Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Đào Gia Thiên gọn gàng dứt khoát.
Anh muốn mua cửa hàng bánh này.
“Mua cửa hàng này của tôi? Cái này...” Cũng không phải chủ cửa tiệm không muốn kiếm tiền, nhưng cái này cũng quá bất ngờ.
Cửa hàng của cô có vị trí địa lý tốt.
Cũng đã kinh doanh một khoảng thời gian.
Mặc dù tiền lãi không cao lắm, nhưng cũng không bị lỗ.
Sao tự dưng lại có người muốn mua.
Thật kỳ quái.
Vị trí này ở gần trường học, có rất nhiều cửa hàng có vị trí địa lý tốt hơn so với cửa hàng này của cô.
“Tôi tăng giá gấp ba lần so với giá lúc cô mua cửa hàng này, bán cửa hàng này cho tôi.”
Đối phương trực tiếp bị mê hoặc, sau đó phản ứng lại, lập tức gật đầu: “Được được, vậy khi nào thì ký thỏa thuận.”
Tăng giá gấp ba?
Không bán thì là kẻ ngốc.
—
Hôm nay Đào Y Y hẹn Mộc Như Phương cùng đến nhà họ Kiều.
Sáng sớm, cô uống một ngụm sữa đậu nành.
“Dì à, lát nữa chuẩn bị cho cháu một bộ váy đơn giản, tươi mát một chút, cháu muốn ra ngoài.”
“Dạ, cô chủ. Tôi sẽ chuẩn bị ngay.”
Tống Thấm Như đang ăn ở bên kia, hỏi: “Lại muốn đi đâu, hẹn ai à.”
“Con muốn đến nhà họ Kiều.”
“Nhà họ Kiều?”
“Vâng, đi thăm Kiều Hi Vũ.” Đào Y Y nói, cô liếc nhìn sắc mặt của Tống Thấm Như, cô cũng không dám nói mình còn hẹn Mộc Như Phương, nếu để cho Tống Thấm Như biết cô và Mộc Như Phương thường xuyên hẹn với nhau sẽ lại trách mắng cô.
“Kiều Hi Vũ cũng không tới đây một khoảng thời gian rồi, con đi thăm nó cũng tốt, đúng rồi, mang thêm mấy món quà sang chào hỏi dì Kiều.” Tống Thấm Như gật đầu.
Đào Y Y nói dạ.
Cô ăn xong bữa sáng, lên tầng, soạn một tin nhắn gửi cho Mộc Như Phương: “Tôi sắp đi rồi, tôi qua đón cô, chờ cô ở bên ngoài nhà họ Trọng nha.”
Sau đó liền thay chiếc váy mà dì giúp việc đã phối hợp sẵn cho cô, chiếc váy màu trắng có kèm thêm một voan mỏng màu xanh nhạt ở ngoài, sau đó cô khoác thêm một chiếc áo choàng nhung nửa người: “Cô chủ, đây là lá trà mà bà chủ chuẩn bị để cô tặng cho bà Kiều.”
“Ừm.”
Đào Y Y mím môi.
Cô luôn không thích Kiều Hi Vũ.
Những thứ dính dáng đến nhà họ Kiều, cô cũng không thích.
—
Nhà họ Trọng.
Lượng cơm của Mộc Như Phương cũng không nhiều, ăn một chút đã no, dì Tang chuẩn bị thêm cháo táo đỏ: “Cô chủ, cô uống thêm nửa bát đi.”
Mộc Như Phương lắc đầu.
Cô thật sự no rồi.
Cô lên tầng.
Thay một bộ quần áo, buộc gọn mái tóc dài lại, nhìn thoáng qua tin nhắn mà Đào Y Y gửi cô, trả lời lại một chữ “Được”.
Mộc Như Phương đi xuống tầng, bên trong phòng khách, Trọng Hoài Viễn đang chuẩn bị ra ngoài, trên người ông mặc một bộ vest, mặc dù đã đến tuổi trung niên nhưng thân hình ông thẳng tắp, gọn gàng, mang theo khí chất trưởng thành và lịch lãm, Minh Lê đang ở một bên sửa sang lại mấy chiếc cúc áo cho ông, sau đó dịu dàng nói cái gì đó.
Khung cảnh này rất ấm áp.
Sau lưng, một cánh tay khoác lên vai cô, Mộc Như Phương ngửi thấy mùi hương nước hoa nam, cô biết, người này là Trọng Tử Việt.
