Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 111
Khả Di rút tay lại: “Như vậy thì làm sao, em không thể giương mắt đứng nhìn các anh – những người đàn ông bạc tình và máu lạnh như vậy.”
Mạc Kiên Trung thấy Tống Thanh Việt sa sầm mặt xuống, liền nói: “Cô Khả Di, cô nói vậy là không đúng rồi!”
Khả Di cười mỉa mai: “Câu đó không đúng, vậy thì xin anh Mạc chỉ giáo cho?”
“Cô không nhìn ra rằng anh ba thực sự rất lo lắng cho Lưu Thanh Vũ sao?” Vừa nói đến đây, Mạc Kiên Trung liếc nhìn qua đó, từ trước đến nay anh thực sự chưa bao giờ nhìn thấy anh ba quan tâm nhiều đến phụ nữ như vậy. Đôi khi, sự quan tâm của người đàn ông đối với phụ nữ không được biểu lộ một cách dịu dàng và ân cần mà sẽ được biểu lộ theo một cách khác. Bản thân anh có thể không nhận ra rằng người phụ nữ tên Lưu Thanh Vũ này đang điều khiển cảm xúc của anh...
Anh ba rõ ràng là sợ Lưu Thanh Vũ bị gió lạnh thổi làm cô bị cảm nên mới qua đó đóng cửa sổ lại...
Khả Di cười nói: “Vậy thì tôi có mắt như mù rồi.”
Tô Ngọc Kỳ nắm lấy cổ tay cô và kéo ra khỏi phòng, sải bước lớn bước vào thang máy. Cố Uyên lảo đảo bước theo anh, cơn đau chân khiến cô toát mồ hôi lạnh. Cô muốn chậm lại một chút, những bước chân của người đàn ông thật lớn.
Chân trái dường như tê liệt vì đau.
Vừa bước vào thang máy, Tô Ngọc Kỳ ép cô vào tường, cúi đầu ra sức cắn vào môi cô.
Người đàn ông nếm thử mùi vị của cô, Cố Uyên nhắm mắt lại, lông mi run rẩy, toàn thân cứng đờ, chết lặng dựa vào tường thang máy.
“Anh Tô...hôm nay tôi không được khỏe...anh có thể...”
Cố Uyên nắm chặt các ngón tay.
Cố Uyên không ngờ rằng câu nói của cô sẽ khiến anh không vui.
Tô Ngọc Kỳ cười nhạt và buông cô ra, hai tay nâng cằm cô: “Hừ, cô còn nghĩ cô là ai? Cô nghĩ tôi cần cô sao?”
Đôi môi Cố Uyên run rẩy, toàn thân cũng run rẩy khủng khiếp: “Tôi không phải có ý đó...”
Lúc này, cô thực sự không biết phải làm gì...Toàn thân như sụp đổ...
Ngay khi cửa thang máy mở ra, Tô Ngọc Kỳ bước ra ngoài.
Anh không quan tâm hay để ý đến cô.
Cố Uyên cũng bước ra ngoài, Tô Ngọc Kỳ đã mở cửa xe và rời đi rồi. Cố Uyên không mặc áo khoác, cả người run cầm cập khi gió lạnh thổi qua, gió thổi xuyên qua quần áo đã khô được một nửa.
Cô đi dọc theo con đường.
Nhìn lên bầu trời đêm tối, Tùng An! Em đi tìm mẹ rồi sao...
Em để chị lại một mình, chị biết phải làm sao...
Tại sao...
Tại sao bây giờ mới nói cho cô!
Tại sao không nói cho cô sớm hơn?
Tại sao ngay cả nhìn mặt Tùng An lần cuối mà cô cũng không thể?
Một chiếc ô tô rẽ ở ngã tư, nhìn bóng dáng của Lưu Thanh Vũ đang đi một mình bên đường, người phụ nữ này có bị ngốc không? Không biết gọi taxi về nhà sao?
Chiếc xe đột nhiên dừng lại bên cạnh cô, Tô Ngọc Kỳ hạ cửa kính ô tô: “Lên xe!”
Cố Uyên có chút ngạc nhiên, dường như cô không ngờ rằng anh lại quay lại.
Tô Ngọc Kỳ chẳng ngại nói lại lần nữa: “Tôi nói là lên xe, cô có bị điếc không.”
Cố Uyên ngồi vào xe.
Trong xe không bật đèn.
Tối đen như mực.
Chỉ có âm thanh của những hạt mưa rơi xuống đập vào cửa sổ xe.
Tô Ngọc Kỳ đưa cô đến Biệt thự Ngân Phong xong lập tức lái xe rời đi. Cố Uyên nhìn bóng dáng chiếc xe khuất dần trong màn mưa đêm rồi mới mở cửa đi vào.
Trong phòng khách hệ thống sưởi hơi được bật rất ấm áp nhưng Cố Uyên lại cảm thấy toàn thân lạnh cóng.
Cả đêm không ngủ.
Chỉ cần vừa nhắm mắt là toàn bộ hình ảnh trước kia sẽ hiện lên.
Khi ấy, cô với mẹ và Tùng An còn sống trong một căn phòng thuê nho nhỏ. Cuộc sống tuy rằng túng thiếu nhưng lại rất hạnh phúc, một nhà ba người sống rất vui vẻ.
Nhưng bây giờ...
Chỉ còn một mình cô.
Cô rất muốn khóc, rất muốn phát tiết nhưng lại phát hiện khi một người đã bị tổn thương đến mức không gì có thể khiến mình đau lòng hơn nữa thì lại không thể khóc được.
Ngày thứ hai, Cố Uyên đầu óc mơ hồ, hỗn loạn, cô thay một bộ quần áo, bữa sáng cũng không ăn mà đến thẳng mộ viên nhà họ Lưu.
Vừa mới sáng mọi người đã có mặt đông đủ tại mộ.
Cô mang theo hoa sao baby mà mẹ thích nhất đến ngồi trên bậc thềm, xung quanh rất yên tĩnh. Cô nhìn ngắm bức ảnh mẹ trên bia mộ rồi đưa tay lên vuốt ve.
Lưu Chấn Khang không biết đã đến từ lúc nào. Ông ta nhìn Cố Uyên, không thể không nói, cô con gái này không giống Thanh Chi mà cũng không giống ông chút nào. Nhưng tính cô thì lại giống hệt Thanh Chi, nhìn thì có vẻ mong manh yếu đuối nhưng thật ra lại rất quật cường. Trong tay ông cũng cầm theo một bó hoa sao baby.
Cố Uyên nhìn thấy ông cũng không lên tiếng coi ông ta như không khí vậy. Cô chỉ tập trung tinh thần ngồi trước mộ ngắm nhìn mẹ.
Đã đến buổi trưa.
Lưu Chấn Khang đến đã được một lúc, phát hiện Cố Uyên không đúng lắm, cô không nói gì chỉ ngồi trước bậc thềm nhìn bia mộ Thanh Chi, ông nói: “Cố Uyên, không còn sớm nữa con còn ngồi đây làm gì?”
Cố Uyên như không nghe thấy.
Lưu Chấn Khang lại nói: “Cố Uyên! Con còn có chút phép tắc nào không, ba đang hỏi con đấy!”
Lưu Chân Khang thấy thái độ này của Cố Uyên lập tức vứt bó hoa xuống bỏ đi.
Cố Uyên đem bó hoa Lưu Chấn Khang mang tới vứt đi.
Mẹ sẽ không thích đâu.
Đến buổi tối, nếu như không phải nhân viên trông coi mộ thúc giục thì chắc chắn Cố Uyên sẽ không đi. Cô không biết mình có thể đi đâu, về ngôi nhà lạnh lẽo kia sao?
