Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 5
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Cuối cùng nguyện vọng của Trịnh Thâm vẫn không thể nào thực hiện được.
Có thể tưởng tượng hình ảnh một người đàn ông cao lớn ôm cô em bé nhỏ béo núc ngồi cùng một chỗ sẽ thế nào?
Miêu Miêu vừa đứng lên thì không chịu ngồi xuống, Trịnh Thâm hơi bất đắc dĩ, lại đứng lên muốn cho cô ngồi xuống.
Lúc này một người phụ nữ đi đến chỗ bên kia, ngồi đối diện với người đàn ông nói: "Có thể bổ sung giường nằm, chỉ có một suất, em muốn giường nằm thôi."
Người đàn ông kia còn chưa nói gì, Trịnh Thâm như cơn gió rời khỏi toa xe, qua một hồi lâu, lại vui vẻ đi đến: "Miêu Miêu, anh đã bổ sung cho em một suất giường nằm, em đi ngủ đi."
Chiếc giường cuối cùng bị anh nhanh chóng cướp được, người phụ nữ kia trắng tay đen mặt trở về, sau lưng trừng mắt nhìn Trịnh Thâm, cuối cùng không dám nói gì.
"Anh..."
"Anh ở đây, em mau đi ngủ đi."
Ghế ngồi cứng quả thật ngủ không nổi, vé anh đã bổ sung, buộc lòng phải dựa vào sức của anh thôi.
Giường nằm toa xe khá trống trải, Miêu Miêu ngủ một giấc ngon lành, Trịnh Thâm mang theo đồ ăn sáng đến tìm cô, chờ cô ăn no, rồi mới nằm trên giường cô ngủ khi nãy chợp mắt một lát.
Miêu Miêu cầm di động của Trịnh Thâm, đó là một cái máy second hand, khá giống một cái thẻ, màn hình cũng bị hỏng, mở trò chém hoa quả cho cô, rồi ngáy ò ó o.
Đến thành phố W đã là buổi tối, ở thành phố này ban đêm đèn đuốc sáng trưng, bên ngoài còn có người tới tới lui lui, khi thì có vài chiếc xe đi qua.
Anh mang theo cô đến nhà trọ gần đó ở một đêm, ngày thứ hai ngủ đủ, mới kéo cô đứng lên.
"Miêu Miêu, đây là cuộc sống thành phố sau này của chúng ta đấy."
Một thành phố phía nam không có tuyết lớn vùi lấp đầu gối.
Ngày hôm nay, hai mươi chín tháng chạp.
...
Ở hoàn cảnh mới cần một giai đoạn thích ứng nhất định, đối với cô gái nhỏ Miêu Miêu chưa từng ra khỏi tỉnh, nơi ở mới này vô cùng xa lạ.
Đi trên đường, mọi người toàn nói khẩu âm phương nam, dùng tiếng địa phương.
Nhưng tóm lại tốt hơn nhiều so với ở nhà họ Thang, hơn nữa nghĩ đến phía nam trong lời Miêu Tranh, trong lòng Miêu Miêu bỗng tràn ngập hy vọng với thành phố này.
Trịnh Thâm thuê một phòng ở, là khu phòng học, bên cạnh có một trường trung học nổi danh.
Đêm 30 thuê phòng cũng khó khăn, nhưng vì Miêu Miêu sớm muốn có một ‘mái nhà’, tốn kém thì tốn kém vậy.
Hơn một vạn đồng của anh chỉ đủ cho ba tháng tiền thuê nhà thêm tiền thế chấp, thương lượng với chủ nhà một chút, đặt cọc trước một tháng, có lẽ chủ nhà này cảm thấy đêm 30 còn ở bên ngoài, có chút đáng thương, nên miễn cưỡng đồng ý. Chỉ có điều đặt ra rất nhiều yêu cầu, Trịnh Thâm đều chấp nhận hết.
Rốt cuộc buổi chiều đêm 30, hai người đã dừng chân trong một căn nhà nhỏ có hai phòng.
