Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
"Ố la, xem ai đến đây kìa?"
Nhiễm Cách nhìn sang hướng vừa phát ra tiếng nói.
Đó là một người đàn ông trung niên da trắng khoảng bốn mươi lăm đến bốn mươi tám tuổi. Da gã trắng ngần với đôi mắt hẹp dài, con ngươi xanh biếc. Mái tóc vàng cháy nắng lâm râm vài chỗ bị bạc do lão hoá.
Gã một tay nâng cốc hướng về phía Nhiễm Cách, một tay sờ mó thân thể quyến rũ của một cô gái thổ dân.
"Ông là ai?" Nhiễm Cách hỏi, trông gã ta chẳng phải người tốt lành gì.
"Bruce Hemsymth..."
"Tại sao ông bắt chúng tôi?" Hoa Phong ngắt lời gã ta.
Bruce nhìn Hoa Phong một cái rồi cười như không cười ý cảnh cáo. Giây sau gã lại quay sang Nhiễm Cách rồi nở nụ cười "hiền lành":
"Cháu gái, cậu chính là cậu ruột của cháu."
Cái gì? Nhiễm Cách sững sờ, cậu ruột ở đâu chui ra thế này?
Hoa Nguyệt Dã lạnh lùng hỏi, "Ông có bằng chứng không?"
Bruce phẩy tay cho người đẹp bên cạnh lui xuống, gã ta nhìn Hoa Nguyệt Dã rồi lẩm bẩm gì đó. Rồi chốc hai mắt gã sáng như đèn pha:
"Quý hoá quá, ngài Sở."
Nhiễm Cách và Hoa Phong ngạc nhiên nhìn anh, chỉ thấy vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh, nghiêm nghị như vậy.
"Không ngờ tôi còn có cơ hội được gặp ngài."
"Hoá ra ngài Hemsymth đây vẫn chưa quên tôi." Hoa Nguyệt Dã lạnh nhạt trả lời, sự lạnh lẽo trên mặt anh khiến người khác không biết anh đang nghĩ gì.
"Đã bảy năm rồi nhưng hình ảnh ngài ngày đó vẫn khiến tôi nhớ mãi."
Đệch, Nhiễm Cách vô thức lùi ra sau một bước. Đây là tỏ tình sao? Hoa Phong vỗ vỗ vai Nhiễm Cách, chị dâu, em hiểu mà.
Hoa Nguyệt Dã thấy hai người thân thiết như vậy thì cau mày, anh kéo tay Nhiễm Cách rồi trừng mắt với Hoa Phong.
"Ngài Hemsymth, ngài nói ngài chính là cậu ruột của bạn gái tôi. Thế là sao?"
Mặc dù đây là một câu hỏi bình thường nhưng sự uy hiếp từ nó không khỏi khiến gã Bruce đối diện đang ngồi ở trên ghế phải nhảy phốc xuống, nịnh nọt cười thành tiếng:
"Haha, ngài Sở. Sự thật chính là như vậy đó. Louisa đây chính là cháu ruột đã thất lạc bấy lâu của tôi."
Nhiễm Cách nhíu mày, "Cha mẹ tôi chưa hề nhắc đến người cậu nào cả."
Bruce cười xuề xoà, vừa lau mồ hôi vừa nói, "Đó là vì họ không phải cha mẹ ruột của cháu."
Hoa Nguyệt Dã nhìn sang Nhiễm Cách, thấy cô im lặng không lên tiếng, nhưng sát khí trong mắt đã nồng đậm đến nỗi có thể giết người. Anh ôm hai vai cô, trầm giọng nói:
"Làm sao chúng tôi biết được là ông có nói dối hay không?"
Bruce búng tay, hai thổ dân da đen cầm xấp giấy kính cẩn đưa cho Hoa Nguyệt Dã. Anh hừ lạnh, cầm lấy rồi đọc. Hoa Phong tò mò cũng nhìn vào.
