-
Chương 67
CHƯƠNG 67: NGẤT XỈU!
Vốn dĩ chẳng ai phát hiện ra Lý Tiểu Lỗi bệnh, đến Lý Tiểu Lỗi còn chẳng có cảm giác gì, cho đến một buổi tối Lý Minh Triết phải ở ngoài tiếp khách không về nhà, khi Đậu Đậu ôm Tiểu Triết ngồi trên sofa xem tivi, phát hiện ra người Tiểu Lỗi vô cùng nóng, lúc này mới kinh ngạc phát hiện vội hỏi Lý Tiểu Lỗi làm sao.
Cô gái tràn đầy vẻ nữ tính ngọt ngào Đậu Đậu dựa vào phía sau, giọng nói dịu dàng mang mang theo vẻ mê hoặc như trong mơ, mỗi ngày lại phải nghe những âm thành mờ ám không thể chịu nổi từ bên phòng bên vọng đến.
Lý Tiểu Lỗi cứng đơ người, ấp ấp úng úng nói “Không sao, chỉ là hơi nóng chút.”
Có người bị sốt nhưng rất lạnh, có người bị sốt toàn thân nóng rực, rõ ràng, Lý tiểu thiếu gia thuộc loại phía sau, mỗi ngày đều dằn vặt trong không khí nóng bức (lửa~ dục vọng), nhưng lại chẳng phát giác ra vấn đề.
Đậu Đậu chẳng tin, rõ ràng nóng như cái lò lửa, làm sao có thể không sao được chứ?
Chớp mắt, đưa tay sờ trán Lý Tiểu Lỗi, ai biết Lý Tiểu Lỗi lại lẩn tránh như phải bỏng, mặt cũng đỏ bừng lên như tôm luộc, trông thần sắc có vẻ rất mệt mỏi tiều tụy đến đáng nghi, Đậu Đậu tiếp tục đưa tay ra sờ.
“Cô… không được động vào tôi!”
Lý Tiểu Lỗi vội vàng lùi lại phía sau, chân tay luống cuống đẩy Đậu Đậu ra, nhưng tay chạm vào cái cơ thể liền kích động đến run rẩy.
Nếu không nói là nghe lén ở góc tường thì hơi lạ, tuy biệt thự này được xây dựng khá sớm, nhưng hiệu quả cách âm cũng không đến mức kém như vậy, chỉ có dán tai vào tường hoặc là dán tai ở cửa phòng mới có thể nghe được những động tĩnh thấp thoáng ở trong phòng bên cạnh, cũng không biết là thời gian gần đây là ma ám hay làm sao, Lý Tiểu Lỗi cứ đến đêm là lại dán tai vào tường phòng bên cạnh như bị ma xui quỷ khiến.
Những tiếng ‘mây mưa sấm chớp’ ở bên trong truyền đến khiến người nào đó ở bên tường bên này không thể chịu đựng nổi.
Cậu trai tơ xấu hổ thẹn thùng đang áp tai nghe những tiếng rên rỉ bên tường bên này, trong não cùng lúc xuất hiện rất nhiều liên tưởng vô cùng phong phú, đều này còn khích thích hơn cả việc xem đĩa, Lý Tiểu Lỗi trải qua giai đoạn luyện tập này đã học hỏi được rất nhiều thứ từ những người bên trong.
Đợi những người bên trong ngủ rồi, Lý Tiểu lỗi mới lén lút sờ sờ rửa tay quay lại giường ngủ, nhưng Lý Tiểu Lỗi ăn không no uống chưa đủ nên không thể ngủ nổi, phiền não ngồi bứt đầu bứt tóc, vò cho cái đầu giống như tổ quạ, tưởng tượng đến cảnh có người nào đó đang rên rỉ tiếp tục di chuyển làm việc ở phía dưới, đuổi suy nghĩ này ra suy nghĩ khác lại đến, đến lúc hai mắt thầm quầng mới đi ngủ.
Đương nhiên, những hành vị và suy nghĩ không trong sáng này chỉ âm thầm diễn ra trong đầu, chỉ dám bộc phát thổ lộ trong đêm tối không người, Lý Tiểu Lỗi trên biểu hiện giả vờ nhưng không có chuyện gì, nhưng hễ phải đối mặt với ai đó toàn thân toát ra vẻ nữ tính hấp dẫn cuốn hút, thì cái bộ phận không chịu nghe lời kia lại lập tức đứng lên, cứng lên, chẳng hiểu gì cả.
Đậu Đậu lo lắng cho sức khỏe của Lý Tiểu Lỗi, làm sao có thể nghĩ đến mặt này, giữ chặt cánh tay Lý Tiểu Lỗi rồi sờ lên trán “Á, nóng quá.”
Bàn tay nhỏ nhắn ấm áp mềm mại sờ sờ trên trán, suy nghĩ không trong sáng lại cuộn trào lên trong đầu vì sự tiếp xúc kích thích này, Lý Tiểu Lỗi run rẩy toàn thân nhiệt độ tăng cao, mắt lộ vẻ khó khăn.
“Cậu sốt rất nghiêm trọng, tôi đưa cậu đi bệnh viện.”
Đậu Đậu kéo mạnh tay, cố gắng kéo Lý Tiểu Lỗi đang sống chết cúi đầu không chịu rời khỏi ghế sofa, hai bên giằng kéo nhau, Lý Tiểu Lỗi gắng sức giữ chặt chiếc đệm chắn trước quần, mặt đỏ tía tai hét “Cô… cô đi ra, tôi… tôi không sao!”
Nếu như là người khác thì đã mặc kệ rồi, nhưng Đậu Đậu đã quá hiểu tính cách của tên tiểu tử Lý Tiểu lỗi này, nên mới mặc kệ sự ngượng ngùng và xấu hổ của cậu ta, và kéo cậu ta ra cửa, Lý Tiểu Lỗi lảo lảo đảo đảo bị Đậu Đậu kéo đi, ôm chặt lấy chiếc đệm chết cũng không chịu bỏ tay, Đậu Đậu gằng chiếc đệm “Cậu ôm chiếc đệm là gì vậy?”
