Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 318
Cố Nhã Thiển nằm trên giường.
Cô đưa tay ra nhẹ nhàng xoa bụng, cô đang mang thai, con của cô và Tô Ngọc Kỳ
Cô tin anh
Cô tin anh.
Cô thầm đọc nó nhiều lần trong lòng, thật may mắn, đến bây giờ, cô vẫn có thể giữu được một tâm trí tỉnh táo.
Đối mặt với sự nghi ngờ của nhiều người nhà họ Cố, cô vẫn luôn giữu được sự tỉnh táo, ngay cả khi cô đã quên những chuyện trước đó, cô cũng không nghi ngờ Tô Ngọc Kỳ.
Đó là chồng cô.
Cô tin tưởng ánh mắt anh nhìn cô, chỗ nào cũng là sự ấm áp, có sự tin tưởng lẫn nhau.
Chiều hôm sau Tô Ngọc Kỳ đã nhanh chóng đến.
Phòng khách nhà họ Cố.
Rất nhiều người nhà họ Cố đều ở đây, anh nắm chặt tay Cố Nhã Thiển như muốn để cô yên lòng, nói không phát ra tiếng: “Đừng sợ.”
Cố Cẩn Hiên nói: “Tô Ngọc Kỳ, anh có muốn giải thích với chúng tôi lý do tại sao anh lại xuất hiện ở phòng bệnh trước khi ông nội qua đời. Mà chỉ có một mình anh.”
“Nếu như Cố lão gia muốn các người biết, lúc đó đã gọi mấy người các ngươi cùng vào, rõ ràng ông ấy không làm như vậy, nên, rõ ràng ông ấy không muốn mấy người biết.”
“Ai mà biết được anh nói có đúng không.” Cố Thành Thái nói: “Nhã Thiển, qua đây.”
Cố Nhã Thiển lắc đầu, chọn đứng cùng Tô Ngọc Kỳ.
Cố Thành Thái không nói gì, chỉ cau mày ho hai tiếng.
“Còn có, ngoài phòng bệnh ngoài tôi, còn có một người.” Trong mấy ngày qua Tô Ngọc Kỳ đã suy nghĩ rất nhiều, cái chết của Cố lão gia có vài điểm đáng nghi, anh từ phòng bệnh của Cố lão gia đi ra không lâu, Cố lão gia vì ngạt thở dẫn đến suy tim mà chết, chỗ nào có một sự trùng hợp như vậy.
Tống Hương suy nghĩ một lúc nói: “Ai?”
Trong phòng bệnh, chỉ có hai người là anh ta và ông nội, ngoài Tô Ngọc Kỳ thì chỉ có bản thân ông nội…
Nghe vậy, Tống Hương mở to mắt, liền phủ nhận: “Không thể.”
Lông mi của Cố Nhã Thiển khe run lên, ngay cả lòng bàn tay cô cũng dần lạnh đi, bị Tô Ngọc Kỳ nắm chặt, cảm nhận được sự ấm áp từ đôi bàn tay rộng lớn của người đàn ông, cô ngước lên nhìn Tô Ngọc Kỳ….
Làm sao có thể là chính ông ngoại….
“Làm sao lại không thể.” Tô Ngọc Kỳ nhìn xunh quanh, những người nhà họ Cố, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Cố Giác, lạnh lùng giễu cợt một tiếng: “Có lẽ anh hiểu Cố lão gia là một người như thế nào, những lời tôi nói, bao phần là thật, bao nhiêu phần là giả, có lẽ anh cũng có thể phân biệt được, mặc dù tôi rất hận ông ta, nhưng rõ ràng biết ông ta bệnh nặng sắp chết, tôi vẫn ra tay giết hại ông ta. Đôi tay này của tôi, vì vợ của mình, cũng rất sạch sẽ, sẽ không làm những chuyện dơ bẩn này.”
Thực ra, Tô Ngọc Kỳ cũng đã suy nghĩ rất nhiều về việc này.
