Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-631
CHƯƠNG 631: LẤY LÒNG
CHƯƠNG 631: LẤY LÒNG
Quả thật là cô ta không muốn nhìn thấy anh ta dù chỉ một giây một phút nào, mặc dù là hai mắt bị mù, nhưng mà trong cả căn phòng đều là hơi thở của người đàn ông này, khiến cho cả người của cô ta đều cảm giác hít thở không thông.
“Chờ em ngủ rồi thì tôi sẽ đi ngay.”
Cố Thâm cũng không giả vờ nữa, mặc dù là anh ta đã lắp đặt hệ thống giám sát trong toàn bộ căn nhà, nhưng cũng không vô lý đến nỗi không tôn trọng quyền riêng tư của cô ta, cho nên từ xưa đến nay anh ta đều không giám sát căn phòng của cô.
Nhưng nếu như cô ta khiêu chiến ranh giới cuối cùng của anh ta, chắc có lẽ là anh ta sẽ suy nghĩ đến việc khống chế toàn bộ cuộc sống của cô ở trong lòng bàn tay.
Sau khi không tiếp tục nói chuyện với anh ta nữa, sự hận thù trên người của Đào Y Y cũng đã mất đi rất nhiều. Thuốc phát huy tác dụng rất nhanh chóng, mang theo cảm giác mệt mỏi quen thuộc ập vào trong mặt, thậm chí cô ta cũng không kịp suy nghĩ, đại não đã bắt đầu chậm rãi tiến vào trạng thái không hoạt động.
Lúc này Cố Thâm mới hài lòng đứng dậy, phủi phủi ống tay áo bị cô ta nắm đến nhăn nheo lại, đẩy cửa đi ra ngoài.
Tiểu Lâm đã sớm chờ đợi ở cửa, nhìn thấy Cố Thâm đi ra ngoài, cung kính cúi đầu.
Mấy ngày nay anh ta gần như làm hết tất cả các công việc thay cho cô ta, cô ta cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng mà một giây cũng chưa từng thả lỏng.”
“Thưa ngài, bên phía thành phố Hải Châu đã hối thúc hai ngày rồi...”
Tiểu Lâm rủ mắt xuống không dám nhìn vào biểu cảm trên mặt của anh ta, không cần nghĩ cũng biết mấy ngày nay quả thật là anh ta đã lãng phí không ít thời gian ở trên người của Đào Y Y.
Nếu như không phải mấy ngày trước cô ta thiếu chút nữa chết đuối ở trong phòng tắm, chắc là Cố Thâm cũng sẽ không nán lại ở đây lâu như vậy.
“Chăm sóc cho cô ấy thật tốt, khoảng thời gian này... tôi cũng không có thời rảnh đến đây, đừng xảy ra chuyện gì nữa.”
“Vâng thưa cậu chủ.”
Trời đã khuya, nhưng Cố Thâm cũng không có dự định ngủ lại, mà là trực tiếp đi xuống lầu chờ tài xế lái xe từ trong gara xe ra. Lúc sắp đi, anh ta còn không quên dặn dò.
“Đúng rồi, hai con vật nhỏ đó qua mấy ngày nữa sẽ có người đưa đến, chắc là cô ấy sẽ thích.”
Tiểu Lâm mỉm cười: “Thứ mà do ngài chọn không ai sẽ không thích.”
Cố Thâm mở cửa xe ngồi vào, nhìn cửa sổ đóng chặt ở trên lầu hai, giọng nói trầm thấp chỉ đủ một mình mình có thể nghe được.
“Có lẽ là vậy.”
Sau khi Cố Thâm đi rồi, biệt thự Hồng Phượng lại chìm vào một khoảng im lặng, bình thường Đào Y Y sẽ còn hỏi Tiểu Lâm tình hình gần đây của anh ta, nhưng mà ngày hôm nay hình như là ngay cả tên của anh Cố mà cô ta cũng không muốn nhắc tới.
Cũng sẽ không yêu cầu đi xuống lầu để tản bộ, cho dù là Tiểu Lâm chủ động mời thì cô cũng không chịu đi.
Trước đó đi ra ngoài là bởi vì cô ta thăm dò lối ra ở chỗ nào, nhưng mà sau khi trải qua chuyện ở bệnh viện, Đào Y Y biết rằng chỉ dựa vào sức lực của một mình cô thì căn bản cũng không có khả năng trốn thoát.
