Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68
Kiều Kiến Bang khuất phục trước Hạ Du, đành phải chấp nhận lời yêu cầu cô đưa ra: “Được, anh hứa với em lần này không tính toán với họ, nhưng lần sau anh sẽ không bỏ qua”
Hạ Du âm thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, kể từ ngày bắt gặp Ngọc Ân ở văn phòng làm việc của Kiều Kiến Bang tại tập đoàn, cuộc sống của cô trở nên nặng nề, khoảng cách vô hình giữa cô và anh ngày càng xa.
Trở về nhà đã hơn mười giờ tối, đưa Hạ Du về phòng xong, Kiều Kiến Bang vẫn phải đích thân xuống bếp nấu đồ ăn khuya cho cô.
Trong lúc thay đồ nhìn cơ thể mình trong gương, Hạ Du phát hiện dưới bụng xuất hiện những vết rạn khiến cô đột nhiên cảm thấy ghê sợ.
Cửa phòng bỗng bật mở, Hạ Du vơ vội lấy một chiếc áo sơ mi lớn che cơ thể mình lại, trong lòng nơm nớp lo sợ Kiều Kiến Bang nhìn thấy những vết rạn đó, chính bản thân cô còn cảm thấy ghê sợ, huống chi là anh.
Lo Hạ Du để bụng đói, Kiều Kiến Bang mang sữa lên cho cô trước, lúc vào phòng nhìn thấy phản ứng kỳ lạ của cô, kể cả gương mặt hoang mang, ánh mắt thất thần của cô, anh biết chắc chắn đã có chuyện.
Đặt ly sữa xuống mặt bàn gần đó, Kiều Kiến Bang bước đến gần Hạ Du, ngay lập tức bị cô cự tuyệt.
“Anh đừng đến đây, em phải thay đồ, anh ra ngoài đi”
Kiều Kiến Bang không làm theo, ngược lại sắc mặt trở nên khó coi: “Em giấu cái gì?”
Hạ Du vô thức lùi bước đến sát tường, không còn đường lui mới chịu dừng lại, cô không dám tưởng tượng đến Kiều Kiến Bang sẽ tỏ ra kinh tởm thế nào đối với những vết rạn xấu xí trên người cô.
Trong lúc Hạ Du lơ đễnh, Kiều Kiến Bang bất ngờ bước nhanh đến giật lấy chiếc áo đang che trên cơ thể Hạ Du, cô phản ứng rất nhanh xoay lưng lại với anh.
Nét mặt Kiều Kiến Bang trở nên giận dữ, trong đầu anh chỉ có thể nghĩ đến mỗi việc Hạ Du bị thương nhưng cố giấu không cho anh biết. Kiều Kiến Bang nắm lấy bả vai Hạ Du kéo cô xoay người lại nhấn cô nằm xuống giường.
Cơn giận vô tình biến thành sức mạnh, Kiều Kiến Bang do nóng lòng mà không kiểm soát lực nắm vai Hạ Du khiến cô bị đau đến bật khóc.
Lướt mắt trên cơ thể Hạ Du, nhận ra da thịt cô đã bắt đầu bị rạn do bụng càng lúc lớn lên, suốt nhiều ngày Hạ Du giận anh đều là người giúp việc hoặc tự cô mặc quần áo, anh không biết cô đã xuất hiện vết rạn.
Hối hận vì trách nhầm Hạ Du, Kiều Kiến Bang vội ngồi xuống đỡ cô dậy ngồi vào lòng anh, dùng chiếc áo sơ mi bị vứt ra ban nãy phủ lên che cơ thể cô lại.
Từ những ngày đầu, Kiều Kiến Bang chưa bao giờ mạnh tay với Hạ Du, cô cho rằng anh tức giận vì nghĩ cô làm chuyện gì đó ảnh hưởng đến con anh nên anh mới mạnh tay như vậy. Anh thương con, cô đương nhiên càng thương con, nhưng cô không thích cách anh vì con mà làm mọi chuyện trở nên thái quá.
Kiều Kiến Bang ôm siết Hạ Du trong lòng, vuốt lên xuống lưng cô giúp cô bình tĩnh trở lại. Bên tai anh từng tiếng nấc của cô như từng lưỡi dao cứa vào tim anh, chỉ vì một chút nóng vội đã khiến mọi chuyện xấu đi.
Sốt ruột không yên, Kiều Kiến Bang nhận mọi lỗi lầm về mình, không ngừng vuốt lưng để cô mau nín khóc.
