Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 473
Căn bản là chúng ta mắc nợ nhau quá nhiều, nhiều tới đếm không xuể.
Chỉ là Mộc Như Phương rất bất ngờ với một điều.
Cô vốn không muốn giúp Tề Tam, nhưng đây là lại sự chọn lựa duy nhất của cô.
Cô không có sức mạnh, không có năng lực để đi báo thù người nhà họ Đào, nhưng nó không có nghĩa cô phải tha thứ cho họ, ba cô, em gái cô, những gương mặt thân thuộc lại lóe lên trong đầu cô.
Còn có vẻ mặt ôn nhu của Đào Gia Thiên ở hôn lễ…
“Cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa.
Mộc Như Phương ra mở cửa, bên ngoài là một cô người làm trẻ tuổi, gương mặt trẻ trung, đôi mắt to tròn, cỡ khoảng hai mươi tuổi đầu mà thôi, cô ấy đem thuốc bôi tới: “Chị Như Phương, đây là thuốc bôi, chị thoa lên vết thương một chút là sẽ hết nhanh thôi.”
Hôm nay, Bối Na phát hỏa với Mộc Như Phương, cô ta đá cô tới mấy cái ở trên cầu thang.
Đám người làm bọn họ đều chứng kiến.
Bình thường bọn họ không ái dám chọc giận Bối Na cả.
Họ cũng đều từng bị Bối Na ức hiếp.
Tuy Bối Na cũng chỉ là một người làm, nhưng bình thường cô ta không đụng tay đụng chân làm việc gì cả, chỉ biết lớn giọng sai khiến bọn họ mà thôi.
Mộc Như Phương nhận ra cô người làm này, tên là Tiểu Trì.
Cô dùng khẩu hình nói ‘Cảm ơn’.
Tiểu Trì lại đưa cho cô thêm một hộp cơm: “Em lén lấy đó, tối nay chắc chị chưa được ăn gì rồi.”
Mấy ngày nay, Tiểu Trì cũng coi như là người duy nhất đối xử với cô.
“Chị Như Phương, để em bôi thuốc giùm chị cho.” Tiểu Trì bước vào: “Một mình chị làm cũng không tiện lắm đâu.”
Lúc Bối Na đá Mộc Như Phương, cô ta đang mang một đôi giày cao gót gót rất nhọn, nên chắc chắn là Mộc Như Phương rất đau.
Mộc Như Phương từ chối, cô không muốn để Tiểu Trì nhìn thấy hình xăm đằng sau lưng mình.
Sau khi Tiểu Trì rời đi, cô đưa mắt nhìn lên hộp thuốc bôi rồi bắt đầu cởi áo. Bởi vì cô mặc áo, nên đằng sau mới bị ma sát dẫn tới đau rát như bốc cháy, so với mấy cú đạp của Bối Na, thì hình xăm to lớn phía sau mới chính xác là đau thấu ruột gan.
Nơi đây vốn không phải là nơi dành cho người ở.
Đây chỉ là nơi cất giữ các đồ vật hỗn tạp của Biệt Thự Lan Giang thôi.
Nơi này rất rộng, nhưng cũng chồng chất đầy những món đồ, chỉ có một chiếc giường đơn, một chiếc bàn còn có một tấm gương, Mộc Như Phương đi tới trước tấm gương, đưa lưng ra trước rồi quay đầu lại nhìn vào gương.
Trên tấm lưng của cô, hiện lên một bông hoa hồng đỏ thắm tuyệt đẹp.
Nở rộ rực rỡ.
Đẹp đẽ hút mắt.
Những dây leo từ bông hoa trải dài quanh vòng eo nhỏ nhắn của cô, sau đó rơi xuống nơi thần bí mà quần áo không nhìn thấy được.
Những phong trần ám muội.
……
Liên tiếp mấy ngày hôm sau, ngày nào Bối Na cũng ra ra vào vào phòng sách của Đào Gia Thiên, lúc thì bưng cà phê, lúc thì bưng đồ ngọt.
Cô ta viện đủ mọi cớ và lý do.
Các cô người làm khác trong biệt thự đều vô cùng hâm mộ, nhưng lại không dám biểu hiện ra bên ngoài, bởi vì không có ai dám chống đối Bối Na hết.
Cho nên họ dán ánh mắt vào người cũng được lên lầu lầu ba, Mộc Như Phương.
Mộc Như Phương bưng một khay cà phê bước lên lầu, cô tới trước cửa phòng sách rồi gõ cửa, đợi khoảng vài giây sau cô mới đẩy cửa đi vào.
Một cảnh tượng lập tức đập vào mắt cô, trên ghế sofa, quần áo của Bối Na thì cởi bung ra hết để lộ một bầu ngực đầy đặn, cô ta ngồi trên đùi của Đào Gia Thiên, đôi môi đỏ mọng sưng tấy, đôi mắt ướt nhẽm nước mắt của cô ta nhìn Đào Gia Thiên:“Cậu chủ…”
Ngón tay thon dài của Đào Gia Thiên nhéo lấy khuôn mặt của cô ta.
