Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-384
CHƯƠNG 384: CẬU BÉ LÀ VỆ SĨ NHỎ CỦA MẸ
CHƯƠNG 384: CẬU BÉ LÀ VỆ SĨ NHỎ CỦA MẸ
Anh đã dẫn không ít người tới đây, thậm chí còn nhiều hơn những người xuất hiện tại đây.
Nếu đã như vậy, e là hôm nay bọn anh muốn rời đây sẽ...
Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Lục Cung Nghị đã dứt khoát một tay bóp cổ Kiều Minh Anh, một tay giữ chặt vai cô, ánh mắt nhìn Lê Hiếu Nhật cũng dần trở nên ác liệt: “Nếu anh không muốn cô ấy xảy ra chuyện thì thả chúng tôi ra mau.”
Sắc mặt Mười Hai cũng không tốt, lần này bọn họ đều dẫn những tinh anh tới đây, nếu thật sự bị Lê Hiếu Nhật giải quyết sạch sẽ, vậy thì bọn họ cứ đợi anh ta cho một cái tát thật mạnh đi.
Nhưng có lá bài Kiều Minh Anh ở đây, chắc chắn Lê Hiếu Nhật sẽ không dám làm loạn.
“Ông đây ngứa mắt nhất là hạng người cặn bã như anh đó, anh, để em bắn anh ta một phát đi.”
Đặng Chiến dẫn một đội quân đứng sau Lê Hiếu Nhật, lúc thấy Lục Cung Nghị dùng Kiều Minh Anh để uy hiếp Lê Hiếu Nhật thì nhất thời mất bình tĩnh.
Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng, Lục Cung Nghị không khỏi siết chặt bàn tay đang bóp cổ Kiều Minh Anh, mặt cô đỏ bừng, đã xuất hiện tình trạng thiếu dưỡng khí rồi.
Lê Hiếu Nhật mím chặt môi mỏng, thấy mặt Kiều Minh Anh đã đỏ bừng đến mức sắp không nhịn được nữa, cuối cùng vẫn lạnh lùng thốt ra mấy chữ: “Để bọn họ đi đi.”
“Anh...” Đặng Chiến không nuốt trôi cục tức này, từ khi nào bọn họ lại bị uy hiếp thế này chứ? Ai dám uy hiếp Lê Hiếu Nhật như vậy? Nếu có thì chỉ sợ người đó đã biến mất khỏi thế giới này.
Lê Hiếu Nhật lạnh lùng nhìn anh ta, lúc này Đặng Chiến mới ngậm miệng lại, miễn cưỡng làm một động tác bảo người của mình rút lui, mắt thấy Lục Cung Nghị cưỡng ép Kiều Minh Anh rời khỏi vòng vây, bước lên con thuyền đã sớm neo đậu bên bến cảng.
Đến khi chiếc thuyền rời khỏi tầm mắt của bọn họ, Lục Cung Nghị mới từ từ buông lỏng bàn tay đang bóp chặt cổ Kiều Minh Anh, không dễ gì Kiều Minh Anh mới hít thở bầu không khí trong lành, người cô xụi lơ ngồi xuống sàn, rồi xoa chiếc cổ của mình, mắt cũng hơi đỏ lên, cô suýt chết ngộp rồi.
Lục Cung Nghị cũng nhận ra mình dùng quá sức, nên vội vàng ngồi xuống nhìn cô lo lắng: “Xin lỗi Minh Anh, lúc nãy anh không cố ý đâu...”
“Lúc nãy anh đã làm gì tôi?” Kiều Minh Anh hồi thần lại, giờ mới nghĩ tới cảnh tượng ban nãy, khi cô nghe thấy giọng nói của Lục Cung Nghị đã bất giác mở miệng, nói ra những lời trái lương tâm.
Cảm giác không thể kiểm soát quyền chủ động cơ thể mình thật khiến người khác cảm thấy đáng sợ.
Cô biết Lục Cung Nghị có tài trong y thuật, chẳng lẽ... lúc nãy anh ta đã dùng thứ gì đó để khống chế cô ư?
Lục Cung Nghị mỉm cười, dìu cô đứng dậy rồi phủi bụi trên đồ cô, lúc này mới lạnh nhạt nói: “Anh đã thôi miên em.”
Thôi miên ư?!
Kiều Minh Anh sửng sốt, Lục Cung Nghị còn biết thôi miên ư, vậy chẳng phải mỗi lần anh thôi miên cô, cô đều làm ra những chuyện trái với mong muốn của cô ư?
Kiều Minh Anh thu hồi vẻ lo lắng trong ánh mắt, rồi mới ngẩng đầu nhìn anh: “Tôi đã đưa đồ cho anh rồi, sao anh còn dẫn tôi lên đây?”
“Em cũng nhìn thấy tình huống lúc đó rồi đấy, anh cũng chỉ bất đắc dĩ mới làm thế thôi.” Lục Cung Nghị nở nụ cười rất nhạt, định vươn tay vuốt tóc cô, nhưng bị cô né tránh.
