Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 331
Cố Nhã Thiển vẫn không ngủ được, đang đợi Tô Ngọc Kỳ, một tiếng sau, người nọ trở lại phòng, nằm lên giường, Cố Nhã Thiển dựa vào lòng anh, anh trực tiếp xé áo cô, ngậm lấy môi cô, cô không nhịn được mà thở gấp: “Anh nhẹ thôi.”
Có lẽ bởi vì buồn ngủ rồi nên giọng nói của cô mềm mại hơn, như tiếng mèo kêu vậy, làm tim anh nhộn nhạo: “Nhẹ thôi? Hôm qua không phải em đòi anh mạnh hơn sao?” anh nhịn không được mà nhéo eo cô một cái.
Cô rên nhẹ một tiếng: “Cho nên nói, cũng không phải tại anh sao, sang nay chút nữa thì dậy không nổi.”
“Dậy không nổi, anh ôm em là được rồi.”
Không khí trong phòng kiều diễm.
Mặt cô ửng hồng, trên đầu mũi là mồ hôi tinh mịn, Tô Ngọc Kỳ hít lấy hương sữa trên người cô, cố nhịn cảm xúc của toàn thân, nhưng bụng dưới đang căng cứng, Cố Nhã Thiển tưởng rằng có thể ngủ rồi, nhưng lại cảm nhận được nơi nào đó của anh đang phồng lớn, cô đẩy anh ra: “Đừng mà, em rất buồn ngủ, rất mệt.”
Dưới thân đang nhẹ nhàng cọ cọ, hơi thở nóng ấm phả lên mặt cô.
Cố Nhã Thiển ở Vân Châu ba ngày, xin nghỉ phép cho hai đứa nhỏ, ngày thứ tư thì về Hải Châu.
Qua hơn nửa năm.
Cô nhận được lời mời đến buổi biểu diễn thời trang nổi tiếng của nước Z, Tô Ngọc Kỳ cũng vừa lúc có cuộc làm ăn ở nước Z, phải sang đó một chuyến.
Cố Nhã Thiển đang nghĩ đến hai đứa nhỏ, cũng vừa lúc tròn một tuổi, biểu diễn thời trang cũng phải đến cuối tháng, đợi qua thôi nôi Sở Nghiển và Gia Hành xong, cô sẽ cùng Tô Ngọc Kỳ đi nước Z.
Bạn cũ của hai người cũng đi theo.
Cả hành trình không có gì trở ngại, cũng có thể xem như là đi du lịch, máy bay riêng của Tô Ngọc Kỳ đáp xuống nước Z vào lúc 10h tối.
Chủ đề của buổi biểu diễn là Biển Cả.
Sau khi Cố Nhã Thiển trả lời phỏng vấn xong, cô thích nhất chiếc váy maxi cá voi màu xanh biển.
Đường thêu tinh xảo, vô cùng sống động, từng bước đi của người mẫu như chuyển động của cá voi. Buổi trưa sau khi xem xong buổi diễn thì đi tìm Bạc Văn Thư và Mạn Mạn.
Mấy người họ ở trên phố của nước ngoài ăn cơm.
Thương lượng một chút chủ đề của buổi diễn thời trang lúc sáng.
Đến khi trời tối thì sắp xếp xong xuôi.
Cố Nhã Thiển vốn định ở lại nước Z mấy ngày, nhưng nhớ hai đứa nhỏ ở nhà, hơn nữa chúng còn chưa dứt sữa, trong lòng có chút đau.
Tô Ngọc Kỳ còn phải ở lại nước Z mấy ngày, Cố Nhã Thiển cũng muốn ở lại với anh, nên mởi ở lại thêm một ngày.
Buổi sáng, Tô Ngọc Kỳ còn phải đi gặp tổng thống nước Z, Cố Nhã Thiển cũng đi cùng, đi vào phòng khách hung vĩ và trang nghiêm, đập vào mắt là bức họa nạm vàng đắt đỏ, tranh có núi có sông, khiến người ta phải tán thưởng.
