• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Ông xã, tiếp chiêu đi! (14 Viewers)

  • Chương 161-162

Sau mấy tháng Lăng Nhược Tịch càng lúc càng mê ngủ, trừ bỏ mỗi ngày cô ngẫu nhiên làm vài mẫu trang phục ra thì chỉ có ăn ăn và ngủ ngủ, thỉnh thoảng chị cả, em trai với ba mẹ đến thăm thì cô mới có thể đi lại trong nhà.



Dù như vậy, trừ bụng to ra thì những chỗ khác không có chút thịt nào, lại còn có dấu hiệu thiếu máu nữa, mỗi sáng thức dậy cô đều cảm thấy choáng váng, hại Cung Thụy Thần gấp đến không chịu được, mẹ chồng và mẹ đẻ cũng nghĩ hết cách để bồi bổ cho cô, cũng không có hiệu quả gì, cũng may hai củ cải nhỏ cũng gần đủ tháng, bác sĩ cũng liên tục đảm bảo thân thể cô khỏe mạnh không có vấn đề gì, chỉ vì mang thai đôi cho nên có chút yếu hơn mà thôi.

Dự tính ngày sinh đến gần, thần kinh Lăng Nhược Tịch bắt đầu không tự chủ căng thẳng lên, đều nói, sinh đứa nhỏ giống như chết một lần mà cô lại sinh những hai bé, nhìn cái bụng cực lớn của mình, Lăng Nhược Tịch có chút lo lắng mình có thể sinh bọn nhỏ một cách an toàn hay không.



Cô không việc gì liền bắt đầu suy nghĩ lung tung, vẻ mặt càng ngày càng đen, Cung Thụy Thần phát giác cô có gì đó không đúng, nhẹ giọng dỗ dành, cuối cùng cô cũng chịu đem lo lắng trong lòng nói ra.

“Thụy Thần, em xin anh một chuyện, nếu như, em chỉ nói là nếu như, trong lúc sinh hai đứa nhỏ có chuyện ngoài ý muốn anh nhất định phải bảo vệ con mình, biết chưa, việc quan trọng nhất đời em, được một lần nữa yêu anh là em mãn nguyện rồi, cho dù có chết em cũng không còn gì nuối tiếc.” Cô nắm chặt góc áo của anh, ngẩng đầu thành khẩn nhìn anh.



“Nói bậy bạ gì đó, không được nói bậy, em và các con đều không có việc gì.” Cung Thụy Thần bị giả dụ của cô làm cho sợ hết cả hồn, không nghe được ý trong lời nói của cô, cũng không nghĩ đến cái cô gọi là ‘được một lần’ là có ý gì.

“Em biết, em chỉ nói là nếu như.” Cô không thuận theo cũng không từ bỏ nếu như không được anh đảm bảo. “Không có nếu như, ngay cả nếu như cũng không được, em với các con đều phải bình bình an an theo anh đến già, anh chờ em lâu như vậy, khó khăn mới chờ đợi, không cho phép em dễ dàng rời xa anh, ngay cả nói cũng không được.” Cung Thụy Thần nhẹ nhàng ôm cô kéo vào lòng, bá đạo tuyên bố.



“Anh đã đợi em rất lâu?” Lăng Nhược Tịch bắt được lời sơ hở trong lời nói của anh, cô cũng đã từng tự yy bản thân nghĩ qua linh tinh này nọ rất nhiều chuyện, rằng Cung Thụy Thần đã ở năm tháng nào đó một lần gặp gỡ liền yêu cô, cũng từng bóng gió hỏi anh vài lần, đều bị anh thoải mái chối bỏ, cho nên đối với chuyện này cô không ôm hi vọng. Bây giờ nghe anh nói vậy, giống như trong đó có ẩn tình nào đó.

“Đúng vậy, anh chờ em đã rất lâu.” Chuyện cho đến tận bây giờ, Cung Thụy Thần cũng không muốn giấu, cho dù nói ra cũng có chút dọa người, có thể nói ra tình cảm chân thành cho vợ mình nghe, nghĩ lại cũng không có gì xấu, nói ra có khi còn có thể làm cho cô cảm động. Vì thế liền giúp cô ngồi xuống giường, chậm rãi nói “Nhớ năm đó anh vừa tám tuổi, theo ba mẹ đến nhà một bác nào đó tham dự tiệc, những người lớn vội vàng nói chuyện làm ăn, anh cảm thấy thật nhàm chán liền tự mình đi dạo xung quanh, đến nhà sau đột nhiên nghe thấy có người khóc, tò mò đến xem thử. Không nghĩ sẽ nhìn thấy một cô bé mặc váy trắng ngồi khóc ở bờ hồ, vừa khóc vừa gọi mẹ.”



