-
Chương 10
CHƯƠNG 11: SỰ LỰA CHỌN KHÓ KHĂN
Tưởng tượng một chút, Lý Minh Triết lúc nào cũng mang bộ mặt lạnh lùng, vẻ ngoài thì lạnh lùng đẹp trai nhưng bên trong lại ẩn giấu một trái tim nhỏ bé mong manh, nhìn vào thân hình hoàn mỹ đẹp đẽ kia khi mặc một chiếc váy liền… rùng mình quá, đây là mầm mống gì vậy, Đậu Đậu kích động đến mức tý nữa thì tràn trề nước mắt, vội vàng tranh lên phía trước giúp cấp trên lựa chọn váy.
“Màu này có hợp không, kiểu dáng của chiếc kia có được không…”
Lý Minh Triết hồ nghi nhìn người con gái bỗng chốc lại trở lên nhiệt tình này lắc lắc đầu, hôm nay cô ấy đã bị mình chỉnh cho một trận rất thảm, khi làm báo cáo của chiều đều lo lắng căng thẳng, trong lòng Lý Minh Triết cũng có một chút hụt hẫng chán nản không nói thành lời được, có phải là mình cũng đã hơi quá đáng không?
Con gái chẳng phải là đều thích quần áo sao?
Mua cho cô ấy bộ quần áo, có phải sẽ khiến cho tâm trạng của cô ấy tốt hơn không?
Hùng Đậu Đậu đi giữa những kệ treo quần áo, trong mắt hình như cũng ánh lên vẻ thích thú vì quần áo đẹp.
Lý Minh Triết bắt đầu chú tâm lựa chọn quần áo, cuối cùng cũng chọn ra được một chiếc váy liền CHIFFE màu đen, thiết kế phần dưới ngực và trên eo có thể khiến cho phần ngực lộ rõ vẻ căng đầy, hơn nữa gấu váy được may theo kiểu công chúa càng làm tôn thêm vẻ nữ tính thanh khiết đáng yêu, dường như rất thích hợp với dáng người và khí chất của Đậu Đậu.
“Chiếc này thế nào?”
Những suy nghĩ hoang tưởng của Đậu Đậu lại nhanh chóng tràn đến nghĩ đến việc Lý Minh Triết khoác trên người bộ váy này, lập tức người lại run lên “Rất… rất thích hợp…”
Màu đen, đúng là màu thích hợp với Lý Minh Triết nhất, nhưng mà một cái váy vô cùng nữ tính đáng yêu như vậy đối lập hoàn toàn với khí chất lạnh lùng cao ngạo của anh ấy, sự xung đột giữa thị giác và tâm lý sẽ lên đến đỉnh điểm!
Lý Minh Triết nâng chiếc váy lên ướm ướm vào người Đậu Đậu, “Kiều này xem ra cũng được, nhưng màu sắc… có phải hơi nhờn nhợt không, hay là màu xanh lục, màu trắng cũng được đó.”
Đậu Đậu vội vàng xua tay, giằng lấy chiếc áo từ trong tay của Lý Minh Triết, chạy đến chỗ nhân viên phục vụ, quay đầu ước đoán chiều cao của Lý Minh Triết, nhỏ tiếng hỏi “Màu sắc này, có… cỡ 185… không”
Nhân viên phục vụ ngây ra một lúc sau đó mỉm cười “Tiểu thư, cô mặc cỡ 160 là vừa rồi.”
Đậu Đậu lo đến mức mồ hôi đầy đầu “Không phải, không phải là tôi mặc, mà là…” quay đầu dùng ánh mắt biểu ý một chút với người đàn ông đang đứng đợi kia “… là anh ấy”.
Nhân viên phục vụ nhất thời thể hiện sự kinh ngạc, rất lâu mới tìm lại được giọng điệu bình thường của mình “Thật ngại quá, trang phục nữ của chúng tôi cỡ lớn nhất chỉ đến 175, thành thật xin lỗi.”
Đậu Đậu ỉu xìu.
Lý Minh Triết nhìn thấy Đậu Đậu bỗng nhiên buồn thiu không kiềm chế được nảy sinh hoài nghi “Có chuyện gì vậy?”
Hùng Đậu Đậu lắc đầu xua tay.
Lý Minh Triết cho rằng cô chán nản thế này là vì vấn đề giá cả, mới cầm thẻ vàng nhét vào tay Đậu Đậu “Một chiếc váy thôi mà, thôi cứ coi như quà tặng cảm ơn cô đã đi shopping với tôi.”
Đậu Đậu vẫn lắc đầu, mặt như đưa đám “… Không có cỡ vừa.”
Lý Minh Triết cầm chiếc váy đó, ướm ướm lại vào người Đậu Đậu “Chiếc này là được rồi, cô đi thử đi, nếu như không hợp thì có thể đặt một chiếc.”
Đậu Đậu ngẩng mặt, mắt trợn tròn “Tôi thử, có thể thấy được hiệu quả?”
Lý Minh Triết nhét chiếc váy vào tay Đậu Đậu, nói với vẻ hơi khó chịu “Nhanh đi thử đi, cái cô gái như cô nói lời thừa nhiều quá!”
Đậu Đậu hỏi “Váy cho anh mặc sao lại bắt tôi đi thử?”
Lý Minh Triết nổi xung: !!!!! (Ai? Ai muốn mặc váy!!!!)
Đúng là cô gái ngốc nghếch không có não này!
Lý Minh Triết mặt tối sầm, nhanh chóng kéo cái đầu quả dưa ngốc nghếch Đậu Đậu này đến một góc khuất người, nghiến răng nghiến lợi nói “Cô cảm thấy, tôi giống như sẽ mặc trang phục nữ sao?”
“Tôi làm sao mà biết được sở thích của anh là trang phục nam hay trang phục nữ…” Đậu Đậu gật đầu một cách không chắc chắn “Có một số người rất thích mặc trang phục của người khác giới, cho nên bây giờ đang thịnh hành trào lưu “trung tính…”
Đậu Đậu không ý thức được rằng loại ‘đậu’ sắp bị cho vào nồi còn có hứng thú bàn đến chuyện xu thế thịnh thành, lại càng không ý thức được có ai đó bên cạnh đang nổi cơn thịnh nộ.
“Hùng Đậu Đậu!”
“Có!”
“Lập tức theo tôi về nhà!”
“… Anh không thử váy sao?”
“@#$…” (Tiếng nghiến răng)
“Được rồi, chúng ta về nhà.”
Lý Minh Triết giận dữ đùng đùng đi ở phía trước, Đậu Đậu tự biết lỡ lời như một học sinh tiểu học mắc lỗi lo lắng đi ở phía sau, đợi đến lúc về nhà một trận phong ba bão táp giáo huấn và trừng phạt đang đợi ở đó.
Tuy Lý Minh Triết không có các phương pháp trừng phạt ác độc nhưng phạt quét dọn nhà cửa thì rất có khả năng.
Lên xe rồi, Lý Minh Triết không khởi động xe, Đậu Đậu biết mình vừa khiến cho tổng giám đốc đại nhân mất mặt, lo lắng nhắm mắt mím miệng để khỏi đổ thêm dầu vào lửa, một lát sau, Lý Minh Triết xuống xe, vứt lại một câu rồi đi thẳng “Đợi đó, không được chạy lung tung.”
Hình như là không yên tâm, Lý Minh Triết còn khóa cửa xe lại nhốt luôn Đậu Đậu trong xe.
Hùng Đậu Đậu tỳ lên kính xe không nói gì, anh sói à, anh nhanh về đi, trong bãi đỗ xe chỉ có mình tôi…
Nhưng chẳng mấy chốc Lý Minh Triết đã quay lại, trong tay cầm một cái túi, lên xe cái Lý Minh Triết liền nổ máy, đưa cái túi vứt vào trong lòng Đậu Đậu “Sáng mai mặc cái này đi làm.”
Đậu Đậu mở ra nhìn, là cái váy lúc trước nhưng màu hồng nhạt!
Cỡ 160, cỡ vừa đúng không to không nhỏ, xem ra anh ấy vừa rồi đã hỏi nhân viên bán hàng, nhưng… tại sao lại mua cho cô chiếc váy này, Đậu Đậu lật mác xem giá, thiếu chút nữa thì té ngửa, 4999 tệ!
Càng đáng giận là, chiếc váy này cũng là lụa tơ tằm 100%!
Tức hơn nữa là chất liệu này rất khó giặt…
Hùng Đậu Đậu nước mắt ròng ròng “Tổng giám đốc, tôi… tôi không có tiền…”
Lý Minh Triết lái xe chầm chậm “Không cần trả tôi tiền, coi như tôi tặng cô.”
“Nhưng…”
Lý Minh Triết quay đầu, ánh mắt lạnh lùng hằm hằm tức giận như muốn nói ‘nếu cô mà còn dám nói thêm một câu tôi sẽ vứt cô xuống đường’ “Cô còn muốn nói lời thừa gì nữa?”
Đậu Đậu cúi đầu.
Lý Minh Triết lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng đưa cho Đậu Đậu “Thẻ của cô.”
Đậu Đậu kinh ngạc “Anh… sao anh lại trả tôi…”
Lý Minh Triết cười, tuy chỉ là khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng có thể khẳng định chắc chắn là anh cười, vẫn là nụ cười xấu xa “Bộ quần áo đó… Coi như là công tác phí của cô, sau này ra ngoài đàm phán nhất định phải mặc quần áo tôi tặng, nhớ kĩ đó.”
Đậu Đậu cầm thẻ ngân hàng lật qua lật lại xem, “Tổng giám đốc, vậy tại sao anh lại ép tôi trả anh tiền…”
Lý Minh Triết quay đầu, mỉm cười “Trêu đùa cô hình như rất thú vị.”
Đậu Đậu: biến thái siêu cấp….
Lúc sắp về đến nhà, trên đường đi có một siêu thị lớn, Đậu Đậu ôm túi váy khe khẽ hỏi Lý Minh Triết “Tổng giám đốc, có thể… dừng xe một chút không.”