“Thưa cô, ở trong sân đã có lá rơi rồi, mấy ngày nữa đã sắp đến cuối thu, cô thật sự không đi ra ngoài nhìn xem hả?”
Nhìn cô yếu ớt nằm ở trên giường đã liên tục hai ngày rồi, Tiểu Lâm cũng hơi không đành lòng, nhưng bây giờ ở trong lòng của Đào Y Y, Tiểu Lâm đã là một “kẻ phản bội”, ngoại trừ việc ăn cơm và tắm rửa như bình thường thì Đào Y Y gần như đều nằm ở trên giường, hoặc là ngồi ở trên thảm.
Không biết là cô ta còn phải đợi khoảng thời gian tối tăm không có ánh mặt trời này trong bao lâu nữa, nhưng đối với tất cả những chuyện ở bên ngoài, hình như là cô ta đã không thèm để ý đến.
Bỗng nhiên có một ngày, Đào Y Y đang dựa vào góc tường ngẩn người, bỗng nhiên có người mở cửa phòng ra. Lúc đầu cô cũng không thèm để ý, dù sao thì cuộc đời của cô ta cũng chỉ bị người khác thao túng mà thôi.
Cho đến khi có một thứ đầy lông mượt mà bỗng nhiên cọ cọ vào chân của cô.
“A... cái gì vậy?”
Đào Y Y bị dọa đến nỗi cả người va vào một bên tường, nhưng cũng may là xung quanh đều mềm mại, cô cũng không bị đụng đau, chỉ là trên mu bàn chân vẫn cứ luôn bị vật nhỏ chạm vào ngứa ngáy vô cùng.
“Cái này là...”
Đào Y Y vui vẻ, ôm con vật nhỏ bé có bộ lông mềm mại vào trong lòng của mình, tiếp theo trong phòng liền truyền đến âm thanh “gâu gâu” trầm thấp, cũng có thể sờ được cái đuôi nhỏ đang lắc lư dữ dội.
Lúc này ở ngoài cửa, Tiểu Lâm đang mang theo vẻ mặt dịu dàng đứng ở nơi đó, trong ngực còn mang theo một con mèo lười biếng .
Hình như là con mèo kia cũng không thèm quan tâm đến việc hoàn cảnh có xa lạ hay không, nó chỉ duỗi thẳng đôi chân nhỏ bé của mình rồi ngáp, sau đó nhảy xuống từ trong lòng của Tiểu Lâm rồi đi đến đến vị trí của Đào Y Y.
Đào Y Y bị chó con liếm cằm, hơi ghét bỏ cau mày, mùi của nước bọt này cũng khó ngửi, nhưng mà hình như là nó rất thích thú khi làm như vậy.
“Cô chủ, ở phía sau cô còn có một con mèo vàng, bọn nó đều là do cậu chủ tự tay chọn lựa. Tính tình của chó schauzer tương đối đơn giản, con mèo này cũng là một con mèo tốt tính, tôi nghĩ là cô sẽ thích nó đó.”
Nghe cô ta nói như vậy, Đào Y Y mới phát hiện không biết từ lúc nào đã có một con mèo đang chui tới ở phía sau của mình, bộ lông mềm mại quét qua lại làm cho cô cảm thấy hơi nhột. Cô duỗi tay ra mò mẫm, con mèo đó không những không chống đối, thậm chí còn lười biến nằm phơi bụng.
“Từ khi còn nhỏ, tôi chưa từng nuôi thú cưng, nghe nói là mèo chó tập hợp lại một chỗ với nhau thì sẽ cắn nhau, sao bọn nó lại không cắn nhau vậy?”
Đào Y Y đã sớm bị hai vật nhỏ này trêu đùa làm trái tim mềm nhũn, tự động che giấu việc bọn chúng được Cố Thâm đưa đến, một tay kéo một con lên ôm vào trong lòng, không bỏ qua một con nào.
Nhìn thấy cô ta vui vẻ như vậy, Tiểu Lâm vừa giải thích vừa lén lút chụp hình của bọn họ lại.
