.
Ta quệt nước mũi, xuyên qua kính râm tối đen một mảnh nhìn Thần Tư: “Thần Tư, anh kỳ thật, là người vô cùng tốt lắm!”
“…” Thần Tư trở mình xem thường: “Được, Hạ Tiểu Hoa, tiết kiệm chút khí lực vuốt mông ngựa, khóc của cô đi!”
Thần Tư vẫn nhìn bên ngoài khoang thuyền, thuyền đã muốn trở về. Từng mỏm đá lạnh như băng bên bờ sông bị ánh đèn khách sạn hắt vào, nhiễm một mảnh hồng ảo mơ màng, bỗng chốc trở nên thực ấm nóng.
“… Thần Tư, Ngũ hào các nàng, có phải hay không đang tìm tôi?” Đeo kính râm thật tốt, có thể vừa khóc vừa nhìn chằm chằm một người mà không cảm thấy ngượng ngùng.
Thần Tư hừ một tiếng: “Cô cho là cô nghênh ngang một mình dắt nam nhân đi bộ, chỉ có một mình tôi trông thấy?”
Ta trầm mặc.
Thần Tư dừng lại một chút, vẫn là mở miệng: “Hai ngày nay, Nhất hào đến Bát hào tất cả đều tìm cô. Ngay cả đài truyền hình đều gọi điện đến tổ kịch hỏi thăm hành tung của cô.”
“…”
“Ngày đó chúng tôi xuất phát đến Ô trấn chụp ngoại cảnh, tập đoàn Diệp thị phái chuyên cơ riêng đưa đi, Diệp tam công tử còn tự mình đến sân bay tiễn tổ kịch. Đầu đạo diễn sắp nổ ra, nói là không nghĩ tới tập đoàn giải trí Diệp thị không những đầu tư cho bộ phim mà còn đưa đón long trọng như vậy. Mấy ngày nay truyền hình báo chí, hô thiên gọi địa đều là tin tức của đoàn làm phim, phóng viên đi theo chụp ảnh moi tin so với đi đào vàng còn nhiều hơn.”
“…”
“Hạ Tiểu Hoa, tôi vốn vẫn nghĩ đến, cô vì tránh tôi, mới cố ý trốn họp trơi trò mất tích.”
Ta ha ha dâm cười, tay tranh thủ sờ soạng một phen khuôn mặt nhỏ nhắt của Thần Tư: “Yên tâm đi, Thần Tư, anh bộ dạng quốc sắc thiên hương như vậy, lão nương thịt bò còn không kịp đâu, như thế nào lại còn tránh đi?”
Thần Tư cầm lấy tay không an phận của ta: “Hạ Tiểu Hoa!”
Ta dùng một tay còn lại chân thành tháo xuống kính râm: “Thật sự! Không tin anh xem ánh mắt tôi, đáy mắt mơ màng ngập nước của tôi là thân thể mê người nhà anh nha!”
Thần Tư sao mị mắt, tới gần ta.
Ta cố gắng mở to mắt vừa khóc sưng đỏ rối tinh rối mù như mắt cá vàng, cố biểu thị lòng chân thành.
Môi mỏng manh mềm mại, đột nhiên dán lên.
Đầu lưỡi ấm áp, đảo qua môi của ta.
Hơi thở nhàn nhạt quen thuộc.
Ta còn chưa kịp phản ứng, Thần Tư đã lui ra.
Ta đột nhiên nghe thấy thanh âm tim đập của chính mình.
“Anh, anh, anh, hôn tôi làm cái gì?” Ta lau nhanh tiểu hồng môi bị chà đạp.
Thần Tư thật sự đắc ý tự mãn, cười đến vẻ mặt tà ác: “Bốn mắt nhà cô, vừa nãy chính là như vậy thịt bò tôi!”
Ta một trận ác hàn. Một tia hồng sắc duy nhất trên mặt hoàn toàn biến mất.
Ta giơ cánh tay nhỏ bé suy yếu, một phen túm lấy cổ áo Thần Tư: “Con bà nó, Thần Tư! Thành thật công đạo, ngươi kỳ thực là thích lão nương đi?”
Thần Tư bị dọa đến không nhẹ, sắc mặt trắng bệch: “Nói bậy! Hạ Tiểu Hoa cô câm miệng!”
“Mao! Ngươi chính là thầm mến lão nương!”
“Cô đừng có mà ảo tưởng!” Thần Tư bắt đầu liều mạng giãy dụa.
“Làm trò này nọ, anh khẳng định là đã thầm mến tôi!” Ta quệt miệng, túm lấy Thần Tư định bá vương ngạnh thượng cung.
Thần Tư giãy dụa túm lấy phao cứu sinh màu cam, không nói hai lời định nhảy xuống nước.
Ta túm được ngay, đem mặt vùi vào trong ngực Thần Tư: “Thần Tư, ngoan, để cho tỷ bao nuôi ngươi đi!”
A! Đã quên, ta kỳ thực không có tiền!
Ta giương mắt lên nhìn khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp của Thần Tư.
Bốn mắt, tôi không muốn giống anh, mãi mãi tịch mịch.
Ta quả nhiên là một cái người may mắn, lão ba qua đời còn để lại cho ta vàng thỏi, còn gặp được Á châu siêu cấp tân tinh vô cùng ấm áp.
Cho nên, nếu đã lựa chọn buông tay, sẽ không tiếp tục trốn tránh.
Cứ trốn, đã quá mệt mỏi.
Vẫn là, trở về đi. Nhất hào đến Bát hào vẫn còn cần ta nuôi sống.
Ta mặt dày mày dạn, vẫn như cũ gắt gao ôm lấy Thần Tư sắc mặt đã trắng bệch: “Uy! Thần Tư! Có người nào nói qua cho anh, anh thực ấm áp?”
Diệp Hy tính cái gì? Không có hắn, lão nương đi tìm mùa xuân khác!
Bình luận facebook