Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
Thời điểm Chu Lăng cùng mẹ nói chuyện ở trong điện thoại không cẩn thận lỡ miệng mẹ già nghe nói Ngô Ngôn bi trọng thương, nằm ở viện một tháng, còn được ở nhà nghỉ ngơi hai tháng, thật đau lòng, cường ngạnh yêu cầu bọn họ về nhà ở đi: "Con lại không nấu cơm, tiểu ngô như thế nào có thể dưỡng tốt thân thể? Các người trở về ở, mẹ còn có thể bồi bổ tốt cho nó. Nó hiện tại tuổi trẻ không biết là, bây giờ mà không chăm sóc tốt, thì đến già sẽ quá sức..."
Mẹ già là dạy học, tối có thể giáo huấn người, Chu Lăng chỉ sợ thần công lải nhải của mẹ, bị oanh tạc mười phút sau đó liền chống đỡ không được, trực tiếp bắt tay ném cho Ngô Ngôn, để cho anh đi giải quyết vấn đề. Quân nhân, không phải là lúc gặp nguy hiểm vẫn ở trên đỉnh sao?
Đáng tiếc kết quả làm cho Chu Lăng hết sức thất vọng, lửa đạn của mẹ già quá mức mãnh liệt, liền ngay cả Ngô Ngôn là trung tá bộ đội đặc chủng đi ngăn chặn mà cũng không được, cuối cùng vẫn là đáp ứng về nhà tĩnh dưỡng đi. Nhưng bất quá Ngô Ngôn muốn để lùi lại vài ngày rồi mới về, bởi vì một năm trước đi ra nước ngoài tham gia huấn luyện thợ săn, có hai người chiến hữu đã trở lại.
Trước kia Chu Lăng đã xem "Lao ra á mã tốn" trường học thợ săn, thời điểm đó liền cố ý tra xem tư liệu, là ở châu Nam Mỹ, ở đó đặc biệt có một trường học chuyên môn huấn luyện bộ đội đặ chủng. Chu Lăng đã nghĩ, có thể đi đến đó tham gia huấn đều là những tinh anh trong bộ đội đặc chủng của các quốc gia, kia có thể huấn luyện bọn họ, kia chắc cũng có nhiều con trâu lắm?
Qua hai ngày, quả nhiên có hai thượng úy đến gõ cửa mà Chu Lăng chưa từng thấy qua, hai người đều đen nhánh, gầy gò gầy gò, nhưng khí thế lại yên lặng mà vẫn sáng suốt. Vừa vào cửa liền cúi đầu chào cô, kêu tẩu tử, trong tay còn mang theo quà. Ngô Ngôn nhìn thấy bọn họ vô cùng kích động, nếu không phải Chu Lăng dùng sức trừng mắt anh, chỉ sợ sẽ đến ôm tới tấp.
Chu Lăng tiếp trà và hoa quả xong, thế này mới rảnh rỗi đánh giá hai người, kinh ngạc phát hiện trong đó có một người còn rất trẻ tuổi, thoạt nhìn thế nhưng lại rất tinh ranh. Mặt trẻ em, cái miệng nhỏ nhắn hồng thuận, mắt hai mí, mắt to, lông mi vừa dài vừa cong....
"Nhìn thật thích a!" cô cơ hồ muốn hét rầm lên.
"Trông thật gầy, khẳng định là huấn luyện vô cùng gian khổ, Tiểu Lăng, hãy làm nhiều đồ ăn ngon, cho bọn họ tốt bồi bổ. "
Chu Lăng mỉm cười đi vào phòng bếp, cô là biết sức ăn của binh lính, cũng không cần làm các món cầu kỳ, dù sao trù nghệ của cô rất bình thường, chỉ cần bưng một miếng thịt to lên cho bọn họ ăn no là được rồi. Dùng nồi áp suất nấu một bát canh sườn, cắt mấy cân thịt ba chỉ cho vào kho tàu, bỏ con cá trắm cỏ mà mấy hôm trước người ta cho, cho vào nấu, sào mấy đĩa rau dưa...
