Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 309
Khuôn mặt lạnh lùng không có lấy một nụ cười.
Bởi vì Cố Dạ Lê vẫn còn để bụng chuyện Tô Ngọc Kỳ là ba ruột của mình.
Còn Tô Ngọc Kỳ thì…..
Nhiếp ảnh gia chụp rất nhiều tấm.
Cố Nhã Thiển nghiêng đầu qua nhìn anh, nhẹ nhàng mở miệng: “Anh cười một chút đi a, ngày vui như vậy mà.”
Tô Ngọc Kỳ hơi hơi rũ mi mắt xuống nhìn cô, cảnh tuyết ngày đông cộng với ánh nắng mặt trời đẹp đẽ rọi xuống khuôn mặt mềm mại trắng nõn của cô, bàn tay anh từ từ nắm chặt lại, ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô, khóe môi lóe lên một tầng ý cười.
Nhưng lúc anh dời tầm mắt nhìn thấy Cố Lão đang đứng phía bên trái mình thì nụ cười trên khóe môi đột nhiên cứng lại….
Ánh mắt anh cũng dần dần đen sầm lại.
Hết sức âm trầm.
Cố Nhã Thiển không phát hiện ra chuyện này, vì người một nhà chụp ảnh với nhau nên nụ cười của cô cũng trở nên rất xán lạn vui vẻ, nhiếp ảnh gia chụp vài bức ảnh toàn gia đình, Cố Nhã Thiển còn chụp ảnh với anh cả, anh hai rồi chụp cả ba rồi chụp riêng cho mình vài tấm.
“Ông xã, chúng ta chụp một tấm ảnh bốn người nhà chúng ta đi.” Cố Nhã Thiển vừa vươn tay vẫy Cố Tinh Tinh và Cố Dạ Lê qua đây, vừa đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh mình.
Trong sân đã phủ đầy thành một tầng tuyết thật dày, khiến cho mỗi bước chân đi đều kêu ọp ẹp rất vui tai.
Hai ông bà già nhà họ Cố tuổi tác đã cao không thể nào chịu nổi gió lạnh nên chỉ chụp vài tấm rồi đi vào phòng khách ngay, những người nhà họ Cố khác cũng lần lần lượt mà đi vào dần.
Cố Nhã Thiển nắm lấy những ngón tay có hơi chai sạn của người đàn ông, còn tay kia giơ lên một chữ V, cả người cô dựa vào vai của anh: “Ông xã, anh cười một cái đi mà.”
Cô không có ngẩng đầu nhưng cô cũng thừa biết khuôn mặt của anh lúc này nhất định đang rất u ám đây, cả nhà xum vầy như vậy nên vui một chút đi chứ.
Nhưng mà lạnh thật a.
Chụp được vài tấm, Cố Nhã Thiển bảo hai đứa nhỏ mau vào trong phòng khách, nếu không sẽ cảm lạnh mất thôi, bên ngoài thật sự lạnh quá rồi, tại tối hôm qua tuyết rơi cả đêm mà.
Trên mặt đất cũng đóng băng rồi.
Một bàn tay to lớn nắm lấy tay cô, gói gọn bàn tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay của mình, thanh âm anh trầm thấp nói: “Vào nhà ngồi thôi, bên ngoài lạnh quá rồi.”
Anh nắm chặt lấy từng ngón tay cô, Cố Nhã Thiển được bao bọc bởi một sự ấm áp dịu dàng nên cô cũng có chút không nỡ rút tay đẩy anh ra: “Anh vào phòng ngủ thay quần áo đi, thay chiếc áo lông đỏ đó, rồi chúng ta chụp ảnh với nhau.”
“Đi mau đi mà ông xã ~” Cố Nhã Thiển nũng nịu, đẩy anh đi về hướng của ‘Tĩnh Uyển’ rồi kêu nhiếp ảnh gia đi vào nhà uống một ngụm trà đợi một lát.
Cô và Tô Ngọc Kỳ chỉ có ảnh cưới, ngoài ảnh cưới ra hình như…chẳng còn tấm ảnh đời thường nào khác nữa.
Tô Ngọc Kỳ thầm thở dài một tiếng, anh đưa tay véo nhẹ khuôn mặt trắng nõn có chút ửng hồng của cô, nụ cười anh có hơi khó xử nhưng rất ấm áp: “Được rồi.”
Cố Nhã Thiển nhón chân lên, hôn nhẹ vào má anh một cái.
Nhiếp ảnh gia đang định vào phòng khách thì lập tức lấy máy ảnh ra, bắt trọn khoảnh khắc ngọt ngào này.
Nụ cười của người phụ nữ ngọt như đường mật, đáy mắt long lanh như những vì sao sáng, trên người cô khoác một chiếc áo lông đỏ rực tựa như một ông mặt trời đang chiếu sáng vậy, cô nhón bước chân lên, rồi ngượng ngùng hôn vào má của người đàn ông đầy thân mật.
Sau đó….
Nhiếp ảnh gia tay không ngừng bấm máy, tách tách từng khoảnh khắc.