Trọng Tử Việt nhìn bộ đồ của cô: “Chị muốn đi ra ngoài?”
Mộc Như Phương: “Hẹn Đào Y Y.”
“Có vẻ chị rất thân thiết với cô chủ nhà họ Đào kia.”
Mộc Như Phương mỉm cười: “Cô ấy có chút kiêu căng, tinh quái, nhưng không khó để chơi chung.”
Quả thật tính cách Đào Y Y kiêu căng, có chút tinh quái, nhưng không làm ra chuyện gì xấu, cùng lắm chỉ có tính tình đại tiểu thư mà thôi, bản chất rất tốt bụng, không khó chơi chung.
“Ừm, hôm nay...” Trọng Tử Việt liếc xuống dưới tầng, Minh Lê đứng bên cạnh Trọng Hoài Viễn, hai người vẻ mặt dịu dàng, một vẻ ấm áp, yêu thương nhau như ngày mới cưới, cậu ta thừa dịp lúc Minh Lê và Trọng Hoài Viễn cúi đầu, nháy mắt ghé sát vào bên mặt Mộc Như Phương, nói bên tai cô: “Nhớ mang về cho em một ly trà sữa nha, chị Như Phương, nếu hôm nay chị mà quên thì em sẽ chặn ở cửa phòng ngủ không đi.”
Hơi thở nam tính mạnh mẽ.
Những lời nóng bỏng phun ở bên tai cô.
Má trái của Mộc Như Phương lập tức đỏ.
Cô nghiêng đầu trừng mắt nhìn Trọng Tử Việt, nhìn nụ cười cà lơ cà phất của cậu ta, khóe môi nhếch lên một nụ cười, rồi chậm rãi gật đầu, sau đó đi xuống dưới tầng.
Cô ngẩng đầu, Minh Lê và Trọng Hoài Viễn vẫn trong tư thế tình thương mến thương như trước, Minh Lê dịu dàng hiền thục giúp Trọng Hoài Viễn đeo cà vạt, cô khẽ ho một chút rồi đi xuống.
Trọng Hoài Viễn nhìn cô: “Muốn ra ngoài sao?”
Mộc Như Phương còn chưa mở miệng, trên tầng đã truyền đến tiếng của Trọng Tử Việt, cậu ta vừa xuống tầng nói: “Chị Như Phương nói, chị ấy có hẹn với Đào Y Y, cô chủ nhà họ Đào kia.”
“Nhà họ Đào.” Trọng Hoài Viễn nắm bắt được ba từ này.
Ông dịu dàng cười: “Ừm, đi ra ngoài nhiều một chút, mấy ngày nữa còn có sự kiện, đúng rồi, Minh Lê, sự kiện mấy ngày nữa, em mang Như Phương đi cùng đi.”
Minh Lê gật đầu: “Em đã chuẩn bị rồi. Em đã đặt một chiếc váy cho con bé, chắc chắn sẽ vừa người.”
Trọng Hoài Viễn nhẹ nhàng vỗ vai Minh Lê: “Vẫn là em chu đáo.”
“Như Phương, chú cũng phải ra ngoài, cháu hẹn với cô chủ nhà họ Đào kia ở đâu, chú đưa cháu đi một đoạn.”
Mộc Như Phương lắc đầu, lấy di động của mình ra: “Cô Đào tới đón cháu, bây giờ có lẽ đã đến bên ngoài cửa nhà rồi.”
Minh Lê nói: “Ừm, cháu đi trước đi.”
Đào Y Y đợi năm phút.
Đang nhàm chán cầm di dộng chơi thì thấy bóng dáng của Mộc Như Phương.
Lái xe bước xuống xe.
“Cô Mộc, mời lên xe.”
Mộc Như Phương ngồi bên cạnh Đào Y Y, Đào Y Y hỏi: “Cô nói, nếu tôi gặp Kiều Hi Vũ thì nên mở miệng nói gì.”
Chuyện Kiều Hi Vũ còn tranh đoạt đồ với Đào Y Y ngày hôm qua, bây giờ Đào Y Y vẫn còn nhớ rõ, cô với Kiều Hi Vũ đúng là không hợp nhau.
Từ trước đến nay cô vẫn không thích Kiều Hi Vũ.
Nhưng nếu cô đến nhà họ Kiều, Kiều Hi Vũ chắc chắn cũng sẽ nghĩ cách trốn tránh.
Mộc Như Phương: “Cô có chuẩn bị quà gì không?”
“Quà gì cơ?”
“Tay không mà đi sao?”
Ánh mắt Đào Y Y sáng lên.
Lúc này, lái xe nói: “Cô chủ, lá trà mà bà chủ chuẩn bị để cô đưa cho bà Kiều đang để trong cốp xe.”
Tống Thấm Như có quan hệ tốt với bà Kiều, thường xuyên liên hệ.
Đào Y Y gật đầu: “Đúng, mẹ của tôi đã chuẩn bị lá trà.”
Mộc Như Phương: “Vậy không phải được rồi sao? Cứ nói, bà Đào nhớ bà ấy nên bảo cô qua thăm.”
Đào Y Y cảm thấy Mộc Như Phương nói đúng, cô cẩn thận nhìn Mộc Như Phương, làn da của Mộc Như Phương rất đẹp, trạng thái rất tốt, lộ ra các đường nét khuôn mặt xinh đẹp, tự nhiên, không nhìn kỹ sẽ không nhìn rõ vết sẹo mờ trên mặt.
Cô lớn lên cùng Mộc Như Phương, nhưng cô phát hiện, dường như mình chưa bao giờ hiểu cô ấy...
Có đôi khi cô cảm thấy Mộc Như Phương ở bên cạnh anh trai cũng chỉ vì nhìn trúng gia cảnh của nhà họ Đào.
Mộc Như Phương có gia cảnh như thế nào, Mộc Như Phương cô ấy...
Hình như cô ấy là đứa trẻ mồ côi.
Đào Y Y trời sinh tính tình đơn thuần, kiêu căng, cũng không biết những tranh đấu và ân oán giữa các gia tộc, cô vẫn tưởng rằng Mộc Như Phương làm tổn thương anh trai cô, hoàn toàn là do không biết suy xét.
Cô cũng không biết về mối ân oán giữa thế hệ ba mình với ba mẹ của Mộc Như Phương.
Càng không biết, tên thật của Mộc Như Phương là Mộ Dung Hạnh Nhi.
Anh muốn mua cửa hàng bánh này.
“Mua cửa hàng này của tôi? Cái này...” Cũng không phải chủ cửa tiệm không muốn kiếm tiền, nhưng cái này cũng quá bất ngờ.
Cửa hàng của cô có vị trí địa lý tốt.
Cũng đã kinh doanh một khoảng thời gian.
Mặc dù tiền lãi không cao lắm, nhưng cũng không bị lỗ.
Sao tự dưng lại có người muốn mua.
Thật kỳ quái.
Vị trí này ở gần trường học, có rất nhiều cửa hàng có vị trí địa lý tốt hơn so với cửa hàng này của cô.
“Tôi tăng giá gấp ba lần so với giá lúc cô mua cửa hàng này, bán cửa hàng này cho tôi.”
Đối phương trực tiếp bị mê hoặc, sau đó phản ứng lại, lập tức gật đầu: “Được được, vậy khi nào thì ký thỏa thuận.”
Tăng giá gấp ba?
Không bán thì là kẻ ngốc.
—
Hôm nay Đào Y Y hẹn Mộc Như Phương cùng đến nhà họ Kiều.
Sáng sớm, cô uống một ngụm sữa đậu nành.
“Dì à, lát nữa chuẩn bị cho cháu một bộ váy đơn giản, tươi mát một chút, cháu muốn ra ngoài.”
“Dạ, cô chủ. Tôi sẽ chuẩn bị ngay.”
Tống Thấm Như đang ăn ở bên kia, hỏi: “Lại muốn đi đâu, hẹn ai à.”
“Con muốn đến nhà họ Kiều.”
“Nhà họ Kiều?”
“Vâng, đi thăm Kiều Hi Vũ.” Đào Y Y nói, cô liếc nhìn sắc mặt của Tống Thấm Như, cô cũng không dám nói mình còn hẹn Mộc Như Phương, nếu để cho Tống Thấm Như biết cô và Mộc Như Phương thường xuyên hẹn với nhau sẽ lại trách mắng cô.
“Kiều Hi Vũ cũng không tới đây một khoảng thời gian rồi, con đi thăm nó cũng tốt, đúng rồi, mang thêm mấy món quà sang chào hỏi dì Kiều.” Tống Thấm Như gật đầu.
Đào Y Y nói dạ.
Cô ăn xong bữa sáng, lên tầng, soạn một tin nhắn gửi cho Mộc Như Phương: “Tôi sắp đi rồi, tôi qua đón cô, chờ cô ở bên ngoài nhà họ Trọng nha.”
Sau đó liền thay chiếc váy mà dì giúp việc đã phối hợp sẵn cho cô, chiếc váy màu trắng có kèm thêm một voan mỏng màu xanh nhạt ở ngoài, sau đó cô khoác thêm một chiếc áo choàng nhung nửa người: “Cô chủ, đây là lá trà mà bà chủ chuẩn bị để cô tặng cho bà Kiều.”
“Ừm.”
Đào Y Y mím môi.
Cô luôn không thích Kiều Hi Vũ.
Những thứ dính dáng đến nhà họ Kiều, cô cũng không thích.
—
Nhà họ Trọng.
Lượng cơm của Mộc Như Phương cũng không nhiều, ăn một chút đã no, dì Tang chuẩn bị thêm cháo táo đỏ: “Cô chủ, cô uống thêm nửa bát đi.”
Mộc Như Phương lắc đầu.
Cô thật sự no rồi.
Cô lên tầng.
Thay một bộ quần áo, buộc gọn mái tóc dài lại, nhìn thoáng qua tin nhắn mà Đào Y Y gửi cô, trả lời lại một chữ “Được”.
Mộc Như Phương đi xuống tầng, bên trong phòng khách, Trọng Hoài Viễn đang chuẩn bị ra ngoài, trên người ông mặc một bộ vest, mặc dù đã đến tuổi trung niên nhưng thân hình ông thẳng tắp, gọn gàng, mang theo khí chất trưởng thành và lịch lãm, Minh Lê đang ở một bên sửa sang lại mấy chiếc cúc áo cho ông, sau đó dịu dàng nói cái gì đó.
Khung cảnh này rất ấm áp.
Sau lưng, một cánh tay khoác lên vai cô, Mộc Như Phương ngửi thấy mùi hương nước hoa nam, cô biết, người này là Trọng Tử Việt.
Trọng Tử Việt nhìn bộ đồ của cô: “Chị muốn đi ra ngoài?”
Mộc Như Phương: “Hẹn Đào Y Y.”
“Có vẻ chị rất thân thiết với cô chủ nhà họ Đào kia.”
Mộc Như Phương mỉm cười: “Cô ấy có chút kiêu căng, tinh quái, nhưng không khó để chơi chung.”
Quả thật tính cách Đào Y Y kiêu căng, có chút tinh quái, nhưng không làm ra chuyện gì xấu, cùng lắm chỉ có tính tình đại tiểu thư mà thôi, bản chất rất tốt bụng, không khó chơi chung.
“Ừm, hôm nay...” Trọng Tử Việt liếc xuống dưới tầng, Minh Lê đứng bên cạnh Trọng Hoài Viễn, hai người vẻ mặt dịu dàng, một vẻ ấm áp, yêu thương nhau như ngày mới cưới, cậu ta thừa dịp lúc Minh Lê và Trọng Hoài Viễn cúi đầu, nháy mắt ghé sát vào bên mặt Mộc Như Phương, nói bên tai cô: “Nhớ mang về cho em một ly trà sữa nha, chị Như Phương, nếu hôm nay chị mà quên thì em sẽ chặn ở cửa phòng ngủ không đi.”
Hơi thở nam tính mạnh mẽ.
Những lời nóng bỏng phun ở bên tai cô.
Má trái của Mộc Như Phương lập tức đỏ.
Cô nghiêng đầu trừng mắt nhìn Trọng Tử Việt, nhìn nụ cười cà lơ cà phất của cậu ta, khóe môi nhếch lên một nụ cười, rồi chậm rãi gật đầu, sau đó đi xuống dưới tầng.
Cô ngẩng đầu, Minh Lê và Trọng Hoài Viễn vẫn trong tư thế tình thương mến thương như trước, Minh Lê dịu dàng hiền thục giúp Trọng Hoài Viễn đeo cà vạt, cô khẽ ho một chút rồi đi xuống.
Trọng Hoài Viễn nhìn cô: “Muốn ra ngoài sao?”