Cô lần đầu tiên đến những nơi thế này, tuy rằng nhà họ Cố cũng rất có thế lực, nhưng những chuyện hợp tác quốc tế như vậy đều do anh ba và anh tư xử lí, cô có rất ít cơ hội đi theo như thế này, tổng thống nước Z, đó cũng chỉ là nhân vật mà cô thấy trên tin tức.
Cố Nhã Thiển cũng rất hiếu kì.
Tô Ngọc Kỳ phải đến phòng hội nghị, để bảo vệ ở bên cạnh Cố Nhã Thiển để cô đi xung quanh tham quan, đây là nơi làm việc của tổng thống nước Z, bất luận là phong cách thiết kế, các loại vật dụng hay là ngay cả thảm trên đất đều là thiết kế độc nhất vô nhị, bệnh nghề nghiệp của cô lại tái phát, nhìn lớp thảm lông dê dưới chân, trong lòng đang suy nghĩ xem đây là phong cách thiết kế của ai.
Hai tiếng sau.
Cố Nhã Thiển nhận được điện thoại củaTô Ngọc Kỳ, anh nói cuộc họp đã xong rồi, hỏi cô đang ở đâu, Cố Nhã Thiển lập tức theo bảo vệ đi vào phòng khách, vừa lúc nhìn thấy Tô Ngọc Kỳ và tổng thống nước Z đi ra.
Ấn tượng của cô với tổng thống nước Z là một cảm giác thân thiết rất vi diệu, không phải là dạng xa cách như trong các cuộc phỏng vấn, là mộ người trung niên rất anh tuấn, cho người ta cảm giác trưởng bối ôn hòa.
“William, đây là nhà tôi, Nhã Thiển.” Tô Ngọc Kỳ mỉm cười nhìn cô đang định đi tới, đưa tay ôm lấy eo cô, giới thiệu cô với tổng thống nước Z.
“Nhã Thiển.”, tổng thống nước Z nhìn người trắng trẻo trước mắt, người phụ nữ khí chất dịu dàng, hình ảnh đó lồng vào hình ảnh trong kí ức rồi lại nhẹ nhàng tách ra, đôi mắt đó, như viên pha lê đen nhánh, giống đến như vậy, quá giống.
Cố Nhã Thiển cung kính nói: “Hôm nay mạo muội đến đây bái phỏng ngài William.”
“Cô họ…” Tổng thống nước Z nhìn cô chăm chăm, ai tay nắm chặt.
“Tôi họ Cố, tên là Nhã Thiển.”
Họ Cố sao…
Trước mắt tổng thống nước Z hình như hiện lên một khung cảnh rất lâu về trước, một cố gái đã cứu ông trong cơn mưa lớn, bên trong một đống đổ nát, vỗ lên mặt ông: “Anh tỉnh lại đi, anh tỉnh lại đi”
Cô ấy nói: “Tôi họ Cố, tên là Thanh Chi.”
Buổi tối, tổng thống nước Z mời hai vợ chông Tô Ngọc Kỳ đến cùng ăn tối.
Nhà hàng quý tộc, cao quý.
Phục vụ mang thức ăn lên, thức ăn chứa trong bộ dụng cụ cao cấp, đặt ngay ngắn, lấp lánh dưới ánh đèn pha lê.
Không khí thoảng hương rượu và thức ăn.
Cố Nhã Thiển ăn một miếng bít tết, cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình, cô ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của tổng thống nước Z, trong lòng hơi căng thẳng: “William.”
“Không biết tiểu thư Nhã Thiển xuất thân ở gia đình nào.”
Trông thì như tùy ý hỏi, Cố Nhã Thiển cười cười, nếu như là người khác đột nhiên hỏi, cô sẽ cảm thấy rất đột ngột, nhưng William hỏi thì không mang lại cảm giác như vậy, tựa như đang trò chuyện với trưởng bối vậy thôi, cô nói: “Tôi ở Vân Châu, Cố gia ở Vân Châu, anh hai tôi là Cố Giác, chắc là ngài William đã gặp qua rồi.”
“Cố Giác, gặp qua, tuổi trẻ đầy triển vọng, thì ra cô là em của Cố Giác.” William mỉm cười, đèn pha lê láp lánh trong nhà hàng, ánh lên đôi mắt ông, ông dời tầm mắt đi, hô hấp có chút khó khăn, ông nâng tay, xoay mặt sang nơi khác lau nước mắt.
Quá giống rồi, cô gái trước mắt quá giống rồi.
Ăn xong buổi tối, Cố Nhã Thiển và Tô Ngọc Kỳ phải đi rồi, không muốn làm phiền thêm nữa, William nói, ông có một xưởng rượu, còn sớm, không bằng đi xem thử.
Hai người đồng ý.
Hương rượu nồng nàn, còn có rượu nho vừa sản xuất ra, mùi vị ngòn ngọt, hương trái cây che lấp hương rượu, Cố Nhã Thiển uống một ngụm, sau đó đưa cho Tô Ngọc Kỳ.
Quản gia xưởng rượu vừa dẫn đường, vừa giải thích.
William tay run rẩy nhận một cuộc điện thoại, vừa mới nghe máy, ông nhịn không được mà hỏi: “Có phải là cô ấy, có phải là cô ấy, cậu có phải sớm đã tra ra, sao lại không nói với tôi!”
Người kia nói: “Tôi không muốn giấu ngài, tôi chỉ muốn điều tra rõ ràng mọi chuyện năm đó rồi mới nói cho ngài biết, hiện tai hình huống nhiễu nhương, ngài nghĩ lại thân phận của mình xem, muốn cả thế giới biết ngài có một người con gái, ngài tưởng tượng xem cô ấy có bao nhiêu nguy hiểm, mà hoàn cảnh của ngài có bao nhiêu nguy hiểm.”
Sau một lúc, William đã bình tĩnh lại: “Tôi biết rồi.”
Có lẽ bởi vì buồn ngủ rồi nên giọng nói của cô mềm mại hơn, như tiếng mèo kêu vậy, làm tim anh nhộn nhạo: “Nhẹ thôi? Hôm qua không phải em đòi anh mạnh hơn sao?” anh nhịn không được mà nhéo eo cô một cái.
Cô rên nhẹ một tiếng: “Cho nên nói, cũng không phải tại anh sao, sang nay chút nữa thì dậy không nổi.”
“Dậy không nổi, anh ôm em là được rồi.”
Không khí trong phòng kiều diễm.
Mặt cô ửng hồng, trên đầu mũi là mồ hôi tinh mịn, Tô Ngọc Kỳ hít lấy hương sữa trên người cô, cố nhịn cảm xúc của toàn thân, nhưng bụng dưới đang căng cứng, Cố Nhã Thiển tưởng rằng có thể ngủ rồi, nhưng lại cảm nhận được nơi nào đó của anh đang phồng lớn, cô đẩy anh ra: “Đừng mà, em rất buồn ngủ, rất mệt.”
Dưới thân đang nhẹ nhàng cọ cọ, hơi thở nóng ấm phả lên mặt cô.
Cố Nhã Thiển ở Vân Châu ba ngày, xin nghỉ phép cho hai đứa nhỏ, ngày thứ tư thì về Hải Châu.
Qua hơn nửa năm.
Cô nhận được lời mời đến buổi biểu diễn thời trang nổi tiếng của nước Z, Tô Ngọc Kỳ cũng vừa lúc có cuộc làm ăn ở nước Z, phải sang đó một chuyến.
