Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 369: MƯỜI PHÚT LÀ ĐỦ
Một cậu bé chỉ khoảng bảy tám tuổi trốn ở phía sau gốc cây, lén lút nhìn Kiều Minh Anh và mẹ của cô đang đang ngồi dưới xích đu.
Mặc dù lúc ấy Dạ Cửu còn nhỏ, nhưng từ trên người anh ta có thể nhận ra cỗ hơi thở cương nhu cùng tồn tại, cùng có vẻ sắc bén và ôn hòa, kỳ lạ là ở trên người anh lại rất hòa hợp, hài hòa một cách khó hiểu.
Chỉ liếc mặt một cái, Lê Hiếu Nhật đã không thể quên.
Nhưng từ đó về sau, Lê Hiếu Nhật cũng không bao giờ ngẫu nhiên gặp Dạ Cửu nữa, khi đó Dạ Cửu đang nhìn cái gì?
Bảo vệ Liễu Lan sao?
Một đứa bé nhỏ như vậy, cậu ta biết thế nào là bảo vệ sao?
Sau này khi nhìn thấy những tài liệu kia ở trong máy tính của ba Lê, Lê Hiếu Nhật liền quỷ thần xui khiến copy lại một phần, phía trên có tư liệu của Dạ Cửu, có thể khẳng định là, ba Lê chắc chắn đã từng gặp Dạ Cửu kia.
"Thần Ngôn chính là tổng giám đốc đứng sau Thần Tinh, mấy người có biết điều này không?” Lê Hiếu Nhật khẽ mở miệng, nói trong ánh mắt nghi ngờ của bọn họ.
Kiều Tiểu Bảo lắc đầu, cái này có liên quan gì đến Dạ Cửu sao?
"Tôi cảm thấy, bọn hắn có thể là cùng là một người." Lê Hiếu Nhật ngẩng đầu, nghênh tiếp ánh mắt của Dạ Nhất và Dạ Thất, nói lời kinh người.
Mặc dù hắn anh như vậy, Dạ Nhất và Dạ Thất có lẽ là nên cảm thấy hoang đường mới đúng, nhưng từ trong miệng anh nói ra, lại có mội loại cảm giác thuyết phục không thể giải thích được.
Nhưng thần tinh cũng không phải sản nghiệp của thế lực nhà họ Liễu, hứng thú của Dạ Cửu cũng không phải kinh doanh, mà là y học, anh ta đã ở mức cuồng nhiệt đối với y thuật.
Một người yêu thích y thuật đến thế, tại sao lại đi kinh doanh?
"Thời điểm nhà họ Liễu biến mất, trong chúng tôi chỉ có bốn người lớn, sáu người chúng tôi thừa kế tổ chức, đã trải qua sự tuyển chọn trong ngàn người, là những người nổi bật và có thiên phú nhất!” Sau một lúc im lặng, Dạ Thất đột nhiên nói.
Dạ Nhất nhàn nhạt nhìn cô ta một cái, cũng không ngăn cản.
Kiều Tiểu Bảo biết đoạn thời gian đó là vết sẹo trong lòng bọn họ, vậy nên chưa tưng hỏi, Dạ Thất nói ra liền bị hấp dẫn.
"Lúc ấy ưu thế lớn nhất của chúng tôi chính là tuổi còn nhỏ, lúc làm nhiệm vụ sẽ không bị người khác nghi ngờ, đương nhiên cũng sẽ có rất nhiều hạn chế!”
" Gia chủ nhà họ liễu sở dĩ để Dạ Cửu đi bảo vệ cô cả có lẽ là nhìn trúng tài năng y thuật thiên phú và năng lực của anh ta, trong sáu người chúng tôi, tài năng y thuật của anh ta là xuất chúng nhất!”
Trong giọng nói của Dạ Thất cất giấu vẻ đau thương.
"Tình yêu đối với y thuật của Dạ Cửu vượt quá sức tưởng tượng của mọi người, anh ta có thể vì nghiên cứu một ca bệnh nào đó mà mấy ngày mấy đêm không ăn không uống, bản thân rất có tinh thần trách nhiệm, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà gia chủ yên tâm đem cô cả giao cho một đứa bé bảy tuổi.”
