Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-385
CHƯƠNG 385: HÓA RA CHIẾC NHẪN NÀY CÓ CÔNG DỤNG NHƯ VẬY
CHƯƠNG 385: HÓA RA CHIẾC NHẪN NÀY CÓ CÔNG DỤNG NHƯ VẬY
Đúng lúc này, Dạ Nhất và Dạ Thất cũng nhảy lên một chiếc xuồng kayak, nhất là Dạ Nhất, hình như rất gấp gáp, bước chân không khỏi tăng nhanh hơn, lúc đi tới trước mặt Kiều Tiểu Bảo, anh ta quỳ một chân xuống, rồi cúi đầu nói: “Dạ Nhất đã phụ lòng mong đợi của cậu chủ nhỏ, nên tới đây nhận tội.”
Kiều Tiểu Bảo cảm thấy rất kỳ lạ trước hành động này của Dạ Nhất, nên hỏi ngay: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Dạ Nhất liền báo cáo lại mọi chuyện cho Kiều Tiểu Bảo nghe.
Hóa ra lúc anh ta đang theo dõi hai anh em Thần Ngôn và Thần Thùy Linh trên đảo Saipan, thì phát hiện ra hai anh em nhà này không hề tới đây nghỉ dưỡng, mà là người khác thay thế bọn họ tới đây để xáo trộn tầm nhìn của anh.
Lúc Dạ Nhất nhận ra điều bất thường, anh đã báo cáo với Kiều Tiểu Bảo ngay, nhưng bị bọn họ âm thầm chặn lại, hình như mấy người này rất hiểu rõ vị trí và thói quen truyền tin của bọn họ, nên thành công một cách đáng kinh ngạc trong việc ngăn chặn.
Dạ Nhất dứt khoát đặt một vé máy bay, dù biết có thể mình sẽ bị Kiều Tiểu Bảo trách phạt, nhưng anh vẫn liều lĩnh quay về nước C để báo cáo chuyện này.
Nhưng hình như mấy người này đã sớm biết anh sẽ làm thế, nên giam giữ anh trên đảo Saipan, cũng may là anh trốn thoát ra được.
Sau khi trốn ra ngoài, anh đã nghĩ cách liên hệ với thế lực đóng quân trên đất liền, cuối cùng dưới sự bảo bọc nhiều tầng của họ, anh mới có thể quay về nước C.
Cho dù là vậy, anh vẫn kéo dài rất nhiều ngày, bằng không có lẽ tai nạn hôm nay đã không xảy ra rồi.
Nên giờ trông anh có vẻ rất mệt mỏi, không còn sự chỉn chu như ngày thường, ngay cả quần áo cũng hơi xộc xệch, hoàn toàn khác biệt với Dạ Nhất mà Kiều Tiểu Bảo từng quen biết.
Có thể thấy anh ta gấp gáp như vậy là vì muốn quay về báo cáo với cậu bé.
Dạ Nhất nở nụ cười chua chát, suy cho cùng anh vẫn tới trễ.
Lê Hiếu Nhật đứng bên cạnh lắng nghe, đôi mắt đen ngày càng tỏa ra sự nham hiểm, ngay cả cơ thể cũng lạnh lẽo như đóng băng.
Kiều Tiểu Bảo mím môi nhỏ, nhìn dáng vẻ cúi đầu chịu tội của Dạ Nhất thì lắc đầu nói: “Anh đứng lên đi, chuyện này không thể trách anh được, ngay cả chúng tôi cũng không nhìn ra mà.”
Trong khoảng thời gian ngắn, Dạ Nhất có thể phát hiện ra điều bất thường của Thần Ngôn và Thần Thùy Linh, đồng thời nghĩ cách quay về đây, đã là chuyện rất khó khăn rồi, dù gì cũng đang ở nơi đóng quân của một thế lực yếu kém.
E là mấy người đó nhìn thấy thế lực đó yếu kém quá, nên mới dẫn người của bọn họ rời đi.
Mà người này, ngoài việc hiểu rất rõ bọn họ, thì còn biết cả cách thức và thói quen truyền tin vị trí của bọn họ, chuyện này ngoài Dạ Cửu ra thì còn có thể là ai nữa chứ?
“Nếu chuyện này thật sự do mấy người Thần Ngôn làm, vậy anh ta có liên quan gì đến tên Dạ Cửu kia không?” Lê Hiếu Nhật nhíu chặt mày, rồi nhìn Dạ Nhất hỏi.
Vừa dứt lời, cả Kiều Tiểu Bảo và Dạ Thất đều bị câu nói của anh làm cho chấn động.
Sao Lê Hiếu Nhật... lại biết Dạ Cửu chứ?
Sao ba lại biết Dạ Cửu chứ?
Trong đầu Kiều Tiểu Bảo hiện lên dấu chấm hỏi to đùng, rồi nhìn về phía Lê Hiếu Nhật.
