-
Chương 5
Ta thuần túy là bị cái âm thanh chuông cửa cũ rích đánh thức.
Tiếng vang cứ một lần lại một lần đánh tới.
“Ngưu Lang! Mở cửa——!” Ta nhức đầu hướng về phía âm thanh ồn ào ngoài cửa.
Chuông cửa vẫn như cũ lặp lại.
“Mở cửa a———Ngưu Lang———–!”
Chuông cửa vẫn cứ tiếp diễn lặp lại.
Thao! Lợn cũng không phải vì ngủ mà chết!
Ta lấy tay sờ cái trán, lạnh lẽo một mảnh.
Lão nương quả thực là thiên hạ vô địch Hạ Tiểu Hoa! Sinh mệnh cũng vô cùng ương ngạnh.
Ta thí điên thí điên xuống giường, chân còn có chút nhuyễn, lắc lắc mông lao đến hướng chuông cửa dưới lầu, phát hiện Lưu Lãng đang đứng ở cạnh cửa biểu hiện thái độ ngẩn người đối với cấp trên, mặc kệ chuông cửa vang lên một lần lại một lần.
Ta lập tức vui vẻ nở nụ cười.
Nha, vừa thấy một bộ sắc mặt thiếu tiền bị người ta đuổi đến tận cửa.
Nghiệp chướng nha, đầu năm nay tiến sĩ mệnh khổ nha!
Ta khoái trá xông lên trước, không thèm để ý, một tay lướt qua Ngưu Lang, xoa xoa nắm đấm cửa chuẩn bị mở.
Ngưu Lang nhanh chóng định thần lại, vẻ mặt khiếp sợ nhìn ta.
Ta dương dương tự đắc, cái miệng nhỏ “tôi vô tội” chu lên:
“La la la la, ta là tiểu hoa cúc vô tội!” Đáng đời ngươi.
Cửa mở ra lúc ta đang vô cùng sung sướng, cái miệng đầy tiếu ý cũng khẽ huýt lên, Diệp Hy đứng ở cạnh cửa thượng, nói thật sự lơ đãng: “Hạ Tiểu Hoa, tâm tình cũng rất cao hứng đi.”
Ta rõ ràng trúng bùa bất động.
Ngưu Lang không hổ là có văn hóa, phản ứng so với ta tốt hơn nhiều, một bộ tư thái chủ nhà, chỉ vào Diệp Hy: “Diệp Hy, sao lại đến đây?”
Diệp Hy thực khách khí khoát khoát tay áo, làm cái tư thế quấy rầy, chủ động đi đến: “Tìm vợ.”
Vợ… vợ… vợ…
Ta bị cái xưng hô của hắn, sợ tới mức hoàn toàn cứng ngắc.
Nhưng có người so với ta càng cứng ngắc.
Bởi vì, phía sau Diệp Hy thò ra một cái đầu với hai hàng mì sợi lệ cực kỳ khoa trương, tư thế bị chồng ruồng bỏ, không nói hai lời vừa đá vừa cởi giày thể thao đã muốn vọt đi lên: “Lưu Lãng, huhuhuhuhuhu, Lưu Lãng!!!”
“Em tìm anh đã lâu, huhuhuhu, Lưu Lãng!” Giày thể thao đá ở ót Ngưu Lang ba ba rung động, Ngưu Lang đứng ở cạnh cửa dường như động cũng không động.
Xem trận thế này, ta lập tức phân tích ra đầu hàng là tất yếu, thực tự giác cởi một chiếc dép lê trên chân đưa qua: “Khả Nhạc, dùng này!” Cười đến vẻ mặt nịnh nọt.
Khả Nhạc khóe mắt dư quang quét liếc ta một cái, tiếp nhận dép lê nhưng lại hướng đầu ta mà thượng xuống: “Hạ Tiểu Hoa! Ngươi nói đi, ngươi là muốn chết trước, hay là để ta thu thập hắn rồi quay lại thu thập ngươi?”
Ta lui đầu tránh khỏi chưởng của nàng, vô cùng khiêm nhường nhún mình: “Hắn hắn hắn, hắn chết trước, hắn chết trước!”
Khả Nhạc lại vòng vo đi qua, ném vũ khí, lúc này hai tay vo lại thành nắm đấm hướng ngực Ngưu Lang bay đến: “Lưu Lãng anh khá lắm, em chỉ biết anh sẽ tìm Hạ Tiểu Hoa! Anh cũng sẽ chỉ tìm Hạ Tiểu Hoa! Anh trốn mất như vậy… Nếu không nhờ Diệp Hy, nếu không nhờ Diệp Hy… hu hu hu…., em cũng sắp tìm không ra anh!”
Thì ra là thế! Ta quay đầu lại xem Diệp Hy: “Anh như thế nào tìm được em?”
Nhà này đã bán từ trước, Diệp Hy thế nào biết? Hay là, hay là… hắn thực sự hiểu biết ta?
Ta vụng trộm ngước mắt xấu hổ nhìn hắn, cố gắng áp chế lại trái tim vì nghe được từ “vợ” mà đang bang bang rung động.
Diệp Hy cau mày, thực không kiên nhẫn quơ quơ di động trong tay: “Vệ tinh định vị. Hạ Tiểu Hoa, bằng không cô nghĩ rằng, cô và tôi không có việc gì, tôi đưa cô di động làm cái gì?”
Ta há to miệng. Lễ vật duy nhất ta nhận được trong ba năm…
Ta giận, lấy điện thoại cầm trong tay một phen quăng ra ngoài.
Di động rơi xuống, phát ra âm thanh khô cứng.
Đột nhiên một mảnh im lặng.
Xấu hổ im lặng, ta nghe được thanh âm Ngưu Lang không muốn sống: “Khả Nhạc, anh muốn cùng em ly hôn.”
“Anh nói cái gì?” Lần này người rống, là ta.
Ta giơ lên một cái dép lê còn sót lại muốn xông lên.
Diệp Hy so với ta còn nhanh hơn, một phen cầm tay phải của ta, đem ta kéo vào trong lòng hắn: “Lưu Lãng, tôi chỉ nói một lần, Hạ Tiểu Hoa, tôi tuyệt đối, sẽ không ly hôn với cô ấy. Anh dù có ly hôn, cũng tuyệt đối sẽ không đến được với cô ấy.”