“Bọn chúng không phải được mua ở cửa hàng chó mèo, là do trong nhà của một người bạn của cậu chủ đã nuôi nó. Mặc dù là tuổi của hai bọn nó không lớn, mới được có mấy tháng, nhưng mà từ nhỏ đã được nuôi cùng với nhau, cho nên cũng không thể so sánh với chó mèo khác, bọn nó sẽ không giống đâu.”
Tiểu Lâm mỉm cười lưu ảnh lại, sau đó lại gửi qua cho một người khác trên điện thoại di động.
Đối với tất cả những chuyện này, Đào Y Y đều không biết, cô vẫn còn đang đắm chìm vào trong niềm vui sướng với chó mèo, thân mật ôm bọn nó hết hôn rồi lại hôn.
“Đúng rồi, không phải là cô nói anh ta không thích mấy đồ vật có lông hả?”
Tiểu Lâm sửng sờ, mới nhớ đến anh ta ở trong miệng của cô là ai, bật cười nói.
“Đúng vậy đó, xem ra là cậu chủ rất quan tâm đến cô chủ.”
“Có phải không?”
Nhắc đến Cố Thâm, nụ cười trên mặt của Đào Y Y cũng chậm rãi biến mất, cũng may là con mèo nhỏ rất nhanh chui vào trong ngực của cô, dường như là không muốn để cho cô nhớ đến những chuyện không vui đó.
Chẳng bao lâu, cô liền ôm lấy con mèo và bắt đầu trầm tư suy nghĩ nên đặt tên cho bọn nó là cái gì mới tốt.
Tiểu Lâm thức thời kéo cửa đi ra ngoài, lắc đầu.
Đương nhiên là từ nhỏ đến lớn, Cố Thâm đều chưa từng thích những thứ có lông, xem ra là anh rất quan tâm đến cô Tống này.
Thành phố Hải Châu, nhà họ Doãn.
Theo thông lệ thì một tháng gia đình sẽ ăn tối với nhau một lần, bởi vì mối quan hệ của nhà họ Doãn rắc rối phức tạp, lại có năm bà chủ. Để có thể gắn kết trái tim của mọi người lại với nhau, Doãn Đình Vĩ luôn phải duy trì cuộc họp mặt gia đình mỗi tháng một lần.
Lại không cho phép bất kỳ người nào vắng mặt.
Điều bất lực là thời gian đã trôi qua, những đứa trẻ ở trong nhà cũng đã lớn lên, còn có sự nghiệp của riêng mình, bình thường mọi người họp mặt với nhau cũng không nhiều, cũng chỉ có mấy bà chủ có thể đến đông đủ.
“Ôi, phất lên rồi, có thể leo lên được mà kết thành thông gia với xí nghiệp đứng đầu ở thành phố Hải Châu của chúng ta, đứa con trai không thích tranh đoạt của cô cuối cùng cũng có thể có chút mặt mũi rồi.”
Bên cạnh chiếc bàn dài, bà hai Tiêu Tuyết Như ngồi ở bên cạnh của Liễu Nham Tâm, chỉ là một buổi họp mặt gia đình đơn giản, nhưng mà bọn họ tranh giành với nhau giống như là trăm hoa đua nở, ai cũng ăn diện rất tươm tất.
Liễu Nham Tâm vẫn luôn không có chỗ đứng ở nhà họ Doãn, xuất thân thấp hèn, ở nhà họ Doãn ai cũng có thể khi dễ bà ta được.
Có điều tâm tư của bà ta nhanh nhẹn, thời gian lâu dài thì cũng có thể ứng phó với mấy lời châm chọc khiêu khích này.
“Chị Tuyết Như cứ nói đùa. Đúng rồi, gần đây thằng tư ở nước ngoài như thế nào rồi? Tôi nghe nói là việc học tập của nó cũng gặp phải khó khăn...”
“Cô.”
Tiêu Tuyết Như bị tức giận không nhẹ: “Con trai của cô ngày ngày đều ở bên cạnh của cô, có thể làm được cái gì, suốt ngày ăn chơi đàn điếm rượu chè, giống như cô vậy đó, cũng không phải là cái thứ gì tốt.”
“Có phải là chị hai đã hiểu lầm gì tôi rồi không, tôi cũng chỉ là cảm thấy thằng tư học hành rất chăm chỉ mà thôi...”
“Được rồi.” Bà cả Lục Tố Anh chẳng biết đã ngồi xuống từ lúc nào, ánh mắt uy nghiêm: “Một tháng mới gặp nhau được một lần, cho dù là diễn trò cho ông cụ nhìn thì cũng phải mang dáng vẻ của bà chủ trong nhà, ồn ào cái gì mà ồn ào.”
Lục Tố Anh nói xong, bỗng nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu, sau đó một bóng đen đi từ gầm bàn tới, diễu võ dương oai bò qua bò lại trên chiếc bàn dài.
“Đến đây.”
Con mèo xám đó rất nghe lời của Lục Tố Anh, sau khi kêu lên vài tiếng dữ dội với Liễu Nham Tâm và Tiêu Tuyết Như thì liền chậm rãi ung dung trở vào trong ngực của bà ta.
Đúng vào lúc này, Doãn Minh Tước đi vào, mặc trên người bộ quần áo xộc xệch, cổ áo hơi mở ra, vẽ mặt của anh ta ngã ngớn, xem có vẻ như là mới uống rượu ở bên ngoài rồi mới về nhà.
Doãn Đình Vĩ đã ngồi xuống, nhìn thấy bộ dáng không ra gì của anh ta, liếc nhìn cũng không thèm liếc nhìn một cái, nhướng mày lên.
Liễu Nham Tâm nhìn thấy con trai mình như thế này, sự kiêu ngạo ban đầu đã không còn nữa, chỉ là ánh mắt trách cứ nhìn anh ta. Đợi đến lúc anh ta đi đến ngồi xuống ở bên cạnh, lúc này mới thấp giọng nhắc nhở.
“Tại sao lại đi ra ngoài uống rượu vậy? Còn để ông cụ chờ nữa, con biết rõ là ông ấy...”
“Đây không phải là Minh Tước đã trở về rồi sao, ai nha, cũng đã đính hôn với nhà họ Đào rồi, bình thường cũng nên thu liễm lại một chút đi. Dù sao cũng là người sắp kết hôn, nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài thì tiếng tăm không dễ nghe đâu nha.”
Tiêu Tuyết Như là người có thù thì lập tức phải trả lại, không đợi người khác ngồi xuống thì bà ta đã bắt đầu châm chọc khiêu khích.
Doãn Minh Tước ở nhà họ Doãn cũng không được người khác chào đón, nếu như không phải do nghĩ cách từ chỗ nào đó, gần đây có dính líu đến nhà họ Đào, chỉ sợ là bình thường cũng không ai nhìn thấy sự tồn tại của anh ta.
“Khụ.” Doãn Đình Vĩ hắng giọng một cái, ánh mắt nghiêm túc vẫn luôn khóa chặt Doãn Minh Tước: “Nếu như bình thường không có việc gì làm, vậy thì giống như anh cả của con, đi đến công ty quan sát nhiều một chút, đừng có ngày nào cũng lêu lổng ở bên ngoài.”
Doãn Minh Tước nhẹ nhàng lắc lư ly rượu ở trước mặt, cúi đầu mời Cố Minh ở phía bên kia cái bàn dài.
“Tập đoàn cũng đã có anh cả trông coi rồi, chắc chắn là không có chuyện của con đâu.”
Lời này của anh ta vừa nói ra đã khiến cho Lục Tố Anh bất ngờ không thể ngồi yên được, cũng may là Cố Minh không chịu thua kém, cũng biết được việc phản kích.
“Minh Tước, lời này của cậu là có ý gì hả? Cho đến bây giờ ba chưa từng nói đến tập đoàn này là của một mình tôi, nếu cậu có thể đến công ty giúp đỡ, đương nhiên là tôi vui mừng rồi.”
Ở nhà họ Doãn, chủ đề kiêng kị nhất chính là chuyện tranh quyền đoạt lợi. Doãn Đình Vĩ cũng luôn tự tin mình là người công bằng liêm chính, thật sự không hề biết dưới sự giúp đỡ của các bà vợ, mọi thứ đã trở nên hỗn loạn từ lâu.
“Phải vậy không?” Doãn Minh Tước cười cười: “Đáng tiếc là tôi không có thời gian.”