Lê Hiếu Nhật nhìn khuôn mặt nhỏ của Kiều Tiểu Bảo, rồi nhìn Dạ Nhất và Dạ Thất, lúc này mới nhận ra vẻ mặt ba người đều khiếp sợ.
“Dạ Cửu đó có liên quan với tụi con à?” Lúc Lê Hiếu Nhật nghe thấy cái tên Dạ Cửu, anh đã ít nhiều đoán ra, chắc chắn Dạ Cửu này có liên quan đến Dạ Nhất.
Cùng mang một họ Dạ, tên còn xếp theo thứ tự, ngoài tổ chức ngầm có thực lực đáng sợ của nhà họ Liễu đã bị diệt môn, thì còn ai có thể có tên gọi này nữa.
“Sao ba lại biết Dạ Cửu thế ạ?” Kiều Tiểu Bảo đè nén sự khiếp sợ trong lòng, rồi tò mò hỏi.
Dạ Nhất khiếp sợ xong thì ngẫm nghĩ, khoảng thời gian này anh không ở nước C, cộng thêm việc bị mấy người đó truy sát, nên không biết trong nước đã xảy ra chuyện gì.
Càng huống hồ... chẳng phải Dạ Cửu đã... khoan đã!
Không có, có lẽ Dạ Cửu vẫn chưa chết.
Dạ Nhất vừa phát hiện ra điều bất thường, đang định đưa ra ý kiến thì thấy Dạ Thất đứng bên cạnh đã nói ra suy nghĩ trong lòng anh, còn khoát vai anh nói: “Dạ Cửu vẫn chưa chết, cậu ấy vẫn còn sống, giờ đang ở phe đối địch với chúng ta.”
Dạ Cửu lại ở phe đối địch với bọn họ ư?
Nếu truyền ra ngoài, chỉ cần là người không biết chuyện đều cảm thấy khiếp sợ và kinh ngạc.
“Ba còn biết rất nhiều chuyện, chúng ta về thôi, có đứng ở đây cũng không điều tra được gì.” Lê Hiếu Nhật xoa đầu Kiều Tiểu Bảo, giọng điệu hơi cưng chiều, nhìn cậu bé với ánh mắt rất dịu dàng.
Giờ đang là cuộc chiến chung của hai cha con.
Kiều Tiểu Bảo gật đầu, ban nãy cậu bé vẫn không cảm thấy gì, nhưng giờ lại thấy gió biển hơi lạnh.
Vì ngồi trực thăng đi nhanh hơn thuyền, cộng thêm việc Lê Tiến Dũng có kỹ thuật lái tốt, nên khoảng một tiếng sau đã tới trang viên nhà họ Lê, trực thăng đáp xuống bãi đất trống trước trang viên, hai chiếc trực thăng còn lại vẫn chưa quay về, mà được Lê Hiếu Nhật cử đi tìm kiếm tung tích của Kiều Minh Anh ở trên biển.
Cũng vì đội ngũ này vốn đang canh giữ ở biên giới nước C, nhưng sau khi bị Lê Hiếu Nhật cử đi, thì không có đội ngũ nào canh giữ ở biên giới nước C hết.
Cũng chính vì nguyên nhân này đã dẫn đến chuyện anh lại bỏ lỡ một lần nữa.
Đang nghĩ, Kiều Minh Anh đã cất bước tới trước giường. Khi thấy Lục Cung Nghị lấy ra hai viên thuốc trong hộp nhìn chằm chằm một lúc, sau đó ánh mắt phức tạp cất thuốc đi rồi đỡ người trên giường dậy. Trong mắt Kiều Minh Anh lóe lên tia kinh ngạc, cô lập tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
"Thùy Linh tỉnh rồi à. Anh về rồi đây." Lục Cung Nghị dịu dàng nói với Thần Thùy Linh vẫ còn đang mê ngủ, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào gương mặt cô ta. Thần Thùy Linh? Vậy chẳng lẽ anh là... Qua một hồi lâu, Thần Thùy Linh đang ngủ mê man mới nhíu nhíu mày, chậm rãi mở mắt ra. Lúc nhìn thấy Lục Cung Nghị, cô ta liền ngạc nhiên kéo cánh tay anh: "Anh, anh về rồi sao?"
Lục Cung Nghị trìu mến vuốt vuốt mái tóc có chút rối của cô, lại mở hộp lấy hai viên thuốc kia ra: "Lại đây, trước tiên uống hai viên thuốc này vào, chẳng mấy chốc em sẽ khỏe hơn thôi."
Khi thấy hai viên thuốc kia, Thần Thùy Linh vô thức hơi co người lại, thế nhưng bắt gặp ánh mắt lo lắng của Lục Cung Nghị, cô ta liền không chút do dự mà cầm viên thuốc đó bỏ vào miệng, trực tiếp nuốt xuống.
