Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 232
Quần áo của Mộ Sơ Tình, đa số là lúc Hoắc Quốc Chương ra nước ngoài mua về cho cô, là quần áo xa xỉ của các thương hiệu nổi tiếng nước ngoài, giống như đồ của Hoắc Bắc Cảng, còn lại, chính là Hoắc Bắc Cảng bị Hoắc Quốc Chương ra lệnh dắt cô đi dạo phố, cô ở trung tâm thương mại chọn đồ của quý mới, Hoắc Bắc Cảng cứ nhất thiết dành trả tiền.
Cô muốn trả tiền, Hoắc Bắc Cảng đã ném ngay chiếc thẻ ngân hàng ra, muốn ngăn cũng ngăn không được.
Khi đó cô còn cả ngày ôm chầm lấy quần áo người ta mua cho, làm thiếu nữ mơ mộng, tâm tâm niệm niệm đều là một câu...nam thần của tôi mua quần áo cho tôi, đều là hương vị của nam thần.
Hứa Hạ Đồng có bao nhiêu hâm mộ Mộ Sơ Tình, Mộ Sơ Tình không biết.
Hứa Hạ Đồng theo chân bọn họ đi ra ngoài dạo phố, Hoắc Bắc Cảng hỏi cô ta cần quần áo như thế nào, cô ta chỉ bằng trí nhớ của chính mình, nhìn Mộ Sơ Tình ngày thường mặc nhãn hiệu nào, cô ta sẽ chọn loại quần áo đó.
Bình thường Mộ Sơ Tình mặc áo thun của Chanel còn có Gucci, cô ta liền chỉ, nói mình cũng muốn mặc đồ của nhãn hiệu đó.
Không hề biết một chiếc áo cũng có thể bán giá 5000 tệ, Hứa Hạ Đồng nhìn thấy Hoắc Bắc Cảng lấy cho mình mấy bộ quần áo định đi tính tiền, liền bị doạ sợ, níu níu kéo kéo với Hoắc Bắc Cảng một hồi lâu, nói mình không cần.
Hoắc Bắc Cảng cũng không biết có phải là vì đau lòng cho Hứa Hạ Đồng hay là là vì cái gì nữa, thế nào cũng phải mua.
Chanel, Gucci, Dior, Givenchy, tất cả mĩ phẩm, quần áo giày dép, túi xách của quý mới, đều mua cho Hứa Hạ Đồng, đều là hắn trả tiền.
Mộ Sơ Tình nhìn hành động của bọn họ, sống mũi cay xè rất muốn khóc.
Hắn đã từng làm cho cô, có thể không hề giữ lại đều làm cho người con gái khác.
Sau đó Mộ Sơ Tình mới cay đắng hiểu ra, cô mới chính là cái "bóng đèn" kia.
Hoắc Bắc Cảng giải quyết chuyện của Hứa Hạ Đồng xong, nhìn Mộ Sơ Tình cố ý che giấu xấu hổ cầm quần áo, hắn cho rằng Mộ Sơ Tình muốn mua món đồ kia, hắn liền giật lấy, cũng đi thanh toán.
Mộ Sơ Tình khi đó cũng không biết ăn phải gan hùm mật gấu gì, nhìn thấy Hoắc Bắc Cảng chuẩn bị đi thanh toán giúp cô, cô hét to lên với hắn "Tôi không cần anh trả tiền! Tôi sẽ tự mình thanh toán!"
Cô không cần hắn làm những chuyện đó với người con gái khác, cũng có thể làm với cô!
Cô không cần đồ hắn cho người con gái khác, cũng cho cô.
Ngay lúc đó phản ứng của Hoắc Bắc Cảng chính là còn kịch liệt hơn so với cô, hướng về phía cô rít lên một câu: "Cô giỏi lắm đúng không? Ăn của nhà tôi, ở nhà tôi, dùng của nhà tôi, hiện tại chủ nhân ra lệnh, cô đều nghe không xong có đúng không?"
Chủ nhân?
Mẹ nó, cô ở trong cảm nhận của hắn chính là một con chó đúng không?
Hắn là chủ nhân, cô là chó!
Hứa Hạ Đồng chính là phu nhân đúng không?
Cô còn không biết ở trong lòng Hoắc Bắc Cảng, bản thân cô thế nhưng lại hèn mọn hạ tiện đến như thế!
Sau đó không biết như thế nào, cãi nhau, ước chừng chiến tranh lạnh với Hoắc Bắc Cảng gần hai tháng.
Cả hai, ai cũng đều không muốn để ý đến ai.
Trong lúc Hoắc Bắc Cảng đối với Mộ Sơ Tình vẫn là mặt lạnh, đối với Hứa Hạ Đồng vẫn là ôn nhu như thế.
Cô chỉ có thể nhìn bọn họ thắm thiết, bản thân lại một mình xoay người, liếm đến rách cả môi.
Mộ Sơ Tình hiện tại thật hối hận, hoá ra cô làm kẻ thứ ba trong tình yêu của người khác, phá hoại người khác, cô chen chân vào tình yêu của người khác nhưng khi đó còn ngây ngốc cảm thấy bản thân là vì yêu kiên định.
Cho rằng bản thân kiên trì, nam thần liền sẽ yêu mình.
Làm mẹ gì có cái mộng tưởng hão huyền đó, người ta là nam nữ chính, cô là vai phụ.