Mộc Như Phương dời tầm mắt đi nơi khác, các ngón tay cô lúc này căng cứng, cô cúi thấp đầu đi về phía bàn đọc sách rồi đặt ly cà phê lên.
Đột nhiên thanh âm của người đàn ông từ phía sau vang tới: “Bưng cà phê qua đây.”
Mộc Như Phương thở sâu một cái, trong không khí dày đặc tư vị ám muội,cô quay người lại đi về phía bàn cà phê, cô nhìn ánh mắt đầy khiêu khích của Bối Na rồi đặt ly cà phê xuống bàn, cô cúi đầu xuống, cô không muốn nhìn cảnh tượng hai người trước mặt đang ân ân ái ái kia.
“Cậu chủ, sao cậu lại cho một nhỏ câm được vào đây chứ, cô ta làm gì có tư cách được.” Bối Na nhẹ nhàng thủ thỉ.
“Ồ?” Đào Gia Thiên lạnh lùng cười nhạt, ngón tay anh lướt từ trên mặt cô ta xuống cổ, Bối Na có hơi nhột nhột, cô ta cố ý rên lên: “A cậu chủ, cậu thật là hư quá đi….”
Mộc Như Phương hung hăng cắn chặt môi.
Cuối cùng cô cũng biết, Đào Gia Thiên cho cô lên lầu ba là để làm gì rồi, vì để công kích cô, để làm nhục cô.
Bối Na nhìn khuôn mặt tuấn lãng trước mặt mà lòng cô ta như bốc cháy, cô nắn nắn eo của anh: “Cậu chủ….”
Dưới đáy mắt của Đào Gia Thiên lóe lên một sự ghê tởm dày đặc, anh nhìn vào đôi môi đỏ mọng của cô ta bằng đôi mắt lạnh lùng. Khi Bối Na chuẩn bị sáp mặt cô ta tới, những ngón tay của người đàn ông tàn nhẫn bóp lấy cổ cô ta: “Cút ra ngoài….”
Khi những người phụ nữ khác chuẩn bị sáp tới gần anh, anh đều cảm thấy kinh tởm!
Mộc Như Phương tưởng anh ấy nói mình, cô định rời đi nhìn thấy Bối Na che ngực lại, nước mắt cô ta rơi xuống đầy hoảng loạn, cô ta còn đưa mắt liếc cô một cách rất bực bội, sau đó chạy ra khỏi phòng sách.
Sau đó, một bàn tay lực lưỡng đẩy cô xuống ghế sofa.
Dường như Mộc Như Phương biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cô nhắm chặt mắt, cả người căng cứng.
“Mở mắt ra cho tôi!”
……
Chỉ là Mộc Như Phương rất bất ngờ với một điều.
Cô vốn không muốn giúp Tề Tam, nhưng đây là lại sự chọn lựa duy nhất của cô.
Cô không có sức mạnh, không có năng lực để đi báo thù người nhà họ Đào, nhưng nó không có nghĩa cô phải tha thứ cho họ, ba cô, em gái cô, những gương mặt thân thuộc lại lóe lên trong đầu cô.
Còn có vẻ mặt ôn nhu của Đào Gia Thiên ở hôn lễ…
“Cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa.
Mộc Như Phương ra mở cửa, bên ngoài là một cô người làm trẻ tuổi, gương mặt trẻ trung, đôi mắt to tròn, cỡ khoảng hai mươi tuổi đầu mà thôi, cô ấy đem thuốc bôi tới: “Chị Như Phương, đây là thuốc bôi, chị thoa lên vết thương một chút là sẽ hết nhanh thôi.”
Hôm nay, Bối Na phát hỏa với Mộc Như Phương, cô ta đá cô tới mấy cái ở trên cầu thang.
Đám người làm bọn họ đều chứng kiến.
Bình thường bọn họ không ái dám chọc giận Bối Na cả.
Họ cũng đều từng bị Bối Na ức hiếp.
Tuy Bối Na cũng chỉ là một người làm, nhưng bình thường cô ta không đụng tay đụng chân làm việc gì cả, chỉ biết lớn giọng sai khiến bọn họ mà thôi.
Mộc Như Phương nhận ra cô người làm này, tên là Tiểu Trì.
Cô dùng khẩu hình nói ‘Cảm ơn’.
Tiểu Trì lại đưa cho cô thêm một hộp cơm: “Em lén lấy đó, tối nay chắc chị chưa được ăn gì rồi.”
Mấy ngày nay, Tiểu Trì cũng coi như là người duy nhất đối xử với cô.
“Chị Như Phương, để em bôi thuốc giùm chị cho.” Tiểu Trì bước vào: “Một mình chị làm cũng không tiện lắm đâu.”
Lúc Bối Na đá Mộc Như Phương, cô ta đang mang một đôi giày cao gót gót rất nhọn, nên chắc chắn là Mộc Như Phương rất đau.
Mộc Như Phương từ chối, cô không muốn để Tiểu Trì nhìn thấy hình xăm đằng sau lưng mình.