Miêu Miêu nhìn về phía Trịnh Thâm, anh cũng nhìn về phía cô, rồi sau đó đột nhiên cười: "Hôm nay mừng năm mới, đi mua một ít bột về làm sủi cảo cho em!"
...
Trong phòng bếp dao thái băm trên tấm thớt, phát ra tiếng ‘bụp bụp bụp’, anh chàng nhiệt tình băm, Miêu Miêu có thể tưởng tượng hiện giờ tấm thớt này đang bị tàn phá thế nào.
Băm xong nhân bánh, Miêu Miêu muốn đi vào hỗ trợ, Trịnh Thâm cũng tùy cô, nơi này không có máy sưởi, đối với người phương bắc mà nói, vô cùng gian nan.
Trừ mở điều hòa trong phòng khách ra, chỗ khác cũng không có bao nhiêu hơi ấm.
Bọn họ đều chưa từng dùng điều hòa, nghịch mãi hồi lâu mới mở được, hơn nữa nghe nói tốn điện, không làm gì Miêu Miêu cũng không muốn mở.
Hoàn cảnh của Trịnh Thâm, cô có thể đoán được.
Năm nay là năm vắng lặng nhất của Miêu Miêu, nhưng tâm trạng của cô lại rất tốt.
Rốt cuộc cũng thoát khỏi nhà họ Thang, cô là người tự do rồi.
Đương nhiên, cô theo bản năng đã quên ‘hợp đồng kết hôn’mà Thang Thành và Trịnh Thâm đã ký.
"Miêu Miêu."
Lúc cô chuẩn bị vào phòng ngủ, Trịnh Thâm gọi cô lại.
"Hả?"
"Tặng cho em, năm mới vui vẻ." Nghiễm nhiên là một chiếc điện thoại, mới tinh.
Miêu Miêu kinh ngạc nhìn anh: "Không không không, quý giá quá!"
Trịnh Thâm đi đến, nhét vào trong tay cô: "Anh còn chưa thể cho em cái tốt nhất, mong em tha thứ."
Miêu Miêu hơi cúi đầu, Trịnh Thâm thở dài không dễ nhận ra: "Đi ngủ đi, anh đã lưu số của anh vào rồi."
"Được... Ngủ ngon." Đi hai bước, lại quay đầu chúc ngủ ngon.
Trịnh Thâm thấy cửa phòng đã đóng, thoáng chốc cảm xúc sa sút, đương nhiên anh có thể bắt Miêu Miêu ở cùng phòng với anh, bọn họ là ‘vợ chồng’. Nhưng như vậy, Miêu Miêu sẽ phòng bị và cũng không tháo gỡ được khúc mắc với anh, anh không chỉ cần người, còn muốn cả trái tim.
...
Tết âm lịch cứ qua như vậy, cả ngày Trịnh Thâm đi sớm về trễ, Miêu Miêu không có gì làm, nên thường dọn dẹp nhà cửa.
Thứ 6 hôm nay anh trở về sớm, ôm một chồng sách: "Miêu Miêu, Miêu Miêu."
Cô vội vàng đi ra, kinh ngạc nhìn chồng sách.
"Em ôn tập trước một chút đi, vài ngày nữa chúng ta đi thi thử, sau đó em sẽ được đi học."
Hốc mắt Miêu Miêu đỏ lên, Trịnh Thâm sờ tóc của cô, ồ? Sao Miêu Miêu như gầy đi vậy ta? Là nhìn nhầm rồi sao?
Không phải đâu, mỗi ngày đều cho cô ăn no, sống còn tốt hơn ở nhà họ Thang, làm sao có thể gầy được chứ?
Trịnh Thâm ném ý nghĩ này qua một bên, nhìn về phía Miêu Miêu: "Em có thể bắt đầu học từ năm lớp mấy?"
"Cấp ba."
