Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 266
Chủ tịch trước khi đi đã nói rồi, cô chủ có việc gì đều phải báo với cậu ấy ngay lập tức. Thư ký Lưu cảm thấy chuyện này rất cần thiết phải báo lại với chủ tịch.
Lúc thư ký Lưu nói điều này, trong giọng nói rõ ràng có phần sợ hãi. Mặc dù hiện giờ không có chủ tịch ở đây, nhưng anh ta vẫn cảm thấy mềm nhũn cả chân khi phải điện thoại báo chuyện này với cậu ấy.
“Cô ấy nhận rồi à?” Nhiệt độ xung quanh Dương Tầm Chiêu bỗng như giảm xuống. Giọng nói anh lạnh lùng đông cứng ngay khi vừa buông ra khỏi miệng.
“Cái đó thì tôi không thấy.” Thư ký Lưu ngây ra một chút rồi trả lời thành thật, đúng thật là anh ta không nhìn thấy.
Sắc mặt Dương Tầm Chiêu hơi dịu lại.
“Có điều, hoa của cậu Liên là gửi đến nhà họ Hàn, mà cô chủ thì đang ở trong nhà.” Vậy mà thư ký Lưu lại bôi thêm một câu ngay lúc này.
Ý câu này của thư ký Lưu rất rõ ràng, cậu Liên đã gửi thẳng hoa tới nhà họ Hàn rồi, cô chủ lại đang ở đó, kiểu gì cũng nhận rồi.
Mặt mày Dương Tầm Chiêu lúc này thật đáng sợ, tắt cuộc gọi của thư ký Lưu xong liên bấm gọi một cuộc khác: “Chuẩn bị máy bay cho tôi, lập tức quay về thành phố A”
Máy bay anh cũng không chờ nổi nữa, liền điều động máy bay riêng. Có người đang tơ tưởng đến vợ anh, anh nhất định phải quay về một cách nhanh nhất mới được.
Liên Cung không phải đến để cầu hôn sao? Được lắm, đợi anh về...
Anh về mà không lột da Liên Cung thì không phải là Dương Tầm Chiêu nữa.
Rồi Dương Tầm Chiêu lại tìm số Hàn Nhã Thanh, anh bấm gọi cho cô.
Thế nhưng không ai bắt máy. Dương Tầm Chiêu gọi liên tục 3 cuộc đều không có người trả lời.
Ánh mắt Dương Tầm Chiêu càng thêm sắc lạnh.
Điện thoại Hàn Nhã Thanh lúc này đang nằm trong túi xách, túi xách để trên ghế sô pha mà cô thì lại đang rửa táo ở trong bếp.
Vốn dĩ mấy chuyện này không cần cô phải tự làm, nhưng mà cô hiện giờ đang không muốn ở lại trong phòng khách. Ông cụ Liên là một con cáo già, cứ luôn làm cô nghẹn họng vào những lúc then chốt nhất.
Vừa vặn lúc này Hàn Nghiên Nghiên đang ngồi trên sô pha, lúc điện thoại Hàn Nhã Thanh reo lên lần đầu cô có nghe thấy. Thừa dịp mọi người không chú ý liên lấy điện thoại ra, nhìn thấy màn hình hiện lên hai chữ “ông chủ” thì hơi sững lại, sau đó liền chỉnh điện thoại về chế độ im lặng.
Hàn Nghiên Nghiên nghĩ, nếu đã là ông chủ gọi thì chắc chắn là có chuyện quan trọng gì rồi. Thế nên cô cố tình khiến Hàn Nhã Thanh bị nhỡ cuộc gọi này để sau này sẽ bị ông chủ mắng trách.
Hàn Nhã Thanh làm việc ở công ty nhà họ Dương, vậy nên cô lưu số của Dương Tầm Chiêu là ông chủ.
Không gọi được cho Hàn Nhã Thanh, cậu ba Dương tìm số của Liên Cung, gọi thẳng qua anh ta: “Liên Cung, tôi khuyên cậu đừng gây sự chú ý của cô ấy.”
“Hả? Gì thế hả? Cậu ba Dương đang uy hiếp tôi đấy à? Đáng tiếc là tước giờ Liên Nhưng này chưa từng sợ gì cả nhé.” Lúc Liên Cung nghe điện thoại của Dương Tầm Chiêu, anh ta có hơi kinh ngạc. Tuy rằng anh ta đã biết Dương Tầm Chiêu đối xử đặc biệt với Hàn Nhã Thanh, thế nhưng anh ta vẫn không ngờ là Dương Tầm Chiêu lại có thể trực tiếp gọi đến đe dọa mình thế này.
Thật ra vừa nãy Hàn Nghiên Nghiên làm gì anh ta đều nhìn thấy cả, thế nên anh ta đoán ra ngay là Dương Tầm Chiêu không gọi được Hàn Nhã Thanh nên mới gọi cho mình.
Liên Cung nhìn Hàn Nhã Thanh đang đứng trong bếp, khóe miệng nở ra một nụ cười nham hiểm: “Chắc là cậu ba Dương đang muốn tìm Thanh Thanh nhỉ. Nhưng mà thật không may, Thanh Thanh đang bận rửa táo mất rồi.”
Lúc bắt máy, cậu ba Liên đã rời khỏi phòng khách và đi đến ngoài cửa bếp, anh ta cố tình gõ cửa, rồi lại cố ý nói: “Thanh Thanh, em rửa táo xong chưa vậy?”
Câu nói này của Liên Cung thật khiến người ta không khỏi nghĩ tới những chuyện ám muội bậy bạ.
Dương Tầm Chiêu lập tức nhíu mắt, có điều anh hoàn toàn không tin Liên Cung. Nhưng mà lúc này, Hàn Nhã Thanh lại quay người lại: “Vẫn chưa, anh vội gì chứ, đợi chút đã.”
Đối với Hàn Nhã Thanh, câu nói này quá ư là bình thường, tuy nhiên nó lại khiến người nghe không ngừng suy ngẫm.
Hàn Nhã Thanh không hề biết ý tứ của Liên Cung, điện thoại lúc này vẫn đang trong tay anh ta, tay buông thõng bên người, cơ bản là không nhận ra được anh ta đang nói chuyện điện thoại.
Vậy nên cô chẳng nghĩ gì nhiều, tiếp tục rửa táo.
Tiếng nước chảy cũng truyền đến tai Dương Tầm Chiêu.
Lúc đó, mắt Dương Tầm Chiêu ánh lên một tia nguy hiểm ghê người. Cô không bắt máy là do đang bận tắm ư?
Liên Cung đang ở nhà họ Hàn, cô tắm cái gì chứ?
Cô đang tắm? Vậy Liên Cung đang làm gì?
Từ tiếng gõ cửa và đoạn đối thoại vừa rồi, có thể đoán được Liên Cung đang đứng ngoài cửa.
Liên Cung đứng ngay ngoài cửa, còn cô ở bên trong tắm sao?
Lúc này, hơi thở cậu ba Dương nặng nề, lạnh lẽo.
Mà Liên Cung cũng đã cúp máy rồi.
“Chủ tịch, máy bay đã chuẩn bị xong rồi.” Đúng lúc này, thư ký Ngô bước vào.
Dương Tầm Chiêu nhanh chóng đứng dậy, đi ra bên ngoài.
Lúc lên máy bay, anh lại gọi thêm một cuộc điện thoại nữa: “Điều tra xem Liên Cung đang làm gì trong mấy năm gần đây!”
Liên Cung bình thường lúc nào cũng quần là áo lượt, anh ta chẳng thèm quan tâm gì đến công ty nhà họ Liên mà việc làm gì cũng chẳng có. Nhìn như cả ngày chỉ biết ăn nằm chờ chết.
Dương Tầm Chiêu biết chắc là anh ta không đơn giản như vậy, chỉ có điều trước giờ hai người bọn họ vốn nước sông không phạm nước giếng. Nhưng mà giờ Liên Cung lại gây chuyện với anh thì chuyện lại khác rồi.
Trước giờ anh luôn chĩa thẳng mũi dùi và kẻ địch, đánh rắn là phải đánh phủ đầu, tuyệt đối không cho kẻ địch có cơ hội phản công.
Liên Cung dám chọc vào anh thì phải nên có chuẩn bị sẵn sàng cho mọi hậu quả rồi.
“Đại ca, Liên Cung gây sự với anh à?” Nhận được điện thoại, Cố Ngũ sửng sốt, khóe môi giật giật. Gần đây đại ca hành động rất nhiều, có điều trước giờ không động chạm qua lại gì với Liên Cung, sao đột nhiên hôm nay là bảo điều tra anh ta?
