• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full ÔNG XÃ THẦN BÍ KHÔNG THẤY MẶT (4 Viewers)

  • Chương 306: Ngoại truyện 4: Hành trình hạnh phúc!

Nói đến đây, anh liền xoay người cầm lấy tay Duy Nhất, bốn mắt nhìn nhau: “Bảo bối, có một câu anh vẫn luôn muốn nói, hôm nay nhân cơ hội này liền nói với em! Bảo bối, cám ơn em! Cám ơn em vẫn luôn nắm tay anh, những ngày về sau hãy để anh dắt tay em đi, cùng nhau, đi tới bạc đầu!“.



“Ông xã!”, Duy Nhất tựa vào trong ngực người nào đó cảm động không thôi.



Đám đông chung quanh vốn đang ồn ào chợt im lặng, đoạn tình yêu đầy gian nan này của hai người bọn họ đều tận mắt chứng kiến, quãng hai năm về trước hiện rõ mồn một trước mắt, có ai không cảm động chứ?



Doãn Tiêu Trác nghẹn lời, ho khan vài tiếng: “Khụ khụ, thôi được rồi! Chẳng qua chỉ là một trò chơi mà thôi, lại bị hai người làm cho buồn nôn quá thể, tôi nổi hết da gà rồi đây này!“.



“Anh ghen tỵ đúng không!”, Duy Nhất quay sang anh trai làm mặt quỷ trêu.



Doãn Tiêu Trác không phục, đáp: “Gì chứ, anh mà ghen tỵ? Chuyện về Lam nhi nhà anh cũng cảm động không kém đâu. Lam nhi tới đây!“. Nói xong, liền kiêu ngạo khoanh hai tya trước ngực.



Nhưng Dung Tư Lam lại không chừa cho anh chút mặt mũi nào, lập tức đả kích: “Đi đi đi, đi sang một bên, đừng kéo người khác điên cùng!“.



Doãn Tiêu Trác thật mất mặt, cũng may vẫn còn Đóa nhi thương tình nhảy vào trong ngực anh nói: “Cha! Không ai ôm cha, vậy thì để Đóa nhi ôm ôm, thật đáng thương!“.



Doãn Tiêu Trác triệt để im lặng. . . . . .



“Đủ rồi! Đừng có biểu diễn hài kịch nữa, tiếp tục trò chơi của chúng ta đi!“. Cầu Chí Dương nhìn mọi người có đôi có cặp , trong lòng không biết có tư vị gì, liền quay sang hỏi Duy Nhất: “Duy Nhất, em thích Lãnh Ngạn trong hoàn cảnh nào nhất?“.



Hai người suy nghĩ một chút, sau đó cúi xuống bảng bắt đầu viết, Cầu Chí Dương tiến lên nhìn Duy Nhất trước, nội dung trên đó là: “Lúc nấu ăn trong bếp“.



Cả căn phòng cười rộ lên, lập tức xôn xao ầm ĩ: “Không thể nào? Lãnh Ngạn! Cậu thật là có tiền đồ !”



Lãnh Ngạn giấu tờ giấy ra sau lưng, mặt đầy tự hào, đáp: “Thế này có cái gì? Nấu cơm cho vợ chính trách nhiệm của tôi, bà xã tôi vẫn tán thưởng những món ăn do tôi nấu ngon hơn bên ngoài rất nhiều!“.



“Tiểu Ngạn! Chú thế là không hiểu rồi!“. Lãnh Dực nãy giờ không nói gì lập tức chen vào: “Đây là kỹ xảo mà Duy Nhất thường hay dùng, muốn con ngựa chạy không cho ăn thứ ngon ngọt sao được? Mỗi lần tới nhà cũ kiếm cơm ăn cô ấy cũng hay nói là: ‘ Anh cả, anh làm cơm ăn ngon nhất thế giới! Em thích ăn món bò xào của anh nhất! ’, giọng nói so với mật còn ngọt hơn! Đúng không? Nhóc lừa đảo!“.



Lãnh Dực nhìn Duy Nhất cười, lên tiếng vạch trần âm mưu của người nào đó!



“Không phải như thế!”, Duy Nhất đỏ mặt, từ này về sau nếu Lãnh Ngạn không nấu cơm thì làm sao bây giờ? Ngay lập tức liền vòng tay lên cổ Lãnh Ngạn thì thầm: “Ông xã! em thật sự rất thích ăn những món anh nấu! Mỗi sáng sớm vừa tỉnh lại, ngửi thấy được mùi trứng chiên, thực sự vô cùng mãn nguyện và hạnh phúc! Ông xã, bọn họ thật xấu, em không phải là đồ lừa đảo đâu!“.



“Bảo bối, dĩ nhiên là anh tin tưởng em! Bọn họ chẳng qua đang ghen tỵ mà thôi! Nấu cơm cho bảo bối chính là chuyện hạnh phúc nhất trên đời này của anh!“. Anh ôn nhu cười, ở trước mặt mọi người đoạt lại thể diện cho bà xã mình.