Thân ảnh cao lớn của người đàn ông trong ống kính đang nắm lấy cổ tay của cô, kéo cô vào lồng ngực ấm áp, bao bọc cô trong chiếc áo khoác của mình, anh cúi đầu hôn lấy đôi môi của cô đầy cuồng nhiệt.
Chiếc áo lông màu đỏ cùng với chiếc áo khoác màu đen kết hợp với nhau, trông thật hạnh phúc và ngọt ngào.
……
Trong phòng ngủ.
Người đàn ông thay chiếc áo lông màu đỏ rồi bước ra ngoài, dang tay ôm lấy người phụ nữ đang đứng đợi ở cửa: “Kêu anh mặc đồ màu đỏ hả? Mợ chủ Tô, em cố ý đúng không.”
Từ nhỏ tới lớn anh chưa từng đụng vào quần áo với mấy màu này, quần áo bình thường của anh dường như cũng chỉ một màu đen thôi, thỉnh thoảng cũng có những màu nhạt nhạt, nhưng mà màu đỏ thì….
Thật ra anh…..
Sống 29 tuổi đầu rồi, đây là lần đầu tiên anh mặc đó…
“Đẹp quá?” Cố Nhã Thiển nhiệt tình gật đầu tán thưởng, nhưng thật sự nó rất đẹp mà, tỉ lệ cơ thể của anh rất chuẩn, dáng người cao ráo, hai chân thì dài thẳng tắp, nên anh có mặc màu đỏ cũng không mang lại bất kì cảm giác kì cục nào, thân hình hoàn mĩ cộng với khuôn mặt không chỗ nào để chê nữa thì cho dù anh có mặc đồ màu đỏ sặc sỡ thì trông vẫn còn phong độ chán.
“Mợ chủ Tô, anh đây cũng là vì em đó, anh sống 29 năm rồi đây là lần tiên anh mặc đồ màu đỏ đó, mợ chủ Tô nên khen thưởng anh một chút đi chứ.”
Cố Nhã Thiển nhìn thấy đôi mắt sáng quắc của người đàn ông thì lập tức nhìn qua chỗ khác rồi kéo tay anh đi ra ngoài: “Em..em sẽ mời cậu chủ Tô ăn cơm!”
Sao mà cô không biết người đàn ông này đang nghĩ gì chứ.
Tuyệt đối không được!
Sáng nay anh còn quấn lấy dày vò cô, xém chút nữa thì cô dậy không nổi rồi.
Thời tiết đã sáng sủa hơn rất nhiều rồi, có rất nhiều bà con thân thích đến thăm hỏi hai ông bà nhà họ Cố, họ mang theo con cái, mấy đứa trẻ con đang chơi đánh trận tuyết ở ngoài sân, Cố Tinh Tinh rất nhanh đã gia nhập chơi đùa.
Chúng chơi rất vui vẻ.
Nhưng Cố Dạ Lê không thích làm bẩn quần áo, cậu nhóc nhíu nhíu mày, cậu càng không thích tiếp xúc với mấy đứa trẻ lạ.
Càng không thích cả người mình bị dính đầy tuyết.
Nhưng nhìn thấy đám trẻ con đang nô đùa chơi ném tuyết trong sân, đáy mắt cậu bé lại chợt lóe lên tia thích thú.
Cho nên cậu bé một mình đi tới chiếc xích đu trong sân rồi ngồi xuống, đây chính là chiếc xích đu mà cậu hai đã làm cho cậu bé.
Đột nhiên có một quả cầu tuyết bay đến trúng ngay trên quần áo của cậu, cậu nhíu nhíu mày nhìn về phía người đã ném cầu tuyết vào cậu: “Úc Bác Văn cậu làm gì vậy?”
“Không phải chỉ ném trúng cậu một chút thôi sao, dữ cái gì chứ?” đứa bé trai tên Úc Bác Văn lập tức lên tiếng phản kích, sau đó lại quay qua lẩm bẩm lầm bầm gì với một đứa trẻ đồng trang lứa khác.
Úc Bác Văn là cháu trai của Tham mưu trưởng Úc, gia thế đương nhiên không phải hạng xoàng xĩnh, cậu bé đưa mắt trừng Cố Dạ Lê, cậu không thích Cố Dạ Lê chút nào, lúc nãy cậu chính là do cậu cố ý ném tuyết vào Cố Dạ Lê đó!
Ai bảo ông nội lại kêu cậu phải nhường nhịn, không được kiếm chuyện với tên Cố Dạ Lê này chứ. Tư tưởng của trẻ con vốn đã rất đơn giản, Úc Bác Văn lại ngậm thìa vàng từ nhỏ, sao mà cậu bé có thể tỏ ra yếu đuối trước mặt lũ trẻ con đồng tuổi khác chứ.
Gia trưởng càng nói, cậu càng làm phản hơn.