“Đại ca, nghe giọng anh không được ổn lắm? Chưa thỏa mãn à? Cô gái của anh vẫn chưa chịu ngoan ngoãn sao?” Cố Ngũ vốn là kẻ ba hoa, nghe giọng Dương Tầm Chiêu có gì đó sai sai liền trêu chọc mấy câu.
“Nửa tiếng sau báo cho tôi kết quả điều tra” Dương Tầm Chiêu rõ ràng càng lúc càng u ám, giọng nói lạnh lùng khiến người khác nghe mà sởn gai ốc.
“Đại ca, không phải chứ? Anh thành họ hàng với quỷ hút máu từ khi nào vậy hả? ” Cố Ngũ chết lặng, không khỏi ân hận trong lòng. Lẽ ra lúc nãy không nên chọc đại ca như vậy, rõ ràng đã biết đại ca mà điên lên thì không còn là người nữa rồi.
Dương Tầm Chiêu đương nhiên không thèm để ý đến lời oán trách của anh ta, cứ thế cúp máy luôn.
Dương Tầm Chiêu lên máy bay, tốc độ máy bay riêng của anh rất nhanh, không cần tốn quá nhiều thời gian để quay về thành phố A.
Thiết bị trên máy bay cũng rất hiện đại, điện thoại cũng không cần phải khóa máy.
Hàn Nhã Thanh rửa táo xong, lúc mang lên phòng khách thì nhìn thấy túi xách mình để trên ghế sô pha. Cô nheo mắt, trước giờ óc quan sát của cô vẫn luôn rất nhạy bén, thế nên cô nhận ra ngay túi xách đã bị ai đó động vào.
Hàn Nhã Thanh bước qua, mở túi, nhìn thấy vị trí điện thoại đã bị xê dịch liền nở một nụ cười lạnh. Cô cầm lấy điện thoại, thấy mấy cuộc gọi nhỡ đều là từ Dương Tầm Chiêu.
Hàn Nhã Thanh phát hiện điện thoại của mình bị chỉnh về chế độ yên lặng, thế nên vừa nãy cô mới không nghe thấy gì cả.
Dương Tầm Chiêu gọi tận mấy cuộc, vậy mà cô đều không nghe. Trong lòng Hàn Nhã Thanh bỗng run lên.
Lúc thư ký Lưu nói điều này, trong giọng nói rõ ràng có phần sợ hãi. Mặc dù hiện giờ không có chủ tịch ở đây, nhưng anh ta vẫn cảm thấy mềm nhũn cả chân khi phải điện thoại báo chuyện này với cậu ấy.
“Cô ấy nhận rồi à?” Nhiệt độ xung quanh Dương Tầm Chiêu bỗng như giảm xuống. Giọng nói anh lạnh lùng đông cứng ngay khi vừa buông ra khỏi miệng.
“Cái đó thì tôi không thấy.” Thư ký Lưu ngây ra một chút rồi trả lời thành thật, đúng thật là anh ta không nhìn thấy.
Sắc mặt Dương Tầm Chiêu hơi dịu lại.
“Có điều, hoa của cậu Liên là gửi đến nhà họ Hàn, mà cô chủ thì đang ở trong nhà.” Vậy mà thư ký Lưu lại bôi thêm một câu ngay lúc này.
Ý câu này của thư ký Lưu rất rõ ràng, cậu Liên đã gửi thẳng hoa tới nhà họ Hàn rồi, cô chủ lại đang ở đó, kiểu gì cũng nhận rồi.
Mặt mày Dương Tầm Chiêu lúc này thật đáng sợ, tắt cuộc gọi của thư ký Lưu xong liên bấm gọi một cuộc khác: “Chuẩn bị máy bay cho tôi, lập tức quay về thành phố A”
Máy bay anh cũng không chờ nổi nữa, liền điều động máy bay riêng. Có người đang tơ tưởng đến vợ anh, anh nhất định phải quay về một cách nhanh nhất mới được.
Liên Cung không phải đến để cầu hôn sao? Được lắm, đợi anh về...
Anh về mà không lột da Liên Cung thì không phải là Dương Tầm Chiêu nữa.
Rồi Dương Tầm Chiêu lại tìm số Hàn Nhã Thanh, anh bấm gọi cho cô.
Thế nhưng không ai bắt máy. Dương Tầm Chiêu gọi liên tục 3 cuộc đều không có người trả lời.