Lời giải thích duy nhất chính là, khi Cố lão gia tỉnh lại đã tự mình rút ống oxy ra, bởi vì, ông ta là một người bướng bỉnh, cả đời đều đứng trên đỉnh cao, làm sao có thể chịu đựng được việc bệnh lâu ngày, biết rằng chỉ có thể dựa vào máy thở mới có thể sống thêm được một hai tháng, một nhân vật như vậy làm sao có thể chịu đựng được việc bản thân đến năng lực sống cũng không còn.
Hơn nữa, đúng lúc anh vừa đi ra khỏi phóng bệnh.
Cố lão gia làm như thế, cũng tính là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Giải thoát chính mình.
Đống thời cũng khiến Cố Nhã Thiển nghi ngờ anh.
Cố lão phu nhân niệm kinh tâm ở thư phòng, một lần lại một lần, Cố Giác đến một lần, bà cầm lần tràng hạt, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi tinh thần bà kém đi rất nhiều.
“Bà nội, bà nghỉ ngơi một chút đi.”
Cố Giác đỡ Cố lão phu nhân ngồi xuống chiếc ghế ngả, ánh mắt Cố lão phu nhân hòa nhã, dường như đang nhớ lại những chuyện năm đó, lúc còn trẻ cùng với Cố lão gia, thời gian đó thật đẹp.
“Buổi tối trước khi ông ấy rời đi, ông ấy nói, việc hối hận nhất trong đời là năm đó đã đuổi dì của con đi, danh dự gia đình tính là gì.”
Cố lão phu nhân trong lúc Cố Hoài Chương bệnh nặng, gần như ngày nào cũng đi chùa thắp hương, cầu nguyện các vị thần linh ban phước lành.
Vậy nên, trong khi bà đi chùa thắp nhang.
Cố lão gia đã rút ống oxy của mình.
Cố lão phu nhân mệt mỏi nhắm mắt lại, đôi bàn tay già nua sáng sủa đang giữ chặt hạt cườm: “Bà biết, ông ấy mạnh mẽ nhiều năm như vậy, làm sao có thể chịu được việc bản thân phải dựa vào bình oxy để sống..”
“Ngược lại, cùng không quan tâm chuyện của đứa bé nhà họ Tô kia, chuyện năm đó, bỏ đi, bà mệt rồi, bà đi nghỉ ngơi một chút.”
Nói xong, Cố lão phu nhân đứng dậy.
Cố Giác gật đầu, kêu người giúp việc vào, đỡ Cố lão phu nhân về phòng ngủ của bà nghỉ ngơi.
Vườn sau nhà họ Cố.
Cố Nhã Thiển đã bình tĩnh lại, cái chết của ông ngoại không liên quan đến Tô Ngọc Kỳ, nhưng cô cũng cảm thấy sốc, rõ ràng là ông ngoại tự mình kết liễu cuộc đời mình, nhưng không không khó hiểu.
Ngay cả khi biết được cả đời sống phụ thuộc vào bình oxy, sống cũng chỉ được có hai tháng, không có tình trạng hôn mê và tra tấn lâu dài, không ai có thể chịu đựng được chứ đừng nói là một người như ông ngoại.
Đi vài bước về phía trước, người đàn ông cùng kề vai sát cánh với cô.
Cô đột ngột dứng lại, lúc còn cách Tĩnh Uyển vài bước.
Tô Ngọc Kỳ quay người lại, nhìn vào khuôn mặt tuyệt đẹp của người phụ nữ dưới ánh mặt trời, đưa tay ra xoa má cô: “Sao thế.”
Cố Nhã Thiển ôm anh, bổ nhào vào lòng anh.
Người đàn ông mỉm cười, cúi đầu đặt lên đỉnh đầu cô, ôm cô thật chặt, anh rất vui, trong tình huống như vậy, vợ anh vẫn lựa chọn đứng bên cạnh anh, vợ anh vẫn luôn đợi anh, không có nghi ngờ anh.
“Nhã Thiển, anh rất vui, anh cho rằng…”
“Cho rằng cái gì….” Cô bị anh ôm chặt nên có chút nói không lên lời.
