Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 183
Cô lẩm bẩm lặp lại một lần: “ Tại sao? Ngài Tô.....”
Người đàn ông sửng sốt một giây, giọng nói khàn khàn, dường như đang áp chế gì đó, rất lãnh đạm: “ Ông đây muốn kết hôn thì kết hôn, chẳng có vì sao cả.”
“Nhưng mà, ngài Tô, anh đâu có yêu tôi.”
Anh cúi đầu quát lên một câu: “ Ai nói tôi không yêu cô!”
Cố Uyên cả kinh, cắn môi, nghe giọng nói nam tính bên tai. Anh cúi đầu trầm thấp lặp lại một câu: “Tôi yêu em, Lưu Thanh Vũ.”
Trái tim mạnh mẽ run lên.
Tại sao, tại sao lại phải nói trong tình huống này?
Cố Uyên cảm thấy dường như đây hoàn toàn là một trò cười.
“ Em không đồng ý sao?”
Nghe giọng nói người phụ nữ mang theo tiếng khóc nức nở, Tô Ngọc Kỳ mím đôi môi mỏng, có loại cảm giác thất bại ngoài ý muốn: “ Em không muốn gả cho tôi?”
“ Không có.”
“ Vậy tại sao em phải khóc. Lưu Thanh Vũ, trong lòng em, tôi kinh khủng đến thế sao?”
“Tôi chỉ là... rất vui thôi. Ngài Tô, tôi rất vui, bởi vì quá vui, quá kích động cho nên tôi mới khóc.”
Nghe cô nói như vậy, sắc mặt Tô Ngọc Kỳ mới tốt hơn một chút. Khóe môi anh cong lên thành nụ cười: “Chờ tôi quay về, tôi có niềm vui bất ngờ dành cho em.”
Ánh mắt rơi xuống chiếc nhẫn trên tay, người đàn ông nhìn ánh sáng rực rỡ của viên kim cương.
Anh phải cầu hôn cô, tổ chức một buổi cầu hôn long trọng.
- ---------------
Rạng sáng, thành phố Hải Châu nổi trận mưa to.
Trời mưa rất lớn.
Khoảng thời gian này, đây là lần đầu tiên mưa lớn như vậy, dường như đem tất cả mội thứ gột rửa một lần. Mãi đến khi trời sáng dần, mưa mới nhỏ dần, sau cùng mới tạnh dần.
Khiến người ta có một loại ảo giác.
Cả đêm mưa xối xả, sáng sớm đón bình minh.
Chín giờ sáng.
Sảnh lớn nhà họ Tô.
Trong phòng khách, bầu không khí trầm trọng. Chị Từ bưng chén trà đi vào phòng khách, nhìn thoáng qua cô gái khí chất yên tĩnh ngồi trên sô pha, đáy lòng khẽ thở dài, đặt trà trước mặt Trần Quân Mai và một cô gái trẻ tuổi.
Ông bà Tô sắc mặt nặng nề. Ông Tô nhìn Trần Quân Mai, ánh mắt sắc bén: “Ý của cô là, người này mới là Lưu Thanh Vũ.”
Trần Quân Mai lập tức tủi thân nói: “Đúng vậy, đây mới là con gái Thanh Vũ của tôi. Ông Tô, bà Tô, tôi vốn dĩ không muốn nói chuyện này ra. Dù sao... dù sao cũng là nhà họ Lưu chúng tôi có lỗi trước.”
Bà ta chỉ vào Cố Uyên, dáng vẻ đau đớn: “Cố Uyên này là con gái của chồng tôi và vợ cũ của ông ấy. Tôi đối xử với nó như con gái ruột, thế nhưng Thanh Vũ bị bệnh. Chúng tôi vốn dĩ muốn trì hoãn hôn sự, thế nhưng Cố Uyên tham hư vinh phú quý, biết được Thanh Vũ có hôn ước với cậu Ba nhà họ Tô, thế mà lại dám cắt cổ tay uy hiếp tôi và ông nhà tôi. Hai người chúng tôi là bị ép vào đường cùng mới phải đồng ý.”
Lưu Thanh Vũ lúc này tỏ vẻ yếu ớt: “Từ nhỏ chị Cố Uyên đã không thích cháu, thứ gì của cháu cũng muốn cướp đi. Lúc đó cháu bị bệnh nặng, phải qua Mỹ điều trị. Chị Cố Uyên biết được chuyện này mới lấy tính mạng uy hiếp ba mẹ cháu.”
Cố Uyên mím môi, không lên tiếng.
Cô cúi đầu, nhắm mắt nghe Trần Quân Mai và Lưu Thanh Vũ đổi trắng thay đen, sắc mặt tái nhợt nhưng tuyệt không có biểu cảm gì.
Chỉ chăm chú mân mê ngón tay, lộ ra khớp xương, lộ ra nội tâm đè nén của cô lúc này.
Trần Quân Mai và Lưu Thanh Vũ kẻ xướng người họa, nhất là Lưu Thanh Vũ yếu ớt khóc lóc kể lể, khóc đến nước mắt như mưa, ông Tô cau mày.
Giơ tay ném chén trà xuống đất, vỡ vụn.
“ Hoang đường, chuyện hôn nhân đại sự, sao có thể như trò đùa như thế?”
Ông Tô cả người run rẩy, thế nhưng không tin lời nói một phía của Trần Quân Mai, mà ánh mắt rơi trên người Cố Uyên nãy giờ chưa mở miệng, giọng nói vẫn trầm như trước, nhưng ánh mắt lại hiền lành hơn rất nhiều: “ Những gì hai người họ nói, là thật sao?”
Cố Uyên ngẩng đầu lên, nhìn ông Tô và bà Tô.
Bà Tô căn bản không tin lời hai người kia nói. Bà đã từng này tuổi rồi, nhìn người rất chuẩn. Dáng vẻ khoan thai khóc thầm kia của Lưu Thanh Vũ, vừa nhìn đã biết là cùng một loại với con hát Tống Ánh San kia.
“Thanh Vũ, cháu nói đi, nói với bà. Đã xảy ra chuyện gì, tại sao cháu không phải là Thanh Vũ? Ông bà tin tưởng cháu, có phải cháu có nỗi khổ gì không cháu?”
Chuyện một năm nay, bà Tô nhìn chuẩn đứa cháu dâu này.
Cố Uyên không ngờ, đến nước này, ông bà Tô vẫn tình nguyện tin tưởng mình. Điều này khiến cô cảm thấy có chút hổ thẹn.
Cô muốn mở miệng, lại đối mặt với ánh mắt uy hiếp của Trần Quân Mai.
Ngón tay cô bấm chặt vào lòng bàn tay, Tinh Tinh và Tiểu Phong vẫn còn đang nằm trong tay Trần Quân Mai.
Cô lắc đầu, giọng nói khổ sở: “Ông, bà... xin lỗi....là con....”
Lưu Thanh Vũ thấy chuyện đã được vạch ra, ông bà Tô lại hoàn toàn tin tưởng Cố Uyên như thế, lúc này cô ta bắt đầu ghen tỵ, lập tức bén nhọn cắt lời: “ Ông Tô, bà Tô, hai người đừng để chị ta lừa. Trước kia chị ta cũng vì cuộc sống cá nhân không đứng đắn nên ba cháu mới đuổi ra khỏi nhà họ Lưu. Năm năm liền chị ta ở bên ngoài, sống phóng đãng với đàn ông, còn lén sinh một đứa con gái nữa.”
Những lời này vừa nói ra, không khí liền trầm xuống.
Lưu Thanh Vũ thấy đã đạt được ý đồ, lập tức thêm dầu vào lửa: “ Cháu vốn dĩ muốn quên chuyện này đi, chị ta là chị gái cháu, thay cháu gả đi cháu cũng yên lặng nhẫn nhịn. Nhưng cuộc sống chị ta hỗn loạn, sinh một đứa con hoang bên ngoài. Một người phụ nữ bẩn thỉu như thế sao có thể xứng với cậu Ba nhà họ Tô. Cháu không đành lòng thấy ông bà và cậu Ba bị người phụ nữ này dùng bộ dáng hiền lành để lừa gạt!”
Cả người Cố Uyên cứng đờ, lúc nghe thấy hai chữ " con hoang", cô dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Lưu Thanh Vũ. Lưu Thanh Vũ bị nhìn đến mất tự nhiên, lập tức ra vẻ tủi thân khóc lóc kể lể: “ Chị Cố Uyên, em biết chị nhất định hận em vì nói ra chuyện này, nhưng ông bà Tô, còn có cậu Ba Tô, chị lừa gạt họ lâu như vậy, lương tâm chị không cắn rứt sao?”
Trần Quân Mai cũng biết con gái mình nóng lòng muốn làm mợ chủ nhà họ Tô, cho nên mới đem chuyện Cố Uyên sinh con bên ngoài để lộ ra, lập tức nói đỡ: “ Đúng vậy, Cố Uyên, cô làm như thế thật khiến người ta ớn lạnh.”
Bà Tô chấn kinh, hiển nhiên là không dám tin.
Bà thất vọng nhìn Cố Uyên: “Những chuyện này... đều là thật sao?”
Viền mắt Cố Uyên nóng rực, cô nhìn Trần Quân Mai, Tinh Tinh và Tiểu Phong vẫn ở trong tay bà ta. Cô nặng nề gật đầu: “ Phải. Bà Lưu và cô Lưu nói là thật.”
Cô chậm rãi thở ra một hơi, lưng thẳng tắp: “ Là con ham hư vinh, cho nên trong thời gian Lưu Thanh Vũ bị bệnh đã đòi thay cô ta gả cho ngài Tô. Con không phải Lưu Thanh Vũ, con là Cố Uyên.”
Cô đứng dậy, cúi người xuống:” Ông Tô, bà Tô, thật sự xin lỗi, một năm nay, con đã lừa gạt hai người.”
Trần Quân Mai thấy có hiệu quả, lập tức nói rằng: “Ông, bà, chúng tôi là bị Cố Uyên uy hiếp. Càng không nghĩ rằng Cố Uyên lại là người như thế, sinh con bên ngoài. Chúng tôi cũng không đành lòng nhìn hai vị bị cô ta lừa gạt như vậy, nên mới dẫn Thanh Vũ đến đây nói rõ chân tướng cho mọi người.”
Đổ tất cả lỗi lầm lên đầu Cố Uyên, ánh mắt Trần Quân Mai và Lưu Thanh Vũ không giấu được vẻ đắc ý.
Người đàn ông sửng sốt một giây, giọng nói khàn khàn, dường như đang áp chế gì đó, rất lãnh đạm: “ Ông đây muốn kết hôn thì kết hôn, chẳng có vì sao cả.”
“Nhưng mà, ngài Tô, anh đâu có yêu tôi.”
Anh cúi đầu quát lên một câu: “ Ai nói tôi không yêu cô!”
Cố Uyên cả kinh, cắn môi, nghe giọng nói nam tính bên tai. Anh cúi đầu trầm thấp lặp lại một câu: “Tôi yêu em, Lưu Thanh Vũ.”
Trái tim mạnh mẽ run lên.
Tại sao, tại sao lại phải nói trong tình huống này?
Cố Uyên cảm thấy dường như đây hoàn toàn là một trò cười.
“ Em không đồng ý sao?”
Nghe giọng nói người phụ nữ mang theo tiếng khóc nức nở, Tô Ngọc Kỳ mím đôi môi mỏng, có loại cảm giác thất bại ngoài ý muốn: “ Em không muốn gả cho tôi?”
“ Không có.”
“ Vậy tại sao em phải khóc. Lưu Thanh Vũ, trong lòng em, tôi kinh khủng đến thế sao?”
“Tôi chỉ là... rất vui thôi. Ngài Tô, tôi rất vui, bởi vì quá vui, quá kích động cho nên tôi mới khóc.”
Nghe cô nói như vậy, sắc mặt Tô Ngọc Kỳ mới tốt hơn một chút. Khóe môi anh cong lên thành nụ cười: “Chờ tôi quay về, tôi có niềm vui bất ngờ dành cho em.”
Ánh mắt rơi xuống chiếc nhẫn trên tay, người đàn ông nhìn ánh sáng rực rỡ của viên kim cương.
Anh phải cầu hôn cô, tổ chức một buổi cầu hôn long trọng.
- ---------------
Rạng sáng, thành phố Hải Châu nổi trận mưa to.
Trời mưa rất lớn.