Khi ngồi xuống ăn cơm, Chu Lăng mới phát hiện, anh bạn nhỏ này tuổi tương đổi rất ít, nói đến chuyện huấn luyện thì nói đạo lý rất rõ ràng, nhưng nói đến chuyện khác thì không hiểu biết nhiều lắm.
Chẳng lẽ trong truyền thuyết cậu ta gọi là thiên tài? Rất nhiều thiên tài điều thưởng thức ở các phương diện nhưng biểu hiện thì ngu ngốc.
Bất quá thật sự là rất tinh quái, rất muốn niết một phen ở tại khuôn mặt kia...
Sau đó Ngô Ngôn nói cho cô biết: "Tiểu Vương mới có hai mươi tuổi mà đã có mười năm tuổi quân. Năng lực huấn luyện vô cùng xuất sắc, chỉ là hơi khờ khạo về phương diện cuộc sống, đại khái là từ bé điều quan hệ sinh hoạt ở trong quân doanh."
Chu Lăng kinh ngạc nói: "Cậu ta là cái loại này thiếu niên quân giáo đi ra sao? Em còn tưởng rằng đó chỉ ở trong TV mới có."
Ngô Ngôn lắc đầu: "Có mấy sở khác là đều đem đệ tử cấp bình thường ra dùng để thể nghiệm, chỉ có thiếu niên quân giáo XX là chính quân giáo thật. Lúc tuyển nhận đều là từ tám đến mười hai tuổi thiếu niên nhi đồng, tiến hành quân sự trong sáu năm cùng học tập văn hóa, trong lúc đó không cho phép tiếp xúc cùng các giới, tốt nghiệp xong lại phân công đến các bộ đội, đại bộ phận trong đó đều là phân đến các bộ đội đặc chủng. Tiểu Vương chính là một thành viên trong đó. Những chiến sĩ có thể thuận lợi tốt nghiệp đều là tinh anh có kĩ năng quân sự, nhưng bởi vì từ nhỏ liền ngăn cách, ở phương diện công việc vặt cũng là hơi khờ khạo." Anh nói xong liền thở dài, với anh mà nói là không tán thành cái loại chế độ huấn luyện này.
Mười tuổi đứa bé liền phải rời khỏi gia đình, tiến hành huấn luyện gian khổ như vậy, nhất là phải học sáu năm, kia cũng khá đáng thương. Chu Lăng cảm thấy đứa bé này cũng thật là đáng thương, vì thế sau này có đồ ăn ngon gì hoặc là đồ ăn vặt liền không quên được cho cậu ta một phần, dỗ Tiểu Vương không cần phải gọi cô là tẩu tử nữa mà trực tiếp gọi tỷ tỷ.
Ngô Ngôn có thương tích, Chu Lăng mang thai, bọn họ ai cũng không thể cùng bé Phúc Binh ngủ cùng một giường, liền đăng ký ba cái giường đệm, Chu Lăng mang theo thằng bé kia ngủ ở một gian khác, Ngô Ngôn một người ngủ cách vách.
Ở trước mặt Chu Lăng là một nhà ba người, bà nội, con dâu cùng đứa cháu trai bảy tuổi. Ngô Ngôn lại không thường nói chuyện, Chu Lăng tuy rằng cũng không thích nói chuyện cùng người xa lạ, nhưng người ta lại chủ động bắt chuyện. Trông bà lão trước mắt này cũng hiền lành, người con dâu cũng trẻ tuổi hiền lành, đứa bé rất đáng yêu, lại chủ động cùng cô nói chuyện phiếm, cô cũng không phải là người khó gần, một đường liền tán gẫn khí thế ngất trời.
Ngô Ngôn nằm trên giường không có việc gì làm, lập tức đi ngủ, bé Phúc Bình chơi trong chốc lát cũng ngủ, thời điểm Chu Lăng ngủ, cũng đã biết được người ta là ở huyện bên cũng gần thành phố J, xuống xe ở thành phố J, rồi sau đó lại chuyển xe tuyến, cả nhà phải đi thành phố Y thăm người thân...
Sáng sớm hôm sau, tàu đến bến, Chu Lăng tay trái dẫn theo túi xách, tay phải nắm bé Phúc Bình, đang chuẩn bị quay đầu nhìn Ngô Ngôn chuẩn bị thế nào, chỉ thấy bà nội một tay cầm mấy túi to, một tay nắm cháu trai, con dâu tắc xoay người ôm lấy Tiểu Phúc Bình: "Xuống xe nhiều người, nhỏ như vậy đứa bé dễ bị ngã, tôi giúp cô ôm đi xuống đi"
Chu Lăng liên thanh nói lời cảm ơn, cô cũng sợ thằng bé kia bị ngã đau, nhưng là chính mình bụng cũng không nhỏ, hơn nữa khí lực cũng bé, căn bản ôm bất động, này đại tỷ vóc dáng cao lớn, ôm thằng bé kia cũng không có việc gì nhi dường như. Xuống xe, nàng đang muốn đem thằng bé kia tiếp nhận đến, đã thấy vẻ mặt kinh ngạc của chị gái kia: "cô gái, cô như thế nào có thể bắt con của tôi đi"
Bà nội đứng ở bên cạnh vẻ mặt lo lắng, ném túi to đi bỏ tay cô ra: "Đừng bắt cháu trai của tôi..."
Liền ngay cả đứa bé bảy tuổi cũng ôm chân thằng bé kia kêu lên: "Em trai em...em trai là của cháu..."
Chu Lăng còn không có phản ứng lại thì người chung quanh vây đầy lại đây, đều chỉ trỏ nhìn cô: "Gặp qua người bắt cóc, nhưng chưa thấy qua càn rỡ như vậy">
"Là cái phụ nữ có thai, sao lại đi bắt trẻ con..."
"Này không phải bắt cóc, đây là cướp đoạt đi"
"Cũng không sợ báo ứng đến chính đứa nhỏ trên người mình..."
Chu Lăng cơ hồ muốn khóc đi ra, gắt gao nắm cánh tay Tiểu Phúc Bình như thế nào cũng không chịu buông tay, Tiểu Phúc Bình bị kinh hách, lại bị các cô nắm chặt tay đau, oa khóc lên "Mẹ..."
Chị gái vỗ nhẹ lưng bé: "Ngoan, không khóc xem mẹ đem người xấu đánh đi."
"Nó là con của tôi..." Chu Lăng vừa tức vừa vội, "Ai giúp hỗ trợ, giúp tôi báo nguy... Ngô Ngôn! Ngô Ngôn! Mau tới đây!"
"Bây giờ bọn buôn người còn dám chủ động báo nguy?"
"Hay là trả thù chứ? Muốn thừa loạn trốn?"
Mẹ già là dạy học, tối có thể giáo huấn người, Chu Lăng chỉ sợ thần công lải nhải của mẹ, bị oanh tạc mười phút sau đó liền chống đỡ không được, trực tiếp bắt tay ném cho Ngô Ngôn, để cho anh đi giải quyết vấn đề. Quân nhân, không phải là lúc gặp nguy hiểm vẫn ở trên đỉnh sao?
Đáng tiếc kết quả làm cho Chu Lăng hết sức thất vọng, lửa đạn của mẹ già quá mức mãnh liệt, liền ngay cả Ngô Ngôn là trung tá bộ đội đặc chủng đi ngăn chặn mà cũng không được, cuối cùng vẫn là đáp ứng về nhà tĩnh dưỡng đi. Nhưng bất quá Ngô Ngôn muốn để lùi lại vài ngày rồi mới về, bởi vì một năm trước đi ra nước ngoài tham gia huấn luyện thợ săn, có hai người chiến hữu đã trở lại.
Trước kia Chu Lăng đã xem "Lao ra á mã tốn" trường học thợ săn, thời điểm đó liền cố ý tra xem tư liệu, là ở châu Nam Mỹ, ở đó đặc biệt có một trường học chuyên môn huấn luyện bộ đội đặ chủng. Chu Lăng đã nghĩ, có thể đi đến đó tham gia huấn đều là những tinh anh trong bộ đội đặc chủng của các quốc gia, kia có thể huấn luyện bọn họ, kia chắc cũng có nhiều con trâu lắm?
Qua hai ngày, quả nhiên có hai thượng úy đến gõ cửa mà Chu Lăng chưa từng thấy qua, hai người đều đen nhánh, gầy gò gầy gò, nhưng khí thế lại yên lặng mà vẫn sáng suốt. Vừa vào cửa liền cúi đầu chào cô, kêu tẩu tử, trong tay còn mang theo quà. Ngô Ngôn nhìn thấy bọn họ vô cùng kích động, nếu không phải Chu Lăng dùng sức trừng mắt anh, chỉ sợ sẽ đến ôm tới tấp.
Chu Lăng tiếp trà và hoa quả xong, thế này mới rảnh rỗi đánh giá hai người, kinh ngạc phát hiện trong đó có một người còn rất trẻ tuổi, thoạt nhìn thế nhưng lại rất tinh ranh. Mặt trẻ em, cái miệng nhỏ nhắn hồng thuận, mắt hai mí, mắt to, lông mi vừa dài vừa cong....
"Nhìn thật thích a!" cô cơ hồ muốn hét rầm lên.
"Trông thật gầy, khẳng định là huấn luyện vô cùng gian khổ, Tiểu Lăng, hãy làm nhiều đồ ăn ngon, cho bọn họ tốt bồi bổ. "
Chu Lăng mỉm cười đi vào phòng bếp, cô là biết sức ăn của binh lính, cũng không cần làm các món cầu kỳ, dù sao trù nghệ của cô rất bình thường, chỉ cần bưng một miếng thịt to lên cho bọn họ ăn no là được rồi. Dùng nồi áp suất nấu một bát canh sườn, cắt mấy cân thịt ba chỉ cho vào kho tàu, bỏ con cá trắm cỏ mà mấy hôm trước người ta cho, cho vào nấu, sào mấy đĩa rau dưa...
Khi ngồi xuống ăn cơm, Chu Lăng mới phát hiện, anh bạn nhỏ này tuổi tương đổi rất ít, nói đến chuyện huấn luyện thì nói đạo lý rất rõ ràng, nhưng nói đến chuyện khác thì không hiểu biết nhiều lắm.
Chẳng lẽ trong truyền thuyết cậu ta gọi là thiên tài? Rất nhiều thiên tài điều thưởng thức ở các phương diện nhưng biểu hiện thì ngu ngốc.
Bất quá thật sự là rất tinh quái, rất muốn niết một phen ở tại khuôn mặt kia...
Sau đó Ngô Ngôn nói cho cô biết: "Tiểu Vương mới có hai mươi tuổi mà đã có mười năm tuổi quân. Năng lực huấn luyện vô cùng xuất sắc, chỉ là hơi khờ khạo về phương diện cuộc sống, đại khái là từ bé điều quan hệ sinh hoạt ở trong quân doanh."
Chu Lăng kinh ngạc nói: "Cậu ta là cái loại này thiếu niên quân giáo đi ra sao? Em còn tưởng rằng đó chỉ ở trong TV mới có."
Ngô Ngôn lắc đầu: "Có mấy sở khác là đều đem đệ tử cấp bình thường ra dùng để thể nghiệm, chỉ có thiếu niên quân giáo XX là chính quân giáo thật. Lúc tuyển nhận đều là từ tám đến mười hai tuổi thiếu niên nhi đồng, tiến hành quân sự trong sáu năm cùng học tập văn hóa, trong lúc đó không cho phép tiếp xúc cùng các giới, tốt nghiệp xong lại phân công đến các bộ đội, đại bộ phận trong đó đều là phân đến các bộ đội đặc chủng. Tiểu Vương chính là một thành viên trong đó. Những chiến sĩ có thể thuận lợi tốt nghiệp đều là tinh anh có kĩ năng quân sự, nhưng bởi vì từ nhỏ liền ngăn cách, ở phương diện công việc vặt cũng là hơi khờ khạo." Anh nói xong liền thở dài, với anh mà nói là không tán thành cái loại chế độ huấn luyện này.
Mười tuổi đứa bé liền phải rời khỏi gia đình, tiến hành huấn luyện gian khổ như vậy, nhất là phải học sáu năm, kia cũng khá đáng thương. Chu Lăng cảm thấy đứa bé này cũng thật là đáng thương, vì thế sau này có đồ ăn ngon gì hoặc là đồ ăn vặt liền không quên được cho cậu ta một phần, dỗ Tiểu Vương không cần phải gọi cô là tẩu tử nữa mà trực tiếp gọi tỷ tỷ.
