-
Chương 27: Lục mãng
Mộ Sa đang ngớ người, không biết vì sao hắn hất cái trứng trên tay cô, còn bảo cẩn thận.
Có điều cô được biết rất nhanh, Ryan chưa kịp đóng cửa, cô đã thấy một cảnh kì dị, vỏ trứng nứt ra, từ khe nứt một con rắn, thân hình xanh mượt, lè cái lưỡi thật dài, rồi há miệng, phun một vũng chất lỏng sềnh sệch.
Những thứ bị chất lỏng đó dính phải đều bốc hơi, thứ con rắn đó phun ra có tính ăn mòn, Mộ Sa sợ hãi, trốn trong lòng Ryan run rẩy, nếu Ryan không kịp thời bảo cô ném cái trứng đi, chỉ sợ cô đã bị ăn mòn không còn hình người.
Ryan ôm cô nhảy ra sau mấy bước, xác định cô an toàn, mới thừa dịp con rắn đang phá hoại nhà hắn, phóng đi lấy lửa, cầm cây đuốc, châm xung quanh nhà, nháy mắt cả căn nhà gỗ đều cháy, con rắn điên cuồng vặn vẹo vùi thân trong biển lửa. May mà trong thôn, khoảng cách giữa hai nhà gân nhau đều không gần, châm lửa cũng không lan đến nhà người khác.
Nhưng nhà Ryan bị cháy rụi, Mộ Sa hối hận, chảy nước mắt: “Ryan, xin lỗi, không phải tôi cố ý, tôi không biết cái trứng đó nguy hiểm như vậy.”
Ryan cười cười với cô, kéo cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô an ủi: “Không sao, không sao, đừng sợ, nhà cất lại là được, cô không cần tự trách, tôi không trách cô, đừng khóc, nhưng sau này phải chú ý, đừng bao giờ chạm vào thứ gì cô không biết là được, biết không?”
Mộ Sa vừa nghẹn ngào vừa gật đầu nói: “Ryan, tôi ngốc quá, định cám ơn anh không ngờ lại hại anh không còn nhà.”
“Cô thấy rồi...”
“Các người đang làm gì?” Ryan chưa nói dứt lời, đã bị tiếng rống đằng sau cắt đứt.
Mộ Sa và Ryan giật nảy mình, nhìn lại hoá ra là Chelsea đang đằng đằng sát khí đứng phía sau. Ryan nhanh chóng buông Mộ Sa ra, hơi xấu hổ lùi lại.
Mộ Sa vừa thấy Chelsea, nước mắt rơi càng nhiều, nhào vào ngực hắn khóc: “Chelsea, ông xã à, em sợ muốn chết, một con rắn rất lớn từ cái trứng chui ra, còn nhổ nước miếng về em nữa, chung quanh đều bốc hơi, suýt nữa em chết rồi, hu hu, may Ryan cứu em, nhưng nhà anh ta cháy rồi, đều là lỗi của em.”
Chelsea nghe cô kêu ông xã thấy lòng sung sướng, ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cô an ủi.
Nhưng cô nói không đầu không đuôi, hắn không hiểu mấy, hoài nghi nhìn Ryan.
Ryan cười, giải thích: “Cô ấy sơ ý nhặt trứng lục mãng, vừa lúc trứng nở, may không bị thương, chỉ sợ hãi chút thôi.” Ryan nhẹ nhàng giải thích.
Chelsea gật đầu với hắn, trịnh trọng nói: “Một lần nữa cám ơn cậu.” Rồi nhìn căn nhà gỗ phía sau đã cháy thành tro nói: “Tối nay sang nhà tôi ở trước, mai tìm mấy người đến giúp cậu cất lại nhà.”
Ryan gật đầu, kì thật hắn không mong nghe Chelsea cảm ơn, cứu cô, bảo vệ cô là hắn tự nguyện, không phải làm thay Chelsea, mỗi lần nghe Chelsea nói cám ơn, giống như nhắc hắn, cô thuộc hoàn toàn về Chelsea, dù hắn cố gắng thế nào, cũng phí công.
Dù đây là sự thật hắn cũng không muốn tin. Cười khổ, nói mấy câu đơn giản với tộc nhân vây chung quanh, đi theo đến nhà Chelsea và Mộ Sa.
