Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 447
Mấy ngày nay Mộc Như Phương ở trong bệnh viện, tv cũng đều ở đây, trong đó có một buổi chiều.
Tống Tẩm Như tới.
Mộc Như Phương và Diên Phong ở ngoài cửa.
Tống Tẩm Như ngồi trước đầu giường, bên cạnh là Thiệu Vy Vy, liên quan tới việc Đào Gia Thiên bị thương, mấy hôm nay Mộc Như Phương ở trong đây cũng đã hiểu rõ rồi.
Bởi vì một chút ân oán.
Vị ngũ gia của nhà họ Tạ, bây giờ chắc đang mang phiền phức đầy mình, hắn dám chọc vào nhà học Đào, đương nhiên sẽ không thể nào tẩy tội được, lần này Đào Gia Thiên bị thương, Đàm Kiệt nổi trận lôi đình, mấy cái địa bàn của nhà họ Tạ đều không được yên ổn.
Khoảng nửa tiếng sau, cửa phòng bệnh mở ra, Diên Phong nhìn thấy người đi ra lập tức nói: “ Bà chủ Đào.”
Mộc Như Phương cúi tầm mắt xuống, cô không nói gì cả.
Tuy đã nghỉ ngơi mấy ngày rồi nhưng cổ họng của cô vẫn chưa khỏe lại, ít nhiều cũng chỉ đỡ đi không ít, Tống Tẩm Như đi tới trước măt cô, Mộc Như Phương có thể cảm nhận được một ánh mắt sắc bén đang đâm vào mình.
Tống Tẩm Như hừ lạnh: “ Mộc Như Phương.” Bà ta cắn răng, bà đứng mặt đối mặt với một người phụ nữ dung mạo tuyệt trần, sau đó đưa mắt nhìn Diên Phong: “ Cậu vào trong trước đi, tôi muốn nói với Mộc Như Phương vài câu.”
Diên Phong nhìn Tống Tẩm Như một cái rồi lại đảo mắt nhìn qua Mộc Như Phương, sau đó mới bước vào phòng bệnh.
Trên hành lang.
Dòng người tấp nập.
Mộc Như Phương nhìn Tống Tẩm Như, cô nhàn nhạt mỉm cười rồi khàn khàn nói: “ Bà Đào tìm tôi có chuyện gì sao?”
“ Qủa nhiên, con gái của nhà Mộ Dung chẳng có một chút phép tắc giáo dục nào cả.” Tống Tẩm Như ghét cay ghét đắng khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Như Phương, cô dám câu dẫn con trai của bà, trước đây, Đào Gia Thiên dám mặc kệ sự chống đối của gia đình mà đem một con bé 12 tuổi tên Mộc Như Phương về đây, bà chỉ nhìn một cái cũng biết, con trai bà sau này sẽ bị hủy hoại trong tay của người phụ nữ này mất thôi.
“ Mộ Dung Hạnh Nhi, nhà Mộ Dung của các người đáng lẽ phải chết đi rồi, cho dù nhà họ Đào chúng tôi không động tay, thì những gia tộc khác cũng sẽ động tay thôi, cô cũng không nghĩ, ban đầu Mộ Dung Bình Sâm muốn nuốt trọn hàng hóa của Giang Nam một mình, cũng không sợ mình chống không nổi, đây cũng là hắn tự làm tự chịu mà thôi, nhổ cỏ phải bỏ tận gốc, năm xưa để cô sống chính là một sai lầm!” Trên gương mặt được chăm sóc kỹ càng của Tống Tẩm Như lúc này lại lộ lên vài nét tức giận, bà nhìn khuôn mặt điềm tĩnh xinh đẹp của Mộc Như Phương, muốn tìm một chút dấu vết gì đó trên mặt cô.
Nhưng không có.
Một nụ cười ưu nhã nở trên gương mặt Mộc Như Phương, đôi mắt cô chất chứa sự bình bĩnh, một chút gợn sóng cũng không có.
“ Bà Đào diệt cỏ không diệt tận gốc, cho nên tôi mới trở về đây.” Mộc Như Phương tiến về phía trước một bước, cô nở nụ cười hờ hững, rồi ghé sát vào bên tai Tống Tẩm Như: “ Bà Đào, bà nói xem, nếu như Đào Gia Thiên biết chính mẹ ruột của anh ấy động tay động chân, khiến anh ấy bị mất trí nhớ…..”
“ Câm miệng!!” Đáy mắt Tống Tẩm Như lóe lên một tia lạnh lẽo mà kinh hoàng: “ Sao cô lại biết?”