“Anh xin lỗi, anh còn tưởng em bị thương nhưng giấu anh. Anh không cố ý, đừng khóc nữa, anh xin lỗi”
Hạ Du khóc đến tim đập chậm đi nhiều, Kiều Kiến Bang xoa xoa trước ngực cô để cô không bị ngộp thở. Hạ Du dần dần bình tĩnh lại, mí mắt bị sưng đến nặng trĩu, đỏ hoe lên, mũi miệng cũng bị đỏ lên không kém.
Tuy dừng khóc nhưng Hạ Du vẫn còn thút thít, Kiều Kiến Bang xoa nhẹ mặt cô, nhẹ giọng hỏi: “Em vì chuyện rạn da mà không cho anh biết sao?”
Nhắc đến mắt Hạ Du lại ứa nước, Kiều Kiến Bang nâng người cô lên, bế nằm xuống giường kéo chăn đắp lại cho cô. Anh lấy khăn giấy lau nước còn vương lại trên mặt cô.
Giọng Hạ Du khàn đi vì khóc quá nhiều, cô cẩn thận hỏi: “Anh… không cảm thấy…”
Hiểu được ý trong lời nói của Hạ Du, Kiều Kiến Bang mỉm cười ngọt ngào: “Anh cảm thấy rất bình thường, anh đã sớm tìm hiểu về rồi, đối với anh, đó chính là dấu vết hy sinh vẻ đẹp của một người phụ nữ”
“Nhưng em thấy sợ…”
Biểu cảm lo lắng của Hạ Du khiến Kiều Kiến Bang bật cười, anh nhích tới đầu giường mở ngăn tủ cuối cùng lấy ra một lọ dầu. Lấy một ít ra tay, Kiều Kiến Bang giở chăn thoa lên chổ bị rạn da của Hạ Du.
“Mỗi ngày đều thoa thế này sẽ không còn nữa”
Thoa xong, Kiều Kiến Bang cười khổ tâm, cúi thấp người hôn lên môi Hạ Du an ủi. Bàn tay anh đặt ở vai trần của cô, ngón tay vuốt nhè nhẹ ở chỗ khi nãy anh tác động lực mạnh lên. Rời nụ hôn, anh bất chợt hôn lên vai cô thay cho ngàn lời xin lỗi, chỉ vì quá lo lắng mà anh không thể khống chế được hành động của bản thân khiến cô phải chịu tổn thương.
Hạ Du âm thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, kể từ ngày bắt gặp Ngọc Ân ở văn phòng làm việc của Kiều Kiến Bang tại tập đoàn, cuộc sống của cô trở nên nặng nề, khoảng cách vô hình giữa cô và anh ngày càng xa.
Trở về nhà đã hơn mười giờ tối, đưa Hạ Du về phòng xong, Kiều Kiến Bang vẫn phải đích thân xuống bếp nấu đồ ăn khuya cho cô.
Trong lúc thay đồ nhìn cơ thể mình trong gương, Hạ Du phát hiện dưới bụng xuất hiện những vết rạn khiến cô đột nhiên cảm thấy ghê sợ.
Cửa phòng bỗng bật mở, Hạ Du vơ vội lấy một chiếc áo sơ mi lớn che cơ thể mình lại, trong lòng nơm nớp lo sợ Kiều Kiến Bang nhìn thấy những vết rạn đó, chính bản thân cô còn cảm thấy ghê sợ, huống chi là anh.
Lo Hạ Du để bụng đói, Kiều Kiến Bang mang sữa lên cho cô trước, lúc vào phòng nhìn thấy phản ứng kỳ lạ của cô, kể cả gương mặt hoang mang, ánh mắt thất thần của cô, anh biết chắc chắn đã có chuyện.
Đặt ly sữa xuống mặt bàn gần đó, Kiều Kiến Bang bước đến gần Hạ Du, ngay lập tức bị cô cự tuyệt.
“Anh đừng đến đây, em phải thay đồ, anh ra ngoài đi”
Kiều Kiến Bang không làm theo, ngược lại sắc mặt trở nên khó coi: “Em giấu cái gì?”
Hạ Du vô thức lùi bước đến sát tường, không còn đường lui mới chịu dừng lại, cô không dám tưởng tượng đến Kiều Kiến Bang sẽ tỏ ra kinh tởm thế nào đối với những vết rạn xấu xí trên người cô.
Trong lúc Hạ Du lơ đễnh, Kiều Kiến Bang bất ngờ bước nhanh đến giật lấy chiếc áo đang che trên cơ thể Hạ Du, cô phản ứng rất nhanh xoay lưng lại với anh.