Trong phòng khách, Cố Nhã Thiển đang trò chuyện với Tống Hân, lúc này trong phòng khách vô cùng náo nhiệt với rất nhiều quý khách tới thăm hỏi hai ông bà lão nhà họ Cố, còn Tô Ngọc Kỳ thì đang đứng trên ban công lại vừa lúc nhìn thấy cảnh ở dưới sân tuyết.
Một đám trẻ con đang chơi rất vui vẻ chỉ có Cố Dạ Lê ngồi một mình ở xích đu thôi.
Anh dập điếu thuốc rồi đi ra ngoài.
Mấy đứa trẻ con thì cười nói ha hả, tuy Cố Dạ Lê là cháu chắt ngoại của Ông Cố, là tiểu thiếu gia của nhà họ Cố, nhưng dù sao đi nữa cậu ở Thành Phố Vân Châu cũng chưa lâu nên không có quen biết với đám trẻ này. Nhưng Úc Bác Văn thì khác, mấy đứa trẻ này đều cùng một phe với cậu bé, nên họ đều đứng chơi với cậu ở dưới sân, cậu nói một câu tôi nói một câu qua lại với nhau.
Cố Tinh Tinh chau mày, cô bé lấy một chiếc khăn tay ra lau tuyết trên áo cho Cố Dạ Lê: “Được rồi, đừng xị mặt ra như vậy nữa, có một chút tuyết thôi mà, chị đã lau sạch sẽ cho em rồi.” Sau đó cô bé quay người lại nhìn Úc Bác Văn: “Mau xin lỗi Dạ Lê cho tôi!”
“Tại sao tôi phải xin lỗi cậu ta chứ!”
“Cậu đã ném tuyết vào người em ấy.”
Cố Dạ Lê không vui không phải là vì cậu bị tuyết ném trúng, mà cậu không vui là bởi vì…
Tuyết ném vào người đã làm chiếc áo lông đỏ mà mami làm cho cậu bị bẩn mất rồi, tuyết tan đi tạo thành một vết ướt lớn trên áo.
Chiếc áo mà mami làm cho cậu đã bị bẩn rồi.
Cố Dạ Lê ngẩng mặt nhìn Úc Bác Văn, Úc Bác Văn đang cười ha hả giễu cợt cậu với đám trẻ xung quanh thì nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Cố Dạ Lê đang nhìn mình, Úc Bác Văn run rẩy, lúc này cậu bé cảm thấy hơi kinh hãi một chút, nhưng mình đang đứng trước mặt đám trẻ khác mà, phải mạnh mẽ lên: “Cậu trừng cái gì mà trừng…”
Thật ra trong lòng Úc Bác Văn có hơi sợ, dù sao ông nội cũng đã nói cậu đến nhà họ Cố thì phải chơi với tiểu thiếu gia nhà họ Cố cho thật vui vẻ.
Nhưng mà ông nội cũng rất lợi hại mà, cậu không cần thiết phải lấy lòng tên Cố Dạ Lê này đâu!
Tô Ngọc Kỳ đi tới, mấy đứa nhỏ nhìn thấy có người lớn tới thì lập tức sợ hãi, người đàn ông đi tới bên cạnh Cố Dạ Lê, đưa mắt nhìn vệt tuyết dính trên áo lông của cậu đã tan ra thành một vết ướt lớn, anh nói: “Về giặt một chút là ổn thôi.”
Đây chính là những bộ quần áo gia đình mà Cố Nhã Thiển mới làm xong năm ngoái, chất liệu vải do chính tay cô chọn lựa, bản thiết kế cũng tự tay cô vẽ, cô còn đem chúng tới một tiệm may thuộc sở hữu của VK để may, phía trên cổ áo còn được thêu tay thủ công, những đường thêu này là do một thợ thêu nổi tiếng trong tiệm đích thân làm nên vô cùng tinh xảo.
Hai đứa nhỏ nhà cô mặc lên rất thích.
Đặc biệt là Cố Dạ Lê, bởi vì tính cách cậu có hơi khó nên dường như….đừng nói là để người ngoài đụng vào cậu một lát, chỉ cần người nhà đụng vào đồ vật yêu thích của cậu một chút thôi, cũng đủ khiến cậu chau mày không vui rồi.
Anh chưa từng hỏi Cố Nhã Thiển qua tại sao lại có đứa trẻ sáu tuổi này, mới nhỏ xíu thôi đã mắc bệnh sạch sẽ rồi.
Dù sao đi nữa, cô cũng đã mất trí nhớ rồi, nói không chừng cũng không nhớ chuyện này đâu.
Cũng không chừng là nhà họ Cố đã…. bức ruột bức gan mà cho cô một đứa trẻ để cô cắt đứt cuộc sống trước đây của cô.
Anh tự nhiên có thể chăm sóc tốt cho đồ vật nhỏ này, lại sống chung với đồ vật nhỏ này lâu như vậy, Tô Ngọc Kỳ cảm thấy,con nhím nhỏ này cũng thú vị đó chứ.
Người đàn ông khom người xuống, ánh mắt anh hơi hơi ngang bằng với ánh mắt của Cố Dạ Lê: “Vật nhỏ, con là nam tử hán, con có biết nam tử hán bị người ta ức hiếp sẽ làm gì không?”