Ta ở trong lòng Diệp Hy, mở to mắt ngẩng đầu nhìn hắn.
Biểu tình kiên định như vậy, tựa như trước đây, người đứng trước mặt toàn bộ đoàn luật sư, đưa bút bảo ta ký tên ly hôn, cho tới bây giờ hoàn toàn không phải là hắn.
Trái tim vừa giờ còn thật sự đập loạn, đột nhiên đông cứng trở lại.
Diệp Hy túm ta, cũng không quay đầu trở lại: “Hạ Tiểu Hoa, theo tôi về nhà!”
Hắn vẫn đang túm chặt cánh tay phải của ta, môi ta trắng bệch.
Thật sự, rất đau.
Nhưng Diệp Hy cũng là không biết. Hắn chỉ biết, giờ phút này, có người so với ta còn đau hơn.
Hắn túm ta ngồi ở ghế sau, mặt không chút thay đổi. Thẳng đến khi lái xe đem xe phóng đi thật xa thật xa, thẳng đến khi ta thật sự không chịu nổi hét lên chói ta kêu hắn buông, hắn mới buông tay.
Diệp lão đầu đánh một trảo khiến tay ta sưng tím, lại trải qua suốt đêm phát sốt, cường tráng như Hạ Tiểu Hoa ta, cũng chỉ có thể tựa vào cửa kính xe bên cạnh mà thở.
Diệp Hy híp mắt, xem ta tựa như côn trùng có hại: “Hạ Tiểu Hoa, cô cũng là phụ nữ có chồng, không cần tôi nhắc nhở, cô cũng biết việc nào không thể làm, đúng không?”
Ta dựa vào cửa kính hừ khí, phụ nữ có chồng.
Ta Hạ Tiểu Hoa, dựa vào cái gì?
Ta thân thủ dùng sức vuốt phẳng những bếp nhăn tren giáo phục trung học, gắng sức làm cho nó trở về như lúc đầu.
Diệp Hy nhìn ta từ trên xuống dưới: “Sáng sớm tinh mơ quần áo không chỉnh tề, còn khiến tôi bắt đi ra từ nhà trượng phu người khác, loại sự tình này, tôi không nghĩ lại phát sinh lần hai.”
Ta ngay cả hừ cũng không hừ.
Lại cảm giác ánh mắt Diệp Hy nhìn chằm chằm ta, xa lạ chuyên chú.
Ta không có tới một trận chột dạ, bỗng nhiên thử hỏi một câu: “Anh… nhớ rõ em sao?”
Ánh mắt xa lạ lập tức thu trở về: “Hạ Tiểu Hoa, đồng phục này tuyệt đối không thích hợp với cô.”
Vì thế ta nở nụ cười, lớn tiếng đến chói tai, vươn tay xoe ở trước mặt hắn: “Không thích hợp, Diệp tam công tử trả thù lao mua.”
Ghê tởm Hạ Tiểu Hoa, biết rõ ràng không có khả năng nhớ rõ, làm sao còn khổ sở đi thử dò xét.
Diệp Hy cũng đã quen thói ghê tởm của ta, tựa hồ còn cảm thấy hài hước, thế nhưng lại nở nụ cười hai tiếng: “Hạ Tiểu Hoa cô, thiếu tiền?”
Cực kỳ nhân tiện, liếc một cái ngắm cánh tay ta vừa mới lộ ra: “Lão nhân kia đánh?”
Ta lập tức lùi lùi về, túm áo che giấu: “Đi đường ngã có được không?”
“Vậy sao?” Hắn ứng: “Xem ra lão nhân kia, tinh thần không được tốt.”
“Em bị ngã!” Tức giận. Có hiểu hay không lời ngươi ta nói a.
“Trở về bảo Lưu quản gia gọi bác sĩ đến xem.” Khóe mắt dư quang một chút nhìn ta hấp hấp nước mũi: “Thuận tiện nhìn xem cảm mạo.”
Ta đột nhiên cảm thấy cảm mạo tăng thêm, cái mũi luống cuống.
Thật nhanh nhắm mắt lại.
Ta thật cẩn thận, thật cẩn thận dùng đầu hướng tới gần hắn.
Thiếu chút nữa, hẳn là thiếu chút nữa sẽ đụng phải.
Một cái tay ấm áp, ngăn chặn mặt của ta, đem ta ấn đến trên vai: “Hạ Tiểu Hoa, dừng ý đồ ấy của cô!”, thanh âm rất khinh thường.
Ta khống chế không được hít hít nước mũi.
“Mặt hướng sang bên kia, đừng làm dơ quần áo tôi.” Thanh âm bình tĩnh không lớn không bé.
Ta từ từ nhắm hai mắt, đầu ngả tại vị trí nóng nóng trên vai, cảm thấy hốc mắt cũng nóng nóng.
Diệp Hy, cho dù ngươi vì là bạn tốt của ta mới chiếu cố ta, cho dù ngươi dùng ta làm công cụ duy trì hôn nhân của bọn họ, cho dù người ngươi yêu không phải ta.
Em kỳ thật là, vẫn rất yêu anh.
Chương 13
Cho nên nói, bệnh này bệnh nọ, ngươi không xem nó, nó thật giống như không tồn tại. Ngươi vừa thấy nó, nó liền nhất thời trở nên vô cùng trầm trọng.
Nhân sinh a, đơn giản chính là ăn cơm, ngủ, tiêm thuốc.
Thời điểm ta mang cái đầu đầy tóc hỗn loạn xuống lầu ăn cơm, vừa vặn thấy Lưu quản gia vẻ mặt không kiên nhẫn khe khẽ nói nhỏ.
Ha, Lưu quản gia có bí mật ám muội.
Tiểu vũ trụ tò mò ác độc của ta nhất thời bành trướng, khinh thủ khinh cước đi đến phía sau Lưu quản gia, cười đến vẻ mặt dâm đãng: “Hắc, hắc, hắc, Lưu- quản- gia- với- ai- nói chuyện đâu?!!!”
Lưu quản gia quả nhiên bị dọa đến không nhẹ, tay cầm điện thoại run lên mất nửa ngày, mới xoay người lại chính nghĩa nói ta bẩn thỉu: “Hạ tiểu thư! Nói bao nhiêu lần rồi, ngài không nên làm chuyện thô tục như vậy!”
