Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Từ khách sạn về, Kiều Kiến Bang bế Hạ Du ngủ quên vào trong nhà. Lên đến phòng, anh cẩn thận đặt cô xuống giường, cố gắng nhẹ nhất để không làm cô thức giấc.
Trời đã tối muộn, Kiều Kiến Bang tẩy trang cho Hạ Du, dù anh chưa từng làm việc này trước đây nhưng vẫn kiên nhẫn hơn nửa tiếng đồng hồ để lau sạch lớp trang điểm trên mặt cô.
Tẩy trang cho Hạ Du xong, anh kéo dây kéo sau lưng trên váy của cô, từ từ cởi ra, dùng khăn ấm lau mặt, cổ và tay chân cô. Xong xuôi hết tất cả, anh kéo chăn lên đắp lại cho cô rồi đi thay quần áo của mình.
Đêm ngủ không thẳng giấc, sáng ra Kiều Kiến Bang vẫn dậy từ rất sớm để chuẩn bị đồ đưa Hạ Du đến bệnh viện khám thai. Trong lòng Kiều Kiến Bang vô cùng hào hứng, anh đã tìm hiểu sang tuần thứ tám, em bé sẽ hình thành các chi tiết trên cơ thể.
Hạ Du thức dậy, cơn mệt mỏi và buồn nôn có xu hướng tăng lên, còn bị sụt hai cân.
Đến bệnh viện kiểm tra, siêu âm đầy đủ và tiêm phòng mất gần cả gần nửa ngày, em bé trong bụng cô phát triển tương đối đầy đủ và đã có cả nhịp tim.
Bác sĩ cũng bảo thời gian này có thể bắt đầu kết nối với con trong bụng mẹ, nói đến đây Kiều Kiến Bang vui vẻ ra mặt, ngày anh chờ đợi cũng đã đến, anh đã có thể trò chuyện với con mỗi ngày. Cũng vì thế mà Kiều Kiến Bang bắt đầu trở nên cẩn trọng lời nói vì sợ con sẽ nghe thấy.
Bụng của Hạ Du trở nên đầy đặn, eo cũng dần biến mất. Hạ Du sờ bụng mình, cô vẫn chưa dám tin cô đã làm mẹ, mọi thứ đều diễn ra quá nhanh.
Nếu Hạ Du lo lắng một, Kiều Kiến Bang lo đến mười, từ cái nhỏ nhặt đến cái lớn nhất anh đều không an tâm phải tự tay làm lấy. Đặc biệt là khi thấy sắc mặt không tốt của Hạ Du khiến anh càng căng thẳng hơn.
Hiện tại mỗi khi cùng Hạ Du ra ngoài, Kiều Kiến Bang đều mang theo đồ ăn vặt, nước trái cây, nước lọc, dầu gió, khăn giấy ướt và nước rửa tay diệt khuẩn. Anh mua túi đeo lưng nam giá mấy ngàn đô chỉ để đựng những đồ lặt vặt cho Hạ Du.
Sự chăm sóc của Kiều Kiến Bang càng ngày càng kỹ lưỡng đến từng milimet, sự dịu dàng và nhẫn nại tăng lên gấp nhiều lần.
Trời sang thu mưa rải rác, khám xong thì bên ngoài trời đổ mưa, Kiều Kiến Bang lúc sáng đã xem dự báo thời tiết nên đã mang theo áo ấm cho Hạ Du.
Đứng trước sảnh bệnh viện, Hạ Du bình yên tựa đầu vào ngực Kiều Kiến Bang trong vòng tay anh, bình yên ngắm cơn mưa phùn đẹp đẽ mà cô từng nhìn thấy.
Với Kiều Kiến Bang, thời khắc anh cảm nhận được hạnh phúc không phải lúc nhận thức về quyền lực mình có, mà là lúc anh trở thành một người chồng, một người cha của gia đình.