Giọng người đàn ông trầm xuống: “Anh cứ nghĩ, em sẽ không tin tưởng anh, trời biết anh sợ hãi như thế nào, sợ em nghi ngờ, anh, sẽ không tin tưởng anh, sẽ cảm thấy, anh là hung thủ giết hại ông ngoại em.”
“Tô Ngọc Kỳ, em mãi mãi tin tưởng anh, anh nói em tin anh, em liền tin anh.” Cô nhắm mắt lại, lắng nghe nhịp tim.
Thật may mắn, cô không bị những lời của Đông Phương Vỹ lừa.
Cô thật sáng suốt khi không nghi ngờ anh.
Cô mừng vì bản thân có thể bình tĩnh lại.
Người đàn ông nâng cằm cô lên, nhìn vào đôi mắt trong veo của người phụ nữ, bên trong đều là anh.
“Nhã Thiển…”
Giọng nói của anh có hơi khàn, cúi đầu hôn lên môi cô.
Một tay giữ eo cô, tay kia giữ sau gáy cô, những ngón tay lướt qua tóc cô, hạnh phúc hôn lên đôi môi mềm mại của người phụ nữ.
Nhã Thiển ôm lấy eo anh, bị anh hôn mà thở dốc, má cô từ từ đỏ lên. Anh thả cô ra, sau đó cúi xuống ôm cô sải bước về phía Tĩnh Uyển.
Trong phòng ngủ
Người đàn ông đặt cô lên giường, cúi đầu hôn vào cổ cô. Cố Nhã Thiển hơi ngứa, né tránh: “Ngọc Kỳ….”
Tô Ngọc Kỳ nhìn cô, mái tóc đen của cô nằm rải rác trên tầm vải màu hồng nhạt, có một cảm giác rung động lòng người, cổ họng anh thật chặt: “Không muốn sao?Hửm?”
Cố Nhã Thiển đỏ mặt, gật đầu, tai cô đỏ ửng: “Em…Ngọc Kỳ…Em đang mang thai…”
Người đàn ông ngây người, sau đấy khuôn mặt tràn đầy ý cười, ông trời đối xử với anh thật tốt.
“Chúng ta về nhà, Nhã Thiển.”
Cô đưa tay ra nhẹ nhàng xoa bụng, cô đang mang thai, con của cô và Tô Ngọc Kỳ
Cô tin anh
Cô tin anh.
Cô thầm đọc nó nhiều lần trong lòng, thật may mắn, đến bây giờ, cô vẫn có thể giữu được một tâm trí tỉnh táo.
Đối mặt với sự nghi ngờ của nhiều người nhà họ Cố, cô vẫn luôn giữu được sự tỉnh táo, ngay cả khi cô đã quên những chuyện trước đó, cô cũng không nghi ngờ Tô Ngọc Kỳ.
Đó là chồng cô.
Cô tin tưởng ánh mắt anh nhìn cô, chỗ nào cũng là sự ấm áp, có sự tin tưởng lẫn nhau.
Chiều hôm sau Tô Ngọc Kỳ đã nhanh chóng đến.
Phòng khách nhà họ Cố.
Rất nhiều người nhà họ Cố đều ở đây, anh nắm chặt tay Cố Nhã Thiển như muốn để cô yên lòng, nói không phát ra tiếng: “Đừng sợ.”
Cố Cẩn Hiên nói: “Tô Ngọc Kỳ, anh có muốn giải thích với chúng tôi lý do tại sao anh lại xuất hiện ở phòng bệnh trước khi ông nội qua đời. Mà chỉ có một mình anh.”
“Nếu như Cố lão gia muốn các người biết, lúc đó đã gọi mấy người các ngươi cùng vào, rõ ràng ông ấy không làm như vậy, nên, rõ ràng ông ấy không muốn mấy người biết.”
“Ai mà biết được anh nói có đúng không.” Cố Thành Thái nói: “Nhã Thiển, qua đây.”
Cố Nhã Thiển lắc đầu, chọn đứng cùng Tô Ngọc Kỳ.
Cố Thành Thái không nói gì, chỉ cau mày ho hai tiếng.
