Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 265
“Em cũng không biết! Có điều một người thân của đồng nghiệp làm giúp việc ở nhà họ Doãn, người thân của cô ấy trong lúc vô tình đã nói đến phu nhân Lãnh Ngạn muốn xuất giá từ nhà bọn họ, phô trương quá lớn. Bởi vì ngày trước là đồng nghiệp, cho nên hỏi mấy câu, còn biết, nhà họ Doãn và Lãnh Ngạn đối xử rất tốt với Duy Nhất, ngày mai đi bệnh viện làm siêu âm, Lãnh Ngạn và đại thiếu gia nhà họ Doãn cũng sẽ đi.”
Dịch Hàn ở bên cạnh nghe rõ ràng lời cô, nháy mắt với Địch Khắc, Địch Khắc hiểu ý, nói: “Mỹ Mỹ, tụi anh đã biết! Vất vả cho em rồi! Sau khi tất cả thành công rồi nhất định sẽ báo đáp em!”
Mỹ Mỹ nghe vào trong tai, vui ở trong lòng, nhưng không quên thêm một câu, “Địch Khắc, anh nhất định phải đảm bảo Duy Nhất và đứa bé trong bụng cô ấy an toàn! Nếu không, em sẽ áy náy cả một đời đấy!”
“Yên tâm đi!” Địch Khắc liếc mắt nhìn Dịch Hàn, hai người lộ ra nụ cười không dễ phát hiện, “Còn nữa, Mỹ Mỹ, nếu ngày mai Lãnh Ngạn và Doãn Tiêu Trác đều đi bệnh viện, vậy em cũng thuận tiện, ngày mai ra tay đi!”
Mỹ Mỹ khẽ chần chừ một chút, “Ừmh -” để điện thoại di động xuống thì hơi buồn bã...
Sau khi Dịch Hàn nghe được tin tức này thì vô cùng hưng phấn, lập tức thương lượng với Địch Khắc rốt cuộc ngày mai sẽ làm như thế nào, cuối cùng, cường điệu một câu, “Chúng ta không thể tự ra tay, không thể để cho Duy Nhất đoán được chúng ta, cậu tìm người có thể tin! Hai phương án đồng thời tiến hành!”
“Biết rồi! Cậu yên tâm đi!” Địch Khắc vỗ ngực bảo đảm.
Hai người bọn họ không chú ý đến, một bóng người nằm ngoài cửa nghe thật lâu.
Tĩnh Lam thật sự cho rằng Dịch Hàn sẽ đưa cô đi gặp Lãnh Ngạn, cho nên hưng phấn không thôi, lại một lần nữa chạy đến tìm Dịch Hàn xác nhận, đến gần cửa thì nghe Dịch Hàn và Địch Khắc nói chuyện, nên rón rén tới gần.
Vốn vô ý nghe lén, nhưng khi cô nghe được tên Lãnh Ngạn từ trong miệng bọn họ, thì chú ý, kết quả để cho cô hoảng sợ, mặc dù bây giờ thần chí cô không rõ ràng, nhưng mà, Lãnh Ngạn, hai chữ này là tất cả trong sinh mạng của cô, tất cả nhân tố không có lợi cho Lãnh Ngạn, cô vẫn có thể phân biệt...
Nhà họ Doãn.
Còn ba ngày sẽ bắt đầu hôn lễ, các công việc chuẩn bị đã sẵn sàng, chỉ chờ ba ngày sau Lãnh Ngạn tới đón cô dâu xinh đẹp của anh, bắt đầu hạnh phúc đẹp đẽ cả đời chân chính của bọn họ.
Buổi sáng Lãnh Ngạn từ đồn cảnh sát trở lại, sau khi gặp Tĩnh Lam đã về thẳng nhà họ Doãn.
Theo ý anh, chiến đấu gian nan đã chuẩn bị kết thúc, hình như anh rõ ràng mục tiêu của đối thủ khác là gì, cho nên ngược lại không cảm thấy nguy hiểm như thế, nhưng cái gọi là người tính không bằng trời tính, trên thế giới thường có nhiều mưu kế chưa tới.
Duy Nhất thấy anh đột ngột đến thì cảm thấy hơi kinh ngạc, vốn tưởng rằng đến ngày kết hôn gì đó mới gặp được anh.