Từ bé đến lớn, hai chữ "trách nhiệm" ám ảnh cuộc đời Kiều Kiến Bang khiến trái tim anh lạnh lẽo khép kín, anh thậm chí từng nghĩ Ngọc Ân thay đổi được nhưng ở bên Hạ Du, anh mới hiểu Hạ Du và con mới chính là người sưởi ấm trái tim anh.
Kiều Kiến Bang bất chợt cúi đầu hôn lên tóc Hạ Du, tất cả sự ôn nhu anh có đều dành cho vợ con.
Tài xế lái xe đến, mở cửa cho Kiều Kiến Bang và Hạ Du lên. Xe di chuyển với tốc độ vừa phải, đảm bảo an toàn giữa trời mưa đường trơn.
Về nhà, sau khi đưa Hạ Du về phòng nghỉ ngơi, Kiều Kiến Bang xuống bếp nấu vài món Hạ Du muốn ăn.
Anh ngửi thịt cá sống liền cảm thấy tanh mặc dù trước đây rất bình thường. Thật ra, Hạ Du là người phụ nữ khác ngoài mẹ được anh đích thân nấu cho ăn, trước đây là học từ vú nuôi, hiện tại là học từ sách và video trên mạng.
Bày hết đồ ăn lên bàn, Kiều Kiến Bang lên phòng gọi Hạ Du. Do trời lạnh mà trông Hạ Du ngủ rất ngon, vùi mình trong lớp chăn dày, chỉ thấy tóc bên ngoài.
Anh kéo chăn xuống, thì thầm vào tai cô: "Đi ăn thôi"
Hạ Du cựa người tỉnh dậy, đôi mắt mơ màng ngái ngủ, cô còn chưa có ý định ngồi dậy thì Kiều Kiến Bang đã bế cô lên xuống lầu.
Ngồi ở ghế, Hạ Du ngạc nhiên nhìn bàn ăn đầy món đủ màu sắc, trang trí bắt mắt, mùi thơm khó cầm lòng, bấy nhiêu thôi cũng đủ biết Kiều Kiến Bang bỏ công sức vào nhiều thế nào.
Cuộc sống Hạ Du bây giờ cả ngày đều được Kiều Kiến Bang chăm nom từng chút một, muốn gì, thích gì chỉ cần nói một tiếng, Kiều Kiến Bang đều làm cho cô.
Hạ Du không mang dép bông, Kiều Kiến Bang giữ hai chân cô gác trên chân anh, không để lòng bàn chân cô trực tiếp chạm sàn nhà.
Kiều Kiến Bang chống thái dương, thấy Hạ Du ăn ngon miệng anh cũng vui lây. Trên môi bất giác nở nụ cười dịu dàng, Kiều Kiến Bang không phát hiện được ánh mắt anh trở nên vô cùng ngọt ngào.
Biết Hạ Du trong nhà mãi cũng chán, Kiều Kiến Bang bỏ cả buổi chiều tìm phim cho cô xem giải trí, vô tình chọn được những vở cổ tích ngày xửa ngày xưa.
Buổi tối Hạ Du ngồi tựa lưng thành giường xem, Kiều Kiến Bang bỗng nằm lên đùi Hạ Du hướng mặt vào bụng cô. Tầm mười lăm phút, Hạ Du lén liếc nhìn Kiều Kiến Bang, anh ngủ quên, dáng vẻ còn mệt mỏi hơn cả cô.
Ngày nào cũng như ngày ấy, Kiều Kiến Bang ngủ sau dậy trước Hạ Du, nửa đêm cô thức đi toilet bao nhiêu lần thì anh đều thức đưa cô đi. Vừa chăm sóc cô lại vừa giải quyết chuyện ở tập đoàn, thời gian nghỉ ngơi của Kiều Kiến Bang ít đi hẳn.
Hạ Du đưa tay ôm bên mặt Kiều Kiến Bang một cách trân trọng, có lẽ điều may mắn nhất của cuộc đời cô chính là gặp được Kiều Kiến Bang, cho dù là hưởng ké phúc phần của đứa bé trong bụng cô vẫn cảm thấy hạnh phúc. Sau này Hạ Du có thể sẽ gặp được nhiều người khác nhưng sẽ không thể gặp được một Kiều Kiến Bang thứ hai.
Trời đã tối muộn, Kiều Kiến Bang tẩy trang cho Hạ Du, dù anh chưa từng làm việc này trước đây nhưng vẫn kiên nhẫn hơn nửa tiếng đồng hồ để lau sạch lớp trang điểm trên mặt cô.
Tẩy trang cho Hạ Du xong, anh kéo dây kéo sau lưng trên váy của cô, từ từ cởi ra, dùng khăn ấm lau mặt, cổ và tay chân cô. Xong xuôi hết tất cả, anh kéo chăn lên đắp lại cho cô rồi đi thay quần áo của mình.
Đêm ngủ không thẳng giấc, sáng ra Kiều Kiến Bang vẫn dậy từ rất sớm để chuẩn bị đồ đưa Hạ Du đến bệnh viện khám thai. Trong lòng Kiều Kiến Bang vô cùng hào hứng, anh đã tìm hiểu sang tuần thứ tám, em bé sẽ hình thành các chi tiết trên cơ thể.
Hạ Du thức dậy, cơn mệt mỏi và buồn nôn có xu hướng tăng lên, còn bị sụt hai cân.
Đến bệnh viện kiểm tra, siêu âm đầy đủ và tiêm phòng mất gần cả gần nửa ngày, em bé trong bụng cô phát triển tương đối đầy đủ và đã có cả nhịp tim.
Bác sĩ cũng bảo thời gian này có thể bắt đầu kết nối với con trong bụng mẹ, nói đến đây Kiều Kiến Bang vui vẻ ra mặt, ngày anh chờ đợi cũng đã đến, anh đã có thể trò chuyện với con mỗi ngày. Cũng vì thế mà Kiều Kiến Bang bắt đầu trở nên cẩn trọng lời nói vì sợ con sẽ nghe thấy.
Bụng của Hạ Du trở nên đầy đặn, eo cũng dần biến mất. Hạ Du sờ bụng mình, cô vẫn chưa dám tin cô đã làm mẹ, mọi thứ đều diễn ra quá nhanh.
Nếu Hạ Du lo lắng một, Kiều Kiến Bang lo đến mười, từ cái nhỏ nhặt đến cái lớn nhất anh đều không an tâm phải tự tay làm lấy. Đặc biệt là khi thấy sắc mặt không tốt của Hạ Du khiến anh càng căng thẳng hơn.
Hiện tại mỗi khi cùng Hạ Du ra ngoài, Kiều Kiến Bang đều mang theo đồ ăn vặt, nước trái cây, nước lọc, dầu gió, khăn giấy ướt và nước rửa tay diệt khuẩn. Anh mua túi đeo lưng nam giá mấy ngàn đô chỉ để đựng những đồ lặt vặt cho Hạ Du.
Sự chăm sóc của Kiều Kiến Bang càng ngày càng kỹ lưỡng đến từng milimet, sự dịu dàng và nhẫn nại tăng lên gấp nhiều lần.
Trời sang thu mưa rải rác, khám xong thì bên ngoài trời đổ mưa, Kiều Kiến Bang lúc sáng đã xem dự báo thời tiết nên đã mang theo áo ấm cho Hạ Du.
Đứng trước sảnh bệnh viện, Hạ Du bình yên tựa đầu vào ngực Kiều Kiến Bang trong vòng tay anh, bình yên ngắm cơn mưa phùn đẹp đẽ mà cô từng nhìn thấy.
Với Kiều Kiến Bang, thời khắc anh cảm nhận được hạnh phúc không phải lúc nhận thức về quyền lực mình có, mà là lúc anh trở thành một người chồng, một người cha của gia đình.
Từ bé đến lớn, hai chữ "trách nhiệm" ám ảnh cuộc đời Kiều Kiến Bang khiến trái tim anh lạnh lẽo khép kín, anh thậm chí từng nghĩ Ngọc Ân thay đổi được nhưng ở bên Hạ Du, anh mới hiểu Hạ Du và con mới chính là người sưởi ấm trái tim anh.