“Còn có, ngoài phòng bệnh ngoài tôi, còn có một người.” Trong mấy ngày qua Tô Ngọc Kỳ đã suy nghĩ rất nhiều, cái chết của Cố lão gia có vài điểm đáng nghi, anh từ phòng bệnh của Cố lão gia đi ra không lâu, Cố lão gia vì ngạt thở dẫn đến suy tim mà chết, chỗ nào có một sự trùng hợp như vậy.
Tống Hương suy nghĩ một lúc nói: “Ai?”
Trong phòng bệnh, chỉ có hai người là anh ta và ông nội, ngoài Tô Ngọc Kỳ thì chỉ có bản thân ông nội…
Nghe vậy, Tống Hương mở to mắt, liền phủ nhận: “Không thể.”
Lông mi của Cố Nhã Thiển khe run lên, ngay cả lòng bàn tay cô cũng dần lạnh đi, bị Tô Ngọc Kỳ nắm chặt, cảm nhận được sự ấm áp từ đôi bàn tay rộng lớn của người đàn ông, cô ngước lên nhìn Tô Ngọc Kỳ….
Làm sao có thể là chính ông ngoại….
“Làm sao lại không thể.” Tô Ngọc Kỳ nhìn xunh quanh, những người nhà họ Cố, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Cố Giác, lạnh lùng giễu cợt một tiếng: “Có lẽ anh hiểu Cố lão gia là một người như thế nào, những lời tôi nói, bao phần là thật, bao nhiêu phần là giả, có lẽ anh cũng có thể phân biệt được, mặc dù tôi rất hận ông ta, nhưng rõ ràng biết ông ta bệnh nặng sắp chết, tôi vẫn ra tay giết hại ông ta. Đôi tay này của tôi, vì vợ của mình, cũng rất sạch sẽ, sẽ không làm những chuyện dơ bẩn này.”
Thực ra, Tô Ngọc Kỳ cũng đã suy nghĩ rất nhiều về việc này.
Lời giải thích duy nhất chính là, khi Cố lão gia tỉnh lại đã tự mình rút ống oxy ra, bởi vì, ông ta là một người bướng bỉnh, cả đời đều đứng trên đỉnh cao, làm sao có thể chịu đựng được việc bệnh lâu ngày, biết rằng chỉ có thể dựa vào máy thở mới có thể sống thêm được một hai tháng, một nhân vật như vậy làm sao có thể chịu đựng được việc bản thân đến năng lực sống cũng không còn.
Hơn nữa, đúng lúc anh vừa đi ra khỏi phóng bệnh.
Cố lão gia làm như thế, cũng tính là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Giải thoát chính mình.
Đống thời cũng khiến Cố Nhã Thiển nghi ngờ anh.
Cố lão phu nhân niệm kinh tâm ở thư phòng, một lần lại một lần, Cố Giác đến một lần, bà cầm lần tràng hạt, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi tinh thần bà kém đi rất nhiều.
“Bà nội, bà nghỉ ngơi một chút đi.”
Cố Giác đỡ Cố lão phu nhân ngồi xuống chiếc ghế ngả, ánh mắt Cố lão phu nhân hòa nhã, dường như đang nhớ lại những chuyện năm đó, lúc còn trẻ cùng với Cố lão gia, thời gian đó thật đẹp.
“Buổi tối trước khi ông ấy rời đi, ông ấy nói, việc hối hận nhất trong đời là năm đó đã đuổi dì của con đi, danh dự gia đình tính là gì.”
Cố lão phu nhân trong lúc Cố Hoài Chương bệnh nặng, gần như ngày nào cũng đi chùa thắp hương, cầu nguyện các vị thần linh ban phước lành.
Vậy nên, trong khi bà đi chùa thắp nhang.
Cố lão gia đã rút ống oxy của mình.
Cố lão phu nhân mệt mỏi nhắm mắt lại, đôi bàn tay già nua sáng sủa đang giữ chặt hạt cườm: “Bà biết, ông ấy mạnh mẽ nhiều năm như vậy, làm sao có thể chịu được việc bản thân phải dựa vào bình oxy để sống..”
