Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 95: DIỆP TỬ XUẤT HIỆN
Trong lòng chị Lâm vô cùng rõ ràng điều này, chỉ cần là mắt không có vấn đề là nhìn ra được thái độ của Lê Hiếu Nhật đối với Kiều Tiểu Bảo và Kiều Minh Anh. Địa vị bà chủ Lê này, ngoài cô Minh Anh thì còn ai nữa.
Kiều Chấn Huy?
Kiều Minh Anh kinh ngạc giương mắt: “Không cần đâu, tự tôi đi xem thử.”
Không thể dẫn Kiều Chấn Huy đến đây, ai biết được ông ta muốn làm gì cơ chứ?
Kiều Chấn Huy quả thật đang đứng ở cửa, chỉ là ông ta đang ngồi trong một chiếc xe Lincoln, ánh nắng không có cách nào chiếu vào được.
Kiều Minh Anh cũng không gấp gáp, biệt thự cách cửa chính của trang viên một đoạn, cô ngồi trong xe của đội tuần tra, chậm rãi đi qua đó.
Bảo vệ trước cổng đều nhận ra cô, không hề ngăn cản, để cô đi vào.
Kiều Chấn Huy thấy Kiều Minh Anh đang đến gần, lúc này ông ta mới xuống khỏi xe, đôi mắt tinh anh quét một vòng về trang viên phía sau Kiều Minh Anh, sau đó lại quay trở lại trên người Kiều Minh Anh.
“Ông có chuyện gì?” Kiều Minh Anh hoàn toàn không quan tâm ánh mắt hơi khinh bỉ của ông ta, hỏi thẳng.
“Lan Anh đi đâu rồi? Có phải bị con và Tổng Giám đốc Lê dẫn đi hay không?” Kiều Chấn Huy đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi Kiều Lan Anh đi đâu.
Kiều Minh Anh chỉ cảm thấy nực cười, cô cũng không phải là con giun trong bụng Kiều Lan Anh, làm sao biết được cô ta đi đâu cơ chứ?
“Không biết.” Vẻ mặt Kiều Minh Anh thản nhiên, thật sự nực cười mà, Kiều Lan Anh bắt cóc cô, lưu lại biết bao vết thương trên người cô, cô ta không đến tìm cô thì thôi, ngược lại ông ta, một người không liên quan lại tìm đến tận nơi.
Cô không cho rằng Kiều Chấn Huy sẽ tốt bụng như vậy, trả tiền thuốc men cho cô.
“Con có biết Kiều Lan Anh đã mấy ngày chưa về nhà hay không?” Vẻ mặt Kiều Chấn Huy không giữ được kiên nhẫn, giống như có chút tức giận. Không biết là vì thái độ của Kiều Minh Anh hay là vì sự mất tích của Kiều Lan Anh.
“Cô ta có chân có tay, cô ta đi đâu liên quan gì đến tôi?” Trong mắt Kiều Minh Anh đầy tia kinh thường: “Người không thấy, mà ông còn không mau đi tìm, ngược lại đến chỗ tôi ồn ào, gây náo nhiệt làm gì? Người ngoài không biết còn tưởng tôi đang nuôi một con vật chỉ biết gây ồn ào thôi đấy.”
Ý của câu nói này rõ ràng đang ám chỉ Kiều Chấn Huy chính là một con chó chuyên gây ồn ào.
Sắc mặt của Kiều Chấn Huy xanh mét, tức đến nỗi ngực phập phồng dữ dội, hoàn toàn không ngờ Kiều Minh Anh sẽ nói với ông ta những lời như vậy.
Một lúc lâu sau, Kiều Chấn Huy mới bình tĩnh trở lại.
