Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 375: TÔI LÀ CHỒNG SẮP CƯỚI CỦA EM
Đó là nơi tập trung toàn bộ thế lực mạnh nhất của họ, Kiều Chấn Huy ở đó thì tuyệt đối không gặp bất kỳ nguy hiểm gì.
“Cậu Lục, cậu về rồi.” Người ở căn cứ nhìn thấy Lục Cung Nghị quay lại đều rào rào hỏi thăm anh. Có vài người đều từng là tay chân cho nhà họ Liễu đã quy tụ về dưới trướng của Dạ Cửu, chỉ là Dạ Cửu đã không còn là người kế thừa những thế lực này nữa rồi, vậy nên họ chỉ gọi anh một câu “cậu Lục” mà thôi.
Lục Cung Nghị khẽ gật đầu, vẻ mặt vẫn ôn hòa, chỉ bớt đi một chút hơi thở của nắng ấm, nhiều hơn một chút lạnh lùng khát máu.
Kiều Chấn Huy đi theo phía sau Lục Cung Nghị, không ngừng quan sát nơi này, trong đôi mắt đầy toan tính và ích kỷ của ông ta lóe lên sự tham lam.
Đây là lần đầu iều Chấn Huy đến chỗ này. Mặc dù ông ta thao túng được Lục Cung Nghị, thế nhưng lại không hề nắm rõ được thế lực của anh lớn mạnh thế nào. Mặc dù nung nấu ý định chiếm đoạt, tuy nhiên căn bản là vẫn không tìm được cơ hội nào.
Ông ta biết những người này sẽ không tùy tiện nghe lệnh của ai cả, có câu muốn bắt giặc thì phải bắt được thủ lĩnh trước, chỉ cần ông ta nắm thóp được Lục Cung Nghị thì không sợ anh không nghe lời ông ta. Chỉ cần lấy được món đồ đó, đừng nói là mấy thế lực nhỏ nhít này, có khi cả cái nước C này cũng nằm gọn trong tay ông ta ấy chứ.
“Trước mắt ông hãy ở đây vài hôm, mấy người đó sẽ không tìm ra ông đâu.” Lục Cung Nghị dẫn ông ta vào trong một căn phòng, nói giọng lạnh lùng. Mặc dù hiện tại Kiều Chấn Huy đang rất sa sút, thế nhưng ông ta lại không hề có chút vẻ biết điều của kẻ ăn nhờ ở đậu, hừ một tiếng rồi nói với Lục Cung Nghị: “Nếu cậu đã tìm được Kiều Minh Anh rồi, vậy thì hãy lo mà đem nó đến trước mặt tôi sớm đi. Lâu thế không gặp con gái rồi, tôi thật sự nhớ nó lắm đấy.”
Một tia chán ghét lóe lên trong mắt Lục Cung Nghị, rõ ràng ông ta đã biết Kiều Minh Anh không phải là con gái ruột, vậy mà nói cứ như là nhớ thật không bằng.
“Tôi đã nói rồi, hiện giờ cô ấy đang bệnh rất nặng, đợi khỏe rồi tôi sẽ tự đưa cô ấy đến đây.” Giọng điệu của anh hơi mất kiên nhẫn, không hề có chút tôn kính nào với Kiều Chấn Huy.
“Hừ, nó bị bệnh thì có liên quan gì tới tôi hả? Dù cho giờ nó chỉ còn một hơi thở cuối cùng đi nữa thì cậu cũng phải dẫn nó đến đây cho tôi!” Kiều Chấn Huy đã không thể đợi thêm được nữa, ông ta nhất định phải gặp được Kiều Minh Anh ngay lập tức, sau đó lấy món đồ kia về, nếu không thì công sức mưu tính bao nhiêu năm nay của ông sẽ tan tành mây khói cả.
“…” Lục Cung Nghị lạnh lùng nhìn ông ta không nói gì rồi rời khỏi phòng, sau đó sai người khóa cửa lại.
“Cậu Lục.” Lúc này một người chạy đến, đứng đợi bên cạnh.
“Canh chừng kỹ ông ta.” Dặn lại một câu xong, Lục Cung Nghị liền bước nhanh về phía cửa ra ngoài, giữa đường nhận được một cuộc điện thoại liền vội vàng quay trở về biệt thự. Anh nhận được điện thoại của Mười Hai, Kiều Minh Anh đã tỉnh lại rồi, hơn nữa còn bị mất trí nhớ, quên sạch toàn bộ những chuyện xảy ra trước đây, bao gồm cả… chuyện kia nữa.
Bốn tiếng sau, Lục Cung Nghị cuối cùng cũng về tới biệt thự. Lúc đứng trước cửa phòng Kiều Minh Anh, anh có hơi do dự. Anh lo lắng, sợ nhìn thấy đôi mắt của Kiều Minh Anh, sợ nhìn thấy những hoảng loạn, giận dữ, oán hận trong đó. Nhưng ngay lúc đó, cánh cửa được mở ra từ bên trong, Mười Hai bước ra nhìn thấy Lục Cung Nghị đang đứng thẫn thờ trước cửa thì giật mình: “Nhanh vậy sao? Bình thường không phải là chẳng dễ gì mới về đó sao?”
Lúc này trong lòng Lục Cung Nghị đã rối như tơ vò rồi, vốn dĩ không hề nghĩ kỹ lưỡng xem tại sao hôm nay lại giải quyết nhanh đến thế. Bình tĩnh lại rồi anh mới hỏi: “Giờ cô ấy...”
“Vừa mới tỉnh lại, anh vào không?” Mười Hai nhường đường cho anh, vốn dĩ cô đang định đi ra ngoài, lúc này do Lục Cung Nghị quay về nên cũng đành bỏ ý định này. Mặc dù trên đường về Lục Cung Nghị và Mười Hai đã bàn bạc kỹ với nhau về cách đối phó rồi, thế nhưng để đề phòng sơ sẩy, cô vẫn phải ở lại, một mặt là không để lộ sai sót làm Kiều Minh Anh nghi ngờ, mặt khác là muốn âm thầm quan sát Kiều Minh Anh.
Y thuật của Lục Cung Nghị tinh thâm, nếu như cả anh cũng tưởng Kiều Minh Anh mất trí nhớ thật thì không còn gì để nghi ngờ nữa rồi. Do dự một hồi, Lục Cung Nghị cũng bước vào phòng.
Trong phòng, Kiều Minh Anh vừa tỉnh dậy, ánh mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, nghỉ ngơi được vài ngày rồi nên cô đã phục hồi kha khá, có điều cơ thể vẫn còn rất suy nhược, ngoại trừ trong phòng này thì dường như không đi đâu nữa cả. Sắc mặt cô nhợt nhạt, mới bệnh vài ngày mà khuôn mặt nét trẻ con kia đã ốm đi nhiều rồi. Chiếc cằm nhọn và một đôi mắt ẩm ướt như hai viên ngọc đen được khảm trên khuôn mặt thanh tú, sống mũi và đôi môi anh đào xinh đẹp như tác phẩm đáng tự hào của bậc thầy sáng tạo, ở cô toát lên vẻ yếu ớt mong manh, thế mà lại càng thêm hấp dẫn.
Lúc Lục Cảnh Nghị vừa bước vào đã nhìn thấy cảnh này, Kiều Minh Anh nghiêng đầu, dựa vào cái gối mềm, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuyết bên ngoài đã ngừng rơi, trời ửng nắng chiếu vào cửa sổ và làm tan lớp tuyết trên cây để lộ ra một góc sân. Ánh nắng sau trận tuyết lớn càng thêm chói chang hơn. Tia nắng chiếu qua cửa sổ kính lớn rộng, rơi trên khuôn mặt hơi tái nhợt của Kiều Minh Anh, đó không phải là sự nhợt nhạt ốm yếu mà là sự nhợt nhạt bộc lộ từ tâm hồn. Dường như tinh thần cô chưa từng ổn lên vậy. Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Lục Cung Nghị cảm thấy đau xót, bước chân không kiềm được tiến về phía Kiều Minh Anh.
Anh còn chưa bước đến trước mặt cô, cô đã phát hiện ra sự xuất hiện của anh. Cô cảnh giác quay đầu nhìn anh. Vẻ trong sáng và hoang mang trong mắt cô khiến tim Lục Cung Nghị bỗng vui vu vơ.