Lúc trước bọn họ cho dù là ai thì tuổi cũng không phải còn quá nhỏ, nhưng những người đánh giá thấp bọn họ vì tuổi tác của bọn họ quá nhỏ đều đã biến mất khỏi thế giới này.
Bọn họ đều cho là Dạ Cửu và cô cả mai danh ẩn tích đều đã chết.
Nhưng dù thế nào cũng không thể ngờ rằng, bọn họ lại sống ở ngay dưới mắt của mình, sống rất tốt ở những nơi mà bọn họ không thể ngờ tới.
Hơn nữa, còn phản bội bọn họ.
"Cô Dạ Thất muốn nói gì." Lê Hiếu Nhật giống như nghe được hàm ý trong lời nó của Dạ Thất, trực tiếp ngắt lời cô ta và hỏi.
Dạ Thất mấp máy cánh môi, nhìn Kiều Tiểu Bảo một chút, rồi mới lên tiếng: "Dạ Cửu không thể là Thần Ngôn."
Trên người Thần Ngôn nhìn ra một chút cái bóng của Dạ Cửu.
"Cô hình như đã quên, khi các người tách ra là lúc tuổi còn nhỏ, là con người thì đều sẽ thay đổi, cô có thể đảm bảo rằng anh ta mãi mãi là bộ dáng lúc nhỏ sao?” Lê Hiếu Nhật lãnh đạm liếc cô ta một cái, lạnh lùng nói.
Kiều Tiểu Bảo cũng gật đầu, Dạ Cửu nếu đã phản bội bọn họ, vậy tính cách thay đổi thành một người khác, sao lại không có khả năng chứ?
Vì vậy, cũng sẽ giải thích được vì sao Thần Ngôn lại bắt cóc mẹ của bé.
"Dạ Thất, anh ta nói không sai, là người đều sẽ thay đổi." Dạ Nhất quay đầu nhìn sắc mặt bất bình của Dạ Thất, lên tiếng nói.
Khi còn bé Dạ Thất và Dạ Cửu quan hệ rất tốt, sẽ giúp anh ta nói chuyện cũng là bình thường.
Thế này đã không tiếp thu được rồi sao?
Khóe môi Lê Hiếu Nhật câu lên một vòng nụ cười sâu xa, vì anh dường như đã phát hiện ra một sự kiện vô cùng thú vị.
Một người đóng vai hai người đã là rất khiếp sợ, vậy nếu như…
Lúc này, đội trưởng trại huấn luyện trước đó đã từng gặp từ bên ngoài tiến vào, đứng trước mặt Lê Hiếu Nhật, toàn thân phát ra luồng sát khí khiến cho người ta vì đó mà run lên một cái: "Báo cáo chủ nhân, người kia đã được cứu tỉnh, bây giờ đã có thể nói chuyện.”
Lê Hiếu Nhật thu liễm nụ cười trên khóe miệng, đóng máy tính xách tay trong tay và đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo bức người nhìn anh ta: “Đưa tôi đi!”
"Rõ!" Đội trưởng phân đội vội vàng trả lời.
Trên khuôn mặt nhỏ của Kiều Tiểu Bảo rốt cục lộ ra một nụ cười, có chút căng thẳng, đồng tời cũng rất chờ mong.
Mẹ của bé rốt cuộc là sống hay chết, chỉ có người còn sống sót kia biết.
Trong lòng đất của trang viên nhà họ Lê, không ẩm ướt và tối tăm như lòng đất trong ấn tượng của tất cả mọi người, nơi này rộng rãi và sạch sẽ đến không ngờ.
Bên dưới lòng đất có rất nhiều gian phòng, có tác dụng khác nhau, trong đó có một gian phòng dùng để giam giữ người mặc áo đen được cứu kia.
Người áo đen này đã tỉnh lại, chỗ bị thương trên người cũng được băng bó kỹ, vòm miệng của hắn ta và các nơi trên người đều được kiểm tra nghiêm ngặt, không có bất cứ đồ vật nào được cho là nguy hiểm.
Tính mạng của người này vô cùng quan trọng vào lúc này, chỉ cần không cẩn thận, lửa giận của Lê Hiếu Nhật những người ở trại huấn luyện này đều không thể chịu đựng được.