Lý Minh Triết giảm tốc độ hỏi “Đi đâu, làm gì?”
Đậu Đậu mặt mũi đau khổ nói “Đi mua một chai nước giặt chuyên dùng cho đồ lụa để giặt quần áo…”
Lúc này Lý Minh Triết mới hiểu ra, hóa ra mua quần áo không phải là vấn đề, mà giặt quần áo mới là trọng điểm, quần áo càng đắt thì càng khó bảo dưỡng, Lý Minh Triết hiểu rất rõ điều này, âu phục của anh đều là do trợ lý Phùng phân loại rồi mang đến các tiệm giặt ủi chuyên nghiệp để làm sạch và bảo dưỡng, nhưng cô gái với bộ dạng như Đậu Đậu này chỉ có thể tự giặt quần áo của mình, nhất định là không lỡ mặc những chiếc váy giá mấy nghìn tệ rồi.
“Sau này quần áo của cô cũng giao cho trợ lý Phùng mang đến tiệm giặt đồ.”
Đậu Đậu còn đang nghĩ biện pháp để xử lý hai chiếc váy đắt tiền này, Lý Minh Triết lạnh lùng đưa ra câu mang đến tiệm giặt là, không kìm được càng ưu sầu hơn “Không cần đâu ạ, tiền phí giặt quần áo rất đắt…”
Nhất thời khí huyết của Lý Minh Triết dâng cao, chân đạp phanh đánh két một tiếng tháo dây an toàn, đập đập vào đầu Đậu Đậu mấy cái “Rốt cuộc trong não của cô chứa cái gì vậy, tôi nói là để trợ lý Phùng giặt đồ giúp cô, lẽ nào còn bắt cô trả tôi tiền!”
Đậu Đậu ôm đầu kêu oai oái “A! A!… Công ty bạo lực…”
Lý Minh Triết nôn nóng cởi khuy áo sơ mi, gian xảo nói “Tôi nói, bạo lực gia đình có vẻ đúng hơn đó.”
“Ý?”
“Đừng có quên, bây giờ cô đang sống trong nhà tôi.”
“…” (Ý của anh là, chúng ta sống chung?)
Đậu Đậu vừa nghĩ đến hai chữ này đã cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, hai má ửng hồng, Lý Minh Triết hình như cũng cảm thấy lời vừa nói cũng hơi thái quá, cũng bắt đầu có chút không tự nhiên, lái xe nhanh như bay, hai người chẳng ai nói với ai câu gì nữa.
Hai người vào nhà thần sắc khác thường, nhưng thấy Lý Vũ Hiên đã về nhà rồi, đang ôm bát cơm ngồi trên thảm xem phim, nhìn thấy hai người lập tức đứng lên “Anh, về rồi à, Đậu Đậu, lên lầu với tôi.”
Nói xong Lý Vũ Hiên kéo Đậu Đậu băng băng lên lầu.
Thật không ngờ rằng, sau khi tan làm Lý Minh Triết cũng chạy đi shopping, mua về cho Đậu Đậu một chiếc váy CHIFFE màu trắng có hoa nhỏ, kiểu dáng cũng đẹp giống như chiếc váy Lý Minh Triết mua, dường như kiểu váy đó mang phong cách điệu đà như váy công chúa, giống như là được thiết kế riêng cho Đậu Đậu vậy.
Lý Vũ Hiên không chỉ mua váy, mà còn mua một đôi giầy đế nghiêng màu trắng, còn kết thành hình đôi bướm màu trắng sữa, quả nhiên là cao thủ tình trường rất hiểu phụ nữ, đến những tiểu tiết này cũng nghĩ được rất chu đáo.
“Đậu Đậu, cô nhất định phải mặc, tôi đảm bảo, cô nhất định sẽ đẹp như công chúa.”
Trong phòng, Đậu Đậu ôm hai chiếc váy gọi điện cho Điền Tĩnh khóc lóc kể “Làm thế nào bây giờ, hai người bọn họ đều bắt mình ngày mai đi làm phải mặc váy họ mua , mình mặc cái nào đây… Hu hu hu…”
Điền Tĩnh phát chán “Nếu không thì không mặc cả hai?”
Hùng Đậu Đậu khóc “Vậy mình chết chắc rồi.”
“Nếu không thì cậu mặc váy Lý Minh Triết tặng cậu”
“Vậy Hồ Ly chắc chắn sẽ rất đau lòng, anh ta sẽ nổi khùng lên… run…”
“Vậy mặc váy anh ta mua tặng, ngày kia thì mặc chiếc của Lý Minh Triết.”
“Thế thì chắc chắn ngày mai mình sẽ bị sự mắng chửi oán hận như mưa bão của người đứng đầu công ty…”
“…”
“… Làm thế nào đây… Hu hu…”
Buổi sáng, Đậu Đậu đứng trước cửa vận khí rất lâu rồi mới đủ dũng khí mở cửa phòng, thật trùng hợp là cửa phòng đầu tiên của tầng hai cũng được mở ra, Lý Minh Triết trên người toàn một màu đen đi ra, nhìn cái người đang co rúm người lại.