Nét mặt Kiều Kiến Bang trở nên giận dữ, trong đầu anh chỉ có thể nghĩ đến mỗi việc Hạ Du bị thương nhưng cố giấu không cho anh biết. Kiều Kiến Bang nắm lấy bả vai Hạ Du kéo cô xoay người lại nhấn cô nằm xuống giường.
Cơn giận vô tình biến thành sức mạnh, Kiều Kiến Bang do nóng lòng mà không kiểm soát lực nắm vai Hạ Du khiến cô bị đau đến bật khóc.
Lướt mắt trên cơ thể Hạ Du, nhận ra da thịt cô đã bắt đầu bị rạn do bụng càng lúc lớn lên, suốt nhiều ngày Hạ Du giận anh đều là người giúp việc hoặc tự cô mặc quần áo, anh không biết cô đã xuất hiện vết rạn.
Hối hận vì trách nhầm Hạ Du, Kiều Kiến Bang vội ngồi xuống đỡ cô dậy ngồi vào lòng anh, dùng chiếc áo sơ mi bị vứt ra ban nãy phủ lên che cơ thể cô lại.
Từ những ngày đầu, Kiều Kiến Bang chưa bao giờ mạnh tay với Hạ Du, cô cho rằng anh tức giận vì nghĩ cô làm chuyện gì đó ảnh hưởng đến con anh nên anh mới mạnh tay như vậy. Anh thương con, cô đương nhiên càng thương con, nhưng cô không thích cách anh vì con mà làm mọi chuyện trở nên thái quá.
Kiều Kiến Bang ôm siết Hạ Du trong lòng, vuốt lên xuống lưng cô giúp cô bình tĩnh trở lại. Bên tai anh từng tiếng nấc của cô như từng lưỡi dao cứa vào tim anh, chỉ vì một chút nóng vội đã khiến mọi chuyện xấu đi.
Sốt ruột không yên, Kiều Kiến Bang nhận mọi lỗi lầm về mình, không ngừng vuốt lưng để cô mau nín khóc.
“Anh xin lỗi, anh còn tưởng em bị thương nhưng giấu anh. Anh không cố ý, đừng khóc nữa, anh xin lỗi”
Hạ Du khóc đến tim đập chậm đi nhiều, Kiều Kiến Bang xoa xoa trước ngực cô để cô không bị ngộp thở. Hạ Du dần dần bình tĩnh lại, mí mắt bị sưng đến nặng trĩu, đỏ hoe lên, mũi miệng cũng bị đỏ lên không kém.
Tuy dừng khóc nhưng Hạ Du vẫn còn thút thít, Kiều Kiến Bang xoa nhẹ mặt cô, nhẹ giọng hỏi: “Em vì chuyện rạn da mà không cho anh biết sao?”
Nhắc đến mắt Hạ Du lại ứa nước, Kiều Kiến Bang nâng người cô lên, bế nằm xuống giường kéo chăn đắp lại cho cô. Anh lấy khăn giấy lau nước còn vương lại trên mặt cô.
Giọng Hạ Du khàn đi vì khóc quá nhiều, cô cẩn thận hỏi: “Anh… không cảm thấy…”
Hiểu được ý trong lời nói của Hạ Du, Kiều Kiến Bang mỉm cười ngọt ngào: “Anh cảm thấy rất bình thường, anh đã sớm tìm hiểu về rồi, đối với anh, đó chính là dấu vết hy sinh vẻ đẹp của một người phụ nữ”
“Nhưng em thấy sợ…”
Biểu cảm lo lắng của Hạ Du khiến Kiều Kiến Bang bật cười, anh nhích tới đầu giường mở ngăn tủ cuối cùng lấy ra một lọ dầu. Lấy một ít ra tay, Kiều Kiến Bang giở chăn thoa lên chổ bị rạn da của Hạ Du.
“Mỗi ngày đều thoa thế này sẽ không còn nữa”
Thoa xong, Kiều Kiến Bang cười khổ tâm, cúi thấp người hôn lên môi Hạ Du an ủi. Bàn tay anh đặt ở vai trần của cô, ngón tay vuốt nhè nhẹ ở chỗ khi nãy anh tác động lực mạnh lên. Rời nụ hôn, anh bất chợt hôn lên vai cô thay cho ngàn lời xin lỗi, chỉ vì quá lo lắng mà anh không thể khống chế được hành động của bản thân khiến cô phải chịu tổn thương.
Bình luận facebook