Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 88
Trong bức ảnh selfie của Tống Ánh San, Cố Uyên vừa hay nhìn thấy rõ ràng trên tủ đầu giường có một chiếc đồng hồ của nam giới.
Đó là đồng hồ của Tô Ngọc Kỳ.
*
Khu nhà ở của Tiêu Tuyết.
Sở Vận vẫn luôn ở đây với Tiêu Tuyết.
Tiêu Tuyết cầm điện thoại, mở FB: # ảnh selfie mặt mộc của Tống Ánh San # cái này đã lên hot search, cô ấn mở xem, rồi hừ một tiếng, khinh bỉ nói: "Gì mà mặt mộc? Khuôn mặt này đã đánh bao nhiêu phấn nền rồi? Đánh son màu đỏ đậm, lông mày kẻ ngang, bật phần mềm chụp ảnh, cố ý chỉnh ảnh chụp thành cái dạng này, ai mà tin là mặt mộc chứ, những người nói tin rằng đây là mặt mộc e đều là đồ ngốc."
Sở Vận đang sửa bài viết, từ trước máy vi tính ngẩng đầu lên, cô cũng lấy điện thoại di động ra nhìn lướt qua, trang điểm hay không con gái nhìn lướt qua là biết, nhưng cách ăn mặc trong bức ảnh này của Tống Ánh San, giống như bông hoa trắng nhỏ bé, dịu dàng yếu đuối, rất phù hợp với gu thẩm mỹ của đàn ông.
Quả nhiên mấy chục nghìn bình luận phía dưới đều là khen ngợi dung nhan xinh đẹp của Tống Ánh San.
Cũng có mấy bình luận nói: "Chỉ có mình tôi cảm thấy dáng dấp Tống Ánh San rất bình thường à?" "Đây là mặt mộc? Đùa tôi sao?" Nhưng những bình luận loại này đều bị dìm xuống rồi.
Sở Vận tắt điện thoại di động, mắt không thấy tâm không phiền.
Trong phòng khách, đột nhiên vang lên tiếng hét của Tiêu Tuyết: "A! Tống Ánh San, đồ đê tiện, tiểu nhân. "
Sở Vận tưởng chuyện gì đã xảy ra, vội vàng đi tới: "Tiểu Tuyết sao thế?"
Tiêu Tuyết phóng to hết cỡ bức hình trang điểm của Tống Ánh San, kéo đến góc tủ đầu giường: "Cậu nhìn kỹ một chút trên tủ đầu giường đặt cái gì?"
Sở Vận xích lại gần: "Rất mờ, một chiếc đồng hồ à?"
Tiêu Tuyết nói: "Đây là một chiếc dồng hồ nam giới hiệu Patek Philippe, đồng hồ nam giới. Ha ha, đồng hồ nam giới, đồ tiểu nhân Tống Ánh San này lại đang tính toán cái gì chứ. Cậu đoán đồng hồ nam giới này có phải của Tô Ngọc Kỳ hay không?"
Sở Vận ngồi bên cạnh Tiêu Tuyết, cầm lấy điện thoại, nhìn thật kỹ: "Không thể nào, người đàn ông này sao có thể như vậy."
"Đúng vậy, không quan tâm đến người vợ dịu dàng xinh đẹp ở nhà, đi theo loại tiểu nhân đê tiện này, Vận Vận, bây giờ cậu hãy đi hẹn với Lưu Thanh Vũ, tối nay chúng ta ra ngoài chơi."
*
Cố Uyên đang thu thập bản thảo thiết kế chủ đề: “Trời sao” trong máy tính thì điện thoại di động vang lên, là thông báo tin nhắn Messenger.
Sở Vận: "Buổi tối cậu có rảnh không? Tiểu Tuyết nói nếu buổi tối có thời gian thì chúng ta cùng đi chơi."
Dù trước đó Cố Uyên không có liên hệ gì với Sở Vận và Tiêu Tuyết, nhưng hôm qua ở chung, cô cảm thấy Tiêu Tuyết tính tình cởi mở, là người rất dễ gần, mà Sở Vận, là một biên tập viên văn nghệ dịu dàng, nghĩ một chút, Cố Uyên gửi tới một chữ: "Được."
Cô cảm thấy, lúc này chắc Tiêu Tuyết cũng cần an ủi.
Nhưng không ngờ buổi tối khi nhìn thấy Tiêu Tuyết, Tiêu Tuyết ôm lấy vai Cố Uyên: "Thanh Vũ, sao cô lại ăn mặc bảo thủ như thế chứ? Cô nhìn cô xem, quần jean và áo len cao cổ màu trắng, dù bây giờ là mùa đông, cô cũng không thể che chắn mình kín như bưng thế chứ."