Kiều Minh Anh giả vờ không nhìn thấy ánh mắt đau thương của anh, rồi mím môi nói: “Nếu y thuật của anh tốt như vậy, tôi hy vọng anh có thể cố gắng để tôi khôi phục trí nhớ.”
“Được.” Anh đồng ý rất dứt khoát.
Nhưng việc Kiều Minh Anh mất trí nhớ, đã làm anh vui mừng không kịp, sao có thể tự đào hố để cô khôi phục trí nhớ chứ?
Từ khi Kiều Minh Anh mang Bí Giới ra bến cảng để gặp mặt anh, Lục Cung Nghị chưa từng nghĩ tới việc sẽ thả cô về, cũng không muốn giúp cô tìm lại ký ức.
Lúc này Kiều Minh Anh mới thoáng yên tâm, rồi đi theo Mười Hai vào cabin nghỉ ngơi.
Lục Cung Nghị và Mười Hai đã buông lỏng cảnh giác với Kiều Minh Anh, dẫn cô đi tới thế lực đóng quân, cũng chính là nơi mà Kiều Chấn Huy đang ở.
Vị trí nơi đóng quân này bí ẩn, nếu không có trí nhớ siêu phàm thì hoàn toàn không nhớ được đường đi, ngay cả Kiều Minh Anh cũng chỉ nhớ được phương hướng con đường này, chứ không nhớ rõ cụ thể.
Mười Hai rời đi một lúc rồi quay lại ngay, lúc quay lại, vẻ mặt cô ta hơi hốt hoảng: “Cô ta không thể chịu đựng thêm nữa, nhưng Kiều Chấn Huy vẫn chưa sai người mang thuốc tới.”
Ánh mắt Lục Cung Nghị bỗng lạnh lẽo, rồi dẫn Kiều Minh Anh đi về phía trước, bước chân rất vội vàng.
Lục Cung Nghị đá văng cánh cửa trước mặt, rồi vội vàng đi vào, thấy người bên trong đang thưởng thức trà với dáng vẻ nhàn nhã, không hề cảm thấy nghi ngờ khi anh đột ngột xông vào đây, chỉ có ánh mắt là hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Kiều Minh Anh.
“Cậu có mang đồ đến chứ?” Kiều Chấn Huy rất thẳng thắn, không hề nói lòng vòng, mà nói thẳng ra dã tâm của mình.
Sắc mặt Lục Cung Nghị thầm trầm, ném đồ tới trước mặt Kiều Chấn Huy: “Đồ ông cần đó, giờ ông có thể đưa cho tôi hộp thuốc cuối cùng rồi chứ?”
Kiều Chấn Huy nhìn món đồ trên bàn, rồi đặt tách trà trong tay xuống ngay, sau đó cẩn thận cầm chiếc nhẫn đó lên, ánh mắt lóe lên vẻ tham lam khôn khéo.
Đây chính là Bí Giới.
Kiều Chấn Huy khoa trương lấy kính lúp ra xem, cố gắng nhìn ra hình dáng của Bí Giới mà trước giờ ông ta chưa từng nhìn thấy.
Lục Cung Nghị nhìn Bí Giới trong tay ông ta với vẻ mặt hơi đau thương, nhất thời cảm thấy trong lòng rối loạn.
Nếu không phải vì ông ta, chỉ sợ hôm nay anh sẽ không đi tới bước này, anh sẽ giống như những gì cô cả đã nói, ở bên cạnh Kiều Minh Anh để bảo vệ cô, nếu không phải lần đó anh lén lút đi gặp bọn họ, rồi bị Kiều Chấn Huy phát hiện, thì anh đã không bị ông ta tóm lấy nhược điểm.
Anh không chỉ làm trái ý nguyện của cô cả, mà còn giao món đồ quan trọng nhất của nhà họ Liễu vào tay kẻ địch, một ngày nào đó khi anh chết đi, anh phải đối mặt với cô cả và người nhà họ Liễu thế nào đây?
“Liệu đây có phải đồ giả không?” Kiều Chấn Huy đặt kính lúp xuống, rồi ước lượng chiếc nhẫn trong tay, trọng lượng cũng đủ rồi đó, nhưng ông không biết rốt cuộc chiếc nhẫn này là thật hay giả.
“Ông không muốn lấy thì có thể trả lại cho tôi.” Trên mặt Lung Cung Nghị hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn, định vươn tay lấy Bí Giới về.
Kiều Chấn Huy nhanh tay né tránh bàn tay của anh, trên mặt hiện rõ vẻ tham lam, nhìn Bí Giới trong tay vui vẻ tới mức sắp không ngậm miệng lại được.
“Của cậu đó.”
Kiều Chấn Huy lấy một chiếc hộp trong ngăn kéo ra đưa cho anh: “Đây là chiếc hộp cuối cùng rồi.”