Còn về việc cô có phải là kẻ lừa gạt hay không thì trong lòng anh cực kỳ rõ ràng. Kể cả có thế nào thì anh cũng tình nguyện để cô lừa gạt, dụ dỗ, đây cũng là một loại hạnh phúc!



“Lãnh Ngạn, cậu viết cái gì vậy? Bọn tôi còn chưa có nhìn đâu!“. Doãn Tiêu Trác thề tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hai người này.



Lãnh Ngạn vẫn tiếp tục dấu tấm bảng ra phía sau, chết cũng không chịu lấy ra.



“Aiz, có vấn đề, nhất định có vấn đề! Lấy ra mau lên!”, Doãn Tiêu Trác đi vòng ra sau lưng Lãnh Ngạn thăm dò.



Lãnh Ngạn vội vàng xoay người, muốn lau chữ trên bảng đi, nhưng lại bị Cầu Chí Dương ghìm chặt tay lại, tấm bảng cũng bị Doãn Tiêu Trác cướp đi.



Doãn Tiêu Trác vừa nhìn lập tức cười ha ha nói to: “Không giống nhau! Rốt cục không giống nhau!”



“Là cái gì? Mau đọc đi!”, những người khác đều vô cùng hứng thú, nhao nhao phụ họa.



“Đóa Nhi với Tiểu Địch không ở đây chứ? Trẻ con không nên nghe!”, liếc ngang liếc dọc ra xung quanh, có lẽ hai đứa trẻ đã rủ nhau trốn đi chơi, lúc này anh mới mập mờ thì thầm: “Lúc make love . . .”



Duy Nhất nghe thấy thế liền xấu hổ đỏ hết cả mặt, cấu lên tay Lãnh Ngạn nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh thật sự dám viết ra!”



Lãnh Ngạn thấy đáp án đã bị vạch trần, liền ghé người nói thầm vào tai bà xã đại nhân: “Vốn là như thế mà! Không phải lần đó em còn hét lên yêu chết anh sao?“. Điều khiến anh đặc biệt cảm thấy ủy khuất chính là, mỗi lần nấu cơm cô chỉ ăn thật nhiều chứ hoàn toàn chưa từng nói lời yêu thương nào với mình cả!



“Anh còn nói!”, Duy Nhất đỏ mặt rống lên một câu: “Mặt mũi cũng mất hết rồi ! Em mặc kệ!“.



Nói xong liền bỏ lại đám người xấu xa bên trong chạy ra khỏi khoang thuyền, chọn một góc tối bên lan can giấu mình vào đó để cho gió biển xua tan cái nóng trên mặt.



“Doãn Tiêu Trác, cậu còn dám cười nữa sao! Duy Nhất tức giận thật rồi!“. Lãnh Ngạn trợn mắt hung dữ liếc Doãn Tiêu Trác.



Doãn Tiêu Trác thấy thế càng cười to, đáp: “Là do cậu đần, ai bảo viết cái này ra làm gì? Ha ha, buồn cười chết mất!“.



“Tránh ra!”, Lãnh Ngạn đẩy người đang cười đến sái cả hàm ra, sải bước đuổi theo Duy Nhất.



“Này, còn có một vấn đề cuối cùng mà, cậu mà không trả lời coi như thua!“. Doãn Tiêu Trác nói với theo đằng sau.



Lãnh Ngạn mặc kệ, đi tới phía sau Duy Nhất, ôm lấy lấy cô, thầm thì: “Bảo bối, tức giận sao? Tức giận sao?“.



Duy Nhất vẫn cúi đầu không nói lời nào.



“Thật xin lỗi, anh đã quên lời bà xã dặn dò, chuyện như vậy chỉ có thể làm không thể nói, làm sao mà anh lại hồ đồ như vậy chứ! Anh xin thề, sau này sẽ bớt nói, làm nhiều! OK?”, hai tay Lãnh Ngạn vòng qua ôm chặt lấy người phía trước cười dỗ dành.



Quả nhiên Duy Nhất liền bật cười, đáp: “Ai muốn làm với anh? Để em đi tìm anh cả chuẩn bị mấy bóng hồng cho anh!“.



Lãnh Ngạn giả vờ mở to mắt, hỏi: “Bà xã, em muốn cái gì? Anh có nói là làm chuyện gì gì đó sao?”



“Anh. . . . Lãnh Ngạn!”, cô xấu hổ, xoay người lại đánh anh.



Lãnh Ngạn cười rộ lên nói: “Bà xã, đánh là thương mắng là yêu, em đang ra ám hiệu cho anh sao? Vậy chúng ta đi thôi. . .”



“Anh nghĩ đến là hay!”, Duy Nhất véo vào tai của người nào đó, nói tiếp: “Ông xã à, không phải anh trai em đã nói còn có một câu hỏi nữa sao? Đi, hôm nay dứt khoát phải khiêu chiến bọn họ. Tí nữa phải cho anh ấy nếm thử sự lợi hại của em mới được!“.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom