Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu - Chương 20: Xử nam, không hãm hại nổi (phần 4)
Lương Ngọc Phi mở cánh cửa văn phòng Hội học sinh ra. Chỉ nhìn thoáng qua, anh liền nhanh chóng đóng cửa lại, nâng giữ trái tim nhỏ đang run rẩy của mình mãi không thôi.
"Có chuyện gì vậy? Sao lại bị dọa thành như vậy?" Thượng Duyên nghi hoặc, đưa tay chuẩn bị mở cửa.
"Không cần đâu! !" Lương Ngọc Phi gắt gao nắm bắt lấy tay của Thượng Duyên không chịu buông ra, "Thượng Duyên em không nên đi vào đâu, không nên đi vào trong đó! Bên trong đó có một người có nguồn gốc thân phận hắc ám không rõ! Đi vào sẽ chết, sẽ chết, sẽ chết đó!"
Phương Gián đưa tay mở cửa ra, nhìn quanh một vòng. Anh phát hiện ở góc tường quả thật là có một người, vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng ngồi xổm ở trong đó. Cả người người đó phát ra hơi thở khủng bố hung tợn nhìn chằm chằm vào mọi người đứng ở ngoài cửa.
Thượng Duyên cũng nhìn thấy, liền an ủi Lương Ngọc Phi, "Không việc gì đâu, một hồi tự sinh tự diệt, sẽ không có việc gì đâu."
Dứt lời Thượng Duyên đi vào, đến gần cái nhân vật đầy hắc ám kia, nhẹ giọng hỏi: "Đại thần nhà cậu thể lực vẫn khỏe mạnh đấy chứ? Không phải là đã bị cậu ép khô rồi đấy chứ, hả?"
Tinh thần của Mục Vũ Phi rốt cục cũng phục hồi lại. Cô kêu lên một tiếng kinh khủng, rồi sau đó nhanh chóng bắt đầu dùng đầu đập xuống cái bàn.
"Phi Phi, cái bàn làm bằng thủy tinh đó. Cậu mà đụng nát thì sẽ không dùng được nữa đâu."
"Đừng xô cửa nữa, cửa bị đụng hỏng mất rồi thì bộ dáng si ngốc khi ngủ của hội trưởng cũng sẽ bị người khác nhìn thấy mất."
"Có lẽ là cậu nên đập cái bàn của hội trưởng đi, khiến cho hội trưởng phát hôn mê ở nơi đó đi."
Lương Ngọc Phi thấy Mục Vũ Phi vẫn tiếp tục ngồi xổm ở trong góc phòng, phát ra hơi thở hắc ám, anh lấy ra điện thoại di động ra, ầm ừ gửi tin nhắn. Tiếp theo đó, anh đến ngồi ở bên người Thượng Duyên, run run túm lấy góc áo của Thượng Duyên.
"Anh có còn là đàn ông nữa hay không vậy?" Thượng Duyên khinh bỉ nhìn lại Lương Ngọc Phi.
"Đàn ông thì cũng là muốn sinh tồn TAT!" Lương Ngọc Phi cứ nắm lấy quần áo của Thượng Duyên chết sống không chịu buông tay.
Vũ Thiên nhận được tin nhắn tố khổ của Lương Ngọc Phi. Đợi đến lúc anh đi vào văn phòng, thì đã nhìn thấy trường hợp như thế này. Thượng Duyên chỉ vào góc cũng không ngẩng đầu lên. Lương Ngọc Phi đôi mắt rưng rưng giống như cô vợ nhỏ vậy, co rúm lại ở bên người Thượng Duyên. Phương Gián vẫn ngủ đông như cũ. Vũ Thiên đi đến trước mặt Mục Vũ Phi vẫn còn thất thần như cũ. Anh quỳ một chân trên đất nhìn cô.
Mục Vũ Phi nhìn thấy Vũ Thiên, sắc mặt của cô lập biến hóa quả thực giống như bảng Palette (*) vậy. Đầu tiên là phẫn nộ, sau đó là hậm hực, tiếp đó lại đến vẻ bực tức, cuối cùng là tủi thân. Chủ ý của Thượng Duyên chuyển dời thành công từ tờ tạp chí đến trên người Mục Vũ Phi, nói vẻ rất cảm khái: "Hóa ra, đại thần chính là khắc tinh của cô ấy!"
(*) Bảng Palette: Bảng pha màu của họa sĩ, nhà thiết kế.