Vẻ mặt Lục Cung Nghị hơi thả lỏng, mở chiếc hộp ra kiểm tra, xác nhận rằng bên trong đúng là loại thuốc đó, đây đã là lần cuối cùng rồi.
Kiều Minh Anh đứng cạnh Lục Cung Nghị, giờ Kiều Chấn Huy đã bị quyền lợi nắm trong tay làm cho mờ mắt, hoàn toàn quên mất rằng nơi này vẫn còn Kiều Minh Anh.
Lục Cung Nghị và Kiều Minh Anh đi xuống một căn phòng dưới tầng hầm, trong phòng rất tối, tầng hầm chỉ có một cửa sổ thông gió rất nhỏ, một tia sáng cũng không thể lọt qua.
Thấy Lục Cung Nghị đi vào, Kiều Minh Anh tìm thấy công tắc cạnh cửa, rồi bật lên, cả căn phòng bỗng chốc bừng sáng như ban ngày.
Căn phòng đã sáng lên, giờ Kiều Minh Anh mới bắt đầu quan sát nơi này, cả căn phòng này đều được trang trí theo phong cách Châu Âu, với tông màu chủ đạo là màu tím nhạt, hai bên giường cũng được chạm nổi hình hoa oải hương, có thể nhìn ra chắc chắn chủ nhân của phòng này là người yếu ớt nhiều bệnh tật.
Ngọn lửa đó dần dần nhỏ lại, chỉ còn lại mấy mảnh vỡ còn sót lại của chiếc thuyền là đang cháy, cực kỳ chói mắt.
Anh vẫn không nổi lên mặt biển, sau khi anh dừng lại chưa được bao lâu, thì Lê Tiến Dũng đã ném xuống một chiếc xuồng kayak từ trên trực thăng, giờ anh đang đứng trên thuyền, cả người ướt đẫm, nghênh đón gió lạnh với dáng vẻ cao ngạo.
Gió biển pha lẫn mùi khét khi chiếc thuyền bị nổ thổi tới, rất hăng mũi, nhưng Lê Hiếu Nhật lại giống như người không hề cảm nhận được gì.
Đôi mắt đen đó phản chiếu lại ánh lửa và mặt biển sâu lắng, như đang hòa thành một màu đỏ, khí thế toàn thân cũng từ sự lạnh lẽo chuyển sang tuyệt vọng, rồi dần dần lan ra không khí.
Lê Tiến Dũng liên hệ với đơn vị trại huấn luyện, cử ra ba chiếc trực thăng, lúc này Dạ Nhất và Dạ Thất cũng chạy tới đây, rồi lần lượt gia nhập vào đội ngũ tìm kiếm.
Kiều Tiểu Bảo không cần sự trợ giúp của bất kỳ ai, buông thang dây từ trên trực thăng xuống, rồi trèo xuống chiếc xuồng kayak của Lê Hiếu Nhật, sau đó đi tới gần anh.
“Ba...” Kiều Tiểu Bảo mở miệng gọi, nhìn bóng lưng tuyệt vọng đau khổ của Lê Hiếu Nhật, mắt bé hơi thấy chua xót.
Lê Hiếu Nhật không biết mình đã đứng bao lâu, chỉ cảm thấy toàn bộ ánh sáng trong cuộc đời mình đều bị nhấn chìm tại đây, đến khi bên tai vang lên giọng nói mềm mại của Kiều Tiểu Bảo, anh mới bừng tỉnh lại.
Anh thấy Kiều Tiểu Bảo đang đứng trước mặt mình với đôi mắt đỏ hoe, nhưng kiên cường không rơi nước mắt, cũng không ầm ĩ, đã chạm đến một góc nào đó trong tim anh, nhất thời làm tim anh trở nên mềm nhũn.
Anh ngồi xổm xuống, ôm lấy cơ thể mềm mại nhỏ bé của Kiều Tiểu Bảo, không biết anh đang tự an ủi mình hay an ủi cậu bé nữa: “Ngoan nào, chắc chắn mẹ của con sẽ không xảy ra chuyện, sao cô ấy nỡ bỏ lại ba và cục cưng chứ.”
Giọng nói anh trầm thấp, còn có chút khàn khàn, anh ôm chặt Kiều Tiểu Bảo, rồi vỗ nhẹ vào lưng cậu bé, Kiều Tiểu Bảo cũng học theo anh, vỗ nhẹ vào lưng anh.
“Ba, chắc chắn mẹ sẽ không sao, bởi vì mẹ biết ba và con đều đang đợi mẹ...”
Nói xong, Kiều Tiểu Bảo chỉ cảm thấy mắt mình cực kỳ chua xót.
Trước giờ Kiều Tiểu Bảo không phải người dễ khóc, cho dù là lúc ở Anh, cậu bé bị mấy người đó ức hiếp, rồi bị bạn học chê cười, nhưng cậu bé chưa từng rơi một giọt nước mắt.