Nói rồi liền giằng lấy chiếc đệm, Lý Tiểu Lỗi vội quay người đi, quay lưng lại rồi vứt chiếc đệm cho Đậu Đậu “Tôi… tôi muốn uống nước, cô vào tủ lạnh rót cho tôi cốc nước suối, còn nữa, điện thoại của tôi bỏ quên trong phòng trên lầu, ồ đúng rồi, con Đá còn bị xích ở bên ngoài, cô quên cho nó ăn rồi.”
Đậu Đậu vỗ vào đầu “Đúng rồi, con Đá còn đang ở bên ngoài ngắm sao!”
Đậu Đậu quay người chạy ra vườn đi giải cứu cho con Đá, Lý Tiểu Lỗi nhanh chóng chạy đến chỗ tối nhất trong nhà để xe, tay thò vào trong quần nhanh chóng hoạt động, mắt nhìn chằm chằm ra chỗ cửa của biệt thự.
Đợi Đậu Đậu cho con Đá ăn xong mang điện thoại và nước suối đến, Lý Tiểu Lỗi đã chỉnh trang lại quần, đang tựa vào cửa nhà để xe thở dốc, Đậu Đậu đi đến, đưa tay sờ vào khuôn mặt đỏ hồng của Lý Tiểu Lỗi, nhưng lập tức rụt ngay lại vì nóng “Cậu sốt nóng đến mức sắp đốt cháy cả phòng rồi…”
Lý Tiểu Lỗi trừng mắt lườm, đổ gục lên người Đậu Đậu!
Nhìn cặp mắt trợn trừng trắng bệch, Đậu Đậu sợ đến mức hồn bay phách tán, vội gọi điện cho Lý Vũ Hiên, nhưng anh ấy đang họp, không mở điện thoại, mà Lý Minh Triết cũng không biết đã chạy đi đâu rồi, Đậu Đậu chỉ có thể gọi 120, xe cấp cứu kêu o o đến đưa hai người đi.
Vẫn chưa đến bệnh viện Lý Tiểu Lỗi đột nhiên tỉnh lại, nhìn cảnh vật đang lướt như bay bên ngoài của sổ có chút không hiểu “Hùng Hùng, hai chúng ta đang bỏ trốn à?”
Đậu Đậu cầm chai nước suối lạnh ấn lên trán Lý Tiểu Lỗi “Bỏ trốn cái đầu cậu ý, nếu sốt cao thêm chút nữa thì cậu đã xuống địa phủ dạo chơi rồi.”
Lý Tiểu Lỗi tóm lấy cái chai trên trán, kì quái hỏi “Tôi bệnh phải không?”
Đậu Đậu sầm mặt “Thân nhiệt là 39 độ 8.”
Lý Tiểu Lỗi:…! !
Xe cấp cứu chạy đến bệnh viện, sớm đã có y tá đẩy xe đẩy đợi ở cửa, dưới sự ép bức của Đậu Đậu Lý Tiểu Lỗi không cam tâm tình nguyện trèo lên xe đẩy nằm, y tá đẩy xe vào phòng cấp cứu.
Lý Tiểu Lỗi nằm lăn qua lăn lại trên xe đẩy, càu nhàu “… Thật giống thi thể.”
Đậu Đậu mở tròn mắt, khua khua bàn tay nhỏ toàn thịt, trầm giọng hỏi “Lý Tiểu Lỗi, tôi giúp cậu làm ‘thi thể’ được không?”
Lý Tiểu Lỗi:…! !
Bác sĩ cấp cứu đến hỏi thăm bệnh tình, Lý Tiểu Lỗi ấp ấp úng úng không nói rõ, cắn chết cũng không cảm thấy sốt, cũng không cảm thấy có chỗ nào không khỏe, bác sĩ gọi Đậu Đậu ra ngoài nói chuyện một chút, Lý Tiểu Lỗi ở bên trong thấp thỏm lo lắng chờ đợi, chẳng mấy chốc đã thấy Đậu Đậu mặc hằm hằm đi vào.
Lý Tiểu Lỗi lo lắng hỏi “Tôi không sao chứ?”
Đậu Đậu hừm hừm nói “Thật thà thì sẽ khoan dung, kháng cự sẽ nghiêm trị, cậu đã không chịu phối hợp thì chỉ có thể tiêm thôi.”
Lý Tiểu Lỗi cắn chặt răng không phản kháng, bị Đậu Đậu lôi đi xét nghiệm máu, xét nghiệm nước tiểu, chụp CT, lúc lấy máu, Lý Tiểu Lỗi sợ quá đã hôn mê một lần, cũng không biết là hôn mê vì máu hay là vì chiếc kim.
Sau khi kiểm tra một lượt, Đậu Đậu cầm tờ phiếu kiểm tra tối sầm nét mặt, thiếu máu và viêm phổi.
Bác sĩ nhìn thấy ánh mắt của hai người mà giống như là nhìn vào hai người đang tập trung vào kinh doanh vậy.
Lý Tiểu Lỗi nhìn thấy đơn xét nghiệm cũng ngây mắt ra, nhưng rốt cuộc là không thể nói được nguyên nhân của bệnh ra, kì thực cũng chẳng có gì to tát cả, buổi tối cùng với những người ở bên phòng bên phát tiết cảnh xuân sắc, Lý Tiểu Lỗi cô quả một mình không đi ra ngoài phát tiết được, đành phải tự mình phát tiết, phát tiết đi phát tiết lại đến tận năm lần chưa dứt, phát hiện ra ngâm mình trong nước lạnh tương đối dễ chịu, thế là không có chuyện gì lại đi ngâm nước lạnh.
Bây giờ tuy đã là mùa xuân nhưng thời tiết vẫn còn khá lạnh, ngâm trong nước lạnh hơn nửa giờ đồng hồ người khỏe cũng chẳng chịu được, thêm và đó những cảnh phát tiết kia cứ lượn lờ trong não, khiến cho Lý Tiểu Lỗi cơm chẳng muốn ăn canh chẳng muốn uống, thế là lượng hồng cầu trong máu giảm xuống thành ra thiếu máu, máu thiếu rồi sức đề kháng cũng giảm đi, sốt rồi lại sốt thành viêm phổi.