Cố Dạ Lê nhìn anh.
“Ai đánh con, thì con đánh lại.” Người đàn ông nói tiếp: “Nếu con chê bẩn,con có thể tìm một nơi nào đó để khóc, nhưng đó là hành vi của một kẻ hèn nhát.”
Cố Dạ Lê nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn lại: “ on không phải kẻ hàn nhát, con không có sợ.”
Đương nhiên Tô Ngọc Kỳ biết, một đứa trẻ mới sáu tuổi mà đã biết tự chế một khẩu súng đơn giản, từ nhỏ cậu bé đã ở cạnh bên mấy tên ám vệ của nhà họ Cố, nên thân thủ tất nhiên có thể so sánh với đám trẻ lớn lên trong mật quán rồi.
Không thể không thừa nhận rằng Cố Giác đã dạy dỗ cậu bé rất tốt.
“Vậy con chứng minh đi.”
Cố Dạ Lê nhìn lấy bàn tay nhỏ bé trắng trẻo của mình, rồi lại nhìn xuống lớp tuyết dưới đất, tuyết thì năm nào cũng rơi nhưng cậu chưa bao giờ đụng vào nó cả,bởi vì nó dơ lắm cậu không thích đâu.
Hơn nữa, cậu cảm thấy nó rất trẻ con.
Nhưng ai biểu bọn họ đã làm dơ áo mà mami may cho cậu chứ.
Đôi tay nhỏ bốc lên một nắm tuyết mát lạnh, cậu nhanh chóng nặn tròn nó rồi hướng về phía Úc Bác Văn ném mạnh một phát, phát ném chuẩn xác trúng ngay người của Úc Bác Văn.
Úc Bác Văn lập tức nặn tuyết phản kích lại, Cố Dạ Lê nấp đi, rồi tiếp tục ném với Cố Tinh Tinh.
Tô Ngọc Kỳ hài lòng gật gật đầu, nhìn mấy đứa nhỏ chơi đùa náo nhiệt trong sân rồi quay người lại đi về phòng khách, vừa lúc lại gặp Cố Giác, anh hơi nhíu mày lại: “Anh Cố.”
“Tổng giám đốc Tô có rảnh không, đến đây uống trà một lát.”
…..
Giữa mấy đứa trẻ con thì có ân oán gì chứ, đánh một trận tuyết với nhau rồi lại làm lành chơi đùa với nhau thôi.
Mấy bàn tay nhỏ bé lạnh tới nỗi ửng đỏ cả lên, người làm nhà họ Cố lập tức nấu sữa bò, chuẩn bị găng tay: “Mấy cô chủ cậu chủ nhỏ, mau lại đây sưởi ấm tay đi, đừng chơi nữa, lạnh lắm đó.”
Úc Bác Văn vỗ vỗ vai của Cố Dạ Lê: “Sau này cậu chính là anh em của tôi rồi, từ nay trở đi tôi sẽ bảo vệ cậu.”
Sắc mặt Cố Dạ Lê lạnh lùng: “Ai cần cậu bảo vệ chứ.”
Úc Bác Văn cũng cảm thấy cậu đánh không lại Cố Dạ Lê đâu nên lập tức nói: “Vậy cậu làm đại ca bảo vệ tụi tôi đi.”
Cố Dạ Lê nghĩ nghĩ rồi nghiêm túc gật đầu: “Được.”
Người làm bận rộn.
Từng người từng người bưng ly sữa bò ấm nóng tới.
Mấy đứa trẻ con lại chạy lên lầu chơi game.
…..
Sắc trời dần chuyển tối.
Nhiếp ảnh gia đã chụp rất nhiều ảnh, rất nhanh đã rửa xong hết thảy, anh đem bức tranh toàn gia đình lớn nhất treo trong phòng khách của Chủ Uyển, bà Cố cũng đã lấy bức thư pháp mà mình thích nhất xuống.
Buổi chiều Cố Nhã Thiển cũng đã chụp rất nhiều ảnh, nhưng không ngờ nhiếp ảnh gia lại gửi cho cô một album ảnh, trong đó là tất cả những tấm ảnh mà buổi chiều đã chụp, cô ngồi trên ghế sofa lật qua lật lại xem, khuôn mặt cô bắt đầu đỏ lên…..
Sau đó cô đóng cuốn album lại.
Tống Hân đi tới: “A, đây là cuốn album gì vậy, là Tiểu Triệu đưa cho em sao? Ảnh cũng được rửa ra hết rồi, cho chị xem với.”
Phía trên tấm bìa có rất nhiều ảnh chụp chung của mấy người nhà bọn họ.
Cố Nhã Thiển che cuốn album lại: “Ừm.. cái đó, hay là lát nữa rồi xem đi.”
Bởi vì…. cô đâu có biết.
Nhiếp ảnh gia vậy mà lại chụp ảnh…cô và Tô Ngọc Kỳ đang hôn nhau chứ.