Anh rất hiểu Kiều Minh Anh. Nếu bắt buộc phải dùng một mức độ nào đó để nói rõ ràng thì là anh là người chứng kiến sự trưởng thành của cô. Những suy nghĩ trong lòng cô thường biểu hiện qua ánh mắt, từ lúc anh dùng thân phận Lục Cung Nghị để tiếp cận cô ở Anh cho đến sau này, ánh mắt cô mãi luôn cương nghị và cứng rắn, chưa từng một lần chứa đựng sự yếu đuối nào cả. Mặc dù không giống cô bình thường nhưng Lục Cung Nghị dần dần bình tâm lại, Kiều Minh Anh mất trí nhớ, đây là một kết quả vô cùng tuyệt vời.
“Anh là ai?” Kiều Minh Anh lặng lẽ nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình, cô chỉ cảm thấy có chút quen quen nhưng lại không thể nhớ được đã gặp qua người này ở đâu.
“Anh là Lục Cung Nghị.” Lục Cung Nghị bước đến trước mặc cô, vẻ mặt hiền hòa cộng thêm chút dịu dàng như thể đang nhìn người mình yêu sâu đậm: “Là chồng sắp cưới của em.”
“Tôi đã nghe Mười Hai nói rồi.” Sắc mặt Kiều Minh Anh trước sau vẫn bình thản, dường như không hề hứng thú gì với sự xuất hiện của anh và con người anh nữa.
Cảnh này Lục Cung Nghị cảm thấy rất quen thuộc, không phải đây là phản ứng trong lần đầu tiên anh gặp Kiều Minh Anh đó sao. Nói câu này xong, Kiều Minh Anh liền không nói gì thêm nữa, yên tĩnh mà lãnh đạm.
“Thời tiết bên ngoài đẹp lắm, anh dẫn em ra tắm nắng nhé?” Lục Cung Nghị cũng không vội, anh là bác sĩ, vốn rất hiểu về bệnh trạng của người mất trí nhớ.
Kiều Minh Anh nhìn ra ngoài cửa sổ rồi gật đầu.
Trong sân, tuyết đã dần tan bớt, ánh nắng ấm áp tràn ngập, chỉ cần tắm nắng thôi là tâm tình đã thoải mái hơn rất nhiều.
“Cậu Lục, cậu về rồi.” Người ở căn cứ nhìn thấy Lục Cung Nghị quay lại đều rào rào hỏi thăm anh. Có vài người đều từng là tay chân cho nhà họ Liễu đã quy tụ về dưới trướng của Dạ Cửu, chỉ là Dạ Cửu đã không còn là người kế thừa những thế lực này nữa rồi, vậy nên họ chỉ gọi anh một câu “cậu Lục” mà thôi.
Lục Cung Nghị khẽ gật đầu, vẻ mặt vẫn ôn hòa, chỉ bớt đi một chút hơi thở của nắng ấm, nhiều hơn một chút lạnh lùng khát máu.
Kiều Chấn Huy đi theo phía sau Lục Cung Nghị, không ngừng quan sát nơi này, trong đôi mắt đầy toan tính và ích kỷ của ông ta lóe lên sự tham lam.
Đây là lần đầu iều Chấn Huy đến chỗ này. Mặc dù ông ta thao túng được Lục Cung Nghị, thế nhưng lại không hề nắm rõ được thế lực của anh lớn mạnh thế nào. Mặc dù nung nấu ý định chiếm đoạt, tuy nhiên căn bản là vẫn không tìm được cơ hội nào.
Ông ta biết những người này sẽ không tùy tiện nghe lệnh của ai cả, có câu muốn bắt giặc thì phải bắt được thủ lĩnh trước, chỉ cần ông ta nắm thóp được Lục Cung Nghị thì không sợ anh không nghe lời ông ta. Chỉ cần lấy được món đồ đó, đừng nói là mấy thế lực nhỏ nhít này, có khi cả cái nước C này cũng nằm gọn trong tay ông ta ấy chứ.
