Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76
Lặp lại động tác không biết bao nhiêu lần, Mộ Sa nhìn mà còn thấy mệt, vậy mà hắn lại chưa muốn ngừng, hình như muốn bắt hết cá mới chịu hay sao ấy.
Mộ Sa chịu không nổi, ngồi trên chạc cây nhìn xuống nói với Chelsea: "Đủ rồi Chelsea, nhiều quá chúng ta ăn không hết đâu." Xác cá trên bờ nằm thành lớp, bao nhiêu đây phải ăn chừng nào mới hết chứ, hơn nữa nhiều vậy làm sao đem về thôn được.
Nghe cô nói thế, Chelsea nghe theo không bắt nữa, nhảy hai ba bước đến chạc cây ngồi bên cạnh cô, thở phào một hơi nói: "Nhiều quá hả?" Nói rồi nhìn lướt lên bờ, rồi gật đầu: "Hình như không ít ha, nhiêu đây em muốn ăn canh cá cỡ nào cũng không sao cả."
Mộ Sa đen mặt: "Cá này để không quá mấy ngày là hư rồi. May mà là mùa đông, có thể ướp lạnh, nhưng đến mùa xuân thì không để lâu được." Ở đây không có tủ lạnh, trời nóng nực mà dự trữ thực phẩm thì thiệt đau đầu.
"Nói cũng phải." Cô vừa nói thế Chelsea cũng nghĩ đến vấn đề đó, trước kia bọn họ đi săn về chỉ ăn những phần còn dư để khỏi bị hư, phần còn lại thì ướp để dành, có điều mùi vị hơi tệ tí, còn mấy con cá này muốn trữ thì hơi khó, chẳng lẽ cũng đem đi ướp.
"Đúng rồi, em nghĩ ra rồi Chelsea, chúng ta làm một cái kho lạnh lớn đi, như vậy sau này ăn không hết thọt thì đem bỏ vô đó." Mộ Sa chợt nghĩ ra cách này, dù ở đây không có tủ lạnh nhưng sông có nhiều băng thế này thì làm kho chứa đá được mà.
Chelsea nghe ý kiến Mộ Sa xong thấy khả thi, liền bắt tay làm ngay, trước tiên hoá thành hình thú cõng Mộ Sa chạy về thôn, rồi triệu tập mọi người, chia ra ba đường, đào hầm, vận chuyển băng, bắt cá.
Mộ Sa thấy mình không có gì làm, thì đến nhà Ivey tán gẫu. Sẵn đó thăm luôn đứa bé còn trong bụng.
Đến khi trời tối mịt, Chelsea với Sander mới về, vừa thấy hai người đi vào, Mộ Sa bèn chạy tới ôm cánh tay Chelsea lắc lắc: "Anh làm xong hầm lạnh chưa?"
Chelsea nhéo mũi cô đáp: "Ừ, xong cả rồi. Muốn đến xem không?"
"Muốn, đợi lát nữa đã, ăn cơm trước đi, em nấu xong rồi, đợi ăn xong anh dẫn em đi coi." Mộ Sa thấy hắn có vẻ mệt mỏi biết hắn đói lắm rồi, đau lòng kéo hắn ngồi xuống bàn, rồi bưng cơm lên.
Bên kia, Sander cũng bưng chén ngồi lên giường, dịu dàng đút từng miếng cho Ivey.
Mộ Sa không khỏi cảm thán, thú nhân giống đực đúng là đối xử với giống cái không chỗ nào chê, mới mang thai mấy tháng mà đã bảo vệ chặt chẽ, ngay cả ăn cơm cũng đút, đúng là săn sóc thiệt nha.
Hai người ăn cơm xong rời khỏi nhà Ivey, Chelsea đưa Mộ Sa ra sườn núi sau thôn, đi loanh quanh một hồi mới đến cái động bí mật, lăn cục đá chắn cửa ra, Mộ Sa cảm thấy hơi lạnh ùa ra, không nghĩ hắn lại chuyển băng vào đây, nếu muốn đến đây trước hết phải đi xuyên qua thôn, còn dùng tảng đá lớn che cửa lại, quá an toàn rồi.