“Cô đứng lại cho tôi!”
Đậu Đậu ‘a’ lên một tiếng theo bản năng, lúc này Lý Minh Triết đã nhanh chóng đi đến trước mặt cô, từ từ phát ra một luồng khí nguy hiểm, Đậu Đậu sợ hãi lùi một bước, sau lưng chạm vào bức tường.
Lý Minh Triết lướt qua một lượt trên người cô vẫn là bộ y phục ngày hôm qua, không kìm được cơn tức giận cuồn cuộn trong lòng, cái cô gái này, vẫn chẳng thèm nể mặt anh gì cả, hoàn toàn không coi anh ra gì, lẽ nào bộ quần áo đó cô không muốn mặc!
Cánh tay chống mạnh lên tường, Lý Minh Triết áp người lại gần, giọng nói trầm thấp lạnh băng đến cực điểm “Tại sao không mặc chiếc váy tôi mua, là không mặc vừa, hay là… không thích?”
Hơi thở nam giới phủ đầy lên mặt và mũi, thật là dị thường.
Đậu Đậu rụt cổ lại dùng tay ấn chặt trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực “…Thích, thật đó, thực sự rất thích… nhưng…”
Lý Minh Triết phủ người xuống ép cái kẻ thần sắc đang hoảng loạn nhưng lại đáng yêu không gì sánh bằng kia “Vậy quay vào thay đi, ngay bây giờ.”
Đậu Đậu vừa mới cúi đầu đắn đo thì phát hiện ra có cặp mắt sói đang nhìn mình chằm chằm vô cùng uy hiếp thế là chẳng còn dũng khí để phản kháng hay đưa ra ý kiến nữa, bước chầm chậm quay lại phòng thay quần áo.
Mười phút sau, Đậu Đậu vẫn chưa ra khỏi phòng, Lý Minh Triết không đợi được nữa, đưa tay ra gõ cửa “Làm gì mà lề mề thế, ra nhanh lên cho tôi!”
“Quá… ầm, a…”
Tiếng ngã và tiếng kêu thảm thiết cùng lúc vang lên, người nào đó đang đứng bên ngoài cửa khẽ nhếch khóe miệng lên để lộ ra một nụ cười mơ hồ, cái cô gái này đúng là vừa ngốc vừa chậm chạp.
Cửa phòng mở ra, Hùng Đậu Đậu cúi đầu bước đi cần thận trên đôi giầy cao gót, mái tóc bình thường vẫn túm đuôi ngựa nay được thả xuống trông rất mềm mại mượt mà, một vùng ra trắng như tuyết được lộ ra từ phần cổ đến ngực, chiếc váy CHIFFE màu hồng nhạt mềm mại như sóng nước cũng chuyển động uyển chuyển theo từng bước chân của cô, làm toát lên vẻ nữ tính dịu dàng vô cùng đẹp đẽ.
Thiết kế có một chút hơn bó lại ở phần ngực này khiến cho thân hình với những đường cong không được nổi trội lắm của Đậu Đậu trở nên thanh thoát vô cùng, mà chiều dài của chiếc váy vừa đúng đến đầu gối chỉ để lộ ra cái đầu gối nhỏ tròn tròn và cặp chân nhỏ nhắn, làm toát lê vẻ trẻ trung kín đáo, Đậu Đậu cúi thấp đầu, mặt hơi ửng hồng giống như màu của chiếc váy đang mặc trên người.
Thấp quá!
Tuy Đậu Đậu đã từng bị chê là có thân hình khi nằm xuống thì phẳng lì như đồng bằng, nhưng trải qua nhiều năm gian khổ luyện tập những chỗ nên nhô ra cũng nhô ra, nên thụt vào cũng đã thụt vào, chỉ có điều tiểu chuẩn cũng không đến mức khoa trương như vậy, nhưng mặc chiếc váy ngực thấp như thế này, thì vẫn có một phần nhỏ nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện lộ ra.
Có cần phải quay vào đeo thêm một chiếc đai không nhỉ?
Đậu Đậu đang định quay đầu trở lại thì liền bị một cánh tay tóm lấy kéo thẳng xuống lầu, Lý Minh Triết chẳng buồn cúi đầu lôi người đi thẳng ra ngoài “Phụ nữ đúng là phiền phức, thay có một chiếc váy mà mất nhiều thời giờ như vậy, cơm sáng ra ngoài ăn.”
“Này… Nhưng mà…”
Đậu Đậu bước đi lảo đảo trên đôi giầy cao gót bị nhét vào trong xe, còn chưa kịp thở ra hơi thì xe đã chạy nhanh như bay, tổng giám đốc Lý lái xe lúc nào cũng nhanh như trên đường đua F1, lúc lái xe đặc biệt đạp kịch ga.
Xe lao vút ra khỏi khu biệt thự chỉ còn lưu lại phía sau một vệt khói mỏng.
Đứng sau tấm rèm cửa trong phòng trên lầu 2 của tòa nhà khuôn mặt Lý Vũ Hiên khắc sâu một vẻ lạnh lùng nhìn theo hướng của hai người vừa mới rời khỏi.
