Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
Đứng bên ngoài một lúc, Kiều Kiến Bang không an tâm, anh thì không vấn đề gì nhưng lại lo Hạ Du bị cảm lạnh, với Kiều Kiến Bang hiện tại việc lo lắng từ thứ nhỏ nhặt đến xa xôi dường như đã ngấm sâu vào tiềm thức của anh.
"Du Du, chúng ta về phòng thôi"
Hạ Du gật đầu, cất bước cùng Kiều Kiến Bang quay trở về phòng, khuất mắc trong lòng cô đã vơi đi phần nào, dù không biết mục đích thật sự của Kiều Kiến Bang khi làm nhiều chuyện liên quan đến Ngọc Ân như vậy, Hạ Du chỉ biết anh không chỉ một lần nói cho cô nghe việc ngầm ám chỉ vị trí cô đang đứng không phải ai muốn chen vào cũng có thể.
Lướt ngang qua Ngọc Ân, Kiều Kiến Bang ôm Hạ Du trong vòng tay nhưng vẫn không quên để lại cho Ngọc Ân một ánh mắt ẩn ý. Kiểu đưa đẩy này cho dù Ngọc Ân không động lòng thì cũng mất ngủ để suy nghĩ về hành động vừa rồi của anh.
Ngủ một giấc khác vào lúc ba giờ khuya, Hạ Du thức giấc lần nữa thì mặt trời đã lên cao, cô lười biếng trở mình dưới lớp chăn dày, phát hiện bên cạnh vẫn còn hơi ấm mà Kiều Kiến Bang để lại.
Đang mơ màng nghĩ ngợi, chăn trên người Hạ Du bất ngờ bị xốc ra để lộ toàn bộ mảng xuân xanh từ đầu đến chân, cơ thể cô trong phút chốc được bế lên đi thẳng vào toilet.
Mức độ thân mật của Kiều Kiến Bang và Hạ Du từ lâu đã trở nên quen thuộc, nếu ở đúng vị trí đẻ thuê thì từng tất da tất thịt trên người Hạ Du đều qua tay Kiều Kiến Bang, đúng hơn mà nói anh còn rõ cơ thể của Hạ Du hơn chính cả cô.
Cuộc sống hiện tại của Hạ Du chỉ việc hưởng thụ và hưởng thụ, từ ăn uống, tắm mặc đến ngủ nghỉ đều một tay Kiều Kiến Bang lo liệu. Điển hình như buổi sáng Hạ Du thức dậy lúc nào, muốn ăn vào khoảng thời gian nào cho đến khi cô cảm thấy buồn chán anh đều hiểu rõ.
Từng làn nước ấm chảy dọc trên làn da Hạ Du, cuốn theo những cơn nhức mỏi, bàn tay Kiều Kiến Bang xoa bóp đến đâu Hạ Du liền cảm thấy dễ chịu đến đó, đôi vai căng mỏi cũng được thả lỏng ra.
Tắm rửa thay quần áo xong, Hạ Du ngồi vào bàn ăn sáng, Kiều Kiến Bang đứng phía sau chăm chỉ tết tóc cho cô. Ngày đầu Kiều Kiến Bang thực hành tết tóc sau khi học hỏi trên mạng, đôi tay vụng về làm rơi vài lọn tóc lại vô tình hợp với Hạ Du.
Làm tóc xong cho Hạ Du, Kiều Kiến Bang nghiêng người đến trước mặt Hạ Du xem đã ưng ý chưa, sau đó mới ngồi xuống bàn ăn.
Ngọc Ân từ phòng đi ra, bắt trọn mọi khoảnh khắc hạnh phúc của Kiều Kiến Bang dành cho Hạ Du, cô ta mắt hằn lửa đỏ mong một cơ hội khiến Hạ Du vĩnh viễn biến mất.
Dù đang tức giận, Ngọc Ân vẫn có thể khống chế suy nghĩ của minh, đụng đến Kiều gia đã là một chuyện lớn, đụng đến cháu tương lai của Kiều gia chắc chắn càng thảm hại hơn, đã vậy còn liên lụy thêm gia đình dòng họ là ít.
Liếc sơ qua, Ngọc Ân phát hiện chỗ đối diện Kiều Kiến Bang có bộ chén đĩa sạch để sẵn, không cần đoán cũng biết Kiều Kiến Bang đang cố ý kết nối với cô ta một cách âm thầm, tránh quá lộ liễu bị Hạ Du phát hiện.
Kiêu ngạo ngồi vào bàn, Ngọc Ân tươi cười rạng rỡ, cách nhìn Hạ Du thoáng vẻ tự cao, giả vờ hỏi: “Hạ Du, tối qua cô ngủ có ngon không?"
"Cũng không tệ, còn cô?" Hạ Du khách sáo hỏi lại, phép lịch sự tối thiểu này vẫn nên áp dụng với mọi đối tượng.
Ngọc Ân mỉm cười e thẹn, cố tình đưa mắt liếc ngang Kiều Kiến Bang trước mặt Hạ Du, nói: “Tối qua có chuyện vui, tôi ngủ rất ngon"
Thái độ Kiều Kiến Bang đối với lời Ngọc Ân nói luôn hờ hững, Hạ Du cười nhạt, nhớ đến những lời nói của Kiều Kiến Bang hôm qua, Hạ Du lại vững lòng tin bởi cô biết Kiều Kiến Bang nhất định không làm bất cứ điều gì ảnh hưởng đến con anh.
Ăn gần hết, Hạ Du đã no nên chừa lại một ít đồ ăn, Kiều Kiến Bang cầm ly sữa đưa đến trước miệng cô, đợi khi nào Hạ Du cầm chắc ly anh mới buông tay ra, lấy đồ ăn thừa trong chén cô xử lý sạch sẽ. Kiều Kiến Bang lẫn Hạ Du trước nay đều không phí phạm thức ăn, chỉ là từ khi mang thai bị nghén Hạ Du ăn một chút đã no, phần còn lại Kiều Kiến Bang cũng không ngại mà ăn thay cô, cả hai cứ như vậy tạo thành một việc như lẽ thường tình.
Hạ Du vừa uống xong, Kiều Kiến Bang nhanh tay cầm ly trong tay cô đặt xuống bàn, dịu dàng vuốt những ngọn tóc vươn ra bên mặt Hạ Du, ân cần hỏi: “Em no chưa?"
Hạ Du gật đầu, hai tay để ngay ngắn trên đầu gối chờ anh ăn.
Kiều Kiến Bang ăn xong không nhanh không chậm đứng lên, nhẹ nhàng nắm tay Hạ Du, một tay ôm ngang lưng nâng cô đứng dậy, từng cử chỉ vô cùng cẩn trọng vì không muốn Hạ Du cảm thấy đau dù chỉ là nhỏ nhất.
Nhìn Kiều Kiến Bang và Hạ Du ngọt ngào trước mặt, Ngọc Ân không nhịn được phun ra: “Bang, anh đối với Hạ Du thật tốt"
Kiều Kiến Bang chậm rãi xoay đầu nhìn Ngọc Ân, thư thả nói rành mạch từng chữ: “Bởi vì, không phải em, mà là cô ấy"
Một câu nói của Kiều Kiến Bang gây hoang mang cho cả hai cô gái, cách anh nói như đang châm biếm Ngọc Ân rằng cô ta không xứng đáng để anh phải đối tốt.
Kiều Kiến Bang đưa Hạ Du về phòng, Ngọc Ân trong trạng thái vừa bước lên đỉnh vinh quang đã bị Kiều Kiến Bang đạp xuống, cảm giác đau đớn này có thể khiến người ta hụt hẫng đến tột cùng khi hai cảm xúc trái ngược đều do cùng một người mang đến.
"Du Du, chúng ta về phòng thôi"
Hạ Du gật đầu, cất bước cùng Kiều Kiến Bang quay trở về phòng, khuất mắc trong lòng cô đã vơi đi phần nào, dù không biết mục đích thật sự của Kiều Kiến Bang khi làm nhiều chuyện liên quan đến Ngọc Ân như vậy, Hạ Du chỉ biết anh không chỉ một lần nói cho cô nghe việc ngầm ám chỉ vị trí cô đang đứng không phải ai muốn chen vào cũng có thể.
Lướt ngang qua Ngọc Ân, Kiều Kiến Bang ôm Hạ Du trong vòng tay nhưng vẫn không quên để lại cho Ngọc Ân một ánh mắt ẩn ý. Kiểu đưa đẩy này cho dù Ngọc Ân không động lòng thì cũng mất ngủ để suy nghĩ về hành động vừa rồi của anh.
Ngủ một giấc khác vào lúc ba giờ khuya, Hạ Du thức giấc lần nữa thì mặt trời đã lên cao, cô lười biếng trở mình dưới lớp chăn dày, phát hiện bên cạnh vẫn còn hơi ấm mà Kiều Kiến Bang để lại.
Đang mơ màng nghĩ ngợi, chăn trên người Hạ Du bất ngờ bị xốc ra để lộ toàn bộ mảng xuân xanh từ đầu đến chân, cơ thể cô trong phút chốc được bế lên đi thẳng vào toilet.
Mức độ thân mật của Kiều Kiến Bang và Hạ Du từ lâu đã trở nên quen thuộc, nếu ở đúng vị trí đẻ thuê thì từng tất da tất thịt trên người Hạ Du đều qua tay Kiều Kiến Bang, đúng hơn mà nói anh còn rõ cơ thể của Hạ Du hơn chính cả cô.
Cuộc sống hiện tại của Hạ Du chỉ việc hưởng thụ và hưởng thụ, từ ăn uống, tắm mặc đến ngủ nghỉ đều một tay Kiều Kiến Bang lo liệu. Điển hình như buổi sáng Hạ Du thức dậy lúc nào, muốn ăn vào khoảng thời gian nào cho đến khi cô cảm thấy buồn chán anh đều hiểu rõ.
Từng làn nước ấm chảy dọc trên làn da Hạ Du, cuốn theo những cơn nhức mỏi, bàn tay Kiều Kiến Bang xoa bóp đến đâu Hạ Du liền cảm thấy dễ chịu đến đó, đôi vai căng mỏi cũng được thả lỏng ra.
Tắm rửa thay quần áo xong, Hạ Du ngồi vào bàn ăn sáng, Kiều Kiến Bang đứng phía sau chăm chỉ tết tóc cho cô. Ngày đầu Kiều Kiến Bang thực hành tết tóc sau khi học hỏi trên mạng, đôi tay vụng về làm rơi vài lọn tóc lại vô tình hợp với Hạ Du.
Làm tóc xong cho Hạ Du, Kiều Kiến Bang nghiêng người đến trước mặt Hạ Du xem đã ưng ý chưa, sau đó mới ngồi xuống bàn ăn.
Ngọc Ân từ phòng đi ra, bắt trọn mọi khoảnh khắc hạnh phúc của Kiều Kiến Bang dành cho Hạ Du, cô ta mắt hằn lửa đỏ mong một cơ hội khiến Hạ Du vĩnh viễn biến mất.
Dù đang tức giận, Ngọc Ân vẫn có thể khống chế suy nghĩ của minh, đụng đến Kiều gia đã là một chuyện lớn, đụng đến cháu tương lai của Kiều gia chắc chắn càng thảm hại hơn, đã vậy còn liên lụy thêm gia đình dòng họ là ít.
Liếc sơ qua, Ngọc Ân phát hiện chỗ đối diện Kiều Kiến Bang có bộ chén đĩa sạch để sẵn, không cần đoán cũng biết Kiều Kiến Bang đang cố ý kết nối với cô ta một cách âm thầm, tránh quá lộ liễu bị Hạ Du phát hiện.
Kiêu ngạo ngồi vào bàn, Ngọc Ân tươi cười rạng rỡ, cách nhìn Hạ Du thoáng vẻ tự cao, giả vờ hỏi: “Hạ Du, tối qua cô ngủ có ngon không?"
"Cũng không tệ, còn cô?" Hạ Du khách sáo hỏi lại, phép lịch sự tối thiểu này vẫn nên áp dụng với mọi đối tượng.
Ngọc Ân mỉm cười e thẹn, cố tình đưa mắt liếc ngang Kiều Kiến Bang trước mặt Hạ Du, nói: “Tối qua có chuyện vui, tôi ngủ rất ngon"
Thái độ Kiều Kiến Bang đối với lời Ngọc Ân nói luôn hờ hững, Hạ Du cười nhạt, nhớ đến những lời nói của Kiều Kiến Bang hôm qua, Hạ Du lại vững lòng tin bởi cô biết Kiều Kiến Bang nhất định không làm bất cứ điều gì ảnh hưởng đến con anh.
Ăn gần hết, Hạ Du đã no nên chừa lại một ít đồ ăn, Kiều Kiến Bang cầm ly sữa đưa đến trước miệng cô, đợi khi nào Hạ Du cầm chắc ly anh mới buông tay ra, lấy đồ ăn thừa trong chén cô xử lý sạch sẽ. Kiều Kiến Bang lẫn Hạ Du trước nay đều không phí phạm thức ăn, chỉ là từ khi mang thai bị nghén Hạ Du ăn một chút đã no, phần còn lại Kiều Kiến Bang cũng không ngại mà ăn thay cô, cả hai cứ như vậy tạo thành một việc như lẽ thường tình.
Hạ Du vừa uống xong, Kiều Kiến Bang nhanh tay cầm ly trong tay cô đặt xuống bàn, dịu dàng vuốt những ngọn tóc vươn ra bên mặt Hạ Du, ân cần hỏi: “Em no chưa?"
Hạ Du gật đầu, hai tay để ngay ngắn trên đầu gối chờ anh ăn.
Kiều Kiến Bang ăn xong không nhanh không chậm đứng lên, nhẹ nhàng nắm tay Hạ Du, một tay ôm ngang lưng nâng cô đứng dậy, từng cử chỉ vô cùng cẩn trọng vì không muốn Hạ Du cảm thấy đau dù chỉ là nhỏ nhất.
Nhìn Kiều Kiến Bang và Hạ Du ngọt ngào trước mặt, Ngọc Ân không nhịn được phun ra: “Bang, anh đối với Hạ Du thật tốt"
Kiều Kiến Bang chậm rãi xoay đầu nhìn Ngọc Ân, thư thả nói rành mạch từng chữ: “Bởi vì, không phải em, mà là cô ấy"
Một câu nói của Kiều Kiến Bang gây hoang mang cho cả hai cô gái, cách anh nói như đang châm biếm Ngọc Ân rằng cô ta không xứng đáng để anh phải đối tốt.
Kiều Kiến Bang đưa Hạ Du về phòng, Ngọc Ân trong trạng thái vừa bước lên đỉnh vinh quang đã bị Kiều Kiến Bang đạp xuống, cảm giác đau đớn này có thể khiến người ta hụt hẫng đến tột cùng khi hai cảm xúc trái ngược đều do cùng một người mang đến.
Bình luận facebook