-
Chương 61: Ghét bỏ
Sau cơn kích tình, Chelsea hối hận rút ra, ôm Mộ Sa, tay để trên eo xoa bóp cho cô, chần chừ hồi lâu, cuối cùng mở miệng gọi: “Mộ Sa...”
Mộ Sa buồn ngủ đang làm ổ trong ngực hắn, bất chợt nghe hắn kêu, mơ mơ màng màng đáp: “Ửm?”
Lại lâu thật lâu không có tiếng nói, Mộ Sa tò mò ngước lên nhìn hắn, thấy hắn đang cau mày không biết nghĩ gì, cô thật sự kinh ngạc, hắn nhịn đói lâu như thế, vậy mà chỉ cần một lần lại thôi, còn đang suy nghĩ gì đó, chẳng lẽ là chuyện quan trọng sao?
Mộ Sa kinh hoàng, ân cần hỏi han: “Chelsea, có chuyện gì sao?”
Mắt Chelsea loé lên, hơi hơi nén nhịn ngoảnh mặt đi, ngập ngừng nói: “Anh hình như thật sự không có cách nào giống... ờ... hắn... dịu dàng tử tế, em có... ờ... ghét anh không?”
Mộ Sa vừa nghe không kiềm được bật cười khì khì, không ngờ hắn để tâm chuyện này, cố ý chọc hắn: “Có.”
Chelsea nghe vậy, nghiêng đầu sang hung tợn trợn cô, hổn hển quát: “Em ghét anh cũng muộn rồi, em nhất định chỉ có thể là bạn đời của anh.”
Mộ Sa thấy hắn thở phì phì, chẳng những không thấy sợ ngược lại còn cảm thấy thật đáng yêu, câu cổ hắn, hôn lên môi hắn một cái, khẽ cười nói: “Được rồi, ông xã đừng giận nữa, hôm đó em giận nên nói vậy thôi, tuy rằng anh không dịu dàng như Ryan, nhưng anh có ưu điểm riêng của mình mà, anh đẹp trai hơn nè, mạnh khoẻ hơn nè, còn... ờm...”
Mộ Sa ngừng lại, được rồi, tha lỗi cho cô, cô vắt hết óc cũng không thấy thú nhân thô lỗ này rốt cuộc còn gì hơn Ryan ngoài tính cố chấp, nếu cô nói đáng yêu, cô dám bảo đảm, Chelsea sẽ trở mặt với cô liền, tính tình đáng ghét đó cô từng nhận lãnh rồi, nhìn hắn, nếu nói khuyết điểm thì cô có thể nói tràng giang đại hải.
“Còn gì?” Chelsea nghe cô bơm hắn, vốn đang đắc chí, nhưng cô nói chưa được hai câu đã không nói nữa, chẳng lẽ hắn có hai ưu điểm thôi sao, Chelsea không hài lòng thúc giục.
“Ôi chao, tóm lại, anh trong lòng em, cái gì cũng hơn anh ta hết.” Mộ Sa khen dối, sợ hắn hỏi tiếp nhanh chóng lảng sang chuyện khác: “Cho dù anh có không bằng đi nữa, anh là chồng em, em cũng sẽ không ghét anh, giống như em không cao bằng Ivey, không mạnh như Ivey, càng không biết hái trái cây như cậu ta, anh có ghét em không?”
“Ừ.” Chelsea gật gù, vẻ mặt quả thật đúng như thế. Mộ Sa thấy hắn hiểu ra, nghĩ đã thành công lại quay về làm tổ trong ngực hắn.
Vừa gục xuống, thì nghe Chelsea nói thật tiếc hận: “Em không nói anh không nhận ra, em không cao như Ivey, không mạnh như Ivey, càng không biết hái trái cây, em nói anh là tộc trưởng, nhận em làm bạn đời có phải là lỗ nặng rồi không?” Dám nói hắn mọi thứ không bằng Ryan, quả là chọc hắn tức chết mà, có điều ý của cô, hắn hiểu, chút bất an cuối cùng cũng tan biến.