Cho dù là lúc cậu bé bất cẩn bị thương, hay bị ngã ở chỗ nào đó trong lúc huấn luyện với mấy người Dạ Nhất, cậu bé cũng không khóc lóc hay kêu ca gì, luôn nở nụ cười mềm mại đáng yêu khi đứng trước mặt Kiều Minh Anh.
Bởi vì Kiều Tiểu Bảo biết, Kiều Minh Anh thích dáng vẻ mềm mại đáng yêu khi cậu bé cười nhất, nghe nói, bởi vì hồi bé ba không thường xuyên cười, nên khi nhìn thấy cậu bé cười, sẽ giống như nhìn thấy ba đang cười khi còn bé.
Ba còn nói, cậu bé là vệ sĩ nhỏ của mẹ, những lúc ba không có ở nhà, hoặc chỉ có một mình mẹ, thì bé phải bảo vệ mẹ, không được để mẹ chịu bất kỳ tổn thương nào.
Nhưng giờ Kiều Tiểu Bảo thật sự rất muốn khóc, cho dù cậu bé có nở nụ cười mềm mại đáng yêu mà mẹ thích nhất thì mẹ cũng không nhìn thấy, nhưng chí ít cậu bé vẫn luôn ghi nhớ những lời cô từng nói.
Bây giờ dù cho cậu bé có cười mềm mại đáng yêu đến cỡ nào, thì mẹ cũng không nhìn thấy.
Kiều Tiểu Bảo rất muốn nở nụ cười mềm mại đáng yêu, như lúc cậu bé hay cười trước mặt Kiều Minh Anh, nhưng khóe miệng cậu bé càng nâng lên, thì nước mắt càng chảy xuống.
Từng giọt nước mắt rơi trên bả vai Lê Hiếu Nhật, rồi nhanh chóng biến mất theo gió biển.
Bé phải cười, cậu bé rất muốn cười như lúc trước, rất muốn để mẹ nhìn thấy, nhưng giờ cậu bé không chỉ không cười được, mà còn rất muốn khóc.
Kiều Quân Minh, mày thật hèn nhát!
“Cậu chủ, có một người vẫn còn sống, mặc dù không bị chôn thây trong biển lửa, nhưng trên người có rất nhiều vết bỏng, hiện đang hôn mê.” Đội trưởng phân đội trong trại huấn luyện chèo một chiếc xuồng kayak tới cạnh Lê Hiếu Nhật, rồi báo cáo.
Rõ ràng đôi mắt đen của Lê Hiếu Nhật hơi sáng lên, giọng nói cũng mang theo sự run rẩy không thể kiềm chế, nhưng vẫn lạnh lùng quyết đoán: “Nhất định phải cứu sống anh ta! Nếu không cứu sống được, thì mấy cậu cứ mang đầu đến gặp tôi.”
Cơ thể đội trưởng phân đội run lên, bị khí thế trên người Lê Hiếu Nhật chấn động, rồi mở miệng ngay: “Vâng!”
Cuối cùng chỉ tìm ra được một người may mắn sống sót, còn những người khác trên thuyền đều bị thiêu thành tro, ngay cả hài cốt cũng không nhìn thấy.
Mặc dù biết tỷ lệ Kiều Minh Anh có thể sống sót là rất thấp, nhưng Lê Hiếu Nhật vẫn không muốn từ bỏ khả năng này, nói không chừng, cô đã nhảy ra khỏi thuyền trước khi xảy ra vụ nổ.
Lúc Kiều Tiểu Bảo nghe thấy tin tức này thì trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, rồi nhận ra điều bất thường ngay.
“Ba, sao chiếc thuyền này lại tự nổ thế? Chẳng lẽ mấy người trên thuyền ngốc đến mức tự nổ chết mình sao?”
Hơn nữa lúc chiếc thuyền này nổ, đã phát ra ba tiếng vang, điều này chứng tỏ có ba nơi cùng phát nổ, nếu không phải đã chuẩn bị từ trước, sao lại trùng hợp đến thế chứ?”
“Chỉ sợ trên thuyền vẫn còn người khác nữa, những chuyện này chỉ có thể đợi người kia tỉnh lại rồi hỏi sau.”
Lê Hiếu Nhật đứng dậy, hơi thở tuyệt vọng chán nản trên người đã thu lại hết mức rồi, anh nhìn xác của chiếc thuyền, hai tay đang buông xuôi bỗng siết chặt.
“Các cậu nhất định phải điều tra ra chủ mưu đứng sau vụ này cho tôi!” Trong gió biển, giọng anh lạnh lẽo như tia chớp xé rách vẻ ngoài yên tĩnh, tràn đầy tàn bạo và lạnh lẽo, làm người khác cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.
“Vâng thưa cậu chủ!” Đội trưởng phân đội đâu dám do dự, vội đồng ý rồi rời đi làm việc ngay.