Nếu như bệnh này bị ở trên người người khác, sớm đã đi đến phòng cấp cứu thăm hỏi mấy lần rồi, nhưng Lý Tiểu Lỗi này còn trẻ tuổi sức khỏe tốt, đã không ho cũng không khó chịu, lại chẳng có chút cảm giác nào, những việc cần làm vẫn làm, ban ngày thì bế em bé, tối đến thì sốt, chẳng lo lắng gì.
Lý Tiểu Lỗi lúc này vẫn còn đi lại trong bệnh viện như không người, không phải là đi tìm chị y tá nói chuyện thì lại đi nhìn người ta bị tiêm, Đậu Đậu tức điên lên, chạy trước chạy sau xử lý thủ tục nhập viện, chỉ hận không thể đem người buộc vào thắt lưng, cuối cùng dắt người đến phòng nhập viện, hai người thanh niên trực ban ở khoa Hô hấp nhìn nhìn họ, nghi hoặc hỏi “Hai người ai nằm viện?”
Đậu Đậu chỉ vào Lý Tiểu Lỗi “Cậu ta!”
Lý Tiểu Lỗi lắc lắc đầu, nói giọng đầy thâm ý “Tôi là nhà văn, muốn thể nghiệm cuộc sống.” (có đánh chết cũng không thể nói nguyên nhân vì sao mình sinh bệnh phải nhập viện)
Bác sĩ trực ban:…
Lại nói trong khoa Hô hấp, bên trong đa phần đều là những bệnh nhân có tuổi bị bệnh về phổi, bình quân cũng trên 60 tuổi, đột nhiên lại có một chàng trai trẻ non nớt vào, đặc biệt là Lý Tiểu Lỗi nào lại có vẻ ngoài như một thiếu nam đẹp trai siêu cấp, cả đám ông già bà già chân tay run rẩy ngắm nhìn bình hoa đẹp mới xuất hiện này, những tiếng nuốt nước miếng ‘ực ực ực’ vang lên “Aizai… trẻ như thế này mà cũng nhập viện à… thật là đẹp trai… người đẹp trai thế này cũng bị bệnh sao…”
Trong lòng Lý Tiểu Lỗi cảm thấy buồn bã.
Đậu Đậu làm xong thủ tục nhập viện, lôi Lý Tiểu Lỗi nhét vào phòng bệnh cá nhân, sau đó chạy đi tìm bác sĩ đến kiểm tra.
Bên dưới phim chụp kiểm tra ghi:
Bác sĩ: Lý Tiểu Lỗi, 19 tuổi, sốt cao không giảm, phổi có vùng đen, có tạp âm, khoang ngực thiếu lượng tích dịch.
Bác sĩ: Khụ khụ, Chính là nói phổi cậu bị cảm nhiễm, bệnh rất nghiêm trọng cần phải nằm viện.
Lý Tiểu Lỗi: Nói thừa, tôi đã nằm ở đây rồi, có việc gì thì nói đi không có việc gì thì cút nhanh đi tôi phải nghỉ ngơi.
Bác sĩ: Khụ khụ, cũng không có việc gì, chỉ là muốn cậu phối hợp một chút, đợi một chút y tá sẽ đến truyền nước cho cậu, phải lấy máu ra để đi xét nghiệm, bây giờ cậu vẫn chưa thể nghỉ ngơi.
Lý Tiểu Lỗi: Cái gì, vẫn muốn lấy máu, tôi phải xuất viện!
Đậu Đậu: Không cho phép làm ồn ào!
Lý Tiểu Lỗi: Wu oa!
Khi Lý Tiểu Lỗi nhìn thấy y tá mang chai nước vào thì liền rúc đầu vào lòng Đậu Đậu run rẩy, Đậu Đậu lúc này mới hiểu, tên tiểu tử đáng chết này không sợ máu mà sợ kim tiêm…
Phải dùng sức của chín trâu hai hổ y tá mới có thể cắm được mũi kim lên người tên nhóc Lý Tiểu Lỗi đang gào thét ầm lên.
Đậu Đậu đẩy hai khủy chân to lớn đang co rúm lại, rồi nhìn Lý Tiểu Lỗi sợ hãi đến mức run rẩy toàn thân trong lòng “Này, cậu có thể mất mặt như vậy sao?”
Lý Tiểu Lỗi lật hai viên băng phiến đưa cho Đậu Đậu chẳng nói gì cả.
Nhưng mà, khi y tá chọc kim vào mạch máu và nói cho biết là rất đau, Lý Tiểu Lỗi rất không có bản lĩnh mặt trắng bệch nhảy xuống giường chạy mất, kết quả bị Đậu Đậu sớm đã có chuẩn bị từ trước kết hợp với ý tá ngăn lại, ấn nằm xuống giường.
Động mạch ở sâu trong cánh tay, đầu kim đâm thẳng vào trước, sau đó nghiêng hướng lên, kim vừa đâm xuống, Lý Tiểu Lỗi kêu lên một tiếng thảm thiết rồi không có động tĩnh gì, y tá liền cắm kim vào động mạch lấy máu, Đậu Đậu nhìn vào chỗ cái kim cắm xuống rồi lại nhìn người và thấy người lại ngất xỉu rồi!
Vỗ vỗ vào mặt để làm cho người tỉnh lại, Lý Tiểu Lỗi vẫn kinh hãi trong lòng thở ra một hơi “Kinh… khủng quá… a! ! !”
Lời vừa mới nói được một nửa Lý Tiểu Lỗi nhìn thấy một cánh ta khác của mình đang được cắm một ống kim dài nhỏ, phía đuôi chiếc kim còn có một đường ống dài nhỏ, máu đang chảy trong đường ống đó, trong cái xe đẩy bên cạnh còn đặt ba cái ống hút máu giống thế, Lý Tiểu Lỗi lúc này đến ‘hừm’ cũng chẳng ‘hừm’ nổi, mặt trắng bệch.