“Hở?” Mộ Sa nghe vậy cắn phập lên ngực hắn, Chelsea xuýt xoa, cô ngẩng lên nghiến răng học theo giọng điệu của hắn: “Anh ghét em cũng đã muộn, anh nhất định chỉ có thể là bạn đời của em.” Chelsea thấy cô giương nanh múa vuốt, ngứa ngáy trong lòng, xoay người đè cô xuống, cúi hôn cô.
Mộ Sa há miệng cắn lên môi hắn, giận dỗi: “Ghét thì đừng có hôn em!”
Chelsea cười hì hì vui vẻ, lại hôn cô mấy cái, làm cô trợn mắt, lần này mới xuống nước dỗ dành: “Bảo bối, bà xã, anh sao ghét em được. Em là bảo bối thần rừng ban cho anh, anh thích còn không kịp, sao ghét được chứ.”
“Hừ...” Nghe hắn nói thế, Mộ Sa thấy lòng thật ngọt, nhưng ngoài miệng vẫn không tha: “Ai biết anh nói thật hay xạo, em nghe mùa đông năm ngoái, anh còn rất thân thiết với giống cái tên Philo mà, nếu không có sự xuất hiện của em, anh đã chọn y làm bạn đời rồi, có chuyện đó đúng không?”
“Cái này...” Chelsea há hốc, không ngờ cô hỏi chuyện này, hơi xấu hổ nói tiếp: “Khi đó không phải em chưa xuất hiện à, nếu em xuất hiện, anh cam đoan sẽ chọn em.”
“Em không tin, em nhớ lúc trước anh bị các trưởng lão ép buộc mới miễn cưỡng cho em thành bạn đời, mới đầu còn cả ngày ức hiếp em, mặt mũi chù ụ, em nhớ rõ lắm đó, anh đừng hòng chối.” Mộ Sa đột nhiên nhớ đến quãng thời gian trước đó, càng nhớ càng tủi thân, càng nhớ càng tức giận, nói xong thì mắt đỏ hoe.
Mộ Sa buồn ngủ đang làm ổ trong ngực hắn, bất chợt nghe hắn kêu, mơ mơ màng màng đáp: “Ửm?”
Lại lâu thật lâu không có tiếng nói, Mộ Sa tò mò ngước lên nhìn hắn, thấy hắn đang cau mày không biết nghĩ gì, cô thật sự kinh ngạc, hắn nhịn đói lâu như thế, vậy mà chỉ cần một lần lại thôi, còn đang suy nghĩ gì đó, chẳng lẽ là chuyện quan trọng sao?
Mộ Sa kinh hoàng, ân cần hỏi han: “Chelsea, có chuyện gì sao?”
Mắt Chelsea loé lên, hơi hơi nén nhịn ngoảnh mặt đi, ngập ngừng nói: “Anh hình như thật sự không có cách nào giống... ờ... hắn... dịu dàng tử tế, em có... ờ... ghét anh không?”
Mộ Sa vừa nghe không kiềm được bật cười khì khì, không ngờ hắn để tâm chuyện này, cố ý chọc hắn: “Có.”
Chelsea nghe vậy, nghiêng đầu sang hung tợn trợn cô, hổn hển quát: “Em ghét anh cũng muộn rồi, em nhất định chỉ có thể là bạn đời của anh.”
Mộ Sa thấy hắn thở phì phì, chẳng những không thấy sợ ngược lại còn cảm thấy thật đáng yêu, câu cổ hắn, hôn lên môi hắn một cái, khẽ cười nói: “Được rồi, ông xã đừng giận nữa, hôm đó em giận nên nói vậy thôi, tuy rằng anh không dịu dàng như Ryan, nhưng anh có ưu điểm riêng của mình mà, anh đẹp trai hơn nè, mạnh khoẻ hơn nè, còn... ờm...”