"Không, đại thần ai không khắc ai hết?" Lương Ngọc Phi nói ra tiếng lòng của mọi người.
Vũ Thiên nhìn Mục Vũ Phi nửa ngày, rối rắm một chút mới nói: "Phi Phi, buổi tối anh phải đi đến nhà của ông nội rồi. Buổi tối cô nhóc kia sẽ đáp xe lửa về nhà, anh phải đi tiễn cô ấy."
Mục Vũ Phi không nói chuyện, ngược lại càng bực tức hơn rồi. Cô không hiểu vì sao nhân vật phản diện kia lại xuất hiện sớm như vậy; vì sao cô lại có thể xui xẻo bị gặp phải sự tình như vậy, vừa khoa trương lại vừa giả tạo như vậy; vì sao bản thân mình rõ ràng là có quan hệ hợp pháp cùng với người đàn ông này, thế nhưng bản thân mình lại phải nhân nhượng người khác như thế; vì sao... Bản thân cô lại có cảm giác giống như mình đã bị tính kế vậy... Vì sao vừa mới có một chút tiến triển lại sẽ bị ép lên trận như vậy?
"Không đi, có được hay không?" Mục Vũ Phi run rẩy, đưa tay ra lôi chéo áo của Vũ Thiên. Cô hi vọng biết bao, giờ phút bình lặng của cuộc sống có thể được tiếp tục kéo dài như thế này mãi.
Trong lòng Vũ Thiên như bị nhéo mạnh một cái. Anh ôm lấy Mục Vũ Phi. Vũ Thiên hiểu sự bất an của cô, thế nhưng mà, có một số việc nghĩ là không thể không đếm xỉa đến, thì sẽ liền không đếm xỉa đến được.
"A, đúng rồi, " Phương Gián trong nháy mắt liền sống lại, "Nghe nói tay nghề nấu nướng của em cũng không tệ, buổi tối chúng ta đi đến chỗ của em để xin ăn một bữa cơm nhé!"
Mục Vũ Phi lườm Phương Gián. Cô biết là Phương Gián đã vì Vũ Thiên mà giải vây cho anh. Nhưng mà cô cũng không cự tuyệt. Thái độ của Vũ Thiên đã rất rõ ràng rồi, cô cũng không thể đào thoát.
Một đêm kia, Vũ Thiên cũng không trở về. Từ ngày ấy cho đến một tháng về sau, anh cũng không hề trở về nhà.
"Có chuyện gì vậy? Sao lại bị dọa thành như vậy?" Thượng Duyên nghi hoặc, đưa tay chuẩn bị mở cửa.
"Không cần đâu! !" Lương Ngọc Phi gắt gao nắm bắt lấy tay của Thượng Duyên không chịu buông ra, "Thượng Duyên em không nên đi vào đâu, không nên đi vào trong đó! Bên trong đó có một người có nguồn gốc thân phận hắc ám không rõ! Đi vào sẽ chết, sẽ chết, sẽ chết đó!"
Phương Gián đưa tay mở cửa ra, nhìn quanh một vòng. Anh phát hiện ở góc tường quả thật là có một người, vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng ngồi xổm ở trong đó. Cả người người đó phát ra hơi thở khủng bố hung tợn nhìn chằm chằm vào mọi người đứng ở ngoài cửa.
Thượng Duyên cũng nhìn thấy, liền an ủi Lương Ngọc Phi, "Không việc gì đâu, một hồi tự sinh tự diệt, sẽ không có việc gì đâu."
Dứt lời Thượng Duyên đi vào, đến gần cái nhân vật đầy hắc ám kia, nhẹ giọng hỏi: "Đại thần nhà cậu thể lực vẫn khỏe mạnh đấy chứ? Không phải là đã bị cậu ép khô rồi đấy chứ, hả?"
Tinh thần của Mục Vũ Phi rốt cục cũng phục hồi lại. Cô kêu lên một tiếng kinh khủng, rồi sau đó nhanh chóng bắt đầu dùng đầu đập xuống cái bàn.
"Phi Phi, cái bàn làm bằng thủy tinh đó. Cậu mà đụng nát thì sẽ không dùng được nữa đâu."
"Đừng xô cửa nữa, cửa bị đụng hỏng mất rồi thì bộ dáng si ngốc khi ngủ của hội trưởng cũng sẽ bị người khác nhìn thấy mất."
"Có lẽ là cậu nên đập cái bàn của hội trưởng đi, khiến cho hội trưởng phát hôn mê ở nơi đó đi."