"Chủ nhân, người này cũng không được tổ chức huấn luyện đặc biệt huấn luyện, có lẽ là đã sớm muốn để cả con thuyền nổ tung nên mới phái đám tân binh này ra ngoài.” Đội trưởng phân đội ở bên cạnh báo cáo, vừa nhìn người đàn ông trên bàn phẫu thuật kia, bây giờ đã được chuyện đến mội cái giường trong phòng này.
"Chính là bọn họ làm nổ con thuyền?” Lê Hiếu Nhật nhíu mày, đi về phía người đàn ông kia.
Cặp mắt đen nhánh và thâm thúy nhìn chằm chằm vào hắn ta trong chốc lát, người đàn ông kia cảm thấy không chịu nổi, thất bại dưới ánh mắt của Lê Hiếu Nhật.
Hoàn toàn chính xác, chỉ là một người bình thường trải qua sự huấn luyện bình thường mà thôi.
Vậy nên mới bị tổ chức của bọn họ bỏ rơi một cách vô tình.
Nếu là một sát thủ trải qua huấn luyện nghiêm khắc, gặp phải tình huống này chắc chắn sẽ lập tức tự sát, cận kề cái chết cũng tuyệt đối không rơi vào tay kẻ địch.
"Bây giờ hắn ta có thể nói chuyện không?” Lê Hiếu Nhật thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt hỏi.
Kiều Tiểu Bảo căng thẳng đứng ở bên cạnh, bé chỉ cảm thấy, đời này mình cũng chưa bao giờ căng thẳng và sợ hãi như vậy, nếu từ trong miệng của người đàn ông kia nghe được tin tức mà mình không muốn nghe, bé không biết mình sẽ làm ra điều gì.
Đội trưởng phân đội gật đầu: "Có thể, nhưng vừa tỉnh lại thân thể còn rất yếu, có lẽ chỉ có thể chống đỡ khoảng mười phút!”
Lê Hiếu Nhật hài lòng gật đầu, mười phút là đủ.
"Tôi hỏi anh, các anh có phải bắt cóc một người phụ nữ không?” Lê Hiếu Nhật cúi đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào người đàn ông kia, giọng nói lạnh lùng.
Ánh mắt của anh quá mức uy hiếp, giống như có thể nhìn thấu lòng người, người đàn ông kia bị thương ở khắp nơi, chỉ hơi run một chút cũng cảm thấy đau đớn dữ dội.
Mặc dù lúc ấy Dạ Cửu còn nhỏ, nhưng từ trên người anh ta có thể nhận ra cỗ hơi thở cương nhu cùng tồn tại, cùng có vẻ sắc bén và ôn hòa, kỳ lạ là ở trên người anh lại rất hòa hợp, hài hòa một cách khó hiểu.
Chỉ liếc mặt một cái, Lê Hiếu Nhật đã không thể quên.
Nhưng từ đó về sau, Lê Hiếu Nhật cũng không bao giờ ngẫu nhiên gặp Dạ Cửu nữa, khi đó Dạ Cửu đang nhìn cái gì?
Bảo vệ Liễu Lan sao?
Một đứa bé nhỏ như vậy, cậu ta biết thế nào là bảo vệ sao?
Sau này khi nhìn thấy những tài liệu kia ở trong máy tính của ba Lê, Lê Hiếu Nhật liền quỷ thần xui khiến copy lại một phần, phía trên có tư liệu của Dạ Cửu, có thể khẳng định là, ba Lê chắc chắn đã từng gặp Dạ Cửu kia.
"Thần Ngôn chính là tổng giám đốc đứng sau Thần Tinh, mấy người có biết điều này không?” Lê Hiếu Nhật khẽ mở miệng, nói trong ánh mắt nghi ngờ của bọn họ.
Kiều Tiểu Bảo lắc đầu, cái này có liên quan gì đến Dạ Cửu sao?
"Tôi cảm thấy, bọn hắn có thể là cùng là một người." Lê Hiếu Nhật ngẩng đầu, nghênh tiếp ánh mắt của Dạ Nhất và Dạ Thất, nói lời kinh người.
Mặc dù hắn anh như vậy, Dạ Nhất và Dạ Thất có lẽ là nên cảm thấy hoang đường mới đúng, nhưng từ trong miệng anh nói ra, lại có mội loại cảm giác thuyết phục không thể giải thích được.
Nhưng thần tinh cũng không phải sản nghiệp của thế lực nhà họ Liễu, hứng thú của Dạ Cửu cũng không phải kinh doanh, mà là y học, anh ta đã ở mức cuồng nhiệt đối với y thuật.
Một người yêu thích y thuật đến thế, tại sao lại đi kinh doanh?
"Thời điểm nhà họ Liễu biến mất, trong chúng tôi chỉ có bốn người lớn, sáu người chúng tôi thừa kế tổ chức, đã trải qua sự tuyển chọn trong ngàn người, là những người nổi bật và có thiên phú nhất!” Sau một lúc im lặng, Dạ Thất đột nhiên nói.
Dạ Nhất nhàn nhạt nhìn cô ta một cái, cũng không ngăn cản.
Kiều Tiểu Bảo biết đoạn thời gian đó là vết sẹo trong lòng bọn họ, vậy nên chưa tưng hỏi, Dạ Thất nói ra liền bị hấp dẫn.
"Lúc ấy ưu thế lớn nhất của chúng tôi chính là tuổi còn nhỏ, lúc làm nhiệm vụ sẽ không bị người khác nghi ngờ, đương nhiên cũng sẽ có rất nhiều hạn chế!”
" Gia chủ nhà họ liễu sở dĩ để Dạ Cửu đi bảo vệ cô cả có lẽ là nhìn trúng tài năng y thuật thiên phú và năng lực của anh ta, trong sáu người chúng tôi, tài năng y thuật của anh ta là xuất chúng nhất!”
Trong giọng nói của Dạ Thất cất giấu vẻ đau thương.
"Tình yêu đối với y thuật của Dạ Cửu vượt quá sức tưởng tượng của mọi người, anh ta có thể vì nghiên cứu một ca bệnh nào đó mà mấy ngày mấy đêm không ăn không uống, bản thân rất có tinh thần trách nhiệm, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà gia chủ yên tâm đem cô cả giao cho một đứa bé bảy tuổi.”
Lúc trước bọn họ cho dù là ai thì tuổi cũng không phải còn quá nhỏ, nhưng những người đánh giá thấp bọn họ vì tuổi tác của bọn họ quá nhỏ đều đã biến mất khỏi thế giới này.
Bọn họ đều cho là Dạ Cửu và cô cả mai danh ẩn tích đều đã chết.
Nhưng dù thế nào cũng không thể ngờ rằng, bọn họ lại sống ở ngay dưới mắt của mình, sống rất tốt ở những nơi mà bọn họ không thể ngờ tới.
Hơn nữa, còn phản bội bọn họ.
"Cô Dạ Thất muốn nói gì." Lê Hiếu Nhật giống như nghe được hàm ý trong lời nó của Dạ Thất, trực tiếp ngắt lời cô ta và hỏi.
Dạ Thất mấp máy cánh môi, nhìn Kiều Tiểu Bảo một chút, rồi mới lên tiếng: "Dạ Cửu không thể là Thần Ngôn."
Trên người Thần Ngôn nhìn ra một chút cái bóng của Dạ Cửu.
"Cô hình như đã quên, khi các người tách ra là lúc tuổi còn nhỏ, là con người thì đều sẽ thay đổi, cô có thể đảm bảo rằng anh ta mãi mãi là bộ dáng lúc nhỏ sao?” Lê Hiếu Nhật lãnh đạm liếc cô ta một cái, lạnh lùng nói.
Kiều Tiểu Bảo cũng gật đầu, Dạ Cửu nếu đã phản bội bọn họ, vậy tính cách thay đổi thành một người khác, sao lại không có khả năng chứ?
Vì vậy, cũng sẽ giải thích được vì sao Thần Ngôn lại bắt cóc mẹ của bé.
"Dạ Thất, anh ta nói không sai, là người đều sẽ thay đổi." Dạ Nhất quay đầu nhìn sắc mặt bất bình của Dạ Thất, lên tiếng nói.
Khi còn bé Dạ Thất và Dạ Cửu quan hệ rất tốt, sẽ giúp anh ta nói chuyện cũng là bình thường.
Thế này đã không tiếp thu được rồi sao?
Khóe môi Lê Hiếu Nhật câu lên một vòng nụ cười sâu xa, vì anh dường như đã phát hiện ra một sự kiện vô cùng thú vị.