Tưởng tượng một chút, Lý Minh Triết lúc nào cũng mang bộ mặt lạnh lùng, vẻ ngoài thì lạnh lùng đẹp trai nhưng bên trong lại ẩn giấu một trái tim nhỏ bé mong manh, nhìn vào thân hình hoàn mỹ đẹp đẽ kia khi mặc một chiếc váy liền… rùng mình quá, đây là mầm mống gì vậy, Đậu Đậu kích động đến mức tý nữa thì tràn trề nước mắt, vội vàng tranh lên phía trước giúp cấp trên lựa chọn váy.
“Màu này có hợp không, kiểu dáng của chiếc kia có được không…”
Lý Minh Triết hồ nghi nhìn người con gái bỗng chốc lại trở lên nhiệt tình này lắc lắc đầu, hôm nay cô ấy đã bị mình chỉnh cho một trận rất thảm, khi làm báo cáo của chiều đều lo lắng căng thẳng, trong lòng Lý Minh Triết cũng có một chút hụt hẫng chán nản không nói thành lời được, có phải là mình cũng đã hơi quá đáng không?
Con gái chẳng phải là đều thích quần áo sao?
Mua cho cô ấy bộ quần áo, có phải sẽ khiến cho tâm trạng của cô ấy tốt hơn không?
Hùng Đậu Đậu đi giữa những kệ treo quần áo, trong mắt hình như cũng ánh lên vẻ thích thú vì quần áo đẹp.
Lý Minh Triết bắt đầu chú tâm lựa chọn quần áo, cuối cùng cũng chọn ra được một chiếc váy liền CHIFFE màu đen, thiết kế phần dưới ngực và trên eo có thể khiến cho phần ngực lộ rõ vẻ căng đầy, hơn nữa gấu váy được may theo kiểu công chúa càng làm tôn thêm vẻ nữ tính thanh khiết đáng yêu, dường như rất thích hợp với dáng người và khí chất của Đậu Đậu.
“Chiếc này thế nào?”
Những suy nghĩ hoang tưởng của Đậu Đậu lại nhanh chóng tràn đến nghĩ đến việc Lý Minh Triết khoác trên người bộ váy này, lập tức người lại run lên “Rất… rất thích hợp…”
Màu đen, đúng là màu thích hợp với Lý Minh Triết nhất, nhưng mà một cái váy vô cùng nữ tính đáng yêu như vậy đối lập hoàn toàn với khí chất lạnh lùng cao ngạo của anh ấy, sự xung đột giữa thị giác và tâm lý sẽ lên đến đỉnh điểm!
Lý Minh Triết nâng chiếc váy lên ướm ướm vào người Đậu Đậu, “Kiều này xem ra cũng được, nhưng màu sắc… có phải hơi nhờn nhợt không, hay là màu xanh lục, màu trắng cũng được đó.”
Đậu Đậu vội vàng xua tay, giằng lấy chiếc áo từ trong tay của Lý Minh Triết, chạy đến chỗ nhân viên phục vụ, quay đầu ước đoán chiều cao của Lý Minh Triết, nhỏ tiếng hỏi “Màu sắc này, có… cỡ 185… không”
Nhân viên phục vụ ngây ra một lúc sau đó mỉm cười “Tiểu thư, cô mặc cỡ 160 là vừa rồi.”
Đậu Đậu lo đến mức mồ hôi đầy đầu “Không phải, không phải là tôi mặc, mà là…” quay đầu dùng ánh mắt biểu ý một chút với người đàn ông đang đứng đợi kia “… là anh ấy”.
Nhân viên phục vụ nhất thời thể hiện sự kinh ngạc, rất lâu mới tìm lại được giọng điệu bình thường của mình “Thật ngại quá, trang phục nữ của chúng tôi cỡ lớn nhất chỉ đến 175, thành thật xin lỗi.”
Đậu Đậu ỉu xìu.
Lý Minh Triết nhìn thấy Đậu Đậu bỗng nhiên buồn thiu không kiềm chế được nảy sinh hoài nghi “Có chuyện gì vậy?”
Hùng Đậu Đậu lắc đầu xua tay.
Lý Minh Triết cho rằng cô chán nản thế này là vì vấn đề giá cả, mới cầm thẻ vàng nhét vào tay Đậu Đậu “Một chiếc váy thôi mà, thôi cứ coi như quà tặng cảm ơn cô đã đi shopping với tôi.”
Đậu Đậu vẫn lắc đầu, mặt như đưa đám “… Không có cỡ vừa.”
Lý Minh Triết cầm chiếc váy đó, ướm ướm lại vào người Đậu Đậu “Chiếc này là được rồi, cô đi thử đi, nếu như không hợp thì có thể đặt một chiếc.”
Đậu Đậu ngẩng mặt, mắt trợn tròn “Tôi thử, có thể thấy được hiệu quả?”
Lý Minh Triết nhét chiếc váy vào tay Đậu Đậu, nói với vẻ hơi khó chịu “Nhanh đi thử đi, cái cô gái như cô nói lời thừa nhiều quá!”
Đậu Đậu hỏi “Váy cho anh mặc sao lại bắt tôi đi thử?”
Lý Minh Triết nổi xung: !!!!! (Ai? Ai muốn mặc váy!!!!)
Đúng là cô gái ngốc nghếch không có não này!
Lý Minh Triết mặt tối sầm, nhanh chóng kéo cái đầu quả dưa ngốc nghếch Đậu Đậu này đến một góc khuất người, nghiến răng nghiến lợi nói “Cô cảm thấy, tôi giống như sẽ mặc trang phục nữ sao?”
“Tôi làm sao mà biết được sở thích của anh là trang phục nam hay trang phục nữ…” Đậu Đậu gật đầu một cách không chắc chắn “Có một số người rất thích mặc trang phục của người khác giới, cho nên bây giờ đang thịnh hành trào lưu “trung tính…”
Đậu Đậu không ý thức được rằng loại ‘đậu’ sắp bị cho vào nồi còn có hứng thú bàn đến chuyện xu thế thịnh thành, lại càng không ý thức được có ai đó bên cạnh đang nổi cơn thịnh nộ.
“Hùng Đậu Đậu!”
“Có!”
“Lập tức theo tôi về nhà!”
“… Anh không thử váy sao?”
“@#$…” (Tiếng nghiến răng)
“Được rồi, chúng ta về nhà.”
Lý Minh Triết giận dữ đùng đùng đi ở phía trước, Đậu Đậu tự biết lỡ lời như một học sinh tiểu học mắc lỗi lo lắng đi ở phía sau, đợi đến lúc về nhà một trận phong ba bão táp giáo huấn và trừng phạt đang đợi ở đó.
Tuy Lý Minh Triết không có các phương pháp trừng phạt ác độc nhưng phạt quét dọn nhà cửa thì rất có khả năng.
Lên xe rồi, Lý Minh Triết không khởi động xe, Đậu Đậu biết mình vừa khiến cho tổng giám đốc đại nhân mất mặt, lo lắng nhắm mắt mím miệng để khỏi đổ thêm dầu vào lửa, một lát sau, Lý Minh Triết xuống xe, vứt lại một câu rồi đi thẳng “Đợi đó, không được chạy lung tung.”
Hình như là không yên tâm, Lý Minh Triết còn khóa cửa xe lại nhốt luôn Đậu Đậu trong xe.
Hùng Đậu Đậu tỳ lên kính xe không nói gì, anh sói à, anh nhanh về đi, trong bãi đỗ xe chỉ có mình tôi…
Nhưng chẳng mấy chốc Lý Minh Triết đã quay lại, trong tay cầm một cái túi, lên xe cái Lý Minh Triết liền nổ máy, đưa cái túi vứt vào trong lòng Đậu Đậu “Sáng mai mặc cái này đi làm.”
Đậu Đậu mở ra nhìn, là cái váy lúc trước nhưng màu hồng nhạt!
Cỡ 160, cỡ vừa đúng không to không nhỏ, xem ra anh ấy vừa rồi đã hỏi nhân viên bán hàng, nhưng… tại sao lại mua cho cô chiếc váy này, Đậu Đậu lật mác xem giá, thiếu chút nữa thì té ngửa, 4999 tệ!
Càng đáng giận là, chiếc váy này cũng là lụa tơ tằm 100%!
Tức hơn nữa là chất liệu này rất khó giặt…
Hùng Đậu Đậu nước mắt ròng ròng “Tổng giám đốc, tôi… tôi không có tiền…”
Lý Minh Triết lái xe chầm chậm “Không cần trả tôi tiền, coi như tôi tặng cô.”
“Nhưng…”
Lý Minh Triết quay đầu, ánh mắt lạnh lùng hằm hằm tức giận như muốn nói ‘nếu cô mà còn dám nói thêm một câu tôi sẽ vứt cô xuống đường’ “Cô còn muốn nói lời thừa gì nữa?”
Đậu Đậu cúi đầu.
Lý Minh Triết lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng đưa cho Đậu Đậu “Thẻ của cô.”
Đậu Đậu kinh ngạc “Anh… sao anh lại trả tôi…”
Lý Minh Triết cười, tuy chỉ là khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng có thể khẳng định chắc chắn là anh cười, vẫn là nụ cười xấu xa “Bộ quần áo đó… Coi như là công tác phí của cô, sau này ra ngoài đàm phán nhất định phải mặc quần áo tôi tặng, nhớ kĩ đó.”
Đậu Đậu cầm thẻ ngân hàng lật qua lật lại xem, “Tổng giám đốc, vậy tại sao anh lại ép tôi trả anh tiền…”
Lý Minh Triết quay đầu, mỉm cười “Trêu đùa cô hình như rất thú vị.”
Đậu Đậu: biến thái siêu cấp….
Lúc sắp về đến nhà, trên đường đi có một siêu thị lớn, Đậu Đậu ôm túi váy khe khẽ hỏi Lý Minh Triết “Tổng giám đốc, có thể… dừng xe một chút không.”
Lý Minh Triết giảm tốc độ hỏi “Đi đâu, làm gì?”
Đậu Đậu mặt mũi đau khổ nói “Đi mua một chai nước giặt chuyên dùng cho đồ lụa để giặt quần áo…”
Lúc này Lý Minh Triết mới hiểu ra, hóa ra mua quần áo không phải là vấn đề, mà giặt quần áo mới là trọng điểm, quần áo càng đắt thì càng khó bảo dưỡng, Lý Minh Triết hiểu rất rõ điều này, âu phục của anh đều là do trợ lý Phùng phân loại rồi mang đến các tiệm giặt ủi chuyên nghiệp để làm sạch và bảo dưỡng, nhưng cô gái với bộ dạng như Đậu Đậu này chỉ có thể tự giặt quần áo của mình, nhất định là không lỡ mặc những chiếc váy giá mấy nghìn tệ rồi.
“Sau này quần áo của cô cũng giao cho trợ lý Phùng mang đến tiệm giặt đồ.”
Đậu Đậu còn đang nghĩ biện pháp để xử lý hai chiếc váy đắt tiền này, Lý Minh Triết lạnh lùng đưa ra câu mang đến tiệm giặt là, không kìm được càng ưu sầu hơn “Không cần đâu ạ, tiền phí giặt quần áo rất đắt…”
Nhất thời khí huyết của Lý Minh Triết dâng cao, chân đạp phanh đánh két một tiếng tháo dây an toàn, đập đập vào đầu Đậu Đậu mấy cái “Rốt cuộc trong não của cô chứa cái gì vậy, tôi nói là để trợ lý Phùng giặt đồ giúp cô, lẽ nào còn bắt cô trả tôi tiền!”
Đậu Đậu ôm đầu kêu oai oái “A! A!… Công ty bạo lực…”
Lý Minh Triết nôn nóng cởi khuy áo sơ mi, gian xảo nói “Tôi nói, bạo lực gia đình có vẻ đúng hơn đó.”
“Ý?”
“Đừng có quên, bây giờ cô đang sống trong nhà tôi.”
“…” (Ý của anh là, chúng ta sống chung?)
Đậu Đậu vừa nghĩ đến hai chữ này đã cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, hai má ửng hồng, Lý Minh Triết hình như cũng cảm thấy lời vừa nói cũng hơi thái quá, cũng bắt đầu có chút không tự nhiên, lái xe nhanh như bay, hai người chẳng ai nói với ai câu gì nữa.
Hai người vào nhà thần sắc khác thường, nhưng thấy Lý Vũ Hiên đã về nhà rồi, đang ôm bát cơm ngồi trên thảm xem phim, nhìn thấy hai người lập tức đứng lên “Anh, về rồi à, Đậu Đậu, lên lầu với tôi.”
Nói xong Lý Vũ Hiên kéo Đậu Đậu băng băng lên lầu.
Thật không ngờ rằng, sau khi tan làm Lý Minh Triết cũng chạy đi shopping, mua về cho Đậu Đậu một chiếc váy CHIFFE màu trắng có hoa nhỏ, kiểu dáng cũng đẹp giống như chiếc váy Lý Minh Triết mua, dường như kiểu váy đó mang phong cách điệu đà như váy công chúa, giống như là được thiết kế riêng cho Đậu Đậu vậy.
Lý Vũ Hiên không chỉ mua váy, mà còn mua một đôi giầy đế nghiêng màu trắng, còn kết thành hình đôi bướm màu trắng sữa, quả nhiên là cao thủ tình trường rất hiểu phụ nữ, đến những tiểu tiết này cũng nghĩ được rất chu đáo.
“Đậu Đậu, cô nhất định phải mặc, tôi đảm bảo, cô nhất định sẽ đẹp như công chúa.”
Trong phòng, Đậu Đậu ôm hai chiếc váy gọi điện cho Điền Tĩnh khóc lóc kể “Làm thế nào bây giờ, hai người bọn họ đều bắt mình ngày mai đi làm phải mặc váy họ mua , mình mặc cái nào đây… Hu hu hu…”
Điền Tĩnh phát chán “Nếu không thì không mặc cả hai?”
Hùng Đậu Đậu khóc “Vậy mình chết chắc rồi.”
“Nếu không thì cậu mặc váy Lý Minh Triết tặng cậu”
“Vậy Hồ Ly chắc chắn sẽ rất đau lòng, anh ta sẽ nổi khùng lên… run…”
“Vậy mặc váy anh ta mua tặng, ngày kia thì mặc chiếc của Lý Minh Triết.”
“Thế thì chắc chắn ngày mai mình sẽ bị sự mắng chửi oán hận như mưa bão của người đứng đầu công ty…”
“…”
“… Làm thế nào đây… Hu hu…”
Buổi sáng, Đậu Đậu đứng trước cửa vận khí rất lâu rồi mới đủ dũng khí mở cửa phòng, thật trùng hợp là cửa phòng đầu tiên của tầng hai cũng được mở ra, Lý Minh Triết trên người toàn một màu đen đi ra, nhìn cái người đang co rúm người lại.
“Cô đứng lại cho tôi!”