Có điều cô được biết rất nhanh, Ryan chưa kịp đóng cửa, cô đã thấy một cảnh kì dị, vỏ trứng nứt ra, từ khe nứt một con rắn, thân hình xanh mượt, lè cái lưỡi thật dài, rồi há miệng, phun một vũng chất lỏng sềnh sệch.
Những thứ bị chất lỏng đó dính phải đều bốc hơi, thứ con rắn đó phun ra có tính ăn mòn, Mộ Sa sợ hãi, trốn trong lòng Ryan run rẩy, nếu Ryan không kịp thời bảo cô ném cái trứng đi, chỉ sợ cô đã bị ăn mòn không còn hình người.
Ryan ôm cô nhảy ra sau mấy bước, xác định cô an toàn, mới thừa dịp con rắn đang phá hoại nhà hắn, phóng đi lấy lửa, cầm cây đuốc, châm xung quanh nhà, nháy mắt cả căn nhà gỗ đều cháy, con rắn điên cuồng vặn vẹo vùi thân trong biển lửa. May mà trong thôn, khoảng cách giữa hai nhà gân nhau đều không gần, châm lửa cũng không lan đến nhà người khác.
Nhưng nhà Ryan bị cháy rụi, Mộ Sa hối hận, chảy nước mắt: “Ryan, xin lỗi, không phải tôi cố ý, tôi không biết cái trứng đó nguy hiểm như vậy.”
Ryan cười cười với cô, kéo cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô an ủi: “Không sao, không sao, đừng sợ, nhà cất lại là được, cô không cần tự trách, tôi không trách cô, đừng khóc, nhưng sau này phải chú ý, đừng bao giờ chạm vào thứ gì cô không biết là được, biết không?”
Mộ Sa vừa nghẹn ngào vừa gật đầu nói: “Ryan, tôi ngốc quá, định cám ơn anh không ngờ lại hại anh không còn nhà.”
“Cô thấy rồi...”
“Các người đang làm gì?” Ryan chưa nói dứt lời, đã bị tiếng rống đằng sau cắt đứt.
Mộ Sa và Ryan giật nảy mình, nhìn lại hoá ra là Chelsea đang đằng đằng sát khí đứng phía sau. Ryan nhanh chóng buông Mộ Sa ra, hơi xấu hổ lùi lại.
Mộ Sa vừa thấy Chelsea, nước mắt rơi càng nhiều, nhào vào ngực hắn khóc: “Chelsea, ông xã à, em sợ muốn chết, một con rắn rất lớn từ cái trứng chui ra, còn nhổ nước miếng về em nữa, chung quanh đều bốc hơi, suýt nữa em chết rồi, hu hu, may Ryan cứu em, nhưng nhà anh ta cháy rồi, đều là lỗi của em.”
Chelsea nghe cô kêu ông xã thấy lòng sung sướng, ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cô an ủi.
Nhưng cô nói không đầu không đuôi, hắn không hiểu mấy, hoài nghi nhìn Ryan.
Ryan cười, giải thích: “Cô ấy sơ ý nhặt trứng lục mãng, vừa lúc trứng nở, may không bị thương, chỉ sợ hãi chút thôi.” Ryan nhẹ nhàng giải thích.
Chelsea gật đầu với hắn, trịnh trọng nói: “Một lần nữa cám ơn cậu.” Rồi nhìn căn nhà gỗ phía sau đã cháy thành tro nói: “Tối nay sang nhà tôi ở trước, mai tìm mấy người đến giúp cậu cất lại nhà.”
Ryan gật đầu, kì thật hắn không mong nghe Chelsea cảm ơn, cứu cô, bảo vệ cô là hắn tự nguyện, không phải làm thay Chelsea, mỗi lần nghe Chelsea nói cám ơn, giống như nhắc hắn, cô thuộc hoàn toàn về Chelsea, dù hắn cố gắng thế nào, cũng phí công.
Dù đây là sự thật hắn cũng không muốn tin. Cười khổ, nói mấy câu đơn giản với tộc nhân vây chung quanh, đi theo đến nhà Chelsea và Mộ Sa.
Bình luận facebook