Một người đóng vai hai người đã là rất khiếp sợ, vậy nếu như…
Lúc này, đội trưởng trại huấn luyện trước đó đã từng gặp từ bên ngoài tiến vào, đứng trước mặt Lê Hiếu Nhật, toàn thân phát ra luồng sát khí khiến cho người ta vì đó mà run lên một cái: "Báo cáo chủ nhân, người kia đã được cứu tỉnh, bây giờ đã có thể nói chuyện.”
Lê Hiếu Nhật thu liễm nụ cười trên khóe miệng, đóng máy tính xách tay trong tay và đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo bức người nhìn anh ta: “Đưa tôi đi!”
"Rõ!" Đội trưởng phân đội vội vàng trả lời.
Trên khuôn mặt nhỏ của Kiều Tiểu Bảo rốt cục lộ ra một nụ cười, có chút căng thẳng, đồng tời cũng rất chờ mong.
Mẹ của bé rốt cuộc là sống hay chết, chỉ có người còn sống sót kia biết.
Trong lòng đất của trang viên nhà họ Lê, không ẩm ướt và tối tăm như lòng đất trong ấn tượng của tất cả mọi người, nơi này rộng rãi và sạch sẽ đến không ngờ.
Bên dưới lòng đất có rất nhiều gian phòng, có tác dụng khác nhau, trong đó có một gian phòng dùng để giam giữ người mặc áo đen được cứu kia.
Người áo đen này đã tỉnh lại, chỗ bị thương trên người cũng được băng bó kỹ, vòm miệng của hắn ta và các nơi trên người đều được kiểm tra nghiêm ngặt, không có bất cứ đồ vật nào được cho là nguy hiểm.
Tính mạng của người này vô cùng quan trọng vào lúc này, chỉ cần không cẩn thận, lửa giận của Lê Hiếu Nhật những người ở trại huấn luyện này đều không thể chịu đựng được.
"Chủ nhân, người này cũng không được tổ chức huấn luyện đặc biệt huấn luyện, có lẽ là đã sớm muốn để cả con thuyền nổ tung nên mới phái đám tân binh này ra ngoài.” Đội trưởng phân đội ở bên cạnh báo cáo, vừa nhìn người đàn ông trên bàn phẫu thuật kia, bây giờ đã được chuyện đến mội cái giường trong phòng này.
"Chính là bọn họ làm nổ con thuyền?” Lê Hiếu Nhật nhíu mày, đi về phía người đàn ông kia.
Cặp mắt đen nhánh và thâm thúy nhìn chằm chằm vào hắn ta trong chốc lát, người đàn ông kia cảm thấy không chịu nổi, thất bại dưới ánh mắt của Lê Hiếu Nhật.
Hoàn toàn chính xác, chỉ là một người bình thường trải qua sự huấn luyện bình thường mà thôi.
Vậy nên mới bị tổ chức của bọn họ bỏ rơi một cách vô tình.
Nếu là một sát thủ trải qua huấn luyện nghiêm khắc, gặp phải tình huống này chắc chắn sẽ lập tức tự sát, cận kề cái chết cũng tuyệt đối không rơi vào tay kẻ địch.
"Bây giờ hắn ta có thể nói chuyện không?” Lê Hiếu Nhật thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt hỏi.
Kiều Tiểu Bảo căng thẳng đứng ở bên cạnh, bé chỉ cảm thấy, đời này mình cũng chưa bao giờ căng thẳng và sợ hãi như vậy, nếu từ trong miệng của người đàn ông kia nghe được tin tức mà mình không muốn nghe, bé không biết mình sẽ làm ra điều gì.
Đội trưởng phân đội gật đầu: "Có thể, nhưng vừa tỉnh lại thân thể còn rất yếu, có lẽ chỉ có thể chống đỡ khoảng mười phút!”
Lê Hiếu Nhật hài lòng gật đầu, mười phút là đủ.
"Tôi hỏi anh, các anh có phải bắt cóc một người phụ nữ không?” Lê Hiếu Nhật cúi đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào người đàn ông kia, giọng nói lạnh lùng.
Ánh mắt của anh quá mức uy hiếp, giống như có thể nhìn thấu lòng người, người đàn ông kia bị thương ở khắp nơi, chỉ hơi run một chút cũng cảm thấy đau đớn dữ dội.
Bình luận facebook