Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 319: Ngoại truyện 17
“Ở trong một ngọn núi rừng, rất xa rất vắng vẻ, người ngoài gần như không tìm được.”
“Cô nhớ đường không? Có thể dẫn chúng tôi đi không?” Lãnh Ngạn đột nhiên hưng phấn lên.
Mới đầu Linda lộ vẻ sợ sệt, rồi sau đó hạ quyết tâm, nói: “Con đường kia vô cùng bí ẩn, nhưng lúc tôi đi ra đã làm vài ký hiệu, nếu như những ký hiệu kia còn ở đó, tôi có thể tìm tới, tôi dẫn các anh đi!” Giọng của cô còn rất yếu ớt, nhưng lại vô cùng kiên quyết.
“Được!” Lãnh Ngạn gật đầu, “Hiện giờ thân thể của cô còn rất yếu ớt, nghỉ ngơi hai ngày thôi.” Lúc anh nói chuyện, dùng giọng thương lượng nhìn Địch Khắc.
Cầu Chí Dương lại vội vã nói, “Nghỉ ngơi hai ngày nữa? Vậy còn Phỉ Nhi...”
Nói tới đây, anh lập tức ngậm miệng, không sai, Linda bị thương thành như vậy, cũng không thể quá không hợp tình hợp lý.
Ánh mắt Linda đảo tới đảo lui giữa bọn họ, lập tức biết chuyện gì đã xảy ra, “Mấy người... Có người không thấy sao?”
“Đúng! Em gái tôi! Em gái tôi đến quán bar uống rượu, đột nhiên mất tích!” Cầu Chí Dương rất kích động.
“Tôi hiểu!” Linda chợt hiểu, “Cho nên anh giả bộ thành khách, muốn tìm đầu mối?”
“Không sai!” Cầu Chí Dương cau mày, gật đầu.
Linda nhíu mày suy tư, “Chẳng lẽ lời đồn đại là thật?”
“Lời đồn đại gì?” Lãnh Ngạn cảnh giác hỏi.
“Vẫn luôn có lời đồn đại, sẽ có người vô cớ mất tích ở quán bar, nhưng mà, khách uống rượu và nhân viên tạp vụ ở quán bar không phát hiện ra người, có lúc cũng tôi cũng đi quán bar chơi, thật sự không thấy! Còn tưởng rằng là lời đồn đại!”
“Chẳng lẽ người các cô gọi là hắn, pháp lực vô biên?” Cầu Chí Dương nói, hơi giễu cợt.
“Vốn là vậy!” Linda tin chắc không thể nghi ngờ.
“Lắng nghe!” Giọng tỉnh táo lạnh lẽo của Lãnh Ngạn cắt đứt đối thoại của bọn họ, “Thế giới này không có quỷ thần, tất cả những lời Linda nói đều đáng giá khả nghi, hiện giờ Phỉ Nhi có bị người theo lời Linda nói bắt đi không, chúng ta không thể nào xác định. Linda, cô không nhớ được chút gì về chuyện trước kia của bản thân sao? Bao gồm cha mẹ? Bạn bè?”
Linda lộ vẻ mờ mịt.
Lãnh Dực vẫn suy tư nói: “Nếu như Cầu Chí Dương phán đoán đúng, Linda không phải người địa phương, như vậy rất có thể là một trong các cô gái bị mất tích ở quán bar, không biết bọn họ dùng thủ đoạn gì xóa đi trí nhớ của cô ấy. Tôi nghĩ một khi có người mất tích, người thân của cô ấy nhất định sẽ báo án, cho nên, có thể kêu Đội trưởng Chu điều tra án mất tích mà các quốc gia báo không?”
“Đúng vậy!” Cầu Chí Dương vỗ tay một cái, “Sao không nghĩ tới! Chỉ có điều công trình này có thể rất lớn!”
“Không có việc gì, đây là chuyện của Đội trưởng Chu! Để cho cậu ta đi giải quyết!” Lãnh Ngạn lập tức gọi điện thoại cho
Ước chừng sau nửa giờ, Đội trưởng Chu gọi điện thoại lại, gửi một phần tài liệu vào máy tính của bọn họ, trên tài liệu ghi rõ, cô gái trong hình là Triệu Nhược Lâm, quốc tịch Singapore, mất tích lúc đi Malaysia năm trước, cảnh sát điều tra không có kết quả, án này thành án chưa giải quyết, sau có người nghi vùi thân trong biển rộng, vật đổi sao dời, nên không ai nhắc tới người này, người thân của cô cũng coi như cô đã chết.