Ta nghe vào tai trái lại ra tai phải, tiếp tục dâm đãng của ta: “Hắc hắc hắc, bí mật! Thành thật có khoan hồng, khai ra mau!”
Lưu quản gia cơ bắp run rẩy, nghiêm mặt: “Gỗ mục! Gỗ mục! Diệp tiên sinh lấy phải khối gỗ mục!” Đem điện thoại nhét vào trong tay ta: “Tìm ngài.”
Kháo! Không nói sớm! Ra vẻ thần bí!
Ai sáng sớm đã gọi điện thoại a!
Ta dẫn theo điện thoại vừa “Uy” một tiếng, bên kia truyền đến âm thanh rống giận tích tụ cả băng hà ngàn năm: “Con bà nó Hạ Tiểu Hoa! Ta trịnh trọng cảnh cáo ngươi! Đem lão quản gia muôn đời mãn kinh nhà các ngươi cuốn gói! Bằng không, hừ hừ, bằng không ta từ chức!”
Trợ lý Nhị hào.
“Nhị hào!” Ta hưng phấn không hiểu, mấy ngày nay không nghe thấy thanh âm của nàng! Kỳ quái tưởng niệm: “Ngươi muốn từ chức?”
“Hạ Tiểu Hoa ngươi đần độn nghe không hiểu tiếng người!” Điện thoại kia vang lên một đống tạp âm, lách cách lách cách. A, Nhị hào lại cúp điện thoại.
Chậc chậc chậc, nàng làm việc còn được xưng là Ma vương bình tĩnh đâu!
Ta cực kỳ cảm thấn đem điện thoại quăng sang một bên, ngồi ở sopha bên cạnh chờ.
2 phút sau, điện thoại một lần nữa vang lên.
Tiếng Nhị hào hô đến thê lương: “Mẹ nó, này chất lượng điện thoại kiểu gì vậy?!”
Ta trầm mặc.
“Hạ Tiểu Hoa TMD ngươi ly hôn sao? Cũng dám chơi trò mất tích vài ngày!”
Ta vươn ống tay áo lau nước mũi vừa chảy. Nhị hào, thần kỳ a! Ngay cả ta ly hôn đều biết!
“Di động tắt máy, gọi điện thoại nhà ngươi, kia cái lão niên quản gia mỗi lần đều là một bộ, Diệp tiên sinh phân phó qua, Hạ tiểu thư muốn nghỉ ngơi, không cho người khác quấy rầy.” Nhị hào, thanh thanh cổ họng học cách nói chuyện của Lưu quản gia.
“Hạ Tiểu Hoa, mở di động!”
A! “Nhị hào… ta, di động hỏng!”
“Kháo, đầu năm nay điện thoại thật kém chất lượng!” Nhị hào nhất thời tìm được tri âm.
“Đúng vậy!” Ta cực lực phụ họa.
Đầu bên kia, Nhị hào oán giận sự nghiệp chế tạo điện thoại sa đọa một hồi lâu, sau mới đưa ra tổng kết: “Nói ngắn lại, phải đem lão quản gia mãn kinh nhà ngươi cuốn gói.”
“Đúng vậy!”
“Nhất là lão quản gia mãn kinh trung niên!”
“…”
“Hạ Tiểu Hoa, ta nói cho ngươi, hôm nay còn có bà ta thì không…”
“Lưu quản gia đó là ngự dụng quản gia của Diệp Hy, hắn mời người hắn trả tiền, cùng ta không có quan hệ.” Thời khắc mấu chốt ta đánh gãy tổng kết dài dòng của Nhị hào.
“… Ý tứ là, ngươi không làm chủ được?” Điện thoại bên kia trầm mặc nửa ngày: “Hạ Tiểu Hoa TNND, ngươi thật ra phải đưa lên thái độ nữ chủ nhân, sắp tới phải hoàn toàn tiêu diệt lão quản gia mãn kinh trung niên…”
“Ba năm trước, ta dũng cảm bưng lên thái độ nữ chủ nhân, từng vô cùng hy vọng rằng có thể hoàn toàn tiêu diệt lão quản gia vừa mới bắt đầu đi vào thời kỳ mãn kinh, kết quả, quản gia của ta ngay lập tức nghỉ hưu, lúc này còn ung dung trong viện dưỡng lão nghỉ ngơi đâu. Ta hối hận không kịp khóc rống nhạt nhòa nước mắt, cảm thấy cả đời ta sai lầm nhất là làm chuyện này. Nếu ông trời cho ta cơ hội lựa chọn một lần nữa, ta chết cũng không từ bỏ lão quản gia mãn kinh trung niên của ta. Nếu trong lời nói nhất định phải lựa chọn một cái kỳ hạn, ta hy vọng đó là một vạn năm…” Ta đôi mắt nhỏ lệ miêu tả cho Nhị hạo chiến dịch thảm thiết năm đó.
“Nhị hào, ngươi muốn bức ta lặp lại một lần nữa quyết định nhân sinh sai lầm sao?” Ta nói e rằng cực kỳ thành khẩn rồi.
Nhị hào ở bên kia hình như hoàn toàn giác ngộ, tựa như an ủi ta ngày tận thế: “Hạ Tiểu Hoa! Không quan hệ! Có tiền thì mua di động đi! Ngươi không cần chấp nhặt ta bất hòa với mãn kinh trung niên kia!”
Tuy rằng Nhị hào không nhìn thấy, ta vẫn là ở bên này điện thoại liều mạng gật đầu.
“Nhưng là… ngươi không có di động mấy ngày nay…” Nhị hào nói vô cùng thoải mái: “Bỏ lỡ hôm qua hội diễn tân tạo hình a!”
Kháo! Nhị hào! Chân tướng! Chân tướng cũng quá chậm đi!
Ta cư nhiên, ta cư nhiên quên! Đại sự trọng yếu như vậy!
“Vậy… vậy… vậy… ta…”
“Yên tâm, chúng ta tám người cùng thống nhất rồi, gặp người đều nói ngươi bị bệnh, bệnh nhưng vô cùng nghiêm trọng a, nước mũi chảy sụt sịt, kia giống như heo chỉ có thể ăn cơm, ngủ, tiêm…”
MD, nguyên lai lão nương bị rủa thành như vậy, ta tiếp tục kéo tay áo quệt quệt nước mũi.
