Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-32
CHƯƠNG 32: KHÔNG CẦN CẢM ƠN TÔI
CHƯƠNG 32: KHÔNG CẦN CẢM ƠN TÔI
Lúc đang chuyên tâm làm chuyện gì đó, con người ta thường sẽ sơ ý với những chuyện khác, ví dụ như bây giờ.
“Mọi người ngốc thật, cháu đợi lâu lắm rồi đấy, thế mà không ai phát hiện ra.” Giọng nói non nớt vang lên, khiến bọn họ kinh ngạc quay người lại.
Kiều Tiểu Bảo khẽ lắc lắc ngón tay, cái miệng nhỏ bé đắc ý nở nụ cười xảo quyệt, tư thế như đang khiêu khích.
Có năm người đứng trước mặt cậu, bốn nam một nữ, trong phòng rất tối, Kiều Tiểu Bảo chỉ có thể nhìn dáng vẻ của bọn họ qua ánh sáng phát ra từ màn hình, bọn họ chắc khoảng hai mươi tuổi, mặc quần áo thoải mái.
Người phụ nữ duy nhất trong đó, Dạ Thất, bước đến trước mặt Kiều Tiểu Bảo, nửa quỳ mỉm cười nhìn cậu: “Em trai nhỏ, chị có rất nhiều kẹo, chị dẫn em đi ăn nhé?”
Kiều Tiểu Bảo nhìn cô ta vẻ ghét bỏ, nhếch miệng: “Thím à, thím cười giả dối quá, lấy kẹo ra lừa trẻ con rất là thiếu đạo đức đó.”
Khóe môi Dạ Thất cứng đờ, khẽ tính toán lại tuổi tác của mình, cô mới hai mươi hai tuổi thôi! Thím? Mồm miệng của đứa trẻ này cũng chanh chua thật đấy?
Những người còn lại cũng đờ ra.
“Nhóc thối này, em chẳng đáng yêu gì cả?” Dạ Thất nhéo nhéo mặt Kiều Tiểu Bảo, ánh mắt trở nên sắc lạnh, cánh tay từ từ đưa đến cổ cậu.
Kiều Tiểu Bảo vẫn duy trì nụ cười điềm tĩnh, ánh mắt không thay đổi, lại nở một nụ cười xảo quyệt giống y hệt Kiều Minh Anh: “Thím à, thím không thể động vào cháu đâu.”
Dạ Thất ngơ ra, ánh mắt lướt qua một tia kinh ngạc, cô ta không nghĩ đến đứa trẻ này lại lớn gan như vậy, nếu là đứa khác đã bị dọa tè ra quần lâu rồi, nhưng vẻ mặt đứa trẻ này vẫn rất bình tĩnh, không sợ hãi chút nào.
“Nhóc à, em sống như vậy còn ý nghĩa gì nữa?” Dạ Thất không biết tên của cậu, chỉ cảm thấy cậu đáng yêu nên tùy tiện gọi như vậy.
Kiều Tiểu Bảo kinh ngạc mở to mắt: “Thím, thì ra thím biết tên ở nhà của cháu à.”
Kiều Tiểu Bảo biết bọn họ muốn làm gì, nhưng lại không sợ hãi một chút nào.
Hừm, chỉ trách mẹ sinh cậu ra quá dũng cảm.
“Hóa ra em tên ở nhà là nhóc à, gương mặt mềm mại này thật giống bánh bao.” Dạ Thất sờ sờ mặt cậu, càng nhìn càng thấy thích.
“Mẹ của em cũng nói như vậy, mẹ thích sờ mặt em nhất.” Kiều Tiểu Bảo thu lại dáng vẻ cool ngầu, trở thành một cậu nhóc đáng yêu.
“Hình như em rất yêu mẹ nhỉ.” Dạ Thất đã hoàn toàn bị Kiều Tiểu Bảo làm cho mê mẩn, bốn người còn lại mặt sa sầm.
Này này này, giờ là sao vậy, chẳng phải cần giải quyết thằng nhóc này trước sao, giờ lại quay ra trò chuyện vui vẻ? Ai không biết còn tưởng rằng bọn họ rất thân nhau nữa!
“Đó là đương nhiên, mẹ của em là người phụ nữ dịu dàng nhất trên thế gian này.” Gương mặt đáng yêu của Kiều Tiểu Bảo hiện lên sự tự hào và kiêu ngạo, nhếch miệng cười, khiến người ta cảm giác như cậu là một người lớn.