Cố Nhã Thiển đang nghĩ đến hai đứa nhỏ, cũng vừa lúc tròn một tuổi, biểu diễn thời trang cũng phải đến cuối tháng, đợi qua thôi nôi Sở Nghiển và Gia Hành xong, cô sẽ cùng Tô Ngọc Kỳ đi nước Z.
Bạn cũ của hai người cũng đi theo.
Cả hành trình không có gì trở ngại, cũng có thể xem như là đi du lịch, máy bay riêng của Tô Ngọc Kỳ đáp xuống nước Z vào lúc 10h tối.
Chủ đề của buổi biểu diễn là Biển Cả.
Sau khi Cố Nhã Thiển trả lời phỏng vấn xong, cô thích nhất chiếc váy maxi cá voi màu xanh biển.
Đường thêu tinh xảo, vô cùng sống động, từng bước đi của người mẫu như chuyển động của cá voi. Buổi trưa sau khi xem xong buổi diễn thì đi tìm Bạc Văn Thư và Mạn Mạn.
Mấy người họ ở trên phố của nước ngoài ăn cơm.
Thương lượng một chút chủ đề của buổi diễn thời trang lúc sáng.
Đến khi trời tối thì sắp xếp xong xuôi.
Cố Nhã Thiển vốn định ở lại nước Z mấy ngày, nhưng nhớ hai đứa nhỏ ở nhà, hơn nữa chúng còn chưa dứt sữa, trong lòng có chút đau.
Tô Ngọc Kỳ còn phải ở lại nước Z mấy ngày, Cố Nhã Thiển cũng muốn ở lại với anh, nên mởi ở lại thêm một ngày.
Buổi sáng, Tô Ngọc Kỳ còn phải đi gặp tổng thống nước Z, Cố Nhã Thiển cũng đi cùng, đi vào phòng khách hung vĩ và trang nghiêm, đập vào mắt là bức họa nạm vàng đắt đỏ, tranh có núi có sông, khiến người ta phải tán thưởng.
Cô lần đầu tiên đến những nơi thế này, tuy rằng nhà họ Cố cũng rất có thế lực, nhưng những chuyện hợp tác quốc tế như vậy đều do anh ba và anh tư xử lí, cô có rất ít cơ hội đi theo như thế này, tổng thống nước Z, đó cũng chỉ là nhân vật mà cô thấy trên tin tức.
Cố Nhã Thiển cũng rất hiếu kì.
Tô Ngọc Kỳ phải đến phòng hội nghị, để bảo vệ ở bên cạnh Cố Nhã Thiển để cô đi xung quanh tham quan, đây là nơi làm việc của tổng thống nước Z, bất luận là phong cách thiết kế, các loại vật dụng hay là ngay cả thảm trên đất đều là thiết kế độc nhất vô nhị, bệnh nghề nghiệp của cô lại tái phát, nhìn lớp thảm lông dê dưới chân, trong lòng đang suy nghĩ xem đây là phong cách thiết kế của ai.
Hai tiếng sau.
Cố Nhã Thiển nhận được điện thoại củaTô Ngọc Kỳ, anh nói cuộc họp đã xong rồi, hỏi cô đang ở đâu, Cố Nhã Thiển lập tức theo bảo vệ đi vào phòng khách, vừa lúc nhìn thấy Tô Ngọc Kỳ và tổng thống nước Z đi ra.
Ấn tượng của cô với tổng thống nước Z là một cảm giác thân thiết rất vi diệu, không phải là dạng xa cách như trong các cuộc phỏng vấn, là mộ người trung niên rất anh tuấn, cho người ta cảm giác trưởng bối ôn hòa.
“William, đây là nhà tôi, Nhã Thiển.” Tô Ngọc Kỳ mỉm cười nhìn cô đang định đi tới, đưa tay ôm lấy eo cô, giới thiệu cô với tổng thống nước Z.