Cung Thụy Thần vừa nói vừa nhìn biểu tình trên mặt cô, nói đến đây anh cố ý dừng lại, Lăng Nhược Tịch quả nhiên rất sửng sốt, giống như nhớ lại được điều gì, có chút không tin ngẩng đầu nhìn anh.

Cung Thụy Thần nhìn cô gật đầu, sau dó thật ai oán nói: “Đúng vậy, anh chính là đứa bé trai có lòng tốt vốn định đến an ủi bé ấy, ai ngờ được cô bé dã man kia căn bản không cảm kích mà còn mắng anh cười giống như đứa ngốc, đem anh đè trên đất đánh một trận, lại còn quá đáng hơn đó là ném anh xuống hồ nước.” Nói đến đây, anh còn rất oán hận nhìn người nào đó từng ra tay ác độc với anh.



Lăng Nhược Tịch không nhịn được cười một tiếng, giống như lại nhớ ra buổi tối của rất nhiều năm trước, có chút không biết nên khóc hay nên cười chỉ vào anh nói “Anh, anh chính là cậu bé vô dụng năm ấy. Cũng đã tám tuổi rồi mà đứa bé năm tuổi như em còn đánh không lại?” Nếu anh không nói ra, cô cũng đã quên cậu bé yếu đuối năm nào bị mình đánh một trận. Lại càng không nghĩ đem cậu ta với Cung Thụy Thần nhập chung thanh một, dù sao cảm giác họ mang đến cho cô khác xa nhiều quá.

“Em còn dám nói.” Cung Thụy Thần thở phì phì trên mũi cô cắn một cái: “Anh là người phong độ thân sĩ, cha từ nhỏ đã dạy anh không được đánh con gái, bằng không em cho là em đánh lại anh sao.” Tuy sự thật là từ nhỏ anh yếu ớt nhiều bệnh, đúng thật không đánh lại cô, nhưng đây là vấn đề mặt mũi của Cung nhị thiếu nên tuyệt đối không thừa nhận.



“Xì, em không tin đâu, cũng không biết là ai bị em đánh khóc hu hu a...” Lăng Nhược Tịch nhớ lại ngày hôm đó, làm cho cô có cảm giác thành tựu đi, không khỏi dương dương tự đắc.

“Em…” Thấy bộ dạng đắc ý của cô, Cung Thụy Thần hận ngứa cả răng, nhưng ngại bây giờ cô ‘Thân mang trọng trách’ anh không dám động vào, chỉ có thể hạ giọng uy hiếp: “Em còn dám cười, để xem thử sau này anh dạy dỗ em thế nào.”



Lăng Nhược Tịch cũng không thèm sợ anh, làm cái mặt quỷ tặng anh, thúc giục anh nói tiếp: “Nói mau, sau đó thì sao?”

Cung Thụy Thần liếc mắt nhìn cô nói: “Sau đó anh liền thề sẽ báo thù, đòi ba đưa anh đi học võ, hơn nữa từ đó về sau cũng không thèm cười, mỗi lần muốn cười là nhớ đến cô bé kia mắng anh cười như đứa ngốc. "





Không ngờ nhờ vậy mà cơ thể mạnh khỏe hơn, cũng dần dần thành thói quen, làm anh ngày càng thêm lạnh lùng.

Nghe anh nói đến đây Lăng Nhược Tịch có cảm giác áy náy, ngẩng đầu hôn lên môi anh, dịu dàng nói “Xin lỗi, em không biết em khi đó hành động vô tâm, hại anh chịu nhiều khổ cực như vậy, ngày đó em vừa biết được em không phải con ruột của mẹ, tâm tình rất tệ, cho nên…”



“Ngốc, đừng nói nữa, anh đã biết hết” Cung Thụy Thần lấy tay chặn môi cô, không cho cô nói thêm cái gì, họ trong lúc đó đã sớm tuy hai mà một, chuyện này bất kể ai đúng ai sai, chỉ có thể là duyên phận mà thôi: “Không sao cả, tất cả đã qua. Đã nói bắt em phải bồi thường cho anh, thấy không, em không phải mang cả bản thân bồi thường cho anh rồi đó chi.”

Cô nghe anh nói liền cười, cắn nhẹ ngón tay anh một cái: “Hoa hòe, ai bồi thường cho anh?”



“Hử? Không có hả?” Cung Thụy Thần nghe vậy nhíu mắt, nói tiếp: “Em làm mẹ của con anh, nên đương nhiên em là của anh.”