Dạ Thất còn muốn nói gì đó nữa, Dạ Nhất đột nhiên lại ho lên vài tiếng, ánh mắt cảnh cáo: “Thất Thất, đừng đùa nữa.”
Dạ Thất mím môi không vui, không trêu Tiểu Bảo nữa.
Kiều Tiểu Bảo cũng thu lại nụ cười trên mặt, ngước đầu nhìn bọn họ, trong lòng cảm thấy không thoải mái, với chiều cao này, cậu chỉ có thể ngước lên để nhìn bọn họ.
“Đầu tiên, để cháu giới thiệu một chút.” Kiều Tiểu Bảo nho nhã cúi đầu xuống, vô cùng lịch sự: “Cháu tên là Kiều Quân Minh, tên ở nhà là Kiều Tiểu Bảo, lần này đến đây là vì cháu muốn tìm hiểu một chuyện.”
Nhất thời sắc mặt năm người đều tỏ vẻ nghi ngờ, nếu đổi lại là trước đó bọn họ còn cho rằng Kiều Tiểu Bảo không có uy hiếp gì đến bọn họ, nhưng lúc này, bọn họ không dám nghĩ như vậy nữa.
Thử nghĩ một chút, một đứa trẻ bốn tuổi bình thường, sao lại có sự quan sát và lá gan lớn như vậy?
Kiều Tiểu Bảo tháo chiếc nhẫn trên tay ra, sắc mặt bọn họ liền thay đổi.
Bọn họ biết được chiếc nhẫn này đại diện cho việc gì, chiếc nhẫn này trên tay ai, bọn họ phải nghe theo lệnh của người đó, đây là chuyện không thể thay đổi của gia tộc nhà họ Liễu.
“Chiếc nhẫn này cháu lấy từ đâu?” Dạ Nhất căng thẳng nhìn Kiều Tiểu Bảo.
“Đây là của mẹ của mẹ cháu, cũng chính là bà ngoại của cháu, cô chủ cả nhà họ Liễu, Liễu Lan.”
*
Trong phòng ăn tại biệt thự của Lê Hiếu Nhật, lúc này chỉ có âm thanh của dao nĩa và đũa, Kiều Minh Anh đang cúi đầu ăn cơm.
Lê Tiến Dũng toàn thân ướt sũng đột nhiên tiến vào, cung kính cúi mình: “Cậu chủ, cô Kiều, chỗ cá đó, tôi đã câu xong rồi, mời cô Kiều đi qua kiểm tra.”
Kiều Minh Anh ngẩng đầu nhìn Lê Tiến Dũng nở nụ cười: “Không cần kiểm tra, anh được thông qua rồi, không cần quá cảm ơn tôi.”
Vẻ mặt của Lê Tiến Dũng như hóa đá.
Lê Hiếu Nhật khẽ siết chặt dao nĩa trong tay, nhìn Kiều Minh Anh, trong lòng bùng lên một ngọn lửa không tên.
Nhìn thấy Kiều Minh Anh, anh lại nghĩ đến người vợ ngoại tình của mình.
“Ding.”
Dao nĩa tiếp xúc với đĩa tạo ra âm thanh chói tai, Kiều Minh Anh quay sang nhìn, lại thấy gương mặt của Lê Hiếu Nhật u ám tăm tối, ánh mắt lạnh lẽo.
“Tôi xin phép lui xuống trước.” Lê Tiến Dũng cảm giác được tình huồng không đúng, anh đã bị mụ phù thùy Kiều Minh Anh này giày vò đủ rồi.
Lê Hiếu Nhật không nói gì, chỉ nhìn Kiều Minh Anh, yên lặng nhìn cô như vậy.
Cho dù anh đang rất tức giận, nhưng anh không nỡ nóng nảy với cô, hơn nữa, Lê Tiến Dũng với cô cũng không có gì.
Nhưng điều này không có nghĩa là anh đang cảm thấy thoải mái trong lòng.
Tâm trạng của boss không tốt, người khác cũng đừng mong sống tốt.
Tay của Kiều Minh Anh nhất thời không biết đặt đâu, ánh mắt cũng đảo qua đảo lại, chỉ sợ nhìn thẳng vào Lê Hiếu Nhật sẽ bị anh đốt cháy, trong lòng lại nghĩ đến bánh bao nhỏ đáng yêu, động tí là trừng người khác.
“Ngày mai em có thể đi.” Một lúc lâu sau, Lê Hiếu Nhật lạnh lùng mở miệng.
Kiều Minh Anh chợt cảm thấy hụt hẫng, cánh môi khẽ mấp máy.
Trong đầu hiện lên gương mặt đáng yêu của Kiều Tiểu Bảo, cô lại bình thường trở lại, Tiểu Bảo đáng yêu còn đang ở nhà đợi cô nữa.
“Cảm ơn tổng giám đốc Lê.” Kiều Minh Anh ngoan ngoãn gật đầu, dáng vẻ nghe lời như thỏ con.
“0524.” Lê Hiếu Nhật khẽ mím môi, không đợi Kiều Minh Anh tự hiểu ra thì anh đã giải thích: “Mật mã cổng vào biệt thự.”
0524.
Bốn số này, là sinh nhật của cô.
Nhưng Kiều Minh Anh không ngờ Lê Hiếu Nhật sẽ dùng ngày tháng sinh của cô làm mật mã cổng vào của biệt thự, anh làm như vậy là có ý gì?
*
Ngày hôm sau, Kiều Minh Anh ngáp ngắn ngáp dài đi khỏi biệt thự của Lê Hiếu Nhật.
Trở về chung cư, Kiều Minh Anh nhìn thấy gương mặt đáng yêu quen thuộc của Kiều Tiểu Bảo đang say giấc, cô đi làm bữa sáng cho cậu rồi lại vội vàng đi làm.
Ở cửa lớn của Quốc tế CR, Kiều Minh Anh che miệng lại ngáp to, bỗng nhiên phát hiện ra mọi người xung quanh đang chỉ trỏ mình. Kiều Minh Anh nhạy cảm quay đầu ra phía sau, cô đơ ra, hôm nay cô mặc một bộ đồ màu đen, cho dù có đến tháng cũng không thể nhìn thấy, vậy đám người đó đang nhìn cái gì?
Kiều Minh Anh vừa đến phòng làm việc, Emily khẽ khịt mũi.
CHƯƠNG 32: KHÔNG CẦN CẢM ƠN TÔI
Lúc đang chuyên tâm làm chuyện gì đó, con người ta thường sẽ sơ ý với những chuyện khác, ví dụ như bây giờ.
“Mọi người ngốc thật, cháu đợi lâu lắm rồi đấy, thế mà không ai phát hiện ra.” Giọng nói non nớt vang lên, khiến bọn họ kinh ngạc quay người lại.
Kiều Tiểu Bảo khẽ lắc lắc ngón tay, cái miệng nhỏ bé đắc ý nở nụ cười xảo quyệt, tư thế như đang khiêu khích.
Có năm người đứng trước mặt cậu, bốn nam một nữ, trong phòng rất tối, Kiều Tiểu Bảo chỉ có thể nhìn dáng vẻ của bọn họ qua ánh sáng phát ra từ màn hình, bọn họ chắc khoảng hai mươi tuổi, mặc quần áo thoải mái.
Người phụ nữ duy nhất trong đó, Dạ Thất, bước đến trước mặt Kiều Tiểu Bảo, nửa quỳ mỉm cười nhìn cậu: “Em trai nhỏ, chị có rất nhiều kẹo, chị dẫn em đi ăn nhé?”
Kiều Tiểu Bảo nhìn cô ta vẻ ghét bỏ, nhếch miệng: “Thím à, thím cười giả dối quá, lấy kẹo ra lừa trẻ con rất là thiếu đạo đức đó.”
Khóe môi Dạ Thất cứng đờ, khẽ tính toán lại tuổi tác của mình, cô mới hai mươi hai tuổi thôi! Thím? Mồm miệng của đứa trẻ này cũng chanh chua thật đấy?
Những người còn lại cũng đờ ra.
“Nhóc thối này, em chẳng đáng yêu gì cả?” Dạ Thất nhéo nhéo mặt Kiều Tiểu Bảo, ánh mắt trở nên sắc lạnh, cánh tay từ từ đưa đến cổ cậu.