…..
Bởi vì Cố Dạ Lê vẫn còn để bụng chuyện Tô Ngọc Kỳ là ba ruột của mình.
Còn Tô Ngọc Kỳ thì…..
Nhiếp ảnh gia chụp rất nhiều tấm.
Cố Nhã Thiển nghiêng đầu qua nhìn anh, nhẹ nhàng mở miệng: “Anh cười một chút đi a, ngày vui như vậy mà.”
Tô Ngọc Kỳ hơi hơi rũ mi mắt xuống nhìn cô, cảnh tuyết ngày đông cộng với ánh nắng mặt trời đẹp đẽ rọi xuống khuôn mặt mềm mại trắng nõn của cô, bàn tay anh từ từ nắm chặt lại, ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô, khóe môi lóe lên một tầng ý cười.
Nhưng lúc anh dời tầm mắt nhìn thấy Cố Lão đang đứng phía bên trái mình thì nụ cười trên khóe môi đột nhiên cứng lại….
Ánh mắt anh cũng dần dần đen sầm lại.
Hết sức âm trầm.
Cố Nhã Thiển không phát hiện ra chuyện này, vì người một nhà chụp ảnh với nhau nên nụ cười của cô cũng trở nên rất xán lạn vui vẻ, nhiếp ảnh gia chụp vài bức ảnh toàn gia đình, Cố Nhã Thiển còn chụp ảnh với anh cả, anh hai rồi chụp cả ba rồi chụp riêng cho mình vài tấm.
“Ông xã, chúng ta chụp một tấm ảnh bốn người nhà chúng ta đi.” Cố Nhã Thiển vừa vươn tay vẫy Cố Tinh Tinh và Cố Dạ Lê qua đây, vừa đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh mình.
Trong sân đã phủ đầy thành một tầng tuyết thật dày, khiến cho mỗi bước chân đi đều kêu ọp ẹp rất vui tai.
Hai ông bà già nhà họ Cố tuổi tác đã cao không thể nào chịu nổi gió lạnh nên chỉ chụp vài tấm rồi đi vào phòng khách ngay, những người nhà họ Cố khác cũng lần lần lượt mà đi vào dần.
Cố Nhã Thiển nắm lấy những ngón tay có hơi chai sạn của người đàn ông, còn tay kia giơ lên một chữ V, cả người cô dựa vào vai của anh: “Ông xã, anh cười một cái đi mà.”
Cô không có ngẩng đầu nhưng cô cũng thừa biết khuôn mặt của anh lúc này nhất định đang rất u ám đây, cả nhà xum vầy như vậy nên vui một chút đi chứ.
Nhưng mà lạnh thật a.
Chụp được vài tấm, Cố Nhã Thiển bảo hai đứa nhỏ mau vào trong phòng khách, nếu không sẽ cảm lạnh mất thôi, bên ngoài thật sự lạnh quá rồi, tại tối hôm qua tuyết rơi cả đêm mà.
Trên mặt đất cũng đóng băng rồi.
Một bàn tay to lớn nắm lấy tay cô, gói gọn bàn tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay của mình, thanh âm anh trầm thấp nói: “Vào nhà ngồi thôi, bên ngoài lạnh quá rồi.”
Anh nắm chặt lấy từng ngón tay cô, Cố Nhã Thiển được bao bọc bởi một sự ấm áp dịu dàng nên cô cũng có chút không nỡ rút tay đẩy anh ra: “Anh vào phòng ngủ thay quần áo đi, thay chiếc áo lông đỏ đó, rồi chúng ta chụp ảnh với nhau.”
“Đi mau đi mà ông xã ~” Cố Nhã Thiển nũng nịu, đẩy anh đi về hướng của ‘Tĩnh Uyển’ rồi kêu nhiếp ảnh gia đi vào nhà uống một ngụm trà đợi một lát.
Cô và Tô Ngọc Kỳ chỉ có ảnh cưới, ngoài ảnh cưới ra hình như…chẳng còn tấm ảnh đời thường nào khác nữa.
Tô Ngọc Kỳ thầm thở dài một tiếng, anh đưa tay véo nhẹ khuôn mặt trắng nõn có chút ửng hồng của cô, nụ cười anh có hơi khó xử nhưng rất ấm áp: “Được rồi.”
Cố Nhã Thiển nhón chân lên, hôn nhẹ vào má anh một cái.
Nhiếp ảnh gia đang định vào phòng khách thì lập tức lấy máy ảnh ra, bắt trọn khoảnh khắc ngọt ngào này.
Nụ cười của người phụ nữ ngọt như đường mật, đáy mắt long lanh như những vì sao sáng, trên người cô khoác một chiếc áo lông đỏ rực tựa như một ông mặt trời đang chiếu sáng vậy, cô nhón bước chân lên, rồi ngượng ngùng hôn vào má của người đàn ông đầy thân mật.
Sau đó….
Nhiếp ảnh gia tay không ngừng bấm máy, tách tách từng khoảnh khắc.