“Mau nói tiếp đi.” Không muốn dây dưa vấn đề này với anh, Lăng Nhược Tịch có chút thẹn thùng giục anh nói tiếp.



Cung Thụy Thần cười cười nhìn cô, giúp cô đệm một cái gối mềm sau lưng, để cho cô thoải mái, sau đó nâng chân cô lên, vừa xoa bóp cho cô vừa nói: “Ước muốn ban đầu của anh khi đi học võ là để sau khi thành tài tìm cô bé kia đánh một trận, nhưng dần lớn lên tâm tình trả thù kia đã không còn một mẫu, có điều cô bé kia lại như nẩy mầm mọc rể trong lòng anh, muốn tìm cô ấy, nhìn thử bây giờ cô ấy có bộ dạng như thế nào. Nhưng lại có chút ngại ngùng, cho nên đành chịu đựng chứ không đi. Sau đó anh du học nước ngoài, một lần trở về ngẫu nhiên nghe được có người gọi ‘Lăng Nhược Tịch’. ”

“Lúc trước anh từng gặp em? Ở đâu?” Nghe anh nói tên mình, cô đột nhiên ngắt lời.



“Ừ.” Cung Thụy Thần gật đầu đáp, “Ở một nhà hàng cay Tứ Xuyên, em và vài bạn học xếp hàng chờ.”

“Hì hì, anh nhớ rõ như vậy, chứng tỏ anh đối với em là vừa gặp đã yêu.” Cô chậc lưỡi dựa vào anh ép hỏi.



Anh bị cô nói cho đỏ cả mặt, đậm giọng nói: “Muốn nghe nữa không, đừng có ngắt lời.”

Chọc anh giận rồi, cô liền ngoan ngoãn, anh thấy vậy mới tiếp tục kể: “Anh đột nhiên nhớ đến cô bé vừa khóc vừa nói linh tinh này nọ "mẹ không cần Nhược Tịch’, vì thế anh cũng rất muốn biết cô ấy hiện tại sống như thế nào. Bởi vì còn chút mơ hồ nhớ năm đó nơi tổ chức tiệc, cho nên cũng dễ dàng tra ra nhà người ta họ Lăng, cũng có cô con gái tên Nhược Tịch, thuận lợi tra ra thôi”



Nói đến đây anh có chút đau lòng nhìn Nhược Tịch, thấy cô thần sắc không thay đổi mới nhẹ thở phào. Con gái riêng trong thế giới của bọn họ nhìn hoài cũng quen rồi, nhưng rốt cuộc cũng không có gì tốt, anh sợ trong lòng cô còn có chút gai.

“Sau đó anh không thể ngừng yêu em, cũng không từ thủ đoạn cưới em về nhà. Có phải hay không?” chuyện kế tiếp mười phần cô cũng hiểu tám chín, cô mà không biết nữa thì cô tự mang não đi chưng đi.



“Đúng, đúng, đúng, vợ yêu em nói cái gì thì là cái đó. Ngoan mau nằm xuống, không còn sớm nứa, nhanh ngủ đi.” Cung Thụy Thần không muốn cùng cô tranh cãi này nọ anh khi nào yêu cô, đó không phải là vấn đề quan trọng nữa, chỉ cần cô vui là được. Nói thật thì có lẽ như cô nói, anh mới gặp đã yêu cô, sau đó lại không ngừng yêu cô, bằng không sẽ không bởi vì biết thân thế của cô mà sinh lòng thương tiếc, lại biết ba cô muốn bắt cô làm quân cờ, tiến hành hôn nhân kinh tế, cũng không dị nghị chuyện cô đào hôn, lại mạnh mẽ ép cưới bắt cô về. Có điều hiện tại nói ra, đã không còn ý nghĩa, dù sao nói thế nào thì bắt đầu hay hiện tại anh đều đã nhận định một mình cô, muốn cùng cô cả đời, sống chết bên nhau...

“Không được, chưa thể ngủ được.” Lăng Nhược Tịch, đột nhiên cau mày, vùng vằn ngồi dậy.



“Lại sao nữa vậy vợ yêu, em còn muốn cái gì, anh đã nói hết rồi.” Cung Thụy Thần hết cách cũng ngồi dậy cùng cô.


“Không phải, mà, là…” Lăng Nhược Tịch hít sâu mấy cái, sau đó ôm bụng lớn tiếng nói: “ Chồng ơi, em sắp sinh rồi, bắt đầu đau bụng rồi.”