Đậu Đậu:… (Không phải chứ…)
Lúc này, chàng trai trẻ trong khoa Hô hấp đã không còn là tin hot nữa, các phòng bệnh đang lan truyền, nói gì là cậu nhóc đặc biệt đẹp trai vừa rồi là túi rơm (ND: kẻ vô dụng), nghe nói mới rút máu ba lần thì cũng hôn mê ba lần.
Chẳng mấy chốc sau Lý Tiểu Lỗi tỉnh lại, Đậu Đậu đang di chuyển tại chỗ.
Lý Tiểu Lỗi hỏi “Cô đi lại làm gì vậy, như con lừa xay lúa vậy.”
Đậu Đậu cau mày lại như đang suy nghĩ gì “Tôi cứ cảm thấy là quên mất một điểm gì đó, việc gì nhỉ?”
Lý Tiểu Lỗi hỏi “Quên khóa cửa?”
“Không phải.”
“Quên tắt bếp gas.”
“Tôi tắt rồi.”
“Vậy rốt cuộc là quên cái gì?”
“Tôi không nghĩ ra…”
Đột nhiên điện thoại vang lên, Lý Tiểu Lỗi cầm điện thoại đưa cho Đậu Đậu “Giúp tôi nghe điện thoại, có thể là anh cả gọi.”
“Đậu Đậu vội nhận cuộc gọi “A lô?”
Giọng Lý Minh Triết nặng nề truyền đến từ ống nghe, Đậu Đậu vừa mới nghe được một câu sắc mặt đột nhiên thay đổi, Lý Minh Triết ở bên kia đang nổi giận đùng đùng giáo huấn người, Đậu Đậu ôm lấy đầu ngoan ngoãn nghe giáo huấn.
Lý Tiểu Lỗi nôn nóng nhìn Đậu Đậu.
Đậu Đậu đặt điện thoại xuống sắc mặt rất xấu nói với Lý Tiểu Lỗi “Tiểu Lỗi, tôi nhớ ra là tôi quên gì rồi.”
Lý Tiểu Lỗi hỏi “Việc gì?”
Đậu Đậu nói “Tôi đã bỏ quên Lý Tiểu Triết ở nhà rồi.”
Lý Tiểu Lỗi:…! !
May mà cha của Lý Tiểu Triết về nhà sớm, Lý Tiểu Triết cũng từ trên giường lăn xuống dưới gặm giường nhìn trông rất đáng thương, Lý Minh Triết ôm lấy Lý Tiểu Triết lái xe đến, Đậu Đậu đang ấn vào chỗ mũi tiêm hạ sốt của Lý Tiểu Lỗi, Lý Tiểu Lỗi kêu oe óe khiến cho cả bệnh viện đều nghe thấy, Lý Minh Triết chưa kịp hỏi số của phòng bệnh nên cứ nghe theo tiếng hét đó để đi tìm phòng, đẩy cửa xông vào.
Lý Tiểu Lỗi sống chết giữ lấy quần nói thế nào cũng không chịu cởi ra “Tôi không muốn tiêm! ! Hừ ! !”
Y tá cầm cái kim tiêm khó xử.
Đậu Đậu chống tay vào eo thở hổn hển, lau mồ hôi, nói với y tá “Vậy thì không cởi quần nữa, cứ tiêm trực tiếp qua đi!”
Lý Minh Triết đi đến, nhét Lý Tiểu Triết vào tay Đậu Đậu, đi đến vẫy vẫy tay với Lý Tiểu Lỗi “Để anh đánh ngất em, hay là ngoan ngoãn phối hợp?”
Lý Tiểu Lỗi trừng mắt nhìn “Em chẳng chọn cái gì cả.”
Lý Minh Triết đi đến phía trước, nhìn vào bộ đồ bênh viện của Lý Tiểu Lỗi “Vậy anh sẽ chọn thay em.”
Lý Tiểu Lỗi vội ôm lấy đầu, kêu khóc thảm thiết “Anh, anh… anh dám đánh em, em sẽ mang vợ con anh chạy mất!”
Lý Minh Triết:… ! !
Ầm ĩ mất của nửa buổi tối, Lý Tiểu Lỗi cuối cùng cũng không tiêm thuốc hạ sốt, y tá đàng phải cầm mũi kim đi ra ngoài, nói là nếu như một giờ nữa vẫn chưa hạ sốt thì sẽ phải tiêm, cứ sốt như thế này thực sự rất nguy hiểm.
Lý Tiểu Lỗi bị cái kim nhỏ đó dọa cho sợ hãi, vội uống nhiều nước nóng cho ra mồ hôi, cầu mong sẽ sớm hạ sốt.
Lý Minh Triết kéo dài mặt đứng một bên vận khí, Đậu Đậu ôm Lý Tiểu Triết ngồi một bên không dám thở mạnh, bỏ quên con ở nhà để nó ngã xuống đất, cha của nó tức giận đến mức không nói ra lời rồi.
Lý Minh Triết kéo Đậu Đậu lại, dùng sức ép chặt cô vào trong lòng “Sau này không được phép quên không mang con.”
Đậu Đậu vội vã đồng ý gật đầu.
Lý Minh Triết thở dài “Thời gian này anh bận quá, em vất vả một chút, đợi anh xử lý xong công việc, sẽ chuyên tâm ở bên cạnh em và con.”
Đậu Đậu tiếp tục gật đầu.
Khi Lý Minh Triết vừa mới vào cửa thay giầy thì nhìn thấy quần áo của Lý Tiểu Lỗi treo trên móc treo áo, liền đi đến nhặt “Anh giúp nó thay quần áo?”
Đậu Đậu lại gật đầu.
Lý Minh Triết kéo quần của Lý Tiểu Lỗi vứt đi “Cái đồ phía trên này làm thể nào vậy?”
Lý Tiểu Lỗi nhìn chiếc quần mặc ở nhà, bên dưới chiếc quần chỗ chân thấp thoáng còn chất dịch lúc mình ‘làm’ dính ở đó.
Đậu Đậu:… (Ý, đó là cái gì?)
Lý Tiểu Lỗi: ! ! ! ! ! !