Mộ Sa ngừng lại, được rồi, tha lỗi cho cô, cô vắt hết óc cũng không thấy thú nhân thô lỗ này rốt cuộc còn gì hơn Ryan ngoài tính cố chấp, nếu cô nói đáng yêu, cô dám bảo đảm, Chelsea sẽ trở mặt với cô liền, tính tình đáng ghét đó cô từng nhận lãnh rồi, nhìn hắn, nếu nói khuyết điểm thì cô có thể nói tràng giang đại hải.
“Còn gì?” Chelsea nghe cô bơm hắn, vốn đang đắc chí, nhưng cô nói chưa được hai câu đã không nói nữa, chẳng lẽ hắn có hai ưu điểm thôi sao, Chelsea không hài lòng thúc giục.
“Ôi chao, tóm lại, anh trong lòng em, cái gì cũng hơn anh ta hết.” Mộ Sa khen dối, sợ hắn hỏi tiếp nhanh chóng lảng sang chuyện khác: “Cho dù anh có không bằng đi nữa, anh là chồng em, em cũng sẽ không ghét anh, giống như em không cao bằng Ivey, không mạnh như Ivey, càng không biết hái trái cây như cậu ta, anh có ghét em không?”
“Ừ.” Chelsea gật gù, vẻ mặt quả thật đúng như thế. Mộ Sa thấy hắn hiểu ra, nghĩ đã thành công lại quay về làm tổ trong ngực hắn.
Vừa gục xuống, thì nghe Chelsea nói thật tiếc hận: “Em không nói anh không nhận ra, em không cao như Ivey, không mạnh như Ivey, càng không biết hái trái cây, em nói anh là tộc trưởng, nhận em làm bạn đời có phải là lỗ nặng rồi không?” Dám nói hắn mọi thứ không bằng Ryan, quả là chọc hắn tức chết mà, có điều ý của cô, hắn hiểu, chút bất an cuối cùng cũng tan biến.
“Hở?” Mộ Sa nghe vậy cắn phập lên ngực hắn, Chelsea xuýt xoa, cô ngẩng lên nghiến răng học theo giọng điệu của hắn: “Anh ghét em cũng đã muộn, anh nhất định chỉ có thể là bạn đời của em.” Chelsea thấy cô giương nanh múa vuốt, ngứa ngáy trong lòng, xoay người đè cô xuống, cúi hôn cô.
Mộ Sa há miệng cắn lên môi hắn, giận dỗi: “Ghét thì đừng có hôn em!”
Chelsea cười hì hì vui vẻ, lại hôn cô mấy cái, làm cô trợn mắt, lần này mới xuống nước dỗ dành: “Bảo bối, bà xã, anh sao ghét em được. Em là bảo bối thần rừng ban cho anh, anh thích còn không kịp, sao ghét được chứ.”
“Hừ...” Nghe hắn nói thế, Mộ Sa thấy lòng thật ngọt, nhưng ngoài miệng vẫn không tha: “Ai biết anh nói thật hay xạo, em nghe mùa đông năm ngoái, anh còn rất thân thiết với giống cái tên Philo mà, nếu không có sự xuất hiện của em, anh đã chọn y làm bạn đời rồi, có chuyện đó đúng không?”
“Cái này...” Chelsea há hốc, không ngờ cô hỏi chuyện này, hơi xấu hổ nói tiếp: “Khi đó không phải em chưa xuất hiện à, nếu em xuất hiện, anh cam đoan sẽ chọn em.”
“Em không tin, em nhớ lúc trước anh bị các trưởng lão ép buộc mới miễn cưỡng cho em thành bạn đời, mới đầu còn cả ngày ức hiếp em, mặt mũi chù ụ, em nhớ rõ lắm đó, anh đừng hòng chối.” Mộ Sa đột nhiên nhớ đến quãng thời gian trước đó, càng nhớ càng tủi thân, càng nhớ càng tức giận, nói xong thì mắt đỏ hoe.
Bình luận facebook