Tinh Tinh của cô ở thành phố Lệ Châu.
Mạc Kiên Trung thấy Tống Thanh Việt sa sầm mặt xuống, liền nói: “Cô Khả Di, cô nói vậy là không đúng rồi!”
Khả Di cười mỉa mai: “Câu đó không đúng, vậy thì xin anh Mạc chỉ giáo cho?”
“Cô không nhìn ra rằng anh ba thực sự rất lo lắng cho Lưu Thanh Vũ sao?” Vừa nói đến đây, Mạc Kiên Trung liếc nhìn qua đó, từ trước đến nay anh thực sự chưa bao giờ nhìn thấy anh ba quan tâm nhiều đến phụ nữ như vậy. Đôi khi, sự quan tâm của người đàn ông đối với phụ nữ không được biểu lộ một cách dịu dàng và ân cần mà sẽ được biểu lộ theo một cách khác. Bản thân anh có thể không nhận ra rằng người phụ nữ tên Lưu Thanh Vũ này đang điều khiển cảm xúc của anh...
Anh ba rõ ràng là sợ Lưu Thanh Vũ bị gió lạnh thổi làm cô bị cảm nên mới qua đó đóng cửa sổ lại...
Khả Di cười nói: “Vậy thì tôi có mắt như mù rồi.”
Tô Ngọc Kỳ nắm lấy cổ tay cô và kéo ra khỏi phòng, sải bước lớn bước vào thang máy. Cố Uyên lảo đảo bước theo anh, cơn đau chân khiến cô toát mồ hôi lạnh. Cô muốn chậm lại một chút, những bước chân của người đàn ông thật lớn.
Chân trái dường như tê liệt vì đau.
Vừa bước vào thang máy, Tô Ngọc Kỳ ép cô vào tường, cúi đầu ra sức cắn vào môi cô.
Người đàn ông nếm thử mùi vị của cô, Cố Uyên nhắm mắt lại, lông mi run rẩy, toàn thân cứng đờ, chết lặng dựa vào tường thang máy.
“Anh Tô...hôm nay tôi không được khỏe...anh có thể...”
Cố Uyên nắm chặt các ngón tay.
Cố Uyên không ngờ rằng câu nói của cô sẽ khiến anh không vui.
Tô Ngọc Kỳ cười nhạt và buông cô ra, hai tay nâng cằm cô: “Hừ, cô còn nghĩ cô là ai? Cô nghĩ tôi cần cô sao?”
Đôi môi Cố Uyên run rẩy, toàn thân cũng run rẩy khủng khiếp: “Tôi không phải có ý đó...”
Lúc này, cô thực sự không biết phải làm gì...Toàn thân như sụp đổ...
Ngay khi cửa thang máy mở ra, Tô Ngọc Kỳ bước ra ngoài.
Anh không quan tâm hay để ý đến cô.
Cố Uyên cũng bước ra ngoài, Tô Ngọc Kỳ đã mở cửa xe và rời đi rồi. Cố Uyên không mặc áo khoác, cả người run cầm cập khi gió lạnh thổi qua, gió thổi xuyên qua quần áo đã khô được một nửa.
Cô đi dọc theo con đường.
Nhìn lên bầu trời đêm tối, Tùng An! Em đi tìm mẹ rồi sao...
Em để chị lại một mình, chị biết phải làm sao...
Tại sao...
Tại sao bây giờ mới nói cho cô!
Tại sao không nói cho cô sớm hơn?
Tại sao ngay cả nhìn mặt Tùng An lần cuối mà cô cũng không thể?
Một chiếc ô tô rẽ ở ngã tư, nhìn bóng dáng của Lưu Thanh Vũ đang đi một mình bên đường, người phụ nữ này có bị ngốc không? Không biết gọi taxi về nhà sao?
Chiếc xe đột nhiên dừng lại bên cạnh cô, Tô Ngọc Kỳ hạ cửa kính ô tô: “Lên xe!”