“A…” Cung Thụy Thần kinh hô một tiếng, nhảy khỏi giường bắt điện thoại gọi đến bệnh viện đã đăng kí trước đó, cho xe cứu thương đến, sau đó chậm rãi nâng Lăng Nhược Tịch dậy, lấy quần áo giúp cô thay, trấn an cô hết lần này đến lần khác: “Đừng khẩn trương, thả lỏng, thả lỏng, chúng ta lập tức đến bệnh viện.”

Ngoài mặt thấy Cung Thụy Thần nhìn rất bình tĩnh nhưng mà cài cúc áo lệch mấy lần cũng đã bán đứng tâm trạng của anh, dù sao anh cũng là lần đầu được làm ba người ta, dù là ngày thường có bình tĩnh cỡ nào thì giờ phút này cũng không thể bình tĩnh nổi.







Khó khăn lắm mới giúp cô mặc xong quần áo, thế rồi mới lau mồ hôi trên trán, chạy ra ngoài gọi ba mẹ dậy, lúc này xe cứu thương cũng vừa đến, sau một trận rối loạn thì cuối cùng Lăng Nhược Tịch cũng được đưa vào phòng sinh, Cung Thụy Thần cũng theo cô vào trong.

Nhưng không quá nửa giờ sau anh đã được đưa ra với tình huống: Thẳng lưng đi vào, nằm bẹp đi ra.







Lý do là trong lúc ở phòng sinh với cô, anh quá căng thẳng nên ngất đi.

Điều này làm cho những người đang chờ đợi ngoài phòng sinh, không biết nên khóc hay cười, cũng may hơn mười phút sau, Cung Thụy Thần đã tỉnh lại, lập tức chạy từ phòng bệnh thẳng đến phòng sinh, nhìn cửa phòng đóng chặt, cảm thấy vừa áy náy vừa xấu hổ, không ngờ mình lại vô dụng như vậy, hai bé củ cải còn chưa ra đời thì đã baba đã ngất xỉu bất tỉnh như vậy, để cô một mình trong đấy chịu khổ một mình, anh càng nghĩ càng đau lòng, lập tức đỏ bừng khóe mắt.







Nhận được tin báo, nhà họ Lăng liền chạy đến, thấy anh như vậy biết được rằng anh đã đặt Lăng Nhược Tịch ở vị trí hàng đầu trong tim, trong lòng ai cũng thấy vui mừng. Người vừa lên chức ba là Phương Quan Kiệt, vô cùng thấu hiểu tâm trạng của anh bây giờ, đi đến vổ vai cổ vũ anh: “ Đừng quá lo lắng, sẽ không có việc gì đâu.”

Cung Thụy thần hít sâu một hơi, nhìn anh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng vẫn như trước, tay nắm lại thành quyền không có dấu hiệu buông lỏng.







Lại đợi gần một giờ sau, cửa phòng sinh cuối cùng cũng mở, hai củ cải nhỏ đo đỏ được đẩy ra, Cung Thụy Thần cũng không nhìn lấy một lần đến con gái yêu vừa ‘mới được ra lò’ của mình, mà thẳng đến bên giường lăng Nhược Tịch, thấy sắc mặt cô tái nhợt, hơi thở yếu ớt, tim anh lập tức thẳng nghẹn ngang cổ họng, bác sĩ lại giải thích thêm lần nữa: Lăng Nhược Tịch không sao, chỉ là quá mệt, nên thể lực yếu ớt.

Nhưng anh vẫn còn lo lắng, cầm lấy tay cô, có chút nghẹn ngào gọi tên cô.







Lăng Nhược Tịch xoay người qua, khóe môi cong cong yếu ớt nói: “Thật vô dụng.”

Cung Thụy Thần thấy cô còn sức cười nhạo mình, rốt cuộc cũng yên lòng, cũng cười theo, thâm tình nhìn cô, dịu dàng nói “Đúng vậy, anh thật vô dụng, cho nên cả đời này em nên ở bên anh….”







N năm sau, tập đoàn Cung Thị trong tay Cung Thụy Thần, đã mở rộng hơn gấp đôi lúc trước, còn tập đoàn Lăng thị trong một cơn khủng hoảng kinh tế suýt nữa phá sản, nhờ Lăng Nhược Tịch góp vốn mới vượt qua cơn sóng dữ.



Ba Lăng lui về phía sau giao sản nghiệp lại cho Lăng Nhược Minh đảm nhận, nhưng cậu nhất định không nhận chức vị chủ tịch, chỉ lấy thân phận tổng giám đốc để quản lý công ty, vị trí kia vĩnh viễn là của Lăng Nhược Tịch.