"Đây là liều cuối cùng, sau này em sẽ không cần phải dựa vào thuốc của anh ta nữa." Khúc mắc nhiều năm qua của Lục Cung Nghị cuối cùng cũng được tháo gỡ, anh đầy áy náy mà nhìn cô ta. Thần Thùy Linh lắc đầu, biểu thị mình không hề để ý. Lúc ngẩng đầu cô lại đột nhiên có chút lo lắng: "Sao, sao cô lại ở đây?"
Người Thần Thùy Linh nói là Kiều Minh Anh. Kiều Minh Anh trừng mắt, có phần ngờ vực mà hỏi lại Thần Thùy Linh: "Cô biết tôi à?"
Thần Thùy Linh nghe thế thì lập tức sửng sốt, quay qua nhìn Lục Cung Nghị, rồi lại nhìn Kiều Minh Anh, vẻ mặt có chút kỳ lạ.
"Minh Anh mất trí nhớ, cho nên bây giờ cô ấy cũng không nhớ rõ chuyện trước đây." Lục Cung Nghị giải thích.
"Mất trí nhớ?" Hai mắt Thần Thùy Linh sáng lên. Như vậy là tương đương với việc quên đi chuyện quá khứ, cũng sẽ không nhớ được cô ta đã từng làm gì đối với cô? Thần Thùy Linh có chút yên lòng, nếu Lục Cung Nghị đã nói vậy thì nhất định là thật. Lúc vừa mới nhìn thấy Kiều Minh Anh, khúc mắc trong lòng cô ta cũng buông xuống.
Không có những chuyện xảy ra trước đó thì kỳ thật cô ta cũng rất thích Kiều Minh Anh. Nếu phải có một người chị dâu thì cũng hi vọng là cô mà không phải là người phụ nữ nào khác.
"Xin chào, em là Thần Thùy Linh. Chị có thể làm chị dâu của em không?" Thần Thùy Linh trực tiếp hỏi Kiều Minh Anh. Từ sau khi bị Tư Thành Sâm chọc gân tay, cộng thêm mỗi lần Kiều Chấn Huy tận lực kéo dài thời gian không cho thuốc, nên thân thể của cô ta còn có chút suy yếu, giọng nói cũng trở nên khe khẽ. Bị một người chưa từng gặp mặt trước đây, hoặc cũng có thể nói chưa từng gặp người nào nói chuyện thẳng thắn như vậy, bảo cô làm chị dâu của cô ấy... Kiều Minh Anh cảm thấy thế giới này có phần ngổn ngang. Nhưng mà Lục Cung Nghị có một người em gái cũng làm cho cô thấy kinh ngạc. Chẳng lẽ anh làm những chuyện này chính là vì em gái của mình?
"Chắc hẳn là cô biết tôi. Tôi và anh trai của cô chỉ là quan hệ bình thường thôi." Quan hệ bình thường, thậm chí còn không thêm cả hai chữ "bạn bè."
Ánh mắt của Lục Cung Nghị có chút ảm đạm. Cho tới bây giờ trong lòng của cô, anh từ bạn tốt trở thành "quan hệ bình thường" rồi sao?
"Không sao, tình cảm có thể bồi dưỡng được. Sao chị lại khẳng định rằng sau này sẽ không thích anh của em chứ?" Thần Thùy Linh mỉm cười nhẹ nhàng, ý đồ nâng bầu không khí lên.
"À..." Kiều Minh Anh không ngờ rằng cô ta sẽ nói vậy, trong đầu đột nhiên hiện ra gương mặt tuấn tú của Tư Thành Sâm thì có chút sững sờ.
"Chị có mất trí nhớ cũng không sao, y thuật của anh em rất lợi hại, nhất định anh ấy sẽ tìm lại được ký ức của chị. Chị không cần lo lắng." Thần Thùy Linh tốt bụng mà khuyên lơn, lại không biết lời nói của bản thân lại như một con dao đâm vào lòng Lục Cung Nghị.
Sao anh lại có thể tìm lại ký ức cho Kiều Minh Anh được chứ. Kiều Minh Anh nhếch môi, không quan tâm lời nói của Thần Thùy Linh. Lúc cô nghe thấy cô ta nhắc tới y thuật của Lục Cung Nghị thì đánh giá cô ta một phen, rồi mới kỳ quái hỏi: "Nếu như y thuật của anh cô lợi hại như vậy thì vì sao còn phải lấy thuốc trong tay người đàn ông kia về trị cho cô?"
Người đàn ông mà Kiều Minh Anh nhắc tới là chỉ Kiều Chấn Huy. Thần Thùy Linh a một tiếng, không biết phải trả lời thế nào.
"Ông ta hạ độc Thùy Linh, thành phần trong chất độc là do anh phối. Vốn là cố ý phối vì một người cho nên thành phần cực kì nhiều, lại phức tạp, vượt xa bất kỳ thành phần độc hại nào mà anh từng làm." Lục Cung Nghị nghẹn ngào một chút rồi mới lên tiếng giải thích: "Loại độc này anh chỉ làm ra hai phần thì không muốn làm tiếp nữa. Thế nhưng anh không ngờ là Kiều Chấn Huy sẽ trộm đi danh sách các thành phần trong thuốc, cũng cần đi hai phần độc dược. Một phần cho một người uống vào, phần còn lại chính là hạ lên người Thùy Linh."
Lục Cung Nghị cụp mắt, không dám nhìn tới ánh mắt an ủi của Thần Thùy Linh, hay là ánh mắt nghi hoặc của Kiều Minh Anh. Bởi vì phần độc thứ nhất chính là cho mẹ của cô, Dạ Thanh Lam dùng.
Không có danh sách các nguyên liệu thành phần, thuốc độc cũng bị bọn họ uống vào, nên Lục Cung Nghị không có cách nào điều chế thuốc giải. Kiều Chấn Huy còn mang thành phần thuốc đi cho người khác chế ra một loại thuốc có thể kiềm chế độc tính của độc này.
Lục Cung Nghị đã cho Dạ Thanh Lam thử rất nhiều loại thuốc giải, nhưng vẫn không có kết quả. Anh từng cố gắng lấy mẫu máu của Liễu Lan để phân tích thành phần của độc dược hòng chế ra một phần thuốc giải. Tuy vậy, sau khi Liễu Lan uống vào thì độc tính lại càng tăng lên. Anh có thể từ chối yêu cần tham lam đầy tính toán của Kiều Chấn Huy, nhưng lúc đó Liễu Lan đang ở trong tay anh, nếu như anh không nghe theo thì ông ta sẽ tiết lộ tin túc của Liễu Lan cho những kẻ tham gia vào cuộc tiêu diệt nhà họ Liễu. Nhiệm vụ duy nhất mà chủ nhân nhà họ Liễu giao cho Dạ Cửu chính là cho dù có bỏ mạng thì cũng phải bảo vệ được huyết mạch cuối cùng của nhà họ Liễu. Thế nhưng chính anh lại là người đẩy Liễu Lan vào hiểm nguy. Cuối cùng anh phạm sai lầm, lại còn liên lụy đến cả em gái duy nhất của mình. Đây có lẽ chính là nhân quả báo ứng đi.
"Nếu là anh làm, vậy thì chẳng phải anh sẽ có thể chế được ra thuốc giải độc hay sao?" Kiều Minh Anh không hiểu, nhìn chằm chằm về phía anh.
"Không đơn giản như vậy đâu." Thần Thùy Linh nói: "Nếu như được thì anh của em đã sớm chế ra rồi, cũng không bị người khác kiểm soát."
Lục Cung Nghị yên lặng gật đầu, hai tay nắm chặt lại, không dám nhìn vào mắt của Kiều Minh Anh.
Rầm, rầm, ken két--- vài âm thanh huyên náo từ cổng truyền đến làm cho bọn họ phải nhìn qua.
Kiều Minh Anh nhìn ra cửa, trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành. Cô đi hai ba bước tới mở cửa nhưng lại bị một cánh cửa sắt rỗng khác chặn lại. Khóe miệng Kiều Minh Anh giật giật, nhấc chân đá đá vào cửa. Cánh cửa chỉ phát ra vài tiếng vang trầm đục, có thể cảm nhận được độ dày của nó.
"Chuyện này là sao?" Kiều Minh Anh quay lại nhìn vẻ mặt cũng kinh ngạc không kém của hai anh em đằng sau. Lục Cung Nghị đờ ra mấy giây rồi đột nhiên cười. Anh đứng lên đi tới bên người Kiều Minh Anh, xuyên qua khe hở của cánh cổng sắt rỗng thấy được người canh gác bên ngoài.
Là người của ông ta.
"Không ngờ tới Kiều Chấn Huy nhanh như vậy đã sử dụng Bí giới, chiếm đoạt được hết thuộc hạ của tôi." Lục Cung Nghị lạnh lùng nói, trong thanh âm không nghe ra vui hay giận.
Kiều Minh Anh hít một ngụm khí lạnh, vậy thì giờ này bọn họ đã hoàn toàn bị Kiều Chấn Huy khống chế rồi?
"Những người này không phải người của anh à? Vì sao lại nghe lời Kiều Chấn Huy?"
"Trước khi Bí giới xuất hiện thì đúng là người của tôi, trung thành với tôi. Thế nhưng sau khi Bí giới được dùng thì những người này chỉ nghe mệnh lệnh từ chủ nhân của Bí giới."
Kiều Minh Anh bừng tỉnh, khuôn mặt lộ vẻ "thì ra chiếc nhẫn đó lại có ích tới vậy".
CHƯƠNG 385: HÓA RA CHIẾC NHẪN NÀY CÓ CÔNG DỤNG NHƯ VẬY
Đúng lúc này, Dạ Nhất và Dạ Thất cũng nhảy lên một chiếc xuồng kayak, nhất là Dạ Nhất, hình như rất gấp gáp, bước chân không khỏi tăng nhanh hơn, lúc đi tới trước mặt Kiều Tiểu Bảo, anh ta quỳ một chân xuống, rồi cúi đầu nói: “Dạ Nhất đã phụ lòng mong đợi của cậu chủ nhỏ, nên tới đây nhận tội.”
Kiều Tiểu Bảo cảm thấy rất kỳ lạ trước hành động này của Dạ Nhất, nên hỏi ngay: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Dạ Nhất liền báo cáo lại mọi chuyện cho Kiều Tiểu Bảo nghe.
Hóa ra lúc anh ta đang theo dõi hai anh em Thần Ngôn và Thần Thùy Linh trên đảo Saipan, thì phát hiện ra hai anh em nhà này không hề tới đây nghỉ dưỡng, mà là người khác thay thế bọn họ tới đây để xáo trộn tầm nhìn của anh.
Lúc Dạ Nhất nhận ra điều bất thường, anh đã báo cáo với Kiều Tiểu Bảo ngay, nhưng bị bọn họ âm thầm chặn lại, hình như mấy người này rất hiểu rõ vị trí và thói quen truyền tin của bọn họ, nên thành công một cách đáng kinh ngạc trong việc ngăn chặn.
Dạ Nhất dứt khoát đặt một vé máy bay, dù biết có thể mình sẽ bị Kiều Tiểu Bảo trách phạt, nhưng anh vẫn liều lĩnh quay về nước C để báo cáo chuyện này.
Nhưng hình như mấy người này đã sớm biết anh sẽ làm thế, nên giam giữ anh trên đảo Saipan, cũng may là anh trốn thoát ra được.
Sau khi trốn ra ngoài, anh đã nghĩ cách liên hệ với thế lực đóng quân trên đất liền, cuối cùng dưới sự bảo bọc nhiều tầng của họ, anh mới có thể quay về nước C.
Cho dù là vậy, anh vẫn kéo dài rất nhiều ngày, bằng không có lẽ tai nạn hôm nay đã không xảy ra rồi.
Nên giờ trông anh có vẻ rất mệt mỏi, không còn sự chỉn chu như ngày thường, ngay cả quần áo cũng hơi xộc xệch, hoàn toàn khác biệt với Dạ Nhất mà Kiều Tiểu Bảo từng quen biết.
Có thể thấy anh ta gấp gáp như vậy là vì muốn quay về báo cáo với cậu bé.
Dạ Nhất nở nụ cười chua chát, suy cho cùng anh vẫn tới trễ.
Lê Hiếu Nhật đứng bên cạnh lắng nghe, đôi mắt đen ngày càng tỏa ra sự nham hiểm, ngay cả cơ thể cũng lạnh lẽo như đóng băng.
Kiều Tiểu Bảo mím môi nhỏ, nhìn dáng vẻ cúi đầu chịu tội của Dạ Nhất thì lắc đầu nói: “Anh đứng lên đi, chuyện này không thể trách anh được, ngay cả chúng tôi cũng không nhìn ra mà.”
Trong khoảng thời gian ngắn, Dạ Nhất có thể phát hiện ra điều bất thường của Thần Ngôn và Thần Thùy Linh, đồng thời nghĩ cách quay về đây, đã là chuyện rất khó khăn rồi, dù gì cũng đang ở nơi đóng quân của một thế lực yếu kém.
E là mấy người đó nhìn thấy thế lực đó yếu kém quá, nên mới dẫn người của bọn họ rời đi.
Mà người này, ngoài việc hiểu rất rõ bọn họ, thì còn biết cả cách thức và thói quen truyền tin vị trí của bọn họ, chuyện này ngoài Dạ Cửu ra thì còn có thể là ai nữa chứ?
“Nếu chuyện này thật sự do mấy người Thần Ngôn làm, vậy anh ta có liên quan gì đến tên Dạ Cửu kia không?” Lê Hiếu Nhật nhíu chặt mày, rồi nhìn Dạ Nhất hỏi.
Vừa dứt lời, cả Kiều Tiểu Bảo và Dạ Thất đều bị câu nói của anh làm cho chấn động.
Sao Lê Hiếu Nhật... lại biết Dạ Cửu chứ?
Sao ba lại biết Dạ Cửu chứ?
Trong đầu Kiều Tiểu Bảo hiện lên dấu chấm hỏi to đùng, rồi nhìn về phía Lê Hiếu Nhật.