“Trước khi Lan Anh mất tích đã bắt cóc con, nhưng bây giờ Lan Anh mất tích rồi, cô lại đang sống tốt ở đây, vậy thì ngoài lý do con và Tổng Giám đốc Lê cấu kết với nhau nhốt Lan Anh lại thì còn lý do gì khác nữa?” Kiều Chấn Huy giống như rất nóng lòng bảo vệ, chở che cho con gái, bộ dạng tận tình khuyên nhủ Kiều Minh Anh: “Cho dù Lan Anh thật sự từng phạm sai lầm, nhưng con thân là chị không thể tha thứ cho em mình sao? Không nên ồn ào, cãi vã làm gì, điều này cũng không có lợi cho con.”
Nói đến cùng, chính là uy hiếp.
Kiều Minh Anh lạnh lùng, mí mắt nhếch lên, trong mắt không hề có tia sợ hãi: “Cô ta nhỏ? Ông đang đùa tôi đấy à? Cô ta dù sao cũng chỉ sinh sau tôi mấy tháng, hơn hai mươi tuổi vẫn được coi là nhỏ ư? Chẳng lẽ phải giống như ông, nửa chân bước vào quan tài rồi thì mới được gọi là lớn?”
Nửa chân bước vào quan tài?
“Cô, cô đang nói những lời khốn nạn gì thế? Ai cho phép cô nguyền rủa ba mình như vậy?” Kiều Chấn Huy tức giận, một tay chỉ về phía Kiều Minh Anh, một tay không ngừng xoa ngực.
“Ngay bây giờ, tôi cảnh cáo cô, nếu không giao Lan Anh ra đây, vậy thì đừng trách tôi không nể tình cha con!”
Cáo già đúng là cáo già mà, đã đến mức này rồi mà vẫn còn cứng mồm.
Kiều Minh Anh khẽ cười, bộ dạng bất cần nói: “Ông đặc biệt đến trước cửa nhà Lê Hiếu Nhật, không phải là muốn uy hiếp tôi, khiến tôi sợ hãi sau đó ngoan ngoãn nghe lời ông hay sao?”
Trong đôi mắt khôn lỏi của Kiều Chấn Huy xẹt qua một tia kinh ngạc.
“Tôi ngược lại muốn xem thử ông sẽ không nể tình cha con như thế nào đấy? Có chuyện gì thì đi tìm Lê Hiếu Nhật, trực tiếp nói chuyện, đến tìm tôi ồn ào thì có tác dụng gì chứ?” Kiều Minh Anh không hề có chút lưu tình nào, nói thẳng khiến cho Kiều Chấn Huy nghẹn họng không nói được lời nào.
Ưu điểm của cô chính là miệng lưỡi sắc bén, một khi đã nói là không có ý định ngừng.
Huống hồ đối phó với loại người lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng, lấy mạnh hiếp yếu giống như Kiều Chấn Huy, không có gì đáng sợ, chỉ cần da mặt dày là được.
“Cô! Nếu cô còn là con gái nhà họ Kiều thì bắt buộc phải nghe lời tôi!” Kiều Chấn Huy đã bị chọc tức đến nỗi choáng váng đầu óc, bắt đầu nói năng lộn xộn.
“Vậy thì ông cứ coi như tôi không phải là con gái nhà họ Kiều đi!” Kiều Minh Anh không quan tâm khẽ nhún vai, xoay người rời đi.
“Cô đã nghĩ kỹ chưa? Cô cảm thấy cô không còn là thân phận cô cả nhà họ Kiều, Lê Hiếu Nhật còn muốn lấy cô ư?” Giọng nói âm trầm của Kiều Chấn Huy truyền đến từ phía sau, giống như chắc chắn Kiều Minh Anh nhất định sẽ quay lại ăn năn hối lỗi với ông ta.
Kiều Minh Anh đột nhiên cười.
“Nếu Lê Hiếu Nhật có ý định muốn kết thông gia với nhà họ Kiều, vậy thì tiếp cận Kiều Lan Anh không phải sẽ dễ dàng hơn sao? Dù sao trong mắt ông, cũng chỉ có một đứa con gái duy nhất là nó mà thôi.”
