Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-22
CHƯƠNG 22: LẤY GẬY ÔNG ĐẬP LƯNG ÔNG
CHƯƠNG 22: LẤY GẬY ÔNG ĐẬP LƯNG ÔNG
Hồ Yên và Phan Tuệ Nhi lập tức nhìn cô, Kiều Minh Anh có chút chột dạ, mặc dù cô có đủ thực lực nhưng cô vẫn cảm thấy mình là do đi cửa sau mà vào.
“Cô nộp bản sơ yếu lí lịch lên, sau đó nếu qua được vòng phỏng vấn của giám đốc và tổng giám đốc thì sẽ được nhận vào.”
Kiều Minh Anh vẻ mặt vô tội nhìn bọn họ, cũng không thể chuyển lại hết lời của Lê Hiếu Nhật.
Phan Tuệ Nhi cùng Hồ Yên còn muốn hỏi thêm thì lúc này Emily đã đến. Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy liền cộc tay màu đen hiệu Channel,chân đi giày cao gót bằng da của Gucci, trang điểm đậm, bộ dáng vênh vang đi đến bàn làm việc của mình, thấy Kiều Minh Anh ngồi cạnh đó, đầu tiên là cười nhạo một tiếng, sau đó ngồi xuống.
Kiều Minh Anh cùng Phan Tuệ Nhi liếc nhau, im lặng nhún vai.
Cả một buổi sáng Kiều Minh Anh đều ở trong phòng thiết kế bản thảo.
Đến trưa, Emily là người đầu tiên rời khỏi phòng làm việc, Phan Tuệ Nhi lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: “Yêu tinh cuối cùng cũng biến mất, Minh Anh, chúng ta đi ăn cơm đi.”
“Được thôi, ăn ở đâu vậy?” Kiều Minh Anh tắt máy tính, đứng dậy hỏi.
“Đương nhiên là nhà ăn của nhân viên rồi, còn đi đâu chứ.” Phan Tuệ Nhi vừa cười vừa kéo tay Kiều Minh Anh đi ra ngoài.
Nhà ăn nhân viên? Kiều Minh Anh sửng sốt, lỡ như gặp phải Lê Hiếu Nhật thì làm sao, cô hơi do dự.
“Tuệ Nhi, cô nói liệu chúng ta có gặp phải tổng giám đốc không?” Kiều Minh Anh thăm dò.
“Tổng giám đốc trước giờ không ăn cơm tại nhà ăn nhân viên, mà đặt cơm ở nhà hàng Hoàng Thịnh đối diện.”
Phan Tuệ Nhi nhìn chỗ trống bên cạnh: “Tên Hồ Yên kia rõ ràng đã hứa sẽ đi cùng rồi, đúng là con trai gả đi như bát nước đổ ra ngoài.”
Hai người đi vào thang máy, ấntầng nhà ăn.
“Cô với Hồ Yên là bạn thân à?” Kiều Minh Anh bị cô ấy chọc cười, dám nói như vậy chắc hẳn quan hệ cũng rất tốt.
“Tôi với anh ta là thanh mai trúc mã, trước kia anh ta như cái đuôi ngày nào cũng nhằng nhẵng theo sau tôi.” Suy nghĩ của Phan Tuệ Nhi dần bay xa, như đang tưởng niệm lại chuyện gì đó.
Kiều Minh Anh lẳng lặng nhìn vào những con số chạy nhảy trên bảng thang máy, trong mắt cũng có tia hoài niệm, khóe môi hơi cong lên.
Nhà ăn nhân viên rất lớn, chiếm cả một tầng, bên trong kê nhiều bàn ăn hình tròn, chỗ này tuy là ban ngày nhưng đèn lúc nào cũng sáng, ánh sáng cam nhẹ nhàng nhìn vàorất ấm cúng.
Hai người tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, trong lúc đó, họ loáng thoáng nghe thấy tiếng người ngồi bàn gần đóbàn tán về chuyện hôm qua Kiều Minh Anh đi vào ‘cửa rồng’. Kiều Minh Anh lập tức nổi da gà.
Cơm ở nhà ăn của CR rất ngon, còn có bữa tráng miệng hoa quả, nếu như không phải có người bàn tán sau lưng, cô nhất định sẽ ăn rất vui vẻ.
Nhưng bây giờ cô nuốt không trôi, chuyện này quá đáng sợ.