Thân ảnh cao lớn của người đàn ông trong ống kính đang nắm lấy cổ tay của cô, kéo cô vào lồng ngực ấm áp, bao bọc cô trong chiếc áo khoác của mình, anh cúi đầu hôn lấy đôi môi của cô đầy cuồng nhiệt.
Chiếc áo lông màu đỏ cùng với chiếc áo khoác màu đen kết hợp với nhau, trông thật hạnh phúc và ngọt ngào.
……
Trong phòng ngủ.
Người đàn ông thay chiếc áo lông màu đỏ rồi bước ra ngoài, dang tay ôm lấy người phụ nữ đang đứng đợi ở cửa: “Kêu anh mặc đồ màu đỏ hả? Mợ chủ Tô, em cố ý đúng không.”
Từ nhỏ tới lớn anh chưa từng đụng vào quần áo với mấy màu này, quần áo bình thường của anh dường như cũng chỉ một màu đen thôi, thỉnh thoảng cũng có những màu nhạt nhạt, nhưng mà màu đỏ thì….
Thật ra anh…..
Sống 29 tuổi đầu rồi, đây là lần đầu tiên anh mặc đó…
“Đẹp quá?” Cố Nhã Thiển nhiệt tình gật đầu tán thưởng, nhưng thật sự nó rất đẹp mà, tỉ lệ cơ thể của anh rất chuẩn, dáng người cao ráo, hai chân thì dài thẳng tắp, nên anh có mặc màu đỏ cũng không mang lại bất kì cảm giác kì cục nào, thân hình hoàn mĩ cộng với khuôn mặt không chỗ nào để chê nữa thì cho dù anh có mặc đồ màu đỏ sặc sỡ thì trông vẫn còn phong độ chán.
“Mợ chủ Tô, anh đây cũng là vì em đó, anh sống 29 năm rồi đây là lần tiên anh mặc đồ màu đỏ đó, mợ chủ Tô nên khen thưởng anh một chút đi chứ.”
Cố Nhã Thiển nhìn thấy đôi mắt sáng quắc của người đàn ông thì lập tức nhìn qua chỗ khác rồi kéo tay anh đi ra ngoài: “Em..em sẽ mời cậu chủ Tô ăn cơm!”
Sao mà cô không biết người đàn ông này đang nghĩ gì chứ.
Tuyệt đối không được!
Sáng nay anh còn quấn lấy dày vò cô, xém chút nữa thì cô dậy không nổi rồi.
Thời tiết đã sáng sủa hơn rất nhiều rồi, có rất nhiều bà con thân thích đến thăm hỏi hai ông bà nhà họ Cố, họ mang theo con cái, mấy đứa trẻ con đang chơi đánh trận tuyết ở ngoài sân, Cố Tinh Tinh rất nhanh đã gia nhập chơi đùa.
Chúng chơi rất vui vẻ.
Nhưng Cố Dạ Lê không thích làm bẩn quần áo, cậu nhóc nhíu nhíu mày, cậu càng không thích tiếp xúc với mấy đứa trẻ lạ.
Càng không thích cả người mình bị dính đầy tuyết.
Nhưng nhìn thấy đám trẻ con đang nô đùa chơi ném tuyết trong sân, đáy mắt cậu bé lại chợt lóe lên tia thích thú.
Cho nên cậu bé một mình đi tới chiếc xích đu trong sân rồi ngồi xuống, đây chính là chiếc xích đu mà cậu hai đã làm cho cậu bé.
Đột nhiên có một quả cầu tuyết bay đến trúng ngay trên quần áo của cậu, cậu nhíu nhíu mày nhìn về phía người đã ném cầu tuyết vào cậu: “Úc Bác Văn cậu làm gì vậy?”
“Không phải chỉ ném trúng cậu một chút thôi sao, dữ cái gì chứ?” đứa bé trai tên Úc Bác Văn lập tức lên tiếng phản kích, sau đó lại quay qua lẩm bẩm lầm bầm gì với một đứa trẻ đồng trang lứa khác.
Úc Bác Văn là cháu trai của Tham mưu trưởng Úc, gia thế đương nhiên không phải hạng xoàng xĩnh, cậu bé đưa mắt trừng Cố Dạ Lê, cậu không thích Cố Dạ Lê chút nào, lúc nãy cậu chính là do cậu cố ý ném tuyết vào Cố Dạ Lê đó!
Ai bảo ông nội lại kêu cậu phải nhường nhịn, không được kiếm chuyện với tên Cố Dạ Lê này chứ. Tư tưởng của trẻ con vốn đã rất đơn giản, Úc Bác Văn lại ngậm thìa vàng từ nhỏ, sao mà cậu bé có thể tỏ ra yếu đuối trước mặt lũ trẻ con đồng tuổi khác chứ.
Gia trưởng càng nói, cậu càng làm phản hơn.