Lê Hiếu Nhật nhìn khuôn mặt nhỏ của Kiều Tiểu Bảo, rồi nhìn Dạ Nhất và Dạ Thất, lúc này mới nhận ra vẻ mặt ba người đều khiếp sợ.
“Dạ Cửu đó có liên quan với tụi con à?” Lúc Lê Hiếu Nhật nghe thấy cái tên Dạ Cửu, anh đã ít nhiều đoán ra, chắc chắn Dạ Cửu này có liên quan đến Dạ Nhất.
Cùng mang một họ Dạ, tên còn xếp theo thứ tự, ngoài tổ chức ngầm có thực lực đáng sợ của nhà họ Liễu đã bị diệt môn, thì còn ai có thể có tên gọi này nữa.
“Sao ba lại biết Dạ Cửu thế ạ?” Kiều Tiểu Bảo đè nén sự khiếp sợ trong lòng, rồi tò mò hỏi.
Dạ Nhất khiếp sợ xong thì ngẫm nghĩ, khoảng thời gian này anh không ở nước C, cộng thêm việc bị mấy người đó truy sát, nên không biết trong nước đã xảy ra chuyện gì.
Càng huống hồ... chẳng phải Dạ Cửu đã... khoan đã!
Không có, có lẽ Dạ Cửu vẫn chưa chết.
Dạ Nhất vừa phát hiện ra điều bất thường, đang định đưa ra ý kiến thì thấy Dạ Thất đứng bên cạnh đã nói ra suy nghĩ trong lòng anh, còn khoát vai anh nói: “Dạ Cửu vẫn chưa chết, cậu ấy vẫn còn sống, giờ đang ở phe đối địch với chúng ta.”
Dạ Cửu lại ở phe đối địch với bọn họ ư?
Nếu truyền ra ngoài, chỉ cần là người không biết chuyện đều cảm thấy khiếp sợ và kinh ngạc.
“Ba còn biết rất nhiều chuyện, chúng ta về thôi, có đứng ở đây cũng không điều tra được gì.” Lê Hiếu Nhật xoa đầu Kiều Tiểu Bảo, giọng điệu hơi cưng chiều, nhìn cậu bé với ánh mắt rất dịu dàng.
Giờ đang là cuộc chiến chung của hai cha con.
Kiều Tiểu Bảo gật đầu, ban nãy cậu bé vẫn không cảm thấy gì, nhưng giờ lại thấy gió biển hơi lạnh.
Vì ngồi trực thăng đi nhanh hơn thuyền, cộng thêm việc Lê Tiến Dũng có kỹ thuật lái tốt, nên khoảng một tiếng sau đã tới trang viên nhà họ Lê, trực thăng đáp xuống bãi đất trống trước trang viên, hai chiếc trực thăng còn lại vẫn chưa quay về, mà được Lê Hiếu Nhật cử đi tìm kiếm tung tích của Kiều Minh Anh ở trên biển.
Cũng vì đội ngũ này vốn đang canh giữ ở biên giới nước C, nhưng sau khi bị Lê Hiếu Nhật cử đi, thì không có đội ngũ nào canh giữ ở biên giới nước C hết.
Cũng chính vì nguyên nhân này đã dẫn đến chuyện anh lại bỏ lỡ một lần nữa.
Đang nghĩ, Kiều Minh Anh đã cất bước tới trước giường. Khi thấy Lục Cung Nghị lấy ra hai viên thuốc trong hộp nhìn chằm chằm một lúc, sau đó ánh mắt phức tạp cất thuốc đi rồi đỡ người trên giường dậy. Trong mắt Kiều Minh Anh lóe lên tia kinh ngạc, cô lập tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
"Thùy Linh tỉnh rồi à. Anh về rồi đây." Lục Cung Nghị dịu dàng nói với Thần Thùy Linh vẫ còn đang mê ngủ, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào gương mặt cô ta. Thần Thùy Linh? Vậy chẳng lẽ anh là... Qua một hồi lâu, Thần Thùy Linh đang ngủ mê man mới nhíu nhíu mày, chậm rãi mở mắt ra. Lúc nhìn thấy Lục Cung Nghị, cô ta liền ngạc nhiên kéo cánh tay anh: "Anh, anh về rồi sao?"
Lục Cung Nghị trìu mến vuốt vuốt mái tóc có chút rối của cô, lại mở hộp lấy hai viên thuốc kia ra: "Lại đây, trước tiên uống hai viên thuốc này vào, chẳng mấy chốc em sẽ khỏe hơn thôi."
Khi thấy hai viên thuốc kia, Thần Thùy Linh vô thức hơi co người lại, thế nhưng bắt gặp ánh mắt lo lắng của Lục Cung Nghị, cô ta liền không chút do dự mà cầm viên thuốc đó bỏ vào miệng, trực tiếp nuốt xuống.