“Thần Tư quả nhiên người tốt a, lăng một câu cũng không nói, toàn bộ đều dùng trang phục tạo hình kia ngươi thiết kế.”
Vô nghĩa, kia trang phục kia vốn không thành vấn đề, là tại tên lòng dạ hẹp hòi Á châu siêu cấp tân tinh kia cùng lão nương không thể dùng việc công báo tư thù.
“Nhưng là, ngươi vẫn không xuất hiện, buổi công diễn tạo hình mới vô cùng thảm a. Có phóng viên không biết đi nơi nào săn được tin tức, các ngươi hai người hợp tác không thành đâu. Hiện tại toàn bộ thế giới đều đoán, Thần Tư không đồng ý hợp tác với danh nhân Hạ Tiểu Hoa, là vì khinh thường nhà giàu mới nổi nhưng vẫn là đối với thù lao của công ty giải trí của Diệp tam công tử mà vô cùng bất mãn.”
Không phải vậy nha, đôi ta bất hòa thuần túy là vì ta bị hắn tiềm quy tắc hay siêu cấp tân tinh bị ta bao dưỡng, hai ý kiến có chút bất đồng nha.
“Này, này…”
“Này cái mông, mở ti vi xem kênh giải trí tổng hợp, tin tức phát lại sáng nay, mau!”
“Nha!” Ta ngồi trên sopha dắt giọng ồn ào: “Lưu quản gia! Mở TV!”
Một cái điều khiển từ xa cung kính xuất hiện trước mặt ta, còn có kèm theo một cái hộp khăn giấy: “Hạ tiểu thư, ngài nên dùng khăn giấy lau nước mũi, đừng có dùng tay áo!”
Ta nhướn đầu, tùy tiện rút ra một cái khăn giấy cọ cái mũi, nằm trên ghé sopha sung sướng lấy đầu ngón chân mở TV.
Tân diễn bối cảnh là dân sơ kịch, Thần Tư một thân trang phục quân nhân tinh tế, oai hùng, nữ nhân vật chính quần áo là bộ sườn xám truyền thống, nút cài khỏa khỏa tinh mĩ, đường viền thêu hoa lệ phiền phức, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài lập tức trở nên vạn phần cao quý.
Ta đắc ý, dương dương tự đắc, này hai bộ là tác phẩm ta hài lòng nhất, dùng gấm Tô Châu chính phẩm trăm năm trân quý, còn có tự mình nghiên cứu trong thời gian rất rất lâu mới chế tác được, này cũng phải đem tất cả trang phục tiểu tam đầy lùi lại phía sau đi!
“Nhị hào, trang phục ta làm cũng thực xinh đẹp quá đi! Kim thoa nữ nhân vật chính kia cài trên đầu, ta liền lăn qua lăn lại nửa tháng, cuối cùng vẫn là dùng Mai côi kim* mới làm được hiệu quản như vậy, vàng bạc cùng trang sức khác không có cách nào so được đâu.” Ta ôm điện thoại chí lí tự mãn.
*Mai côi kim: một thứ ngọc màu đỏ.
“Câm miệng! Hạ Tiểu Hoa! Nghe nội dung!”
“…”
“Thần Tư, nghe nói anh cùng nhà tạo hình Hạ Tiểu Hoa trong phòng hội nghị từng đại náo lật bàn lật ghế, vô cùng bất hòa?”
“Làm sao nghe được tin đồn như vậy? Tôi thật ra là lần đầu tiên nghe nói.” Thần Tư vẻ mặt vô tội cùng khiếp sợ.
Nha, diễn thật tốt đi.
“Nghe nhân sĩ có liên quan trong tổ kịch lộ ra, anh từ chối thiết kế của Hạ Tiểu Hoa?”
Thần Tư cười đến vẻ mặt bất đắc dĩ: “Tôi trên người không phải đang mặc sao? Xem ra nhân sĩ có liên quan này tin tức lộ ra cũng không được chuẩn rồi.”
“Hạ Tiểu Hoa này mượn bệnh không tham gia, có phải hay không vì không hợp nên cố ý tránh cho trường hợp công khai chạm mặt bị xấu hổ?”
“…”
“Thần Tư, ngài là đối với vấn đề thù lao mà bất mãn?”
“…”
Khá lắm một đoàn phóng viên bát nháo a! Ta đứng cạnh TV, nhàn nhàn không có việc gì làm đành đóng nữ nhân vật chính cảm thán.
Tùy tay cầm lấy tạp chí giải trí hôm đó, trang bìa là cái bản mặt người mẫu to như vậy bị chiếu sáng.
Ta cao hứng phấn chấn muốn xem tiếp tạo hình người mẫu, cẩn thận cẩn thận lật mở, kết quả là đập vào mắt cái tiêu đề: “Thần Tư tẩy chay nhà tạo hình, thù lao của tập đoàn giải trí Diệp thị quá thấp!”
Thao! Đổi quyển khác!
Trang bìa trực tiếp viết: “Bất mãn với hành vi của nhà giàu mới nổi! Thần Tư dứt khoát truy hỏi Hạ Tiểu Hoa!” Ảnh chụp là bối cảnh ta đang ở trong buổi tiệc rượu mà ngoáy mũi! -.-
Thao! Ngay cả đổi quyển khác cũng không tránh được.
Chuông cửa vang hai tiếng, Lưu quản gia chỉ huy người hầu xông ra ngoài, nhân tiện cầm đi hộp khăn giấy trong tay ta.
Trên TV Thần Tư rốt cục bạo phát: “Ta cùng Hạ Tiểu Hoa là hảo- bằng- hữu!”
Thao! Ta hấp hấp nước mũi, lấy ống tay áo chùi a chùi.
“Hạ Tiểu Hoa!” Hảo chân thật thanh âm.
Ngẩng đầu nhìn liền thấy phía sau người hầu đang run rẩy hai mắt là một bó hoa bách hợp to tổ chảng- Thần Tư!
“Cô! Liền giữ nguyên tư thế đừng nhúc nhích!” Á châu siêu cấp tân tinh đem bó hoa một đường nhét vào tay ta, điều chỉnh một chút tư thế của ta đang lấy ống tay áo lau mũi, đem mặt tiến đến bên cạnh ta, lấy máy ảnh đưa cho người hầu: “Phiền toái cô, giúp tôi chụp một bức ảnh thăm bệnh!”
Theo ngươi đại gia!
Tiếng vang cứ một lần lại một lần đánh tới.
“Ngưu Lang! Mở cửa——!” Ta nhức đầu hướng về phía âm thanh ồn ào ngoài cửa.
Chuông cửa vẫn như cũ lặp lại.
“Mở cửa a———Ngưu Lang———–!”
Chuông cửa vẫn cứ tiếp diễn lặp lại.
Thao! Lợn cũng không phải vì ngủ mà chết!
Ta lấy tay sờ cái trán, lạnh lẽo một mảnh.
Lão nương quả thực là thiên hạ vô địch Hạ Tiểu Hoa! Sinh mệnh cũng vô cùng ương ngạnh.
Ta thí điên thí điên xuống giường, chân còn có chút nhuyễn, lắc lắc mông lao đến hướng chuông cửa dưới lầu, phát hiện Lưu Lãng đang đứng ở cạnh cửa biểu hiện thái độ ngẩn người đối với cấp trên, mặc kệ chuông cửa vang lên một lần lại một lần.
Ta lập tức vui vẻ nở nụ cười.
Nha, vừa thấy một bộ sắc mặt thiếu tiền bị người ta đuổi đến tận cửa.
Nghiệp chướng nha, đầu năm nay tiến sĩ mệnh khổ nha!
Ta khoái trá xông lên trước, không thèm để ý, một tay lướt qua Ngưu Lang, xoa xoa nắm đấm cửa chuẩn bị mở.
Ngưu Lang nhanh chóng định thần lại, vẻ mặt khiếp sợ nhìn ta.
Ta dương dương tự đắc, cái miệng nhỏ “tôi vô tội” chu lên:
“La la la la, ta là tiểu hoa cúc vô tội!” Đáng đời ngươi.
Cửa mở ra lúc ta đang vô cùng sung sướng, cái miệng đầy tiếu ý cũng khẽ huýt lên, Diệp Hy đứng ở cạnh cửa thượng, nói thật sự lơ đãng: “Hạ Tiểu Hoa, tâm tình cũng rất cao hứng đi.”
Ta rõ ràng trúng bùa bất động.
Ngưu Lang không hổ là có văn hóa, phản ứng so với ta tốt hơn nhiều, một bộ tư thái chủ nhà, chỉ vào Diệp Hy: “Diệp Hy, sao lại đến đây?”
Diệp Hy thực khách khí khoát khoát tay áo, làm cái tư thế quấy rầy, chủ động đi đến: “Tìm vợ.”
Vợ… vợ… vợ…
Ta bị cái xưng hô của hắn, sợ tới mức hoàn toàn cứng ngắc.
Nhưng có người so với ta càng cứng ngắc.
Bởi vì, phía sau Diệp Hy thò ra một cái đầu với hai hàng mì sợi lệ cực kỳ khoa trương, tư thế bị chồng ruồng bỏ, không nói hai lời vừa đá vừa cởi giày thể thao đã muốn vọt đi lên: “Lưu Lãng, huhuhuhuhuhu, Lưu Lãng!!!”
“Em tìm anh đã lâu, huhuhuhu, Lưu Lãng!” Giày thể thao đá ở ót Ngưu Lang ba ba rung động, Ngưu Lang đứng ở cạnh cửa dường như động cũng không động.
Xem trận thế này, ta lập tức phân tích ra đầu hàng là tất yếu, thực tự giác cởi một chiếc dép lê trên chân đưa qua: “Khả Nhạc, dùng này!” Cười đến vẻ mặt nịnh nọt.
Khả Nhạc khóe mắt dư quang quét liếc ta một cái, tiếp nhận dép lê nhưng lại hướng đầu ta mà thượng xuống: “Hạ Tiểu Hoa! Ngươi nói đi, ngươi là muốn chết trước, hay là để ta thu thập hắn rồi quay lại thu thập ngươi?”
Ta lui đầu tránh khỏi chưởng của nàng, vô cùng khiêm nhường nhún mình: “Hắn hắn hắn, hắn chết trước, hắn chết trước!”
Khả Nhạc lại vòng vo đi qua, ném vũ khí, lúc này hai tay vo lại thành nắm đấm hướng ngực Ngưu Lang bay đến: “Lưu Lãng anh khá lắm, em chỉ biết anh sẽ tìm Hạ Tiểu Hoa! Anh cũng sẽ chỉ tìm Hạ Tiểu Hoa! Anh trốn mất như vậy… Nếu không nhờ Diệp Hy, nếu không nhờ Diệp Hy… hu hu hu…., em cũng sắp tìm không ra anh!”
Thì ra là thế! Ta quay đầu lại xem Diệp Hy: “Anh như thế nào tìm được em?”
Nhà này đã bán từ trước, Diệp Hy thế nào biết? Hay là, hay là… hắn thực sự hiểu biết ta?
Ta vụng trộm ngước mắt xấu hổ nhìn hắn, cố gắng áp chế lại trái tim vì nghe được từ “vợ” mà đang bang bang rung động.
Diệp Hy cau mày, thực không kiên nhẫn quơ quơ di động trong tay: “Vệ tinh định vị. Hạ Tiểu Hoa, bằng không cô nghĩ rằng, cô và tôi không có việc gì, tôi đưa cô di động làm cái gì?”
Ta há to miệng. Lễ vật duy nhất ta nhận được trong ba năm…
Ta giận, lấy điện thoại cầm trong tay một phen quăng ra ngoài.
Di động rơi xuống, phát ra âm thanh khô cứng.
Đột nhiên một mảnh im lặng.
Xấu hổ im lặng, ta nghe được thanh âm Ngưu Lang không muốn sống: “Khả Nhạc, anh muốn cùng em ly hôn.”
“Anh nói cái gì?” Lần này người rống, là ta.
Ta giơ lên một cái dép lê còn sót lại muốn xông lên.
Diệp Hy so với ta còn nhanh hơn, một phen cầm tay phải của ta, đem ta kéo vào trong lòng hắn: “Lưu Lãng, tôi chỉ nói một lần, Hạ Tiểu Hoa, tôi tuyệt đối, sẽ không ly hôn với cô ấy. Anh dù có ly hôn, cũng tuyệt đối sẽ không đến được với cô ấy.”
Ta ở trong lòng Diệp Hy, mở to mắt ngẩng đầu nhìn hắn.