"Đại tỷ..."
Nhiễm Cách kìm nén cảm xúc của mình, cô nhận tờ lấy Hoa Nguyệt Dã đưa. Ánh mắt khi lướt qua các dòng chữ ngày càng mơ hồ, ngón tay run rẩy dường như không cầm nổi.
Bruce là người biết quan sát cảm xúc trên mặt người khác. Gã thấy vậy liền giả vờ buồn bã mà rằng:
"Thật ra không phải cha mẹ ruột cháu bỏ rơi cháu đâu. Là tại vì... bất đắc dĩ thôi. Vì còn nhiều chuyện mà cháu chưa biết."
Nhiễm Cách hít sâu một hơi, "Mục đích?"
Bruce ngây người, "Mục đích gì cơ?"
"Mục đích ông lừa chúng tôi đến đây?"
Nghe vậy, Bruce cười lớn tiếng, gã biết cô đã nhận ra liền vỗ tay, "Không hổ là bạn gái của ngài Sở đây. Rất thông minh!"
Hoa Nguyệt Dã cảm nhận được mùi nguy hiểm, anh che chắn cho Nhiễm Cách, vừa quan sát tình hình, "Quá khen."
Bruce cười cười, "Tôi chỉ cần cô đưa sợi dây chuyền giọt nước kia, thì bao nhiêu tiền cũng được."
Nhiễm Cách ngây người, "Giọt nước? Tôi làm gì có sợ dây chuyền giọt nước nào?"
Bruce cười lớn lần nữa, "Đừng giả vờ nữa, cô giữ một sợi, Bá tước Allard giữ một sợi. Có cần tôi nhắc cho cô nhớ? Nó màu ngọc bích, nhỏ bằng một đốt tay."
Nhiễm Cách nhìn Hoa Nguyệt Dã, cô nheo nheo mắt. Cô thực sự không có sợi dây chuyền đó mà. Hoa Nguyệt Dã hiểu ý cô, anh vuốt tóc cô, lạnh nhạt nói:
"Bạn gái tôi không có. Nếu cô ấy có thì đã đưa ông, giữ lại chẳng có lợi ích gì."
Bruce trợn mắt, "Không thể nào." Gã bày bao nhiêu mưu kế chỉ nhằm lấy sợi dây chuyền đó, vậy mà chủ nhân của nó lại nói không có giữ.
"Có thể Bá tước Allard giữ hai sợi chăng?" Hoa Nguyệt Dã nhàn nhạt nói, một tay anh đút vào túi, tay kia ôm eo Nhiễm Cách.
"Sao có thể?" Bruce không tin nhìn sang thuộc hạ của mình, sau đó gã lại nhìn Hoa Nguyệt Dã.
"Ngài Sở, có thể ngài không biết nhưng sợi dây chuyền đó chính là chìa khoá để mở kho báu. Chỉ cần tìm được nó chúng ta sẽ là người giàu nhất thế giới, khi đó chúng ta có thể hợp tác với nhau."
Hoa Nguyệt Dã sao có thể không nhìn ra mưu kế của gã? Anh gật đầu, "Cảm ơn ngài Hemsymth, tôi sẽ cân nhắc chuyện này."
Bruce có vẻ mừng rỡ, gã ta cười xuề xoà, "Thật ngại quá, đã làm phiền ngài Sở cùng cô Louisa đến đây một chuyến không công rồi. Hay là mọi người ở lại nghỉ ngơi, tham quan vài ngày?"
"Không cần..."
"Được."
Nhiễm Cách vừa định từ chối thì Hoa Nguyệt Dã lại chấp nhận. Gã Bruce đó nhìn Nhiễm Cách một cái rồi sai thuộc hạ đưa bọn họ vào nghỉ ngơi.
Anh nắm chặt tay cô, dù chuyện gì anh cũng sẽ bảo vệ cô hoàn hảo đến từng sợi tóc.