Kiều Tiểu Bảo vẫn duy trì nụ cười điềm tĩnh, ánh mắt không thay đổi, lại nở một nụ cười xảo quyệt giống y hệt Kiều Minh Anh: “Thím à, thím không thể động vào cháu đâu.”
Dạ Thất ngơ ra, ánh mắt lướt qua một tia kinh ngạc, cô ta không nghĩ đến đứa trẻ này lại lớn gan như vậy, nếu là đứa khác đã bị dọa tè ra quần lâu rồi, nhưng vẻ mặt đứa trẻ này vẫn rất bình tĩnh, không sợ hãi chút nào.
“Nhóc à, em sống như vậy còn ý nghĩa gì nữa?” Dạ Thất không biết tên của cậu, chỉ cảm thấy cậu đáng yêu nên tùy tiện gọi như vậy.
Kiều Tiểu Bảo kinh ngạc mở to mắt: “Thím, thì ra thím biết tên ở nhà của cháu à.”
Kiều Tiểu Bảo biết bọn họ muốn làm gì, nhưng lại không sợ hãi một chút nào.
Hừm, chỉ trách mẹ sinh cậu ra quá dũng cảm.
“Hóa ra em tên ở nhà là nhóc à, gương mặt mềm mại này thật giống bánh bao.” Dạ Thất sờ sờ mặt cậu, càng nhìn càng thấy thích.
“Mẹ của em cũng nói như vậy, mẹ thích sờ mặt em nhất.” Kiều Tiểu Bảo thu lại dáng vẻ cool ngầu, trở thành một cậu nhóc đáng yêu.
“Hình như em rất yêu mẹ nhỉ.” Dạ Thất đã hoàn toàn bị Kiều Tiểu Bảo làm cho mê mẩn, bốn người còn lại mặt sa sầm.
Này này này, giờ là sao vậy, chẳng phải cần giải quyết thằng nhóc này trước sao, giờ lại quay ra trò chuyện vui vẻ? Ai không biết còn tưởng rằng bọn họ rất thân nhau nữa!
“Đó là đương nhiên, mẹ của em là người phụ nữ dịu dàng nhất trên thế gian này.” Gương mặt đáng yêu của Kiều Tiểu Bảo hiện lên sự tự hào và kiêu ngạo, nhếch miệng cười, khiến người ta cảm giác như cậu là một người lớn.
Dạ Thất còn muốn nói gì đó nữa, Dạ Nhất đột nhiên lại ho lên vài tiếng, ánh mắt cảnh cáo: “Thất Thất, đừng đùa nữa.”
Dạ Thất mím môi không vui, không trêu Tiểu Bảo nữa.
Kiều Tiểu Bảo cũng thu lại nụ cười trên mặt, ngước đầu nhìn bọn họ, trong lòng cảm thấy không thoải mái, với chiều cao này, cậu chỉ có thể ngước lên để nhìn bọn họ.
“Đầu tiên, để cháu giới thiệu một chút.” Kiều Tiểu Bảo nho nhã cúi đầu xuống, vô cùng lịch sự: “Cháu tên là Kiều Quân Minh, tên ở nhà là Kiều Tiểu Bảo, lần này đến đây là vì cháu muốn tìm hiểu một chuyện.”
Nhất thời sắc mặt năm người đều tỏ vẻ nghi ngờ, nếu đổi lại là trước đó bọn họ còn cho rằng Kiều Tiểu Bảo không có uy hiếp gì đến bọn họ, nhưng lúc này, bọn họ không dám nghĩ như vậy nữa.
Thử nghĩ một chút, một đứa trẻ bốn tuổi bình thường, sao lại có sự quan sát và lá gan lớn như vậy?
Kiều Tiểu Bảo tháo chiếc nhẫn trên tay ra, sắc mặt bọn họ liền thay đổi.
Bọn họ biết được chiếc nhẫn này đại diện cho việc gì, chiếc nhẫn này trên tay ai, bọn họ phải nghe theo lệnh của người đó, đây là chuyện không thể thay đổi của gia tộc nhà họ Liễu.
“Chiếc nhẫn này cháu lấy từ đâu?” Dạ Nhất căng thẳng nhìn Kiều Tiểu Bảo.
“Đây là của mẹ của mẹ cháu, cũng chính là bà ngoại của cháu, cô chủ cả nhà họ Liễu, Liễu Lan.”
*
Trong phòng ăn tại biệt thự của Lê Hiếu Nhật, lúc này chỉ có âm thanh của dao nĩa và đũa, Kiều Minh Anh đang cúi đầu ăn cơm.
Lê Tiến Dũng toàn thân ướt sũng đột nhiên tiến vào, cung kính cúi mình: “Cậu chủ, cô Kiều, chỗ cá đó, tôi đã câu xong rồi, mời cô Kiều đi qua kiểm tra.”
Kiều Minh Anh ngẩng đầu nhìn Lê Tiến Dũng nở nụ cười: “Không cần kiểm tra, anh được thông qua rồi, không cần quá cảm ơn tôi.”
Vẻ mặt của Lê Tiến Dũng như hóa đá.
Lê Hiếu Nhật khẽ siết chặt dao nĩa trong tay, nhìn Kiều Minh Anh, trong lòng bùng lên một ngọn lửa không tên.
Nhìn thấy Kiều Minh Anh, anh lại nghĩ đến người vợ ngoại tình của mình.
“Ding.”
Dao nĩa tiếp xúc với đĩa tạo ra âm thanh chói tai, Kiều Minh Anh quay sang nhìn, lại thấy gương mặt của Lê Hiếu Nhật u ám tăm tối, ánh mắt lạnh lẽo.
“Tôi xin phép lui xuống trước.” Lê Tiến Dũng cảm giác được tình huồng không đúng, anh đã bị mụ phù thùy Kiều Minh Anh này giày vò đủ rồi.
Lê Hiếu Nhật không nói gì, chỉ nhìn Kiều Minh Anh, yên lặng nhìn cô như vậy.
Cho dù anh đang rất tức giận, nhưng anh không nỡ nóng nảy với cô, hơn nữa, Lê Tiến Dũng với cô cũng không có gì.
Nhưng điều này không có nghĩa là anh đang cảm thấy thoải mái trong lòng.
Tâm trạng của boss không tốt, người khác cũng đừng mong sống tốt.
Tay của Kiều Minh Anh nhất thời không biết đặt đâu, ánh mắt cũng đảo qua đảo lại, chỉ sợ nhìn thẳng vào Lê Hiếu Nhật sẽ bị anh đốt cháy, trong lòng lại nghĩ đến bánh bao nhỏ đáng yêu, động tí là trừng người khác.
“Ngày mai em có thể đi.” Một lúc lâu sau, Lê Hiếu Nhật lạnh lùng mở miệng.
Kiều Minh Anh chợt cảm thấy hụt hẫng, cánh môi khẽ mấp máy.
Trong đầu hiện lên gương mặt đáng yêu của Kiều Tiểu Bảo, cô lại bình thường trở lại, Tiểu Bảo đáng yêu còn đang ở nhà đợi cô nữa.
“Cảm ơn tổng giám đốc Lê.” Kiều Minh Anh ngoan ngoãn gật đầu, dáng vẻ nghe lời như thỏ con.
“0524.” Lê Hiếu Nhật khẽ mím môi, không đợi Kiều Minh Anh tự hiểu ra thì anh đã giải thích: “Mật mã cổng vào biệt thự.”
0524.
Bốn số này, là sinh nhật của cô.
Nhưng Kiều Minh Anh không ngờ Lê Hiếu Nhật sẽ dùng ngày tháng sinh của cô làm mật mã cổng vào của biệt thự, anh làm như vậy là có ý gì?
*
Ngày hôm sau, Kiều Minh Anh ngáp ngắn ngáp dài đi khỏi biệt thự của Lê Hiếu Nhật.
Trở về chung cư, Kiều Minh Anh nhìn thấy gương mặt đáng yêu quen thuộc của Kiều Tiểu Bảo đang say giấc, cô đi làm bữa sáng cho cậu rồi lại vội vàng đi làm.
Ở cửa lớn của Quốc tế CR, Kiều Minh Anh che miệng lại ngáp to, bỗng nhiên phát hiện ra mọi người xung quanh đang chỉ trỏ mình. Kiều Minh Anh nhạy cảm quay đầu ra phía sau, cô đơ ra, hôm nay cô mặc một bộ đồ màu đen, cho dù có đến tháng cũng không thể nhìn thấy, vậy đám người đó đang nhìn cái gì?
Kiều Minh Anh vừa đến phòng làm việc, Emily khẽ khịt mũi.
Bình luận facebook