Kiều Kiến Bang bất chợt cúi đầu hôn lên tóc Hạ Du, tất cả sự ôn nhu anh có đều dành cho vợ con.
Tài xế lái xe đến, mở cửa cho Kiều Kiến Bang và Hạ Du lên. Xe di chuyển với tốc độ vừa phải, đảm bảo an toàn giữa trời mưa đường trơn.
Về nhà, sau khi đưa Hạ Du về phòng nghỉ ngơi, Kiều Kiến Bang xuống bếp nấu vài món Hạ Du muốn ăn.
Anh ngửi thịt cá sống liền cảm thấy tanh mặc dù trước đây rất bình thường. Thật ra, Hạ Du là người phụ nữ khác ngoài mẹ được anh đích thân nấu cho ăn, trước đây là học từ vú nuôi, hiện tại là học từ sách và video trên mạng.
Bày hết đồ ăn lên bàn, Kiều Kiến Bang lên phòng gọi Hạ Du. Do trời lạnh mà trông Hạ Du ngủ rất ngon, vùi mình trong lớp chăn dày, chỉ thấy tóc bên ngoài.
Anh kéo chăn xuống, thì thầm vào tai cô: "Đi ăn thôi"
Hạ Du cựa người tỉnh dậy, đôi mắt mơ màng ngái ngủ, cô còn chưa có ý định ngồi dậy thì Kiều Kiến Bang đã bế cô lên xuống lầu.
Ngồi ở ghế, Hạ Du ngạc nhiên nhìn bàn ăn đầy món đủ màu sắc, trang trí bắt mắt, mùi thơm khó cầm lòng, bấy nhiêu thôi cũng đủ biết Kiều Kiến Bang bỏ công sức vào nhiều thế nào.
Cuộc sống Hạ Du bây giờ cả ngày đều được Kiều Kiến Bang chăm nom từng chút một, muốn gì, thích gì chỉ cần nói một tiếng, Kiều Kiến Bang đều làm cho cô.
Hạ Du không mang dép bông, Kiều Kiến Bang giữ hai chân cô gác trên chân anh, không để lòng bàn chân cô trực tiếp chạm sàn nhà.
Kiều Kiến Bang chống thái dương, thấy Hạ Du ăn ngon miệng anh cũng vui lây. Trên môi bất giác nở nụ cười dịu dàng, Kiều Kiến Bang không phát hiện được ánh mắt anh trở nên vô cùng ngọt ngào.
Biết Hạ Du trong nhà mãi cũng chán, Kiều Kiến Bang bỏ cả buổi chiều tìm phim cho cô xem giải trí, vô tình chọn được những vở cổ tích ngày xửa ngày xưa.
Buổi tối Hạ Du ngồi tựa lưng thành giường xem, Kiều Kiến Bang bỗng nằm lên đùi Hạ Du hướng mặt vào bụng cô. Tầm mười lăm phút, Hạ Du lén liếc nhìn Kiều Kiến Bang, anh ngủ quên, dáng vẻ còn mệt mỏi hơn cả cô.
Ngày nào cũng như ngày ấy, Kiều Kiến Bang ngủ sau dậy trước Hạ Du, nửa đêm cô thức đi toilet bao nhiêu lần thì anh đều thức đưa cô đi. Vừa chăm sóc cô lại vừa giải quyết chuyện ở tập đoàn, thời gian nghỉ ngơi của Kiều Kiến Bang ít đi hẳn.
Hạ Du đưa tay ôm bên mặt Kiều Kiến Bang một cách trân trọng, có lẽ điều may mắn nhất của cuộc đời cô chính là gặp được Kiều Kiến Bang, cho dù là hưởng ké phúc phần của đứa bé trong bụng cô vẫn cảm thấy hạnh phúc. Sau này Hạ Du có thể sẽ gặp được nhiều người khác nhưng sẽ không thể gặp được một Kiều Kiến Bang thứ hai.
Bình luận facebook