Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 274
Tòa nhà tập đoàn Doãn thị.
Lúc này là bốn giờ sáng, cả tòa nhà vẫn tối đen, một bóng người lặng lẽ lẻn vào phòng làm việc của tổng giám đốc, lục lọi két bảo hiểm bên cạnh.
Trong lòng thầm đọc dãy số một lần, bắt đầu xoay mật mã, chỉ nghe một tiếng “Cạch” nhẹ nhàng, két bảo hiểm mở ra. Trong lòng cô vô cùng vui mừng, mật mã này, cô len lén thấy tổng giám đốc xoay không biết bao nhiêu lần, cho nên chính xác không lầm!
Cô từng tận mắt thấy tổng giám đốc bỏ tài liệu về hạng mục mới vào két bảo hiểm này.
Lấy máy chụp hình trong giỏ xách ra, cô lấy toàn bộ tài liệu trong két bảo hiểm, chụp lại toàn bộ từng tờ, sau đó, lấy ra một thứ giống như sổ sách, bỏ vào két bảo hiểm, cẩn thận đóng lại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên, ánh đèn sáng choang.
Cô sợ hãi ngoái đầu nhìn lại, Doãn Tử Nhiên dựa nghiêng vào cạnh cửa, dáng vẻ nước chảy mây trôi.
“Tử Nhiên... Em...” Cô bảo vệ túi xách trong tay theo bản năng, lui về sau từng bước một.
Doãn Tử Nhiên không tiến lên ép sát, chỉ chăm chú nhìn cô từ xa, hoàn toàn đùa cợt, “Em?” Sau đó cười nhạt, “Tôi đã chờ cô lâu rồi!”
“Nhưng... Em không có... Em không phải...” Cô vô cùng hốt hoảng, ánh mắt dao động, thỉnh thoảng ngó ra ngoài cửa sổ.
Doãn Tử Nhiên nhìn theo ánh mắt cô, “Đây là tầng 28, Mỹ Mỹ, cô định tự nhảy xuống? Hay định ném giỏ xách ra?”
Sắc mặt Mỹ Mỹ trắng bệch, nhìn thẳng anh, nước mắt bắt đầu tuôn rơi, “Tử Nhiên...”
“Đúng! Tôi vẫn là Tử Nhiên! Nhưng cô đã không còn là Mỹ Mỹ!” Anh chỉ đứng cạnh cửa, nhìn cô hốt hoảng, giống như die ennd annle equy ydonn vây cô trong một cái lồng, mắt thấy cô đấu tranh hấp hối, sau đó lại nhanh chóng đuổi bắt.
Cô đã lui đến góc tường, không còn đường có thể đi, giỏ xách trong tay không hề buông lỏng.
Doãn Tử Nhiên khẽ nhếch cằm, một vệ sỹ mặc đồng phục màu đen tiến lên, deẽ dàng lấy giỏ xách của cô, cầm máy chụp hình bên trong, đưa cho Doãn Tử Nhiên.
Ánh mắt Doãn Tử Nhiên tập trung trên máy chụp hình, không chút để ý ném lên, sau lại túm lấy, ném nữa, bắt lấy.
Ánh mắt Mỹ Mỹ cũng lên lên xuống xuống theo theo máy chụp hình nhảy lên hạ xuống, ngay cả nhịp tim cũng đuổi theo biên độ như vậy, không cách nào ổn định, cô kêu to, “Đừng ném!” Giống như, Doãn Tử Nhiên đang ném trái tim cô.
Nhẹ nhàng một tiếng, máy chụp hình rơi vào lòng bàn tay anh, bóp chặt, chắc chắn.
Đi đến trước két bảo hiểm, mật mã giống nhau, một tiếng “Cạch” nhẹ như vậy vang lên, như pháo hoa nổ tung, két bảo hiểm mở ra.
Khóe môi Doãn Tử Nhiên chứa nụ cười, “Dạo này, chẳng những bị trộm không ít đồ, ngược lại nhiều thêm đồ!”
Xoay người lần nữa, trên tay đã có nhiều thêm một quyển sổ sách, “Đây là cái gì? Nếu nói ghi chép hối lộ? Tôi xem một chút!”
Anh khẽ lật xem, cảm thán, “Tôi đúng là không biết, tập đoàn Doãn thị của tôi và Kỳ Thịnh tặng nhau nhiều tiền như vậy ra ngoài từ khi nào! Cám ơn! Không bằng, chúng ta cùng giao cho phòng điều tra tội phạm thương mại đi!”
Mỹ Mỹ vốn rúc vào trong góc phát run, Doãn Tử Nhiên vừa nói như vậy, ngược lại cô trấn tĩnh lại, lau khô lệ nơi khóe mắt, “Tổng giám đốc, xin lỗi!” Giọng không lớn, nhưng kiên quyết.
Doãn Tử Nhiên yên lặng chăm chú nhìn cô một lúc, nụ cười đùa giỡn lặn đi, câu chữ đau đớn, “Mỹ Mỹ, cô không hề có lỗi với tổng giám đốc, cô có lỗi với Tử Nhiên và Duy Nhất.”
Đôi môi Mỹ Mỹ khẽ run, nước mắt rơi xuống từng giọt lớn, “Tử Nhiên, xin lỗi, thật lòng xin lỗi...”
Doãn Tử Nhiên lắc đầu, “Mỹ Mỹ, tôi muốn nghe không phải là có lỗi với ai đó, tôi biết rõ cô nhất định có nỗi khổ tâm, có đúng không? Cô sẽ không làm như vậy! Là ai ép cô? Địch Khắc? Hay Dịch Hàn?”
“Không có người nào ép em! Là tự em! Anh đừng hỏi!” Mỹ Mỹ lên tiếng phủ nhận.
“Không thể nào! Cô lấy bí mật die end anle equu ydonn này có ích lợi gì? Cô cho tôi là kẻ ngu? Mỹ Mỹ, đừng dại dột! Tôi sẽ giải thích cho cô, nếu vì chính cô, cô nhất định sẽ không làm như vậy! Mỹ Mỹ, cô từng nghĩ chưa, nếu Duy Nhất biết cô phản bội sau lưng, sẽ đau lòng cỡ nào!”
Lạnh nhạt vừa rồi trong tròng mắt Doãn Tử Nhiên sớm bị đau lòng thay thế, không có điều gì khiến anh thất vọng và khổ sở hơn phát hiện bị bạn tốt nhiều năm phản bội, nếu như không phải anh tận mắt nhìn thấy, anh nhất định sẽ không tin tưởng, tối nay Lãnh Ngạn tính đúng người đến là cô!
Mỹ Mỹ khó khăn lắm mới bình tĩnh được lại nghe tên Duy Nhất, nước mắt không khống chế nổi cuồn cuộn lăn xuống, “Em không có mặt mũi gặp lại cô ấy, nói xin lỗi cô ấy giúp em...”
“Tôi không nói!” Doãn Tử Nhiên đanh giọng cự tuyệt, “Phải nói chính là cô đi! Hơn nữa nói ra ai chỉ điểm cô! Làm nhân chứng cho cảnh sát, tôi nghĩ, Duy Nhất chắc sẽ không trách cô đâu!”
Mỹ Mỹ kiên định mà lắc đầu, “Em rất có lỗi với Duy Nhất, rất có lỗi với hai người, ai làm người đó gánh chịu, em nguyện ý nhận trừng phạt của pháp luật, giao em cho phòng điều tra tội phạm thương mại đi!”
“Mỹ Mỹ!” Cô kiên trì mê muội và dứt khoát khiến cho anh vừa thất vọng lại khổ sở.
“Đi thôi! Chắc cảnh sát đang đợi ở bên ngoài hả? Lấy phong cách làm việc của Kỳ Thịnh và tập đoàn Doãn thị, một giọt nước trước sau không lọt, hiệu suất số một?”
Nước mắt trên mặt cô vẫn còn, trong tròng mắt chắc chắn khiến cho người ta nhìn thấy mà chua xót, giờ phút này, Doãn Tử Nhiên tình nguyện để cho cô khóc thút thít, tình nguyện để cho cô khóc cầu xin tha thứ, có lẽ, anh sẽ cảm thây cô bị trừng phạt đúng tội.
Có lúc, phụ nữ vô cùng kiên cường ngược lại nói rõ cô chịu quá nhiều khổ cực thậm chí khổ sở, làm cho người ta không đành lòng và đau lòng...
Đi qua trước mặt anh, cô chợt nhẹ nhàng cười, “Tử Nhiên, Tử Nhiên...” Cứ kêu tên anh như vậy, “Để cho em một lần cuối gọi tên anh như vậy, ngày trước hâm mộ Duy Nhất ngày ngày lượn quanh bên cạnh anh, cả ngày gọi Tử Nhiên Tử Nhiên, em dốc hết tâm lực, rốt cuộc vượt qua Duy Nhất, có thể sóng vai cùng anh một chỗ, đáng tiếc, Duy Nhất vĩnh viễn là Duy Nhất...”
Doãn Tử Nhiên mù mịt, kinh ngạc thoáng qua trong mát, ý của cô là...
“Tử Nhiên, bye bye!” Cô để lại cho anh một nụ cười, một bóng lưng, không quay đầu lại nữa, có một số việc vĩnh viễn không cách nào quay đầu lại...
Sớm biết hôm nay, cần gì, cần gì...
Lúc này là bốn giờ sáng, cả tòa nhà vẫn tối đen, một bóng người lặng lẽ lẻn vào phòng làm việc của tổng giám đốc, lục lọi két bảo hiểm bên cạnh.
Trong lòng thầm đọc dãy số một lần, bắt đầu xoay mật mã, chỉ nghe một tiếng “Cạch” nhẹ nhàng, két bảo hiểm mở ra. Trong lòng cô vô cùng vui mừng, mật mã này, cô len lén thấy tổng giám đốc xoay không biết bao nhiêu lần, cho nên chính xác không lầm!
Cô từng tận mắt thấy tổng giám đốc bỏ tài liệu về hạng mục mới vào két bảo hiểm này.
Lấy máy chụp hình trong giỏ xách ra, cô lấy toàn bộ tài liệu trong két bảo hiểm, chụp lại toàn bộ từng tờ, sau đó, lấy ra một thứ giống như sổ sách, bỏ vào két bảo hiểm, cẩn thận đóng lại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên, ánh đèn sáng choang.
Cô sợ hãi ngoái đầu nhìn lại, Doãn Tử Nhiên dựa nghiêng vào cạnh cửa, dáng vẻ nước chảy mây trôi.
“Tử Nhiên... Em...” Cô bảo vệ túi xách trong tay theo bản năng, lui về sau từng bước một.
Doãn Tử Nhiên không tiến lên ép sát, chỉ chăm chú nhìn cô từ xa, hoàn toàn đùa cợt, “Em?” Sau đó cười nhạt, “Tôi đã chờ cô lâu rồi!”
“Nhưng... Em không có... Em không phải...” Cô vô cùng hốt hoảng, ánh mắt dao động, thỉnh thoảng ngó ra ngoài cửa sổ.
Doãn Tử Nhiên nhìn theo ánh mắt cô, “Đây là tầng 28, Mỹ Mỹ, cô định tự nhảy xuống? Hay định ném giỏ xách ra?”
Sắc mặt Mỹ Mỹ trắng bệch, nhìn thẳng anh, nước mắt bắt đầu tuôn rơi, “Tử Nhiên...”
“Đúng! Tôi vẫn là Tử Nhiên! Nhưng cô đã không còn là Mỹ Mỹ!” Anh chỉ đứng cạnh cửa, nhìn cô hốt hoảng, giống như die ennd annle equy ydonn vây cô trong một cái lồng, mắt thấy cô đấu tranh hấp hối, sau đó lại nhanh chóng đuổi bắt.
Cô đã lui đến góc tường, không còn đường có thể đi, giỏ xách trong tay không hề buông lỏng.
Doãn Tử Nhiên khẽ nhếch cằm, một vệ sỹ mặc đồng phục màu đen tiến lên, deẽ dàng lấy giỏ xách của cô, cầm máy chụp hình bên trong, đưa cho Doãn Tử Nhiên.
Ánh mắt Doãn Tử Nhiên tập trung trên máy chụp hình, không chút để ý ném lên, sau lại túm lấy, ném nữa, bắt lấy.
Ánh mắt Mỹ Mỹ cũng lên lên xuống xuống theo theo máy chụp hình nhảy lên hạ xuống, ngay cả nhịp tim cũng đuổi theo biên độ như vậy, không cách nào ổn định, cô kêu to, “Đừng ném!” Giống như, Doãn Tử Nhiên đang ném trái tim cô.
Nhẹ nhàng một tiếng, máy chụp hình rơi vào lòng bàn tay anh, bóp chặt, chắc chắn.
Đi đến trước két bảo hiểm, mật mã giống nhau, một tiếng “Cạch” nhẹ như vậy vang lên, như pháo hoa nổ tung, két bảo hiểm mở ra.
Khóe môi Doãn Tử Nhiên chứa nụ cười, “Dạo này, chẳng những bị trộm không ít đồ, ngược lại nhiều thêm đồ!”
Xoay người lần nữa, trên tay đã có nhiều thêm một quyển sổ sách, “Đây là cái gì? Nếu nói ghi chép hối lộ? Tôi xem một chút!”
Anh khẽ lật xem, cảm thán, “Tôi đúng là không biết, tập đoàn Doãn thị của tôi và Kỳ Thịnh tặng nhau nhiều tiền như vậy ra ngoài từ khi nào! Cám ơn! Không bằng, chúng ta cùng giao cho phòng điều tra tội phạm thương mại đi!”
Mỹ Mỹ vốn rúc vào trong góc phát run, Doãn Tử Nhiên vừa nói như vậy, ngược lại cô trấn tĩnh lại, lau khô lệ nơi khóe mắt, “Tổng giám đốc, xin lỗi!” Giọng không lớn, nhưng kiên quyết.
Doãn Tử Nhiên yên lặng chăm chú nhìn cô một lúc, nụ cười đùa giỡn lặn đi, câu chữ đau đớn, “Mỹ Mỹ, cô không hề có lỗi với tổng giám đốc, cô có lỗi với Tử Nhiên và Duy Nhất.”
Đôi môi Mỹ Mỹ khẽ run, nước mắt rơi xuống từng giọt lớn, “Tử Nhiên, xin lỗi, thật lòng xin lỗi...”
Doãn Tử Nhiên lắc đầu, “Mỹ Mỹ, tôi muốn nghe không phải là có lỗi với ai đó, tôi biết rõ cô nhất định có nỗi khổ tâm, có đúng không? Cô sẽ không làm như vậy! Là ai ép cô? Địch Khắc? Hay Dịch Hàn?”
“Không có người nào ép em! Là tự em! Anh đừng hỏi!” Mỹ Mỹ lên tiếng phủ nhận.
“Không thể nào! Cô lấy bí mật die end anle equu ydonn này có ích lợi gì? Cô cho tôi là kẻ ngu? Mỹ Mỹ, đừng dại dột! Tôi sẽ giải thích cho cô, nếu vì chính cô, cô nhất định sẽ không làm như vậy! Mỹ Mỹ, cô từng nghĩ chưa, nếu Duy Nhất biết cô phản bội sau lưng, sẽ đau lòng cỡ nào!”
Lạnh nhạt vừa rồi trong tròng mắt Doãn Tử Nhiên sớm bị đau lòng thay thế, không có điều gì khiến anh thất vọng và khổ sở hơn phát hiện bị bạn tốt nhiều năm phản bội, nếu như không phải anh tận mắt nhìn thấy, anh nhất định sẽ không tin tưởng, tối nay Lãnh Ngạn tính đúng người đến là cô!
Mỹ Mỹ khó khăn lắm mới bình tĩnh được lại nghe tên Duy Nhất, nước mắt không khống chế nổi cuồn cuộn lăn xuống, “Em không có mặt mũi gặp lại cô ấy, nói xin lỗi cô ấy giúp em...”
“Tôi không nói!” Doãn Tử Nhiên đanh giọng cự tuyệt, “Phải nói chính là cô đi! Hơn nữa nói ra ai chỉ điểm cô! Làm nhân chứng cho cảnh sát, tôi nghĩ, Duy Nhất chắc sẽ không trách cô đâu!”
Mỹ Mỹ kiên định mà lắc đầu, “Em rất có lỗi với Duy Nhất, rất có lỗi với hai người, ai làm người đó gánh chịu, em nguyện ý nhận trừng phạt của pháp luật, giao em cho phòng điều tra tội phạm thương mại đi!”
“Mỹ Mỹ!” Cô kiên trì mê muội và dứt khoát khiến cho anh vừa thất vọng lại khổ sở.
“Đi thôi! Chắc cảnh sát đang đợi ở bên ngoài hả? Lấy phong cách làm việc của Kỳ Thịnh và tập đoàn Doãn thị, một giọt nước trước sau không lọt, hiệu suất số một?”
Nước mắt trên mặt cô vẫn còn, trong tròng mắt chắc chắn khiến cho người ta nhìn thấy mà chua xót, giờ phút này, Doãn Tử Nhiên tình nguyện để cho cô khóc thút thít, tình nguyện để cho cô khóc cầu xin tha thứ, có lẽ, anh sẽ cảm thây cô bị trừng phạt đúng tội.
Có lúc, phụ nữ vô cùng kiên cường ngược lại nói rõ cô chịu quá nhiều khổ cực thậm chí khổ sở, làm cho người ta không đành lòng và đau lòng...
Đi qua trước mặt anh, cô chợt nhẹ nhàng cười, “Tử Nhiên, Tử Nhiên...” Cứ kêu tên anh như vậy, “Để cho em một lần cuối gọi tên anh như vậy, ngày trước hâm mộ Duy Nhất ngày ngày lượn quanh bên cạnh anh, cả ngày gọi Tử Nhiên Tử Nhiên, em dốc hết tâm lực, rốt cuộc vượt qua Duy Nhất, có thể sóng vai cùng anh một chỗ, đáng tiếc, Duy Nhất vĩnh viễn là Duy Nhất...”
Doãn Tử Nhiên mù mịt, kinh ngạc thoáng qua trong mát, ý của cô là...
“Tử Nhiên, bye bye!” Cô để lại cho anh một nụ cười, một bóng lưng, không quay đầu lại nữa, có một số việc vĩnh viễn không cách nào quay đầu lại...
Sớm biết hôm nay, cần gì, cần gì...
Bình luận facebook