Lúc này Duẫn Nặc đã say đến bất tỉnh nhân sự, ngồi tựa lưng vào ghế, cái gì cũng không biết, trong miệng chỉ lẩm bẩm: "Tôi không say, tôi còn lâu mới say, tôi muốn ly hôn với anh ta, tôi muốn ly hôn.".
Nghe vậy, Tần Mạc liền nghiêng đầu nhìn cô, ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận, mịn màng mê người, trong miệng vẫn còn đang lẩm bẩm, muốn ly hôn, cô muốn ly hôn.
Cơn giận liền bốc lên đến đỉnh đầu, ruột gan đứt từng khúc, mẹ kiếp , say rượu , cũng còn nghĩ đến ly hôn, không phải anh đã cảnh cáo cô, đừng nhắc lại mấy từ ... kia rồi sao?
Người phụ nữ đáng chết này.
Anh cúi người cài dây an toàn cho cô, thật không ngờ, lại bị cô ôm cổ, cả người dựa sát vào anh tiếp tục nỉ non: "Trai đẹp, tôi nói thầm cho anh biết, nhưng dừng có nói cho người khác biết nha, tôi muốn ly hôn, tôi muốn ly hôn với anh ta, tôi đã nghĩ kỹ rồi nếu như anh ta không ký tên ly hôn, tôi sẽ… nấc ~~ "
Lời còn chưa nói hết, Duẫn Nặc khó chịu ợ một hơi rượu, trong miệng thở ra mùi cồn nồng nặc, hun chết người đàn ông bên cạnh .
"Anh ta, nếu như không ký tên ly hôn, tôi sẽ ở bên ngoài đội nón xanh cho anh ta, ha ha ha..."
Cô cười rộ lên, dáng vẻ tinh nghịch động lòng người.
Cho dù là người đàn ông nào, khi nghe được vợ của mình nói những lời như vậy, nếu không bóp chết cô ta thì mới là lạ.
Nhưng cũng không biết tại sao, vào giờ khắc này, Tần Mạc nhìn ngắm gương mặt nhỏ nhắn hồng rực, đôi môi đỏ mọng liến thoắng nói không ngừng, lại không muốn nổi giận,ngược lại tâm lại hơi ngứa ngáy khó nhịn, chỉ muốn đoạt lấy.
Cắn chặt răng, anh quyết tâm dẹp bỏ sự căng thẳng qua một bên, hung hăng chặn cái miệng nhỏ nhắn kai lại.
"Ưm..."
Đột nhiên Duẫn Nặc cảm thấy thật khó thở, huơ tay múa chân ra sức vùng vẫy, nức nở nói: "Ưm... Khó chịu, tôi sắp không thở được rồi, khó chịu!"
Tần Mạc cau mày, nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang lộn xộn khống chế lại, ánh mắt nóng rực nhìn cô chằm chằm: "Khó chịu cũng đừng động."
"Nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì? Bảo em đừng động mà."
"A?". Duẫn Nặc bị đau kêu thành tiếng, hai mắt mê ly trừng người đàn ông ở trước mắt, không thấy rõ anh ta là ai, nhìn thoáng qua có vẻ rất đẹp trai.
"Anh là ai? Sao lại làm vậy với tôi?". Cô mơ hồ hỏi, hai mắt nặng trĩu không tài nào mở ra được, chỉ chực chực khép chặt lại.
"Tôi là ai, cô đoán thử xem?"
Tần Mạc giúp cô thắt dây an toàn, nhìn chằm chằm vào ngời đang say đến mơ mơ hồ hồ trước mặt, không biết tại sao, giờ phút này không tức giận nổi.
"Ha ha!". Duẫn Nặc lại cười lên, rồi đưa tay tới sờ lên mặt anh, vẻ mặt vô cùng ngây ngô : "Anh là... Là sói xám, chuyên ăn thịt Tiểu Bạch Thỏ, nhưng mà tôi còn lâu mới sợ anh, bởi vì anh, không thể nào sánh bằng con sói họ Tần kia đâu, anh ta so với anh còn lợi hại hơn nhiều."
"Ha ha, tôi cuối cùng đã nghĩ ra cách rồi, nếu không có cách nào hất anh ta ra, sau này tôi sẽ ngày ngày ra ngoài, ngày ngày đội nón xanh cho anh ta, để xem anh ta có chịu được không, để xem anh ta có chịu ly hôn với tôi hay không?"
Cô thật giống như càng nói càng hăng, hai tay quấn lên cồ Tần Mạc, mị nhãn như tơ, tiếp tục ngon ngọt nói: "Anh có biết vì sao không? Thật ra thì tôi đã trọng sinh tới đây, ha ha, tất cả mọi người đều không biết, cho nên, bọn họ mới có thể ở trước mặt tôi không chút kiêng kỵ tiếp tục làm những chuyện mờ ám kia, thật ra thì tôi đã sớm biết tất cả rồi, nhưng không muốn lật tẩy bọn họ mà thôi."
"Mặc dù, trong lòng tôi cảm thấy thật khó khăn, nhưng so với việc thành toàn cho bọn họ thì tôi càng muốn hành hạ họ Tần kia hơn, anh ta thật xấu, cũng chính là một tên đại bại hoại, ha ha... Ha ha... ."
Cô lầu nói, nằm ở trên người Tần Mạc, giọng nói cứ nhỏ dần nhỏ dần rồi tắt hẳn.
Rất kỳ quái, Tần Mạc cũng không hề đẩy cô ra mà ngược lại còn nhẹ nhàng đổi tư thế ôm cô vào trong lòng.
Những lời cô mới nói vừa rồi, khiến cho lòng anh vô cùng kinh hãi, bất quá, hơn nữa còn cảm thấy rất luống cuống.
Người phụ nữ này, khi say liền thích hồ ngôn loạn ngữ, anh cũng sẽ không cho đó là thật.
Bình luận facebook