Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 339
Lúc Hoắc Bắc Cảng cúi đầu khoác áo cho Mộ Sơ Tình, vừa vặn khoảnh khắc này pháo hoa nổ rực rỡ đầy trời, đến lúc bắt đầu bắn pháo hoa.
Mộ Sơ Tình canh đúng thời điểm, nhanh chóng kiễn chân lên, hôn lên môi Hoắc Bắc Cảng.
Một nụ hôn hạ xuống, không chỉ một mình Mộ Sơ Tình cảm thấy lo lắng, ngay cả Hoắc Bắc Cảng cũng ngây ngẩn cả người.
Vừa rồi hắn...... Được Mộ Sơ Tình hôn?
Hoắc Bắc Cảng cứ đứng đờ ra như vậy, tay còn đang đặt ở trên áo khoác mà hắn đang mặc cho Mộ Sơ Tình, nhìn cô, khuôn mặt cô đang đỏ bừng, lỗ tai Hoắc Bắc Cảng cũng đỏ, cũng may là trời tối cho nên không có bị Mộ Sơ Tình nhìn thấy được.
Áo khoác của Hoắc Bắc Cảng rất lớn, sau khi khoác lên cho Mộ Sơ Tình có thể che khuất chiếc váy của cô, bây giờ hắn mới yên tâm, nhìn khuôn mặt thẹn thùng của Mộ Sơ Tình, Hoắc Bắc Cảng có chút không nói nên lời, liền mắng cô: "Mộ Sơ Tình, em đúng là đồ sắc nữ lưu manh."
......
Mộ Sơ Tình đang ở trong trung tâm thương mại, cô nhìn thấy Hoắc Bắc Cảng, cô mang theo Hỉ Bảo cùng nhau đến trung tâm thương mại mua kem ăn, Hỉ Bảo và cả Độc Thân Cẩu đều nói rằng chúng chưa có ăn kem ở hạ giới cho nên muốn nếm thử một chút xem thế nào.
Lấy kem cho Hỉ Bảo và Độc Thân Cẩu xong, liền nhìn thấy Hoắc Bắc Cảng một mình đi vào trong trung tâm thương mại, hắn đến đây làm gì?
Mộ Sơ Tình bảo Hỉ Bảo và Độc Thân Cẩu trốn sang một bên, cô muốn đi theo Hoắc Bắc Cảng.
Hoắc Bắc Cảng đi về hướng một nhà hàng Tây hướng tới một nhà tiệm cơm Tây, không phải là Mộ Oanh Oanh hẹn hắn đi ăn cơm gì đó chứ?
Mộ Sơ Tình lo lắng, nhanh chóng chạy tới trước mặt Hoắc Bắc Cảng, duỗi tay chặn đường của hắn lại.
Hoắc Bắc Cảng nhìn cô, lập tức cũng nhớ ra được cô chính là Mộ Oanh Oanh, cho nên không lưu tình trực tiếp phun ra một chữ: "Cút."
Mộ Sơ Tình mở miệng muốn giải thích, giải thích chuyện giữa cô và Mộ Oanh Oanh, chính là lại không có cách nào nói chuyện, cứ như vậy nhìn Hoắc Bắc Cảng, đôi mắt ủy khuất.
Hoắc Bắc Cảng trực tiếp đi vòng qua Mộ Sơ Tình, định đi vào trong nhà hàng.
Mộ Sơ Tình chưa từ bỏ ý định cứ bước tới trước chặn đường Hoắc Bắc Cảng, kéo áo hắn. Ngay tức khắc Hoắc Bắc Cảng đẩy cô ra.
"Cút!"
Lại là một chữ cút, hắn thật sự không nhận ra cô......
Hoắc Bắc Cảng đẩy cô ra xong, ghét bỏ phủi phủi góc áo vest vừa rồi bị Mộ Sơ Tình đụng tới, là ghét bỏ, không thích bất cứ người phụ nữ nào chạm vào hắn......
"Ông xã!"
Tiếng nói của Mộ Oanh Oanh thu hút sự chú ý của hai người.
Mộ Oanh Oanh ở ở trong nhà hàng đợi Hoắc Bắc Cảng, thấy hắn còn chưa có đến, cho rằng hắn xảy ra chuyện gì rồi cho nên định ra ngoài xem xem có chuyện gì không, cũng may là cô ta ra ngoài nhìn xem nếu không hậu quả thật sự không dám tưởng tượng, sao Mộ Sơ Tình lại ở đây, may là cô ta chạy ra mới có thể ngăn cản được âm mưu của Mộ Sơ Tình.
Mộ Oanh Oanh sốt ruột cất bước đi qua chỗ Hoắc Bắc Cảng.
"Ông xã, anh đã đến đây rồi sqo còn không vào trong đi?" Mộ Oanh Oanh nắm lấy tay áo của Hoắc Bắc Cảng muốn kéo hắn đi vào trong nhà hàng.
Mộ Oanh Oanh cố ý liếc Mộ Sơ Tình một cái, cố ý nói với Hoắc Bắc Cảng: "Không cần lo cho cô ta, cô ta là em họ của em, lúc nhỏ vẫn luôn bắt nạt em, bây giờ thấy em lấy được một người chồng tốt như thế cho nên muốn tới phá đám, em không để ý tới cô ta, cô ta liền cố ý tới dây dưa anh, cô ta muốn chính là tiền đó, loại người này không có tiền là không dẹp yên được. Sau này anh nhìn thấy cô ta thì liền báo bảo vệ đuổi cổ đi là được. Loại người này, chỉ biết phạm tiện, mặc kệ cô ta đi, chúng ta vào trong ăn cơm đi, em đợi anh nãy giờ sắp đói chết rồi."
Hoắc Bắc Cảng thật sự rất yêu Mộ Sơ Tình, chắc chắn là sẽ không để cho Mộ Sơ Tình chịu đói chịu khổ, cho nên bây giờ nghe Mộ Oanh Oanh nói bậy như thế, chắc chắn là Hoắc Bắc Cảng sẽ không để ý tới Mộ Sơ Tình.
Mộ Sơ Tình canh đúng thời điểm, nhanh chóng kiễn chân lên, hôn lên môi Hoắc Bắc Cảng.
Một nụ hôn hạ xuống, không chỉ một mình Mộ Sơ Tình cảm thấy lo lắng, ngay cả Hoắc Bắc Cảng cũng ngây ngẩn cả người.
Vừa rồi hắn...... Được Mộ Sơ Tình hôn?
Hoắc Bắc Cảng cứ đứng đờ ra như vậy, tay còn đang đặt ở trên áo khoác mà hắn đang mặc cho Mộ Sơ Tình, nhìn cô, khuôn mặt cô đang đỏ bừng, lỗ tai Hoắc Bắc Cảng cũng đỏ, cũng may là trời tối cho nên không có bị Mộ Sơ Tình nhìn thấy được.
Áo khoác của Hoắc Bắc Cảng rất lớn, sau khi khoác lên cho Mộ Sơ Tình có thể che khuất chiếc váy của cô, bây giờ hắn mới yên tâm, nhìn khuôn mặt thẹn thùng của Mộ Sơ Tình, Hoắc Bắc Cảng có chút không nói nên lời, liền mắng cô: "Mộ Sơ Tình, em đúng là đồ sắc nữ lưu manh."
......
Mộ Sơ Tình đang ở trong trung tâm thương mại, cô nhìn thấy Hoắc Bắc Cảng, cô mang theo Hỉ Bảo cùng nhau đến trung tâm thương mại mua kem ăn, Hỉ Bảo và cả Độc Thân Cẩu đều nói rằng chúng chưa có ăn kem ở hạ giới cho nên muốn nếm thử một chút xem thế nào.
Lấy kem cho Hỉ Bảo và Độc Thân Cẩu xong, liền nhìn thấy Hoắc Bắc Cảng một mình đi vào trong trung tâm thương mại, hắn đến đây làm gì?