“Ngược lại, cùng không quan tâm chuyện của đứa bé nhà họ Tô kia, chuyện năm đó, bỏ đi, bà mệt rồi, bà đi nghỉ ngơi một chút.”
Nói xong, Cố lão phu nhân đứng dậy.
Cố Giác gật đầu, kêu người giúp việc vào, đỡ Cố lão phu nhân về phòng ngủ của bà nghỉ ngơi.
Vườn sau nhà họ Cố.
Cố Nhã Thiển đã bình tĩnh lại, cái chết của ông ngoại không liên quan đến Tô Ngọc Kỳ, nhưng cô cũng cảm thấy sốc, rõ ràng là ông ngoại tự mình kết liễu cuộc đời mình, nhưng không không khó hiểu.
Ngay cả khi biết được cả đời sống phụ thuộc vào bình oxy, sống cũng chỉ được có hai tháng, không có tình trạng hôn mê và tra tấn lâu dài, không ai có thể chịu đựng được chứ đừng nói là một người như ông ngoại.
Đi vài bước về phía trước, người đàn ông cùng kề vai sát cánh với cô.
Cô đột ngột dứng lại, lúc còn cách Tĩnh Uyển vài bước.
Tô Ngọc Kỳ quay người lại, nhìn vào khuôn mặt tuyệt đẹp của người phụ nữ dưới ánh mặt trời, đưa tay ra xoa má cô: “Sao thế.”
Cố Nhã Thiển ôm anh, bổ nhào vào lòng anh.
Người đàn ông mỉm cười, cúi đầu đặt lên đỉnh đầu cô, ôm cô thật chặt, anh rất vui, trong tình huống như vậy, vợ anh vẫn lựa chọn đứng bên cạnh anh, vợ anh vẫn luôn đợi anh, không có nghi ngờ anh.
“Nhã Thiển, anh rất vui, anh cho rằng…”
“Cho rằng cái gì….” Cô bị anh ôm chặt nên có chút nói không lên lời.
Giọng người đàn ông trầm xuống: “Anh cứ nghĩ, em sẽ không tin tưởng anh, trời biết anh sợ hãi như thế nào, sợ em nghi ngờ, anh, sẽ không tin tưởng anh, sẽ cảm thấy, anh là hung thủ giết hại ông ngoại em.”
“Tô Ngọc Kỳ, em mãi mãi tin tưởng anh, anh nói em tin anh, em liền tin anh.” Cô nhắm mắt lại, lắng nghe nhịp tim.
Thật may mắn, cô không bị những lời của Đông Phương Vỹ lừa.
Cô thật sáng suốt khi không nghi ngờ anh.
Cô mừng vì bản thân có thể bình tĩnh lại.
Người đàn ông nâng cằm cô lên, nhìn vào đôi mắt trong veo của người phụ nữ, bên trong đều là anh.
“Nhã Thiển…”
Giọng nói của anh có hơi khàn, cúi đầu hôn lên môi cô.
Một tay giữ eo cô, tay kia giữ sau gáy cô, những ngón tay lướt qua tóc cô, hạnh phúc hôn lên đôi môi mềm mại của người phụ nữ.
Nhã Thiển ôm lấy eo anh, bị anh hôn mà thở dốc, má cô từ từ đỏ lên. Anh thả cô ra, sau đó cúi xuống ôm cô sải bước về phía Tĩnh Uyển.
Trong phòng ngủ
Người đàn ông đặt cô lên giường, cúi đầu hôn vào cổ cô. Cố Nhã Thiển hơi ngứa, né tránh: “Ngọc Kỳ….”
Tô Ngọc Kỳ nhìn cô, mái tóc đen của cô nằm rải rác trên tầm vải màu hồng nhạt, có một cảm giác rung động lòng người, cổ họng anh thật chặt: “Không muốn sao?Hửm?”
Cố Nhã Thiển đỏ mặt, gật đầu, tai cô đỏ ửng: “Em…Ngọc Kỳ…Em đang mang thai…”
Người đàn ông ngây người, sau đấy khuôn mặt tràn đầy ý cười, ông trời đối xử với anh thật tốt.
“Chúng ta về nhà, Nhã Thiển.”
Bình luận facebook