Mộc Như Phương còn chưa mở miệng, trên tầng đã truyền đến tiếng của Trọng Tử Việt, cậu ta vừa xuống tầng nói: “Chị Như Phương nói, chị ấy có hẹn với Đào Y Y, cô chủ nhà họ Đào kia.”
“Nhà họ Đào.” Trọng Hoài Viễn nắm bắt được ba từ này.
Ông dịu dàng cười: “Ừm, đi ra ngoài nhiều một chút, mấy ngày nữa còn có sự kiện, đúng rồi, Minh Lê, sự kiện mấy ngày nữa, em mang Như Phương đi cùng đi.”
Minh Lê gật đầu: “Em đã chuẩn bị rồi. Em đã đặt một chiếc váy cho con bé, chắc chắn sẽ vừa người.”
Trọng Hoài Viễn nhẹ nhàng vỗ vai Minh Lê: “Vẫn là em chu đáo.”
“Như Phương, chú cũng phải ra ngoài, cháu hẹn với cô chủ nhà họ Đào kia ở đâu, chú đưa cháu đi một đoạn.”
Mộc Như Phương lắc đầu, lấy di động của mình ra: “Cô Đào tới đón cháu, bây giờ có lẽ đã đến bên ngoài cửa nhà rồi.”
Minh Lê nói: “Ừm, cháu đi trước đi.”
Đào Y Y đợi năm phút.
Đang nhàm chán cầm di dộng chơi thì thấy bóng dáng của Mộc Như Phương.
Lái xe bước xuống xe.
“Cô Mộc, mời lên xe.”
Mộc Như Phương ngồi bên cạnh Đào Y Y, Đào Y Y hỏi: “Cô nói, nếu tôi gặp Kiều Hi Vũ thì nên mở miệng nói gì.”
Chuyện Kiều Hi Vũ còn tranh đoạt đồ với Đào Y Y ngày hôm qua, bây giờ Đào Y Y vẫn còn nhớ rõ, cô với Kiều Hi Vũ đúng là không hợp nhau.
Từ trước đến nay cô vẫn không thích Kiều Hi Vũ.
Nhưng nếu cô đến nhà họ Kiều, Kiều Hi Vũ chắc chắn cũng sẽ nghĩ cách trốn tránh.
Mộc Như Phương: “Cô có chuẩn bị quà gì không?”
“Quà gì cơ?”
“Tay không mà đi sao?”
Ánh mắt Đào Y Y sáng lên.
Lúc này, lái xe nói: “Cô chủ, lá trà mà bà chủ chuẩn bị để cô đưa cho bà Kiều đang để trong cốp xe.”
Tống Thấm Như có quan hệ tốt với bà Kiều, thường xuyên liên hệ.
Đào Y Y gật đầu: “Đúng, mẹ của tôi đã chuẩn bị lá trà.”
Mộc Như Phương: “Vậy không phải được rồi sao? Cứ nói, bà Đào nhớ bà ấy nên bảo cô qua thăm.”
Đào Y Y cảm thấy Mộc Như Phương nói đúng, cô cẩn thận nhìn Mộc Như Phương, làn da của Mộc Như Phương rất đẹp, trạng thái rất tốt, lộ ra các đường nét khuôn mặt xinh đẹp, tự nhiên, không nhìn kỹ sẽ không nhìn rõ vết sẹo mờ trên mặt.
Cô lớn lên cùng Mộc Như Phương, nhưng cô phát hiện, dường như mình chưa bao giờ hiểu cô ấy...
Có đôi khi cô cảm thấy Mộc Như Phương ở bên cạnh anh trai cũng chỉ vì nhìn trúng gia cảnh của nhà họ Đào.
Mộc Như Phương có gia cảnh như thế nào, Mộc Như Phương cô ấy...
Hình như cô ấy là đứa trẻ mồ côi.
Đào Y Y trời sinh tính tình đơn thuần, kiêu căng, cũng không biết những tranh đấu và ân oán giữa các gia tộc, cô vẫn tưởng rằng Mộc Như Phương làm tổn thương anh trai cô, hoàn toàn là do không biết suy xét.
Cô cũng không biết về mối ân oán giữa thế hệ ba mình với ba mẹ của Mộc Như Phương.
Càng không biết, tên thật của Mộc Như Phương là Mộ Dung Hạnh Nhi.
Bình luận facebook