-
Chương 39: Giày da thú
Sau khi bôi thuốc xong Chelsea từ phía sau ôm chặt cô, luôn miệng nói chuyện, không cho cô ngủ, sợ cô ngủ rồi sẽ không tỉnh dậy nữa, còn bất ngờ vén lên nhìn hoa huyệt cô còn chảy máu nữa không.
Trời gần sáng, Mộ Sa đừ không chịu nổi, nhưng Chelsea không cho cô ngủ, Mộ Sa liền thề thốt cam đoan chỉ ngủ chút xíu thôi, chút xíu sẽ tỉnh dậy, Chelsea nhìn hoa huyệt cô hình như không chảy máu nữa mới cho cô ngủ một chút.
Nhưng hắn luôn nhìn cô chăm chăm, chú ý hơi thở của cô.
Mộ Sa thoải mái ngủ một giấc, mơ màng tỉnh dậy, vừa nhích người cảm thấy phía dưới ào ra, thầm kêu nguy to.
Quả nhiên lúc nhìn hoa huyệt Chelsea lập tức phát hiện nó lại chảy máu, còn chảy rất nhiều, sợ tới mức bưng nhanh chậu nước đến, rửa ráy sạch sẽ cho cô, rồi cầm thuốc thoa vào trong..
Nhưng thuốc không đúng bệnh, căn bản là không dùng được mà, Mộ Sa dù biết không có tác dụng nhưng tối qua cô chưa nói, bây giờ thấy hắn khẩn trương thế này, càng không dám nói thật cho hắn biết, nếu sau này mỗi tháng đều có mấy ngày thế này, hắn nhất định sẽ phát hiện, lúc đó cô phải giải thích làm sao đây, đau đầu nha.
Chelsea không đi săn, cứ một ngày một đêm chăm cô, thỉnh thoảng bôi thuốc cho cô, kéo dài khoảng ba ngày, trong tộc có người nghe Mộ Sa bị bệnh muốn đến thăm đều bị Chelsea thét đuổi đi, chỉ có Kreider mới được phép vào, mỗi ngày kiểm tra cho cô, rồi để lại đủ thứ dược liệu.
Hắn một tấc cũng không rời, đưa cơm, ngủ nghỉ đều ôm chặt cô, có khi Mộ Sa mệt thiếp đi, khi tỉnh lại thấy mặt ướt đẫm, không biết mồ hôi của mình hay là nước mắt của Chelsea, trong lòng vừa cảm động vừa lo lắng, cảm động chính là hắn lại quan tâm cô, lo lắng là nếu hắn biết chân tướng chắc sẽ tức giận lắm.
Cũng may chu kì Mộ Sa cuối cùng cũng qua, hoa huyệt không còn chảy máu, Chelsea lúc này mới yên tâm, mệt mỏi ngủ thiếp, có điều đó cũng là ngủ, nhưng ngủ không được yên giấc thường hay giật mình tỉnh dậy, xác định Mộ Sa còn an toàn nằm cạnh mới yên lòng, lại nhắm mắt ngủ nữa.
Mộ Sa có chút tự trách biết đã làm hắn sợ, thế là chủ động ôm hông hắn, ghé lỗ tai nhẹ giọng an ủi: “Chelsea, đừng lo lắng, không có gì, em đã tốt hơn rồi, không chết đâu, anh yên tâm ngủ đi. Đừng sợ, đừng sợ.”
Chelsea như nghe được lời an ủi của cô, ngủ rất yên ổn, không còn giật mình nửa chừng.
Sáng sớm hôm sau, tỉnh lại, việc đầu tiên là xem hoa huyệt Mộ Sa, thấy không còn chảy máu nữa mới yên tâm.
Hắn đã nhiều ngày không đi săn, thịt tồn trong nhà ăn gần hết, nếu không đi săn nữa họ sẽ chết đói. Dặn đi dặn lại Mộ Sa, không cho cô xuống giường, không cho cô lộn xộn, còn lo lắng tìm Ivey, để cậu ta chăm sóc cô, lúc đó mới chịu đi săn.