Mộ Sơ Tình bảo Hỉ Bảo và Độc Thân Cẩu trốn sang một bên, cô muốn đi theo Hoắc Bắc Cảng.
Hoắc Bắc Cảng đi về hướng một nhà hàng Tây hướng tới một nhà tiệm cơm Tây, không phải là Mộ Oanh Oanh hẹn hắn đi ăn cơm gì đó chứ?
Mộ Sơ Tình lo lắng, nhanh chóng chạy tới trước mặt Hoắc Bắc Cảng, duỗi tay chặn đường của hắn lại.
Hoắc Bắc Cảng nhìn cô, lập tức cũng nhớ ra được cô chính là Mộ Oanh Oanh, cho nên không lưu tình trực tiếp phun ra một chữ: "Cút."
Mộ Sơ Tình mở miệng muốn giải thích, giải thích chuyện giữa cô và Mộ Oanh Oanh, chính là lại không có cách nào nói chuyện, cứ như vậy nhìn Hoắc Bắc Cảng, đôi mắt ủy khuất.
Hoắc Bắc Cảng trực tiếp đi vòng qua Mộ Sơ Tình, định đi vào trong nhà hàng.
Mộ Sơ Tình chưa từ bỏ ý định cứ bước tới trước chặn đường Hoắc Bắc Cảng, kéo áo hắn. Ngay tức khắc Hoắc Bắc Cảng đẩy cô ra.
"Cút!"
Lại là một chữ cút, hắn thật sự không nhận ra cô......
Hoắc Bắc Cảng đẩy cô ra xong, ghét bỏ phủi phủi góc áo vest vừa rồi bị Mộ Sơ Tình đụng tới, là ghét bỏ, không thích bất cứ người phụ nữ nào chạm vào hắn......
"Ông xã!"
Tiếng nói của Mộ Oanh Oanh thu hút sự chú ý của hai người.
Mộ Oanh Oanh ở ở trong nhà hàng đợi Hoắc Bắc Cảng, thấy hắn còn chưa có đến, cho rằng hắn xảy ra chuyện gì rồi cho nên định ra ngoài xem xem có chuyện gì không, cũng may là cô ta ra ngoài nhìn xem nếu không hậu quả thật sự không dám tưởng tượng, sao Mộ Sơ Tình lại ở đây, may là cô ta chạy ra mới có thể ngăn cản được âm mưu của Mộ Sơ Tình.
Mộ Oanh Oanh sốt ruột cất bước đi qua chỗ Hoắc Bắc Cảng.
"Ông xã, anh đã đến đây rồi sqo còn không vào trong đi?" Mộ Oanh Oanh nắm lấy tay áo của Hoắc Bắc Cảng muốn kéo hắn đi vào trong nhà hàng.
Mộ Oanh Oanh cố ý liếc Mộ Sơ Tình một cái, cố ý nói với Hoắc Bắc Cảng: "Không cần lo cho cô ta, cô ta là em họ của em, lúc nhỏ vẫn luôn bắt nạt em, bây giờ thấy em lấy được một người chồng tốt như thế cho nên muốn tới phá đám, em không để ý tới cô ta, cô ta liền cố ý tới dây dưa anh, cô ta muốn chính là tiền đó, loại người này không có tiền là không dẹp yên được. Sau này anh nhìn thấy cô ta thì liền báo bảo vệ đuổi cổ đi là được. Loại người này, chỉ biết phạm tiện, mặc kệ cô ta đi, chúng ta vào trong ăn cơm đi, em đợi anh nãy giờ sắp đói chết rồi."
Hoắc Bắc Cảng thật sự rất yêu Mộ Sơ Tình, chắc chắn là sẽ không để cho Mộ Sơ Tình chịu đói chịu khổ, cho nên bây giờ nghe Mộ Oanh Oanh nói bậy như thế, chắc chắn là Hoắc Bắc Cảng sẽ không để ý tới Mộ Sơ Tình.
Bình luận facebook