Trong phòng khách, Cố Nhã Thiển đang trò chuyện với Tống Hân, lúc này trong phòng khách vô cùng náo nhiệt với rất nhiều quý khách tới thăm hỏi hai ông bà lão nhà họ Cố, còn Tô Ngọc Kỳ thì đang đứng trên ban công lại vừa lúc nhìn thấy cảnh ở dưới sân tuyết.
Một đám trẻ con đang chơi rất vui vẻ chỉ có Cố Dạ Lê ngồi một mình ở xích đu thôi.
Anh dập điếu thuốc rồi đi ra ngoài.
Mấy đứa trẻ con thì cười nói ha hả, tuy Cố Dạ Lê là cháu chắt ngoại của Ông Cố, là tiểu thiếu gia của nhà họ Cố, nhưng dù sao đi nữa cậu ở Thành Phố Vân Châu cũng chưa lâu nên không có quen biết với đám trẻ này. Nhưng Úc Bác Văn thì khác, mấy đứa trẻ này đều cùng một phe với cậu bé, nên họ đều đứng chơi với cậu ở dưới sân, cậu nói một câu tôi nói một câu qua lại với nhau.
Cố Tinh Tinh chau mày, cô bé lấy một chiếc khăn tay ra lau tuyết trên áo cho Cố Dạ Lê: “Được rồi, đừng xị mặt ra như vậy nữa, có một chút tuyết thôi mà, chị đã lau sạch sẽ cho em rồi.” Sau đó cô bé quay người lại nhìn Úc Bác Văn: “Mau xin lỗi Dạ Lê cho tôi!”
“Tại sao tôi phải xin lỗi cậu ta chứ!”
“Cậu đã ném tuyết vào người em ấy.”
Cố Dạ Lê không vui không phải là vì cậu bị tuyết ném trúng, mà cậu không vui là bởi vì…
Tuyết ném vào người đã làm chiếc áo lông đỏ mà mami làm cho cậu bị bẩn mất rồi, tuyết tan đi tạo thành một vết ướt lớn trên áo.
Chiếc áo mà mami làm cho cậu đã bị bẩn rồi.
Cố Dạ Lê ngẩng mặt nhìn Úc Bác Văn, Úc Bác Văn đang cười ha hả giễu cợt cậu với đám trẻ xung quanh thì nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Cố Dạ Lê đang nhìn mình, Úc Bác Văn run rẩy, lúc này cậu bé cảm thấy hơi kinh hãi một chút, nhưng mình đang đứng trước mặt đám trẻ khác mà, phải mạnh mẽ lên: “Cậu trừng cái gì mà trừng…”
Thật ra trong lòng Úc Bác Văn có hơi sợ, dù sao ông nội cũng đã nói cậu đến nhà họ Cố thì phải chơi với tiểu thiếu gia nhà họ Cố cho thật vui vẻ.
Nhưng mà ông nội cũng rất lợi hại mà, cậu không cần thiết phải lấy lòng tên Cố Dạ Lê này đâu!
Tô Ngọc Kỳ đi tới, mấy đứa nhỏ nhìn thấy có người lớn tới thì lập tức sợ hãi, người đàn ông đi tới bên cạnh Cố Dạ Lê, đưa mắt nhìn vệt tuyết dính trên áo lông của cậu đã tan ra thành một vết ướt lớn, anh nói: “Về giặt một chút là ổn thôi.”
Đây chính là những bộ quần áo gia đình mà Cố Nhã Thiển mới làm xong năm ngoái, chất liệu vải do chính tay cô chọn lựa, bản thiết kế cũng tự tay cô vẽ, cô còn đem chúng tới một tiệm may thuộc sở hữu của VK để may, phía trên cổ áo còn được thêu tay thủ công, những đường thêu này là do một thợ thêu nổi tiếng trong tiệm đích thân làm nên vô cùng tinh xảo.
Hai đứa nhỏ nhà cô mặc lên rất thích.
Đặc biệt là Cố Dạ Lê, bởi vì tính cách cậu có hơi khó nên dường như….đừng nói là để người ngoài đụng vào cậu một lát, chỉ cần người nhà đụng vào đồ vật yêu thích của cậu một chút thôi, cũng đủ khiến cậu chau mày không vui rồi.
Anh chưa từng hỏi Cố Nhã Thiển qua tại sao lại có đứa trẻ sáu tuổi này, mới nhỏ xíu thôi đã mắc bệnh sạch sẽ rồi.
Dù sao đi nữa, cô cũng đã mất trí nhớ rồi, nói không chừng cũng không nhớ chuyện này đâu.
Cũng không chừng là nhà họ Cố đã…. bức ruột bức gan mà cho cô một đứa trẻ để cô cắt đứt cuộc sống trước đây của cô.
Anh tự nhiên có thể chăm sóc tốt cho đồ vật nhỏ này, lại sống chung với đồ vật nhỏ này lâu như vậy, Tô Ngọc Kỳ cảm thấy,con nhím nhỏ này cũng thú vị đó chứ.
Người đàn ông khom người xuống, ánh mắt anh hơi hơi ngang bằng với ánh mắt của Cố Dạ Lê: “Vật nhỏ, con là nam tử hán, con có biết nam tử hán bị người ta ức hiếp sẽ làm gì không?”