Lương Ngọc Phi thấy Mục Vũ Phi vẫn tiếp tục ngồi xổm ở trong góc phòng, phát ra hơi thở hắc ám, anh lấy ra điện thoại di động ra, ầm ừ gửi tin nhắn. Tiếp theo đó, anh đến ngồi ở bên người Thượng Duyên, run run túm lấy góc áo của Thượng Duyên.
"Anh có còn là đàn ông nữa hay không vậy?" Thượng Duyên khinh bỉ nhìn lại Lương Ngọc Phi.
"Đàn ông thì cũng là muốn sinh tồn TAT!" Lương Ngọc Phi cứ nắm lấy quần áo của Thượng Duyên chết sống không chịu buông tay.
Vũ Thiên nhận được tin nhắn tố khổ của Lương Ngọc Phi. Đợi đến lúc anh đi vào văn phòng, thì đã nhìn thấy trường hợp như thế này. Thượng Duyên chỉ vào góc cũng không ngẩng đầu lên. Lương Ngọc Phi đôi mắt rưng rưng giống như cô vợ nhỏ vậy, co rúm lại ở bên người Thượng Duyên. Phương Gián vẫn ngủ đông như cũ. Vũ Thiên đi đến trước mặt Mục Vũ Phi vẫn còn thất thần như cũ. Anh quỳ một chân trên đất nhìn cô.
Mục Vũ Phi nhìn thấy Vũ Thiên, sắc mặt của cô lập biến hóa quả thực giống như bảng Palette (*) vậy. Đầu tiên là phẫn nộ, sau đó là hậm hực, tiếp đó lại đến vẻ bực tức, cuối cùng là tủi thân. Chủ ý của Thượng Duyên chuyển dời thành công từ tờ tạp chí đến trên người Mục Vũ Phi, nói vẻ rất cảm khái: "Hóa ra, đại thần chính là khắc tinh của cô ấy!"
(*) Bảng Palette: Bảng pha màu của họa sĩ, nhà thiết kế.
"Không, đại thần ai không khắc ai hết?" Lương Ngọc Phi nói ra tiếng lòng của mọi người.
Vũ Thiên nhìn Mục Vũ Phi nửa ngày, rối rắm một chút mới nói: "Phi Phi, buổi tối anh phải đi đến nhà của ông nội rồi. Buổi tối cô nhóc kia sẽ đáp xe lửa về nhà, anh phải đi tiễn cô ấy."
Mục Vũ Phi không nói chuyện, ngược lại càng bực tức hơn rồi. Cô không hiểu vì sao nhân vật phản diện kia lại xuất hiện sớm như vậy; vì sao cô lại có thể xui xẻo bị gặp phải sự tình như vậy, vừa khoa trương lại vừa giả tạo như vậy; vì sao bản thân mình rõ ràng là có quan hệ hợp pháp cùng với người đàn ông này, thế nhưng bản thân mình lại phải nhân nhượng người khác như thế; vì sao... Bản thân cô lại có cảm giác giống như mình đã bị tính kế vậy... Vì sao vừa mới có một chút tiến triển lại sẽ bị ép lên trận như vậy?
"Không đi, có được hay không?" Mục Vũ Phi run rẩy, đưa tay ra lôi chéo áo của Vũ Thiên. Cô hi vọng biết bao, giờ phút bình lặng của cuộc sống có thể được tiếp tục kéo dài như thế này mãi.
Trong lòng Vũ Thiên như bị nhéo mạnh một cái. Anh ôm lấy Mục Vũ Phi. Vũ Thiên hiểu sự bất an của cô, thế nhưng mà, có một số việc nghĩ là không thể không đếm xỉa đến, thì sẽ liền không đếm xỉa đến được.
"A, đúng rồi, " Phương Gián trong nháy mắt liền sống lại, "Nghe nói tay nghề nấu nướng của em cũng không tệ, buổi tối chúng ta đi đến chỗ của em để xin ăn một bữa cơm nhé!"
Mục Vũ Phi lườm Phương Gián. Cô biết là Phương Gián đã vì Vũ Thiên mà giải vây cho anh. Nhưng mà cô cũng không cự tuyệt. Thái độ của Vũ Thiên đã rất rõ ràng rồi, cô cũng không thể đào thoát.
Một đêm kia, Vũ Thiên cũng không trở về. Từ ngày ấy cho đến một tháng về sau, anh cũng không hề trở về nhà.
Bình luận facebook