CHƯƠNG 631: LẤY LÒNG
Quả thật là cô ta không muốn nhìn thấy anh ta dù chỉ một giây một phút nào, mặc dù là hai mắt bị mù, nhưng mà trong cả căn phòng đều là hơi thở của người đàn ông này, khiến cho cả người của cô ta đều cảm giác hít thở không thông.
“Chờ em ngủ rồi thì tôi sẽ đi ngay.”
Cố Thâm cũng không giả vờ nữa, mặc dù là anh ta đã lắp đặt hệ thống giám sát trong toàn bộ căn nhà, nhưng cũng không vô lý đến nỗi không tôn trọng quyền riêng tư của cô ta, cho nên từ xưa đến nay anh ta đều không giám sát căn phòng của cô.
Nhưng nếu như cô ta khiêu chiến ranh giới cuối cùng của anh ta, chắc có lẽ là anh ta sẽ suy nghĩ đến việc khống chế toàn bộ cuộc sống của cô ở trong lòng bàn tay.
Sau khi không tiếp tục nói chuyện với anh ta nữa, sự hận thù trên người của Đào Y Y cũng đã mất đi rất nhiều. Thuốc phát huy tác dụng rất nhanh chóng, mang theo cảm giác mệt mỏi quen thuộc ập vào trong mặt, thậm chí cô ta cũng không kịp suy nghĩ, đại não đã bắt đầu chậm rãi tiến vào trạng thái không hoạt động.
Lúc này Cố Thâm mới hài lòng đứng dậy, phủi phủi ống tay áo bị cô ta nắm đến nhăn nheo lại, đẩy cửa đi ra ngoài.
Tiểu Lâm đã sớm chờ đợi ở cửa, nhìn thấy Cố Thâm đi ra ngoài, cung kính cúi đầu.
Mấy ngày nay anh ta gần như làm hết tất cả các công việc thay cho cô ta, cô ta cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng mà một giây cũng chưa từng thả lỏng.”
“Thưa ngài, bên phía thành phố Hải Châu đã hối thúc hai ngày rồi...”
Tiểu Lâm rủ mắt xuống không dám nhìn vào biểu cảm trên mặt của anh ta, không cần nghĩ cũng biết mấy ngày nay quả thật là anh ta đã lãng phí không ít thời gian ở trên người của Đào Y Y.
Nếu như không phải mấy ngày trước cô ta thiếu chút nữa chết đuối ở trong phòng tắm, chắc là Cố Thâm cũng sẽ không nán lại ở đây lâu như vậy.
“Chăm sóc cho cô ấy thật tốt, khoảng thời gian này... tôi cũng không có thời rảnh đến đây, đừng xảy ra chuyện gì nữa.”
“Vâng thưa cậu chủ.”
Trời đã khuya, nhưng Cố Thâm cũng không có dự định ngủ lại, mà là trực tiếp đi xuống lầu chờ tài xế lái xe từ trong gara xe ra. Lúc sắp đi, anh ta còn không quên dặn dò.
“Đúng rồi, hai con vật nhỏ đó qua mấy ngày nữa sẽ có người đưa đến, chắc là cô ấy sẽ thích.”
Tiểu Lâm mỉm cười: “Thứ mà do ngài chọn không ai sẽ không thích.”
Cố Thâm mở cửa xe ngồi vào, nhìn cửa sổ đóng chặt ở trên lầu hai, giọng nói trầm thấp chỉ đủ một mình mình có thể nghe được.
“Có lẽ là vậy.”
Sau khi Cố Thâm đi rồi, biệt thự Hồng Phượng lại chìm vào một khoảng im lặng, bình thường Đào Y Y sẽ còn hỏi Tiểu Lâm tình hình gần đây của anh ta, nhưng mà ngày hôm nay hình như là ngay cả tên của anh Cố mà cô ta cũng không muốn nhắc tới.
Cũng sẽ không yêu cầu đi xuống lầu để tản bộ, cho dù là Tiểu Lâm chủ động mời thì cô cũng không chịu đi.
Trước đó đi ra ngoài là bởi vì cô ta thăm dò lối ra ở chỗ nào, nhưng mà sau khi trải qua chuyện ở bệnh viện, Đào Y Y biết rằng chỉ dựa vào sức lực của một mình cô thì căn bản cũng không có khả năng trốn thoát.
“Thưa cô, ở trong sân đã có lá rơi rồi, mấy ngày nữa đã sắp đến cuối thu, cô thật sự không đi ra ngoài nhìn xem hả?”