Biểu tình kiên định như vậy, tựa như trước đây, người đứng trước mặt toàn bộ đoàn luật sư, đưa bút bảo ta ký tên ly hôn, cho tới bây giờ hoàn toàn không phải là hắn.
Trái tim vừa giờ còn thật sự đập loạn, đột nhiên đông cứng trở lại.
Diệp Hy túm ta, cũng không quay đầu trở lại: “Hạ Tiểu Hoa, theo tôi về nhà!”
Hắn vẫn đang túm chặt cánh tay phải của ta, môi ta trắng bệch.
Thật sự, rất đau.
Nhưng Diệp Hy cũng là không biết. Hắn chỉ biết, giờ phút này, có người so với ta còn đau hơn.
Hắn túm ta ngồi ở ghế sau, mặt không chút thay đổi. Thẳng đến khi lái xe đem xe phóng đi thật xa thật xa, thẳng đến khi ta thật sự không chịu nổi hét lên chói ta kêu hắn buông, hắn mới buông tay.
Diệp lão đầu đánh một trảo khiến tay ta sưng tím, lại trải qua suốt đêm phát sốt, cường tráng như Hạ Tiểu Hoa ta, cũng chỉ có thể tựa vào cửa kính xe bên cạnh mà thở.
Diệp Hy híp mắt, xem ta tựa như côn trùng có hại: “Hạ Tiểu Hoa, cô cũng là phụ nữ có chồng, không cần tôi nhắc nhở, cô cũng biết việc nào không thể làm, đúng không?”
Ta dựa vào cửa kính hừ khí, phụ nữ có chồng.
Ta Hạ Tiểu Hoa, dựa vào cái gì?
Ta thân thủ dùng sức vuốt phẳng những bếp nhăn tren giáo phục trung học, gắng sức làm cho nó trở về như lúc đầu.
Diệp Hy nhìn ta từ trên xuống dưới: “Sáng sớm tinh mơ quần áo không chỉnh tề, còn khiến tôi bắt đi ra từ nhà trượng phu người khác, loại sự tình này, tôi không nghĩ lại phát sinh lần hai.”
Ta ngay cả hừ cũng không hừ.
Lại cảm giác ánh mắt Diệp Hy nhìn chằm chằm ta, xa lạ chuyên chú.
Ta không có tới một trận chột dạ, bỗng nhiên thử hỏi một câu: “Anh… nhớ rõ em sao?”
Ánh mắt xa lạ lập tức thu trở về: “Hạ Tiểu Hoa, đồng phục này tuyệt đối không thích hợp với cô.”
Vì thế ta nở nụ cười, lớn tiếng đến chói tai, vươn tay xoe ở trước mặt hắn: “Không thích hợp, Diệp tam công tử trả thù lao mua.”
Ghê tởm Hạ Tiểu Hoa, biết rõ ràng không có khả năng nhớ rõ, làm sao còn khổ sở đi thử dò xét.
Diệp Hy cũng đã quen thói ghê tởm của ta, tựa hồ còn cảm thấy hài hước, thế nhưng lại nở nụ cười hai tiếng: “Hạ Tiểu Hoa cô, thiếu tiền?”
Cực kỳ nhân tiện, liếc một cái ngắm cánh tay ta vừa mới lộ ra: “Lão nhân kia đánh?”
Ta lập tức lùi lùi về, túm áo che giấu: “Đi đường ngã có được không?”
“Vậy sao?” Hắn ứng: “Xem ra lão nhân kia, tinh thần không được tốt.”
“Em bị ngã!” Tức giận. Có hiểu hay không lời ngươi ta nói a.
“Trở về bảo Lưu quản gia gọi bác sĩ đến xem.” Khóe mắt dư quang một chút nhìn ta hấp hấp nước mũi: “Thuận tiện nhìn xem cảm mạo.”
Ta đột nhiên cảm thấy cảm mạo tăng thêm, cái mũi luống cuống.
Thật nhanh nhắm mắt lại.
Ta thật cẩn thận, thật cẩn thận dùng đầu hướng tới gần hắn.
Thiếu chút nữa, hẳn là thiếu chút nữa sẽ đụng phải.
Một cái tay ấm áp, ngăn chặn mặt của ta, đem ta ấn đến trên vai: “Hạ Tiểu Hoa, dừng ý đồ ấy của cô!”, thanh âm rất khinh thường.
Ta khống chế không được hít hít nước mũi.
“Mặt hướng sang bên kia, đừng làm dơ quần áo tôi.” Thanh âm bình tĩnh không lớn không bé.
Ta từ từ nhắm hai mắt, đầu ngả tại vị trí nóng nóng trên vai, cảm thấy hốc mắt cũng nóng nóng.
Diệp Hy, cho dù ngươi vì là bạn tốt của ta mới chiếu cố ta, cho dù ngươi dùng ta làm công cụ duy trì hôn nhân của bọn họ, cho dù người ngươi yêu không phải ta.
Em kỳ thật là, vẫn rất yêu anh.
Chương 13
Cho nên nói, bệnh này bệnh nọ, ngươi không xem nó, nó thật giống như không tồn tại. Ngươi vừa thấy nó, nó liền nhất thời trở nên vô cùng trầm trọng.
Nhân sinh a, đơn giản chính là ăn cơm, ngủ, tiêm thuốc.
Thời điểm ta mang cái đầu đầy tóc hỗn loạn xuống lầu ăn cơm, vừa vặn thấy Lưu quản gia vẻ mặt không kiên nhẫn khe khẽ nói nhỏ.
Ha, Lưu quản gia có bí mật ám muội.
Tiểu vũ trụ tò mò ác độc của ta nhất thời bành trướng, khinh thủ khinh cước đi đến phía sau Lưu quản gia, cười đến vẻ mặt dâm đãng: “Hắc, hắc, hắc, Lưu- quản- gia- với- ai- nói chuyện đâu?!!!”
Lưu quản gia quả nhiên bị dọa đến không nhẹ, tay cầm điện thoại run lên mất nửa ngày, mới xoay người lại chính nghĩa nói ta bẩn thỉu: “Hạ tiểu thư! Nói bao nhiêu lần rồi, ngài không nên làm chuyện thô tục như vậy!”