Trong tiểu thuyết, nơi nào có cái kẻ thứ ba nào có thể thành công phá hoại được tình yêu của nam nữ chính.
Kẻ thứ ba, tiểu tam, đều là nhân vật vạn người phỉ nhổ.
Cô chính là như vậy, dần dần trở thành người đáng ghét cản đường bọn họ.
Cô muốn trả tiền, Hoắc Bắc Cảng đã ném ngay chiếc thẻ ngân hàng ra, muốn ngăn cũng ngăn không được.
Khi đó cô còn cả ngày ôm chầm lấy quần áo người ta mua cho, làm thiếu nữ mơ mộng, tâm tâm niệm niệm đều là một câu...nam thần của tôi mua quần áo cho tôi, đều là hương vị của nam thần.
Hứa Hạ Đồng có bao nhiêu hâm mộ Mộ Sơ Tình, Mộ Sơ Tình không biết.
Hứa Hạ Đồng theo chân bọn họ đi ra ngoài dạo phố, Hoắc Bắc Cảng hỏi cô ta cần quần áo như thế nào, cô ta chỉ bằng trí nhớ của chính mình, nhìn Mộ Sơ Tình ngày thường mặc nhãn hiệu nào, cô ta sẽ chọn loại quần áo đó.
Bình thường Mộ Sơ Tình mặc áo thun của Chanel còn có Gucci, cô ta liền chỉ, nói mình cũng muốn mặc đồ của nhãn hiệu đó.
Không hề biết một chiếc áo cũng có thể bán giá 5000 tệ, Hứa Hạ Đồng nhìn thấy Hoắc Bắc Cảng lấy cho mình mấy bộ quần áo định đi tính tiền, liền bị doạ sợ, níu níu kéo kéo với Hoắc Bắc Cảng một hồi lâu, nói mình không cần.
Hoắc Bắc Cảng cũng không biết có phải là vì đau lòng cho Hứa Hạ Đồng hay là là vì cái gì nữa, thế nào cũng phải mua.
Chanel, Gucci, Dior, Givenchy, tất cả mĩ phẩm, quần áo giày dép, túi xách của quý mới, đều mua cho Hứa Hạ Đồng, đều là hắn trả tiền.
Mộ Sơ Tình nhìn hành động của bọn họ, sống mũi cay xè rất muốn khóc.
Hắn đã từng làm cho cô, có thể không hề giữ lại đều làm cho người con gái khác.
Sau đó Mộ Sơ Tình mới cay đắng hiểu ra, cô mới chính là cái "bóng đèn" kia.
Hoắc Bắc Cảng giải quyết chuyện của Hứa Hạ Đồng xong, nhìn Mộ Sơ Tình cố ý che giấu xấu hổ cầm quần áo, hắn cho rằng Mộ Sơ Tình muốn mua món đồ kia, hắn liền giật lấy, cũng đi thanh toán.
Mộ Sơ Tình khi đó cũng không biết ăn phải gan hùm mật gấu gì, nhìn thấy Hoắc Bắc Cảng chuẩn bị đi thanh toán giúp cô, cô hét to lên với hắn "Tôi không cần anh trả tiền! Tôi sẽ tự mình thanh toán!"
Cô không cần hắn làm những chuyện đó với người con gái khác, cũng có thể làm với cô!
Cô không cần đồ hắn cho người con gái khác, cũng cho cô.
Ngay lúc đó phản ứng của Hoắc Bắc Cảng chính là còn kịch liệt hơn so với cô, hướng về phía cô rít lên một câu: "Cô giỏi lắm đúng không? Ăn của nhà tôi, ở nhà tôi, dùng của nhà tôi, hiện tại chủ nhân ra lệnh, cô đều nghe không xong có đúng không?"
Chủ nhân?
Mẹ nó, cô ở trong cảm nhận của hắn chính là một con chó đúng không?
Hắn là chủ nhân, cô là chó!
Hứa Hạ Đồng chính là phu nhân đúng không?
Cô còn không biết ở trong lòng Hoắc Bắc Cảng, bản thân cô thế nhưng lại hèn mọn hạ tiện đến như thế!
Sau đó không biết như thế nào, cãi nhau, ước chừng chiến tranh lạnh với Hoắc Bắc Cảng gần hai tháng.
Cả hai, ai cũng đều không muốn để ý đến ai.
Trong lúc Hoắc Bắc Cảng đối với Mộ Sơ Tình vẫn là mặt lạnh, đối với Hứa Hạ Đồng vẫn là ôn nhu như thế.
Cô chỉ có thể nhìn bọn họ thắm thiết, bản thân lại một mình xoay người, liếm đến rách cả môi.
Mộ Sơ Tình hiện tại thật hối hận, hoá ra cô làm kẻ thứ ba trong tình yêu của người khác, phá hoại người khác, cô chen chân vào tình yêu của người khác nhưng khi đó còn ngây ngốc cảm thấy bản thân là vì yêu kiên định.
Cho rằng bản thân kiên trì, nam thần liền sẽ yêu mình.
Làm mẹ gì có cái mộng tưởng hão huyền đó, người ta là nam nữ chính, cô là vai phụ.
Trong tiểu thuyết, nơi nào có cái kẻ thứ ba nào có thể thành công phá hoại được tình yêu của nam nữ chính.
Kẻ thứ ba, tiểu tam, đều là nhân vật vạn người phỉ nhổ.
Cô chính là như vậy, dần dần trở thành người đáng ghét cản đường bọn họ.
Bình luận facebook