Mộ Sa bị dáng vẻ kinh hãi lo âu của hắn làm cho đau đầu lại có nỗi khổ không nói nên lời. Đành hứa với hắn ngoan ngoãn nằm trên giường để Ivey chăm sóc, nhưng cô nằm hết mấy ngày rồi, thật sự là khó chịu chết được.
Ivey kiên quyết chấp hành mệnh lệnh Chelsea, nói gì cũng không chịu cho cô xuống, nếu không xuống giường được đành phải nhượng bộ hỏi xem có chuyện gì tìm được không, Mộ Sa nhờ Ivey tìm cho cô một xương thú nhỏ, đục lỗ một đầu, còn đầu kia mài nhọn, làm thành cây kim.
Rồi lại nhờ lấy giúp sợi dây gân thú hay dùng gói đồ vật, tốn công tốn sức một hồi mới xỏ được sợi gân vô lỗ kim. Rồi lấy da thú ghép lại làm thành đôi giày, tuy không đẹp nhưng cũng mang được, Mộ Sa lại sáng tạo, bảo Ivey tìm hai miếng gỗ nhẹ, định chờ Chelsea về mượn móng vuốt của hắn đâm thành hai lỗ, làm guốc gỗ mang.
Ivey thấy cô làm giày da thú vừa mềm vừa ấm, cũng muốn học làm, năn nỉ Mộ Sa dạy cậu. Tuy Mộ Sa thấy một chàng trai cầm cây kim may vá rất là ‘ngợp’, nhưng không giấu nghề vô cùng kiên nhẫn dạy cậu ta làm một đôi.
Ivey dường như rất hứng chí, chạy về nhà mang da thú đến, nhờ Mộ Sa phụ, giày da thú màu trắng, xám, đen, đỏ, làm hết mấy đôi tay nghề hai người đã tiến bộ khá nhiều, chẳng những chắc chắn còn đẹp mắt, Mộ Sa còn đặc biệt cắt một nhúm lông trắng làm thành một trái cầu nhỏ, may vào chỗ mũi giày, đôi giày lập tức trở nên đáng yêu.
Ivey đang hưng phấn mang đôi giày đi qua đi lại trong phòng, thì Chelsea về đến.
Trời gần sáng, Mộ Sa đừ không chịu nổi, nhưng Chelsea không cho cô ngủ, Mộ Sa liền thề thốt cam đoan chỉ ngủ chút xíu thôi, chút xíu sẽ tỉnh dậy, Chelsea nhìn hoa huyệt cô hình như không chảy máu nữa mới cho cô ngủ một chút.
Nhưng hắn luôn nhìn cô chăm chăm, chú ý hơi thở của cô.
Mộ Sa thoải mái ngủ một giấc, mơ màng tỉnh dậy, vừa nhích người cảm thấy phía dưới ào ra, thầm kêu nguy to.
Quả nhiên lúc nhìn hoa huyệt Chelsea lập tức phát hiện nó lại chảy máu, còn chảy rất nhiều, sợ tới mức bưng nhanh chậu nước đến, rửa ráy sạch sẽ cho cô, rồi cầm thuốc thoa vào trong..
Nhưng thuốc không đúng bệnh, căn bản là không dùng được mà, Mộ Sa dù biết không có tác dụng nhưng tối qua cô chưa nói, bây giờ thấy hắn khẩn trương thế này, càng không dám nói thật cho hắn biết, nếu sau này mỗi tháng đều có mấy ngày thế này, hắn nhất định sẽ phát hiện, lúc đó cô phải giải thích làm sao đây, đau đầu nha.
Chelsea không đi săn, cứ một ngày một đêm chăm cô, thỉnh thoảng bôi thuốc cho cô, kéo dài khoảng ba ngày, trong tộc có người nghe Mộ Sa bị bệnh muốn đến thăm đều bị Chelsea thét đuổi đi, chỉ có Kreider mới được phép vào, mỗi ngày kiểm tra cho cô, rồi để lại đủ thứ dược liệu.
Hắn một tấc cũng không rời, đưa cơm, ngủ nghỉ đều ôm chặt cô, có khi Mộ Sa mệt thiếp đi, khi tỉnh lại thấy mặt ướt đẫm, không biết mồ hôi của mình hay là nước mắt của Chelsea, trong lòng vừa cảm động vừa lo lắng, cảm động chính là hắn lại quan tâm cô, lo lắng là nếu hắn biết chân tướng chắc sẽ tức giận lắm.
Cũng may chu kì Mộ Sa cuối cùng cũng qua, hoa huyệt không còn chảy máu, Chelsea lúc này mới yên tâm, mệt mỏi ngủ thiếp, có điều đó cũng là ngủ, nhưng ngủ không được yên giấc thường hay giật mình tỉnh dậy, xác định Mộ Sa còn an toàn nằm cạnh mới yên lòng, lại nhắm mắt ngủ nữa.
Mộ Sa có chút tự trách biết đã làm hắn sợ, thế là chủ động ôm hông hắn, ghé lỗ tai nhẹ giọng an ủi: “Chelsea, đừng lo lắng, không có gì, em đã tốt hơn rồi, không chết đâu, anh yên tâm ngủ đi. Đừng sợ, đừng sợ.”
Chelsea như nghe được lời an ủi của cô, ngủ rất yên ổn, không còn giật mình nửa chừng.
Sáng sớm hôm sau, tỉnh lại, việc đầu tiên là xem hoa huyệt Mộ Sa, thấy không còn chảy máu nữa mới yên tâm.
Hắn đã nhiều ngày không đi săn, thịt tồn trong nhà ăn gần hết, nếu không đi săn nữa họ sẽ chết đói. Dặn đi dặn lại Mộ Sa, không cho cô xuống giường, không cho cô lộn xộn, còn lo lắng tìm Ivey, để cậu ta chăm sóc cô, lúc đó mới chịu đi săn.
Mộ Sa bị dáng vẻ kinh hãi lo âu của hắn làm cho đau đầu lại có nỗi khổ không nói nên lời. Đành hứa với hắn ngoan ngoãn nằm trên giường để Ivey chăm sóc, nhưng cô nằm hết mấy ngày rồi, thật sự là khó chịu chết được.
Ivey kiên quyết chấp hành mệnh lệnh Chelsea, nói gì cũng không chịu cho cô xuống, nếu không xuống giường được đành phải nhượng bộ hỏi xem có chuyện gì tìm được không, Mộ Sa nhờ Ivey tìm cho cô một xương thú nhỏ, đục lỗ một đầu, còn đầu kia mài nhọn, làm thành cây kim.
Rồi lại nhờ lấy giúp sợi dây gân thú hay dùng gói đồ vật, tốn công tốn sức một hồi mới xỏ được sợi gân vô lỗ kim. Rồi lấy da thú ghép lại làm thành đôi giày, tuy không đẹp nhưng cũng mang được, Mộ Sa lại sáng tạo, bảo Ivey tìm hai miếng gỗ nhẹ, định chờ Chelsea về mượn móng vuốt của hắn đâm thành hai lỗ, làm guốc gỗ mang.
Ivey thấy cô làm giày da thú vừa mềm vừa ấm, cũng muốn học làm, năn nỉ Mộ Sa dạy cậu. Tuy Mộ Sa thấy một chàng trai cầm cây kim may vá rất là ‘ngợp’, nhưng không giấu nghề vô cùng kiên nhẫn dạy cậu ta làm một đôi.
Ivey dường như rất hứng chí, chạy về nhà mang da thú đến, nhờ Mộ Sa phụ, giày da thú màu trắng, xám, đen, đỏ, làm hết mấy đôi tay nghề hai người đã tiến bộ khá nhiều, chẳng những chắc chắn còn đẹp mắt, Mộ Sa còn đặc biệt cắt một nhúm lông trắng làm thành một trái cầu nhỏ, may vào chỗ mũi giày, đôi giày lập tức trở nên đáng yêu.
Ivey đang hưng phấn mang đôi giày đi qua đi lại trong phòng, thì Chelsea về đến.
Bình luận facebook