Ta nghe vào tai trái lại ra tai phải, tiếp tục dâm đãng của ta: “Hắc hắc hắc, bí mật! Thành thật có khoan hồng, khai ra mau!”
Lưu quản gia cơ bắp run rẩy, nghiêm mặt: “Gỗ mục! Gỗ mục! Diệp tiên sinh lấy phải khối gỗ mục!” Đem điện thoại nhét vào trong tay ta: “Tìm ngài.”
Kháo! Không nói sớm! Ra vẻ thần bí!
Ai sáng sớm đã gọi điện thoại a!
Ta dẫn theo điện thoại vừa “Uy” một tiếng, bên kia truyền đến âm thanh rống giận tích tụ cả băng hà ngàn năm: “Con bà nó Hạ Tiểu Hoa! Ta trịnh trọng cảnh cáo ngươi! Đem lão quản gia muôn đời mãn kinh nhà các ngươi cuốn gói! Bằng không, hừ hừ, bằng không ta từ chức!”
Trợ lý Nhị hào.
“Nhị hào!” Ta hưng phấn không hiểu, mấy ngày nay không nghe thấy thanh âm của nàng! Kỳ quái tưởng niệm: “Ngươi muốn từ chức?”
“Hạ Tiểu Hoa ngươi đần độn nghe không hiểu tiếng người!” Điện thoại kia vang lên một đống tạp âm, lách cách lách cách. A, Nhị hào lại cúp điện thoại.
Chậc chậc chậc, nàng làm việc còn được xưng là Ma vương bình tĩnh đâu!
Ta cực kỳ cảm thấn đem điện thoại quăng sang một bên, ngồi ở sopha bên cạnh chờ.
2 phút sau, điện thoại một lần nữa vang lên.
Tiếng Nhị hào hô đến thê lương: “Mẹ nó, này chất lượng điện thoại kiểu gì vậy?!”
Ta trầm mặc.
“Hạ Tiểu Hoa TMD ngươi ly hôn sao? Cũng dám chơi trò mất tích vài ngày!”
Ta vươn ống tay áo lau nước mũi vừa chảy. Nhị hào, thần kỳ a! Ngay cả ta ly hôn đều biết!
“Di động tắt máy, gọi điện thoại nhà ngươi, kia cái lão niên quản gia mỗi lần đều là một bộ, Diệp tiên sinh phân phó qua, Hạ tiểu thư muốn nghỉ ngơi, không cho người khác quấy rầy.” Nhị hào, thanh thanh cổ họng học cách nói chuyện của Lưu quản gia.
“Hạ Tiểu Hoa, mở di động!”
A! “Nhị hào… ta, di động hỏng!”
“Kháo, đầu năm nay điện thoại thật kém chất lượng!” Nhị hào nhất thời tìm được tri âm.
“Đúng vậy!” Ta cực lực phụ họa.
Đầu bên kia, Nhị hào oán giận sự nghiệp chế tạo điện thoại sa đọa một hồi lâu, sau mới đưa ra tổng kết: “Nói ngắn lại, phải đem lão quản gia mãn kinh nhà ngươi cuốn gói.”
“Đúng vậy!”
“Nhất là lão quản gia mãn kinh trung niên!”
“…”
“Hạ Tiểu Hoa, ta nói cho ngươi, hôm nay còn có bà ta thì không…”
“Lưu quản gia đó là ngự dụng quản gia của Diệp Hy, hắn mời người hắn trả tiền, cùng ta không có quan hệ.” Thời khắc mấu chốt ta đánh gãy tổng kết dài dòng của Nhị hào.
“… Ý tứ là, ngươi không làm chủ được?” Điện thoại bên kia trầm mặc nửa ngày: “Hạ Tiểu Hoa TNND, ngươi thật ra phải đưa lên thái độ nữ chủ nhân, sắp tới phải hoàn toàn tiêu diệt lão quản gia mãn kinh trung niên…”
“Ba năm trước, ta dũng cảm bưng lên thái độ nữ chủ nhân, từng vô cùng hy vọng rằng có thể hoàn toàn tiêu diệt lão quản gia vừa mới bắt đầu đi vào thời kỳ mãn kinh, kết quả, quản gia của ta ngay lập tức nghỉ hưu, lúc này còn ung dung trong viện dưỡng lão nghỉ ngơi đâu. Ta hối hận không kịp khóc rống nhạt nhòa nước mắt, cảm thấy cả đời ta sai lầm nhất là làm chuyện này. Nếu ông trời cho ta cơ hội lựa chọn một lần nữa, ta chết cũng không từ bỏ lão quản gia mãn kinh trung niên của ta. Nếu trong lời nói nhất định phải lựa chọn một cái kỳ hạn, ta hy vọng đó là một vạn năm…” Ta đôi mắt nhỏ lệ miêu tả cho Nhị hạo chiến dịch thảm thiết năm đó.
“Nhị hào, ngươi muốn bức ta lặp lại một lần nữa quyết định nhân sinh sai lầm sao?” Ta nói e rằng cực kỳ thành khẩn rồi.
Nhị hào ở bên kia hình như hoàn toàn giác ngộ, tựa như an ủi ta ngày tận thế: “Hạ Tiểu Hoa! Không quan hệ! Có tiền thì mua di động đi! Ngươi không cần chấp nhặt ta bất hòa với mãn kinh trung niên kia!”
Tuy rằng Nhị hào không nhìn thấy, ta vẫn là ở bên này điện thoại liều mạng gật đầu.
“Nhưng là… ngươi không có di động mấy ngày nay…” Nhị hào nói vô cùng thoải mái: “Bỏ lỡ hôm qua hội diễn tân tạo hình a!”
Kháo! Nhị hào! Chân tướng! Chân tướng cũng quá chậm đi!
Ta cư nhiên, ta cư nhiên quên! Đại sự trọng yếu như vậy!
“Vậy… vậy… vậy… ta…”
“Yên tâm, chúng ta tám người cùng thống nhất rồi, gặp người đều nói ngươi bị bệnh, bệnh nhưng vô cùng nghiêm trọng a, nước mũi chảy sụt sịt, kia giống như heo chỉ có thể ăn cơm, ngủ, tiêm…”
MD, nguyên lai lão nương bị rủa thành như vậy, ta tiếp tục kéo tay áo quệt quệt nước mũi.
“Thần Tư quả nhiên người tốt a, lăng một câu cũng không nói, toàn bộ đều dùng trang phục tạo hình kia ngươi thiết kế.”