Vốn dĩ chẳng ai phát hiện ra Lý Tiểu Lỗi bệnh, đến Lý Tiểu Lỗi còn chẳng có cảm giác gì, cho đến một buổi tối Lý Minh Triết phải ở ngoài tiếp khách không về nhà, khi Đậu Đậu ôm Tiểu Triết ngồi trên sofa xem tivi, phát hiện ra người Tiểu Lỗi vô cùng nóng, lúc này mới kinh ngạc phát hiện vội hỏi Lý Tiểu Lỗi làm sao.
Cô gái tràn đầy vẻ nữ tính ngọt ngào Đậu Đậu dựa vào phía sau, giọng nói dịu dàng mang mang theo vẻ mê hoặc như trong mơ, mỗi ngày lại phải nghe những âm thành mờ ám không thể chịu nổi từ bên phòng bên vọng đến.
Lý Tiểu Lỗi cứng đơ người, ấp ấp úng úng nói “Không sao, chỉ là hơi nóng chút.”
Có người bị sốt nhưng rất lạnh, có người bị sốt toàn thân nóng rực, rõ ràng, Lý tiểu thiếu gia thuộc loại phía sau, mỗi ngày đều dằn vặt trong không khí nóng bức (lửa~ dục vọng), nhưng lại chẳng phát giác ra vấn đề.
Đậu Đậu chẳng tin, rõ ràng nóng như cái lò lửa, làm sao có thể không sao được chứ?
Chớp mắt, đưa tay sờ trán Lý Tiểu Lỗi, ai biết Lý Tiểu Lỗi lại lẩn tránh như phải bỏng, mặt cũng đỏ bừng lên như tôm luộc, trông thần sắc có vẻ rất mệt mỏi tiều tụy đến đáng nghi, Đậu Đậu tiếp tục đưa tay ra sờ.
“Cô… không được động vào tôi!”
Lý Tiểu Lỗi vội vàng lùi lại phía sau, chân tay luống cuống đẩy Đậu Đậu ra, nhưng tay chạm vào cái cơ thể liền kích động đến run rẩy.
Nếu không nói là nghe lén ở góc tường thì hơi lạ, tuy biệt thự này được xây dựng khá sớm, nhưng hiệu quả cách âm cũng không đến mức kém như vậy, chỉ có dán tai vào tường hoặc là dán tai ở cửa phòng mới có thể nghe được những động tĩnh thấp thoáng ở trong phòng bên cạnh, cũng không biết là thời gian gần đây là ma ám hay làm sao, Lý Tiểu Lỗi cứ đến đêm là lại dán tai vào tường phòng bên cạnh như bị ma xui quỷ khiến.
Những tiếng ‘mây mưa sấm chớp’ ở bên trong truyền đến khiến người nào đó ở bên tường bên này không thể chịu đựng nổi.
Cậu trai tơ xấu hổ thẹn thùng đang áp tai nghe những tiếng rên rỉ bên tường bên này, trong não cùng lúc xuất hiện rất nhiều liên tưởng vô cùng phong phú, đều này còn khích thích hơn cả việc xem đĩa, Lý Tiểu Lỗi trải qua giai đoạn luyện tập này đã học hỏi được rất nhiều thứ từ những người bên trong.
Đợi những người bên trong ngủ rồi, Lý Tiểu lỗi mới lén lút sờ sờ rửa tay quay lại giường ngủ, nhưng Lý Tiểu Lỗi ăn không no uống chưa đủ nên không thể ngủ nổi, phiền não ngồi bứt đầu bứt tóc, vò cho cái đầu giống như tổ quạ, tưởng tượng đến cảnh có người nào đó đang rên rỉ tiếp tục di chuyển làm việc ở phía dưới, đuổi suy nghĩ này ra suy nghĩ khác lại đến, đến lúc hai mắt thầm quầng mới đi ngủ.
Đương nhiên, những hành vị và suy nghĩ không trong sáng này chỉ âm thầm diễn ra trong đầu, chỉ dám bộc phát thổ lộ trong đêm tối không người, Lý Tiểu Lỗi trên biểu hiện giả vờ nhưng không có chuyện gì, nhưng hễ phải đối mặt với ai đó toàn thân toát ra vẻ nữ tính hấp dẫn cuốn hút, thì cái bộ phận không chịu nghe lời kia lại lập tức đứng lên, cứng lên, chẳng hiểu gì cả.
Đậu Đậu lo lắng cho sức khỏe của Lý Tiểu Lỗi, làm sao có thể nghĩ đến mặt này, giữ chặt cánh tay Lý Tiểu Lỗi rồi sờ lên trán “Á, nóng quá.”
Bàn tay nhỏ nhắn ấm áp mềm mại sờ sờ trên trán, suy nghĩ không trong sáng lại cuộn trào lên trong đầu vì sự tiếp xúc kích thích này, Lý Tiểu Lỗi run rẩy toàn thân nhiệt độ tăng cao, mắt lộ vẻ khó khăn.
“Cậu sốt rất nghiêm trọng, tôi đưa cậu đi bệnh viện.”
Đậu Đậu kéo mạnh tay, cố gắng kéo Lý Tiểu Lỗi đang sống chết cúi đầu không chịu rời khỏi ghế sofa, hai bên giằng kéo nhau, Lý Tiểu Lỗi gắng sức giữ chặt chiếc đệm chắn trước quần, mặt đỏ tía tai hét “Cô… cô đi ra, tôi… tôi không sao!”
Nếu như là người khác thì đã mặc kệ rồi, nhưng Đậu Đậu đã quá hiểu tính cách của tên tiểu tử Lý Tiểu lỗi này, nên mới mặc kệ sự ngượng ngùng và xấu hổ của cậu ta, và kéo cậu ta ra cửa, Lý Tiểu Lỗi lảo lảo đảo đảo bị Đậu Đậu kéo đi, ôm chặt lấy chiếc đệm chết cũng không chịu bỏ tay, Đậu Đậu gằng chiếc đệm “Cậu ôm chiếc đệm là gì vậy?”