CHƯƠNG 384: CẬU BÉ LÀ VỆ SĨ NHỎ CỦA MẸ
Anh đã dẫn không ít người tới đây, thậm chí còn nhiều hơn những người xuất hiện tại đây.
Nếu đã như vậy, e là hôm nay bọn anh muốn rời đây sẽ...
Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Lục Cung Nghị đã dứt khoát một tay bóp cổ Kiều Minh Anh, một tay giữ chặt vai cô, ánh mắt nhìn Lê Hiếu Nhật cũng dần trở nên ác liệt: “Nếu anh không muốn cô ấy xảy ra chuyện thì thả chúng tôi ra mau.”
Sắc mặt Mười Hai cũng không tốt, lần này bọn họ đều dẫn những tinh anh tới đây, nếu thật sự bị Lê Hiếu Nhật giải quyết sạch sẽ, vậy thì bọn họ cứ đợi anh ta cho một cái tát thật mạnh đi.
Nhưng có lá bài Kiều Minh Anh ở đây, chắc chắn Lê Hiếu Nhật sẽ không dám làm loạn.
“Ông đây ngứa mắt nhất là hạng người cặn bã như anh đó, anh, để em bắn anh ta một phát đi.”
Đặng Chiến dẫn một đội quân đứng sau Lê Hiếu Nhật, lúc thấy Lục Cung Nghị dùng Kiều Minh Anh để uy hiếp Lê Hiếu Nhật thì nhất thời mất bình tĩnh.
Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng, Lục Cung Nghị không khỏi siết chặt bàn tay đang bóp cổ Kiều Minh Anh, mặt cô đỏ bừng, đã xuất hiện tình trạng thiếu dưỡng khí rồi.
Lê Hiếu Nhật mím chặt môi mỏng, thấy mặt Kiều Minh Anh đã đỏ bừng đến mức sắp không nhịn được nữa, cuối cùng vẫn lạnh lùng thốt ra mấy chữ: “Để bọn họ đi đi.”
“Anh...” Đặng Chiến không nuốt trôi cục tức này, từ khi nào bọn họ lại bị uy hiếp thế này chứ? Ai dám uy hiếp Lê Hiếu Nhật như vậy? Nếu có thì chỉ sợ người đó đã biến mất khỏi thế giới này.
Lê Hiếu Nhật lạnh lùng nhìn anh ta, lúc này Đặng Chiến mới ngậm miệng lại, miễn cưỡng làm một động tác bảo người của mình rút lui, mắt thấy Lục Cung Nghị cưỡng ép Kiều Minh Anh rời khỏi vòng vây, bước lên con thuyền đã sớm neo đậu bên bến cảng.
Đến khi chiếc thuyền rời khỏi tầm mắt của bọn họ, Lục Cung Nghị mới từ từ buông lỏng bàn tay đang bóp chặt cổ Kiều Minh Anh, không dễ gì Kiều Minh Anh mới hít thở bầu không khí trong lành, người cô xụi lơ ngồi xuống sàn, rồi xoa chiếc cổ của mình, mắt cũng hơi đỏ lên, cô suýt chết ngộp rồi.
Lục Cung Nghị cũng nhận ra mình dùng quá sức, nên vội vàng ngồi xuống nhìn cô lo lắng: “Xin lỗi Minh Anh, lúc nãy anh không cố ý đâu...”
“Lúc nãy anh đã làm gì tôi?” Kiều Minh Anh hồi thần lại, giờ mới nghĩ tới cảnh tượng ban nãy, khi cô nghe thấy giọng nói của Lục Cung Nghị đã bất giác mở miệng, nói ra những lời trái lương tâm.
Cảm giác không thể kiểm soát quyền chủ động cơ thể mình thật khiến người khác cảm thấy đáng sợ.
Cô biết Lục Cung Nghị có tài trong y thuật, chẳng lẽ... lúc nãy anh ta đã dùng thứ gì đó để khống chế cô ư?
Lục Cung Nghị mỉm cười, dìu cô đứng dậy rồi phủi bụi trên đồ cô, lúc này mới lạnh nhạt nói: “Anh đã thôi miên em.”
Thôi miên ư?!
Kiều Minh Anh sửng sốt, Lục Cung Nghị còn biết thôi miên ư, vậy chẳng phải mỗi lần anh thôi miên cô, cô đều làm ra những chuyện trái với mong muốn của cô ư?
Kiều Minh Anh thu hồi vẻ lo lắng trong ánh mắt, rồi mới ngẩng đầu nhìn anh: “Tôi đã đưa đồ cho anh rồi, sao anh còn dẫn tôi lên đây?”
“Em cũng nhìn thấy tình huống lúc đó rồi đấy, anh cũng chỉ bất đắc dĩ mới làm thế thôi.” Lục Cung Nghị nở nụ cười rất nhạt, định vươn tay vuốt tóc cô, nhưng bị cô né tránh.