Miêu Miêu không chút do dự, Trịnh Thâm hơi kinh ngạc, nếu cấp ba thì nửa năm nữa sẽ thi đại học rồi.
Sợ anh không tin, Miêu Miêu vội vàng nói: "Tôi vốn học xong rồi, lúc ở nhà họ Thang không có việc gì làm, nên có ôn tập trong sách vở, cao hơn cao trung tôi cũng quen thuộc rồi!"
Trịnh Thâm cười, sờ tóc cô: "Miêu Miêu nhà anh thật thông minh!"
Trong lòng cũng rất đau, anh không cảm thấy cô nói quá, cô nói vậy, anh sẽ tin, Miêu Miêu của anh luôn là cô bé lợi hại nhất.
Niềm tin ngọt ngào của người trẻ tuổi đây mà.
Sát hạch lớp 12, Trịnh Thâm mang theo Miêu Miêu mặc quần áo mới đến giáo vụ.
Bên trong có vài giáo viên đang đợi, Miêu Miêu thấy bọn họ, theo bản năng lộ ra một nụ cười mỉm, sau này đây có thể là giáo viên của cô rồi.
Trong ấn tượng của cô, giáo viên đều giống Miêu Tranh, hòa ái dễ gần.
Vừa mới nghe xong tình huống, nhóm chủ nhiệm lớp lại liếc cô một cái, một người nói: "Chủ nhiệm à, lần này lớp chúng tôi là lớp giỏi nhất trong ba lớp, đừng có A miêu A cẩu gì cũng nhét vào trong đấy."
Vừa dứt lời, Miêu Miêu cúi đầu, Trịnh Thâm phát cáu muốn lên đập bà ta một phát, cuối cùng nhịn xuống, đây là ngày quan trọng của Miêu Miêu, cô muốn đi học thế nào, anh biết.
Chủ nhiệm hơi bất đắc dĩ, cơ hội này do Phó Hiệu trưởng đưa ra, loại một năm không đến trường này, vừa đến đã muốn học cấp ba, ông cũng không thể đồng ý.
Vài chủ nhiệm lớp đều đi rồi, chủ nhiệm hơi bất đắc dĩ, chẳng qua xem giọng điệu của Phó Hiệu trưởng, cũng chính là tùy ý tặng cơ hội là được, đã không ai tiếp nhận, thì có nghĩa là không còn cơ hội rồi.
"Bạn học sinh này, em xem..."
"Ai dô, nghe nói có một bạn học sinh đã nghỉ học một năm, muốn lên thẳng cấp ba à? Tôi đến xem, chủ nhiệm, học sinh giỏi thì không thể bỏ qua lớp 22 của chúng tôi đâu đấy."
Chủ nhiệm thấy có người đến đây, đặt bài kiểm tra trên tay lên bàn: "Bạn học sinh này, em đến làm thử xem, để cô Uông xem xét trường hợp của em."
Miêu Miêu nhìn về phía Uông Thư Ngọc, chỉ thấy hình như bà khoảng bốn mươi tuổi, bà mỉm cười, có chút khích lệ.
Cắn răng, cúi đầu, viết lên.
Chủ nhiệm hơi thất vọng, học sinh này không dùng giấy nháp, trang đầu tiên là toán học, toán học không cần giấy nháp à...
Ông nào đâu biết rằng Miêu Miêu ở nhà họ Thang một năm, đâu cần giấy nháp đâu chứ? Cả đề bài, cũng phải do chính bản thân nhớ lại.
Tốc độ của cô rất nhanh, không cần giấy nháp, nếu thật sự muốn nháp, cô sẽ chỉ đơn giản dùng ngón tay quẹt trên mặt bàn, rồi nhanh chóng viết thành trình tự.
Chủ nhiệm càng ngày càng thất vọng, cho rằng cô viết loạn, đang chuẩn bị đi, Uông Thư Ngọc kéo ông ta lại.
"Anh này sợ là đã tuyển được thiên tài rồi..."
Cuối cùng nguyện vọng của Trịnh Thâm vẫn không thể nào thực hiện được.
Có thể tưởng tượng hình ảnh một người đàn ông cao lớn ôm cô em bé nhỏ béo núc ngồi cùng một chỗ sẽ thế nào?
Miêu Miêu vừa đứng lên thì không chịu ngồi xuống, Trịnh Thâm hơi bất đắc dĩ, lại đứng lên muốn cho cô ngồi xuống.
Lúc này một người phụ nữ đi đến chỗ bên kia, ngồi đối diện với người đàn ông nói: "Có thể bổ sung giường nằm, chỉ có một suất, em muốn giường nằm thôi."
Người đàn ông kia còn chưa nói gì, Trịnh Thâm như cơn gió rời khỏi toa xe, qua một hồi lâu, lại vui vẻ đi đến: "Miêu Miêu, anh đã bổ sung cho em một suất giường nằm, em đi ngủ đi."
Chiếc giường cuối cùng bị anh nhanh chóng cướp được, người phụ nữ kia trắng tay đen mặt trở về, sau lưng trừng mắt nhìn Trịnh Thâm, cuối cùng không dám nói gì.
"Anh..."
"Anh ở đây, em mau đi ngủ đi."
Ghế ngồi cứng quả thật ngủ không nổi, vé anh đã bổ sung, buộc lòng phải dựa vào sức của anh thôi.
Giường nằm toa xe khá trống trải, Miêu Miêu ngủ một giấc ngon lành, Trịnh Thâm mang theo đồ ăn sáng đến tìm cô, chờ cô ăn no, rồi mới nằm trên giường cô ngủ khi nãy chợp mắt một lát.
Miêu Miêu cầm di động của Trịnh Thâm, đó là một cái máy second hand, khá giống một cái thẻ, màn hình cũng bị hỏng, mở trò chém hoa quả cho cô, rồi ngáy ò ó o.
Đến thành phố W đã là buổi tối, ở thành phố này ban đêm đèn đuốc sáng trưng, bên ngoài còn có người tới tới lui lui, khi thì có vài chiếc xe đi qua.
Anh mang theo cô đến nhà trọ gần đó ở một đêm, ngày thứ hai ngủ đủ, mới kéo cô đứng lên.
"Miêu Miêu, đây là cuộc sống thành phố sau này của chúng ta đấy."
Một thành phố phía nam không có tuyết lớn vùi lấp đầu gối.
Ngày hôm nay, hai mươi chín tháng chạp.
...
Ở hoàn cảnh mới cần một giai đoạn thích ứng nhất định, đối với cô gái nhỏ Miêu Miêu chưa từng ra khỏi tỉnh, nơi ở mới này vô cùng xa lạ.
Đi trên đường, mọi người toàn nói khẩu âm phương nam, dùng tiếng địa phương.
Nhưng tóm lại tốt hơn nhiều so với ở nhà họ Thang, hơn nữa nghĩ đến phía nam trong lời Miêu Tranh, trong lòng Miêu Miêu bỗng tràn ngập hy vọng với thành phố này.
Trịnh Thâm thuê một phòng ở, là khu phòng học, bên cạnh có một trường trung học nổi danh.
Đêm 30 thuê phòng cũng khó khăn, nhưng vì Miêu Miêu sớm muốn có một ‘mái nhà’, tốn kém thì tốn kém vậy.
Hơn một vạn đồng của anh chỉ đủ cho ba tháng tiền thuê nhà thêm tiền thế chấp, thương lượng với chủ nhà một chút, đặt cọc trước một tháng, có lẽ chủ nhà này cảm thấy đêm 30 còn ở bên ngoài, có chút đáng thương, nên miễn cưỡng đồng ý. Chỉ có điều đặt ra rất nhiều yêu cầu, Trịnh Thâm đều chấp nhận hết.
Rốt cuộc buổi chiều đêm 30, hai người đã dừng chân trong một căn nhà nhỏ có hai phòng.
Miêu Miêu nhìn về phía Trịnh Thâm, anh cũng nhìn về phía cô, rồi sau đó đột nhiên cười: "Hôm nay mừng năm mới, đi mua một ít bột về làm sủi cảo cho em!"
...
Trong phòng bếp dao thái băm trên tấm thớt, phát ra tiếng ‘bụp bụp bụp’, anh chàng nhiệt tình băm, Miêu Miêu có thể tưởng tượng hiện giờ tấm thớt này đang bị tàn phá thế nào.
Băm xong nhân bánh, Miêu Miêu muốn đi vào hỗ trợ, Trịnh Thâm cũng tùy cô, nơi này không có máy sưởi, đối với người phương bắc mà nói, vô cùng gian nan.
Trừ mở điều hòa trong phòng khách ra, chỗ khác cũng không có bao nhiêu hơi ấm.
Bọn họ đều chưa từng dùng điều hòa, nghịch mãi hồi lâu mới mở được, hơn nữa nghe nói tốn điện, không làm gì Miêu Miêu cũng không muốn mở.
Hoàn cảnh của Trịnh Thâm, cô có thể đoán được.
Năm nay là năm vắng lặng nhất của Miêu Miêu, nhưng tâm trạng của cô lại rất tốt.
Rốt cuộc cũng thoát khỏi nhà họ Thang, cô là người tự do rồi.
Đương nhiên, cô theo bản năng đã quên ‘hợp đồng kết hôn’mà Thang Thành và Trịnh Thâm đã ký.
"Miêu Miêu."
Lúc cô chuẩn bị vào phòng ngủ, Trịnh Thâm gọi cô lại.
"Hả?"
"Tặng cho em, năm mới vui vẻ." Nghiễm nhiên là một chiếc điện thoại, mới tinh.
Miêu Miêu kinh ngạc nhìn anh: "Không không không, quý giá quá!"
Trịnh Thâm đi đến, nhét vào trong tay cô: "Anh còn chưa thể cho em cái tốt nhất, mong em tha thứ."
Miêu Miêu hơi cúi đầu, Trịnh Thâm thở dài không dễ nhận ra: "Đi ngủ đi, anh đã lưu số của anh vào rồi."
"Được... Ngủ ngon." Đi hai bước, lại quay đầu chúc ngủ ngon.
Trịnh Thâm thấy cửa phòng đã đóng, thoáng chốc cảm xúc sa sút, đương nhiên anh có thể bắt Miêu Miêu ở cùng phòng với anh, bọn họ là ‘vợ chồng’. Nhưng như vậy, Miêu Miêu sẽ phòng bị và cũng không tháo gỡ được khúc mắc với anh, anh không chỉ cần người, còn muốn cả trái tim.
...
Tết âm lịch cứ qua như vậy, cả ngày Trịnh Thâm đi sớm về trễ, Miêu Miêu không có gì làm, nên thường dọn dẹp nhà cửa.
Thứ 6 hôm nay anh trở về sớm, ôm một chồng sách: "Miêu Miêu, Miêu Miêu."
Cô vội vàng đi ra, kinh ngạc nhìn chồng sách.
"Em ôn tập trước một chút đi, vài ngày nữa chúng ta đi thi thử, sau đó em sẽ được đi học."
Hốc mắt Miêu Miêu đỏ lên, Trịnh Thâm sờ tóc của cô, ồ? Sao Miêu Miêu như gầy đi vậy ta? Là nhìn nhầm rồi sao?
Không phải đâu, mỗi ngày đều cho cô ăn no, sống còn tốt hơn ở nhà họ Thang, làm sao có thể gầy được chứ?
Trịnh Thâm ném ý nghĩ này qua một bên, nhìn về phía Miêu Miêu: "Em có thể bắt đầu học từ năm lớp mấy?"
"Cấp ba."
Miêu Miêu không chút do dự, Trịnh Thâm hơi kinh ngạc, nếu cấp ba thì nửa năm nữa sẽ thi đại học rồi.
Sợ anh không tin, Miêu Miêu vội vàng nói: "Tôi vốn học xong rồi, lúc ở nhà họ Thang không có việc gì làm, nên có ôn tập trong sách vở, cao hơn cao trung tôi cũng quen thuộc rồi!"
Trịnh Thâm cười, sờ tóc cô: "Miêu Miêu nhà anh thật thông minh!"
Trong lòng cũng rất đau, anh không cảm thấy cô nói quá, cô nói vậy, anh sẽ tin, Miêu Miêu của anh luôn là cô bé lợi hại nhất.
Niềm tin ngọt ngào của người trẻ tuổi đây mà.
Sát hạch lớp 12, Trịnh Thâm mang theo Miêu Miêu mặc quần áo mới đến giáo vụ.
Bên trong có vài giáo viên đang đợi, Miêu Miêu thấy bọn họ, theo bản năng lộ ra một nụ cười mỉm, sau này đây có thể là giáo viên của cô rồi.
Trong ấn tượng của cô, giáo viên đều giống Miêu Tranh, hòa ái dễ gần.
Vừa mới nghe xong tình huống, nhóm chủ nhiệm lớp lại liếc cô một cái, một người nói: "Chủ nhiệm à, lần này lớp chúng tôi là lớp giỏi nhất trong ba lớp, đừng có A miêu A cẩu gì cũng nhét vào trong đấy."
Vừa dứt lời, Miêu Miêu cúi đầu, Trịnh Thâm phát cáu muốn lên đập bà ta một phát, cuối cùng nhịn xuống, đây là ngày quan trọng của Miêu Miêu, cô muốn đi học thế nào, anh biết.
Chủ nhiệm hơi bất đắc dĩ, cơ hội này do Phó Hiệu trưởng đưa ra, loại một năm không đến trường này, vừa đến đã muốn học cấp ba, ông cũng không thể đồng ý.
Vài chủ nhiệm lớp đều đi rồi, chủ nhiệm hơi bất đắc dĩ, chẳng qua xem giọng điệu của Phó Hiệu trưởng, cũng chính là tùy ý tặng cơ hội là được, đã không ai tiếp nhận, thì có nghĩa là không còn cơ hội rồi.
"Bạn học sinh này, em xem..."
"Ai dô, nghe nói có một bạn học sinh đã nghỉ học một năm, muốn lên thẳng cấp ba à? Tôi đến xem, chủ nhiệm, học sinh giỏi thì không thể bỏ qua lớp 22 của chúng tôi đâu đấy."
Chủ nhiệm thấy có người đến đây, đặt bài kiểm tra trên tay lên bàn: "Bạn học sinh này, em đến làm thử xem, để cô Uông xem xét trường hợp của em."
Miêu Miêu nhìn về phía Uông Thư Ngọc, chỉ thấy hình như bà khoảng bốn mươi tuổi, bà mỉm cười, có chút khích lệ.
Cắn răng, cúi đầu, viết lên.
Chủ nhiệm hơi thất vọng, học sinh này không dùng giấy nháp, trang đầu tiên là toán học, toán học không cần giấy nháp à...
Ông nào đâu biết rằng Miêu Miêu ở nhà họ Thang một năm, đâu cần giấy nháp đâu chứ? Cả đề bài, cũng phải do chính bản thân nhớ lại.
Tốc độ của cô rất nhanh, không cần giấy nháp, nếu thật sự muốn nháp, cô sẽ chỉ đơn giản dùng ngón tay quẹt trên mặt bàn, rồi nhanh chóng viết thành trình tự.
Chủ nhiệm càng ngày càng thất vọng, cho rằng cô viết loạn, đang chuẩn bị đi, Uông Thư Ngọc kéo ông ta lại.
"Anh này sợ là đã tuyển được thiên tài rồi..."
Bình luận facebook