Kiều Minh Anh không phải vì tin tưởng Lê Hiếu Nhật nên mới nói như vậy, mà là vì cô hiểu anh, anh tuyệt đối sẽ không vì cái lợi nhỏ bé này mà chịu nương thân ở nhà họ Kiều. Sự cao ngạo bẩm sinh và cảm giác về sự ưu việt ở anh tuyệt đối sẽ không cho phép anh làm như vậy. Huống hồ nhà họ Kiều có tư cách gì có thể khiến anh coi trọng cơ chứ?
Kiều Chấn Huy nhìn gương mặt mộc mạc, tinh tế của Kiều Minh Anh, khí chất cao ngạo toát lên trên người cô giống như vốn có, khiến người khác không thể coi thường. Đặc biệt là đôi mắt sáng ngời kiên định, trong thoáng chốc, Kiều Minh Anh đứng trước mặt giống như hòa vào làm một với gương mặt dịu dàng, xinh đẹp như tranh vẽ của Liễu Lan.
Liễu Lan, ông ta đã từng điên cuồng vì bà ta.
Đó là một đoạn ký ức khắc cốt ghi tâm, không có cách nào nói ra bằng lời được.
Kiều Chấn Huy không nói câu nào, xoay người trở lại xe, bóng lưng vội vàng mang chút hoảng loạn.
Kiều Minh Anh khẽ nhíu mày, có chút khó hiểu nhìn theo chiếc xe đang dần đi xa, nhưng sự thù hận trong lòng, lại không có cách nào tan biến cùng với sự rời đi của ông ta.
Liễu Lan từng nói với cô, khi bạn càng ghét một người, bạn càng giả bộ không quan tâm, sau đó vào thời khắc người đó trở tay không kịp, bạn sẽ đâm cho hắn ta một nhát chí mạng.
Ai cũng không thể cản được cô tự mình lấy mạng Kiều Chấn Huy, ai cũng không thể.
Kiều Minh Anh không ngờ, cơ hội trả thù Kiều Chấn Huy lại đến nhanh như vậy, khiến người ta trở tay không kịp.
Trong cao ốc CR, trong phòng họp vừa mới kết thúc một hội nghị, người đàn ông ngồi trong phòng họp vắng vẻ, day day mi tâm, đầy mệt mỏi, biểu cảm trên gương mặt anh tuấn dần dần thả lỏng. Để có thể vui vẻ ở bên Kiều Minh Anh và Tiểu Bảo, mấy ngày nay, anh đã sắp xếp ổn thỏa toàn bộ những công việc ở công ty cần anh xem qua, phần còn lại hoàn toàn có thể giao lại cho thư ký Trương xử lý.
Vừa nghĩ đến gương mặt đáng yêu, non nớt của Tiểu Bảo và vẻ mặt hoạt bát, linh động của Kiều Minh Anh, anh cảm thấy trong lòng giống như được lấp đầy bởi sự quyến luyến và ấm áp.
Lúc nào cũng như vậy thì thật tuyệt vời.
Lúc này, thư ký Trương cầm điện thoại đi vào, đứng phía sau, nói: “Tổng Giám đốc Lê, anh có điện thoại, gọi đến từ nước Pháp.”
Nước Pháp?
Lẽ nào là người đó?
Lê Hiếu Nhật khẽ ngước mắt, trong đôi mắt đen tuyền như mực hiện lên ánh hào quang, anh đứng dậy cầm lấy điện thoại, đi về phía cửa sổ.
Từ góc độ này có thể thu được hơn nửa thành phố A vào trong tầm mắt, tòa cao ốc cao thấp không đồng nhất phía trước, tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời.
“Hiếu Nhật.” Phía đầu dây điện thoại bên kia truyền đến một giọng nói ngọt ngào, mềm mại, mang theo sự quyến luyến và ỷ lại sâu sắc, còn có chút vui vẻ: “Em đến nước C rồi, vừa mới xuống máy bay, anh đến đón em được không?”
“Diệp Tử, vì sao em lại đột nhiên trở về?” Lê Hiếu Nhật nhíu mày, giọng nói trầm thấp, nặng nề.