Ngô Ngôn có thương tích, Chu Lăng mang thai, bọn họ ai cũng không thể cùng bé Phúc Binh ngủ cùng một giường, liền đăng ký ba cái giường đệm, Chu Lăng mang theo thằng bé kia ngủ ở một gian khác, Ngô Ngôn một người ngủ cách vách.
Ở trước mặt Chu Lăng là một nhà ba người, bà nội, con dâu cùng đứa cháu trai bảy tuổi. Ngô Ngôn lại không thường nói chuyện, Chu Lăng tuy rằng cũng không thích nói chuyện cùng người xa lạ, nhưng người ta lại chủ động bắt chuyện. Trông bà lão trước mắt này cũng hiền lành, người con dâu cũng trẻ tuổi hiền lành, đứa bé rất đáng yêu, lại chủ động cùng cô nói chuyện phiếm, cô cũng không phải là người khó gần, một đường liền tán gẫn khí thế ngất trời.
Ngô Ngôn nằm trên giường không có việc gì làm, lập tức đi ngủ, bé Phúc Bình chơi trong chốc lát cũng ngủ, thời điểm Chu Lăng ngủ, cũng đã biết được người ta là ở huyện bên cũng gần thành phố J, xuống xe ở thành phố J, rồi sau đó lại chuyển xe tuyến, cả nhà phải đi thành phố Y thăm người thân...
Sáng sớm hôm sau, tàu đến bến, Chu Lăng tay trái dẫn theo túi xách, tay phải nắm bé Phúc Bình, đang chuẩn bị quay đầu nhìn Ngô Ngôn chuẩn bị thế nào, chỉ thấy bà nội một tay cầm mấy túi to, một tay nắm cháu trai, con dâu tắc xoay người ôm lấy Tiểu Phúc Bình: "Xuống xe nhiều người, nhỏ như vậy đứa bé dễ bị ngã, tôi giúp cô ôm đi xuống đi"
Chu Lăng liên thanh nói lời cảm ơn, cô cũng sợ thằng bé kia bị ngã đau, nhưng là chính mình bụng cũng không nhỏ, hơn nữa khí lực cũng bé, căn bản ôm bất động, này đại tỷ vóc dáng cao lớn, ôm thằng bé kia cũng không có việc gì nhi dường như. Xuống xe, nàng đang muốn đem thằng bé kia tiếp nhận đến, đã thấy vẻ mặt kinh ngạc của chị gái kia: "cô gái, cô như thế nào có thể bắt con của tôi đi"
Bà nội đứng ở bên cạnh vẻ mặt lo lắng, ném túi to đi bỏ tay cô ra: "Đừng bắt cháu trai của tôi..."
Liền ngay cả đứa bé bảy tuổi cũng ôm chân thằng bé kia kêu lên: "Em trai em...em trai là của cháu..."
Chu Lăng còn không có phản ứng lại thì người chung quanh vây đầy lại đây, đều chỉ trỏ nhìn cô: "Gặp qua người bắt cóc, nhưng chưa thấy qua càn rỡ như vậy">
"Là cái phụ nữ có thai, sao lại đi bắt trẻ con..."
"Này không phải bắt cóc, đây là cướp đoạt đi"
"Cũng không sợ báo ứng đến chính đứa nhỏ trên người mình..."
Chu Lăng cơ hồ muốn khóc đi ra, gắt gao nắm cánh tay Tiểu Phúc Bình như thế nào cũng không chịu buông tay, Tiểu Phúc Bình bị kinh hách, lại bị các cô nắm chặt tay đau, oa khóc lên "Mẹ..."
Chị gái vỗ nhẹ lưng bé: "Ngoan, không khóc xem mẹ đem người xấu đánh đi."
"Nó là con của tôi..." Chu Lăng vừa tức vừa vội, "Ai giúp hỗ trợ, giúp tôi báo nguy... Ngô Ngôn! Ngô Ngôn! Mau tới đây!"
"Bây giờ bọn buôn người còn dám chủ động báo nguy?"
"Hay là trả thù chứ? Muốn thừa loạn trốn?"
Bình luận facebook