Cố Uyên cúi đầu nói: "Đây là kiểu ông xã tôi thích.”
Sở Vận: "... "
Tiêu Tuyết: "..."
Con mẹ nó gu thẩm mỹ kiểu gì chứ, kín như bưng.
"T, tôi giao bạn của tôi cho anh đấy, nhưng chúng tôi không có nhiều thời gian, một tiếng đủ không? Tôi muốn khiến cô ấy xinh đẹp động lòng người, khiến mọi người đều phải kinh ngạc.”
Tiêu Tuyết vỗ vỗ bả vai Cố Uyên, bảo cô ngồi xuống: "Thanh Vũ, đây là chuyên viên tạo hình của tôi, tên là T, hôm nay, để anh ấy thiết kế cho cô một tạo hình. Đợi lát nữa chúng ta cùng tham gia vũ hội mặt nạ."
Cố Uyên: "Vũ hội?"
Tiêu Tuyết hơi chột dạ, nũng nịu: "Thanh Vũ, chúng ta cùng đi nhé, tôi và Tiểu Vận hai người đi chơi không thú vị."
Cố Uyên hơi lưỡng lự: "Tôi vẫn không nên đi thì hơn."
"Dù sao mang theo mặt nạ sẽ không ai nhận ra được, cô sẽ ở bên cạnh tôi và Vận Vận." Tiêu Tuyết cảm thấy nếu cứ cả ngày ở nhà, Lưu Thanh Vũ sẽ buồn chết mất, nên muốn dẫn cô ấy ra ngoài chơi. Cô ghét Tống Ánh San, nên trong lòng coi Lưu Thanh Vũ như bạn tốt. Lưu Thanh Vũ nhìn dịu dàng yếu đuối, làm sao đấu lại kẻ tiểu nhân đê tiện như Tống Ánh San, nên Tiêu Tuyết cảm thấy, bình thường chắc Lưu Thanh Vũ bị Tống Ánh San bắt nạt không ít. Cô quyết tâm muốn giúp giúp Lưu Thanh Vũ, đưa cô ấy rời khỏi đau khổ, rời xa tên đàn ông cặn bã.
Trước hết bắt đầu tạo hình đã.
Đó là đồng hồ của Tô Ngọc Kỳ.
*
Khu nhà ở của Tiêu Tuyết.
Sở Vận vẫn luôn ở đây với Tiêu Tuyết.
Tiêu Tuyết cầm điện thoại, mở FB: # ảnh selfie mặt mộc của Tống Ánh San # cái này đã lên hot search, cô ấn mở xem, rồi hừ một tiếng, khinh bỉ nói: "Gì mà mặt mộc? Khuôn mặt này đã đánh bao nhiêu phấn nền rồi? Đánh son màu đỏ đậm, lông mày kẻ ngang, bật phần mềm chụp ảnh, cố ý chỉnh ảnh chụp thành cái dạng này, ai mà tin là mặt mộc chứ, những người nói tin rằng đây là mặt mộc e đều là đồ ngốc."
Sở Vận đang sửa bài viết, từ trước máy vi tính ngẩng đầu lên, cô cũng lấy điện thoại di động ra nhìn lướt qua, trang điểm hay không con gái nhìn lướt qua là biết, nhưng cách ăn mặc trong bức ảnh này của Tống Ánh San, giống như bông hoa trắng nhỏ bé, dịu dàng yếu đuối, rất phù hợp với gu thẩm mỹ của đàn ông.
Quả nhiên mấy chục nghìn bình luận phía dưới đều là khen ngợi dung nhan xinh đẹp của Tống Ánh San.
Cũng có mấy bình luận nói: "Chỉ có mình tôi cảm thấy dáng dấp Tống Ánh San rất bình thường à?" "Đây là mặt mộc? Đùa tôi sao?" Nhưng những bình luận loại này đều bị dìm xuống rồi.
Sở Vận tắt điện thoại di động, mắt không thấy tâm không phiền.
Trong phòng khách, đột nhiên vang lên tiếng hét của Tiêu Tuyết: "A! Tống Ánh San, đồ đê tiện, tiểu nhân. "
Sở Vận tưởng chuyện gì đã xảy ra, vội vàng đi tới: "Tiểu Tuyết sao thế?"