Phần tài liệu này khiến nhiệt huyết mọi người sôi trào, bọn họ gần như có thể xác định Linda, không, hiện giờ phải goi là Nhược Lâm, vụ án Nhược Lâm và Phỉ Nhi vô cùng có thể do cùng một nhóm người làm.
“Thì ra tên tôi là Nhược Lâm sao?” Nét mặt Nhược Lâm giống như nằm mơ.
“Nhược Lâm, tôi vẫn cảm thấy kỳ quái, không phải cảnh sát tới Malaysia tìm cô rồi sao? Tại sao không tìm được cô? Cô... Thường xuất hiện ở đây, phải có người từng gặp cô rồi chứ?” Lãnh Ngạn vốn định nói, cô thường kéo đàn ông trên đường, nhưng cảm thấy không ổn, nói không rõ ràng rất nhiều.
“Là như vậy, trí nhớ ban đầu của tôi là ở trong núi rừng đó, giúp bọn hắn làm việc, vẫn làm gần hai năm, năm nay mới ra ngoài, cho nên, tôi nghĩ, lúc tôi ra ngoài, trên thế giới đã không còn nhớ có tôi!” Buồn bã lần nữa hiện lên trên mặt cô.
“Đừng khổ sở, Nhược Lâm.” Lãnh Ngạn ngồi xuống bên cạnh cô, an ủi cô, “Hiện giờ về cơ bản chúng tôi đã biết vị trí người thân của cô, chúng tôi có thể lập tức liên lạc giúp cô, hơn nữa tiễn cô về, nhưng mà...” Anh dừng lại một chút, “Chúng tôi cần cô giúp, nếu lúc này liên lạc với người thân của cô, tôi sợ bứt dây động rừng, cho nên, tôi hy vọng cô có thể ở lại giúp chúng tôi được rừng núi đó, sau sẽ thu xếp cho cô và người thân gặp mặt, không biết cô có nguyện ý không? Dĩ nhiên, cô hoàn toàn có thể từ chối chúng tôi, chúng tôi có thể hiểu được, dù sao, việc này rất nguy hiểm.”
Nhìn ra được, ánh sáng lấp lánh trong mắt Nhược Lâm đúng là hướng tới người thân, cũng nhìn ra được, trong lòng cô trải qua đấu tranh như thế nào, cuối cùng mới nói, “Tôi giúp các anh! Giúp các anh trước rồi về nhà!” Nói đến hai chữ về nhà, trong mắt cô đã tuôn trào nước mắt.
“Được!” Lãnh Ngạn tán thưởng gật đầu, “Chuyện vừa kết thúc, chúng tôi nhất định tiễn cô về nhà! Yên tâm, chỉ cần chúng tôi còn sống, cô sẽ không phải chết! Nhưng mà, nếu như... Cho nên, cô phải nghĩ kỹ, đừng hối hận!”
Nhược Lâm rưng rưng lắc đầu, “Không, tôi sẽ không hối hận! Nếu như không có các anh, tôi đã sớm chết rồi, làm sao biết mình còn có người thân? Hiện giờ, tôi đã rất thỏa mãn rồi, ít nhất biết mình không phải một thân một mình trên thế giới này, cái này đã đủ rồi!”
“Tốt quá! Chờ cô nghỉ ngơi mấy ngày, vết thương tốt một chút, chúng ta sẽ xuất phát!” Lãnh Ngạn gần như không thể chờ đợi.
Ai ngờ Nhược Lâm lại nói, “Không! Ngày mai! Ngày mai sẽ lên đường! Tôi không chờ được nữa! Thứ nhất các anh cũng lo lắng cho em gái mình, đúng không? Thứ hai, tôi muốn về nhà sớm!”
Lãnh Ngạn đưa ánh mắt hỏi Địch Khắc, “Có thể không?”
“Có thể!” Địch Khắc gật đầu, “Chúng ta đặt cô ấy trên xe, cố gắng không xê dịch, tôi chuẩn bị thuốc tốt, có thể vừa lái xe vừa dưỡng thương.”