“Sao thế? Anh không hoan nghênh em sao?” Diệp Tử cười duyên, có chút tinh nghịch nói.
Kiều Chấn Huy?
Kiều Minh Anh kinh ngạc giương mắt: “Không cần đâu, tự tôi đi xem thử.”
Không thể dẫn Kiều Chấn Huy đến đây, ai biết được ông ta muốn làm gì cơ chứ?
Kiều Chấn Huy quả thật đang đứng ở cửa, chỉ là ông ta đang ngồi trong một chiếc xe Lincoln, ánh nắng không có cách nào chiếu vào được.
Kiều Minh Anh cũng không gấp gáp, biệt thự cách cửa chính của trang viên một đoạn, cô ngồi trong xe của đội tuần tra, chậm rãi đi qua đó.
Bảo vệ trước cổng đều nhận ra cô, không hề ngăn cản, để cô đi vào.
Kiều Chấn Huy thấy Kiều Minh Anh đang đến gần, lúc này ông ta mới xuống khỏi xe, đôi mắt tinh anh quét một vòng về trang viên phía sau Kiều Minh Anh, sau đó lại quay trở lại trên người Kiều Minh Anh.
“Ông có chuyện gì?” Kiều Minh Anh hoàn toàn không quan tâm ánh mắt hơi khinh bỉ của ông ta, hỏi thẳng.
“Lan Anh đi đâu rồi? Có phải bị con và Tổng Giám đốc Lê dẫn đi hay không?” Kiều Chấn Huy đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi Kiều Lan Anh đi đâu.
Kiều Minh Anh chỉ cảm thấy nực cười, cô cũng không phải là con giun trong bụng Kiều Lan Anh, làm sao biết được cô ta đi đâu cơ chứ?
“Không biết.” Vẻ mặt Kiều Minh Anh thản nhiên, thật sự nực cười mà, Kiều Lan Anh bắt cóc cô, lưu lại biết bao vết thương trên người cô, cô ta không đến tìm cô thì thôi, ngược lại ông ta, một người không liên quan lại tìm đến tận nơi.
Cô không cho rằng Kiều Chấn Huy sẽ tốt bụng như vậy, trả tiền thuốc men cho cô.
“Con có biết Kiều Lan Anh đã mấy ngày chưa về nhà hay không?” Vẻ mặt Kiều Chấn Huy không giữ được kiên nhẫn, giống như có chút tức giận. Không biết là vì thái độ của Kiều Minh Anh hay là vì sự mất tích của Kiều Lan Anh.
“Cô ta có chân có tay, cô ta đi đâu liên quan gì đến tôi?” Trong mắt Kiều Minh Anh đầy tia kinh thường: “Người không thấy, mà ông còn không mau đi tìm, ngược lại đến chỗ tôi ồn ào, gây náo nhiệt làm gì? Người ngoài không biết còn tưởng tôi đang nuôi một con vật chỉ biết gây ồn ào thôi đấy.”
Ý của câu nói này rõ ràng đang ám chỉ Kiều Chấn Huy chính là một con chó chuyên gây ồn ào.
Sắc mặt của Kiều Chấn Huy xanh mét, tức đến nỗi ngực phập phồng dữ dội, hoàn toàn không ngờ Kiều Minh Anh sẽ nói với ông ta những lời như vậy.
Một lúc lâu sau, Kiều Chấn Huy mới bình tĩnh trở lại.
“Trước khi Lan Anh mất tích đã bắt cóc con, nhưng bây giờ Lan Anh mất tích rồi, cô lại đang sống tốt ở đây, vậy thì ngoài lý do con và Tổng Giám đốc Lê cấu kết với nhau nhốt Lan Anh lại thì còn lý do gì khác nữa?” Kiều Chấn Huy giống như rất nóng lòng bảo vệ, chở che cho con gái, bộ dạng tận tình khuyên nhủ Kiều Minh Anh: “Cho dù Lan Anh thật sự từng phạm sai lầm, nhưng con thân là chị không thể tha thứ cho em mình sao? Không nên ồn ào, cãi vã làm gì, điều này cũng không có lợi cho con.”
Nói đến cùng, chính là uy hiếp.
Kiều Minh Anh lạnh lùng, mí mắt nhếch lên, trong mắt không hề có tia sợ hãi: “Cô ta nhỏ? Ông đang đùa tôi đấy à? Cô ta dù sao cũng chỉ sinh sau tôi mấy tháng, hơn hai mươi tuổi vẫn được coi là nhỏ ư? Chẳng lẽ phải giống như ông, nửa chân bước vào quan tài rồi thì mới được gọi là lớn?”
Nửa chân bước vào quan tài?
“Cô, cô đang nói những lời khốn nạn gì thế? Ai cho phép cô nguyền rủa ba mình như vậy?” Kiều Chấn Huy tức giận, một tay chỉ về phía Kiều Minh Anh, một tay không ngừng xoa ngực.
“Ngay bây giờ, tôi cảnh cáo cô, nếu không giao Lan Anh ra đây, vậy thì đừng trách tôi không nể tình cha con!”
Cáo già đúng là cáo già mà, đã đến mức này rồi mà vẫn còn cứng mồm.
Kiều Minh Anh khẽ cười, bộ dạng bất cần nói: “Ông đặc biệt đến trước cửa nhà Lê Hiếu Nhật, không phải là muốn uy hiếp tôi, khiến tôi sợ hãi sau đó ngoan ngoãn nghe lời ông hay sao?”
Trong đôi mắt khôn lỏi của Kiều Chấn Huy xẹt qua một tia kinh ngạc.
“Tôi ngược lại muốn xem thử ông sẽ không nể tình cha con như thế nào đấy? Có chuyện gì thì đi tìm Lê Hiếu Nhật, trực tiếp nói chuyện, đến tìm tôi ồn ào thì có tác dụng gì chứ?” Kiều Minh Anh không hề có chút lưu tình nào, nói thẳng khiến cho Kiều Chấn Huy nghẹn họng không nói được lời nào.
Ưu điểm của cô chính là miệng lưỡi sắc bén, một khi đã nói là không có ý định ngừng.
Huống hồ đối phó với loại người lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng, lấy mạnh hiếp yếu giống như Kiều Chấn Huy, không có gì đáng sợ, chỉ cần da mặt dày là được.
“Cô! Nếu cô còn là con gái nhà họ Kiều thì bắt buộc phải nghe lời tôi!” Kiều Chấn Huy đã bị chọc tức đến nỗi choáng váng đầu óc, bắt đầu nói năng lộn xộn.
“Vậy thì ông cứ coi như tôi không phải là con gái nhà họ Kiều đi!” Kiều Minh Anh không quan tâm khẽ nhún vai, xoay người rời đi.
“Cô đã nghĩ kỹ chưa? Cô cảm thấy cô không còn là thân phận cô cả nhà họ Kiều, Lê Hiếu Nhật còn muốn lấy cô ư?” Giọng nói âm trầm của Kiều Chấn Huy truyền đến từ phía sau, giống như chắc chắn Kiều Minh Anh nhất định sẽ quay lại ăn năn hối lỗi với ông ta.
Kiều Minh Anh đột nhiên cười.
“Nếu Lê Hiếu Nhật có ý định muốn kết thông gia với nhà họ Kiều, vậy thì tiếp cận Kiều Lan Anh không phải sẽ dễ dàng hơn sao? Dù sao trong mắt ông, cũng chỉ có một đứa con gái duy nhất là nó mà thôi.”
Kiều Minh Anh không phải vì tin tưởng Lê Hiếu Nhật nên mới nói như vậy, mà là vì cô hiểu anh, anh tuyệt đối sẽ không vì cái lợi nhỏ bé này mà chịu nương thân ở nhà họ Kiều. Sự cao ngạo bẩm sinh và cảm giác về sự ưu việt ở anh tuyệt đối sẽ không cho phép anh làm như vậy. Huống hồ nhà họ Kiều có tư cách gì có thể khiến anh coi trọng cơ chứ?
Kiều Chấn Huy nhìn gương mặt mộc mạc, tinh tế của Kiều Minh Anh, khí chất cao ngạo toát lên trên người cô giống như vốn có, khiến người khác không thể coi thường. Đặc biệt là đôi mắt sáng ngời kiên định, trong thoáng chốc, Kiều Minh Anh đứng trước mặt giống như hòa vào làm một với gương mặt dịu dàng, xinh đẹp như tranh vẽ của Liễu Lan.
Liễu Lan, ông ta đã từng điên cuồng vì bà ta.
Đó là một đoạn ký ức khắc cốt ghi tâm, không có cách nào nói ra bằng lời được.
Kiều Chấn Huy không nói câu nào, xoay người trở lại xe, bóng lưng vội vàng mang chút hoảng loạn.
Kiều Minh Anh khẽ nhíu mày, có chút khó hiểu nhìn theo chiếc xe đang dần đi xa, nhưng sự thù hận trong lòng, lại không có cách nào tan biến cùng với sự rời đi của ông ta.
Liễu Lan từng nói với cô, khi bạn càng ghét một người, bạn càng giả bộ không quan tâm, sau đó vào thời khắc người đó trở tay không kịp, bạn sẽ đâm cho hắn ta một nhát chí mạng.
Ai cũng không thể cản được cô tự mình lấy mạng Kiều Chấn Huy, ai cũng không thể.
Kiều Minh Anh không ngờ, cơ hội trả thù Kiều Chấn Huy lại đến nhanh như vậy, khiến người ta trở tay không kịp.
Trong cao ốc CR, trong phòng họp vừa mới kết thúc một hội nghị, người đàn ông ngồi trong phòng họp vắng vẻ, day day mi tâm, đầy mệt mỏi, biểu cảm trên gương mặt anh tuấn dần dần thả lỏng. Để có thể vui vẻ ở bên Kiều Minh Anh và Tiểu Bảo, mấy ngày nay, anh đã sắp xếp ổn thỏa toàn bộ những công việc ở công ty cần anh xem qua, phần còn lại hoàn toàn có thể giao lại cho thư ký Trương xử lý.
Vừa nghĩ đến gương mặt đáng yêu, non nớt của Tiểu Bảo và vẻ mặt hoạt bát, linh động của Kiều Minh Anh, anh cảm thấy trong lòng giống như được lấp đầy bởi sự quyến luyến và ấm áp.
Lúc nào cũng như vậy thì thật tuyệt vời.
Lúc này, thư ký Trương cầm điện thoại đi vào, đứng phía sau, nói: “Tổng Giám đốc Lê, anh có điện thoại, gọi đến từ nước Pháp.”
Nước Pháp?
Lẽ nào là người đó?
Lê Hiếu Nhật khẽ ngước mắt, trong đôi mắt đen tuyền như mực hiện lên ánh hào quang, anh đứng dậy cầm lấy điện thoại, đi về phía cửa sổ.
Từ góc độ này có thể thu được hơn nửa thành phố A vào trong tầm mắt, tòa cao ốc cao thấp không đồng nhất phía trước, tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời.
“Hiếu Nhật.” Phía đầu dây điện thoại bên kia truyền đến một giọng nói ngọt ngào, mềm mại, mang theo sự quyến luyến và ỷ lại sâu sắc, còn có chút vui vẻ: “Em đến nước C rồi, vừa mới xuống máy bay, anh đến đón em được không?”
“Diệp Tử, vì sao em lại đột nhiên trở về?” Lê Hiếu Nhật nhíu mày, giọng nói trầm thấp, nặng nề.
“Sao thế? Anh không hoan nghênh em sao?” Diệp Tử cười duyên, có chút tinh nghịch nói.
Bình luận facebook