Nhiễm Cách nhìn sang hướng vừa phát ra tiếng nói.
Đó là một người đàn ông trung niên da trắng khoảng bốn mươi lăm đến bốn mươi tám tuổi. Da gã trắng ngần với đôi mắt hẹp dài, con ngươi xanh biếc. Mái tóc vàng cháy nắng lâm râm vài chỗ bị bạc do lão hoá.
Gã một tay nâng cốc hướng về phía Nhiễm Cách, một tay sờ mó thân thể quyến rũ của một cô gái thổ dân.
"Ông là ai?" Nhiễm Cách hỏi, trông gã ta chẳng phải người tốt lành gì.
"Bruce Hemsymth..."
"Tại sao ông bắt chúng tôi?" Hoa Phong ngắt lời gã ta.
Bruce nhìn Hoa Phong một cái rồi cười như không cười ý cảnh cáo. Giây sau gã lại quay sang Nhiễm Cách rồi nở nụ cười "hiền lành":
"Cháu gái, cậu chính là cậu ruột của cháu."
Cái gì? Nhiễm Cách sững sờ, cậu ruột ở đâu chui ra thế này?
Hoa Nguyệt Dã lạnh lùng hỏi, "Ông có bằng chứng không?"
Bruce phẩy tay cho người đẹp bên cạnh lui xuống, gã ta nhìn Hoa Nguyệt Dã rồi lẩm bẩm gì đó. Rồi chốc hai mắt gã sáng như đèn pha:
"Quý hoá quá, ngài Sở."
Nhiễm Cách và Hoa Phong ngạc nhiên nhìn anh, chỉ thấy vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh, nghiêm nghị như vậy.
"Không ngờ tôi còn có cơ hội được gặp ngài."
"Hoá ra ngài Hemsymth đây vẫn chưa quên tôi." Hoa Nguyệt Dã lạnh nhạt trả lời, sự lạnh lẽo trên mặt anh khiến người khác không biết anh đang nghĩ gì.
"Đã bảy năm rồi nhưng hình ảnh ngài ngày đó vẫn khiến tôi nhớ mãi."
Đệch, Nhiễm Cách vô thức lùi ra sau một bước. Đây là tỏ tình sao? Hoa Phong vỗ vỗ vai Nhiễm Cách, chị dâu, em hiểu mà.
Hoa Nguyệt Dã thấy hai người thân thiết như vậy thì cau mày, anh kéo tay Nhiễm Cách rồi trừng mắt với Hoa Phong.
"Ngài Hemsymth, ngài nói ngài chính là cậu ruột của bạn gái tôi. Thế là sao?"
Mặc dù đây là một câu hỏi bình thường nhưng sự uy hiếp từ nó không khỏi khiến gã Bruce đối diện đang ngồi ở trên ghế phải nhảy phốc xuống, nịnh nọt cười thành tiếng:
"Haha, ngài Sở. Sự thật chính là như vậy đó. Louisa đây chính là cháu ruột đã thất lạc bấy lâu của tôi."
Nhiễm Cách nhíu mày, "Cha mẹ tôi chưa hề nhắc đến người cậu nào cả."
Bruce cười xuề xoà, vừa lau mồ hôi vừa nói, "Đó là vì họ không phải cha mẹ ruột của cháu."
Hoa Nguyệt Dã nhìn sang Nhiễm Cách, thấy cô im lặng không lên tiếng, nhưng sát khí trong mắt đã nồng đậm đến nỗi có thể giết người. Anh ôm hai vai cô, trầm giọng nói:
"Làm sao chúng tôi biết được là ông có nói dối hay không?"
Bruce búng tay, hai thổ dân da đen cầm xấp giấy kính cẩn đưa cho Hoa Nguyệt Dã. Anh hừ lạnh, cầm lấy rồi đọc. Hoa Phong tò mò cũng nhìn vào.
"Đại tỷ..."