Khoảng thời gian này, đây là lần đầu tiên mưa lớn như vậy, dường như đem tất cả mội thứ gột rửa một lần. Mãi đến khi trời sáng dần, mưa mới nhỏ dần, sau cùng mới tạnh dần.
Khiến người ta có một loại ảo giác.
Cả đêm mưa xối xả, sáng sớm đón bình minh.
Chín giờ sáng.
Sảnh lớn nhà họ Tô.
Trong phòng khách, bầu không khí trầm trọng. Chị Từ bưng chén trà đi vào phòng khách, nhìn thoáng qua cô gái khí chất yên tĩnh ngồi trên sô pha, đáy lòng khẽ thở dài, đặt trà trước mặt Trần Quân Mai và một cô gái trẻ tuổi.
Ông bà Tô sắc mặt nặng nề. Ông Tô nhìn Trần Quân Mai, ánh mắt sắc bén: “Ý của cô là, người này mới là Lưu Thanh Vũ.”
Trần Quân Mai lập tức tủi thân nói: “Đúng vậy, đây mới là con gái Thanh Vũ của tôi. Ông Tô, bà Tô, tôi vốn dĩ không muốn nói chuyện này ra. Dù sao... dù sao cũng là nhà họ Lưu chúng tôi có lỗi trước.”
Bà ta chỉ vào Cố Uyên, dáng vẻ đau đớn: “Cố Uyên này là con gái của chồng tôi và vợ cũ của ông ấy. Tôi đối xử với nó như con gái ruột, thế nhưng Thanh Vũ bị bệnh. Chúng tôi vốn dĩ muốn trì hoãn hôn sự, thế nhưng Cố Uyên tham hư vinh phú quý, biết được Thanh Vũ có hôn ước với cậu Ba nhà họ Tô, thế mà lại dám cắt cổ tay uy hiếp tôi và ông nhà tôi. Hai người chúng tôi là bị ép vào đường cùng mới phải đồng ý.”
Lưu Thanh Vũ lúc này tỏ vẻ yếu ớt: “Từ nhỏ chị Cố Uyên đã không thích cháu, thứ gì của cháu cũng muốn cướp đi. Lúc đó cháu bị bệnh nặng, phải qua Mỹ điều trị. Chị Cố Uyên biết được chuyện này mới lấy tính mạng uy hiếp ba mẹ cháu.”
Cố Uyên mím môi, không lên tiếng.
Cô cúi đầu, nhắm mắt nghe Trần Quân Mai và Lưu Thanh Vũ đổi trắng thay đen, sắc mặt tái nhợt nhưng tuyệt không có biểu cảm gì.
Chỉ chăm chú mân mê ngón tay, lộ ra khớp xương, lộ ra nội tâm đè nén của cô lúc này.
Trần Quân Mai và Lưu Thanh Vũ kẻ xướng người họa, nhất là Lưu Thanh Vũ yếu ớt khóc lóc kể lể, khóc đến nước mắt như mưa, ông Tô cau mày.
Giơ tay ném chén trà xuống đất, vỡ vụn.
“ Hoang đường, chuyện hôn nhân đại sự, sao có thể như trò đùa như thế?”
Ông Tô cả người run rẩy, thế nhưng không tin lời nói một phía của Trần Quân Mai, mà ánh mắt rơi trên người Cố Uyên nãy giờ chưa mở miệng, giọng nói vẫn trầm như trước, nhưng ánh mắt lại hiền lành hơn rất nhiều: “ Những gì hai người họ nói, là thật sao?”
Cố Uyên ngẩng đầu lên, nhìn ông Tô và bà Tô.
Bà Tô căn bản không tin lời hai người kia nói. Bà đã từng này tuổi rồi, nhìn người rất chuẩn. Dáng vẻ khoan thai khóc thầm kia của Lưu Thanh Vũ, vừa nhìn đã biết là cùng một loại với con hát Tống Ánh San kia.
“Thanh Vũ, cháu nói đi, nói với bà. Đã xảy ra chuyện gì, tại sao cháu không phải là Thanh Vũ? Ông bà tin tưởng cháu, có phải cháu có nỗi khổ gì không cháu?”
Chuyện một năm nay, bà Tô nhìn chuẩn đứa cháu dâu này.
Cố Uyên không ngờ, đến nước này, ông bà Tô vẫn tình nguyện tin tưởng mình. Điều này khiến cô cảm thấy có chút hổ thẹn.
Cô muốn mở miệng, lại đối mặt với ánh mắt uy hiếp của Trần Quân Mai.
Ngón tay cô bấm chặt vào lòng bàn tay, Tinh Tinh và Tiểu Phong vẫn còn đang nằm trong tay Trần Quân Mai.
Cô lắc đầu, giọng nói khổ sở: “Ông, bà... xin lỗi....là con....”
Lưu Thanh Vũ thấy chuyện đã được vạch ra, ông bà Tô lại hoàn toàn tin tưởng Cố Uyên như thế, lúc này cô ta bắt đầu ghen tỵ, lập tức bén nhọn cắt lời: “ Ông Tô, bà Tô, hai người đừng để chị ta lừa. Trước kia chị ta cũng vì cuộc sống cá nhân không đứng đắn nên ba cháu mới đuổi ra khỏi nhà họ Lưu. Năm năm liền chị ta ở bên ngoài, sống phóng đãng với đàn ông, còn lén sinh một đứa con gái nữa.”
Những lời này vừa nói ra, không khí liền trầm xuống.
Lưu Thanh Vũ thấy đã đạt được ý đồ, lập tức thêm dầu vào lửa: “ Cháu vốn dĩ muốn quên chuyện này đi, chị ta là chị gái cháu, thay cháu gả đi cháu cũng yên lặng nhẫn nhịn. Nhưng cuộc sống chị ta hỗn loạn, sinh một đứa con hoang bên ngoài. Một người phụ nữ bẩn thỉu như thế sao có thể xứng với cậu Ba nhà họ Tô. Cháu không đành lòng thấy ông bà và cậu Ba bị người phụ nữ này dùng bộ dáng hiền lành để lừa gạt!”
Cả người Cố Uyên cứng đờ, lúc nghe thấy hai chữ " con hoang", cô dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Lưu Thanh Vũ. Lưu Thanh Vũ bị nhìn đến mất tự nhiên, lập tức ra vẻ tủi thân khóc lóc kể lể: “ Chị Cố Uyên, em biết chị nhất định hận em vì nói ra chuyện này, nhưng ông bà Tô, còn có cậu Ba Tô, chị lừa gạt họ lâu như vậy, lương tâm chị không cắn rứt sao?”
Trần Quân Mai cũng biết con gái mình nóng lòng muốn làm mợ chủ nhà họ Tô, cho nên mới đem chuyện Cố Uyên sinh con bên ngoài để lộ ra, lập tức nói đỡ: “ Đúng vậy, Cố Uyên, cô làm như thế thật khiến người ta ớn lạnh.”
Bà Tô chấn kinh, hiển nhiên là không dám tin.
Bà thất vọng nhìn Cố Uyên: “Những chuyện này... đều là thật sao?”
Viền mắt Cố Uyên nóng rực, cô nhìn Trần Quân Mai, Tinh Tinh và Tiểu Phong vẫn ở trong tay bà ta. Cô nặng nề gật đầu: “ Phải. Bà Lưu và cô Lưu nói là thật.”
Cô chậm rãi thở ra một hơi, lưng thẳng tắp: “ Là con ham hư vinh, cho nên trong thời gian Lưu Thanh Vũ bị bệnh đã đòi thay cô ta gả cho ngài Tô. Con không phải Lưu Thanh Vũ, con là Cố Uyên.”
Cô đứng dậy, cúi người xuống:” Ông Tô, bà Tô, thật sự xin lỗi, một năm nay, con đã lừa gạt hai người.”
Trần Quân Mai thấy có hiệu quả, lập tức nói rằng: “Ông, bà, chúng tôi là bị Cố Uyên uy hiếp. Càng không nghĩ rằng Cố Uyên lại là người như thế, sinh con bên ngoài. Chúng tôi cũng không đành lòng nhìn hai vị bị cô ta lừa gạt như vậy, nên mới dẫn Thanh Vũ đến đây nói rõ chân tướng cho mọi người.”
Đổ tất cả lỗi lầm lên đầu Cố Uyên, ánh mắt Trần Quân Mai và Lưu Thanh Vũ không giấu được vẻ đắc ý.
Bình luận facebook