"Đây là liều cuối cùng, sau này em sẽ không cần phải dựa vào thuốc của anh ta nữa." Khúc mắc nhiều năm qua của Lục Cung Nghị cuối cùng cũng được tháo gỡ, anh đầy áy náy mà nhìn cô ta. Thần Thùy Linh lắc đầu, biểu thị mình không hề để ý. Lúc ngẩng đầu cô lại đột nhiên có chút lo lắng: "Sao, sao cô lại ở đây?"
Người Thần Thùy Linh nói là Kiều Minh Anh. Kiều Minh Anh trừng mắt, có phần ngờ vực mà hỏi lại Thần Thùy Linh: "Cô biết tôi à?"
Thần Thùy Linh nghe thế thì lập tức sửng sốt, quay qua nhìn Lục Cung Nghị, rồi lại nhìn Kiều Minh Anh, vẻ mặt có chút kỳ lạ.
"Minh Anh mất trí nhớ, cho nên bây giờ cô ấy cũng không nhớ rõ chuyện trước đây." Lục Cung Nghị giải thích.
"Mất trí nhớ?" Hai mắt Thần Thùy Linh sáng lên. Như vậy là tương đương với việc quên đi chuyện quá khứ, cũng sẽ không nhớ được cô ta đã từng làm gì đối với cô? Thần Thùy Linh có chút yên lòng, nếu Lục Cung Nghị đã nói vậy thì nhất định là thật. Lúc vừa mới nhìn thấy Kiều Minh Anh, khúc mắc trong lòng cô ta cũng buông xuống.
Không có những chuyện xảy ra trước đó thì kỳ thật cô ta cũng rất thích Kiều Minh Anh. Nếu phải có một người chị dâu thì cũng hi vọng là cô mà không phải là người phụ nữ nào khác.
"Xin chào, em là Thần Thùy Linh. Chị có thể làm chị dâu của em không?" Thần Thùy Linh trực tiếp hỏi Kiều Minh Anh. Từ sau khi bị Tư Thành Sâm chọc gân tay, cộng thêm mỗi lần Kiều Chấn Huy tận lực kéo dài thời gian không cho thuốc, nên thân thể của cô ta còn có chút suy yếu, giọng nói cũng trở nên khe khẽ. Bị một người chưa từng gặp mặt trước đây, hoặc cũng có thể nói chưa từng gặp người nào nói chuyện thẳng thắn như vậy, bảo cô làm chị dâu của cô ấy... Kiều Minh Anh cảm thấy thế giới này có phần ngổn ngang. Nhưng mà Lục Cung Nghị có một người em gái cũng làm cho cô thấy kinh ngạc. Chẳng lẽ anh làm những chuyện này chính là vì em gái của mình?
"Chắc hẳn là cô biết tôi. Tôi và anh trai của cô chỉ là quan hệ bình thường thôi." Quan hệ bình thường, thậm chí còn không thêm cả hai chữ "bạn bè."
Ánh mắt của Lục Cung Nghị có chút ảm đạm. Cho tới bây giờ trong lòng của cô, anh từ bạn tốt trở thành "quan hệ bình thường" rồi sao?
"Không sao, tình cảm có thể bồi dưỡng được. Sao chị lại khẳng định rằng sau này sẽ không thích anh của em chứ?" Thần Thùy Linh mỉm cười nhẹ nhàng, ý đồ nâng bầu không khí lên.
"À..." Kiều Minh Anh không ngờ rằng cô ta sẽ nói vậy, trong đầu đột nhiên hiện ra gương mặt tuấn tú của Tư Thành Sâm thì có chút sững sờ.
"Chị có mất trí nhớ cũng không sao, y thuật của anh em rất lợi hại, nhất định anh ấy sẽ tìm lại được ký ức của chị. Chị không cần lo lắng." Thần Thùy Linh tốt bụng mà khuyên lơn, lại không biết lời nói của bản thân lại như một con dao đâm vào lòng Lục Cung Nghị.
Sao anh lại có thể tìm lại ký ức cho Kiều Minh Anh được chứ. Kiều Minh Anh nhếch môi, không quan tâm lời nói của Thần Thùy Linh. Lúc cô nghe thấy cô ta nhắc tới y thuật của Lục Cung Nghị thì đánh giá cô ta một phen, rồi mới kỳ quái hỏi: "Nếu như y thuật của anh cô lợi hại như vậy thì vì sao còn phải lấy thuốc trong tay người đàn ông kia về trị cho cô?"
Người đàn ông mà Kiều Minh Anh nhắc tới là chỉ Kiều Chấn Huy. Thần Thùy Linh a một tiếng, không biết phải trả lời thế nào.