Nhiễm Cách kìm nén cảm xúc của mình, cô nhận tờ lấy Hoa Nguyệt Dã đưa. Ánh mắt khi lướt qua các dòng chữ ngày càng mơ hồ, ngón tay run rẩy dường như không cầm nổi.
Bruce là người biết quan sát cảm xúc trên mặt người khác. Gã thấy vậy liền giả vờ buồn bã mà rằng:
"Thật ra không phải cha mẹ ruột cháu bỏ rơi cháu đâu. Là tại vì... bất đắc dĩ thôi. Vì còn nhiều chuyện mà cháu chưa biết."
Nhiễm Cách hít sâu một hơi, "Mục đích?"
Bruce ngây người, "Mục đích gì cơ?"
"Mục đích ông lừa chúng tôi đến đây?"
Nghe vậy, Bruce cười lớn tiếng, gã biết cô đã nhận ra liền vỗ tay, "Không hổ là bạn gái của ngài Sở đây. Rất thông minh!"
Hoa Nguyệt Dã cảm nhận được mùi nguy hiểm, anh che chắn cho Nhiễm Cách, vừa quan sát tình hình, "Quá khen."
Bruce cười cười, "Tôi chỉ cần cô đưa sợi dây chuyền giọt nước kia, thì bao nhiêu tiền cũng được."
Nhiễm Cách ngây người, "Giọt nước? Tôi làm gì có sợ dây chuyền giọt nước nào?"
Bruce cười lớn lần nữa, "Đừng giả vờ nữa, cô giữ một sợi, Bá tước Allard giữ một sợi. Có cần tôi nhắc cho cô nhớ? Nó màu ngọc bích, nhỏ bằng một đốt tay."
Nhiễm Cách nhìn Hoa Nguyệt Dã, cô nheo nheo mắt. Cô thực sự không có sợi dây chuyền đó mà. Hoa Nguyệt Dã hiểu ý cô, anh vuốt tóc cô, lạnh nhạt nói:
"Bạn gái tôi không có. Nếu cô ấy có thì đã đưa ông, giữ lại chẳng có lợi ích gì."
Bruce trợn mắt, "Không thể nào." Gã bày bao nhiêu mưu kế chỉ nhằm lấy sợi dây chuyền đó, vậy mà chủ nhân của nó lại nói không có giữ.
"Có thể Bá tước Allard giữ hai sợi chăng?" Hoa Nguyệt Dã nhàn nhạt nói, một tay anh đút vào túi, tay kia ôm eo Nhiễm Cách.
"Sao có thể?" Bruce không tin nhìn sang thuộc hạ của mình, sau đó gã lại nhìn Hoa Nguyệt Dã.
"Ngài Sở, có thể ngài không biết nhưng sợi dây chuyền đó chính là chìa khoá để mở kho báu. Chỉ cần tìm được nó chúng ta sẽ là người giàu nhất thế giới, khi đó chúng ta có thể hợp tác với nhau."
Hoa Nguyệt Dã sao có thể không nhìn ra mưu kế của gã? Anh gật đầu, "Cảm ơn ngài Hemsymth, tôi sẽ cân nhắc chuyện này."
Bruce có vẻ mừng rỡ, gã ta cười xuề xoà, "Thật ngại quá, đã làm phiền ngài Sở cùng cô Louisa đến đây một chuyến không công rồi. Hay là mọi người ở lại nghỉ ngơi, tham quan vài ngày?"
"Không cần..."
"Được."
Nhiễm Cách vừa định từ chối thì Hoa Nguyệt Dã lại chấp nhận. Gã Bruce đó nhìn Nhiễm Cách một cái rồi sai thuộc hạ đưa bọn họ vào nghỉ ngơi.
Anh nắm chặt tay cô, dù chuyện gì anh cũng sẽ bảo vệ cô hoàn hảo đến từng sợi tóc.
Bình luận facebook