“Trước mắt ông hãy ở đây vài hôm, mấy người đó sẽ không tìm ra ông đâu.” Lục Cung Nghị dẫn ông ta vào trong một căn phòng, nói giọng lạnh lùng. Mặc dù hiện tại Kiều Chấn Huy đang rất sa sút, thế nhưng ông ta lại không hề có chút vẻ biết điều của kẻ ăn nhờ ở đậu, hừ một tiếng rồi nói với Lục Cung Nghị: “Nếu cậu đã tìm được Kiều Minh Anh rồi, vậy thì hãy lo mà đem nó đến trước mặt tôi sớm đi. Lâu thế không gặp con gái rồi, tôi thật sự nhớ nó lắm đấy.”
Một tia chán ghét lóe lên trong mắt Lục Cung Nghị, rõ ràng ông ta đã biết Kiều Minh Anh không phải là con gái ruột, vậy mà nói cứ như là nhớ thật không bằng.
“Tôi đã nói rồi, hiện giờ cô ấy đang bệnh rất nặng, đợi khỏe rồi tôi sẽ tự đưa cô ấy đến đây.” Giọng điệu của anh hơi mất kiên nhẫn, không hề có chút tôn kính nào với Kiều Chấn Huy.
“Hừ, nó bị bệnh thì có liên quan gì tới tôi hả? Dù cho giờ nó chỉ còn một hơi thở cuối cùng đi nữa thì cậu cũng phải dẫn nó đến đây cho tôi!” Kiều Chấn Huy đã không thể đợi thêm được nữa, ông ta nhất định phải gặp được Kiều Minh Anh ngay lập tức, sau đó lấy món đồ kia về, nếu không thì công sức mưu tính bao nhiêu năm nay của ông sẽ tan tành mây khói cả.
“…” Lục Cung Nghị lạnh lùng nhìn ông ta không nói gì rồi rời khỏi phòng, sau đó sai người khóa cửa lại.
“Cậu Lục.” Lúc này một người chạy đến, đứng đợi bên cạnh.
“Canh chừng kỹ ông ta.” Dặn lại một câu xong, Lục Cung Nghị liền bước nhanh về phía cửa ra ngoài, giữa đường nhận được một cuộc điện thoại liền vội vàng quay trở về biệt thự. Anh nhận được điện thoại của Mười Hai, Kiều Minh Anh đã tỉnh lại rồi, hơn nữa còn bị mất trí nhớ, quên sạch toàn bộ những chuyện xảy ra trước đây, bao gồm cả… chuyện kia nữa.
Bốn tiếng sau, Lục Cung Nghị cuối cùng cũng về tới biệt thự. Lúc đứng trước cửa phòng Kiều Minh Anh, anh có hơi do dự. Anh lo lắng, sợ nhìn thấy đôi mắt của Kiều Minh Anh, sợ nhìn thấy những hoảng loạn, giận dữ, oán hận trong đó. Nhưng ngay lúc đó, cánh cửa được mở ra từ bên trong, Mười Hai bước ra nhìn thấy Lục Cung Nghị đang đứng thẫn thờ trước cửa thì giật mình: “Nhanh vậy sao? Bình thường không phải là chẳng dễ gì mới về đó sao?”
Lúc này trong lòng Lục Cung Nghị đã rối như tơ vò rồi, vốn dĩ không hề nghĩ kỹ lưỡng xem tại sao hôm nay lại giải quyết nhanh đến thế. Bình tĩnh lại rồi anh mới hỏi: “Giờ cô ấy...”
“Vừa mới tỉnh lại, anh vào không?” Mười Hai nhường đường cho anh, vốn dĩ cô đang định đi ra ngoài, lúc này do Lục Cung Nghị quay về nên cũng đành bỏ ý định này. Mặc dù trên đường về Lục Cung Nghị và Mười Hai đã bàn bạc kỹ với nhau về cách đối phó rồi, thế nhưng để đề phòng sơ sẩy, cô vẫn phải ở lại, một mặt là không để lộ sai sót làm Kiều Minh Anh nghi ngờ, mặt khác là muốn âm thầm quan sát Kiều Minh Anh.
Y thuật của Lục Cung Nghị tinh thâm, nếu như cả anh cũng tưởng Kiều Minh Anh mất trí nhớ thật thì không còn gì để nghi ngờ nữa rồi. Do dự một hồi, Lục Cung Nghị cũng bước vào phòng.
Trong phòng, Kiều Minh Anh vừa tỉnh dậy, ánh mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, nghỉ ngơi được vài ngày rồi nên cô đã phục hồi kha khá, có điều cơ thể vẫn còn rất suy nhược, ngoại trừ trong phòng này thì dường như không đi đâu nữa cả. Sắc mặt cô nhợt nhạt, mới bệnh vài ngày mà khuôn mặt nét trẻ con kia đã ốm đi nhiều rồi. Chiếc cằm nhọn và một đôi mắt ẩm ướt như hai viên ngọc đen được khảm trên khuôn mặt thanh tú, sống mũi và đôi môi anh đào xinh đẹp như tác phẩm đáng tự hào của bậc thầy sáng tạo, ở cô toát lên vẻ yếu ớt mong manh, thế mà lại càng thêm hấp dẫn.
Lúc Lục Cảnh Nghị vừa bước vào đã nhìn thấy cảnh này, Kiều Minh Anh nghiêng đầu, dựa vào cái gối mềm, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuyết bên ngoài đã ngừng rơi, trời ửng nắng chiếu vào cửa sổ và làm tan lớp tuyết trên cây để lộ ra một góc sân. Ánh nắng sau trận tuyết lớn càng thêm chói chang hơn. Tia nắng chiếu qua cửa sổ kính lớn rộng, rơi trên khuôn mặt hơi tái nhợt của Kiều Minh Anh, đó không phải là sự nhợt nhạt ốm yếu mà là sự nhợt nhạt bộc lộ từ tâm hồn. Dường như tinh thần cô chưa từng ổn lên vậy. Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Lục Cung Nghị cảm thấy đau xót, bước chân không kiềm được tiến về phía Kiều Minh Anh.
Anh còn chưa bước đến trước mặt cô, cô đã phát hiện ra sự xuất hiện của anh. Cô cảnh giác quay đầu nhìn anh. Vẻ trong sáng và hoang mang trong mắt cô khiến tim Lục Cung Nghị bỗng vui vu vơ.
Anh rất hiểu Kiều Minh Anh. Nếu bắt buộc phải dùng một mức độ nào đó để nói rõ ràng thì là anh là người chứng kiến sự trưởng thành của cô. Những suy nghĩ trong lòng cô thường biểu hiện qua ánh mắt, từ lúc anh dùng thân phận Lục Cung Nghị để tiếp cận cô ở Anh cho đến sau này, ánh mắt cô mãi luôn cương nghị và cứng rắn, chưa từng một lần chứa đựng sự yếu đuối nào cả. Mặc dù không giống cô bình thường nhưng Lục Cung Nghị dần dần bình tâm lại, Kiều Minh Anh mất trí nhớ, đây là một kết quả vô cùng tuyệt vời.
“Anh là ai?” Kiều Minh Anh lặng lẽ nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình, cô chỉ cảm thấy có chút quen quen nhưng lại không thể nhớ được đã gặp qua người này ở đâu.
“Anh là Lục Cung Nghị.” Lục Cung Nghị bước đến trước mặc cô, vẻ mặt hiền hòa cộng thêm chút dịu dàng như thể đang nhìn người mình yêu sâu đậm: “Là chồng sắp cưới của em.”
“Tôi đã nghe Mười Hai nói rồi.” Sắc mặt Kiều Minh Anh trước sau vẫn bình thản, dường như không hề hứng thú gì với sự xuất hiện của anh và con người anh nữa.
Cảnh này Lục Cung Nghị cảm thấy rất quen thuộc, không phải đây là phản ứng trong lần đầu tiên anh gặp Kiều Minh Anh đó sao. Nói câu này xong, Kiều Minh Anh liền không nói gì thêm nữa, yên tĩnh mà lãnh đạm.
“Thời tiết bên ngoài đẹp lắm, anh dẫn em ra tắm nắng nhé?” Lục Cung Nghị cũng không vội, anh là bác sĩ, vốn rất hiểu về bệnh trạng của người mất trí nhớ.
Kiều Minh Anh nhìn ra ngoài cửa sổ rồi gật đầu.
Trong sân, tuyết đã dần tan bớt, ánh nắng ấm áp tràn ngập, chỉ cần tắm nắng thôi là tâm tình đã thoải mái hơn rất nhiều.
Bình luận facebook