Cô phiền muộn cúi đầu gẩy gẩy hạt cơm trong bát, Kiều Minh Anh cũng không biết trong nhà ăn xảy ra chuyện gìcho đến khi Phan Tuệ Nhi đá vào chân, cô mới ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Kiều Minh Anh nhìn thấy Lê Hiếu Nhật ở phía đối diện, còn Phan Tuệ Nhi đã sớm bị ánh mắt sắc bén của Lê Hiếu Nhật mà bỏ chạy ra xa.
Lúc này Lê Hiếu Nhật khoanh tay trước ngực, lười biếng dựa vào ghếnhìn cô.
Mặc dù anh chỉ ngồi đó nhưng cũng khiến cho người khác cảm nhận được khí chất tôn quý bẩm sinh mà ưu nhã của anh, giống như thần tiên không ai dám khinh nhờn.
“Tổng giám đốc…tổng giám đốc Lê?”
Kiều Minh Anh kinh ngạc nhìn chằm chằm vào anh, chẳng phải Phan Tuệ Nhi nói anh trước giờ không đến đây sao? Vậy giờ là sao?
Lê Hiếu Nhật khẽ nhíu mày,ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo. Kiều Minh Anh thân thể cứng đờ, không dám động đậy.
Những người xung quanh đều bị thư kí của Lê Hiếu Nhật đuổi khéo đi, cả nhà ăn rộng lớn chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Sau này, mỗi buổi trưa đến phòng ăn tầng hai nhà hàng Hoàng Thịnh tìm anh.” Lê Hiếu Nhật nhìn cô mấy giây, bờ môi mỏng mới cất lời, âm thanh lạnh nhạt hờ hững, nhưng lại chứa đựng thêm tia nhu hòa khó phát giác.
“Đến đó làm gì?” Kiều Minh Anh theo bản năng hỏi lại, cũng không nghĩ tới việc Lê Hiếu Nhật sẽ trả lời.
“Nếu như đến muộn hoặc không đến thì chờ mà nhận hậu quả đi.” Lê Hiếu Nhật hiển nhiên cũng không có ý trả lời vấn đề này, nói xong liền cùng thư ký rời đi.
Kiều Minh Anh sửng sốt hồi lâu mới kịp phản ứng, hục hặc chọc chọc đũa vào bát cơm, sao mình lúc nào cũng thua anh vậy chứ? Lần nào cũng bị anh chiếm ưu thế?
Lúc trở lại văn phòng, ngoại trừ Emily thì Phan Tuệ Nhi và Hồ Yên đều đã có mặt, Kiều Minh Anh bắt gặp ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hai người liền hỏi: “Làm sao vậy?”
Phan Tuệ Nhi vội liếc ra phía cửa, tranh thủ lúc không có ai mà sấn tới, Hồ Yên cũng là vẻ mặt hóng chuyện nhìn cô: “Mau khai nhanh, sao tổng giám đốc lại tới tìm cô? Có phải hai người đã quen biết từ trước không?”
Kiều Minh Anh xấu hổ, vội phủ nhận, cô không muốn bọn họ nghĩ rằng mình nhờ Lê Hiếu Nhật mới vào được công ty, chuyện này ảnh hưởng không tốt đến anh và cả với cô.
“Mọi người nghĩ nhiều rồi, tổng giám đốc chẳng qua là quan tâm tới nhân viên mới mà thôi.” Kiều Minh Anh bật máy tính lên, thuần thục nhập mật mã vào, trên mặt không có chút biểu cảm dư thừa nào.
“Cô đừng nghĩ nói dối, trước giờ bọn tôi chưa bao giờ thấy tổng giám đốc quan tâm nhân viên mới cả. Nhìn dáng vẻ tổng giám đốc hôm nay chắc chắn là hai người có quen biết từ lâu. Hiện tại đoán chừng cả CR đều đang bàn tán tin tức này rồi.” Phan Tuệ Nhi vẻ mặt không tin nhưng cũng không cố truy cứu đến cùng, có lẽ cô ấy cũng nhìn ra Kiều Minh Anh không muốn thảo luận thêm về chuyện này.
“Đến giờ rồi, mau làm việc thôi.” Kiều Minh Anh nói xong liền cúi đầu vẽ phác họa trên giấy trắng, bắt đầu thiết kế bản thảo.
Phan Tuệ Nhi với Hồ Yên liếc nhau, nhún vai rồi trở lại vị trí của mình làm việc.
“Ôi! Thật xin lỗi, chân tôi bỗng nhiên mềm nhũn, không cẩn thận làm đổ nước vào người cô.” Bên tai là dáng vẻ kệch cỡm của Emily, giọng nói cười trên nỗi đau của người khác.
Kiều Minh Anh nhìn đồ án đã mơ hồ không còn nhìn rõ, trong lòng cũng biết đây là đánh thẳng vào mặt cô.
“Nhưng tôi thật sự không cố ý, làm phiền cô phải vẽ lại rồi, mà bây giờ thời gian không kịp, sợ rằng hôm nay cô phải tăng ca rồi.” Trong mắt Emily lóe lên tia oán độc, che miệng cười trộm.
Khóe miệng Kiều Minh Anh cong lên, đột nhiên cầm cốc nước ấm trên bàn hất thẳng vào mặt Emily.
Hất xong, Kiều Minh Anh giả bộ vẻ như không tin được mà nhìn Emily: “Ôi! Thật xin lỗi, lúc nãy tôi bị trượt tay, không may hất nước vào mặt cô rồi, phiền cô đi trang điểm lại nhé.”
Nói xong câu cuối, Kiều Minh Anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô tội.
Phan Tuệ Nhi cùng Hồ Yên thấy cảnh này, buồn cười mà không dám cười, nhịn đến mức nội thương. Trước giờ toàn là Emily đi bắt nạt người khác, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Emily bị người khác bắt nạt lại.
Cảm giác này, chỉ một từ thôi.
Sảng khoái!
Nếu chỉ là nước thôi thì không có chuyện gì, nhưng Kiều Minh Anh lại cố tình hắt cốc sữa bò vào mặt cô ta.
Lúc này một bên lông mi giả của Emily đã rơi mất, dính ở trên mặt, màu trắng của sữa bò chảy từ trên đầu xuống hòa với lớp phấn má hồng của cô ta, bộ dạng này quả thực trông vô cùng nhếch nhác.
“Cô, sao cô dám hắt sữa bò vào tôi?” Emily nhìn Kiều Minh Anh với ánh mắt như rắn độc, giơ tay tát vào mặt Kiều Minh Anh.
Kiều Minh Anh sao có thể nhẫn nhịn chịu đựng, dù sao cũng đã đắc tội, không bằng đắc tội cho chót.
CHƯƠNG 22: LẤY GẬY ÔNG ĐẬP LƯNG ÔNG
Hồ Yên và Phan Tuệ Nhi lập tức nhìn cô, Kiều Minh Anh có chút chột dạ, mặc dù cô có đủ thực lực nhưng cô vẫn cảm thấy mình là do đi cửa sau mà vào.
“Cô nộp bản sơ yếu lí lịch lên, sau đó nếu qua được vòng phỏng vấn của giám đốc và tổng giám đốc thì sẽ được nhận vào.”
Kiều Minh Anh vẻ mặt vô tội nhìn bọn họ, cũng không thể chuyển lại hết lời của Lê Hiếu Nhật.
Phan Tuệ Nhi cùng Hồ Yên còn muốn hỏi thêm thì lúc này Emily đã đến. Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy liền cộc tay màu đen hiệu Channel,chân đi giày cao gót bằng da của Gucci, trang điểm đậm, bộ dáng vênh vang đi đến bàn làm việc của mình, thấy Kiều Minh Anh ngồi cạnh đó, đầu tiên là cười nhạo một tiếng, sau đó ngồi xuống.
Kiều Minh Anh cùng Phan Tuệ Nhi liếc nhau, im lặng nhún vai.
Cả một buổi sáng Kiều Minh Anh đều ở trong phòng thiết kế bản thảo.
Đến trưa, Emily là người đầu tiên rời khỏi phòng làm việc, Phan Tuệ Nhi lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: “Yêu tinh cuối cùng cũng biến mất, Minh Anh, chúng ta đi ăn cơm đi.”
“Được thôi, ăn ở đâu vậy?” Kiều Minh Anh tắt máy tính, đứng dậy hỏi.
“Đương nhiên là nhà ăn của nhân viên rồi, còn đi đâu chứ.” Phan Tuệ Nhi vừa cười vừa kéo tay Kiều Minh Anh đi ra ngoài.
Nhà ăn nhân viên? Kiều Minh Anh sửng sốt, lỡ như gặp phải Lê Hiếu Nhật thì làm sao, cô hơi do dự.
“Tuệ Nhi, cô nói liệu chúng ta có gặp phải tổng giám đốc không?” Kiều Minh Anh thăm dò.
“Tổng giám đốc trước giờ không ăn cơm tại nhà ăn nhân viên, mà đặt cơm ở nhà hàng Hoàng Thịnh đối diện.”
Phan Tuệ Nhi nhìn chỗ trống bên cạnh: “Tên Hồ Yên kia rõ ràng đã hứa sẽ đi cùng rồi, đúng là con trai gả đi như bát nước đổ ra ngoài.”
Hai người đi vào thang máy, ấntầng nhà ăn.
“Cô với Hồ Yên là bạn thân à?” Kiều Minh Anh bị cô ấy chọc cười, dám nói như vậy chắc hẳn quan hệ cũng rất tốt.
“Tôi với anh ta là thanh mai trúc mã, trước kia anh ta như cái đuôi ngày nào cũng nhằng nhẵng theo sau tôi.” Suy nghĩ của Phan Tuệ Nhi dần bay xa, như đang tưởng niệm lại chuyện gì đó.
Kiều Minh Anh lẳng lặng nhìn vào những con số chạy nhảy trên bảng thang máy, trong mắt cũng có tia hoài niệm, khóe môi hơi cong lên.
Nhà ăn nhân viên rất lớn, chiếm cả một tầng, bên trong kê nhiều bàn ăn hình tròn, chỗ này tuy là ban ngày nhưng đèn lúc nào cũng sáng, ánh sáng cam nhẹ nhàng nhìn vàorất ấm cúng.
Hai người tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, trong lúc đó, họ loáng thoáng nghe thấy tiếng người ngồi bàn gần đóbàn tán về chuyện hôm qua Kiều Minh Anh đi vào ‘cửa rồng’. Kiều Minh Anh lập tức nổi da gà.
Cơm ở nhà ăn của CR rất ngon, còn có bữa tráng miệng hoa quả, nếu như không phải có người bàn tán sau lưng, cô nhất định sẽ ăn rất vui vẻ.
Nhưng bây giờ cô nuốt không trôi, chuyện này quá đáng sợ.
Cô phiền muộn cúi đầu gẩy gẩy hạt cơm trong bát, Kiều Minh Anh cũng không biết trong nhà ăn xảy ra chuyện gìcho đến khi Phan Tuệ Nhi đá vào chân, cô mới ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Kiều Minh Anh nhìn thấy Lê Hiếu Nhật ở phía đối diện, còn Phan Tuệ Nhi đã sớm bị ánh mắt sắc bén của Lê Hiếu Nhật mà bỏ chạy ra xa.
Lúc này Lê Hiếu Nhật khoanh tay trước ngực, lười biếng dựa vào ghếnhìn cô.
Mặc dù anh chỉ ngồi đó nhưng cũng khiến cho người khác cảm nhận được khí chất tôn quý bẩm sinh mà ưu nhã của anh, giống như thần tiên không ai dám khinh nhờn.
“Tổng giám đốc…tổng giám đốc Lê?”
Kiều Minh Anh kinh ngạc nhìn chằm chằm vào anh, chẳng phải Phan Tuệ Nhi nói anh trước giờ không đến đây sao? Vậy giờ là sao?
Lê Hiếu Nhật khẽ nhíu mày,ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo. Kiều Minh Anh thân thể cứng đờ, không dám động đậy.
Những người xung quanh đều bị thư kí của Lê Hiếu Nhật đuổi khéo đi, cả nhà ăn rộng lớn chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Sau này, mỗi buổi trưa đến phòng ăn tầng hai nhà hàng Hoàng Thịnh tìm anh.” Lê Hiếu Nhật nhìn cô mấy giây, bờ môi mỏng mới cất lời, âm thanh lạnh nhạt hờ hững, nhưng lại chứa đựng thêm tia nhu hòa khó phát giác.
“Đến đó làm gì?” Kiều Minh Anh theo bản năng hỏi lại, cũng không nghĩ tới việc Lê Hiếu Nhật sẽ trả lời.
“Nếu như đến muộn hoặc không đến thì chờ mà nhận hậu quả đi.” Lê Hiếu Nhật hiển nhiên cũng không có ý trả lời vấn đề này, nói xong liền cùng thư ký rời đi.
Kiều Minh Anh sửng sốt hồi lâu mới kịp phản ứng, hục hặc chọc chọc đũa vào bát cơm, sao mình lúc nào cũng thua anh vậy chứ? Lần nào cũng bị anh chiếm ưu thế?
Lúc trở lại văn phòng, ngoại trừ Emily thì Phan Tuệ Nhi và Hồ Yên đều đã có mặt, Kiều Minh Anh bắt gặp ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hai người liền hỏi: “Làm sao vậy?”
Phan Tuệ Nhi vội liếc ra phía cửa, tranh thủ lúc không có ai mà sấn tới, Hồ Yên cũng là vẻ mặt hóng chuyện nhìn cô: “Mau khai nhanh, sao tổng giám đốc lại tới tìm cô? Có phải hai người đã quen biết từ trước không?”
Kiều Minh Anh xấu hổ, vội phủ nhận, cô không muốn bọn họ nghĩ rằng mình nhờ Lê Hiếu Nhật mới vào được công ty, chuyện này ảnh hưởng không tốt đến anh và cả với cô.
“Mọi người nghĩ nhiều rồi, tổng giám đốc chẳng qua là quan tâm tới nhân viên mới mà thôi.” Kiều Minh Anh bật máy tính lên, thuần thục nhập mật mã vào, trên mặt không có chút biểu cảm dư thừa nào.
“Cô đừng nghĩ nói dối, trước giờ bọn tôi chưa bao giờ thấy tổng giám đốc quan tâm nhân viên mới cả. Nhìn dáng vẻ tổng giám đốc hôm nay chắc chắn là hai người có quen biết từ lâu. Hiện tại đoán chừng cả CR đều đang bàn tán tin tức này rồi.” Phan Tuệ Nhi vẻ mặt không tin nhưng cũng không cố truy cứu đến cùng, có lẽ cô ấy cũng nhìn ra Kiều Minh Anh không muốn thảo luận thêm về chuyện này.
“Đến giờ rồi, mau làm việc thôi.” Kiều Minh Anh nói xong liền cúi đầu vẽ phác họa trên giấy trắng, bắt đầu thiết kế bản thảo.
Phan Tuệ Nhi với Hồ Yên liếc nhau, nhún vai rồi trở lại vị trí của mình làm việc.
“Ôi! Thật xin lỗi, chân tôi bỗng nhiên mềm nhũn, không cẩn thận làm đổ nước vào người cô.” Bên tai là dáng vẻ kệch cỡm của Emily, giọng nói cười trên nỗi đau của người khác.
Kiều Minh Anh nhìn đồ án đã mơ hồ không còn nhìn rõ, trong lòng cũng biết đây là đánh thẳng vào mặt cô.
“Nhưng tôi thật sự không cố ý, làm phiền cô phải vẽ lại rồi, mà bây giờ thời gian không kịp, sợ rằng hôm nay cô phải tăng ca rồi.” Trong mắt Emily lóe lên tia oán độc, che miệng cười trộm.
Khóe miệng Kiều Minh Anh cong lên, đột nhiên cầm cốc nước ấm trên bàn hất thẳng vào mặt Emily.
Hất xong, Kiều Minh Anh giả bộ vẻ như không tin được mà nhìn Emily: “Ôi! Thật xin lỗi, lúc nãy tôi bị trượt tay, không may hất nước vào mặt cô rồi, phiền cô đi trang điểm lại nhé.”
Nói xong câu cuối, Kiều Minh Anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô tội.
Phan Tuệ Nhi cùng Hồ Yên thấy cảnh này, buồn cười mà không dám cười, nhịn đến mức nội thương. Trước giờ toàn là Emily đi bắt nạt người khác, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Emily bị người khác bắt nạt lại.
Cảm giác này, chỉ một từ thôi.
Sảng khoái!
Nếu chỉ là nước thôi thì không có chuyện gì, nhưng Kiều Minh Anh lại cố tình hắt cốc sữa bò vào mặt cô ta.
Lúc này một bên lông mi giả của Emily đã rơi mất, dính ở trên mặt, màu trắng của sữa bò chảy từ trên đầu xuống hòa với lớp phấn má hồng của cô ta, bộ dạng này quả thực trông vô cùng nhếch nhác.
“Cô, sao cô dám hắt sữa bò vào tôi?” Emily nhìn Kiều Minh Anh với ánh mắt như rắn độc, giơ tay tát vào mặt Kiều Minh Anh.
Kiều Minh Anh sao có thể nhẫn nhịn chịu đựng, dù sao cũng đã đắc tội, không bằng đắc tội cho chót.
Bình luận facebook