“Được! Ngày mai lên đường!” Lãnh Ngạn siết chặt quả đấm.
“Cô nhớ đường không? Có thể dẫn chúng tôi đi không?” Lãnh Ngạn đột nhiên hưng phấn lên.
Mới đầu Linda lộ vẻ sợ sệt, rồi sau đó hạ quyết tâm, nói: “Con đường kia vô cùng bí ẩn, nhưng lúc tôi đi ra đã làm vài ký hiệu, nếu như những ký hiệu kia còn ở đó, tôi có thể tìm tới, tôi dẫn các anh đi!” Giọng của cô còn rất yếu ớt, nhưng lại vô cùng kiên quyết.
“Được!” Lãnh Ngạn gật đầu, “Hiện giờ thân thể của cô còn rất yếu ớt, nghỉ ngơi hai ngày thôi.” Lúc anh nói chuyện, dùng giọng thương lượng nhìn Địch Khắc.
Cầu Chí Dương lại vội vã nói, “Nghỉ ngơi hai ngày nữa? Vậy còn Phỉ Nhi...”
Nói tới đây, anh lập tức ngậm miệng, không sai, Linda bị thương thành như vậy, cũng không thể quá không hợp tình hợp lý.
Ánh mắt Linda đảo tới đảo lui giữa bọn họ, lập tức biết chuyện gì đã xảy ra, “Mấy người... Có người không thấy sao?”
“Đúng! Em gái tôi! Em gái tôi đến quán bar uống rượu, đột nhiên mất tích!” Cầu Chí Dương rất kích động.
“Tôi hiểu!” Linda chợt hiểu, “Cho nên anh giả bộ thành khách, muốn tìm đầu mối?”
“Không sai!” Cầu Chí Dương cau mày, gật đầu.
Linda nhíu mày suy tư, “Chẳng lẽ lời đồn đại là thật?”
“Lời đồn đại gì?” Lãnh Ngạn cảnh giác hỏi.
“Vẫn luôn có lời đồn đại, sẽ có người vô cớ mất tích ở quán bar, nhưng mà, khách uống rượu và nhân viên tạp vụ ở quán bar không phát hiện ra người, có lúc cũng tôi cũng đi quán bar chơi, thật sự không thấy! Còn tưởng rằng là lời đồn đại!”
“Chẳng lẽ người các cô gọi là hắn, pháp lực vô biên?” Cầu Chí Dương nói, hơi giễu cợt.
“Vốn là vậy!” Linda tin chắc không thể nghi ngờ.
“Lắng nghe!” Giọng tỉnh táo lạnh lẽo của Lãnh Ngạn cắt đứt đối thoại của bọn họ, “Thế giới này không có quỷ thần, tất cả những lời Linda nói đều đáng giá khả nghi, hiện giờ Phỉ Nhi có bị người theo lời Linda nói bắt đi không, chúng ta không thể nào xác định. Linda, cô không nhớ được chút gì về chuyện trước kia của bản thân sao? Bao gồm cha mẹ? Bạn bè?”
Linda lộ vẻ mờ mịt.
Lãnh Dực vẫn suy tư nói: “Nếu như Cầu Chí Dương phán đoán đúng, Linda không phải người địa phương, như vậy rất có thể là một trong các cô gái bị mất tích ở quán bar, không biết bọn họ dùng thủ đoạn gì xóa đi trí nhớ của cô ấy. Tôi nghĩ một khi có người mất tích, người thân của cô ấy nhất định sẽ báo án, cho nên, có thể kêu Đội trưởng Chu điều tra án mất tích mà các quốc gia báo không?”
“Đúng vậy!” Cầu Chí Dương vỗ tay một cái, “Sao không nghĩ tới! Chỉ có điều công trình này có thể rất lớn!”
“Không có việc gì, đây là chuyện của Đội trưởng Chu! Để cho cậu ta đi giải quyết!” Lãnh Ngạn lập tức gọi điện thoại cho
Ước chừng sau nửa giờ, Đội trưởng Chu gọi điện thoại lại, gửi một phần tài liệu vào máy tính của bọn họ, trên tài liệu ghi rõ, cô gái trong hình là Triệu Nhược Lâm, quốc tịch Singapore, mất tích lúc đi Malaysia năm trước, cảnh sát điều tra không có kết quả, án này thành án chưa giải quyết, sau có người nghi vùi thân trong biển rộng, vật đổi sao dời, nên không ai nhắc tới người này, người thân của cô cũng coi như cô đã chết.
