Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 441
Mộc Như Phương cắn răng, xem ra đối phương vẫn đoán định cô và Dụ Tây Âm đó có quen biết với nhau, nhếch môi: "Thiết nghĩ chắc anh đã nhầm rồi, anh nhà tôi vẫn đang đợi tôi, tôi là người ở ngư thôn, anh ấy không được khỏe, nên hôm qua tôi mới lên bệnh viện ở thị trấn, mua chút thuốc giảm đau và chống viêm, còn một ít đồ ăn, đang chuẩn bị mua cốc trà sữa mang về thì gặp phải cô Dụ, liền nhân tiện giúp cô ta."
Đúng vào lúc này.
Điện thoại của Tần Khả Dạ reo lên.
Anh ta nhìn điện thoại.
Khuôn mặt đột nhiên biến sắc.
Đầu dây bên kia không biết đã nói gì, Mộc Như Phương thấy sắc mặt anh ta thay đổi, sau khi dập máy, anh ta nói với vệ sỹ: "Cho dù là phải đào ba tấc đất cũng phải tìm Dụ Tây Âm về cho tôi."
"Còn về cô Nhược Nam, tôi không biết cô và Tây Âm có quan hệ gì nhưng chính cô đã thả cô ấy đi, sao, cô cũng phải cho tôi một lời giải thích chứ."
Mộc Như Phương quay trở lại phòng ngủ trong khách sạn.
Cô nhìn trên bàn trà nhỏ, trà sữa đã nguội từ lâu, đây là cốc vị yến mạch, bên trong có cho thêm khoai môn, là loại mà trước đây cô thường làm cho Đào Gia Thiên.
Mộc Như Phương biết, lúc này cô không nên lo lắng cho người khác, cần lo chính là bản thân mình, mặc dù người yên Tần Khả Dạ đó không làm hại mình nhưng đó cũng chỉ là tạm thời.
Nhưng cô lại có chút lo lắng cho cái cô Dụ Tây Âm kia.
Rõ ràng là chỉ gặp qua một lần.
Nhưng vì ngoại hình gần giống nhau, khi nhìn thấy cô ta, Mộc Như Phương lại nhớ lại về chính mình, nếu cô có bản lĩnh chạy trốn khỏi Đào Gia Thiên, cô chắc chắn sẽ không chút do dự.
Nhưng lúc này.
Bây giờ.
Cô không biết Đào Gia Thiên ra sao rồi.
Cô không thể kịp thời quay trở về.
Còn tên Tần Khả Dạ kia không biết sẽ nhốt cô trong bao lâu.
Mắt của Đào Gia Thiên không nhìn thấy gì, nếu cô không quay trở về, vậy thì anh ta...phải làm sao!
Nực cười.
Cô quan tâm anh ta để làm gì.
Mộc Như Phương nằm trên giường, nhắm mắt lại.
Tối này, cô ngủ không sâu giấc, sáng sớm đã tỉnh dậy rồi, cả buổi sáng, cô ở trong phòng, 11h cô nghe thấy có tiếng gõ cửa, hai người vệ sỹ bước vào.
"Cô có thể đi rồi."
Mộc Như Phương đứng dậy, không chút do dự, chạy nhanh ra ngoài, cô cắn môi, đừng chân lại: " Các người, các người tìm được cô Dụ chưa?"
Vệ sỹ đều cho rằng…
Cô và Dụ Tây Âm là bạn nên mới giúp cô ta bỏ trốn, cộng thêm với khuôn mặt xinh đẹp của cô khiến hai chàng vệ sỹ mặt đỏ ửng, một người trong đó nói: "Tìm được rồi, vì thế cô có thể đi."
Mộc Như Phương biết, chuyện này không liên quan gì tới mình, cô Dụ Tây Âm đó, chẳng qua cũng chỉ là người lạ mà thôi.
Chỉ là có cảm giác mất mát gì đó.
Tên Tần Khả Dạ đó thật là lợi hại, nhanh như vậy đã tìm được cô ấy rồi.
Chẳng lẽ bản thân cô cũng vậy sao?
Mãi mãi không thoát khỏi bàn tay Đào Gia Thiên?
Cảm giác như, mọi thứ đều là vô ích.
Sau khi rời khỏi khách sạn, cô ngẩng đầu lên nhìn lên bầu trời, thật đúng là mùa đông, bầu trời một mày xám đen lạnh lẽo, đơn điệu, khiến người ta không thích thú.
Nhìn không thấy ánh sáng.
Nhìn không thấy hi vọng.
-
Mộc Như Phương mua một cốc trà sữa ở cửa hàng bên đường, ôm nó trong tay, một mạch trở về ngư thôn, một ngụm cũng không uống.
Vẫn là loại trà sữa yến mạch.
Bên trong bỏ thêm khoai môn thơm lừng.
Đây là loại mà trước đây Đào Gia Thiên thích uống.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất chạy về ngư thôn, khi đến giữa sân, cô không nhìn thấy ai cả, Đào Gia Thiên không có ở đây, giường chiếu cũng lạnh ngắt, không chút hơi ấm.
Dường như, không có ai ở.
" Anh Đào."
Trong lòng cô cảm thấy bất an, chạy ra ngoài, sân chỉ rộng có chừng ấy, không thấy bóng dáng anh ta đâu, đầu cô cảm thấy ngứa ngáy.
"Anh Đào, anh Đào."
" Như Phương à, em về rồi.", thím Bình từ ngoài cửa bước vào.
Mộc Như Phương vội vàng chạy tới: "Thím Bình, bạn cháu đâu rồi?"
"Như Phương, cháu không đi cùng họ à?", thím Bình nói: " Thím cứ tưởng cháu cùng mấy người bạn đó đi cùng nhau chứ."
"Đi rồi?", Mộc Như Phương không hiểu.
"Đúng vậy, chính là tối ngày hôm kia, có một đám người đến, hình như là bạn của bạn cháu, tối ngày hôm đó đã dẫn bạn cháu đi rồi, còn đưa cho chúng tôi một số tiền lớn, chúng tôi không cần nhiều tiền như vậy, quá nhiều rồi." Thím Bình vừa nói vừa nắm chặt tay Mộc Như Phương, rồi kéo cô đến nhà mình ở ngay cạnh đó, bảo cô đợi một lát.
Sau đó liền lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc thẻ, người ngư thôn rất thật thà, thím Bình dúi chiếc thẻ vào tay Mộc Như Phương: " Không cần đến nhiều tiền như thế, tôi và bố A Bình lấy nhiều tiền như thế này để làm gì, mau cầm lấy."
Mộc Như Phương nhìn vào chiếc thẻ trên tay, bên trên có in kí hiệu của nhà họ Đào.
Quả nhiên.
Lẽ nào là bọn người Diên Phong tới rồi?
"Lúc họ đi, có nói gì không?"
"Nói gì chứ, không có, hình như lúc đó sức khỏe bạn cháu không tốt lắm, đám người đó đến liền lập tức đưa cậu ấy đi, Như Phương à, tối qua cháu đi đâu vậy, sao bây giờ mới về, thím và bố A Bình cứ tưởng là cháu đã đi cùng họ rồi."
Mộc Như Phương cười nhạt: "Cháu, tối qua cháu ở trên thị trấn…"
Cô vốn muốn hỏi thêm vài câu, xem Đào Gia Thiên thế nào nhưng nghĩ lại, cũng chả liên quan gì tới cô, hơn nữa cho dù hỏi thêm, thím Bình cũng không thể biết được.
Cô đứng dậy: " Thím Bình, cháu đi trước đây, rất cảm ơn sự chăm sóc mấy ngày qua của thím, nếu không có thím và chú Bình, cháu và bạn cháu… thật sự không biết phải làm sao.", cô đưa lại chiếc thẻ vào tay thím Bình: "Chiếc thẻ này mọi người cầm lấy, trên thẻ không có mật mã, thím đến bất kì cây rút tiền nào cũng có thể rút, coi như là cảm ơn sự chăm sóc của mọi người, số tiền này, thím nhất định phải nhận lấy."
"Cái này…", thím Bình lắc đầu: "Quá nhiều rồi, quá nhiều rồi."
"Không nhiều, thím Bình, coi như là để dành cho A Bình, sau này A Bình lên đại học chắc chắn cần dùng."
Thím Bình có chút ngại ngùng.
Mộc Như Phương đứng lên: " Vậy cháu xin phép đi trước."
Cô biết, lần ra đi này có lẽ cả đời cũng không quay trở lại nữa, ngửi chút gió biển, mặc dù có mùi hơi tanh nhưng lại rất tự do sảng khoái.
Thím Bình khăng khăng giữ Mộc Như Phương ở lại ăn bữa cơm tối nhưng cô từ chối, thấy cô sắp đi, thím Bình đưa cho cô một triệu năm trăm nghìn tiền mặt, Mộc Như Phương không khước từ, nói câu cảm ơn.
Bởi vì cô thực sự cũng không có tiền.
Đây là cơ hội tốt nhất để thoát khỏi Đào Gia Thiên.
Cô cũng muốn đi.
Nhưng nếu không đem theo Nặc Nặc đi thì nửa đời sau của cô, sẽ không còn chút hi vọng nào.
Cô không thể để Nặc Nặc ở lại nhà họ Đào, một nơi nguy hiểm như vậy.
Trà sữa đã nguội từ lâu, cô chọc ra, uống một ngụm, rất nguội, một vị ngọt, mùi khoai môn rất nồng nhưng đã không còn ngon nữa rồi.
Mộc Như Phương ngồi trên xe bus, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã bắt đầu tối đen, cô cắn ống hút, uống hết cốc trà sữa một cách sạch sẽ.
Sau này cô không muốn uống trà sữa nữa.
Mộc Như Phương không có chứng minh thư, không thể bắt taxi, cô biết khuôn mặt này của mình sẽ mang đến cho bản thân phiền phức, cô mua một hộp phấn màu tối thoa lên mặt, đeo khẩu trang. Giữa hai thành phố Hải Châu và Việt Châu, cách nhanh nhất là đi bằng phà.
Nhưng cô không có chứng minh thư, bất kì vé xe công cộng nào cũng không mua được.
Vì thế chỉ có thể đi của xe tư nhân.
Ở khoang tàu dưới tầng hai, rất khó chịu, Mộc Như Phương đứng dựa vào một bên, khẽ nhắm mắt, khoang tàu rất rộng, dường như ở đây mọi người đều giống cô, mua vé tư nhân giá rẻ, người đông hỗn loạn.
Có tiếng trẻ em gào khóc.
Có mùi thuốc lá.
Tất cả hòa lẫn vào nhau.
"Người đẹp, đi một mình à?", đột nhiên có người lại gần bắt chuyện.
Mộc Như Phương đeo khẩu trang, tóc xõa xuống vai, từ xa nhìn vào, đường nét thanh tú, cho dù chỉ là đường nét cũng thu hút như vậy, thấy cô một mình đứng ở đây, lập tức có ý muốn trêu chọc.
Giọng nói của Mộc Như Phương bình thường cũng không đến mức như vậy, chỉ là cả ngày hôm nay chưa ăn chưa uống gì, cộng thêm với việc lo cho Nặc Nặc, đặc biệt là trước người có ý muốn bắt chuyện, cô cố tình nói giọng thật khàn: " Anh nói gì cơ?"
Giọng nói khàn khàn như bà lão vậy.
Đối phương thấy giọng cô khó nghe như vậy, cũng hết ý muốn đến trêu ghẹo, quay người bỏ đi.
Trong chiếc khẩu trang Mộc Như Phương nhếch nhếch môi.
Đúng vào lúc này.
Điện thoại của Tần Khả Dạ reo lên.
Anh ta nhìn điện thoại.
Khuôn mặt đột nhiên biến sắc.
Đầu dây bên kia không biết đã nói gì, Mộc Như Phương thấy sắc mặt anh ta thay đổi, sau khi dập máy, anh ta nói với vệ sỹ: "Cho dù là phải đào ba tấc đất cũng phải tìm Dụ Tây Âm về cho tôi."
"Còn về cô Nhược Nam, tôi không biết cô và Tây Âm có quan hệ gì nhưng chính cô đã thả cô ấy đi, sao, cô cũng phải cho tôi một lời giải thích chứ."
Mộc Như Phương quay trở lại phòng ngủ trong khách sạn.
Cô nhìn trên bàn trà nhỏ, trà sữa đã nguội từ lâu, đây là cốc vị yến mạch, bên trong có cho thêm khoai môn, là loại mà trước đây cô thường làm cho Đào Gia Thiên.
Mộc Như Phương biết, lúc này cô không nên lo lắng cho người khác, cần lo chính là bản thân mình, mặc dù người yên Tần Khả Dạ đó không làm hại mình nhưng đó cũng chỉ là tạm thời.
Nhưng cô lại có chút lo lắng cho cái cô Dụ Tây Âm kia.
Rõ ràng là chỉ gặp qua một lần.
Nhưng vì ngoại hình gần giống nhau, khi nhìn thấy cô ta, Mộc Như Phương lại nhớ lại về chính mình, nếu cô có bản lĩnh chạy trốn khỏi Đào Gia Thiên, cô chắc chắn sẽ không chút do dự.
Nhưng lúc này.
Bây giờ.
Cô không biết Đào Gia Thiên ra sao rồi.
Cô không thể kịp thời quay trở về.
Còn tên Tần Khả Dạ kia không biết sẽ nhốt cô trong bao lâu.
Mắt của Đào Gia Thiên không nhìn thấy gì, nếu cô không quay trở về, vậy thì anh ta...phải làm sao!
Nực cười.
Cô quan tâm anh ta để làm gì.
Mộc Như Phương nằm trên giường, nhắm mắt lại.
Tối này, cô ngủ không sâu giấc, sáng sớm đã tỉnh dậy rồi, cả buổi sáng, cô ở trong phòng, 11h cô nghe thấy có tiếng gõ cửa, hai người vệ sỹ bước vào.
"Cô có thể đi rồi."
Mộc Như Phương đứng dậy, không chút do dự, chạy nhanh ra ngoài, cô cắn môi, đừng chân lại: " Các người, các người tìm được cô Dụ chưa?"
Vệ sỹ đều cho rằng…
Cô và Dụ Tây Âm là bạn nên mới giúp cô ta bỏ trốn, cộng thêm với khuôn mặt xinh đẹp của cô khiến hai chàng vệ sỹ mặt đỏ ửng, một người trong đó nói: "Tìm được rồi, vì thế cô có thể đi."
Mộc Như Phương biết, chuyện này không liên quan gì tới mình, cô Dụ Tây Âm đó, chẳng qua cũng chỉ là người lạ mà thôi.
Chỉ là có cảm giác mất mát gì đó.
Tên Tần Khả Dạ đó thật là lợi hại, nhanh như vậy đã tìm được cô ấy rồi.
Chẳng lẽ bản thân cô cũng vậy sao?
Mãi mãi không thoát khỏi bàn tay Đào Gia Thiên?
Cảm giác như, mọi thứ đều là vô ích.
Sau khi rời khỏi khách sạn, cô ngẩng đầu lên nhìn lên bầu trời, thật đúng là mùa đông, bầu trời một mày xám đen lạnh lẽo, đơn điệu, khiến người ta không thích thú.
Nhìn không thấy ánh sáng.
Nhìn không thấy hi vọng.
-
Mộc Như Phương mua một cốc trà sữa ở cửa hàng bên đường, ôm nó trong tay, một mạch trở về ngư thôn, một ngụm cũng không uống.
Vẫn là loại trà sữa yến mạch.
Bên trong bỏ thêm khoai môn thơm lừng.
Đây là loại mà trước đây Đào Gia Thiên thích uống.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất chạy về ngư thôn, khi đến giữa sân, cô không nhìn thấy ai cả, Đào Gia Thiên không có ở đây, giường chiếu cũng lạnh ngắt, không chút hơi ấm.
Dường như, không có ai ở.
" Anh Đào."
Trong lòng cô cảm thấy bất an, chạy ra ngoài, sân chỉ rộng có chừng ấy, không thấy bóng dáng anh ta đâu, đầu cô cảm thấy ngứa ngáy.
"Anh Đào, anh Đào."
" Như Phương à, em về rồi.", thím Bình từ ngoài cửa bước vào.
Mộc Như Phương vội vàng chạy tới: "Thím Bình, bạn cháu đâu rồi?"
"Như Phương, cháu không đi cùng họ à?", thím Bình nói: " Thím cứ tưởng cháu cùng mấy người bạn đó đi cùng nhau chứ."
"Đi rồi?", Mộc Như Phương không hiểu.
"Đúng vậy, chính là tối ngày hôm kia, có một đám người đến, hình như là bạn của bạn cháu, tối ngày hôm đó đã dẫn bạn cháu đi rồi, còn đưa cho chúng tôi một số tiền lớn, chúng tôi không cần nhiều tiền như vậy, quá nhiều rồi." Thím Bình vừa nói vừa nắm chặt tay Mộc Như Phương, rồi kéo cô đến nhà mình ở ngay cạnh đó, bảo cô đợi một lát.
Sau đó liền lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc thẻ, người ngư thôn rất thật thà, thím Bình dúi chiếc thẻ vào tay Mộc Như Phương: " Không cần đến nhiều tiền như thế, tôi và bố A Bình lấy nhiều tiền như thế này để làm gì, mau cầm lấy."
Mộc Như Phương nhìn vào chiếc thẻ trên tay, bên trên có in kí hiệu của nhà họ Đào.
Quả nhiên.
Lẽ nào là bọn người Diên Phong tới rồi?
"Lúc họ đi, có nói gì không?"
"Nói gì chứ, không có, hình như lúc đó sức khỏe bạn cháu không tốt lắm, đám người đó đến liền lập tức đưa cậu ấy đi, Như Phương à, tối qua cháu đi đâu vậy, sao bây giờ mới về, thím và bố A Bình cứ tưởng là cháu đã đi cùng họ rồi."
Mộc Như Phương cười nhạt: "Cháu, tối qua cháu ở trên thị trấn…"
Cô vốn muốn hỏi thêm vài câu, xem Đào Gia Thiên thế nào nhưng nghĩ lại, cũng chả liên quan gì tới cô, hơn nữa cho dù hỏi thêm, thím Bình cũng không thể biết được.
Cô đứng dậy: " Thím Bình, cháu đi trước đây, rất cảm ơn sự chăm sóc mấy ngày qua của thím, nếu không có thím và chú Bình, cháu và bạn cháu… thật sự không biết phải làm sao.", cô đưa lại chiếc thẻ vào tay thím Bình: "Chiếc thẻ này mọi người cầm lấy, trên thẻ không có mật mã, thím đến bất kì cây rút tiền nào cũng có thể rút, coi như là cảm ơn sự chăm sóc của mọi người, số tiền này, thím nhất định phải nhận lấy."
"Cái này…", thím Bình lắc đầu: "Quá nhiều rồi, quá nhiều rồi."
"Không nhiều, thím Bình, coi như là để dành cho A Bình, sau này A Bình lên đại học chắc chắn cần dùng."
Thím Bình có chút ngại ngùng.
Mộc Như Phương đứng lên: " Vậy cháu xin phép đi trước."
Cô biết, lần ra đi này có lẽ cả đời cũng không quay trở lại nữa, ngửi chút gió biển, mặc dù có mùi hơi tanh nhưng lại rất tự do sảng khoái.
Thím Bình khăng khăng giữ Mộc Như Phương ở lại ăn bữa cơm tối nhưng cô từ chối, thấy cô sắp đi, thím Bình đưa cho cô một triệu năm trăm nghìn tiền mặt, Mộc Như Phương không khước từ, nói câu cảm ơn.
Bởi vì cô thực sự cũng không có tiền.
Đây là cơ hội tốt nhất để thoát khỏi Đào Gia Thiên.
Cô cũng muốn đi.
Nhưng nếu không đem theo Nặc Nặc đi thì nửa đời sau của cô, sẽ không còn chút hi vọng nào.
Cô không thể để Nặc Nặc ở lại nhà họ Đào, một nơi nguy hiểm như vậy.
Trà sữa đã nguội từ lâu, cô chọc ra, uống một ngụm, rất nguội, một vị ngọt, mùi khoai môn rất nồng nhưng đã không còn ngon nữa rồi.
Mộc Như Phương ngồi trên xe bus, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã bắt đầu tối đen, cô cắn ống hút, uống hết cốc trà sữa một cách sạch sẽ.
Sau này cô không muốn uống trà sữa nữa.
Mộc Như Phương không có chứng minh thư, không thể bắt taxi, cô biết khuôn mặt này của mình sẽ mang đến cho bản thân phiền phức, cô mua một hộp phấn màu tối thoa lên mặt, đeo khẩu trang. Giữa hai thành phố Hải Châu và Việt Châu, cách nhanh nhất là đi bằng phà.
Nhưng cô không có chứng minh thư, bất kì vé xe công cộng nào cũng không mua được.
Vì thế chỉ có thể đi của xe tư nhân.
Ở khoang tàu dưới tầng hai, rất khó chịu, Mộc Như Phương đứng dựa vào một bên, khẽ nhắm mắt, khoang tàu rất rộng, dường như ở đây mọi người đều giống cô, mua vé tư nhân giá rẻ, người đông hỗn loạn.
Có tiếng trẻ em gào khóc.
Có mùi thuốc lá.
Tất cả hòa lẫn vào nhau.
"Người đẹp, đi một mình à?", đột nhiên có người lại gần bắt chuyện.
Mộc Như Phương đeo khẩu trang, tóc xõa xuống vai, từ xa nhìn vào, đường nét thanh tú, cho dù chỉ là đường nét cũng thu hút như vậy, thấy cô một mình đứng ở đây, lập tức có ý muốn trêu chọc.
Giọng nói của Mộc Như Phương bình thường cũng không đến mức như vậy, chỉ là cả ngày hôm nay chưa ăn chưa uống gì, cộng thêm với việc lo cho Nặc Nặc, đặc biệt là trước người có ý muốn bắt chuyện, cô cố tình nói giọng thật khàn: " Anh nói gì cơ?"
Giọng nói khàn khàn như bà lão vậy.
Đối phương thấy giọng cô khó nghe như vậy, cũng hết ý muốn đến trêu ghẹo, quay người bỏ đi.
Trong chiếc khẩu trang Mộc Như Phương nhếch nhếch môi.
Bình luận facebook