Kiều Minh Anh giả vờ không nhìn thấy ánh mắt đau thương của anh, rồi mím môi nói: “Nếu y thuật của anh tốt như vậy, tôi hy vọng anh có thể cố gắng để tôi khôi phục trí nhớ.”
“Được.” Anh đồng ý rất dứt khoát.
Nhưng việc Kiều Minh Anh mất trí nhớ, đã làm anh vui mừng không kịp, sao có thể tự đào hố để cô khôi phục trí nhớ chứ?
Từ khi Kiều Minh Anh mang Bí Giới ra bến cảng để gặp mặt anh, Lục Cung Nghị chưa từng nghĩ tới việc sẽ thả cô về, cũng không muốn giúp cô tìm lại ký ức.
Lúc này Kiều Minh Anh mới thoáng yên tâm, rồi đi theo Mười Hai vào cabin nghỉ ngơi.
Lục Cung Nghị và Mười Hai đã buông lỏng cảnh giác với Kiều Minh Anh, dẫn cô đi tới thế lực đóng quân, cũng chính là nơi mà Kiều Chấn Huy đang ở.
Vị trí nơi đóng quân này bí ẩn, nếu không có trí nhớ siêu phàm thì hoàn toàn không nhớ được đường đi, ngay cả Kiều Minh Anh cũng chỉ nhớ được phương hướng con đường này, chứ không nhớ rõ cụ thể.
Mười Hai rời đi một lúc rồi quay lại ngay, lúc quay lại, vẻ mặt cô ta hơi hốt hoảng: “Cô ta không thể chịu đựng thêm nữa, nhưng Kiều Chấn Huy vẫn chưa sai người mang thuốc tới.”
Ánh mắt Lục Cung Nghị bỗng lạnh lẽo, rồi dẫn Kiều Minh Anh đi về phía trước, bước chân rất vội vàng.
Lục Cung Nghị đá văng cánh cửa trước mặt, rồi vội vàng đi vào, thấy người bên trong đang thưởng thức trà với dáng vẻ nhàn nhã, không hề cảm thấy nghi ngờ khi anh đột ngột xông vào đây, chỉ có ánh mắt là hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Kiều Minh Anh.
“Cậu có mang đồ đến chứ?” Kiều Chấn Huy rất thẳng thắn, không hề nói lòng vòng, mà nói thẳng ra dã tâm của mình.
Sắc mặt Lục Cung Nghị thầm trầm, ném đồ tới trước mặt Kiều Chấn Huy: “Đồ ông cần đó, giờ ông có thể đưa cho tôi hộp thuốc cuối cùng rồi chứ?”
Kiều Chấn Huy nhìn món đồ trên bàn, rồi đặt tách trà trong tay xuống ngay, sau đó cẩn thận cầm chiếc nhẫn đó lên, ánh mắt lóe lên vẻ tham lam khôn khéo.
Đây chính là Bí Giới.
Kiều Chấn Huy khoa trương lấy kính lúp ra xem, cố gắng nhìn ra hình dáng của Bí Giới mà trước giờ ông ta chưa từng nhìn thấy.
Lục Cung Nghị nhìn Bí Giới trong tay ông ta với vẻ mặt hơi đau thương, nhất thời cảm thấy trong lòng rối loạn.
Nếu không phải vì ông ta, chỉ sợ hôm nay anh sẽ không đi tới bước này, anh sẽ giống như những gì cô cả đã nói, ở bên cạnh Kiều Minh Anh để bảo vệ cô, nếu không phải lần đó anh lén lút đi gặp bọn họ, rồi bị Kiều Chấn Huy phát hiện, thì anh đã không bị ông ta tóm lấy nhược điểm.
Anh không chỉ làm trái ý nguyện của cô cả, mà còn giao món đồ quan trọng nhất của nhà họ Liễu vào tay kẻ địch, một ngày nào đó khi anh chết đi, anh phải đối mặt với cô cả và người nhà họ Liễu thế nào đây?
“Liệu đây có phải đồ giả không?” Kiều Chấn Huy đặt kính lúp xuống, rồi ước lượng chiếc nhẫn trong tay, trọng lượng cũng đủ rồi đó, nhưng ông không biết rốt cuộc chiếc nhẫn này là thật hay giả.
“Ông không muốn lấy thì có thể trả lại cho tôi.” Trên mặt Lung Cung Nghị hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn, định vươn tay lấy Bí Giới về.
Kiều Chấn Huy nhanh tay né tránh bàn tay của anh, trên mặt hiện rõ vẻ tham lam, nhìn Bí Giới trong tay vui vẻ tới mức sắp không ngậm miệng lại được.
“Của cậu đó.”
Kiều Chấn Huy lấy một chiếc hộp trong ngăn kéo ra đưa cho anh: “Đây là chiếc hộp cuối cùng rồi.”
Vẻ mặt Lục Cung Nghị hơi thả lỏng, mở chiếc hộp ra kiểm tra, xác nhận rằng bên trong đúng là loại thuốc đó, đây đã là lần cuối cùng rồi.
Kiều Minh Anh đứng cạnh Lục Cung Nghị, giờ Kiều Chấn Huy đã bị quyền lợi nắm trong tay làm cho mờ mắt, hoàn toàn quên mất rằng nơi này vẫn còn Kiều Minh Anh.
Lục Cung Nghị và Kiều Minh Anh đi xuống một căn phòng dưới tầng hầm, trong phòng rất tối, tầng hầm chỉ có một cửa sổ thông gió rất nhỏ, một tia sáng cũng không thể lọt qua.
Thấy Lục Cung Nghị đi vào, Kiều Minh Anh tìm thấy công tắc cạnh cửa, rồi bật lên, cả căn phòng bỗng chốc bừng sáng như ban ngày.
Căn phòng đã sáng lên, giờ Kiều Minh Anh mới bắt đầu quan sát nơi này, cả căn phòng này đều được trang trí theo phong cách Châu Âu, với tông màu chủ đạo là màu tím nhạt, hai bên giường cũng được chạm nổi hình hoa oải hương, có thể nhìn ra chắc chắn chủ nhân của phòng này là người yếu ớt nhiều bệnh tật.
Ngọn lửa đó dần dần nhỏ lại, chỉ còn lại mấy mảnh vỡ còn sót lại của chiếc thuyền là đang cháy, cực kỳ chói mắt.
Anh vẫn không nổi lên mặt biển, sau khi anh dừng lại chưa được bao lâu, thì Lê Tiến Dũng đã ném xuống một chiếc xuồng kayak từ trên trực thăng, giờ anh đang đứng trên thuyền, cả người ướt đẫm, nghênh đón gió lạnh với dáng vẻ cao ngạo.
Gió biển pha lẫn mùi khét khi chiếc thuyền bị nổ thổi tới, rất hăng mũi, nhưng Lê Hiếu Nhật lại giống như người không hề cảm nhận được gì.
Đôi mắt đen đó phản chiếu lại ánh lửa và mặt biển sâu lắng, như đang hòa thành một màu đỏ, khí thế toàn thân cũng từ sự lạnh lẽo chuyển sang tuyệt vọng, rồi dần dần lan ra không khí.
Lê Tiến Dũng liên hệ với đơn vị trại huấn luyện, cử ra ba chiếc trực thăng, lúc này Dạ Nhất và Dạ Thất cũng chạy tới đây, rồi lần lượt gia nhập vào đội ngũ tìm kiếm.
Kiều Tiểu Bảo không cần sự trợ giúp của bất kỳ ai, buông thang dây từ trên trực thăng xuống, rồi trèo xuống chiếc xuồng kayak của Lê Hiếu Nhật, sau đó đi tới gần anh.
“Ba...” Kiều Tiểu Bảo mở miệng gọi, nhìn bóng lưng tuyệt vọng đau khổ của Lê Hiếu Nhật, mắt bé hơi thấy chua xót.
Lê Hiếu Nhật không biết mình đã đứng bao lâu, chỉ cảm thấy toàn bộ ánh sáng trong cuộc đời mình đều bị nhấn chìm tại đây, đến khi bên tai vang lên giọng nói mềm mại của Kiều Tiểu Bảo, anh mới bừng tỉnh lại.
Anh thấy Kiều Tiểu Bảo đang đứng trước mặt mình với đôi mắt đỏ hoe, nhưng kiên cường không rơi nước mắt, cũng không ầm ĩ, đã chạm đến một góc nào đó trong tim anh, nhất thời làm tim anh trở nên mềm nhũn.
Anh ngồi xổm xuống, ôm lấy cơ thể mềm mại nhỏ bé của Kiều Tiểu Bảo, không biết anh đang tự an ủi mình hay an ủi cậu bé nữa: “Ngoan nào, chắc chắn mẹ của con sẽ không xảy ra chuyện, sao cô ấy nỡ bỏ lại ba và cục cưng chứ.”
Giọng nói anh trầm thấp, còn có chút khàn khàn, anh ôm chặt Kiều Tiểu Bảo, rồi vỗ nhẹ vào lưng cậu bé, Kiều Tiểu Bảo cũng học theo anh, vỗ nhẹ vào lưng anh.
“Ba, chắc chắn mẹ sẽ không sao, bởi vì mẹ biết ba và con đều đang đợi mẹ...”
Nói xong, Kiều Tiểu Bảo chỉ cảm thấy mắt mình cực kỳ chua xót.
Trước giờ Kiều Tiểu Bảo không phải người dễ khóc, cho dù là lúc ở Anh, cậu bé bị mấy người đó ức hiếp, rồi bị bạn học chê cười, nhưng cậu bé chưa từng rơi một giọt nước mắt.
Cho dù là lúc cậu bé bất cẩn bị thương, hay bị ngã ở chỗ nào đó trong lúc huấn luyện với mấy người Dạ Nhất, cậu bé cũng không khóc lóc hay kêu ca gì, luôn nở nụ cười mềm mại đáng yêu khi đứng trước mặt Kiều Minh Anh.
Bởi vì Kiều Tiểu Bảo biết, Kiều Minh Anh thích dáng vẻ mềm mại đáng yêu khi cậu bé cười nhất, nghe nói, bởi vì hồi bé ba không thường xuyên cười, nên khi nhìn thấy cậu bé cười, sẽ giống như nhìn thấy ba đang cười khi còn bé.
Ba còn nói, cậu bé là vệ sĩ nhỏ của mẹ, những lúc ba không có ở nhà, hoặc chỉ có một mình mẹ, thì bé phải bảo vệ mẹ, không được để mẹ chịu bất kỳ tổn thương nào.
Nhưng giờ Kiều Tiểu Bảo thật sự rất muốn khóc, cho dù cậu bé có nở nụ cười mềm mại đáng yêu mà mẹ thích nhất thì mẹ cũng không nhìn thấy, nhưng chí ít cậu bé vẫn luôn ghi nhớ những lời cô từng nói.
Bây giờ dù cho cậu bé có cười mềm mại đáng yêu đến cỡ nào, thì mẹ cũng không nhìn thấy.
Kiều Tiểu Bảo rất muốn nở nụ cười mềm mại đáng yêu, như lúc cậu bé hay cười trước mặt Kiều Minh Anh, nhưng khóe miệng cậu bé càng nâng lên, thì nước mắt càng chảy xuống.
Từng giọt nước mắt rơi trên bả vai Lê Hiếu Nhật, rồi nhanh chóng biến mất theo gió biển.
Bé phải cười, cậu bé rất muốn cười như lúc trước, rất muốn để mẹ nhìn thấy, nhưng giờ cậu bé không chỉ không cười được, mà còn rất muốn khóc.
Kiều Quân Minh, mày thật hèn nhát!
“Cậu chủ, có một người vẫn còn sống, mặc dù không bị chôn thây trong biển lửa, nhưng trên người có rất nhiều vết bỏng, hiện đang hôn mê.” Đội trưởng phân đội trong trại huấn luyện chèo một chiếc xuồng kayak tới cạnh Lê Hiếu Nhật, rồi báo cáo.
Rõ ràng đôi mắt đen của Lê Hiếu Nhật hơi sáng lên, giọng nói cũng mang theo sự run rẩy không thể kiềm chế, nhưng vẫn lạnh lùng quyết đoán: “Nhất định phải cứu sống anh ta! Nếu không cứu sống được, thì mấy cậu cứ mang đầu đến gặp tôi.”
Cơ thể đội trưởng phân đội run lên, bị khí thế trên người Lê Hiếu Nhật chấn động, rồi mở miệng ngay: “Vâng!”
Cuối cùng chỉ tìm ra được một người may mắn sống sót, còn những người khác trên thuyền đều bị thiêu thành tro, ngay cả hài cốt cũng không nhìn thấy.
Mặc dù biết tỷ lệ Kiều Minh Anh có thể sống sót là rất thấp, nhưng Lê Hiếu Nhật vẫn không muốn từ bỏ khả năng này, nói không chừng, cô đã nhảy ra khỏi thuyền trước khi xảy ra vụ nổ.
Lúc Kiều Tiểu Bảo nghe thấy tin tức này thì trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, rồi nhận ra điều bất thường ngay.
“Ba, sao chiếc thuyền này lại tự nổ thế? Chẳng lẽ mấy người trên thuyền ngốc đến mức tự nổ chết mình sao?”
Hơn nữa lúc chiếc thuyền này nổ, đã phát ra ba tiếng vang, điều này chứng tỏ có ba nơi cùng phát nổ, nếu không phải đã chuẩn bị từ trước, sao lại trùng hợp đến thế chứ?”
“Chỉ sợ trên thuyền vẫn còn người khác nữa, những chuyện này chỉ có thể đợi người kia tỉnh lại rồi hỏi sau.”
Lê Hiếu Nhật đứng dậy, hơi thở tuyệt vọng chán nản trên người đã thu lại hết mức rồi, anh nhìn xác của chiếc thuyền, hai tay đang buông xuôi bỗng siết chặt.
“Các cậu nhất định phải điều tra ra chủ mưu đứng sau vụ này cho tôi!” Trong gió biển, giọng anh lạnh lẽo như tia chớp xé rách vẻ ngoài yên tĩnh, tràn đầy tàn bạo và lạnh lẽo, làm người khác cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.
“Vâng thưa cậu chủ!” Đội trưởng phân đội đâu dám do dự, vội đồng ý rồi rời đi làm việc ngay.
Bình luận facebook