Phần tài liệu này khiến nhiệt huyết mọi người sôi trào, bọn họ gần như có thể xác định Linda, không, hiện giờ phải goi là Nhược Lâm, vụ án Nhược Lâm và Phỉ Nhi vô cùng có thể do cùng một nhóm người làm.
“Thì ra tên tôi là Nhược Lâm sao?” Nét mặt Nhược Lâm giống như nằm mơ.
“Nhược Lâm, tôi vẫn cảm thấy kỳ quái, không phải cảnh sát tới Malaysia tìm cô rồi sao? Tại sao không tìm được cô? Cô... Thường xuất hiện ở đây, phải có người từng gặp cô rồi chứ?” Lãnh Ngạn vốn định nói, cô thường kéo đàn ông trên đường, nhưng cảm thấy không ổn, nói không rõ ràng rất nhiều.
“Là như vậy, trí nhớ ban đầu của tôi là ở trong núi rừng đó, giúp bọn hắn làm việc, vẫn làm gần hai năm, năm nay mới ra ngoài, cho nên, tôi nghĩ, lúc tôi ra ngoài, trên thế giới đã không còn nhớ có tôi!” Buồn bã lần nữa hiện lên trên mặt cô.
“Đừng khổ sở, Nhược Lâm.” Lãnh Ngạn ngồi xuống bên cạnh cô, an ủi cô, “Hiện giờ về cơ bản chúng tôi đã biết vị trí người thân của cô, chúng tôi có thể lập tức liên lạc giúp cô, hơn nữa tiễn cô về, nhưng mà...” Anh dừng lại một chút, “Chúng tôi cần cô giúp, nếu lúc này liên lạc với người thân của cô, tôi sợ bứt dây động rừng, cho nên, tôi hy vọng cô có thể ở lại giúp chúng tôi được rừng núi đó, sau sẽ thu xếp cho cô và người thân gặp mặt, không biết cô có nguyện ý không? Dĩ nhiên, cô hoàn toàn có thể từ chối chúng tôi, chúng tôi có thể hiểu được, dù sao, việc này rất nguy hiểm.”
Nhìn ra được, ánh sáng lấp lánh trong mắt Nhược Lâm đúng là hướng tới người thân, cũng nhìn ra được, trong lòng cô trải qua đấu tranh như thế nào, cuối cùng mới nói, “Tôi giúp các anh! Giúp các anh trước rồi về nhà!” Nói đến hai chữ về nhà, trong mắt cô đã tuôn trào nước mắt.
“Được!” Lãnh Ngạn tán thưởng gật đầu, “Chuyện vừa kết thúc, chúng tôi nhất định tiễn cô về nhà! Yên tâm, chỉ cần chúng tôi còn sống, cô sẽ không phải chết! Nhưng mà, nếu như... Cho nên, cô phải nghĩ kỹ, đừng hối hận!”
Nhược Lâm rưng rưng lắc đầu, “Không, tôi sẽ không hối hận! Nếu như không có các anh, tôi đã sớm chết rồi, làm sao biết mình còn có người thân? Hiện giờ, tôi đã rất thỏa mãn rồi, ít nhất biết mình không phải một thân một mình trên thế giới này, cái này đã đủ rồi!”
“Tốt quá! Chờ cô nghỉ ngơi mấy ngày, vết thương tốt một chút, chúng ta sẽ xuất phát!” Lãnh Ngạn gần như không thể chờ đợi.
Ai ngờ Nhược Lâm lại nói, “Không! Ngày mai! Ngày mai sẽ lên đường! Tôi không chờ được nữa! Thứ nhất các anh cũng lo lắng cho em gái mình, đúng không? Thứ hai, tôi muốn về nhà sớm!”
Lãnh Ngạn đưa ánh mắt hỏi Địch Khắc, “Có thể không?”
“Có thể!” Địch Khắc gật đầu, “Chúng ta đặt cô ấy trên xe, cố gắng không xê dịch, tôi chuẩn bị thuốc tốt, có thể vừa lái xe vừa dưỡng thương.”
“Được! Ngày mai lên đường!” Lãnh Ngạn siết chặt quả đấm.
Bình luận facebook