Nói rồi liền giằng lấy chiếc đệm, Lý Tiểu Lỗi vội quay người đi, quay lưng lại rồi vứt chiếc đệm cho Đậu Đậu “Tôi… tôi muốn uống nước, cô vào tủ lạnh rót cho tôi cốc nước suối, còn nữa, điện thoại của tôi bỏ quên trong phòng trên lầu, ồ đúng rồi, con Đá còn bị xích ở bên ngoài, cô quên cho nó ăn rồi.”
Đậu Đậu vỗ vào đầu “Đúng rồi, con Đá còn đang ở bên ngoài ngắm sao!”
Đậu Đậu quay người chạy ra vườn đi giải cứu cho con Đá, Lý Tiểu Lỗi nhanh chóng chạy đến chỗ tối nhất trong nhà để xe, tay thò vào trong quần nhanh chóng hoạt động, mắt nhìn chằm chằm ra chỗ cửa của biệt thự.
Đợi Đậu Đậu cho con Đá ăn xong mang điện thoại và nước suối đến, Lý Tiểu Lỗi đã chỉnh trang lại quần, đang tựa vào cửa nhà để xe thở dốc, Đậu Đậu đi đến, đưa tay sờ vào khuôn mặt đỏ hồng của Lý Tiểu Lỗi, nhưng lập tức rụt ngay lại vì nóng “Cậu sốt nóng đến mức sắp đốt cháy cả phòng rồi…”
Lý Tiểu Lỗi trừng mắt lườm, đổ gục lên người Đậu Đậu!
Nhìn cặp mắt trợn trừng trắng bệch, Đậu Đậu sợ đến mức hồn bay phách tán, vội gọi điện cho Lý Vũ Hiên, nhưng anh ấy đang họp, không mở điện thoại, mà Lý Minh Triết cũng không biết đã chạy đi đâu rồi, Đậu Đậu chỉ có thể gọi 120, xe cấp cứu kêu o o đến đưa hai người đi.
Vẫn chưa đến bệnh viện Lý Tiểu Lỗi đột nhiên tỉnh lại, nhìn cảnh vật đang lướt như bay bên ngoài của sổ có chút không hiểu “Hùng Hùng, hai chúng ta đang bỏ trốn à?”
Đậu Đậu cầm chai nước suối lạnh ấn lên trán Lý Tiểu Lỗi “Bỏ trốn cái đầu cậu ý, nếu sốt cao thêm chút nữa thì cậu đã xuống địa phủ dạo chơi rồi.”
Lý Tiểu Lỗi tóm lấy cái chai trên trán, kì quái hỏi “Tôi bệnh phải không?”
Đậu Đậu sầm mặt “Thân nhiệt là 39 độ 8.”
Lý Tiểu Lỗi:…! !
Xe cấp cứu chạy đến bệnh viện, sớm đã có y tá đẩy xe đẩy đợi ở cửa, dưới sự ép bức của Đậu Đậu Lý Tiểu Lỗi không cam tâm tình nguyện trèo lên xe đẩy nằm, y tá đẩy xe vào phòng cấp cứu.
Lý Tiểu Lỗi nằm lăn qua lăn lại trên xe đẩy, càu nhàu “… Thật giống thi thể.”
Đậu Đậu mở tròn mắt, khua khua bàn tay nhỏ toàn thịt, trầm giọng hỏi “Lý Tiểu Lỗi, tôi giúp cậu làm ‘thi thể’ được không?”
Lý Tiểu Lỗi:…! !
Bác sĩ cấp cứu đến hỏi thăm bệnh tình, Lý Tiểu Lỗi ấp ấp úng úng không nói rõ, cắn chết cũng không cảm thấy sốt, cũng không cảm thấy có chỗ nào không khỏe, bác sĩ gọi Đậu Đậu ra ngoài nói chuyện một chút, Lý Tiểu Lỗi ở bên trong thấp thỏm lo lắng chờ đợi, chẳng mấy chốc đã thấy Đậu Đậu mặc hằm hằm đi vào.
Lý Tiểu Lỗi lo lắng hỏi “Tôi không sao chứ?”
Đậu Đậu hừm hừm nói “Thật thà thì sẽ khoan dung, kháng cự sẽ nghiêm trị, cậu đã không chịu phối hợp thì chỉ có thể tiêm thôi.”
Lý Tiểu Lỗi cắn chặt răng không phản kháng, bị Đậu Đậu lôi đi xét nghiệm máu, xét nghiệm nước tiểu, chụp CT, lúc lấy máu, Lý Tiểu Lỗi sợ quá đã hôn mê một lần, cũng không biết là hôn mê vì máu hay là vì chiếc kim.
Sau khi kiểm tra một lượt, Đậu Đậu cầm tờ phiếu kiểm tra tối sầm nét mặt, thiếu máu và viêm phổi.
Bác sĩ nhìn thấy ánh mắt của hai người mà giống như là nhìn vào hai người đang tập trung vào kinh doanh vậy.
Lý Tiểu Lỗi nhìn thấy đơn xét nghiệm cũng ngây mắt ra, nhưng rốt cuộc là không thể nói được nguyên nhân của bệnh ra, kì thực cũng chẳng có gì to tát cả, buổi tối cùng với những người ở bên phòng bên phát tiết cảnh xuân sắc, Lý Tiểu Lỗi cô quả một mình không đi ra ngoài phát tiết được, đành phải tự mình phát tiết, phát tiết đi phát tiết lại đến tận năm lần chưa dứt, phát hiện ra ngâm mình trong nước lạnh tương đối dễ chịu, thế là không có chuyện gì lại đi ngâm nước lạnh.
Bây giờ tuy đã là mùa xuân nhưng thời tiết vẫn còn khá lạnh, ngâm trong nước lạnh hơn nửa giờ đồng hồ người khỏe cũng chẳng chịu được, thêm và đó những cảnh phát tiết kia cứ lượn lờ trong não, khiến cho Lý Tiểu Lỗi cơm chẳng muốn ăn canh chẳng muốn uống, thế là lượng hồng cầu trong máu giảm xuống thành ra thiếu máu, máu thiếu rồi sức đề kháng cũng giảm đi, sốt rồi lại sốt thành viêm phổi.