Anh cười mở rộng vòng tay về phía cô, “Thế nào? Không vui khi thấy anh sao?”
Duy Nhất lập tức nhào vào trong ngực anh, tươi cười rạng rỡ, “Em cho rằng anh không đến thăm em!”
Anh ôm cô lên, chạy thẳng đến phòng ngủ của Duy Nhất. Hơi thở và nhiệt độ quen thuộc bao vây cô thật chặt, cô lập tức đỏ mặt, hô hấp cũng dần dồn dập.
Khi Lãnh Ngạn nhẹ nhàng đặt cô lên giường thì mắt cô hơi rũ xuống, đôi môi đỏ mọng khẽ run đã hơi chờ đợi.
Lãnh Ngạn cười khẽ cắn môi cô, “Bảo bối, đang nghĩ vẩn vơ?”
Duy Nhất mắc cỡ đỏ bừng mặt, trừng mắt liếc anh, “Nào có!?”
Tiếng cười dồn nén trong cổ Lãnh Ngạn vang vọng, ôm chặt cô, cằm cạ lên trán cô, “Duy Nhất, nhìn thấy em thật vui vẻ! Cả đời này, chỉ cần có thể vĩnh viễn ôm em như vậy, anh nguyện dùng tất cả tới trao đổi!”
“Anh nói bậy bạ gì đó?” Duy Nhất nũng nịu, “Em vốn chính là của anh, anh cần dùng cái gì tới trao đổi sao? Ngốc quá!”
Lãnh Ngạn cúi đầu cười một tiếng, thản nhiên, “Không sai! Anh thật sự quá ngốc! Ngốc đến ngay cả lúc này bảo bối của anh muốn gì cũng không để ý rồi!”
Lời nói ra khiến Duy Nhất đỏ cả mặt, Lãnh Ngạn luôn thích nhìn khuôn mặt ngượng ngùng ửng đỏ của cô, quyến rũ mê người khó diễn tả bằng lời, làm cho người ta chỉ muốn cắn một miếng.
Nhưng mà, không phải yêu một người sẽ phải đặt mình vào hoàn cảnh của người ta mà suy tính sao? Bác sỹ đã từng thông báo, thân thể Duy Nhất yếu đuối, trong lúc mang thai vợ chồng cố gắng bớt ở cùng nhau, như vậy, anh làm ông xã, cho dù dục vọng không thỏa mãn như thế nào, cũng phải nhịn, không phải sao? Cho nên, không thể tùy hứng, không thể dung túng cô...
“Bảo bối, nhịn một chút, sắp ba tháng, ngày mai chúng ta đi bệnh viện kiểm tra, nếu bác sỹ nói bé cưng và em đều rất tốt, như vậy anh lại...”
Lời còn sót lại biến thành rỉ tai ấm áp, từng sợi tơ chui vào lỗ tai cô, kích thích ngứa ngáy một trận, cũng rất ấm áp, thật ấm áp.
Khi anh điên cuồng mà nhiệt liệt muốn cô, cô có thể chân chân thực thực cảm thấy anh yêu cô, giữ chặt cô, mà lúc này, khi anh kiềm chế bản thân, cố gắng không cần cô, cô càng cảm thấy phần yêu này rất nặng, cảm thấy anh thương tiếc cô, có trách nhiệm với cô.
Cô may mắn, mình gặp được người đàn ông tốt tuyệt thế!
Nhiệt độ cơ thể lẫn nhau dần được chăn hơi lạnh che ấm, con người một khi cảm thấy ấm áp, sẽ rất mệt mỏi, đặc biệt Lãnh Ngạn là như thế.
Theo mí mắt càng lúc càng nặng nề, tay anh ôm Duy Nhất không hề buông lỏng, chỉ mơ mơ màng màng thì thầm nói một câu bên tai Duy Nhất, “Bảo bối, anh mệt quá, ngủ với anh một lúc.” Vừa dứt lời, hô hấp của anh lập tức đều đặn.
Duy Nhất hơi kinh ngạc, nói ngủ lập tức ngủ! Cái này với anh lúc trước giống như hai người!
Chỉ có điều, cô hiểu được, nhìn dáng vẻ của anh, tối hôm qua lại suốt một đêm không ngủ! Cũng không biết rốt cuộc anh đang bận rộn cái gì, anh chính là như vậy, bất cứ việc gì cũng tự mình gánh vác, tuyệt đối không để Duy Nhất lo lắng chút nào, nhưng mà, cô thật sự rất muốn chia sẻ với anh một chút, ít nhất có thể là đối tượng để anh chia sẻ.
Dịch Hàn ở bên cạnh nghe rõ ràng lời cô, nháy mắt với Địch Khắc, Địch Khắc hiểu ý, nói: “Mỹ Mỹ, tụi anh đã biết! Vất vả cho em rồi! Sau khi tất cả thành công rồi nhất định sẽ báo đáp em!”
Mỹ Mỹ nghe vào trong tai, vui ở trong lòng, nhưng không quên thêm một câu, “Địch Khắc, anh nhất định phải đảm bảo Duy Nhất và đứa bé trong bụng cô ấy an toàn! Nếu không, em sẽ áy náy cả một đời đấy!”
“Yên tâm đi!” Địch Khắc liếc mắt nhìn Dịch Hàn, hai người lộ ra nụ cười không dễ phát hiện, “Còn nữa, Mỹ Mỹ, nếu ngày mai Lãnh Ngạn và Doãn Tiêu Trác đều đi bệnh viện, vậy em cũng thuận tiện, ngày mai ra tay đi!”
Mỹ Mỹ khẽ chần chừ một chút, “Ừmh -” để điện thoại di động xuống thì hơi buồn bã...
Sau khi Dịch Hàn nghe được tin tức này thì vô cùng hưng phấn, lập tức thương lượng với Địch Khắc rốt cuộc ngày mai sẽ làm như thế nào, cuối cùng, cường điệu một câu, “Chúng ta không thể tự ra tay, không thể để cho Duy Nhất đoán được chúng ta, cậu tìm người có thể tin! Hai phương án đồng thời tiến hành!”
“Biết rồi! Cậu yên tâm đi!” Địch Khắc vỗ ngực bảo đảm.
Hai người bọn họ không chú ý đến, một bóng người nằm ngoài cửa nghe thật lâu.
Tĩnh Lam thật sự cho rằng Dịch Hàn sẽ đưa cô đi gặp Lãnh Ngạn, cho nên hưng phấn không thôi, lại một lần nữa chạy đến tìm Dịch Hàn xác nhận, đến gần cửa thì nghe Dịch Hàn và Địch Khắc nói chuyện, nên rón rén tới gần.
Vốn vô ý nghe lén, nhưng khi cô nghe được tên Lãnh Ngạn từ trong miệng bọn họ, thì chú ý, kết quả để cho cô hoảng sợ, mặc dù bây giờ thần chí cô không rõ ràng, nhưng mà, Lãnh Ngạn, hai chữ này là tất cả trong sinh mạng của cô, tất cả nhân tố không có lợi cho Lãnh Ngạn, cô vẫn có thể phân biệt...
Nhà họ Doãn.
Còn ba ngày sẽ bắt đầu hôn lễ, các công việc chuẩn bị đã sẵn sàng, chỉ chờ ba ngày sau Lãnh Ngạn tới đón cô dâu xinh đẹp của anh, bắt đầu hạnh phúc đẹp đẽ cả đời chân chính của bọn họ.
Buổi sáng Lãnh Ngạn từ đồn cảnh sát trở lại, sau khi gặp Tĩnh Lam đã về thẳng nhà họ Doãn.
Theo ý anh, chiến đấu gian nan đã chuẩn bị kết thúc, hình như anh rõ ràng mục tiêu của đối thủ khác là gì, cho nên ngược lại không cảm thấy nguy hiểm như thế, nhưng cái gọi là người tính không bằng trời tính, trên thế giới thường có nhiều mưu kế chưa tới.
Duy Nhất thấy anh đột ngột đến thì cảm thấy hơi kinh ngạc, vốn tưởng rằng đến ngày kết hôn gì đó mới gặp được anh.
Anh cười mở rộng vòng tay về phía cô, “Thế nào? Không vui khi thấy anh sao?”
Duy Nhất lập tức nhào vào trong ngực anh, tươi cười rạng rỡ, “Em cho rằng anh không đến thăm em!”
Anh ôm cô lên, chạy thẳng đến phòng ngủ của Duy Nhất. Hơi thở và nhiệt độ quen thuộc bao vây cô thật chặt, cô lập tức đỏ mặt, hô hấp cũng dần dồn dập.
Khi Lãnh Ngạn nhẹ nhàng đặt cô lên giường thì mắt cô hơi rũ xuống, đôi môi đỏ mọng khẽ run đã hơi chờ đợi.
Lãnh Ngạn cười khẽ cắn môi cô, “Bảo bối, đang nghĩ vẩn vơ?”
Duy Nhất mắc cỡ đỏ bừng mặt, trừng mắt liếc anh, “Nào có!?”
Tiếng cười dồn nén trong cổ Lãnh Ngạn vang vọng, ôm chặt cô, cằm cạ lên trán cô, “Duy Nhất, nhìn thấy em thật vui vẻ! Cả đời này, chỉ cần có thể vĩnh viễn ôm em như vậy, anh nguyện dùng tất cả tới trao đổi!”
“Anh nói bậy bạ gì đó?” Duy Nhất nũng nịu, “Em vốn chính là của anh, anh cần dùng cái gì tới trao đổi sao? Ngốc quá!”
Lãnh Ngạn cúi đầu cười một tiếng, thản nhiên, “Không sai! Anh thật sự quá ngốc! Ngốc đến ngay cả lúc này bảo bối của anh muốn gì cũng không để ý rồi!”
Lời nói ra khiến Duy Nhất đỏ cả mặt, Lãnh Ngạn luôn thích nhìn khuôn mặt ngượng ngùng ửng đỏ của cô, quyến rũ mê người khó diễn tả bằng lời, làm cho người ta chỉ muốn cắn một miếng.
Nhưng mà, không phải yêu một người sẽ phải đặt mình vào hoàn cảnh của người ta mà suy tính sao? Bác sỹ đã từng thông báo, thân thể Duy Nhất yếu đuối, trong lúc mang thai vợ chồng cố gắng bớt ở cùng nhau, như vậy, anh làm ông xã, cho dù dục vọng không thỏa mãn như thế nào, cũng phải nhịn, không phải sao? Cho nên, không thể tùy hứng, không thể dung túng cô...
“Bảo bối, nhịn một chút, sắp ba tháng, ngày mai chúng ta đi bệnh viện kiểm tra, nếu bác sỹ nói bé cưng và em đều rất tốt, như vậy anh lại...”
Lời còn sót lại biến thành rỉ tai ấm áp, từng sợi tơ chui vào lỗ tai cô, kích thích ngứa ngáy một trận, cũng rất ấm áp, thật ấm áp.
Khi anh điên cuồng mà nhiệt liệt muốn cô, cô có thể chân chân thực thực cảm thấy anh yêu cô, giữ chặt cô, mà lúc này, khi anh kiềm chế bản thân, cố gắng không cần cô, cô càng cảm thấy phần yêu này rất nặng, cảm thấy anh thương tiếc cô, có trách nhiệm với cô.
Cô may mắn, mình gặp được người đàn ông tốt tuyệt thế!
Nhiệt độ cơ thể lẫn nhau dần được chăn hơi lạnh che ấm, con người một khi cảm thấy ấm áp, sẽ rất mệt mỏi, đặc biệt Lãnh Ngạn là như thế.
Theo mí mắt càng lúc càng nặng nề, tay anh ôm Duy Nhất không hề buông lỏng, chỉ mơ mơ màng màng thì thầm nói một câu bên tai Duy Nhất, “Bảo bối, anh mệt quá, ngủ với anh một lúc.” Vừa dứt lời, hô hấp của anh lập tức đều đặn.
Duy Nhất hơi kinh ngạc, nói ngủ lập tức ngủ! Cái này với anh lúc trước giống như hai người!
Chỉ có điều, cô hiểu được, nhìn dáng vẻ của anh, tối hôm qua lại suốt một đêm không ngủ! Cũng không biết rốt cuộc anh đang bận rộn cái gì, anh chính là như vậy, bất cứ việc gì cũng tự mình gánh vác, tuyệt đối không để Duy Nhất lo lắng chút nào, nhưng mà, cô thật sự rất muốn chia sẻ với anh một chút, ít nhất có thể là đối tượng để anh chia sẻ.
Bình luận facebook