Cố Dạ Lê nhìn anh.
“Ai đánh con, thì con đánh lại.” Người đàn ông nói tiếp: “Nếu con chê bẩn,con có thể tìm một nơi nào đó để khóc, nhưng đó là hành vi của một kẻ hèn nhát.”
Cố Dạ Lê nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn lại: “ on không phải kẻ hàn nhát, con không có sợ.”
Đương nhiên Tô Ngọc Kỳ biết, một đứa trẻ mới sáu tuổi mà đã biết tự chế một khẩu súng đơn giản, từ nhỏ cậu bé đã ở cạnh bên mấy tên ám vệ của nhà họ Cố, nên thân thủ tất nhiên có thể so sánh với đám trẻ lớn lên trong mật quán rồi.
Không thể không thừa nhận rằng Cố Giác đã dạy dỗ cậu bé rất tốt.
“Vậy con chứng minh đi.”
Cố Dạ Lê nhìn lấy bàn tay nhỏ bé trắng trẻo của mình, rồi lại nhìn xuống lớp tuyết dưới đất, tuyết thì năm nào cũng rơi nhưng cậu chưa bao giờ đụng vào nó cả,bởi vì nó dơ lắm cậu không thích đâu.
Hơn nữa, cậu cảm thấy nó rất trẻ con.
Nhưng ai biểu bọn họ đã làm dơ áo mà mami may cho cậu chứ.
Đôi tay nhỏ bốc lên một nắm tuyết mát lạnh, cậu nhanh chóng nặn tròn nó rồi hướng về phía Úc Bác Văn ném mạnh một phát, phát ném chuẩn xác trúng ngay người của Úc Bác Văn.
Úc Bác Văn lập tức nặn tuyết phản kích lại, Cố Dạ Lê nấp đi, rồi tiếp tục ném với Cố Tinh Tinh.
Tô Ngọc Kỳ hài lòng gật gật đầu, nhìn mấy đứa nhỏ chơi đùa náo nhiệt trong sân rồi quay người lại đi về phòng khách, vừa lúc lại gặp Cố Giác, anh hơi nhíu mày lại: “Anh Cố.”
“Tổng giám đốc Tô có rảnh không, đến đây uống trà một lát.”
…..
Giữa mấy đứa trẻ con thì có ân oán gì chứ, đánh một trận tuyết với nhau rồi lại làm lành chơi đùa với nhau thôi.
Mấy bàn tay nhỏ bé lạnh tới nỗi ửng đỏ cả lên, người làm nhà họ Cố lập tức nấu sữa bò, chuẩn bị găng tay: “Mấy cô chủ cậu chủ nhỏ, mau lại đây sưởi ấm tay đi, đừng chơi nữa, lạnh lắm đó.”
Úc Bác Văn vỗ vỗ vai của Cố Dạ Lê: “Sau này cậu chính là anh em của tôi rồi, từ nay trở đi tôi sẽ bảo vệ cậu.”
Sắc mặt Cố Dạ Lê lạnh lùng: “Ai cần cậu bảo vệ chứ.”
Úc Bác Văn cũng cảm thấy cậu đánh không lại Cố Dạ Lê đâu nên lập tức nói: “Vậy cậu làm đại ca bảo vệ tụi tôi đi.”
Cố Dạ Lê nghĩ nghĩ rồi nghiêm túc gật đầu: “Được.”
Người làm bận rộn.
Từng người từng người bưng ly sữa bò ấm nóng tới.
Mấy đứa trẻ con lại chạy lên lầu chơi game.
…..
Sắc trời dần chuyển tối.
Nhiếp ảnh gia đã chụp rất nhiều ảnh, rất nhanh đã rửa xong hết thảy, anh đem bức tranh toàn gia đình lớn nhất treo trong phòng khách của Chủ Uyển, bà Cố cũng đã lấy bức thư pháp mà mình thích nhất xuống.
Buổi chiều Cố Nhã Thiển cũng đã chụp rất nhiều ảnh, nhưng không ngờ nhiếp ảnh gia lại gửi cho cô một album ảnh, trong đó là tất cả những tấm ảnh mà buổi chiều đã chụp, cô ngồi trên ghế sofa lật qua lật lại xem, khuôn mặt cô bắt đầu đỏ lên…..
Sau đó cô đóng cuốn album lại.
Tống Hân đi tới: “A, đây là cuốn album gì vậy, là Tiểu Triệu đưa cho em sao? Ảnh cũng được rửa ra hết rồi, cho chị xem với.”
Phía trên tấm bìa có rất nhiều ảnh chụp chung của mấy người nhà bọn họ.
Cố Nhã Thiển che cuốn album lại: “Ừm.. cái đó, hay là lát nữa rồi xem đi.”
Bởi vì…. cô đâu có biết.
Nhiếp ảnh gia vậy mà lại chụp ảnh…cô và Tô Ngọc Kỳ đang hôn nhau chứ.
…..
Bình luận facebook