Vô nghĩa, kia trang phục kia vốn không thành vấn đề, là tại tên lòng dạ hẹp hòi Á châu siêu cấp tân tinh kia cùng lão nương không thể dùng việc công báo tư thù.
“Nhưng là, ngươi vẫn không xuất hiện, buổi công diễn tạo hình mới vô cùng thảm a. Có phóng viên không biết đi nơi nào săn được tin tức, các ngươi hai người hợp tác không thành đâu. Hiện tại toàn bộ thế giới đều đoán, Thần Tư không đồng ý hợp tác với danh nhân Hạ Tiểu Hoa, là vì khinh thường nhà giàu mới nổi nhưng vẫn là đối với thù lao của công ty giải trí của Diệp tam công tử mà vô cùng bất mãn.”
Không phải vậy nha, đôi ta bất hòa thuần túy là vì ta bị hắn tiềm quy tắc hay siêu cấp tân tinh bị ta bao dưỡng, hai ý kiến có chút bất đồng nha.
“Này, này…”
“Này cái mông, mở ti vi xem kênh giải trí tổng hợp, tin tức phát lại sáng nay, mau!”
“Nha!” Ta ngồi trên sopha dắt giọng ồn ào: “Lưu quản gia! Mở TV!”
Một cái điều khiển từ xa cung kính xuất hiện trước mặt ta, còn có kèm theo một cái hộp khăn giấy: “Hạ tiểu thư, ngài nên dùng khăn giấy lau nước mũi, đừng có dùng tay áo!”
Ta nhướn đầu, tùy tiện rút ra một cái khăn giấy cọ cái mũi, nằm trên ghé sopha sung sướng lấy đầu ngón chân mở TV.
Tân diễn bối cảnh là dân sơ kịch, Thần Tư một thân trang phục quân nhân tinh tế, oai hùng, nữ nhân vật chính quần áo là bộ sườn xám truyền thống, nút cài khỏa khỏa tinh mĩ, đường viền thêu hoa lệ phiền phức, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài lập tức trở nên vạn phần cao quý.
Ta đắc ý, dương dương tự đắc, này hai bộ là tác phẩm ta hài lòng nhất, dùng gấm Tô Châu chính phẩm trăm năm trân quý, còn có tự mình nghiên cứu trong thời gian rất rất lâu mới chế tác được, này cũng phải đem tất cả trang phục tiểu tam đầy lùi lại phía sau đi!
“Nhị hào, trang phục ta làm cũng thực xinh đẹp quá đi! Kim thoa nữ nhân vật chính kia cài trên đầu, ta liền lăn qua lăn lại nửa tháng, cuối cùng vẫn là dùng Mai côi kim* mới làm được hiệu quản như vậy, vàng bạc cùng trang sức khác không có cách nào so được đâu.” Ta ôm điện thoại chí lí tự mãn.
*Mai côi kim: một thứ ngọc màu đỏ.
“Câm miệng! Hạ Tiểu Hoa! Nghe nội dung!”
“…”
“Thần Tư, nghe nói anh cùng nhà tạo hình Hạ Tiểu Hoa trong phòng hội nghị từng đại náo lật bàn lật ghế, vô cùng bất hòa?”
“Làm sao nghe được tin đồn như vậy? Tôi thật ra là lần đầu tiên nghe nói.” Thần Tư vẻ mặt vô tội cùng khiếp sợ.
Nha, diễn thật tốt đi.
“Nghe nhân sĩ có liên quan trong tổ kịch lộ ra, anh từ chối thiết kế của Hạ Tiểu Hoa?”
Thần Tư cười đến vẻ mặt bất đắc dĩ: “Tôi trên người không phải đang mặc sao? Xem ra nhân sĩ có liên quan này tin tức lộ ra cũng không được chuẩn rồi.”
“Hạ Tiểu Hoa này mượn bệnh không tham gia, có phải hay không vì không hợp nên cố ý tránh cho trường hợp công khai chạm mặt bị xấu hổ?”
“…”
“Thần Tư, ngài là đối với vấn đề thù lao mà bất mãn?”
“…”
Khá lắm một đoàn phóng viên bát nháo a! Ta đứng cạnh TV, nhàn nhàn không có việc gì làm đành đóng nữ nhân vật chính cảm thán.
Tùy tay cầm lấy tạp chí giải trí hôm đó, trang bìa là cái bản mặt người mẫu to như vậy bị chiếu sáng.
Ta cao hứng phấn chấn muốn xem tiếp tạo hình người mẫu, cẩn thận cẩn thận lật mở, kết quả là đập vào mắt cái tiêu đề: “Thần Tư tẩy chay nhà tạo hình, thù lao của tập đoàn giải trí Diệp thị quá thấp!”
Thao! Đổi quyển khác!
Trang bìa trực tiếp viết: “Bất mãn với hành vi của nhà giàu mới nổi! Thần Tư dứt khoát truy hỏi Hạ Tiểu Hoa!” Ảnh chụp là bối cảnh ta đang ở trong buổi tiệc rượu mà ngoáy mũi! -.-
Thao! Ngay cả đổi quyển khác cũng không tránh được.
Chuông cửa vang hai tiếng, Lưu quản gia chỉ huy người hầu xông ra ngoài, nhân tiện cầm đi hộp khăn giấy trong tay ta.
Trên TV Thần Tư rốt cục bạo phát: “Ta cùng Hạ Tiểu Hoa là hảo- bằng- hữu!”
Thao! Ta hấp hấp nước mũi, lấy ống tay áo chùi a chùi.
“Hạ Tiểu Hoa!” Hảo chân thật thanh âm.
Ngẩng đầu nhìn liền thấy phía sau người hầu đang run rẩy hai mắt là một bó hoa bách hợp to tổ chảng- Thần Tư!
“Cô! Liền giữ nguyên tư thế đừng nhúc nhích!” Á châu siêu cấp tân tinh đem bó hoa một đường nhét vào tay ta, điều chỉnh một chút tư thế của ta đang lấy ống tay áo lau mũi, đem mặt tiến đến bên cạnh ta, lấy máy ảnh đưa cho người hầu: “Phiền toái cô, giúp tôi chụp một bức ảnh thăm bệnh!”
Theo ngươi đại gia!
Bình luận facebook