Tiêu Tuyết phóng to hết cỡ bức hình trang điểm của Tống Ánh San, kéo đến góc tủ đầu giường: "Cậu nhìn kỹ một chút trên tủ đầu giường đặt cái gì?"
Sở Vận xích lại gần: "Rất mờ, một chiếc đồng hồ à?"
Tiêu Tuyết nói: "Đây là một chiếc dồng hồ nam giới hiệu Patek Philippe, đồng hồ nam giới. Ha ha, đồng hồ nam giới, đồ tiểu nhân Tống Ánh San này lại đang tính toán cái gì chứ. Cậu đoán đồng hồ nam giới này có phải của Tô Ngọc Kỳ hay không?"
Sở Vận ngồi bên cạnh Tiêu Tuyết, cầm lấy điện thoại, nhìn thật kỹ: "Không thể nào, người đàn ông này sao có thể như vậy."
"Đúng vậy, không quan tâm đến người vợ dịu dàng xinh đẹp ở nhà, đi theo loại tiểu nhân đê tiện này, Vận Vận, bây giờ cậu hãy đi hẹn với Lưu Thanh Vũ, tối nay chúng ta ra ngoài chơi."
*
Cố Uyên đang thu thập bản thảo thiết kế chủ đề: “Trời sao” trong máy tính thì điện thoại di động vang lên, là thông báo tin nhắn Messenger.
Sở Vận: "Buổi tối cậu có rảnh không? Tiểu Tuyết nói nếu buổi tối có thời gian thì chúng ta cùng đi chơi."
Dù trước đó Cố Uyên không có liên hệ gì với Sở Vận và Tiêu Tuyết, nhưng hôm qua ở chung, cô cảm thấy Tiêu Tuyết tính tình cởi mở, là người rất dễ gần, mà Sở Vận, là một biên tập viên văn nghệ dịu dàng, nghĩ một chút, Cố Uyên gửi tới một chữ: "Được."
Cô cảm thấy, lúc này chắc Tiêu Tuyết cũng cần an ủi.
Nhưng không ngờ buổi tối khi nhìn thấy Tiêu Tuyết, Tiêu Tuyết ôm lấy vai Cố Uyên: "Thanh Vũ, sao cô lại ăn mặc bảo thủ như thế chứ? Cô nhìn cô xem, quần jean và áo len cao cổ màu trắng, dù bây giờ là mùa đông, cô cũng không thể che chắn mình kín như bưng thế chứ."
Cố Uyên cúi đầu nói: "Đây là kiểu ông xã tôi thích.”
Sở Vận: "... "
Tiêu Tuyết: "..."
Con mẹ nó gu thẩm mỹ kiểu gì chứ, kín như bưng.
"T, tôi giao bạn của tôi cho anh đấy, nhưng chúng tôi không có nhiều thời gian, một tiếng đủ không? Tôi muốn khiến cô ấy xinh đẹp động lòng người, khiến mọi người đều phải kinh ngạc.”
Tiêu Tuyết vỗ vỗ bả vai Cố Uyên, bảo cô ngồi xuống: "Thanh Vũ, đây là chuyên viên tạo hình của tôi, tên là T, hôm nay, để anh ấy thiết kế cho cô một tạo hình. Đợi lát nữa chúng ta cùng tham gia vũ hội mặt nạ."
Cố Uyên: "Vũ hội?"
Tiêu Tuyết hơi chột dạ, nũng nịu: "Thanh Vũ, chúng ta cùng đi nhé, tôi và Tiểu Vận hai người đi chơi không thú vị."
Cố Uyên hơi lưỡng lự: "Tôi vẫn không nên đi thì hơn."
"Dù sao mang theo mặt nạ sẽ không ai nhận ra được, cô sẽ ở bên cạnh tôi và Vận Vận." Tiêu Tuyết cảm thấy nếu cứ cả ngày ở nhà, Lưu Thanh Vũ sẽ buồn chết mất, nên muốn dẫn cô ấy ra ngoài chơi. Cô ghét Tống Ánh San, nên trong lòng coi Lưu Thanh Vũ như bạn tốt. Lưu Thanh Vũ nhìn dịu dàng yếu đuối, làm sao đấu lại kẻ tiểu nhân đê tiện như Tống Ánh San, nên Tiêu Tuyết cảm thấy, bình thường chắc Lưu Thanh Vũ bị Tống Ánh San bắt nạt không ít. Cô quyết tâm muốn giúp giúp Lưu Thanh Vũ, đưa cô ấy rời khỏi đau khổ, rời xa tên đàn ông cặn bã.
Trước hết bắt đầu tạo hình đã.
Bình luận facebook