Nhìn cô yếu ớt nằm ở trên giường đã liên tục hai ngày rồi, Tiểu Lâm cũng hơi không đành lòng, nhưng bây giờ ở trong lòng của Đào Y Y, Tiểu Lâm đã là một “kẻ phản bội”, ngoại trừ việc ăn cơm và tắm rửa như bình thường thì Đào Y Y gần như đều nằm ở trên giường, hoặc là ngồi ở trên thảm.
Không biết là cô ta còn phải đợi khoảng thời gian tối tăm không có ánh mặt trời này trong bao lâu nữa, nhưng đối với tất cả những chuyện ở bên ngoài, hình như là cô ta đã không thèm để ý đến.
Bỗng nhiên có một ngày, Đào Y Y đang dựa vào góc tường ngẩn người, bỗng nhiên có người mở cửa phòng ra. Lúc đầu cô cũng không thèm để ý, dù sao thì cuộc đời của cô ta cũng chỉ bị người khác thao túng mà thôi.
Cho đến khi có một thứ đầy lông mượt mà bỗng nhiên cọ cọ vào chân của cô.
“A... cái gì vậy?”
Đào Y Y bị dọa đến nỗi cả người va vào một bên tường, nhưng cũng may là xung quanh đều mềm mại, cô cũng không bị đụng đau, chỉ là trên mu bàn chân vẫn cứ luôn bị vật nhỏ chạm vào ngứa ngáy vô cùng.
“Cái này là...”
Đào Y Y vui vẻ, ôm con vật nhỏ bé có bộ lông mềm mại vào trong lòng của mình, tiếp theo trong phòng liền truyền đến âm thanh “gâu gâu” trầm thấp, cũng có thể sờ được cái đuôi nhỏ đang lắc lư dữ dội.
Lúc này ở ngoài cửa, Tiểu Lâm đang mang theo vẻ mặt dịu dàng đứng ở nơi đó, trong ngực còn mang theo một con mèo lười biếng .
Hình như là con mèo kia cũng không thèm quan tâm đến việc hoàn cảnh có xa lạ hay không, nó chỉ duỗi thẳng đôi chân nhỏ bé của mình rồi ngáp, sau đó nhảy xuống từ trong lòng của Tiểu Lâm rồi đi đến đến vị trí của Đào Y Y.
Đào Y Y bị chó con liếm cằm, hơi ghét bỏ cau mày, mùi của nước bọt này cũng khó ngửi, nhưng mà hình như là nó rất thích thú khi làm như vậy.
“Cô chủ, ở phía sau cô còn có một con mèo vàng, bọn nó đều là do cậu chủ tự tay chọn lựa. Tính tình của chó schauzer tương đối đơn giản, con mèo này cũng là một con mèo tốt tính, tôi nghĩ là cô sẽ thích nó đó.”
Nghe cô ta nói như vậy, Đào Y Y mới phát hiện không biết từ lúc nào đã có một con mèo đang chui tới ở phía sau của mình, bộ lông mềm mại quét qua lại làm cho cô cảm thấy hơi nhột. Cô duỗi tay ra mò mẫm, con mèo đó không những không chống đối, thậm chí còn lười biến nằm phơi bụng.
“Từ khi còn nhỏ, tôi chưa từng nuôi thú cưng, nghe nói là mèo chó tập hợp lại một chỗ với nhau thì sẽ cắn nhau, sao bọn nó lại không cắn nhau vậy?”
Đào Y Y đã sớm bị hai vật nhỏ này trêu đùa làm trái tim mềm nhũn, tự động che giấu việc bọn chúng được Cố Thâm đưa đến, một tay kéo một con lên ôm vào trong lòng, không bỏ qua một con nào.
Nhìn thấy cô ta vui vẻ như vậy, Tiểu Lâm vừa giải thích vừa lén lút chụp hình của bọn họ lại.
“Bọn chúng không phải được mua ở cửa hàng chó mèo, là do trong nhà của một người bạn của cậu chủ đã nuôi nó. Mặc dù là tuổi của hai bọn nó không lớn, mới được có mấy tháng, nhưng mà từ nhỏ đã được nuôi cùng với nhau, cho nên cũng không thể so sánh với chó mèo khác, bọn nó sẽ không giống đâu.”
Tiểu Lâm mỉm cười lưu ảnh lại, sau đó lại gửi qua cho một người khác trên điện thoại di động.
Đối với tất cả những chuyện này, Đào Y Y đều không biết, cô vẫn còn đang đắm chìm vào trong niềm vui sướng với chó mèo, thân mật ôm bọn nó hết hôn rồi lại hôn.
“Đúng rồi, không phải là cô nói anh ta không thích mấy đồ vật có lông hả?”
Tiểu Lâm sửng sờ, mới nhớ đến anh ta ở trong miệng của cô là ai, bật cười nói.
“Đúng vậy đó, xem ra là cậu chủ rất quan tâm đến cô chủ.”
“Có phải không?”
Nhắc đến Cố Thâm, nụ cười trên mặt của Đào Y Y cũng chậm rãi biến mất, cũng may là con mèo nhỏ rất nhanh chui vào trong ngực của cô, dường như là không muốn để cho cô nhớ đến những chuyện không vui đó.
Chẳng bao lâu, cô liền ôm lấy con mèo và bắt đầu trầm tư suy nghĩ nên đặt tên cho bọn nó là cái gì mới tốt.
Tiểu Lâm thức thời kéo cửa đi ra ngoài, lắc đầu.
Đương nhiên là từ nhỏ đến lớn, Cố Thâm đều chưa từng thích những thứ có lông, xem ra là anh rất quan tâm đến cô Tống này.
Thành phố Hải Châu, nhà họ Doãn.
Theo thông lệ thì một tháng gia đình sẽ ăn tối với nhau một lần, bởi vì mối quan hệ của nhà họ Doãn rắc rối phức tạp, lại có năm bà chủ. Để có thể gắn kết trái tim của mọi người lại với nhau, Doãn Đình Vĩ luôn phải duy trì cuộc họp mặt gia đình mỗi tháng một lần.
Lại không cho phép bất kỳ người nào vắng mặt.
Điều bất lực là thời gian đã trôi qua, những đứa trẻ ở trong nhà cũng đã lớn lên, còn có sự nghiệp của riêng mình, bình thường mọi người họp mặt với nhau cũng không nhiều, cũng chỉ có mấy bà chủ có thể đến đông đủ.
“Ôi, phất lên rồi, có thể leo lên được mà kết thành thông gia với xí nghiệp đứng đầu ở thành phố Hải Châu của chúng ta, đứa con trai không thích tranh đoạt của cô cuối cùng cũng có thể có chút mặt mũi rồi.”
Bên cạnh chiếc bàn dài, bà hai Tiêu Tuyết Như ngồi ở bên cạnh của Liễu Nham Tâm, chỉ là một buổi họp mặt gia đình đơn giản, nhưng mà bọn họ tranh giành với nhau giống như là trăm hoa đua nở, ai cũng ăn diện rất tươm tất.
Liễu Nham Tâm vẫn luôn không có chỗ đứng ở nhà họ Doãn, xuất thân thấp hèn, ở nhà họ Doãn ai cũng có thể khi dễ bà ta được.
Có điều tâm tư của bà ta nhanh nhẹn, thời gian lâu dài thì cũng có thể ứng phó với mấy lời châm chọc khiêu khích này.
“Chị Tuyết Như cứ nói đùa. Đúng rồi, gần đây thằng tư ở nước ngoài như thế nào rồi? Tôi nghe nói là việc học tập của nó cũng gặp phải khó khăn...”
“Cô.”
Tiêu Tuyết Như bị tức giận không nhẹ: “Con trai của cô ngày ngày đều ở bên cạnh của cô, có thể làm được cái gì, suốt ngày ăn chơi đàn điếm rượu chè, giống như cô vậy đó, cũng không phải là cái thứ gì tốt.”
“Có phải là chị hai đã hiểu lầm gì tôi rồi không, tôi cũng chỉ là cảm thấy thằng tư học hành rất chăm chỉ mà thôi...”
“Được rồi.” Bà cả Lục Tố Anh chẳng biết đã ngồi xuống từ lúc nào, ánh mắt uy nghiêm: “Một tháng mới gặp nhau được một lần, cho dù là diễn trò cho ông cụ nhìn thì cũng phải mang dáng vẻ của bà chủ trong nhà, ồn ào cái gì mà ồn ào.”
Ông xã tổng tài muốn tái hôn | Truyện FULL
Giới thiệu truyện Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn - Tác giả: Mộc Thất Thất Tên khác: Đoạt Lại Vợ Yêu Giữa Cố Uyen và Tô Ngọc Kỳ chỉ là quan hệ tình một đêm... Có điều, chỉ có một lần đó, vậy mà Cố Uyên lại có phần thưởng là cô con gái xinh xắn. Bốn năm sau, cô trở lại Hải Thành, người thân...
vietwriter.net
“Đến đây.”
Con mèo xám đó rất nghe lời của Lục Tố Anh, sau khi kêu lên vài tiếng dữ dội với Liễu Nham Tâm và Tiêu Tuyết Như thì liền chậm rãi ung dung trở vào trong ngực của bà ta.
Đúng vào lúc này, Doãn Minh Tước đi vào, mặc trên người bộ quần áo xộc xệch, cổ áo hơi mở ra, vẽ mặt của anh ta ngã ngớn, xem có vẻ như là mới uống rượu ở bên ngoài rồi mới về nhà.
Doãn Đình Vĩ đã ngồi xuống, nhìn thấy bộ dáng không ra gì của anh ta, liếc nhìn cũng không thèm liếc nhìn một cái, nhướng mày lên.
Liễu Nham Tâm nhìn thấy con trai mình như thế này, sự kiêu ngạo ban đầu đã không còn nữa, chỉ là ánh mắt trách cứ nhìn anh ta. Đợi đến lúc anh ta đi đến ngồi xuống ở bên cạnh, lúc này mới thấp giọng nhắc nhở.
“Tại sao lại đi ra ngoài uống rượu vậy? Còn để ông cụ chờ nữa, con biết rõ là ông ấy...”
“Đây không phải là Minh Tước đã trở về rồi sao, ai nha, cũng đã đính hôn với nhà họ Đào rồi, bình thường cũng nên thu liễm lại một chút đi. Dù sao cũng là người sắp kết hôn, nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài thì tiếng tăm không dễ nghe đâu nha.”
Tiêu Tuyết Như là người có thù thì lập tức phải trả lại, không đợi người khác ngồi xuống thì bà ta đã bắt đầu châm chọc khiêu khích.
Doãn Minh Tước ở nhà họ Doãn cũng không được người khác chào đón, nếu như không phải do nghĩ cách từ chỗ nào đó, gần đây có dính líu đến nhà họ Đào, chỉ sợ là bình thường cũng không ai nhìn thấy sự tồn tại của anh ta.
“Khụ.” Doãn Đình Vĩ hắng giọng một cái, ánh mắt nghiêm túc vẫn luôn khóa chặt Doãn Minh Tước: “Nếu như bình thường không có việc gì làm, vậy thì giống như anh cả của con, đi đến công ty quan sát nhiều một chút, đừng có ngày nào cũng lêu lổng ở bên ngoài.”
Doãn Minh Tước nhẹ nhàng lắc lư ly rượu ở trước mặt, cúi đầu mời Cố Minh ở phía bên kia cái bàn dài.
“Tập đoàn cũng đã có anh cả trông coi rồi, chắc chắn là không có chuyện của con đâu.”
Lời này của anh ta vừa nói ra đã khiến cho Lục Tố Anh bất ngờ không thể ngồi yên được, cũng may là Cố Minh không chịu thua kém, cũng biết được việc phản kích.
“Minh Tước, lời này của cậu là có ý gì hả? Cho đến bây giờ ba chưa từng nói đến tập đoàn này là của một mình tôi, nếu cậu có thể đến công ty giúp đỡ, đương nhiên là tôi vui mừng rồi.”
Ở nhà họ Doãn, chủ đề kiêng kị nhất chính là chuyện tranh quyền đoạt lợi. Doãn Đình Vĩ cũng luôn tự tin mình là người công bằng liêm chính, thật sự không hề biết dưới sự giúp đỡ của các bà vợ, mọi thứ đã trở nên hỗn loạn từ lâu.
“Phải vậy không?” Doãn Minh Tước cười cười: “Đáng tiếc là tôi không có thời gian.”
Last edited:
Bình luận facebook