Đậu Đậu ‘a’ lên một tiếng theo bản năng, lúc này Lý Minh Triết đã nhanh chóng đi đến trước mặt cô, từ từ phát ra một luồng khí nguy hiểm, Đậu Đậu sợ hãi lùi một bước, sau lưng chạm vào bức tường.
Lý Minh Triết lướt qua một lượt trên người cô vẫn là bộ y phục ngày hôm qua, không kìm được cơn tức giận cuồn cuộn trong lòng, cái cô gái này, vẫn chẳng thèm nể mặt anh gì cả, hoàn toàn không coi anh ra gì, lẽ nào bộ quần áo đó cô không muốn mặc!
Cánh tay chống mạnh lên tường, Lý Minh Triết áp người lại gần, giọng nói trầm thấp lạnh băng đến cực điểm “Tại sao không mặc chiếc váy tôi mua, là không mặc vừa, hay là… không thích?”
Hơi thở nam giới phủ đầy lên mặt và mũi, thật là dị thường.
Đậu Đậu rụt cổ lại dùng tay ấn chặt trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực “…Thích, thật đó, thực sự rất thích… nhưng…”
Lý Minh Triết phủ người xuống ép cái kẻ thần sắc đang hoảng loạn nhưng lại đáng yêu không gì sánh bằng kia “Vậy quay vào thay đi, ngay bây giờ.”
Đậu Đậu vừa mới cúi đầu đắn đo thì phát hiện ra có cặp mắt sói đang nhìn mình chằm chằm vô cùng uy hiếp thế là chẳng còn dũng khí để phản kháng hay đưa ra ý kiến nữa, bước chầm chậm quay lại phòng thay quần áo.
Mười phút sau, Đậu Đậu vẫn chưa ra khỏi phòng, Lý Minh Triết không đợi được nữa, đưa tay ra gõ cửa “Làm gì mà lề mề thế, ra nhanh lên cho tôi!”
“Quá… ầm, a…”
Tiếng ngã và tiếng kêu thảm thiết cùng lúc vang lên, người nào đó đang đứng bên ngoài cửa khẽ nhếch khóe miệng lên để lộ ra một nụ cười mơ hồ, cái cô gái này đúng là vừa ngốc vừa chậm chạp.
Cửa phòng mở ra, Hùng Đậu Đậu cúi đầu bước đi cần thận trên đôi giầy cao gót, mái tóc bình thường vẫn túm đuôi ngựa nay được thả xuống trông rất mềm mại mượt mà, một vùng ra trắng như tuyết được lộ ra từ phần cổ đến ngực, chiếc váy CHIFFE màu hồng nhạt mềm mại như sóng nước cũng chuyển động uyển chuyển theo từng bước chân của cô, làm toát lên vẻ nữ tính dịu dàng vô cùng đẹp đẽ.
Thiết kế có một chút hơn bó lại ở phần ngực này khiến cho thân hình với những đường cong không được nổi trội lắm của Đậu Đậu trở nên thanh thoát vô cùng, mà chiều dài của chiếc váy vừa đúng đến đầu gối chỉ để lộ ra cái đầu gối nhỏ tròn tròn và cặp chân nhỏ nhắn, làm toát lê vẻ trẻ trung kín đáo, Đậu Đậu cúi thấp đầu, mặt hơi ửng hồng giống như màu của chiếc váy đang mặc trên người.
Thấp quá!
Tuy Đậu Đậu đã từng bị chê là có thân hình khi nằm xuống thì phẳng lì như đồng bằng, nhưng trải qua nhiều năm gian khổ luyện tập những chỗ nên nhô ra cũng nhô ra, nên thụt vào cũng đã thụt vào, chỉ có điều tiểu chuẩn cũng không đến mức khoa trương như vậy, nhưng mặc chiếc váy ngực thấp như thế này, thì vẫn có một phần nhỏ nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện lộ ra.
Có cần phải quay vào đeo thêm một chiếc đai không nhỉ?
Đậu Đậu đang định quay đầu trở lại thì liền bị một cánh tay tóm lấy kéo thẳng xuống lầu, Lý Minh Triết chẳng buồn cúi đầu lôi người đi thẳng ra ngoài “Phụ nữ đúng là phiền phức, thay có một chiếc váy mà mất nhiều thời giờ như vậy, cơm sáng ra ngoài ăn.”
“Này… Nhưng mà…”
Đậu Đậu bước đi lảo đảo trên đôi giầy cao gót bị nhét vào trong xe, còn chưa kịp thở ra hơi thì xe đã chạy nhanh như bay, tổng giám đốc Lý lái xe lúc nào cũng nhanh như trên đường đua F1, lúc lái xe đặc biệt đạp kịch ga.
Xe lao vút ra khỏi khu biệt thự chỉ còn lưu lại phía sau một vệt khói mỏng.
Đứng sau tấm rèm cửa trong phòng trên lầu 2 của tòa nhà khuôn mặt Lý Vũ Hiên khắc sâu một vẻ lạnh lùng nhìn theo hướng của hai người vừa mới rời khỏi.
Bình luận facebook