“ Tống Tẩm Như, nếu bà đã cảnh cáo tôi, vậy tôi cũng không ngại cảnh cáo bà, chỉ cần bà động tay vào Nặc Nặc,tôi nhất định sẽ khiến bà hối hận, bà đừng tưởng bà có thể một tay che trời, mấy chuyện làm giả DNA này, bà không giấu nổi Đào Gia Thiên được một đời đâu, bà mượn chuyện bây giờ Đào Gia Thiên đang hận tôi, không tin lời tôi nói nên mới dám đi làm giả, nhưng…bà giấu anh ấy được cả đời sao?”
Mặt Tống Tẩm Như biến sắc.
“ Cô…”
Mộc Như Phương tiếp tục nói: “ Bà đang có âm mưu gì tôi đây đều biết, bà muốn mượn việc Đào Gia Thiên đang bị mất trí để anh ấy nảy sinh tình cảm với Thiệu Vy Vy đúng không. À mà chưa kể, bây giờ anh ấy mất trí nhớ rồi, ngay cả một chút áy náy với anh em nhà họ Thiệu cũng không còn nữa, trước đây, khi anh ấy còn biết áy náy với anh em nhà họ, anh ấy cũng đâu có thích cô ta đâu, huống hồ, bây giờ Thiệu Vy Vy còn chưa ly hôn với nhà họ Mạc a….Bà tưởng, con trai mình sinh ra sẽ thích một người phụ nữ còn chưa ly hôn chồng sao?”
“ Câm miệng!” Tống Tẩm Như giống như bị nói trúng tim đen rồi, bà ta tức giận, vung tay tát vào mặt Mộc Như Phương.
Bà dùng hết sức.
Bà ta tức đến khắp người đều run rẩy.
Mộc Như Phương nghiêng mặt, cô nếm mùi vị tanh tanh chảy ra từ khóe miệng của mình, cô khẽ nhoẻn miệng cười khúc khích rồi đưa mắt nhìn một Tống Tẩm Như bị cơn lửa giận làm mất lí trí, cô biết rõ Thiệu Vy Vy hằng ngày đều đến đây chính là do Tống Tẩm Như chỉ bảo mà ra.
“ Tôi sẽ không bao giờ để con trai mình thích một người như cô đâu, còn có đứa nghịch chủng kia nữa!! Đứa nghịch chủng đó không biết là đồ con hoang của cô và tên đàn ông nào, còn đòi vọng tưởng trèo vào nhà họ Đào tôi, Mộc Như Phương, cô đúng là một người phụ nữ tâm xà.”
Tống Tẩm Như mắng rất ác liệt.
Nụ cười trên khóe môi Mộc Như Phương càng lúc càng sâu.
Đường đường là bà chủ của nhà họ Đào, bây giờ lại trông giống một người đàn bà chanh chua, lớn giọng mắng người.
Hoàn toàn không có một chút lễ nghi của một nhà hào môn quý tộc nào cả.
Thật là giống một….
Một bà điên mất trí.
“ Con tiện nhân này, tao phải cào nát mặt mày.” Tống Tẩm Như hung hăng đẩy Mộc Như Phương một cái, Mộc Như Phương mất thăng bằng liền loạng choạng ngã xuống.
Cô không có kháng cự.
Đôi mắt lạnh lẽo của cô nhìn về phía Tống Tẩm Như đã mất đi lí trí.
“ Bà Đào…….” Diên Phong đẩy cửa chạy ra, anh vươn tay chặn lại cú bạt tay của Tống Tẩm Như, anh chặn trước mặt Mộc Như Phương, nhưng vẫn cung kính nói: “ Bà Đào.”
Tống Tẩm Như đưa mắt nhìn Diên Phong, rồi lại cắn răng lia mắt qua nhìn Mộc Như Phương một cái, sau đó mang theo nộ khí đùng đùng ra về.
Nửa bên mặt Mộc Như Phương đỏ chót, khóe môi còn rỉ ra một chút máu, nhưng cô không thèm để ý, thật ra lúc nãy là cô cố ý chọc bà ta nổi điên, cô thích nhìn bộ mặt bị tức giận làm cho điên cuồng của Tống Tẩm Như, những chuyện thủ đoạn vô tình mà trước đây bà ta làm với cô, cô đều ghi nhớ trong lòng.
Nhưng cô phải nhẫn nhịn.
Cho dù có tuyệt vọng như thế nào đi nữa.
Điều duy nhất mà Mộc Như Phương không nhịn được đó là Tống Tẩm Như muốn động tay vào Nặc Nặc.
Đôi con ngươi cô khẽ cúi xuống, hàng lông mi cong vút run lên.
Diên Phong đỡ lấy cánh tay của cô kéo cô đứng dậy. Anh nhìn gương mặt của Mộc Như Phương, khuôn mặt đẹp đẽ không tì vết nay lại hiện rõ một dấu đỏ thật lớn,trên khóe môi còn rươm rướm một vệt máu tươi, trông thật là đáng tiếc.
Thật là khiến người ta nhìn mà đau lòng.
“ Cô Mộc, cô không sao chứ?”
Mộc Như Phương lắc đầu.
Cô chỉ thấy hơi chóng mặt thôi.
Cái tát này của Tống Tẩm Như.
Là dùng hết lực bình sinh, đủ để thấy bà ta hận cô cỡ nào.
“ Cô Mộc.” Diên Phong nhìn cô, sắc mặt có chút phức tạp: “ Cuộc đối thoại giữa cô và bà Đào lúc nãy…”
Đôi đồng tử của Mộc Như Phương khẽ híp lại, tâm tư rõ ràng, cô ngước mắt lên nhìn người đứng trước mặt mình, nói: “ Anh nghe thấy rồi?”
Lục Diên Phong từ nhỏ đã được Đàm Kiệt nhận nuôi, anh lớn lên cùng với Đào Gia Thiên, tuy trên danh nghĩa là cấp trên cấp dưới với Đào Gia Thiên nhưng bình thường lại thân thiết như anh em, anh cũng được xem gần như là một đứa con nuôi của Đàm Kiệt.
Địa vị ở nhà họ Đào vốn không thấp.
Đặc biệt là ở trong nhóm ám vệ nhà họ Đào.
Sắc môi Mộc Như Phương trắng bệch, cô siết chặt các ngón tay của mình,cô thật sự không ngờ, Diên Phong lại nghe được những chuyện này, điều này nằm ngoài dự tính của cô, nhưng mà cũng sẽ không ảnh hưởng gì nhiều, bởi vì Mộc Như Phương biết anh ta sẽ không nói lại với Đào Gia Thiên đâu.
Chức trách của Diên Phong là bảo vệ sự an toàn cho Đào Gia Thiên.
Anh ta thật ra là thuộc hạ dưới trướng của Đàm Kiệt.
Đáy mắt cô ấy vẫn trong suốt như bảo thạch màu hổ phách, không hề có sự mừng rỡ hay hoảng loạn khi bị phát hiện, hay nói đúng hơn, là nó không mang bất kì cảm xúc nào cả.
Cô vẫn dịu dàng bình tĩnh nhìn Diên Phong như vậy, cô thừa nhận: “ Nặc Nặc, thật ra là con của tôi và Đào Gia Thiên, Đào Gia Thiên hận tôi, anh ấy đương nhiên sẽ không tin lời tôi nói, bản DAN đó là do bà Đào động tay vào.”
Cô nói cho Diên Phong biết, thật ra cũng là có mục đích.
Diên Phong chau mày.
Anh yên lặng một hồi: “ Cô Mộc, chuyện này đáng lẽ từ đầu cô đã không nên giấu, nếu như cậu chủ biết, thì quan hệ của hai người đã không loạn tới bước này rồi.”
Mộc Như Phương lấy lui làm tiến: “ Anh có thể chọn nói cho anh ấy biết.”
Diên Phong: “ Cô Mộc,cô hiểu rõ mà, những chuyện này, tôi không chọn được. nếu tôi chọn, chính là đối nghịch với nhà họ Đào, đối nghịch với ông Đào, tôi là người nhà họ Đào, không thể trơ trơ đánh bà Đào được, nhưng cô cũng biết, nếu đã bị tôi phát hiện rồi, tôi cũng không thể làm như cái gì cũng không biết được.”
Mộc Như Phương mỉm cười.
Diên Phong nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt cô, anh nhìn làn da trắng nõn như ngọc còn hằn lên một vết đỏ ửng do bị tát, gương mặt cô trắng bệch nhưng vẫn xinh đẹp ngút trời. Anh dời tầm mắt, tựa như có chút thất vọng: “ Xin lỗi cô Mộc, về chuyện này tôi thật sự là vô năng. Cô muốn tôi sẽ làm thế nào đây?”
“ Nặc Nặc là con của tôi và Đào Gia Thiên, con bé bị bệnh tim, tôi chỉ hy vọng con bé sẽ được sắp xếp làm phẫu thuật, tôi không có yêu cầu gì hết, chỉ hy vọng Nặc Nặc được khoẻ mạnh thôi.”
“ Tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng tôi vẫn phải bẩm báo chuyện này cho ông Đào.”
Những lời mà Diên Phong vừa nói, đã khiến Mộc Như Phương mãn nguyện lắm rồi, có sự giúp đỡ của Diên Phong, Nặc Nặc sẽ được phẫu thuật sớm thôi. Cô biết yêu cầu với các ám vệ nhà họ Đào rất nghiêm khắc, với cương vị là một đội trưởng ám vệ, anh phải tuyệt đối trung thành, không được phép 2 lòng, còn chuyện làm giả DAN, lại là Tống Tẩm Như làm.
Mộc Như Phương biết rõ, cho dù Đàm Kiệt có biết chuyện này đi chăng nữa, ông ta cũng sẽ xử lý một cách lạnh lùng thôi, nhưng dù sao đi nữa, Nặc Nặc cũng là cháu gái ông ta, ông ta nhất định sẽ không ngó lơ con bé đâu.
Ông ta sẽ không giống Tống Tẩm Như.
.....
“ Như Phương mặt chị bị sao vậy?” Bên trong phòng bệnh.
Mộc Như Phương vừa bước vào thì liền nghe tiếng kêu đầy kinh ngạc của Thiệu Vy Vy.
Tuy Đào Gia Thiên không nhìn thấy, anh vẫn lia mắt nhìn qua, anh nhau nhau mày, Thiệu Vy Vy vừa che miệng hoảng hồn vừa nhìn qua Đào Gia Thiên. Sau đó lại nhìn qua Mộc Như Phương đầy đắc ý.
Cô đi vào nhà bếp khoá cửa lại.
Bóng lưng nhỏ bé dán lên tường.
Cuộc đời này, sao lại dài như vậy.
Khoảng 5 giờ chiều thì Thiệu Vy Vy chuẩn bị rời đi, hôm nay Tống Tẩm Như đến đây đối với cô mà nói thật là vui sướng như vừa giành chiến thắng vậy, hôm nay cô đã có thể giẫm đạp lên con tiểu tiện nhân Mộc Như Phương kia.
Cô đã có thể trút giận rồi.
Cô ta đi vào nhà bếp, lúc đó Mộc Như Phương đang nấu cháo, cô ta mở vòi nước sau đó thấp giọng cười giễu:” Một khuôn mặt đẹp như vậy, sao dì Tẩm Như lại nỡ ra tay vậy chứ, mặt xinh thế này bị đánh mà cũng không có ai đau lòng cơ nhỉ.”
Mộc Như Phương không quan tâm cho lắm.
Thiệu Vy Vy hứng một chén nước rồi tạt thẳng vào mặt của Mộc Như Phương: “ Mùi vị này quả thật không dễ chịu chút nào nhỉ, Mộc Như Phương, một mỹ nhân của thành phố Hải Châu mà nay lại có bộ dạng này cơ đấy.”
Dòng nước lạnh thấu xương khiến Mộc Như Phương run rẩy.
Cô nắm chặt các ngón tay của mình.
Các cơ tay cô căng cứng.
Sống lưng cô thì run lập cập.
Mái tóc thì ướt đẫm, từng sợi từng sợi dính chặt vào trán.
Trông cô thật nhếch nhác.
Thiệu Vy Vy đắc ý cười rạng rỡ, cô ta tắt vòi nước rồi sải bước ra ngoài. Đào Gia Thiên không nhìn thấy, cô ta cũng không việc gì phải giả vờ nữa. Nhưng khi cô ta vừa mở cửa thì đã nhìn thấy Diên Phong đứng trước đó.
Nụ cười đắc ý của Thiệu Vy Vy lập tức ngưng đọng lại.
Tựa như cô ta không còn biết giải thích như thế nào nữa vậy.
Phía đằng sau, Mộc Như Phương một thân ướt sũng, mái tóc ướt nhẹp dính chặt vào trán, từng giọt từng giọt nước lạnh lăn dài qua từng góc mặt, thảm thương tới nỗi không còn từ gì để hình dung nữa.
Lục Diên Phong híp mắt nhìn.
Hơi thở cô run rẩy lạnh lẽo.
Thiệu Vy Vy há hốc mồm, cô ta quay đầu lại liếc Mộc Như Phương một cái, nghiến nghiến răng rồi rời đi mà không nói lời nào.
Cô ta hoảng loạn, nhưng lại nghĩ nghĩ, Lục Diên Phong chỉ là một hạ nhân thôi, anh ta suy cho cùng cũng chỉ là một con chó trung thành nhà họ Đào mà thôi.
Cô mắc gì phải sợ chứ?
Ngược lại, hôm nay cô lại được hả giận như vậy.
Thiệu Vy Vy bước ra khỏi bệnh viện rồi chuẩn bị đón taxi về nhà. Đột nhiên, một chiếc xe thương vụ màu đen sáng bóng đỗ ở một nơi cách cô hai mét. Cánh cửa xe mở ra và rồi có hai người đàn ông mặc đồ đen bước xuống xe.
Thiệu Vy Vy không có một chút sức để kháng cự.
Cô ta trực tiếp bị đánh ngất rồi bị khiêng lên xe....
Tống Tẩm Như tới.
Mộc Như Phương và Diên Phong ở ngoài cửa.
Tống Tẩm Như ngồi trước đầu giường, bên cạnh là Thiệu Vy Vy, liên quan tới việc Đào Gia Thiên bị thương, mấy hôm nay Mộc Như Phương ở trong đây cũng đã hiểu rõ rồi.
Bởi vì một chút ân oán.
Vị ngũ gia của nhà họ Tạ, bây giờ chắc đang mang phiền phức đầy mình, hắn dám chọc vào nhà học Đào, đương nhiên sẽ không thể nào tẩy tội được, lần này Đào Gia Thiên bị thương, Đàm Kiệt nổi trận lôi đình, mấy cái địa bàn của nhà họ Tạ đều không được yên ổn.
Khoảng nửa tiếng sau, cửa phòng bệnh mở ra, Diên Phong nhìn thấy người đi ra lập tức nói: “ Bà chủ Đào.”
Mộc Như Phương cúi tầm mắt xuống, cô không nói gì cả.
Tuy đã nghỉ ngơi mấy ngày rồi nhưng cổ họng của cô vẫn chưa khỏe lại, ít nhiều cũng chỉ đỡ đi không ít, Tống Tẩm Như đi tới trước măt cô, Mộc Như Phương có thể cảm nhận được một ánh mắt sắc bén đang đâm vào mình.
Tống Tẩm Như hừ lạnh: “ Mộc Như Phương.” Bà ta cắn răng, bà đứng mặt đối mặt với một người phụ nữ dung mạo tuyệt trần, sau đó đưa mắt nhìn Diên Phong: “ Cậu vào trong trước đi, tôi muốn nói với Mộc Như Phương vài câu.”
Diên Phong nhìn Tống Tẩm Như một cái rồi lại đảo mắt nhìn qua Mộc Như Phương, sau đó mới bước vào phòng bệnh.
Trên hành lang.
Dòng người tấp nập.
Mộc Như Phương nhìn Tống Tẩm Như, cô nhàn nhạt mỉm cười rồi khàn khàn nói: “ Bà Đào tìm tôi có chuyện gì sao?”
“ Qủa nhiên, con gái của nhà Mộ Dung chẳng có một chút phép tắc giáo dục nào cả.” Tống Tẩm Như ghét cay ghét đắng khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Như Phương, cô dám câu dẫn con trai của bà, trước đây, Đào Gia Thiên dám mặc kệ sự chống đối của gia đình mà đem một con bé 12 tuổi tên Mộc Như Phương về đây, bà chỉ nhìn một cái cũng biết, con trai bà sau này sẽ bị hủy hoại trong tay của người phụ nữ này mất thôi.
“ Mộ Dung Hạnh Nhi, nhà Mộ Dung của các người đáng lẽ phải chết đi rồi, cho dù nhà họ Đào chúng tôi không động tay, thì những gia tộc khác cũng sẽ động tay thôi, cô cũng không nghĩ, ban đầu Mộ Dung Bình Sâm muốn nuốt trọn hàng hóa của Giang Nam một mình, cũng không sợ mình chống không nổi, đây cũng là hắn tự làm tự chịu mà thôi, nhổ cỏ phải bỏ tận gốc, năm xưa để cô sống chính là một sai lầm!” Trên gương mặt được chăm sóc kỹ càng của Tống Tẩm Như lúc này lại lộ lên vài nét tức giận, bà nhìn khuôn mặt điềm tĩnh xinh đẹp của Mộc Như Phương, muốn tìm một chút dấu vết gì đó trên mặt cô.
Nhưng không có.
Một nụ cười ưu nhã nở trên gương mặt Mộc Như Phương, đôi mắt cô chất chứa sự bình bĩnh, một chút gợn sóng cũng không có.
“ Bà Đào diệt cỏ không diệt tận gốc, cho nên tôi mới trở về đây.” Mộc Như Phương tiến về phía trước một bước, cô nở nụ cười hờ hững, rồi ghé sát vào bên tai Tống Tẩm Như: “ Bà Đào, bà nói xem, nếu như Đào Gia Thiên biết chính mẹ ruột của anh ấy động tay động chân, khiến anh ấy bị mất trí nhớ…..”
“ Câm miệng!!” Đáy mắt Tống Tẩm Như lóe lên một tia lạnh lẽo mà kinh hoàng: “ Sao cô lại biết?”
“ Tống Tẩm Như, nếu bà đã cảnh cáo tôi, vậy tôi cũng không ngại cảnh cáo bà, chỉ cần bà động tay vào Nặc Nặc,tôi nhất định sẽ khiến bà hối hận, bà đừng tưởng bà có thể một tay che trời, mấy chuyện làm giả DNA này, bà không giấu nổi Đào Gia Thiên được một đời đâu, bà mượn chuyện bây giờ Đào Gia Thiên đang hận tôi, không tin lời tôi nói nên mới dám đi làm giả, nhưng…bà giấu anh ấy được cả đời sao?”
Mặt Tống Tẩm Như biến sắc.
“ Cô…”
Mộc Như Phương tiếp tục nói: “ Bà đang có âm mưu gì tôi đây đều biết, bà muốn mượn việc Đào Gia Thiên đang bị mất trí để anh ấy nảy sinh tình cảm với Thiệu Vy Vy đúng không. À mà chưa kể, bây giờ anh ấy mất trí nhớ rồi, ngay cả một chút áy náy với anh em nhà họ Thiệu cũng không còn nữa, trước đây, khi anh ấy còn biết áy náy với anh em nhà họ, anh ấy cũng đâu có thích cô ta đâu, huống hồ, bây giờ Thiệu Vy Vy còn chưa ly hôn với nhà họ Mạc a….Bà tưởng, con trai mình sinh ra sẽ thích một người phụ nữ còn chưa ly hôn chồng sao?”
“ Câm miệng!” Tống Tẩm Như giống như bị nói trúng tim đen rồi, bà ta tức giận, vung tay tát vào mặt Mộc Như Phương.
Bà dùng hết sức.
Bà ta tức đến khắp người đều run rẩy.
Mộc Như Phương nghiêng mặt, cô nếm mùi vị tanh tanh chảy ra từ khóe miệng của mình, cô khẽ nhoẻn miệng cười khúc khích rồi đưa mắt nhìn một Tống Tẩm Như bị cơn lửa giận làm mất lí trí, cô biết rõ Thiệu Vy Vy hằng ngày đều đến đây chính là do Tống Tẩm Như chỉ bảo mà ra.
“ Tôi sẽ không bao giờ để con trai mình thích một người như cô đâu, còn có đứa nghịch chủng kia nữa!! Đứa nghịch chủng đó không biết là đồ con hoang của cô và tên đàn ông nào, còn đòi vọng tưởng trèo vào nhà họ Đào tôi, Mộc Như Phương, cô đúng là một người phụ nữ tâm xà.”
Tống Tẩm Như mắng rất ác liệt.
Nụ cười trên khóe môi Mộc Như Phương càng lúc càng sâu.
Đường đường là bà chủ của nhà họ Đào, bây giờ lại trông giống một người đàn bà chanh chua, lớn giọng mắng người.
Hoàn toàn không có một chút lễ nghi của một nhà hào môn quý tộc nào cả.
Thật là giống một….
Một bà điên mất trí.
“ Con tiện nhân này, tao phải cào nát mặt mày.” Tống Tẩm Như hung hăng đẩy Mộc Như Phương một cái, Mộc Như Phương mất thăng bằng liền loạng choạng ngã xuống.
Cô không có kháng cự.
Đôi mắt lạnh lẽo của cô nhìn về phía Tống Tẩm Như đã mất đi lí trí.
“ Bà Đào…….” Diên Phong đẩy cửa chạy ra, anh vươn tay chặn lại cú bạt tay của Tống Tẩm Như, anh chặn trước mặt Mộc Như Phương, nhưng vẫn cung kính nói: “ Bà Đào.”
Tống Tẩm Như đưa mắt nhìn Diên Phong, rồi lại cắn răng lia mắt qua nhìn Mộc Như Phương một cái, sau đó mang theo nộ khí đùng đùng ra về.
Nửa bên mặt Mộc Như Phương đỏ chót, khóe môi còn rỉ ra một chút máu, nhưng cô không thèm để ý, thật ra lúc nãy là cô cố ý chọc bà ta nổi điên, cô thích nhìn bộ mặt bị tức giận làm cho điên cuồng của Tống Tẩm Như, những chuyện thủ đoạn vô tình mà trước đây bà ta làm với cô, cô đều ghi nhớ trong lòng.
Nhưng cô phải nhẫn nhịn.
Cho dù có tuyệt vọng như thế nào đi nữa.
Điều duy nhất mà Mộc Như Phương không nhịn được đó là Tống Tẩm Như muốn động tay vào Nặc Nặc.
Đôi con ngươi cô khẽ cúi xuống, hàng lông mi cong vút run lên.
Diên Phong đỡ lấy cánh tay của cô kéo cô đứng dậy. Anh nhìn gương mặt của Mộc Như Phương, khuôn mặt đẹp đẽ không tì vết nay lại hiện rõ một dấu đỏ thật lớn,trên khóe môi còn rươm rướm một vệt máu tươi, trông thật là đáng tiếc.
Thật là khiến người ta nhìn mà đau lòng.
“ Cô Mộc, cô không sao chứ?”
Mộc Như Phương lắc đầu.
Cô chỉ thấy hơi chóng mặt thôi.
Cái tát này của Tống Tẩm Như.
Là dùng hết lực bình sinh, đủ để thấy bà ta hận cô cỡ nào.
“ Cô Mộc.” Diên Phong nhìn cô, sắc mặt có chút phức tạp: “ Cuộc đối thoại giữa cô và bà Đào lúc nãy…”
Đôi đồng tử của Mộc Như Phương khẽ híp lại, tâm tư rõ ràng, cô ngước mắt lên nhìn người đứng trước mặt mình, nói: “ Anh nghe thấy rồi?”
Lục Diên Phong từ nhỏ đã được Đàm Kiệt nhận nuôi, anh lớn lên cùng với Đào Gia Thiên, tuy trên danh nghĩa là cấp trên cấp dưới với Đào Gia Thiên nhưng bình thường lại thân thiết như anh em, anh cũng được xem gần như là một đứa con nuôi của Đàm Kiệt.
Địa vị ở nhà họ Đào vốn không thấp.
Đặc biệt là ở trong nhóm ám vệ nhà họ Đào.
Sắc môi Mộc Như Phương trắng bệch, cô siết chặt các ngón tay của mình,cô thật sự không ngờ, Diên Phong lại nghe được những chuyện này, điều này nằm ngoài dự tính của cô, nhưng mà cũng sẽ không ảnh hưởng gì nhiều, bởi vì Mộc Như Phương biết anh ta sẽ không nói lại với Đào Gia Thiên đâu.
Chức trách của Diên Phong là bảo vệ sự an toàn cho Đào Gia Thiên.
Anh ta thật ra là thuộc hạ dưới trướng của Đàm Kiệt.
Đáy mắt cô ấy vẫn trong suốt như bảo thạch màu hổ phách, không hề có sự mừng rỡ hay hoảng loạn khi bị phát hiện, hay nói đúng hơn, là nó không mang bất kì cảm xúc nào cả.
Cô vẫn dịu dàng bình tĩnh nhìn Diên Phong như vậy, cô thừa nhận: “ Nặc Nặc, thật ra là con của tôi và Đào Gia Thiên, Đào Gia Thiên hận tôi, anh ấy đương nhiên sẽ không tin lời tôi nói, bản DAN đó là do bà Đào động tay vào.”
Cô nói cho Diên Phong biết, thật ra cũng là có mục đích.
Diên Phong chau mày.
Anh yên lặng một hồi: “ Cô Mộc, chuyện này đáng lẽ từ đầu cô đã không nên giấu, nếu như cậu chủ biết, thì quan hệ của hai người đã không loạn tới bước này rồi.”
Mộc Như Phương lấy lui làm tiến: “ Anh có thể chọn nói cho anh ấy biết.”
Diên Phong: “ Cô Mộc,cô hiểu rõ mà, những chuyện này, tôi không chọn được. nếu tôi chọn, chính là đối nghịch với nhà họ Đào, đối nghịch với ông Đào, tôi là người nhà họ Đào, không thể trơ trơ đánh bà Đào được, nhưng cô cũng biết, nếu đã bị tôi phát hiện rồi, tôi cũng không thể làm như cái gì cũng không biết được.”
Mộc Như Phương mỉm cười.
Diên Phong nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt cô, anh nhìn làn da trắng nõn như ngọc còn hằn lên một vết đỏ ửng do bị tát, gương mặt cô trắng bệch nhưng vẫn xinh đẹp ngút trời. Anh dời tầm mắt, tựa như có chút thất vọng: “ Xin lỗi cô Mộc, về chuyện này tôi thật sự là vô năng. Cô muốn tôi sẽ làm thế nào đây?”
“ Nặc Nặc là con của tôi và Đào Gia Thiên, con bé bị bệnh tim, tôi chỉ hy vọng con bé sẽ được sắp xếp làm phẫu thuật, tôi không có yêu cầu gì hết, chỉ hy vọng Nặc Nặc được khoẻ mạnh thôi.”
“ Tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng tôi vẫn phải bẩm báo chuyện này cho ông Đào.”
Những lời mà Diên Phong vừa nói, đã khiến Mộc Như Phương mãn nguyện lắm rồi, có sự giúp đỡ của Diên Phong, Nặc Nặc sẽ được phẫu thuật sớm thôi. Cô biết yêu cầu với các ám vệ nhà họ Đào rất nghiêm khắc, với cương vị là một đội trưởng ám vệ, anh phải tuyệt đối trung thành, không được phép 2 lòng, còn chuyện làm giả DAN, lại là Tống Tẩm Như làm.
Mộc Như Phương biết rõ, cho dù Đàm Kiệt có biết chuyện này đi chăng nữa, ông ta cũng sẽ xử lý một cách lạnh lùng thôi, nhưng dù sao đi nữa, Nặc Nặc cũng là cháu gái ông ta, ông ta nhất định sẽ không ngó lơ con bé đâu.
Ông ta sẽ không giống Tống Tẩm Như.
.....
“ Như Phương mặt chị bị sao vậy?” Bên trong phòng bệnh.
Mộc Như Phương vừa bước vào thì liền nghe tiếng kêu đầy kinh ngạc của Thiệu Vy Vy.
Tuy Đào Gia Thiên không nhìn thấy, anh vẫn lia mắt nhìn qua, anh nhau nhau mày, Thiệu Vy Vy vừa che miệng hoảng hồn vừa nhìn qua Đào Gia Thiên. Sau đó lại nhìn qua Mộc Như Phương đầy đắc ý.
Cô đi vào nhà bếp khoá cửa lại.
Bóng lưng nhỏ bé dán lên tường.
Cuộc đời này, sao lại dài như vậy.
Khoảng 5 giờ chiều thì Thiệu Vy Vy chuẩn bị rời đi, hôm nay Tống Tẩm Như đến đây đối với cô mà nói thật là vui sướng như vừa giành chiến thắng vậy, hôm nay cô đã có thể giẫm đạp lên con tiểu tiện nhân Mộc Như Phương kia.
Cô đã có thể trút giận rồi.
Cô ta đi vào nhà bếp, lúc đó Mộc Như Phương đang nấu cháo, cô ta mở vòi nước sau đó thấp giọng cười giễu:” Một khuôn mặt đẹp như vậy, sao dì Tẩm Như lại nỡ ra tay vậy chứ, mặt xinh thế này bị đánh mà cũng không có ai đau lòng cơ nhỉ.”
Mộc Như Phương không quan tâm cho lắm.
Thiệu Vy Vy hứng một chén nước rồi tạt thẳng vào mặt của Mộc Như Phương: “ Mùi vị này quả thật không dễ chịu chút nào nhỉ, Mộc Như Phương, một mỹ nhân của thành phố Hải Châu mà nay lại có bộ dạng này cơ đấy.”
Dòng nước lạnh thấu xương khiến Mộc Như Phương run rẩy.
Cô nắm chặt các ngón tay của mình.
Các cơ tay cô căng cứng.
Sống lưng cô thì run lập cập.
Mái tóc thì ướt đẫm, từng sợi từng sợi dính chặt vào trán.
Trông cô thật nhếch nhác.
Thiệu Vy Vy đắc ý cười rạng rỡ, cô ta tắt vòi nước rồi sải bước ra ngoài. Đào Gia Thiên không nhìn thấy, cô ta cũng không việc gì phải giả vờ nữa. Nhưng khi cô ta vừa mở cửa thì đã nhìn thấy Diên Phong đứng trước đó.
Nụ cười đắc ý của Thiệu Vy Vy lập tức ngưng đọng lại.
Tựa như cô ta không còn biết giải thích như thế nào nữa vậy.
Phía đằng sau, Mộc Như Phương một thân ướt sũng, mái tóc ướt nhẹp dính chặt vào trán, từng giọt từng giọt nước lạnh lăn dài qua từng góc mặt, thảm thương tới nỗi không còn từ gì để hình dung nữa.
Lục Diên Phong híp mắt nhìn.
Hơi thở cô run rẩy lạnh lẽo.
Thiệu Vy Vy há hốc mồm, cô ta quay đầu lại liếc Mộc Như Phương một cái, nghiến nghiến răng rồi rời đi mà không nói lời nào.
Cô ta hoảng loạn, nhưng lại nghĩ nghĩ, Lục Diên Phong chỉ là một hạ nhân thôi, anh ta suy cho cùng cũng chỉ là một con chó trung thành nhà họ Đào mà thôi.
Cô mắc gì phải sợ chứ?
Ngược lại, hôm nay cô lại được hả giận như vậy.
Thiệu Vy Vy bước ra khỏi bệnh viện rồi chuẩn bị đón taxi về nhà. Đột nhiên, một chiếc xe thương vụ màu đen sáng bóng đỗ ở một nơi cách cô hai mét. Cánh cửa xe mở ra và rồi có hai người đàn ông mặc đồ đen bước xuống xe.
Thiệu Vy Vy không có một chút sức để kháng cự.
Cô ta trực tiếp bị đánh ngất rồi bị khiêng lên xe....
Bình luận facebook