Cố Uyên có chút ngạc nhiên, dường như cô không ngờ rằng anh lại quay lại.
Tô Ngọc Kỳ chẳng ngại nói lại lần nữa: “Tôi nói là lên xe, cô có bị điếc không.”
Cố Uyên ngồi vào xe.
Trong xe không bật đèn.
Tối đen như mực.
Chỉ có âm thanh của những hạt mưa rơi xuống đập vào cửa sổ xe.
Tô Ngọc Kỳ đưa cô đến Biệt thự Ngân Phong xong lập tức lái xe rời đi. Cố Uyên nhìn bóng dáng chiếc xe khuất dần trong màn mưa đêm rồi mới mở cửa đi vào.
Trong phòng khách hệ thống sưởi hơi được bật rất ấm áp nhưng Cố Uyên lại cảm thấy toàn thân lạnh cóng.
Cả đêm không ngủ.
Chỉ cần vừa nhắm mắt là toàn bộ hình ảnh trước kia sẽ hiện lên.
Khi ấy, cô với mẹ và Tùng An còn sống trong một căn phòng thuê nho nhỏ. Cuộc sống tuy rằng túng thiếu nhưng lại rất hạnh phúc, một nhà ba người sống rất vui vẻ.
Nhưng bây giờ...
Chỉ còn một mình cô.
Cô rất muốn khóc, rất muốn phát tiết nhưng lại phát hiện khi một người đã bị tổn thương đến mức không gì có thể khiến mình đau lòng hơn nữa thì lại không thể khóc được.
Ngày thứ hai, Cố Uyên đầu óc mơ hồ, hỗn loạn, cô thay một bộ quần áo, bữa sáng cũng không ăn mà đến thẳng mộ viên nhà họ Lưu.
Vừa mới sáng mọi người đã có mặt đông đủ tại mộ.
Cô mang theo hoa sao baby mà mẹ thích nhất đến ngồi trên bậc thềm, xung quanh rất yên tĩnh. Cô nhìn ngắm bức ảnh mẹ trên bia mộ rồi đưa tay lên vuốt ve.
Lưu Chấn Khang không biết đã đến từ lúc nào. Ông ta nhìn Cố Uyên, không thể không nói, cô con gái này không giống Thanh Chi mà cũng không giống ông chút nào. Nhưng tính cô thì lại giống hệt Thanh Chi, nhìn thì có vẻ mong manh yếu đuối nhưng thật ra lại rất quật cường. Trong tay ông cũng cầm theo một bó hoa sao baby.
Cố Uyên nhìn thấy ông cũng không lên tiếng coi ông ta như không khí vậy. Cô chỉ tập trung tinh thần ngồi trước mộ ngắm nhìn mẹ.
Đã đến buổi trưa.
Lưu Chấn Khang đến đã được một lúc, phát hiện Cố Uyên không đúng lắm, cô không nói gì chỉ ngồi trước bậc thềm nhìn bia mộ Thanh Chi, ông nói: “Cố Uyên, không còn sớm nữa con còn ngồi đây làm gì?”
Cố Uyên như không nghe thấy.
Lưu Chấn Khang lại nói: “Cố Uyên! Con còn có chút phép tắc nào không, ba đang hỏi con đấy!”
Lưu Chân Khang thấy thái độ này của Cố Uyên lập tức vứt bó hoa xuống bỏ đi.
Cố Uyên đem bó hoa Lưu Chấn Khang mang tới vứt đi.
Mẹ sẽ không thích đâu.
Đến buổi tối, nếu như không phải nhân viên trông coi mộ thúc giục thì chắc chắn Cố Uyên sẽ không đi. Cô không biết mình có thể đi đâu, về ngôi nhà lạnh lẽo kia sao?
Tinh Tinh của cô ở thành phố Lệ Châu.
Bình luận facebook