Ánh mắt Dương Tầm Chiêu càng thêm sắc lạnh.
Điện thoại Hàn Nhã Thanh lúc này đang nằm trong túi xách, túi xách để trên ghế sô pha mà cô thì lại đang rửa táo ở trong bếp.
Vốn dĩ mấy chuyện này không cần cô phải tự làm, nhưng mà cô hiện giờ đang không muốn ở lại trong phòng khách. Ông cụ Liên là một con cáo già, cứ luôn làm cô nghẹn họng vào những lúc then chốt nhất.
Vừa vặn lúc này Hàn Nghiên Nghiên đang ngồi trên sô pha, lúc điện thoại Hàn Nhã Thanh reo lên lần đầu cô có nghe thấy. Thừa dịp mọi người không chú ý liên lấy điện thoại ra, nhìn thấy màn hình hiện lên hai chữ “ông chủ” thì hơi sững lại, sau đó liền chỉnh điện thoại về chế độ im lặng.
Hàn Nghiên Nghiên nghĩ, nếu đã là ông chủ gọi thì chắc chắn là có chuyện quan trọng gì rồi. Thế nên cô cố tình khiến Hàn Nhã Thanh bị nhỡ cuộc gọi này để sau này sẽ bị ông chủ mắng trách.
Hàn Nhã Thanh làm việc ở công ty nhà họ Dương, vậy nên cô lưu số của Dương Tầm Chiêu là ông chủ.
Không gọi được cho Hàn Nhã Thanh, cậu ba Dương tìm số của Liên Cung, gọi thẳng qua anh ta: “Liên Cung, tôi khuyên cậu đừng gây sự chú ý của cô ấy.”
“Hả? Gì thế hả? Cậu ba Dương đang uy hiếp tôi đấy à? Đáng tiếc là tước giờ Liên Nhưng này chưa từng sợ gì cả nhé.” Lúc Liên Cung nghe điện thoại của Dương Tầm Chiêu, anh ta có hơi kinh ngạc. Tuy rằng anh ta đã biết Dương Tầm Chiêu đối xử đặc biệt với Hàn Nhã Thanh, thế nhưng anh ta vẫn không ngờ là Dương Tầm Chiêu lại có thể trực tiếp gọi đến đe dọa mình thế này.
Thật ra vừa nãy Hàn Nghiên Nghiên làm gì anh ta đều nhìn thấy cả, thế nên anh ta đoán ra ngay là Dương Tầm Chiêu không gọi được Hàn Nhã Thanh nên mới gọi cho mình.
Liên Cung nhìn Hàn Nhã Thanh đang đứng trong bếp, khóe miệng nở ra một nụ cười nham hiểm: “Chắc là cậu ba Dương đang muốn tìm Thanh Thanh nhỉ. Nhưng mà thật không may, Thanh Thanh đang bận rửa táo mất rồi.”
Lúc bắt máy, cậu ba Liên đã rời khỏi phòng khách và đi đến ngoài cửa bếp, anh ta cố tình gõ cửa, rồi lại cố ý nói: “Thanh Thanh, em rửa táo xong chưa vậy?”
Câu nói này của Liên Cung thật khiến người ta không khỏi nghĩ tới những chuyện ám muội bậy bạ.
Dương Tầm Chiêu lập tức nhíu mắt, có điều anh hoàn toàn không tin Liên Cung. Nhưng mà lúc này, Hàn Nhã Thanh lại quay người lại: “Vẫn chưa, anh vội gì chứ, đợi chút đã.”
Đối với Hàn Nhã Thanh, câu nói này quá ư là bình thường, tuy nhiên nó lại khiến người nghe không ngừng suy ngẫm.
Hàn Nhã Thanh không hề biết ý tứ của Liên Cung, điện thoại lúc này vẫn đang trong tay anh ta, tay buông thõng bên người, cơ bản là không nhận ra được anh ta đang nói chuyện điện thoại.
Vậy nên cô chẳng nghĩ gì nhiều, tiếp tục rửa táo.
Tiếng nước chảy cũng truyền đến tai Dương Tầm Chiêu.
Lúc đó, mắt Dương Tầm Chiêu ánh lên một tia nguy hiểm ghê người. Cô không bắt máy là do đang bận tắm ư?
Liên Cung đang ở nhà họ Hàn, cô tắm cái gì chứ?
Cô đang tắm? Vậy Liên Cung đang làm gì?
Từ tiếng gõ cửa và đoạn đối thoại vừa rồi, có thể đoán được Liên Cung đang đứng ngoài cửa.
Liên Cung đứng ngay ngoài cửa, còn cô ở bên trong tắm sao?
Lúc này, hơi thở cậu ba Dương nặng nề, lạnh lẽo.
Mà Liên Cung cũng đã cúp máy rồi.
“Chủ tịch, máy bay đã chuẩn bị xong rồi.” Đúng lúc này, thư ký Ngô bước vào.
Dương Tầm Chiêu nhanh chóng đứng dậy, đi ra bên ngoài.
Lúc lên máy bay, anh lại gọi thêm một cuộc điện thoại nữa: “Điều tra xem Liên Cung đang làm gì trong mấy năm gần đây!”
Liên Cung bình thường lúc nào cũng quần là áo lượt, anh ta chẳng thèm quan tâm gì đến công ty nhà họ Liên mà việc làm gì cũng chẳng có. Nhìn như cả ngày chỉ biết ăn nằm chờ chết.
Dương Tầm Chiêu biết chắc là anh ta không đơn giản như vậy, chỉ có điều trước giờ hai người bọn họ vốn nước sông không phạm nước giếng. Nhưng mà giờ Liên Cung lại gây chuyện với anh thì chuyện lại khác rồi.
Trước giờ anh luôn chĩa thẳng mũi dùi và kẻ địch, đánh rắn là phải đánh phủ đầu, tuyệt đối không cho kẻ địch có cơ hội phản công.
Liên Cung dám chọc vào anh thì phải nên có chuẩn bị sẵn sàng cho mọi hậu quả rồi.
“Đại ca, Liên Cung gây sự với anh à?” Nhận được điện thoại, Cố Ngũ sửng sốt, khóe môi giật giật. Gần đây đại ca hành động rất nhiều, có điều trước giờ không động chạm qua lại gì với Liên Cung, sao đột nhiên hôm nay là bảo điều tra anh ta?
“Đại ca, nghe giọng anh không được ổn lắm? Chưa thỏa mãn à? Cô gái của anh vẫn chưa chịu ngoan ngoãn sao?” Cố Ngũ vốn là kẻ ba hoa, nghe giọng Dương Tầm Chiêu có gì đó sai sai liền trêu chọc mấy câu.
“Nửa tiếng sau báo cho tôi kết quả điều tra” Dương Tầm Chiêu rõ ràng càng lúc càng u ám, giọng nói lạnh lùng khiến người khác nghe mà sởn gai ốc.
“Đại ca, không phải chứ? Anh thành họ hàng với quỷ hút máu từ khi nào vậy hả? ” Cố Ngũ chết lặng, không khỏi ân hận trong lòng. Lẽ ra lúc nãy không nên chọc đại ca như vậy, rõ ràng đã biết đại ca mà điên lên thì không còn là người nữa rồi.
Dương Tầm Chiêu đương nhiên không thèm để ý đến lời oán trách của anh ta, cứ thế cúp máy luôn.
Dương Tầm Chiêu lên máy bay, tốc độ máy bay riêng của anh rất nhanh, không cần tốn quá nhiều thời gian để quay về thành phố A.
Thiết bị trên máy bay cũng rất hiện đại, điện thoại cũng không cần phải khóa máy.
Hàn Nhã Thanh rửa táo xong, lúc mang lên phòng khách thì nhìn thấy túi xách mình để trên ghế sô pha. Cô nheo mắt, trước giờ óc quan sát của cô vẫn luôn rất nhạy bén, thế nên cô nhận ra ngay túi xách đã bị ai đó động vào.
Hàn Nhã Thanh bước qua, mở túi, nhìn thấy vị trí điện thoại đã bị xê dịch liền nở một nụ cười lạnh. Cô cầm lấy điện thoại, thấy mấy cuộc gọi nhỡ đều là từ Dương Tầm Chiêu.
Hàn Nhã Thanh phát hiện điện thoại của mình bị chỉnh về chế độ yên lặng, thế nên vừa nãy cô mới không nghe thấy gì cả.
Dương Tầm Chiêu gọi tận mấy cuộc, vậy mà cô đều không nghe. Trong lòng Hàn Nhã Thanh bỗng run lên.
Bình luận facebook