Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 371: ANH NHƯ VẬY, ĐÁNG SAO?
Lục Cung Nghị không kìm được, giơ bàn tay to lớn của mình lên mà vuốt ve gương mặt xinh đẹp tinh xảo ấy, ánh mắt vốn đang rét lạnh, cũng lập tức trở nên dịu dàng, đầy nuông chiều mà ấm áp, lúc này anh không còn phải cố kị giống như trước kia, sợ cô sẽ phát hiện ra nữa.
Bây giờ cô đang hôn mê, ánh mắt anh như thế nào, cô không thấy được, cũng chỉ khi cô không thấy được, anh mới có thể dịu dàng, thâm tình mà nhìn cô như vậy.
Anh có một nguyện vọng nhỏ nhoi là sau khi tỉnh dậy, Kiều Minh Anh quên hết mọi chuyện xảy ra trên biển thì tốt biết mấy?
“Minh Anh…” Anh thấp giọng kêu, đang định cúi xuống hôn cô, đúng lúc này cửa lại mở ra.
Một người phụ nữ bước vào, cô ta là trợ thủ của Lục Cung Nghị, không có tên, chỉ có biệt danh, gọi là Mười Hai.
“Anh dường như... rất thích cô ấy.” Mười Hai bước vào, không có người ngoài nên cô ta không cố kị, bước đến trước mặt Lục Cung Nghị, nhìn động tác vẫn chưa kịp hoàn thành của anh, mày khẽ nhíu lại.
Hóa ra, lí do của anh là đây. Vì một người phụ nữ mà hết lần này đến lần khác, không tiếc làm trái lệnh của người kia để bảo vệ người phụ nữ này, thậm chí anh còn có suy nghĩ muốn đối đầu với người kia.
Mười Hai bật cười, đẹp như một đóa tường vi đang nở rộ, vô cùng mê người.
Lục Cung Nghị không đáp lời, cũng không cảm thấy ngại ngùng vì bị cô ta nhìn thấu tâm tư của mình, anh đưa tay vén mái tóc lòa xòa trên thái dương của Kiều Minh Anh ra.
“Lên kế hoạch nhiều năm như vậy, từng bước tính toán, bây giờ lại vì một người phụ nữ do dự chần chừ, đây không phải tác phong của anh.” Mười Hai đứng dựa vào bàn, rót cho mình một cốc café, uống một ngụm, mới biết là nó đã nguội rồi.
Mười Hai nghi hoặc nhìn anh, chẳng lẽ, vì chăm sóc người phụ nữ này, đến cả thời gian pha một cốc café mới cho bản thân cũng không có?
“Cô nên biết, đó là bị lên kế hoạch, chứ không phải là kế hoạch.” Lục Cung Nghị lạnh lùng đáp, khẽ xoa vùng mi tâm đang đau nhức của mình, đứng dậy bước đến bên cạnh Mười Hai, rót cho bản thân một cốc café.
Lúc anh quay đi, nơi khóe mắt Kiều Minh Anh lăn xuống một giọt nước mắt, sau đó anh ngửa đầu uống cạn cốc café, động tác này khiến Mười Hai vô cùng kinh ngạc.
Đây là Lục Cung Nghị mà cô ta quen biết sao? Từ trước đến nay anh chưa bao giờ uống đồ lạnh hoặc đồ đã để qua đêm, yêu cầu của anh đối với cuộc sống có thể nói là vô cùng khắt khe. Nhưng người đàn ông trước mắt này lại khiến Mười Hai cảm thấy không thể nhìn thấu.
“Anh như vậy, đáng sao?” Mười Hai nhíu mày, trên gương mặt không còn nụ cười giả tạo đó nữa, mà có một chút lo lắng.
Lục Cung Nghị đặt cốc café trong tay xuống, cuối cùng cũng cảm thấy tỉnh táo không ít, có thể tiếp tục trông bên cạnh Kiều Minh Anh, anh mới từ từ ngồi xuống, nhìn gương mặt khiến anh mãi mãi cũng không thể nào quên, khẽ nói vài chữ: “Cam tâm tình nguyện.”
Cam tâm tình nguyện?
Mười Hai nắm chặt cốc café trong tay, sau đó “cạch” một tiếng, cô ta dằn mạnh cốc café xuống bàn, đập mạnh một cái lên lưng anh, một âm thanh giòn tan phát ra.
Lục Cung Nghị chỉ cảm thấy có chút đau, quay đầu lại lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ta, cảnh cáo: “Khiến cô ấy tỉnh thì cô chết chắc, đừng có quên thân phận của mình!” Tuy quan hệ giữa anh và Mười Hai không tệ, bình thường vui đùa cũng không tính là gì, nhưng nếu như cô ta quên đi thân phận của mình, vậy thì không được rồi.
Lúc này Mười Hai mới nhận ra bản thân đã làm gì, ban nãy cô ta không khống chế được, lại dám đánh anh một cái, may mà chỉ là lưng của anh, nếu như là trên mặt, e là cô ta không thể còn sống mà rời khỏi cánh cửa này.Đọc nhanh tại Vietwriter.net
“Anh như vậy, cuối cùng cũng khiến bản thân chịu tổn thương thôi, người phụ nữ này có gì tốt chứ? Tốt xấu gì tôi cũng quen biết với anh nhiều năm như vậy rồi, sao không thấy anh đối xử tốt với tôi như vậy chứ?” Mười Hai tức giận, bất bình nói, hận không thể đâm cho anh vài nhát.
Nhưng trải qua chuyện ban nãy, cô ta không dám động chạm đến anh nữa. Lục Cung Nghị lạnh nhạt nhìn cô ta, rồi quay sang nhìn Kiều Minh Anh.
Mười Hai càng cảm thấy bất mãn hơn, hận rèn sắt không thành thép, nói: “Mới quen nhau bao lâu, mà anh đã bị mê hoặc thành cái dáng vẻ này rồi!”
“Hai mươi năm, đã đủ chưa?” Giọng Lục Cung Nghị khàn khàn, không biết là đang nói chuyện với Mười Hai hay đang nói với Kiều Minh Anh: “Tôi quen biết cô ấy, đã hai mươi năm rồi.”
Câu nói này khiến Mười Hai cảm thấy kinh ngạc, theo như cô ta biết, Lục Cung Nghị quen biết với Kiều Minh Anh ở nước Anh, để mà tính ra, cũng chỉ có vài năm ngắn ngủi mà thôi.
Nhưng anh lại nói… quen với Kiều Minh Anh đã hai mươi năm rồi? Vậy chẳng lẽ anh đã quen biết người phụ nữ này từ khi cô ta còn rất nhỏ rồi sao?
“Hai người… quen nhau như thế nào?” Cuối cùng Mười Hai cũng nghiêm túc nhìn về phía Kiều Minh Anh…
Công bằng mà nói, người phụ nữ này rất đẹp, khiến người ta có một cảm giác rất tinh xảo.
“Lúc còn rất nhỏ, tôi biết cô ấy, còn cô ấy, không hề biết đến tôi.” Lục Cung Nghị nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Kiều Minh Anh, ánh mắt dịu dàng, hồi tưởng lại.
Lúc đó, anh cũng chỉ biết đến sự tồn tại của Kiều Minh Anh, chỉ là chưa từng gặp cô mà thôi.
Mãi cho đến một ngày, anh không thể kìm chế được sự tò mò trong lòng mình, mới lén nhìn Kiều Minh Anh.
Kiều Minh Anh lúc đó, rất nhỏ, chắc chỉ khoảng ba tuổi, nhưng cô lại rất nghịch ngợm, láu cá, anh tận mắt nhìn thấy chỉ vì một con chó hàng xóm ăn hiếp con mèo mà cô nuôi, không biết cô lấy ở đâu ra một cành cây, đuổi theo con chó đó. Ấn tượng đầu tiên của anh chính là, cô nhóc này rất thô lỗ nhưng anh lại nhìn thấy một mặt khác của cô.
Sau buổi trưa hôm đó, cô nép mình trong lòng mẹ, ngồi trên một cái xích đu, giống như một con mèo đáng yêu đã thu móng vuốt của mình lại, trên gương mặt là nụ cười ngọt ngào dịu dàng, đang nghe mẹ kể chuyện cho cô.
Sau đó thì sao? Sau đó anh không kìm được lòng mình, muốn tiếp cận cô, chỉ là không thể duy trì được sự bình tĩnh quá lâu, thì sự tồn tại của anh đã bị người ta phát hiện được.
“Anh đang muốn khoe khoang với tôi là hai người cùng nhau trưởng thành sao?” Mười Hai ở sau lưng anh thở dài một tiếng, khẽ lắc đầu, sau đó đi ra phía cửa: “Hi vọng sẽ có ngày anh không phải hối hận.”
Mười Hai mở cửa, cô ta ngập ngừng một lát, quay đầu lại, khẽ gọi: “Cửu.”
Lục Cung Nghị rũ mắt xuống, nhìn vào gương mặt Kiều Minh Anh, nghe thấy tiếng gọi của Mười Hai, ánh mắt anh khẽ co lại.
Có những lúc, đối với thân phận của bản thân anh vừa hận lại vừa yêu, hận là vì nó đã khiến anh phải chịu quá nhiều sự chi phối, yêu là vì nó đã khiến anh gặp được cô.
Tiếc là, Lục Cung Nghị đã không thể nói ra lời.
Anh vẫn muộn hai năm, vỏn vẹn hai năm, đã là cả đời.
Dạ Ngũ và Lê Mạc đang quỳ một gối trước mặt Lê Hiếu Nhật và Kiều Tiểu Bảo, cúi thấp đầu, hai tay nắm chặt, đợi Lê Hiếu Nhật và Kiều Tiểu Bảo đưa ra sự trừng phạt cho họ.
Lê Hiếu Nhật không ngờ, mọi chuyện lại đến bước đường này, nếu như không phải vậy, dựa vào năng lực của Lê Mạc và Dạ Ngũ, họ có thể thừa sức đưa Kiều Minh Anh trở về.
Có những lúc thật sự là do số phận, rõ ràng có thể dễ dàng tránh được tai họa, nhưng lại do một duyên cớ nào đó mà khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn, giống như tình huống hiện tại.
“Đã tìm thấy Tịnh Nguyệt chưa?” Lê Hiếu Nhật đưa tay lên xoa mi tâm, quay đầu lại, lạnh lùng hỏi.
Bây giờ cô đang hôn mê, ánh mắt anh như thế nào, cô không thấy được, cũng chỉ khi cô không thấy được, anh mới có thể dịu dàng, thâm tình mà nhìn cô như vậy.
Anh có một nguyện vọng nhỏ nhoi là sau khi tỉnh dậy, Kiều Minh Anh quên hết mọi chuyện xảy ra trên biển thì tốt biết mấy?
“Minh Anh…” Anh thấp giọng kêu, đang định cúi xuống hôn cô, đúng lúc này cửa lại mở ra.
Một người phụ nữ bước vào, cô ta là trợ thủ của Lục Cung Nghị, không có tên, chỉ có biệt danh, gọi là Mười Hai.
“Anh dường như... rất thích cô ấy.” Mười Hai bước vào, không có người ngoài nên cô ta không cố kị, bước đến trước mặt Lục Cung Nghị, nhìn động tác vẫn chưa kịp hoàn thành của anh, mày khẽ nhíu lại.
Hóa ra, lí do của anh là đây. Vì một người phụ nữ mà hết lần này đến lần khác, không tiếc làm trái lệnh của người kia để bảo vệ người phụ nữ này, thậm chí anh còn có suy nghĩ muốn đối đầu với người kia.
Mười Hai bật cười, đẹp như một đóa tường vi đang nở rộ, vô cùng mê người.
Lục Cung Nghị không đáp lời, cũng không cảm thấy ngại ngùng vì bị cô ta nhìn thấu tâm tư của mình, anh đưa tay vén mái tóc lòa xòa trên thái dương của Kiều Minh Anh ra.
“Lên kế hoạch nhiều năm như vậy, từng bước tính toán, bây giờ lại vì một người phụ nữ do dự chần chừ, đây không phải tác phong của anh.” Mười Hai đứng dựa vào bàn, rót cho mình một cốc café, uống một ngụm, mới biết là nó đã nguội rồi.
Mười Hai nghi hoặc nhìn anh, chẳng lẽ, vì chăm sóc người phụ nữ này, đến cả thời gian pha một cốc café mới cho bản thân cũng không có?
“Cô nên biết, đó là bị lên kế hoạch, chứ không phải là kế hoạch.” Lục Cung Nghị lạnh lùng đáp, khẽ xoa vùng mi tâm đang đau nhức của mình, đứng dậy bước đến bên cạnh Mười Hai, rót cho bản thân một cốc café.
Lúc anh quay đi, nơi khóe mắt Kiều Minh Anh lăn xuống một giọt nước mắt, sau đó anh ngửa đầu uống cạn cốc café, động tác này khiến Mười Hai vô cùng kinh ngạc.
Đây là Lục Cung Nghị mà cô ta quen biết sao? Từ trước đến nay anh chưa bao giờ uống đồ lạnh hoặc đồ đã để qua đêm, yêu cầu của anh đối với cuộc sống có thể nói là vô cùng khắt khe. Nhưng người đàn ông trước mắt này lại khiến Mười Hai cảm thấy không thể nhìn thấu.
“Anh như vậy, đáng sao?” Mười Hai nhíu mày, trên gương mặt không còn nụ cười giả tạo đó nữa, mà có một chút lo lắng.
Lục Cung Nghị đặt cốc café trong tay xuống, cuối cùng cũng cảm thấy tỉnh táo không ít, có thể tiếp tục trông bên cạnh Kiều Minh Anh, anh mới từ từ ngồi xuống, nhìn gương mặt khiến anh mãi mãi cũng không thể nào quên, khẽ nói vài chữ: “Cam tâm tình nguyện.”
Cam tâm tình nguyện?
Mười Hai nắm chặt cốc café trong tay, sau đó “cạch” một tiếng, cô ta dằn mạnh cốc café xuống bàn, đập mạnh một cái lên lưng anh, một âm thanh giòn tan phát ra.
Lục Cung Nghị chỉ cảm thấy có chút đau, quay đầu lại lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ta, cảnh cáo: “Khiến cô ấy tỉnh thì cô chết chắc, đừng có quên thân phận của mình!” Tuy quan hệ giữa anh và Mười Hai không tệ, bình thường vui đùa cũng không tính là gì, nhưng nếu như cô ta quên đi thân phận của mình, vậy thì không được rồi.
Lúc này Mười Hai mới nhận ra bản thân đã làm gì, ban nãy cô ta không khống chế được, lại dám đánh anh một cái, may mà chỉ là lưng của anh, nếu như là trên mặt, e là cô ta không thể còn sống mà rời khỏi cánh cửa này.Đọc nhanh tại Vietwriter.net
“Anh như vậy, cuối cùng cũng khiến bản thân chịu tổn thương thôi, người phụ nữ này có gì tốt chứ? Tốt xấu gì tôi cũng quen biết với anh nhiều năm như vậy rồi, sao không thấy anh đối xử tốt với tôi như vậy chứ?” Mười Hai tức giận, bất bình nói, hận không thể đâm cho anh vài nhát.
Nhưng trải qua chuyện ban nãy, cô ta không dám động chạm đến anh nữa. Lục Cung Nghị lạnh nhạt nhìn cô ta, rồi quay sang nhìn Kiều Minh Anh.
Mười Hai càng cảm thấy bất mãn hơn, hận rèn sắt không thành thép, nói: “Mới quen nhau bao lâu, mà anh đã bị mê hoặc thành cái dáng vẻ này rồi!”
“Hai mươi năm, đã đủ chưa?” Giọng Lục Cung Nghị khàn khàn, không biết là đang nói chuyện với Mười Hai hay đang nói với Kiều Minh Anh: “Tôi quen biết cô ấy, đã hai mươi năm rồi.”
Câu nói này khiến Mười Hai cảm thấy kinh ngạc, theo như cô ta biết, Lục Cung Nghị quen biết với Kiều Minh Anh ở nước Anh, để mà tính ra, cũng chỉ có vài năm ngắn ngủi mà thôi.
Nhưng anh lại nói… quen với Kiều Minh Anh đã hai mươi năm rồi? Vậy chẳng lẽ anh đã quen biết người phụ nữ này từ khi cô ta còn rất nhỏ rồi sao?
“Hai người… quen nhau như thế nào?” Cuối cùng Mười Hai cũng nghiêm túc nhìn về phía Kiều Minh Anh…
Công bằng mà nói, người phụ nữ này rất đẹp, khiến người ta có một cảm giác rất tinh xảo.
“Lúc còn rất nhỏ, tôi biết cô ấy, còn cô ấy, không hề biết đến tôi.” Lục Cung Nghị nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Kiều Minh Anh, ánh mắt dịu dàng, hồi tưởng lại.
Lúc đó, anh cũng chỉ biết đến sự tồn tại của Kiều Minh Anh, chỉ là chưa từng gặp cô mà thôi.
Mãi cho đến một ngày, anh không thể kìm chế được sự tò mò trong lòng mình, mới lén nhìn Kiều Minh Anh.
Kiều Minh Anh lúc đó, rất nhỏ, chắc chỉ khoảng ba tuổi, nhưng cô lại rất nghịch ngợm, láu cá, anh tận mắt nhìn thấy chỉ vì một con chó hàng xóm ăn hiếp con mèo mà cô nuôi, không biết cô lấy ở đâu ra một cành cây, đuổi theo con chó đó. Ấn tượng đầu tiên của anh chính là, cô nhóc này rất thô lỗ nhưng anh lại nhìn thấy một mặt khác của cô.
Sau buổi trưa hôm đó, cô nép mình trong lòng mẹ, ngồi trên một cái xích đu, giống như một con mèo đáng yêu đã thu móng vuốt của mình lại, trên gương mặt là nụ cười ngọt ngào dịu dàng, đang nghe mẹ kể chuyện cho cô.
Sau đó thì sao? Sau đó anh không kìm được lòng mình, muốn tiếp cận cô, chỉ là không thể duy trì được sự bình tĩnh quá lâu, thì sự tồn tại của anh đã bị người ta phát hiện được.
“Anh đang muốn khoe khoang với tôi là hai người cùng nhau trưởng thành sao?” Mười Hai ở sau lưng anh thở dài một tiếng, khẽ lắc đầu, sau đó đi ra phía cửa: “Hi vọng sẽ có ngày anh không phải hối hận.”
Mười Hai mở cửa, cô ta ngập ngừng một lát, quay đầu lại, khẽ gọi: “Cửu.”
Lục Cung Nghị rũ mắt xuống, nhìn vào gương mặt Kiều Minh Anh, nghe thấy tiếng gọi của Mười Hai, ánh mắt anh khẽ co lại.
Có những lúc, đối với thân phận của bản thân anh vừa hận lại vừa yêu, hận là vì nó đã khiến anh phải chịu quá nhiều sự chi phối, yêu là vì nó đã khiến anh gặp được cô.
Tiếc là, Lục Cung Nghị đã không thể nói ra lời.
Anh vẫn muộn hai năm, vỏn vẹn hai năm, đã là cả đời.
Dạ Ngũ và Lê Mạc đang quỳ một gối trước mặt Lê Hiếu Nhật và Kiều Tiểu Bảo, cúi thấp đầu, hai tay nắm chặt, đợi Lê Hiếu Nhật và Kiều Tiểu Bảo đưa ra sự trừng phạt cho họ.
Lê Hiếu Nhật không ngờ, mọi chuyện lại đến bước đường này, nếu như không phải vậy, dựa vào năng lực của Lê Mạc và Dạ Ngũ, họ có thể thừa sức đưa Kiều Minh Anh trở về.
Có những lúc thật sự là do số phận, rõ ràng có thể dễ dàng tránh được tai họa, nhưng lại do một duyên cớ nào đó mà khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn, giống như tình huống hiện tại.
“Đã tìm thấy Tịnh Nguyệt chưa?” Lê Hiếu Nhật đưa tay lên xoa mi tâm, quay đầu lại, lạnh lùng hỏi.