Sau khi Tiểu Trì rời đi, cô đưa mắt nhìn lên hộp thuốc bôi rồi bắt đầu cởi áo. Bởi vì cô mặc áo, nên đằng sau mới bị ma sát dẫn tới đau rát như bốc cháy, so với mấy cú đạp của Bối Na, thì hình xăm to lớn phía sau mới chính xác là đau thấu ruột gan.
Nơi đây vốn không phải là nơi dành cho người ở.
Đây chỉ là nơi cất giữ các đồ vật hỗn tạp của Biệt Thự Lan Giang thôi.
Nơi này rất rộng, nhưng cũng chồng chất đầy những món đồ, chỉ có một chiếc giường đơn, một chiếc bàn còn có một tấm gương, Mộc Như Phương đi tới trước tấm gương, đưa lưng ra trước rồi quay đầu lại nhìn vào gương.
Trên tấm lưng của cô, hiện lên một bông hoa hồng đỏ thắm tuyệt đẹp.
Nở rộ rực rỡ.
Đẹp đẽ hút mắt.
Những dây leo từ bông hoa trải dài quanh vòng eo nhỏ nhắn của cô, sau đó rơi xuống nơi thần bí mà quần áo không nhìn thấy được.
Những phong trần ám muội.
……
Liên tiếp mấy ngày hôm sau, ngày nào Bối Na cũng ra ra vào vào phòng sách của Đào Gia Thiên, lúc thì bưng cà phê, lúc thì bưng đồ ngọt.
Cô ta viện đủ mọi cớ và lý do.
Các cô người làm khác trong biệt thự đều vô cùng hâm mộ, nhưng lại không dám biểu hiện ra bên ngoài, bởi vì không có ai dám chống đối Bối Na hết.
Cho nên họ dán ánh mắt vào người cũng được lên lầu lầu ba, Mộc Như Phương.
Mộc Như Phương bưng một khay cà phê bước lên lầu, cô tới trước cửa phòng sách rồi gõ cửa, đợi khoảng vài giây sau cô mới đẩy cửa đi vào.
Một cảnh tượng lập tức đập vào mắt cô, trên ghế sofa, quần áo của Bối Na thì cởi bung ra hết để lộ một bầu ngực đầy đặn, cô ta ngồi trên đùi của Đào Gia Thiên, đôi môi đỏ mọng sưng tấy, đôi mắt ướt nhẽm nước mắt của cô ta nhìn Đào Gia Thiên:“Cậu chủ…”
Ngón tay thon dài của Đào Gia Thiên nhéo lấy khuôn mặt của cô ta.
Mộc Như Phương dời tầm mắt đi nơi khác, các ngón tay cô lúc này căng cứng, cô cúi thấp đầu đi về phía bàn đọc sách rồi đặt ly cà phê lên.
Đột nhiên thanh âm của người đàn ông từ phía sau vang tới: “Bưng cà phê qua đây.”
Mộc Như Phương thở sâu một cái, trong không khí dày đặc tư vị ám muội,cô quay người lại đi về phía bàn cà phê, cô nhìn ánh mắt đầy khiêu khích của Bối Na rồi đặt ly cà phê xuống bàn, cô cúi đầu xuống, cô không muốn nhìn cảnh tượng hai người trước mặt đang ân ân ái ái kia.
“Cậu chủ, sao cậu lại cho một nhỏ câm được vào đây chứ, cô ta làm gì có tư cách được.” Bối Na nhẹ nhàng thủ thỉ.
“Ồ?” Đào Gia Thiên lạnh lùng cười nhạt, ngón tay anh lướt từ trên mặt cô ta xuống cổ, Bối Na có hơi nhột nhột, cô ta cố ý rên lên: “A cậu chủ, cậu thật là hư quá đi….”
Mộc Như Phương hung hăng cắn chặt môi.
Cuối cùng cô cũng biết, Đào Gia Thiên cho cô lên lầu ba là để làm gì rồi, vì để công kích cô, để làm nhục cô.
Bối Na nhìn khuôn mặt tuấn lãng trước mặt mà lòng cô ta như bốc cháy, cô nắn nắn eo của anh: “Cậu chủ….”
Dưới đáy mắt của Đào Gia Thiên lóe lên một sự ghê tởm dày đặc, anh nhìn vào đôi môi đỏ mọng của cô ta bằng đôi mắt lạnh lùng. Khi Bối Na chuẩn bị sáp mặt cô ta tới, những ngón tay của người đàn ông tàn nhẫn bóp lấy cổ cô ta: “Cút ra ngoài….”
Khi những người phụ nữ khác chuẩn bị sáp tới gần anh, anh đều cảm thấy kinh tởm!
Mộc Như Phương tưởng anh ấy nói mình, cô định rời đi nhìn thấy Bối Na che ngực lại, nước mắt cô ta rơi xuống đầy hoảng loạn, cô ta còn đưa mắt liếc cô một cách rất bực bội, sau đó chạy ra khỏi phòng sách.
Sau đó, một bàn tay lực lưỡng đẩy cô xuống ghế sofa.
Dường như Mộc Như Phương biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cô nhắm chặt mắt, cả người căng cứng.
“Mở mắt ra cho tôi!”
……
Bình luận facebook