Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 321
Địch Khắc và Lãnh Dực là vua chế tạo giấy tờ giả, hơn nữa trước lúc lên thuyền có dự kiến trước, vì để tránh cho bất kỳ tình huống nào, nên mang công cụ lên thuyền, cho nên, sau khi làm mấy giấy tờ giả, đêm đó bọn họ đã vào quán trọ trấn trên.
Dưới bóng đêm ăn chơi trác táng ẩn chứa hơi thở mê loạn, nhóm người Lãnh Ngạn lượn đi lượn lại trước cửa quán bar, liên tục mấy ngày, cũng không phát hiện được đầu mối khả nghi, sau mấy giờ, mắt thấy trời sắp sáng, mọi người đành không công mà lui.
Cầu Chí Dương đi tới bãi đậu xe, đột nhiên phát hiện phần đuôi xe mình có rỉ máu. Trong lòng rét lạnh, nín thở mở cốp xe, bên trong lại có một người máu me toàn thân nằm – kỹ nữ hôm đó.
Anh không biến sắc, nhanh chóng lên xe, lái xe trở lại quán trọ cùng nhóm người Lãnh Ngạn, thừa dịp còn chưa sáng hẳn, lúc xuống xe anh gọi Doãn Tử Nhiên ở trong xe, cùng nhau dùng quần áo che kín người phụ nữ, để Doãn Tử Nhiên nhìn phía trước, tránh gặp phải người khác, bản thân bế cô ấy vào phòng của Lãnh Ngạn trong quán trọ.
Lãnh Ngạn thấy anh ôm một người phụ nữ máu me đầy người đi vào, hoảng hốt, “Cô ta là ai? Cậu mang từ đâu tới?”
“Mau gọi Địch Khắc tới đây? Cứu cô ấy tỉnh lại rồi nói!” Cầu Chí Dương đặt cô gái lên giường, “Đây chính là kỹ nữ đó, hôm nay không giải thích được lại nằm sau cốp xe tôi.”
Lãnh Ngạn lập tức đi đến phòng bên cạnh gọi Địch Khắc, Địch Khắc xử lý vết thương, người phụ nữ tạm thời chưa tỉnh.
“Như thế nào?” Cầu Chí Dương hỏi.
Địch Khắc rất tức giận, “Người ra tay thật ác độc, rõ ràng muốn lấy mạng cô ấy, vết đạn bắn vết dao nhiều chỗ, mấy chỗ trí mạng, cô ấy không chết đúng là kỳ tích!”
Mọi người nhìn thẳng vào mắt nhau, ngầm hiểu lẫn nhau, có lẽ người phụ nữ này có thể cung cấp thứ bọn họ cần tìm, trước mắt chỉ có thể canh chừng cô ấy, chờ cô ấy tỉnh lại.
Mãi cho đến buổi chiều, người phụ nữ mới phát ra âm thanh rên rỉ, mơ màng tỉnh lại, nhìn dáng vẻ còn rất yếu ớt.
“Linda!” Cầu Chí Dương ngồi gần cô nhất, nhớ mang máng tên cô tự nói với mìn, tên của cô là Linda.
Ánh mắt người phụ nữ đờ đẫn trên mặt anh, nhưng lại đổi thành ánh sáng hy vọng, yếu ớt thở dốc, “Cảnh sát... Anh là cảnh sát sao? Cứu... Tôi...”
Cầu Chí Dương trầm ngâm, “Tôi không phải cảnh sát, nhưng tôi có thể cứu cô!”
Ánh sáng hy vọng trên mặt Linda lập tức biến mất, khẽ gật đầu, “Thì ra anh không phải là... Cảnh sát... Anh không cứu được tôi... Không cứu được...” Vẻ đau thương hiện lên.
“Tôi có thể đấy! Linda, không nên coi thường năng lực của chúng tôi, tin tưởng chúng tôi, nhìn tình huống của cô, cô cũng chỉ có con đường tin tưởng chúng tôi, nếu không cô cũng sẽ không bò vào cốp xe tôi, đúng không?”
Linda bị nói trúng ý định, nhẹ nhàng mở mắt, ngắm nhìn bốn phía, những người khác đều khẽ gật đầu với cô.
Cô cẩn thận suy nghĩ một chút, cuối cùng nói, “Từ bề ngoài các anh cũng có thể thấy được... Không phải các anh... Người bình thường, nhưng người kia là ma quỷ! Hắn ta không phải người! Các anh đấu không lại!”
“Hắn ta là ai? Sao làm những chuyện tàn nhẫn không có tính người? Có phải quán bar thường có người mất tích không?” Cầu Chí Dương hỏi liên tục mấy vấn đề.
Trên mặt Linda lộ ra vẻ mặt sợ hãi khác thường, “Tôi đã nói rồi, hắn ta không phải người, hắn ta là ma quỷ, chỉ cần hắn nhìn trúng người nào, người đó sẽ chết! Quá đáng sợ! Quá đáng sợ!”
Địch Khắc tiến lên cẩn thận quan sát Linda, nghi ngờ, “Không phải cô điên rồi chứ?”
“Không! Tôi không điên! Là thật! Tôi tận mắt nhìn thấy! Những người không phục tùng mệnh lệnh của hắn ta, hắn ta chỉ liếc mắt nhìn, chỉ tay một cái, những người đó sẽ chết! Không chết cũng sẽ điên khùng! Quá đáng sợ! Tin tưởng tôi! Tôi thật sự không nói bậy!” Tròng mắt Linda trợn to, toàn thân phát run.
Cõi đời này có chuyện thần kỳ như vậy sao? Tụi Lãnh Ngạn thật sự khó có thể tin.
Một khi Linda nói ra đầu đuôi, thì không ngừng được, đắm chìm trong trí nhớ kinh khủng, giọng run rẩy, “Không ai có thể phản bội hắn, hắn cũng rất ít khi tự mình ra mặt, người dưới như mây. Lần này, chứng minh thư của tôi rớt, bọn họ cho rằng tôi sẽ làm lộ dấu vết của bọn họ, cho nên muốn giết tôi diệt khẩu. Tôi nằm trên mặt đất giả chết, coi như ông trời có mắt, bọn họ cẩn thận mấy cũng có sơ sót, không phát hiện ra. Chờ bọn họ đi thật xa, tôi mới chịu đau bò đi, khi không bò nổi, nhìn thấy xe của anh, nên trốn vào cốp sau xe anh.
“Cô là người ở đâu? Tại sao lại lọt vào nanh vuốt ma quỷ của bọn hắn?” Cầu Chí Dương hỏi.
“Tôi không nhớ được mình là người ở đâu, tôi không nhớ nổi những ký ức đã qua kia! Chỉ biết mình tên Linda, mỗi ngày bị bọn hắn buộc làm... Loại chuyện đó, kiếm tiền cho bọn hắn, còn...” Nói đến đây cô đột nhiên không nói nữa.
“Còn như thế nào?” Cầu Chí Dương khích lệ cônói tiếp.
“Còn... Bán hàng cho bọn họ...” Linda nhỏ giọng nói.
“Bán hàng? Mua bán cái gì?” Cầu Chí Dương chợt tỉnh ngộ, “Buôn lậu thuốc phiện?”
“Đúng! Tôi cũng không muốn như vậy, nhưng... Không còn cách nào, nếu mỗi ngày kết thúc mà không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị đánh!”
Địch Khắc thở dài, lúc điều trị vết thương cho cô, anh đã nhìn thấy, trên khắp người cô đều là vết roi quất.
“Cùng làm chuyện này với cô có bao nhiêu người? Tại sao không tìm cách chạy trốn chứ?” Cầu Chí Dương kéo ống tay áo của cô lên, nhìn thấy vết sẹo trên người cô, bực tức hỏi.
“Có rất nhiều!” Linda ràn rụa nước mắt, “Ai không muốn chạy chứ? Nhưng không chạy được! Chẳng những bọn họ muốn chúng tôi bán hàng, còn dùng hàng khống chế chúng tôi, lúc cơn ghiền phát tác, ai còn biết chạy? Cũng có một vài chị em bất chấp tất cả muốn chạy trốn, mỗi một người đều bị chết rất thảm, thời gian dài, mọi người đều chết lặng! Dù sao ở trên đời này, cũng không nhớ được ai, tương đương với không có người thân, qua một ngày tính một ngày, ngày nào đó chết rồi, cũng chết thoải mái! Nếu như lần này tôi không bị ép đến bước đường cùng, cũng sẽ không bán đứng bọn họ, nhưng bây giờ dù sao cũng là chết, không bằng nói những lời này ra, cho dù có hy vọng hay không, cũng có người biết nỗi khổ của chị em chúng tôi!”
“Cô nói hắn ta là ai? Người mà nhìn ai thì người đó chết? Hắn ở đâu?” Lãnh Ngạn chen miệng hỏi.
Dưới bóng đêm ăn chơi trác táng ẩn chứa hơi thở mê loạn, nhóm người Lãnh Ngạn lượn đi lượn lại trước cửa quán bar, liên tục mấy ngày, cũng không phát hiện được đầu mối khả nghi, sau mấy giờ, mắt thấy trời sắp sáng, mọi người đành không công mà lui.
Cầu Chí Dương đi tới bãi đậu xe, đột nhiên phát hiện phần đuôi xe mình có rỉ máu. Trong lòng rét lạnh, nín thở mở cốp xe, bên trong lại có một người máu me toàn thân nằm – kỹ nữ hôm đó.
Anh không biến sắc, nhanh chóng lên xe, lái xe trở lại quán trọ cùng nhóm người Lãnh Ngạn, thừa dịp còn chưa sáng hẳn, lúc xuống xe anh gọi Doãn Tử Nhiên ở trong xe, cùng nhau dùng quần áo che kín người phụ nữ, để Doãn Tử Nhiên nhìn phía trước, tránh gặp phải người khác, bản thân bế cô ấy vào phòng của Lãnh Ngạn trong quán trọ.
Lãnh Ngạn thấy anh ôm một người phụ nữ máu me đầy người đi vào, hoảng hốt, “Cô ta là ai? Cậu mang từ đâu tới?”
“Mau gọi Địch Khắc tới đây? Cứu cô ấy tỉnh lại rồi nói!” Cầu Chí Dương đặt cô gái lên giường, “Đây chính là kỹ nữ đó, hôm nay không giải thích được lại nằm sau cốp xe tôi.”
Lãnh Ngạn lập tức đi đến phòng bên cạnh gọi Địch Khắc, Địch Khắc xử lý vết thương, người phụ nữ tạm thời chưa tỉnh.
“Như thế nào?” Cầu Chí Dương hỏi.
Địch Khắc rất tức giận, “Người ra tay thật ác độc, rõ ràng muốn lấy mạng cô ấy, vết đạn bắn vết dao nhiều chỗ, mấy chỗ trí mạng, cô ấy không chết đúng là kỳ tích!”
Mọi người nhìn thẳng vào mắt nhau, ngầm hiểu lẫn nhau, có lẽ người phụ nữ này có thể cung cấp thứ bọn họ cần tìm, trước mắt chỉ có thể canh chừng cô ấy, chờ cô ấy tỉnh lại.
Mãi cho đến buổi chiều, người phụ nữ mới phát ra âm thanh rên rỉ, mơ màng tỉnh lại, nhìn dáng vẻ còn rất yếu ớt.
“Linda!” Cầu Chí Dương ngồi gần cô nhất, nhớ mang máng tên cô tự nói với mìn, tên của cô là Linda.
Ánh mắt người phụ nữ đờ đẫn trên mặt anh, nhưng lại đổi thành ánh sáng hy vọng, yếu ớt thở dốc, “Cảnh sát... Anh là cảnh sát sao? Cứu... Tôi...”
Cầu Chí Dương trầm ngâm, “Tôi không phải cảnh sát, nhưng tôi có thể cứu cô!”
Ánh sáng hy vọng trên mặt Linda lập tức biến mất, khẽ gật đầu, “Thì ra anh không phải là... Cảnh sát... Anh không cứu được tôi... Không cứu được...” Vẻ đau thương hiện lên.
“Tôi có thể đấy! Linda, không nên coi thường năng lực của chúng tôi, tin tưởng chúng tôi, nhìn tình huống của cô, cô cũng chỉ có con đường tin tưởng chúng tôi, nếu không cô cũng sẽ không bò vào cốp xe tôi, đúng không?”
Linda bị nói trúng ý định, nhẹ nhàng mở mắt, ngắm nhìn bốn phía, những người khác đều khẽ gật đầu với cô.
Cô cẩn thận suy nghĩ một chút, cuối cùng nói, “Từ bề ngoài các anh cũng có thể thấy được... Không phải các anh... Người bình thường, nhưng người kia là ma quỷ! Hắn ta không phải người! Các anh đấu không lại!”
“Hắn ta là ai? Sao làm những chuyện tàn nhẫn không có tính người? Có phải quán bar thường có người mất tích không?” Cầu Chí Dương hỏi liên tục mấy vấn đề.
Trên mặt Linda lộ ra vẻ mặt sợ hãi khác thường, “Tôi đã nói rồi, hắn ta không phải người, hắn ta là ma quỷ, chỉ cần hắn nhìn trúng người nào, người đó sẽ chết! Quá đáng sợ! Quá đáng sợ!”
Địch Khắc tiến lên cẩn thận quan sát Linda, nghi ngờ, “Không phải cô điên rồi chứ?”
“Không! Tôi không điên! Là thật! Tôi tận mắt nhìn thấy! Những người không phục tùng mệnh lệnh của hắn ta, hắn ta chỉ liếc mắt nhìn, chỉ tay một cái, những người đó sẽ chết! Không chết cũng sẽ điên khùng! Quá đáng sợ! Tin tưởng tôi! Tôi thật sự không nói bậy!” Tròng mắt Linda trợn to, toàn thân phát run.
Cõi đời này có chuyện thần kỳ như vậy sao? Tụi Lãnh Ngạn thật sự khó có thể tin.
Một khi Linda nói ra đầu đuôi, thì không ngừng được, đắm chìm trong trí nhớ kinh khủng, giọng run rẩy, “Không ai có thể phản bội hắn, hắn cũng rất ít khi tự mình ra mặt, người dưới như mây. Lần này, chứng minh thư của tôi rớt, bọn họ cho rằng tôi sẽ làm lộ dấu vết của bọn họ, cho nên muốn giết tôi diệt khẩu. Tôi nằm trên mặt đất giả chết, coi như ông trời có mắt, bọn họ cẩn thận mấy cũng có sơ sót, không phát hiện ra. Chờ bọn họ đi thật xa, tôi mới chịu đau bò đi, khi không bò nổi, nhìn thấy xe của anh, nên trốn vào cốp sau xe anh.
“Cô là người ở đâu? Tại sao lại lọt vào nanh vuốt ma quỷ của bọn hắn?” Cầu Chí Dương hỏi.
“Tôi không nhớ được mình là người ở đâu, tôi không nhớ nổi những ký ức đã qua kia! Chỉ biết mình tên Linda, mỗi ngày bị bọn hắn buộc làm... Loại chuyện đó, kiếm tiền cho bọn hắn, còn...” Nói đến đây cô đột nhiên không nói nữa.
“Còn như thế nào?” Cầu Chí Dương khích lệ cônói tiếp.
“Còn... Bán hàng cho bọn họ...” Linda nhỏ giọng nói.
“Bán hàng? Mua bán cái gì?” Cầu Chí Dương chợt tỉnh ngộ, “Buôn lậu thuốc phiện?”
“Đúng! Tôi cũng không muốn như vậy, nhưng... Không còn cách nào, nếu mỗi ngày kết thúc mà không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị đánh!”
Địch Khắc thở dài, lúc điều trị vết thương cho cô, anh đã nhìn thấy, trên khắp người cô đều là vết roi quất.
“Cùng làm chuyện này với cô có bao nhiêu người? Tại sao không tìm cách chạy trốn chứ?” Cầu Chí Dương kéo ống tay áo của cô lên, nhìn thấy vết sẹo trên người cô, bực tức hỏi.
“Có rất nhiều!” Linda ràn rụa nước mắt, “Ai không muốn chạy chứ? Nhưng không chạy được! Chẳng những bọn họ muốn chúng tôi bán hàng, còn dùng hàng khống chế chúng tôi, lúc cơn ghiền phát tác, ai còn biết chạy? Cũng có một vài chị em bất chấp tất cả muốn chạy trốn, mỗi một người đều bị chết rất thảm, thời gian dài, mọi người đều chết lặng! Dù sao ở trên đời này, cũng không nhớ được ai, tương đương với không có người thân, qua một ngày tính một ngày, ngày nào đó chết rồi, cũng chết thoải mái! Nếu như lần này tôi không bị ép đến bước đường cùng, cũng sẽ không bán đứng bọn họ, nhưng bây giờ dù sao cũng là chết, không bằng nói những lời này ra, cho dù có hy vọng hay không, cũng có người biết nỗi khổ của chị em chúng tôi!”
“Cô nói hắn ta là ai? Người mà nhìn ai thì người đó chết? Hắn ở đâu?” Lãnh Ngạn chen miệng hỏi.
Bình luận facebook