Càng đi vào trong càng lạnh, Mộ Sa bất giác nép sát vào lòng Chelsea, hắn kéo áo da trùm kín cô.
Đi khoảng năm mươi thước sơn động chợt rộn rãi hẳn, ngẩng đầu lên nhìn thấy bốn phía dọc theo sơn động băng được xếp thật ngay ngắn, phía trước còn có rất nhiều rãnh băng chạy quanh, cá Chelsea ắt hồi sáng được ướp lạnh bên trong, sâu trong động cũng xếp thật nhiều băng dày, bốn phía không ngừng phả hơi lạnh, wow, hầm lạnh này đúng là lớn thiệt nha, còn đẹp cực kì nữa chứ, cảm giác y như Thuỷ Tinh cung vậy á.
Mộ Sa thích mê, kéo Chelsea dạo quanh một vòng, tuy mang giày da thú nhưng vẫn thấy lạnh lòng bàn chân, quay sang nhìn Chelsea hắn đi chân không mà không thấy lạnh, ghen tị quá chừng, thế là cô nổi tính xấu đứng lên chân hắn, hai tay vòng qua hông hắn, để hắn bước đi.
"Xấu xa." Chelsea cười mắng, yêu chiều cúi hôn cô.
"Ưm..." Mộ Sa bỗng thấy lạnh phần ngực, hắn vươn tay vào trong quần áo xoa ngực cô.
"Bảo bối, anh muốn em, cho anh được không?" Chelsea nhả môi cô ra, liếm vùng da nhạy cảm bên dưới tai, khàn giọng dụ dỗ.
Mộ Sa khóc không ra nước mắt, ham muốn của hắn có phải là mạnh quá không vậy, sao chỉ cần nhìn cô là nghĩ đến chuyện này, không để ý đây là chỗ nào. Đành đấm nhẹ lên ngực hắn nói: "Về nhà đi! Về nhà hãy..."
"Không được, anh muốn ở đây, anh đã muốn cả ngày nay rồi." Dứt lời Chelsea không chờ cô đồng ý, đè cô lên khối băng hôn cuồng nhiệt.
Mộ Sa chịu không nổi, ngồi trên chạc cây nhìn xuống nói với Chelsea: "Đủ rồi Chelsea, nhiều quá chúng ta ăn không hết đâu." Xác cá trên bờ nằm thành lớp, bao nhiêu đây phải ăn chừng nào mới hết chứ, hơn nữa nhiều vậy làm sao đem về thôn được.
Nghe cô nói thế, Chelsea nghe theo không bắt nữa, nhảy hai ba bước đến chạc cây ngồi bên cạnh cô, thở phào một hơi nói: "Nhiều quá hả?" Nói rồi nhìn lướt lên bờ, rồi gật đầu: "Hình như không ít ha, nhiêu đây em muốn ăn canh cá cỡ nào cũng không sao cả."
Mộ Sa đen mặt: "Cá này để không quá mấy ngày là hư rồi. May mà là mùa đông, có thể ướp lạnh, nhưng đến mùa xuân thì không để lâu được." Ở đây không có tủ lạnh, trời nóng nực mà dự trữ thực phẩm thì thiệt đau đầu.
"Nói cũng phải." Cô vừa nói thế Chelsea cũng nghĩ đến vấn đề đó, trước kia bọn họ đi săn về chỉ ăn những phần còn dư để khỏi bị hư, phần còn lại thì ướp để dành, có điều mùi vị hơi tệ tí, còn mấy con cá này muốn trữ thì hơi khó, chẳng lẽ cũng đem đi ướp.
"Đúng rồi, em nghĩ ra rồi Chelsea, chúng ta làm một cái kho lạnh lớn đi, như vậy sau này ăn không hết thọt thì đem bỏ vô đó." Mộ Sa chợt nghĩ ra cách này, dù ở đây không có tủ lạnh nhưng sông có nhiều băng thế này thì làm kho chứa đá được mà.
Chelsea nghe ý kiến Mộ Sa xong thấy khả thi, liền bắt tay làm ngay, trước tiên hoá thành hình thú cõng Mộ Sa chạy về thôn, rồi triệu tập mọi người, chia ra ba đường, đào hầm, vận chuyển băng, bắt cá.
Mộ Sa thấy mình không có gì làm, thì đến nhà Ivey tán gẫu. Sẵn đó thăm luôn đứa bé còn trong bụng.
Đến khi trời tối mịt, Chelsea với Sander mới về, vừa thấy hai người đi vào, Mộ Sa bèn chạy tới ôm cánh tay Chelsea lắc lắc: "Anh làm xong hầm lạnh chưa?"
Chelsea nhéo mũi cô đáp: "Ừ, xong cả rồi. Muốn đến xem không?"
"Muốn, đợi lát nữa đã, ăn cơm trước đi, em nấu xong rồi, đợi ăn xong anh dẫn em đi coi." Mộ Sa thấy hắn có vẻ mệt mỏi biết hắn đói lắm rồi, đau lòng kéo hắn ngồi xuống bàn, rồi bưng cơm lên.
Bên kia, Sander cũng bưng chén ngồi lên giường, dịu dàng đút từng miếng cho Ivey.
Mộ Sa không khỏi cảm thán, thú nhân giống đực đúng là đối xử với giống cái không chỗ nào chê, mới mang thai mấy tháng mà đã bảo vệ chặt chẽ, ngay cả ăn cơm cũng đút, đúng là săn sóc thiệt nha.
Hai người ăn cơm xong rời khỏi nhà Ivey, Chelsea đưa Mộ Sa ra sườn núi sau thôn, đi loanh quanh một hồi mới đến cái động bí mật, lăn cục đá chắn cửa ra, Mộ Sa cảm thấy hơi lạnh ùa ra, không nghĩ hắn lại chuyển băng vào đây, nếu muốn đến đây trước hết phải đi xuyên qua thôn, còn dùng tảng đá lớn che cửa lại, quá an toàn rồi.
Càng đi vào trong càng lạnh, Mộ Sa bất giác nép sát vào lòng Chelsea, hắn kéo áo da trùm kín cô.
Đi khoảng năm mươi thước sơn động chợt rộn rãi hẳn, ngẩng đầu lên nhìn thấy bốn phía dọc theo sơn động băng được xếp thật ngay ngắn, phía trước còn có rất nhiều rãnh băng chạy quanh, cá Chelsea ắt hồi sáng được ướp lạnh bên trong, sâu trong động cũng xếp thật nhiều băng dày, bốn phía không ngừng phả hơi lạnh, wow, hầm lạnh này đúng là lớn thiệt nha, còn đẹp cực kì nữa chứ, cảm giác y như Thuỷ Tinh cung vậy á.
Mộ Sa thích mê, kéo Chelsea dạo quanh một vòng, tuy mang giày da thú nhưng vẫn thấy lạnh lòng bàn chân, quay sang nhìn Chelsea hắn đi chân không mà không thấy lạnh, ghen tị quá chừng, thế là cô nổi tính xấu đứng lên chân hắn, hai tay vòng qua hông hắn, để hắn bước đi.
"Xấu xa." Chelsea cười mắng, yêu chiều cúi hôn cô.
"Ưm..." Mộ Sa bỗng thấy lạnh phần ngực, hắn vươn tay vào trong quần áo xoa ngực cô.
"Bảo bối, anh muốn em, cho anh được không?" Chelsea nhả môi cô ra, liếm vùng da nhạy cảm bên dưới tai, khàn giọng dụ dỗ.
Mộ Sa khóc không ra nước mắt, ham muốn của hắn có phải là mạnh quá không vậy, sao chỉ cần nhìn cô là nghĩ đến chuyện này, không để ý đây là chỗ nào. Đành đấm nhẹ lên ngực hắn nói: "Về nhà đi! Về nhà hãy..."
"Không được, anh muốn ở đây, anh đã muốn cả ngày nay rồi." Dứt lời Chelsea không chờ cô đồng ý, đè cô lên khối băng hôn cuồng nhiệt.
Bình luận facebook