“Nhã Thiển.”, tổng thống nước Z nhìn người trắng trẻo trước mắt, người phụ nữ khí chất dịu dàng, hình ảnh đó lồng vào hình ảnh trong kí ức rồi lại nhẹ nhàng tách ra, đôi mắt đó, như viên pha lê đen nhánh, giống đến như vậy, quá giống.
Cố Nhã Thiển cung kính nói: “Hôm nay mạo muội đến đây bái phỏng ngài William.”
“Cô họ…” Tổng thống nước Z nhìn cô chăm chăm, ai tay nắm chặt.
“Tôi họ Cố, tên là Nhã Thiển.”
Họ Cố sao…
Trước mắt tổng thống nước Z hình như hiện lên một khung cảnh rất lâu về trước, một cố gái đã cứu ông trong cơn mưa lớn, bên trong một đống đổ nát, vỗ lên mặt ông: “Anh tỉnh lại đi, anh tỉnh lại đi”
Cô ấy nói: “Tôi họ Cố, tên là Thanh Chi.”
Buổi tối, tổng thống nước Z mời hai vợ chông Tô Ngọc Kỳ đến cùng ăn tối.
Nhà hàng quý tộc, cao quý.
Phục vụ mang thức ăn lên, thức ăn chứa trong bộ dụng cụ cao cấp, đặt ngay ngắn, lấp lánh dưới ánh đèn pha lê.
Không khí thoảng hương rượu và thức ăn.
Cố Nhã Thiển ăn một miếng bít tết, cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình, cô ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của tổng thống nước Z, trong lòng hơi căng thẳng: “William.”
“Không biết tiểu thư Nhã Thiển xuất thân ở gia đình nào.”
Trông thì như tùy ý hỏi, Cố Nhã Thiển cười cười, nếu như là người khác đột nhiên hỏi, cô sẽ cảm thấy rất đột ngột, nhưng William hỏi thì không mang lại cảm giác như vậy, tựa như đang trò chuyện với trưởng bối vậy thôi, cô nói: “Tôi ở Vân Châu, Cố gia ở Vân Châu, anh hai tôi là Cố Giác, chắc là ngài William đã gặp qua rồi.”
“Cố Giác, gặp qua, tuổi trẻ đầy triển vọng, thì ra cô là em của Cố Giác.” William mỉm cười, đèn pha lê láp lánh trong nhà hàng, ánh lên đôi mắt ông, ông dời tầm mắt đi, hô hấp có chút khó khăn, ông nâng tay, xoay mặt sang nơi khác lau nước mắt.
Quá giống rồi, cô gái trước mắt quá giống rồi.
Ăn xong buổi tối, Cố Nhã Thiển và Tô Ngọc Kỳ phải đi rồi, không muốn làm phiền thêm nữa, William nói, ông có một xưởng rượu, còn sớm, không bằng đi xem thử.
Hai người đồng ý.
Hương rượu nồng nàn, còn có rượu nho vừa sản xuất ra, mùi vị ngòn ngọt, hương trái cây che lấp hương rượu, Cố Nhã Thiển uống một ngụm, sau đó đưa cho Tô Ngọc Kỳ.
Quản gia xưởng rượu vừa dẫn đường, vừa giải thích.
William tay run rẩy nhận một cuộc điện thoại, vừa mới nghe máy, ông nhịn không được mà hỏi: “Có phải là cô ấy, có phải là cô ấy, cậu có phải sớm đã tra ra, sao lại không nói với tôi!”
Người kia nói: “Tôi không muốn giấu ngài, tôi chỉ muốn điều tra rõ ràng mọi chuyện năm đó rồi mới nói cho ngài biết, hiện tai hình huống nhiễu nhương, ngài nghĩ lại thân phận của mình xem, muốn cả thế giới biết ngài có một người con gái, ngài tưởng tượng xem cô ấy có bao nhiêu nguy hiểm, mà hoàn cảnh của ngài có bao nhiêu nguy hiểm.”
Sau một lúc, William đã bình tĩnh lại: “Tôi biết rồi.”
Bình luận facebook