Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu - Chương 15: Không nên coi thường sự ham thích của phụ nữ! (phần 1)
Vào thời điểm Tháng 6, Vũ Thiên trở về nhà cũ. Mục Vũ Phi bởi vì còn bận rộn việc học hành, cho nên không cùng trở về được. Nhân cơ hội này cô liền trở về sống ở phòng ngủ trong ký túc xá.
Đám người Bạch Hiểu Hiểu kia đối với việc Mục Vũ Phi trở về này, không có tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh. Dùng lời của các cô mà nói chính là, con gái đã gả đi ra ngoài rồi thì giống như là bát nước đã tạt ra ngoài, lại còn nghĩ muốn về nhà mẹ đẻ nữa hay sao? Mục Vũ Phi ra ngoài sống, chuyện ngoài dự kiến của cô chính là, những ngày Mục Vũ Phi không sống ở đây, Thượng Duyên luôn sẽ đến phòng ngủ của bọn họ để chơi mạt chược, giải quyết vấn đề nan giải là ba người thiếu một. @#Mẹ Bầu**Dien đan LeQuyDon#@ Điều này làm cho Mục Vũ Phi bực tức đến cực độ. Bất quá sau khi Mục Vũ Phi bày tỏ rằng, tình yêu thương của bản thân mình đối với phòng ngủ này rất là nhiệt tình, và đã giác ngộ được rằng người đàn ông thần mã mà cô nhớ nhung kia, tất cả đều chỉ là phù vân. Thì sau đó, bốn người chơi mạt chược liền nhanh chóng mà biến thành người chơi Đấu Địa Chủ (Landlords - Bài Tú Lơ Khơ).
(*) Trò chơi Đấu Địa Chủ: Bài địa chủ xuất hiện đầu tiên tại tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc từ rất lâu trước kia. Đến nay đã trở nên phổ biển hơn trên toàn thế giới. Thông thường một ván đấu chỉ có 3 người chơi, sử dụng bộ bài Tây 54 lá bao gồm 2 con Joker. Một số biến thể của trò chơi này có thể chơi 4 – 5 người, sử dụng 2 bộ bài. Mỗi ván đấu bao gồm 3 – 5 người chơi và sử dụng bộ bài 54 lá bao gồm Joker. Mỗi người chơi được chia 17 lá, 3 lá bài còn lại úp xuống bàn. Sau khi xác định được địa chủ sẽ được lật lên và thuộc về địa chủ. Ván bài đầu tiên, địa chủ được chỉ định ngẫu nhiên do nhà cái lựa chọn.
Nói về những ham thích của phụ nữ thì chỉ có hai loại, một là đi dạo phố, hai là đánh bài, ai cũng không thể ngoại lệ. Nhưng mà ở phòng ngủ 203 này, thứ mà các cô gái đã làm cho mọi người nhìn thấy được gọi tên là, đánh bài đánh tới như si như say! Từ khi Mục Vũ Phi trở lại phòng ngủ, thì người trong phòng ngủ 203 này dường như đã bị bốc hơi trước mặt nhân gian rồi vậy. Trừ khi đi học, còn lại cơ bản chính là không nhìn thấy bóng dáng của các cô đâu hết.
Có một ngày ký túc xá mất điện, trong phòng ngủ 203 đột ngột phát ra tiếng gào thét thật thê lương một trận. Các nữ sinh ở phòng ngủ đối diện đứng ở bên ngoài cửa phòng của các cô không biết làm sao. Các cô gái run run rẩy rẩy muốn mở cửa ra xem, nhưng lại sợ sẽ nhìn thấy thi thể trên đất. Đây quả thực là gia tăng thêm gánh nặng cho trái tim hay sao (ㄒoㄒ ) ~~ Ngay khi các cô lấy hết dũng khí muốn mở cửa ra, thì từ bên trong có 5 con nhóc vọt ra. Các cô gái này tóc tai bù xù ánh mắt đỏ bừng đứng ở hành lang, nhìn đáng sợ tới mức mọi người đều nhất tề lui về phía sau.
"Hả! Rốt cuộc là cái đồ khốn khiếp (*) nào đã dùng loại đồ điện có công suất lớn như vậy đấy hả ? Cho nên mới đặc biệt làm nhảy aptomat như vậy chứ! Việc này không phải là đã làm mọi việc bị trì hoãn hay sao? !"
(*) Vương Bát Đản: Vương Bát Đản là một từ lóng tiếng Hán thường gặp trong các truyện cổ đại của Trung Quốc. Đây không phải là tên riêng của một người họ Vương nào cả mà là từ chơi chữ từ "Vương Bát" có nghĩa là đồ con rùa, con rùa rụt cổ. Vương Bát Đản có nghĩa là Đồ Con Rùa Rụt Cổ. Ý chỉ một người nhát chết, không dám đương đầu với khó khăn, thích trốn tránh.
Mấy người kia la mắng một trận, rồi lại thụt vào đóng sập cửa lại, lưu lại một đám trẻ con đứng đó trợn mắt há hốc mồm.
Cuối cùng mọi người vẫn là lấy hết dũng khí đến gõ cửa phòng. Sau đó thì đã nhìn thấy bên trong có 4 người đang chơi mạt chược, một người ngủ. Bởi vì không có điện, cho nên các cô gái đã cắm bốn ngọn nến ở bốn góc của cái bàn. Nhìn giống như một khung hình đóng gọn 4 người ở trong đó vậy. Chơi một thời gian dài không nghỉ ngơi, cả mấy người sắc mặt đều xanh xao cả rồi. Kết hợp với ánh sáng ố vàng của ngọn nến, cảnh tượng này, quả thực nhìn giống như là di ảnh cho những người đang sống sờ sờ vậy!
Đêm hôm đó, nữ sinh ký túc xá đột nhiên phát ra tiếng kêu sợ hãi cực kỳ bi thảm...
Lương Ngọc Phi cũng đã thật lâu chưa từng được nhìn thấy Thượng Duyên đâu cả. Mỗi lần đều là anh đi mua vài phần cơm sau đó đưa đến phòng ngủ của nữ sinh. Mỗi lần cũng đều là một nữ sinh khác nhau hùng hùng hổ hổ chạy xuống dưới đi lấy các phần cơm mà anh để ở nơi đó. Dần dà Lương Ngọc Phi cũng đều đã không chịu nổi nữa rồi. Lương Ngọc Phi điên cuồng gửi tin nhắn cho Vũ Thiên, lên án những bi thảm mà bản thân mình đã gặp phải ở trong trường học.
Vũ Thiên kỳ thực cũng cực kỳ bất đắc dĩ. Mỗi lần anh gọi điện thoại cho Mục Vũ Phi, thì đều bị dập máy vì đều đang có hoạt động cống hiến đối với đảng, đối với quốc gia, đối xã hội.
Vũ Thiên nghiến răng, nói chờ mình đi trở về, thì cho cô đẹp mắt. Mục Vũ Phi khinh thường nói, anh định cắn em sao, rồi sau đó cho dù có bị đánh chết cũng không chịu nhận điện thoại của Vũ Thiên nữa.
Kết quả đến ngày hôm sau, Vũ Thiên liền xuất hiện ở dưới ký túc xá, lộ một nụ cười xán lạn với hàm răng trắng bóng, nhìn bắp chân đang run lên của Mục Vũ Phi.
"Anh… anh… anh… anh… anh, nhanh như vậy mà đã trở lại rồi sao? !" Mục Vũ Phi thiếu chút nữa thì đã làm cho chính mình bị sặc chết bởi những ngum nước miếng không kịp nuốt xuống kia.
"Ừ! " Vũ Thiên ghé sát lại gần Mục Vũ Phi, lôi kéo cánh tay của cô, nhẹ nhàng nói vào ở bên tai cô, "Trở lại để đến cắn em!"
Mục Vũ Phi run rẩy muốn lui về phía sau, thế nhưng cánh tay của cô vẫn còn đang nằm ở trong tay của Vũ Thiên, thật sự có nghĩ muốn cử động cũng đều không sao cử động được. Hơn nữa, Mục Vũ Phi biết, cô có trốn thì cũng chỉ có thể trốn được nhất thời, không thể nào trốn Vũ Thiên một đời được. Nếu như lúc này cô thật sự có thể đào thoát được, như vậy sự chờ đợi ở những ngày sau của cô cũng sẽ là sự trả đũa đến vô cùng vô tận!
Thoáng trong giây lát lúc đó, Mục Vũ Phi biến thành một mặt nịnh nọt, ôm lấy cánh tay của Vũ Thiên.
Đám người Bạch Hiểu Hiểu kia đối với việc Mục Vũ Phi trở về này, không có tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh. Dùng lời của các cô mà nói chính là, con gái đã gả đi ra ngoài rồi thì giống như là bát nước đã tạt ra ngoài, lại còn nghĩ muốn về nhà mẹ đẻ nữa hay sao? Mục Vũ Phi ra ngoài sống, chuyện ngoài dự kiến của cô chính là, những ngày Mục Vũ Phi không sống ở đây, Thượng Duyên luôn sẽ đến phòng ngủ của bọn họ để chơi mạt chược, giải quyết vấn đề nan giải là ba người thiếu một. @#Mẹ Bầu**Dien đan LeQuyDon#@ Điều này làm cho Mục Vũ Phi bực tức đến cực độ. Bất quá sau khi Mục Vũ Phi bày tỏ rằng, tình yêu thương của bản thân mình đối với phòng ngủ này rất là nhiệt tình, và đã giác ngộ được rằng người đàn ông thần mã mà cô nhớ nhung kia, tất cả đều chỉ là phù vân. Thì sau đó, bốn người chơi mạt chược liền nhanh chóng mà biến thành người chơi Đấu Địa Chủ (Landlords - Bài Tú Lơ Khơ).
(*) Trò chơi Đấu Địa Chủ: Bài địa chủ xuất hiện đầu tiên tại tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc từ rất lâu trước kia. Đến nay đã trở nên phổ biển hơn trên toàn thế giới. Thông thường một ván đấu chỉ có 3 người chơi, sử dụng bộ bài Tây 54 lá bao gồm 2 con Joker. Một số biến thể của trò chơi này có thể chơi 4 – 5 người, sử dụng 2 bộ bài. Mỗi ván đấu bao gồm 3 – 5 người chơi và sử dụng bộ bài 54 lá bao gồm Joker. Mỗi người chơi được chia 17 lá, 3 lá bài còn lại úp xuống bàn. Sau khi xác định được địa chủ sẽ được lật lên và thuộc về địa chủ. Ván bài đầu tiên, địa chủ được chỉ định ngẫu nhiên do nhà cái lựa chọn.
Nói về những ham thích của phụ nữ thì chỉ có hai loại, một là đi dạo phố, hai là đánh bài, ai cũng không thể ngoại lệ. Nhưng mà ở phòng ngủ 203 này, thứ mà các cô gái đã làm cho mọi người nhìn thấy được gọi tên là, đánh bài đánh tới như si như say! Từ khi Mục Vũ Phi trở lại phòng ngủ, thì người trong phòng ngủ 203 này dường như đã bị bốc hơi trước mặt nhân gian rồi vậy. Trừ khi đi học, còn lại cơ bản chính là không nhìn thấy bóng dáng của các cô đâu hết.
Có một ngày ký túc xá mất điện, trong phòng ngủ 203 đột ngột phát ra tiếng gào thét thật thê lương một trận. Các nữ sinh ở phòng ngủ đối diện đứng ở bên ngoài cửa phòng của các cô không biết làm sao. Các cô gái run run rẩy rẩy muốn mở cửa ra xem, nhưng lại sợ sẽ nhìn thấy thi thể trên đất. Đây quả thực là gia tăng thêm gánh nặng cho trái tim hay sao (ㄒoㄒ ) ~~ Ngay khi các cô lấy hết dũng khí muốn mở cửa ra, thì từ bên trong có 5 con nhóc vọt ra. Các cô gái này tóc tai bù xù ánh mắt đỏ bừng đứng ở hành lang, nhìn đáng sợ tới mức mọi người đều nhất tề lui về phía sau.
"Hả! Rốt cuộc là cái đồ khốn khiếp (*) nào đã dùng loại đồ điện có công suất lớn như vậy đấy hả ? Cho nên mới đặc biệt làm nhảy aptomat như vậy chứ! Việc này không phải là đã làm mọi việc bị trì hoãn hay sao? !"
(*) Vương Bát Đản: Vương Bát Đản là một từ lóng tiếng Hán thường gặp trong các truyện cổ đại của Trung Quốc. Đây không phải là tên riêng của một người họ Vương nào cả mà là từ chơi chữ từ "Vương Bát" có nghĩa là đồ con rùa, con rùa rụt cổ. Vương Bát Đản có nghĩa là Đồ Con Rùa Rụt Cổ. Ý chỉ một người nhát chết, không dám đương đầu với khó khăn, thích trốn tránh.
Mấy người kia la mắng một trận, rồi lại thụt vào đóng sập cửa lại, lưu lại một đám trẻ con đứng đó trợn mắt há hốc mồm.
Cuối cùng mọi người vẫn là lấy hết dũng khí đến gõ cửa phòng. Sau đó thì đã nhìn thấy bên trong có 4 người đang chơi mạt chược, một người ngủ. Bởi vì không có điện, cho nên các cô gái đã cắm bốn ngọn nến ở bốn góc của cái bàn. Nhìn giống như một khung hình đóng gọn 4 người ở trong đó vậy. Chơi một thời gian dài không nghỉ ngơi, cả mấy người sắc mặt đều xanh xao cả rồi. Kết hợp với ánh sáng ố vàng của ngọn nến, cảnh tượng này, quả thực nhìn giống như là di ảnh cho những người đang sống sờ sờ vậy!
Đêm hôm đó, nữ sinh ký túc xá đột nhiên phát ra tiếng kêu sợ hãi cực kỳ bi thảm...
Lương Ngọc Phi cũng đã thật lâu chưa từng được nhìn thấy Thượng Duyên đâu cả. Mỗi lần đều là anh đi mua vài phần cơm sau đó đưa đến phòng ngủ của nữ sinh. Mỗi lần cũng đều là một nữ sinh khác nhau hùng hùng hổ hổ chạy xuống dưới đi lấy các phần cơm mà anh để ở nơi đó. Dần dà Lương Ngọc Phi cũng đều đã không chịu nổi nữa rồi. Lương Ngọc Phi điên cuồng gửi tin nhắn cho Vũ Thiên, lên án những bi thảm mà bản thân mình đã gặp phải ở trong trường học.
Vũ Thiên kỳ thực cũng cực kỳ bất đắc dĩ. Mỗi lần anh gọi điện thoại cho Mục Vũ Phi, thì đều bị dập máy vì đều đang có hoạt động cống hiến đối với đảng, đối với quốc gia, đối xã hội.
Vũ Thiên nghiến răng, nói chờ mình đi trở về, thì cho cô đẹp mắt. Mục Vũ Phi khinh thường nói, anh định cắn em sao, rồi sau đó cho dù có bị đánh chết cũng không chịu nhận điện thoại của Vũ Thiên nữa.
Kết quả đến ngày hôm sau, Vũ Thiên liền xuất hiện ở dưới ký túc xá, lộ một nụ cười xán lạn với hàm răng trắng bóng, nhìn bắp chân đang run lên của Mục Vũ Phi.
"Anh… anh… anh… anh… anh, nhanh như vậy mà đã trở lại rồi sao? !" Mục Vũ Phi thiếu chút nữa thì đã làm cho chính mình bị sặc chết bởi những ngum nước miếng không kịp nuốt xuống kia.
"Ừ! " Vũ Thiên ghé sát lại gần Mục Vũ Phi, lôi kéo cánh tay của cô, nhẹ nhàng nói vào ở bên tai cô, "Trở lại để đến cắn em!"
Mục Vũ Phi run rẩy muốn lui về phía sau, thế nhưng cánh tay của cô vẫn còn đang nằm ở trong tay của Vũ Thiên, thật sự có nghĩ muốn cử động cũng đều không sao cử động được. Hơn nữa, Mục Vũ Phi biết, cô có trốn thì cũng chỉ có thể trốn được nhất thời, không thể nào trốn Vũ Thiên một đời được. Nếu như lúc này cô thật sự có thể đào thoát được, như vậy sự chờ đợi ở những ngày sau của cô cũng sẽ là sự trả đũa đến vô cùng vô tận!
Thoáng trong giây lát lúc đó, Mục Vũ Phi biến thành một mặt nịnh nọt, ôm lấy cánh tay của Vũ Thiên.
Bình luận facebook