Sau khi sinh hai bé củ cải được một năm, Lăng Nhược Tịch đã mở một phòng thiết kế hiệu “Không Muốn Xa Rời” chuyên thiết kế những trang phục dạ hội có một không hai, nhờ năng lực của cô cùng nhân khí của Thượng Kiệt, và sự chỉ dẫn của Mạc Viễn, rất nhanh danh tiếng “Không Muốn Xa Rời” đã được lan truyền rộng rãi, lịch hẹn đặt hàng sắp xếp từ đầu năm đến cuối năm, có thể nói là có tiền cũng khó có được.

Đối với điều này Cung Thụy Thần có chút lo lắng, sợ Lăng Nhược Tịch biến thành người cuồng việc mà bỏ rơi anh với hai củ cải nhỏ, cũng may, Lăng Nhược Tịch là người cuồng việc nhưng còn biết chăm sóc gia đình, một tuần chỉ nhận một đơn hàng, thời gian còn lại đều dành cho hai củ cải và cho anh.







Đối với chuyện này anh cũng chỉ âm thầm trách cứ nhưng kháng nghị không có hiệu quả. Hiện giờ vị trí trong nhà của anh đã giảm xuống rất nghiêm trọng, ngay cả ba mẹ cũng đứng về phía con dâu, thương còn nhiều hơn thương anh, cho nên anh có kháng nghị thì trên cơ bản đều coi như không nghe, không thấy.

Lại may mắn hơn, đóng cửa lại thì chuyện trên giường Lăng Nhược Tịch đều ngoan ngoãn nghe lời anh, phần lớn thời điểm anh muốn làm gì thì làm. Nhưng hai cái củ cải sinh đôi kia đặc biệt yêu thích dính trên người Lăng Nhược Tịch, dẫn đến cơ hội anh ôm cô ném lên giường thật sự không được nhiều lắm.







Một buổi chiều chủ nhật nào đó, hai củ cải nhỏ được ông bà nội đưa đi chơi công viên, Cung Thụy Thần khó khăn lắm mới có được cơ hội cùng vợ yêu ở chung một chỗ, lập tức ỉ ôi, liên tục dụ dỗ lừa cô lên giường, vội vội vàng vàng lột quần áo cô, lại cắn lại liếm biến Lăng Tịch thành người mất hết sức lực, như vậy mới chịu tách hai chân cô ra, động thân đi vào, Lăng Nhược Tịch bị anh kích thúc theo phản xạ co chặt cơ thể, eo nhỏ cong cong thẳng lên trên.

“Vợ ơi,…Ngoan.. Đừng hút chặt anh như vậy, anh không vào được.” hai tay Cung Thụy Thần chống lên giường, khuôn mặt tuấn tú đỏ hồng, nhìn chăm chăm cô gái nhỏ đang hít chặt vòng eo bên dưới, khó khăn rên rĩ ra tiếng.







Lăng Nhược Tịch cả người trần trụi bị anh đặt dưới thân, hai chân thon dài trắng nõn vòng chặt thắt lưng anh, nghe vậy dịu dàng nhìn anh, tâm trạng thả lỏng.

Cảm giác cô không còn buộc chặt nữa, Cung Thụy Thần lập tức dùng hết sức làm cô, từng cái động chạm cũng khiến cô rên rĩ từng tiếng thật đáng yêu. Bên dưới co thắt lại giữ chặt giống như có trăm ngàn cái miệng nhỏ mút lấy cự vật to lớn của anh.







Âm thanh rên rĩ trên giường của cô kích thích sự hưng phấn tột độ của anh, ngậm lấy môi cô mà liếm mút, bên dưới tiếng nước vang lên không ngừng, Lăng Nhược Tịch nghe thấy liền đỏ mặt, càng lắc lư cái mông mút chặt lấy anh.

Cung Thụy Thần bị cô mút chặt hút khí gầm nhẹ "Tiểu yêu tinh", đồng thời đưa đẩy càng lúc càng nhanh hơn, cuối cùng anh ôm cô đặt lên ngực, cắm vào nơi sâu nhất thân thể cô, đem một dòng nước nóng trong cực đại chính mình ào ạt tuôn ra lắp đầy cô.







Cuộc vui qua đi, hai người mệt mỏi ôm nhau trên giường, câu được câu không, thủ thỉ chuyện trò, chuyện các con sang năm đã vào lớp một tiểu học, chuyện sẽ đi đâu kỷ niệm ngày cưới, chuyện nhà chuyện cửa, xoay quanh mọi thứ tất cả đều tràn đầy tình cảm nhẹ nhàng mà ấm áp.

Năm tháng một mảnh yên bình, người yêu nhau định sẵn bên nhau đến già.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom