Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 414
Chị Na từng nói, có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần này, lại thêm một chút tâm kế nữa thì không có bất cứ ai là đối thủ của cô.
Trước kia Mộc Như Phương luôn luôn xem thường.
Cô đã biết được thế giới này bé nhỏ đến mức nào rồi.
Gặp phải Ngu Thanh Âm thêm lần nữa, cô cũng không cảm thấy kỳ quái gì cả, người như cô, tính cách lạnh nhạt, hay giữ khoảng cách với mọi người, nhưng cô không hề yếu mềm, có thể đây là ấn tượng sẵn có trong mắt mọi người, lúc một người con gái lạnh lùng không biết nói chuyện xuất hiện sẽ nghĩ cô ấy yếu đuối ghê lắm.
Mộc Như Phương khẽ nhếch môi, có điều được một lớp khẩu trang bao bọc lấy nên không có ai phát hiện ra nụ cười nhạt đầy vẻ mỉa mai trong khoảnh khắc ấy, còn Ngu Thanh Âm đã không chờ đợi nổi muốn khoe khoang thân phận vợ chưa cưới của Đào Gia Thiên từ lâu rồi, muốn trào phúng lột trần thân phận thật của Mộc Như Phương, dường như muốn dùng lời nói để thỏa mãn tính đố kỵ, tự cho mình hơn người vậy.
"Mộc Như Phương, chi bằng chúng ta nói chuyện một chút."
Rõ ràng là Tần Nhược Tuyết bên cạnh Ngu Thanh Âm không nhận ra người phụ nữ đội nón lưỡi trai, đeo khẩu trang này là Mộc Như Phương, chỉ xem như là người mà Ngu Thanh Âm không ưa thích, nhưng lúc nhất thời còn chưa hiểu rõ tình hình đã thấy Ngu Thanh Âm cùng người nọ cùng đi vào quán trà sữa.
"Chị Thanh Âm."
Nhóm cô chiêu vốn chẳng thân thích gì, chỉ có bạn bè thân thiết mới cùng đi với nhau, còn đại đa số chỉ so đo lẫn nhau mà thôi, đi mua sắm chung, mua điên cuồng đủ thứ để khoe mẽ, nào có chuyện chị em thật lòng thật dạ với nhau kia chứ.
Ngu Thanh Âm bị lòng đố kỵ làm mụ mị đầu óc, nghe thấy tiếng của Tần Nhược Tuyết mới sực nhớ ra cô ta vẫn còn ở đây, lập tức giữ nụ cười tao nhã thục nữ.
"Nhược Tuyết, chị chợt gặp bạn nên nói đôi ba câu ấy mà."
Dung mạo của Tần Nhược Tuyết rất đỗi ngọt ngào, trông có vẻ vô tri đơn thuần lắm vậy, nhẹ nhàng che miệng lại: "Chị Thanh Âm, vậy mấy chị cứ làm việc của mình đi, em cũng hơi khát rồi, muốn uống ly trà sữa, hay mình đi chung nha."
Sắc mặt Ngu Thanh Âm chẳng thay đổi gì, nhưng cô ta âm thầm cắn răng, trong lòng cũng biết rõ Tần Nhược Tuyết muốn hóng chuyện cười của cô, rồi cười cười cùng đi vào quán trà sữa.
Một quán trà sữa nổi tiếng trên mạng.
Phong cách trang trí rất mực xa hoa, trông rất đỗi ấm áp.
Mộc Như Phương ăn mặc cũng tính là kỳ quái gì, nhưng vẫn thu hút vài ánh mắt của người xung quanh, dù sao lòng tò mò của con người không hề ít, cô chẳng buồn quan tâm mà ngồi chiếc ghế có dây leo xanh mướt uốn lượn.
Gọi một ly trà sữa được phục vụ giới thiệu.
Cô hững hờ lướt điện thoại, mở ghi âm lên, Ngu Thanh Âm đang dồn hết sự chú ý lên người Tần Nhược Tuyết, nén cảm giác bực bội lại, ngồi xuống với cô ta rồi gọi ly trà sữa.
Tần Nhược Tuyết không nhận ra Mộc Như Phương, mỉm cười: "Chị là bạn của chị Ngu Thanh Âm ha, xem ra chị Thanh Âm với chị quen thân dữ lắm ha, chứ bằng không chị ăn mặc kín đáo thế sao chị Thanh Âm vẫn nhìn ra được?"
Tần Nhược Tuyết đang cười thầm Ngu Thanh Âm, dù sao nhìn thấy Mộc Như Phương đội cái nón lưỡi trai bày bán ngoài vỉa hè, đeo khẩu trang đen, ăn mặc bình thường, rõ ràng chỉ là người thường mà thôi, cô ta cố ý nói như vậy để ngấm ngầm giễu cợt một người suốt ngày chưng diện hàng hiệu xa hoa chỉ biết luồn cúi những người có quyền có thế như Ngu Thanh Âm ấy vậy mà lại có bạn thân là người bình thường.
Đúng thật là đang vả mặt Ngu Thanh Âm.
Vẻ mặt hiện tại của Ngu Thanh Âm đến là kém.
Đương nhiên cô ta biết Tần Nhược Tuyết đang tính toán cái gì.
Phục vụ bưng trà sữa ra.
Mộc Như Phương không uống mà chỉ nhìn, chợt nhớ đến lúc trước bản thân mình cũng nấu trà sữa, cô ngoắc tay gọi người phục vụ: Quán này có bán nguyên liệu làm trà sữa không?"
"Có bán đấy chị, quán bọn em có các gói trà sữa đã điều chế sẵn mùi vị, chị cần loại nào ạ?"
Mộc Như Phương chọn vài loại rồi kêu phục vụ đi chuẩn bị, Tần Nhược Tuyết thấy thế bèn chen miệng vào: "Với người bình thường mà nói, mấy món này nói đắt cũng đắt, nói rẻ quả thật cũng rẻ, bỗng dưng tôi muốn mua về nhà tự nấu rồi, mấy món mà chị này mua lấy cho tôi mười phần."
Ngu Thanh Âm liếc nhìn Tần Nhược Tuyết, thầm mắng cô ta ngốc.
Nếu không phải gần đây nhà họ Tần có hợp tác với họ Ngu, cô ta chẳng buồn đi dạo phố với loại ngu ngốc như thế này?
Đúng thật là làm mình rớt giá mà.
Tiếng đàn violon du dương trong khắp không gian.
Có một người ca sĩ nổi tiếng trên mạng đến hát cố định ở quán này.
Hát một bài nổi đình nổi đám trên mạng, Mộc Như Phương vốn kiệm lời, Ngu Thanh Âm cũng thế, ai mà ngờ Tần Nhược Tuyết lại mặt dày đi theo, thỉnh thoảng lại nói chen vào, vì nhà Ngu Thanh Âm dựa dẫm được vào cái cây to họ Đào này mới thịnh như mặt trời ban trưa, bây giờ cô ta cũng nào có dám châm biếm Mộc Như Phương, nếu như để mấy người Tần Nhược Tuyết này biết cô ta chỉ khoác được lớp vỏ vợ chưa cưới của Đào Gia Thiên mà thôi chẳng phải sẽ bị cười rớt răng hay sao, bởi vậy có hận Mộc Như Phương thế nào cũng chỉ đành nhịn.
Ánh mắt Tần Nhược Tuyết đảo qua đảo lại giữa hai ngời: "Chị gì ơi, sao chị quen với chị Thanh Âm đấy? Học chung hả?" Cô ta nhìn Mộc Như Phương chằm chằm dường như tò mò lắm vậy, gọi ly trà sữa nhưng không tháo khẩu trang, cũng không uống, lẽ nào bởi vì mặt bị hủy dung?
Ngu Thanh Âm nhìn Mộc Như Phương, nghiến răng ken két: "Là bạn học đấy..."
Mộc Như Phương nhẹ nhàng mở miệng: "Ờ? Chị với Ngu Thanh Âm ấy à, bọn chị quen nhau lâu rồi, Thanh Âm đối xử với chị rất tốt, chuyện gì cũng lo cho chị hết."
Ngu Thanh Âm thở phào: "Ừ phải, quen lâu rồi."
Cô ta nhìn Tần Nhược Tuyết: "Nhược Tuyết, không phải em nói đã đặt chỗ trước bên nhà sách rồi sao? Không thì giờ chúng ta đi đi."
Tần Nhược Tuyết thấy bộ dạng sốt ruột của cô ta càng không muốn đi: "Chị Thanh Âm, còn chưa uống hết ly trà sữa nữa mà." Làm sao Tần Nhược Tuyết chịu bỏ qua cơ hội lớn như lần này được cơ chứ, đang sầu không kiếm được cái gì thực tế để mỉa mai Ngu Thanh Âm một phen, chẳng phải chỉ là vợ chưa cưới của Đào Gia Thiên thôi ư? Giả vờ giả vịt cái gì, một nhà họ Ngu nhỏ bé mà cũng muốn đè đầu cô à!
Nhưng điện thoại chợt vang lên.
Một người chị em gọi điện đến, cô ta nhíu mày, Tần Nhược Tuyết chỉ có thể đi nghe.
Ngu Thanh Âm bắt được thời cơ, nhìn sang phía người phụ thư thá ngồi bên cạnh, trông thấy gương mặt tinh tế nằm bên dưới lớp khẩu trang của cô, mối hận điên cuồng sinh sôi nảy nở trong đầu: "Mộc Như Phương, tôi khuyên cô thức thời một chút, chủ động rời khỏi Gia Thiên, chị Vọng Vũ về rồi, cô nghĩ rằng trong lòng Gia Thiên vẫn còn cô hay sao? Cô muốn tiền, muốn bao nhiêu để tôi đưa cho cô."
"Ồ? Cho tôi tiền hả?" Mộc Như Phương khẽ nhíu mày.
Ngu Thanh Âm nở nụ cười: "Tôi biết cô thiếu tiền, ắt hẳn Gia Thiên không đưa tiền cho cô phải không?" Thấy Mộc Như Phương ăn mặc bình thường, cả người chỉ toàn đồ vỉa hè, tính từ trên xuống dưới chỉ vài trăm là cùng, nhất thời cô ta lại chan chứa cảm giác hơn người.
Dường như Mộc Như Phương thở dài một tiếng, lông mi khẽ rung động: "Dường như, rất có sức quyến rũ, tôi có thể suy nghĩ một chốc."
Ngu Thanh Âm lấy một tấm thẻ trong túi ra rồi đưa cho Mộc Như Phương: "Trong thẻ có mười lăm tỷ, cô ở cạnh Đào Gia Thiên cũng chẳng có ích gì, anh ấy hận cô như vậy, tôi khuyên cô rời khỏi anh ấy mới là lựa chọn đúng đắn nhất, miễn cho mình phải chịu dằn vặt."
Mộc Như Phương nhận tấm thẻ: "Có điều, chỉ vỏn vẹn mười lăm tỷ không đủ làm tôi động lòng đâu."
Ngu Thanh Âm cắn răng: "Cô muốn bao nhiêu?"
Người phụ nữ ấy nở nụ cười, không hề che giấu ánh sáng xán lạn nơi khóe mắt: "Chín nghìn tỷ, phỏng chừng, tôi sẽ cân nhắc một chút."
"Cô..." Ngu Thanh Âm tức giận đứng phắt dậy: "Cô đang đùa bỡn tôi đấy à?"
So với vẻ kích động của Ngu Thanh Âm, Mộc Như Phương trông vẫn biếng nhác tao nhã lắm, cô đưa mắt nhìn quanh một vòng: "Ngu Thanh Âm, cô cũng biết Đào Gia Thiên mất trí nhớ rồi, anh ta hận tôi, thế mà cô còn sợ cái gì nữa? Anh ta chỉ hận tôi thôi, bởi vì hận nên mới trói buộc tôi bên mình."
Giọng nói của cô rất rõ ràng mà dịu dàng, không hề có sức công kích gì về mặt thính giác cả, mà mỗi con chữ sau khi được thốt ra đều gõ mạnh vào lòng Ngu Thanh Âm, Mộc Như Phương cứ như kẻ điều khiển vậy, vững vàng nắm bắt được thứ mà Ngu Thanh Âm thầm khát khao đoạt được.
Sống lưng người phụ nữ này thẳng tắp, ánh mắt rất đỗi lạnh lẽo, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng.
"Cô cũng biết, anh ấy sẽ không nhớ ra, trừ phi..." Câu nói này cứ như đang dụ dỗ vậy.
Bởi vì Mộc Như Phương muốn đánh cược, chắc chắn Ngu Thanh Âm biết tại sao Đào Gia Thiên lại mất trí.
Quả nhiên Ngu Thanh Âm lẩm bẩm trong vô thức: "Phải...Anh ấy không thể khôi phục ký ức được, trừ phi họ Ẩn..." Vừa dứt lời đã vội bịt miệng lại, nhìn về phía Mộc Như Phương, thật ra cô vốn không hề nghe rõ ràng, khi nãy Ngu Thanh Âm chỉ vô tình thốt ra câu này, rất nhỏ, cô ta thấy Mộc Như Phương không nghe được mới thấy yên tâm.
Quả thật Mộc Như Phương không nghe thấy câu nói này.
Nghe không rõ ràng.
Có điều, cô đã ghi âm lại rồi.
"Bởi vậy, cô chẳng cần phải hận thù tôi đến như vậy, dung mạo của tôi bị hủy rồi, cổ họng cũng bị hủy hoại nốt, áp lực duy nhất mà cô nên cảm thấy đó là chị Vọng Thư của cô, cô ta mới là người không thể thay thế trong lòng Đào Gia Thiên." Mộc Như Phương thở dài nói, giống như đang đầu độc vậy, mà vẻ mặt cúa Ngu Thanh Âm thay đổi hoàn toàn.
Phải, Thư Vọng Vũ mới là người cô nên cảnh giác nhất.
Đào Gia Thiên không thể khôi phục ký ức được, không có người của họ Ẩn ra tay thì cả đời này anh ấy sẽ không nhớ ra Mộc Như Phương, còn uy hiếp lớn nhất của cô là...
Là Thư Vọng Vũ!!
Ngu Thanh Âm lạnh lùng nói: "Cô ta là cái thá gì, chẳng phải chỉ bám vào lòng thương hại với áy náy của Gia Thiên thôi ư?"
Mộc Như Phương hờ hững nở nụ cười: "Phải đấy, bây giờ cô ta đang ở nhà họ Đào, đừng nói cô chưa gặp bao giờ nhé?"
"Cái gì?" Ngu Thanh Âm ngạc nhiên, cô ta thật sự không biết được, dạo này cô ta căn bản không hẹn nổi Đào Gia Thiên, ở nhà cha đã mắng cô một chặp, nhưng hình như gần đây Đào Gia Thiên bận bịu dữ lắm, cô đã hỏi thử Đào Y Y, thế mà Đào Y Y cũng chẳng nói gì.
Thư Vọng Vũ lại ở nhà họ Đào?
Mộc Như Phương thấy đã đạt được hiệu quả mình mong muốn rồi bèn nhổm người dậy: "Không còn sớm nữa, tôi phải về rồi, nếu cô không tin lời tôi nói thì tự mình qua nhà họ Đào xem thử đi, xem xem chị Vọng Vũ của cô có ở đó hay không, có được tiếp đãi như con dâu họ Đào hay không."
Mộc Như Phương bước ra khỏi quán trà sữa đi xuống dưới tầng hầm để xe, sống lưng vẫn thẳng tăm tắp, đẹp đẽ, cô cố ý kích thích Ngu Thanh Âm, quả nhiên cô ta mắc câu rồi, lửa không bén đến người mình thì không ai buồn để ý, tiếc là mấy người cứ không chịu buông tha cho tôi.
Quả nhiên giống như những gì Mộc Như Phương đã đoán, Ngu Thanh Âm thật sự biết rất nhiều.
Đến cuộc sống cá nhân buông thả của Thư Vọng Vũ bên nước ngoài cũng bị cô ta nắm tay lòng bàn tay.
Cô cầm điện thoại, mở bản ghi âm lên rồi cắt đoạn cuối cùng ra, bật bên tai, chỉnh mức âm lượng lên cao nhất.
Trước kia Mộc Như Phương luôn luôn xem thường.
Cô đã biết được thế giới này bé nhỏ đến mức nào rồi.
Gặp phải Ngu Thanh Âm thêm lần nữa, cô cũng không cảm thấy kỳ quái gì cả, người như cô, tính cách lạnh nhạt, hay giữ khoảng cách với mọi người, nhưng cô không hề yếu mềm, có thể đây là ấn tượng sẵn có trong mắt mọi người, lúc một người con gái lạnh lùng không biết nói chuyện xuất hiện sẽ nghĩ cô ấy yếu đuối ghê lắm.
Mộc Như Phương khẽ nhếch môi, có điều được một lớp khẩu trang bao bọc lấy nên không có ai phát hiện ra nụ cười nhạt đầy vẻ mỉa mai trong khoảnh khắc ấy, còn Ngu Thanh Âm đã không chờ đợi nổi muốn khoe khoang thân phận vợ chưa cưới của Đào Gia Thiên từ lâu rồi, muốn trào phúng lột trần thân phận thật của Mộc Như Phương, dường như muốn dùng lời nói để thỏa mãn tính đố kỵ, tự cho mình hơn người vậy.
"Mộc Như Phương, chi bằng chúng ta nói chuyện một chút."
Rõ ràng là Tần Nhược Tuyết bên cạnh Ngu Thanh Âm không nhận ra người phụ nữ đội nón lưỡi trai, đeo khẩu trang này là Mộc Như Phương, chỉ xem như là người mà Ngu Thanh Âm không ưa thích, nhưng lúc nhất thời còn chưa hiểu rõ tình hình đã thấy Ngu Thanh Âm cùng người nọ cùng đi vào quán trà sữa.
"Chị Thanh Âm."
Nhóm cô chiêu vốn chẳng thân thích gì, chỉ có bạn bè thân thiết mới cùng đi với nhau, còn đại đa số chỉ so đo lẫn nhau mà thôi, đi mua sắm chung, mua điên cuồng đủ thứ để khoe mẽ, nào có chuyện chị em thật lòng thật dạ với nhau kia chứ.
Ngu Thanh Âm bị lòng đố kỵ làm mụ mị đầu óc, nghe thấy tiếng của Tần Nhược Tuyết mới sực nhớ ra cô ta vẫn còn ở đây, lập tức giữ nụ cười tao nhã thục nữ.
"Nhược Tuyết, chị chợt gặp bạn nên nói đôi ba câu ấy mà."
Dung mạo của Tần Nhược Tuyết rất đỗi ngọt ngào, trông có vẻ vô tri đơn thuần lắm vậy, nhẹ nhàng che miệng lại: "Chị Thanh Âm, vậy mấy chị cứ làm việc của mình đi, em cũng hơi khát rồi, muốn uống ly trà sữa, hay mình đi chung nha."
Sắc mặt Ngu Thanh Âm chẳng thay đổi gì, nhưng cô ta âm thầm cắn răng, trong lòng cũng biết rõ Tần Nhược Tuyết muốn hóng chuyện cười của cô, rồi cười cười cùng đi vào quán trà sữa.
Một quán trà sữa nổi tiếng trên mạng.
Phong cách trang trí rất mực xa hoa, trông rất đỗi ấm áp.
Mộc Như Phương ăn mặc cũng tính là kỳ quái gì, nhưng vẫn thu hút vài ánh mắt của người xung quanh, dù sao lòng tò mò của con người không hề ít, cô chẳng buồn quan tâm mà ngồi chiếc ghế có dây leo xanh mướt uốn lượn.
Gọi một ly trà sữa được phục vụ giới thiệu.
Cô hững hờ lướt điện thoại, mở ghi âm lên, Ngu Thanh Âm đang dồn hết sự chú ý lên người Tần Nhược Tuyết, nén cảm giác bực bội lại, ngồi xuống với cô ta rồi gọi ly trà sữa.
Tần Nhược Tuyết không nhận ra Mộc Như Phương, mỉm cười: "Chị là bạn của chị Ngu Thanh Âm ha, xem ra chị Thanh Âm với chị quen thân dữ lắm ha, chứ bằng không chị ăn mặc kín đáo thế sao chị Thanh Âm vẫn nhìn ra được?"
Tần Nhược Tuyết đang cười thầm Ngu Thanh Âm, dù sao nhìn thấy Mộc Như Phương đội cái nón lưỡi trai bày bán ngoài vỉa hè, đeo khẩu trang đen, ăn mặc bình thường, rõ ràng chỉ là người thường mà thôi, cô ta cố ý nói như vậy để ngấm ngầm giễu cợt một người suốt ngày chưng diện hàng hiệu xa hoa chỉ biết luồn cúi những người có quyền có thế như Ngu Thanh Âm ấy vậy mà lại có bạn thân là người bình thường.
Đúng thật là đang vả mặt Ngu Thanh Âm.
Vẻ mặt hiện tại của Ngu Thanh Âm đến là kém.
Đương nhiên cô ta biết Tần Nhược Tuyết đang tính toán cái gì.
Phục vụ bưng trà sữa ra.
Mộc Như Phương không uống mà chỉ nhìn, chợt nhớ đến lúc trước bản thân mình cũng nấu trà sữa, cô ngoắc tay gọi người phục vụ: Quán này có bán nguyên liệu làm trà sữa không?"
"Có bán đấy chị, quán bọn em có các gói trà sữa đã điều chế sẵn mùi vị, chị cần loại nào ạ?"
Mộc Như Phương chọn vài loại rồi kêu phục vụ đi chuẩn bị, Tần Nhược Tuyết thấy thế bèn chen miệng vào: "Với người bình thường mà nói, mấy món này nói đắt cũng đắt, nói rẻ quả thật cũng rẻ, bỗng dưng tôi muốn mua về nhà tự nấu rồi, mấy món mà chị này mua lấy cho tôi mười phần."
Ngu Thanh Âm liếc nhìn Tần Nhược Tuyết, thầm mắng cô ta ngốc.
Nếu không phải gần đây nhà họ Tần có hợp tác với họ Ngu, cô ta chẳng buồn đi dạo phố với loại ngu ngốc như thế này?
Đúng thật là làm mình rớt giá mà.
Tiếng đàn violon du dương trong khắp không gian.
Có một người ca sĩ nổi tiếng trên mạng đến hát cố định ở quán này.
Hát một bài nổi đình nổi đám trên mạng, Mộc Như Phương vốn kiệm lời, Ngu Thanh Âm cũng thế, ai mà ngờ Tần Nhược Tuyết lại mặt dày đi theo, thỉnh thoảng lại nói chen vào, vì nhà Ngu Thanh Âm dựa dẫm được vào cái cây to họ Đào này mới thịnh như mặt trời ban trưa, bây giờ cô ta cũng nào có dám châm biếm Mộc Như Phương, nếu như để mấy người Tần Nhược Tuyết này biết cô ta chỉ khoác được lớp vỏ vợ chưa cưới của Đào Gia Thiên mà thôi chẳng phải sẽ bị cười rớt răng hay sao, bởi vậy có hận Mộc Như Phương thế nào cũng chỉ đành nhịn.
Ánh mắt Tần Nhược Tuyết đảo qua đảo lại giữa hai ngời: "Chị gì ơi, sao chị quen với chị Thanh Âm đấy? Học chung hả?" Cô ta nhìn Mộc Như Phương chằm chằm dường như tò mò lắm vậy, gọi ly trà sữa nhưng không tháo khẩu trang, cũng không uống, lẽ nào bởi vì mặt bị hủy dung?
Ngu Thanh Âm nhìn Mộc Như Phương, nghiến răng ken két: "Là bạn học đấy..."
Mộc Như Phương nhẹ nhàng mở miệng: "Ờ? Chị với Ngu Thanh Âm ấy à, bọn chị quen nhau lâu rồi, Thanh Âm đối xử với chị rất tốt, chuyện gì cũng lo cho chị hết."
Ngu Thanh Âm thở phào: "Ừ phải, quen lâu rồi."
Cô ta nhìn Tần Nhược Tuyết: "Nhược Tuyết, không phải em nói đã đặt chỗ trước bên nhà sách rồi sao? Không thì giờ chúng ta đi đi."
Tần Nhược Tuyết thấy bộ dạng sốt ruột của cô ta càng không muốn đi: "Chị Thanh Âm, còn chưa uống hết ly trà sữa nữa mà." Làm sao Tần Nhược Tuyết chịu bỏ qua cơ hội lớn như lần này được cơ chứ, đang sầu không kiếm được cái gì thực tế để mỉa mai Ngu Thanh Âm một phen, chẳng phải chỉ là vợ chưa cưới của Đào Gia Thiên thôi ư? Giả vờ giả vịt cái gì, một nhà họ Ngu nhỏ bé mà cũng muốn đè đầu cô à!
Nhưng điện thoại chợt vang lên.
Một người chị em gọi điện đến, cô ta nhíu mày, Tần Nhược Tuyết chỉ có thể đi nghe.
Ngu Thanh Âm bắt được thời cơ, nhìn sang phía người phụ thư thá ngồi bên cạnh, trông thấy gương mặt tinh tế nằm bên dưới lớp khẩu trang của cô, mối hận điên cuồng sinh sôi nảy nở trong đầu: "Mộc Như Phương, tôi khuyên cô thức thời một chút, chủ động rời khỏi Gia Thiên, chị Vọng Vũ về rồi, cô nghĩ rằng trong lòng Gia Thiên vẫn còn cô hay sao? Cô muốn tiền, muốn bao nhiêu để tôi đưa cho cô."
"Ồ? Cho tôi tiền hả?" Mộc Như Phương khẽ nhíu mày.
Ngu Thanh Âm nở nụ cười: "Tôi biết cô thiếu tiền, ắt hẳn Gia Thiên không đưa tiền cho cô phải không?" Thấy Mộc Như Phương ăn mặc bình thường, cả người chỉ toàn đồ vỉa hè, tính từ trên xuống dưới chỉ vài trăm là cùng, nhất thời cô ta lại chan chứa cảm giác hơn người.
Dường như Mộc Như Phương thở dài một tiếng, lông mi khẽ rung động: "Dường như, rất có sức quyến rũ, tôi có thể suy nghĩ một chốc."
Ngu Thanh Âm lấy một tấm thẻ trong túi ra rồi đưa cho Mộc Như Phương: "Trong thẻ có mười lăm tỷ, cô ở cạnh Đào Gia Thiên cũng chẳng có ích gì, anh ấy hận cô như vậy, tôi khuyên cô rời khỏi anh ấy mới là lựa chọn đúng đắn nhất, miễn cho mình phải chịu dằn vặt."
Mộc Như Phương nhận tấm thẻ: "Có điều, chỉ vỏn vẹn mười lăm tỷ không đủ làm tôi động lòng đâu."
Ngu Thanh Âm cắn răng: "Cô muốn bao nhiêu?"
Người phụ nữ ấy nở nụ cười, không hề che giấu ánh sáng xán lạn nơi khóe mắt: "Chín nghìn tỷ, phỏng chừng, tôi sẽ cân nhắc một chút."
"Cô..." Ngu Thanh Âm tức giận đứng phắt dậy: "Cô đang đùa bỡn tôi đấy à?"
So với vẻ kích động của Ngu Thanh Âm, Mộc Như Phương trông vẫn biếng nhác tao nhã lắm, cô đưa mắt nhìn quanh một vòng: "Ngu Thanh Âm, cô cũng biết Đào Gia Thiên mất trí nhớ rồi, anh ta hận tôi, thế mà cô còn sợ cái gì nữa? Anh ta chỉ hận tôi thôi, bởi vì hận nên mới trói buộc tôi bên mình."
Giọng nói của cô rất rõ ràng mà dịu dàng, không hề có sức công kích gì về mặt thính giác cả, mà mỗi con chữ sau khi được thốt ra đều gõ mạnh vào lòng Ngu Thanh Âm, Mộc Như Phương cứ như kẻ điều khiển vậy, vững vàng nắm bắt được thứ mà Ngu Thanh Âm thầm khát khao đoạt được.
Sống lưng người phụ nữ này thẳng tắp, ánh mắt rất đỗi lạnh lẽo, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng.
"Cô cũng biết, anh ấy sẽ không nhớ ra, trừ phi..." Câu nói này cứ như đang dụ dỗ vậy.
Bởi vì Mộc Như Phương muốn đánh cược, chắc chắn Ngu Thanh Âm biết tại sao Đào Gia Thiên lại mất trí.
Quả nhiên Ngu Thanh Âm lẩm bẩm trong vô thức: "Phải...Anh ấy không thể khôi phục ký ức được, trừ phi họ Ẩn..." Vừa dứt lời đã vội bịt miệng lại, nhìn về phía Mộc Như Phương, thật ra cô vốn không hề nghe rõ ràng, khi nãy Ngu Thanh Âm chỉ vô tình thốt ra câu này, rất nhỏ, cô ta thấy Mộc Như Phương không nghe được mới thấy yên tâm.
Quả thật Mộc Như Phương không nghe thấy câu nói này.
Nghe không rõ ràng.
Có điều, cô đã ghi âm lại rồi.
"Bởi vậy, cô chẳng cần phải hận thù tôi đến như vậy, dung mạo của tôi bị hủy rồi, cổ họng cũng bị hủy hoại nốt, áp lực duy nhất mà cô nên cảm thấy đó là chị Vọng Thư của cô, cô ta mới là người không thể thay thế trong lòng Đào Gia Thiên." Mộc Như Phương thở dài nói, giống như đang đầu độc vậy, mà vẻ mặt cúa Ngu Thanh Âm thay đổi hoàn toàn.
Phải, Thư Vọng Vũ mới là người cô nên cảnh giác nhất.
Đào Gia Thiên không thể khôi phục ký ức được, không có người của họ Ẩn ra tay thì cả đời này anh ấy sẽ không nhớ ra Mộc Như Phương, còn uy hiếp lớn nhất của cô là...
Là Thư Vọng Vũ!!
Ngu Thanh Âm lạnh lùng nói: "Cô ta là cái thá gì, chẳng phải chỉ bám vào lòng thương hại với áy náy của Gia Thiên thôi ư?"
Mộc Như Phương hờ hững nở nụ cười: "Phải đấy, bây giờ cô ta đang ở nhà họ Đào, đừng nói cô chưa gặp bao giờ nhé?"
"Cái gì?" Ngu Thanh Âm ngạc nhiên, cô ta thật sự không biết được, dạo này cô ta căn bản không hẹn nổi Đào Gia Thiên, ở nhà cha đã mắng cô một chặp, nhưng hình như gần đây Đào Gia Thiên bận bịu dữ lắm, cô đã hỏi thử Đào Y Y, thế mà Đào Y Y cũng chẳng nói gì.
Thư Vọng Vũ lại ở nhà họ Đào?
Mộc Như Phương thấy đã đạt được hiệu quả mình mong muốn rồi bèn nhổm người dậy: "Không còn sớm nữa, tôi phải về rồi, nếu cô không tin lời tôi nói thì tự mình qua nhà họ Đào xem thử đi, xem xem chị Vọng Vũ của cô có ở đó hay không, có được tiếp đãi như con dâu họ Đào hay không."
Mộc Như Phương bước ra khỏi quán trà sữa đi xuống dưới tầng hầm để xe, sống lưng vẫn thẳng tăm tắp, đẹp đẽ, cô cố ý kích thích Ngu Thanh Âm, quả nhiên cô ta mắc câu rồi, lửa không bén đến người mình thì không ai buồn để ý, tiếc là mấy người cứ không chịu buông tha cho tôi.
Quả nhiên giống như những gì Mộc Như Phương đã đoán, Ngu Thanh Âm thật sự biết rất nhiều.
Đến cuộc sống cá nhân buông thả của Thư Vọng Vũ bên nước ngoài cũng bị cô ta nắm tay lòng bàn tay.
Cô cầm điện thoại, mở bản ghi âm lên rồi cắt đoạn cuối cùng ra, bật bên tai, chỉnh mức âm lượng lên cao nhất.
Bình luận facebook