"Ông ta hạ độc Thùy Linh, thành phần trong chất độc là do anh phối. Vốn là cố ý phối vì một người cho nên thành phần cực kì nhiều, lại phức tạp, vượt xa bất kỳ thành phần độc hại nào mà anh từng làm." Lục Cung Nghị nghẹn ngào một chút rồi mới lên tiếng giải thích: "Loại độc này anh chỉ làm ra hai phần thì không muốn làm tiếp nữa. Thế nhưng anh không ngờ là Kiều Chấn Huy sẽ trộm đi danh sách các thành phần trong thuốc, cũng cần đi hai phần độc dược. Một phần cho một người uống vào, phần còn lại chính là hạ lên người Thùy Linh."
Lục Cung Nghị cụp mắt, không dám nhìn tới ánh mắt an ủi của Thần Thùy Linh, hay là ánh mắt nghi hoặc của Kiều Minh Anh. Bởi vì phần độc thứ nhất chính là cho mẹ của cô, Dạ Thanh Lam dùng.
Không có danh sách các nguyên liệu thành phần, thuốc độc cũng bị bọn họ uống vào, nên Lục Cung Nghị không có cách nào điều chế thuốc giải. Kiều Chấn Huy còn mang thành phần thuốc đi cho người khác chế ra một loại thuốc có thể kiềm chế độc tính của độc này.
Lục Cung Nghị đã cho Dạ Thanh Lam thử rất nhiều loại thuốc giải, nhưng vẫn không có kết quả. Anh từng cố gắng lấy mẫu máu của Liễu Lan để phân tích thành phần của độc dược hòng chế ra một phần thuốc giải. Tuy vậy, sau khi Liễu Lan uống vào thì độc tính lại càng tăng lên. Anh có thể từ chối yêu cần tham lam đầy tính toán của Kiều Chấn Huy, nhưng lúc đó Liễu Lan đang ở trong tay anh, nếu như anh không nghe theo thì ông ta sẽ tiết lộ tin túc của Liễu Lan cho những kẻ tham gia vào cuộc tiêu diệt nhà họ Liễu. Nhiệm vụ duy nhất mà chủ nhân nhà họ Liễu giao cho Dạ Cửu chính là cho dù có bỏ mạng thì cũng phải bảo vệ được huyết mạch cuối cùng của nhà họ Liễu. Thế nhưng chính anh lại là người đẩy Liễu Lan vào hiểm nguy. Cuối cùng anh phạm sai lầm, lại còn liên lụy đến cả em gái duy nhất của mình. Đây có lẽ chính là nhân quả báo ứng đi.
"Nếu là anh làm, vậy thì chẳng phải anh sẽ có thể chế được ra thuốc giải độc hay sao?" Kiều Minh Anh không hiểu, nhìn chằm chằm về phía anh.
"Không đơn giản như vậy đâu." Thần Thùy Linh nói: "Nếu như được thì anh của em đã sớm chế ra rồi, cũng không bị người khác kiểm soát."
Lục Cung Nghị yên lặng gật đầu, hai tay nắm chặt lại, không dám nhìn vào mắt của Kiều Minh Anh.
Rầm, rầm, ken két--- vài âm thanh huyên náo từ cổng truyền đến làm cho bọn họ phải nhìn qua.
Kiều Minh Anh nhìn ra cửa, trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành. Cô đi hai ba bước tới mở cửa nhưng lại bị một cánh cửa sắt rỗng khác chặn lại. Khóe miệng Kiều Minh Anh giật giật, nhấc chân đá đá vào cửa. Cánh cửa chỉ phát ra vài tiếng vang trầm đục, có thể cảm nhận được độ dày của nó.
"Chuyện này là sao?" Kiều Minh Anh quay lại nhìn vẻ mặt cũng kinh ngạc không kém của hai anh em đằng sau. Lục Cung Nghị đờ ra mấy giây rồi đột nhiên cười. Anh đứng lên đi tới bên người Kiều Minh Anh, xuyên qua khe hở của cánh cổng sắt rỗng thấy được người canh gác bên ngoài.
Là người của ông ta.
"Không ngờ tới Kiều Chấn Huy nhanh như vậy đã sử dụng Bí giới, chiếm đoạt được hết thuộc hạ của tôi." Lục Cung Nghị lạnh lùng nói, trong thanh âm không nghe ra vui hay giận.
Kiều Minh Anh hít một ngụm khí lạnh, vậy thì giờ này bọn họ đã hoàn toàn bị Kiều Chấn Huy khống chế rồi?
"Những người này không phải người của anh à? Vì sao lại nghe lời Kiều Chấn Huy?"
"Trước khi Bí giới xuất hiện thì đúng là người của tôi, trung thành với tôi. Thế nhưng sau khi Bí giới được dùng thì những người này chỉ nghe mệnh lệnh từ chủ nhân của Bí giới."
Kiều Minh Anh bừng tỉnh, khuôn mặt lộ vẻ "thì ra chiếc nhẫn đó lại có ích tới vậy".