Nếu như bệnh này bị ở trên người người khác, sớm đã đi đến phòng cấp cứu thăm hỏi mấy lần rồi, nhưng Lý Tiểu Lỗi này còn trẻ tuổi sức khỏe tốt, đã không ho cũng không khó chịu, lại chẳng có chút cảm giác nào, những việc cần làm vẫn làm, ban ngày thì bế em bé, tối đến thì sốt, chẳng lo lắng gì.
Lý Tiểu Lỗi lúc này vẫn còn đi lại trong bệnh viện như không người, không phải là đi tìm chị y tá nói chuyện thì lại đi nhìn người ta bị tiêm, Đậu Đậu tức điên lên, chạy trước chạy sau xử lý thủ tục nhập viện, chỉ hận không thể đem người buộc vào thắt lưng, cuối cùng dắt người đến phòng nhập viện, hai người thanh niên trực ban ở khoa Hô hấp nhìn nhìn họ, nghi hoặc hỏi “Hai người ai nằm viện?”
Đậu Đậu chỉ vào Lý Tiểu Lỗi “Cậu ta!”
Lý Tiểu Lỗi lắc lắc đầu, nói giọng đầy thâm ý “Tôi là nhà văn, muốn thể nghiệm cuộc sống.” (có đánh chết cũng không thể nói nguyên nhân vì sao mình sinh bệnh phải nhập viện)
Bác sĩ trực ban:…
Lại nói trong khoa Hô hấp, bên trong đa phần đều là những bệnh nhân có tuổi bị bệnh về phổi, bình quân cũng trên 60 tuổi, đột nhiên lại có một chàng trai trẻ non nớt vào, đặc biệt là Lý Tiểu Lỗi nào lại có vẻ ngoài như một thiếu nam đẹp trai siêu cấp, cả đám ông già bà già chân tay run rẩy ngắm nhìn bình hoa đẹp mới xuất hiện này, những tiếng nuốt nước miếng ‘ực ực ực’ vang lên “Aizai… trẻ như thế này mà cũng nhập viện à… thật là đẹp trai… người đẹp trai thế này cũng bị bệnh sao…”
Trong lòng Lý Tiểu Lỗi cảm thấy buồn bã.
Đậu Đậu làm xong thủ tục nhập viện, lôi Lý Tiểu Lỗi nhét vào phòng bệnh cá nhân, sau đó chạy đi tìm bác sĩ đến kiểm tra.
Bên dưới phim chụp kiểm tra ghi:
Bác sĩ: Lý Tiểu Lỗi, 19 tuổi, sốt cao không giảm, phổi có vùng đen, có tạp âm, khoang ngực thiếu lượng tích dịch.
Bác sĩ: Khụ khụ, Chính là nói phổi cậu bị cảm nhiễm, bệnh rất nghiêm trọng cần phải nằm viện.
Lý Tiểu Lỗi: Nói thừa, tôi đã nằm ở đây rồi, có việc gì thì nói đi không có việc gì thì cút nhanh đi tôi phải nghỉ ngơi.
Bác sĩ: Khụ khụ, cũng không có việc gì, chỉ là muốn cậu phối hợp một chút, đợi một chút y tá sẽ đến truyền nước cho cậu, phải lấy máu ra để đi xét nghiệm, bây giờ cậu vẫn chưa thể nghỉ ngơi.
Lý Tiểu Lỗi: Cái gì, vẫn muốn lấy máu, tôi phải xuất viện!
Đậu Đậu: Không cho phép làm ồn ào!
Lý Tiểu Lỗi: Wu oa!
Khi Lý Tiểu Lỗi nhìn thấy y tá mang chai nước vào thì liền rúc đầu vào lòng Đậu Đậu run rẩy, Đậu Đậu lúc này mới hiểu, tên tiểu tử đáng chết này không sợ máu mà sợ kim tiêm…
Phải dùng sức của chín trâu hai hổ y tá mới có thể cắm được mũi kim lên người tên nhóc Lý Tiểu Lỗi đang gào thét ầm lên.
Đậu Đậu đẩy hai khủy chân to lớn đang co rúm lại, rồi nhìn Lý Tiểu Lỗi sợ hãi đến mức run rẩy toàn thân trong lòng “Này, cậu có thể mất mặt như vậy sao?”
Lý Tiểu Lỗi lật hai viên băng phiến đưa cho Đậu Đậu chẳng nói gì cả.
Nhưng mà, khi y tá chọc kim vào mạch máu và nói cho biết là rất đau, Lý Tiểu Lỗi rất không có bản lĩnh mặt trắng bệch nhảy xuống giường chạy mất, kết quả bị Đậu Đậu sớm đã có chuẩn bị từ trước kết hợp với ý tá ngăn lại, ấn nằm xuống giường.
Động mạch ở sâu trong cánh tay, đầu kim đâm thẳng vào trước, sau đó nghiêng hướng lên, kim vừa đâm xuống, Lý Tiểu Lỗi kêu lên một tiếng thảm thiết rồi không có động tĩnh gì, y tá liền cắm kim vào động mạch lấy máu, Đậu Đậu nhìn vào chỗ cái kim cắm xuống rồi lại nhìn người và thấy người lại ngất xỉu rồi!
Vỗ vỗ vào mặt để làm cho người tỉnh lại, Lý Tiểu Lỗi vẫn kinh hãi trong lòng thở ra một hơi “Kinh… khủng quá… a! ! !”
Lời vừa mới nói được một nửa Lý Tiểu Lỗi nhìn thấy một cánh ta khác của mình đang được cắm một ống kim dài nhỏ, phía đuôi chiếc kim còn có một đường ống dài nhỏ, máu đang chảy trong đường ống đó, trong cái xe đẩy bên cạnh còn đặt ba cái ống hút máu giống thế, Lý Tiểu Lỗi lúc này đến ‘hừm’ cũng chẳng ‘hừm’ nổi, mặt trắng bệch.
Đậu Đậu:… (Không phải chứ…)
Lúc này, chàng trai trẻ trong khoa Hô hấp đã không còn là tin hot nữa, các phòng bệnh đang lan truyền, nói gì là cậu nhóc đặc biệt đẹp trai vừa rồi là túi rơm (ND: kẻ vô dụng), nghe nói mới rút máu ba lần thì cũng hôn mê ba lần.
Chẳng mấy chốc sau Lý Tiểu Lỗi tỉnh lại, Đậu Đậu đang di chuyển tại chỗ.
Lý Tiểu Lỗi hỏi “Cô đi lại làm gì vậy, như con lừa xay lúa vậy.”
Đậu Đậu cau mày lại như đang suy nghĩ gì “Tôi cứ cảm thấy là quên mất một điểm gì đó, việc gì nhỉ?”
Lý Tiểu Lỗi hỏi “Quên khóa cửa?”
“Không phải.”
“Quên tắt bếp gas.”
“Tôi tắt rồi.”
“Vậy rốt cuộc là quên cái gì?”
“Tôi không nghĩ ra…”
Đột nhiên điện thoại vang lên, Lý Tiểu Lỗi cầm điện thoại đưa cho Đậu Đậu “Giúp tôi nghe điện thoại, có thể là anh cả gọi.”
“Đậu Đậu vội nhận cuộc gọi “A lô?”
Giọng Lý Minh Triết nặng nề truyền đến từ ống nghe, Đậu Đậu vừa mới nghe được một câu sắc mặt đột nhiên thay đổi, Lý Minh Triết ở bên kia đang nổi giận đùng đùng giáo huấn người, Đậu Đậu ôm lấy đầu ngoan ngoãn nghe giáo huấn.
Lý Tiểu Lỗi nôn nóng nhìn Đậu Đậu.
Đậu Đậu đặt điện thoại xuống sắc mặt rất xấu nói với Lý Tiểu Lỗi “Tiểu Lỗi, tôi nhớ ra là tôi quên gì rồi.”
Lý Tiểu Lỗi hỏi “Việc gì?”
Đậu Đậu nói “Tôi đã bỏ quên Lý Tiểu Triết ở nhà rồi.”
Lý Tiểu Lỗi:…! !
May mà cha của Lý Tiểu Triết về nhà sớm, Lý Tiểu Triết cũng từ trên giường lăn xuống dưới gặm giường nhìn trông rất đáng thương, Lý Minh Triết ôm lấy Lý Tiểu Triết lái xe đến, Đậu Đậu đang ấn vào chỗ mũi tiêm hạ sốt của Lý Tiểu Lỗi, Lý Tiểu Lỗi kêu oe óe khiến cho cả bệnh viện đều nghe thấy, Lý Minh Triết chưa kịp hỏi số của phòng bệnh nên cứ nghe theo tiếng hét đó để đi tìm phòng, đẩy cửa xông vào.
Lý Tiểu Lỗi sống chết giữ lấy quần nói thế nào cũng không chịu cởi ra “Tôi không muốn tiêm! ! Hừ ! !”
Y tá cầm cái kim tiêm khó xử.
Đậu Đậu chống tay vào eo thở hổn hển, lau mồ hôi, nói với y tá “Vậy thì không cởi quần nữa, cứ tiêm trực tiếp qua đi!”
Lý Minh Triết đi đến, nhét Lý Tiểu Triết vào tay Đậu Đậu, đi đến vẫy vẫy tay với Lý Tiểu Lỗi “Để anh đánh ngất em, hay là ngoan ngoãn phối hợp?”
Lý Tiểu Lỗi trừng mắt nhìn “Em chẳng chọn cái gì cả.”
Lý Minh Triết đi đến phía trước, nhìn vào bộ đồ bênh viện của Lý Tiểu Lỗi “Vậy anh sẽ chọn thay em.”
Lý Tiểu Lỗi vội ôm lấy đầu, kêu khóc thảm thiết “Anh, anh… anh dám đánh em, em sẽ mang vợ con anh chạy mất!”
Lý Minh Triết:… ! !
Ầm ĩ mất của nửa buổi tối, Lý Tiểu Lỗi cuối cùng cũng không tiêm thuốc hạ sốt, y tá đàng phải cầm mũi kim đi ra ngoài, nói là nếu như một giờ nữa vẫn chưa hạ sốt thì sẽ phải tiêm, cứ sốt như thế này thực sự rất nguy hiểm.
Lý Tiểu Lỗi bị cái kim nhỏ đó dọa cho sợ hãi, vội uống nhiều nước nóng cho ra mồ hôi, cầu mong sẽ sớm hạ sốt.
Lý Minh Triết kéo dài mặt đứng một bên vận khí, Đậu Đậu ôm Lý Tiểu Triết ngồi một bên không dám thở mạnh, bỏ quên con ở nhà để nó ngã xuống đất, cha của nó tức giận đến mức không nói ra lời rồi.
Lý Minh Triết kéo Đậu Đậu lại, dùng sức ép chặt cô vào trong lòng “Sau này không được phép quên không mang con.”
Đậu Đậu vội vã đồng ý gật đầu.
Lý Minh Triết thở dài “Thời gian này anh bận quá, em vất vả một chút, đợi anh xử lý xong công việc, sẽ chuyên tâm ở bên cạnh em và con.”
Đậu Đậu tiếp tục gật đầu.
Khi Lý Minh Triết vừa mới vào cửa thay giầy thì nhìn thấy quần áo của Lý Tiểu Lỗi treo trên móc treo áo, liền đi đến nhặt “Anh giúp nó thay quần áo?”
Đậu Đậu lại gật đầu.
Lý Minh Triết kéo quần của Lý Tiểu Lỗi vứt đi “Cái đồ phía trên này làm thể nào vậy?”
Lý Tiểu Lỗi nhìn chiếc quần mặc ở nhà, bên dưới chiếc quần chỗ chân thấp thoáng còn chất dịch lúc mình ‘làm’ dính ở đó.
Đậu Đậu:… (Ý, đó là cái gì?)
Lý Tiểu Lỗi: ! ! ! ! ! !
Bình luận facebook