• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Ông xã tổng tài muốn tái hôn (13 Viewers)

  • Chap-611

CHƯƠNG 611: NGƯỜI QUEN CŨ




CHƯƠNG 611: NGƯỜI QUEN CŨ

Không phải nói Đào Gia Thiên không thích Mộc Như Phương sao?

Bà ta vẫn cho rằng Đào Gia Thiên chẳng qua chỉ thích khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Như Phương mà thôi.

Sáu năm trước Minh Lê đã liên hệ với nhà họ Đào về chuyện hôn lễ, dáng vẻ này của Đào Gia Thiên trông không giống không thích Mộc Như Phương….

Nhưng người ngoài không một ai biết năm đó nhà họ Đào đã xảy ra chuyện gì.

Hiện tại, nếu như Mộc Như Phương có thể rời khỏi nhà họ Trọng có lẽ cũng là một chuyện tốt.

Minh Lê ngẩng đầu lên, nhìn lên tầng, Trọng Tử Việt đang đứng ở đầu cầu thang, bà ta lắc đầu nhìn con trai của mình, bất lực thở dài một hơi.

….

Hôn lễ của Mộc Như Phương và Đào Gia Thiên được định vào ngày 26 tháng năm.

Tin tức này vừa được đưa ra, hàng trăm phương tiện truyền thông lập tức đưa tin.

Đột nhiên giống như mọc cánh, khiến cả thành phố Hải Châu kinh ngạc.

Người Đào Gia Thiên muốn lấy là ai?

Cô gái nuôi của nhà họ Trọng?

Con gái nuôi của nhà họ Trọng bị câm, nhưng vô cùng xinh đẹp, đã từng xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật của bà Thẩm, vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, mọi người đều đang thảo luận, một nhân vật lạnh lùng như Đào Gia Thiên cũng không qua được một người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng, cuối cũng chỉ là một người đàn ông.

Mà khuôn mặt của người phụ nữ tên Như Phương này cũng xuất hiện trên vô số mặt báo.

[Vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành]

Dáng vẻ thần tiên này lập tức thu hút vô số ánh mắt.

Trong một tuần, cả thành phố Hải Châu đều thảo luận về cô gái câm vô cùng xinh đẹp của nhà họ Trọng.

Nhà họ Trọng ở thành phố Hải Châu không phải là một gia đình nổi tiếng, chẳng qua trên mức trung bình một chút.

Lúc này, Minh Lê đang đi đánh bài, tắm nước nóng cùng với một vài vị phu nhân giàu có, không ít người nghe được tin tức đã đến nịnh hót và chúc mừng.

Chúc mừng nhà họ Trọng lần này đã có cơ hội ôm đùi nhà họ Đào.

Minh Lê chỉ cười.

“May mắn thôi.”

Là may mắn hay là vận hạn bây giờ vẫn chưa thể biết được.

Hi vọng tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt

“Đúng vậy, vận may nhà họ Trọng vẫn luôn rất tốt, có một người chồng thân sĩ, yêu thương vợ con, có một người con trai khôi ngôi và hiểu chuyện, ngay cả nhận một cô con gái nuôi cũng là bà Đào tương lai. Mấy người chúng ta nếu như có được một nửa vận may của bà, tôi cũng sẽ không phải bị chồng trọc tức mỗi ngày!”

Minh Lê lại không vui vẻ như vậy.

Sau khi đánh bài xong, mấy vị phu nhân nhà giảu hẹn bà ta cùng đi uống cà phê, Minh Lê xoa lông mày từ chối, trên mặt lộ ra một chút mệt mỏi: “Tôi không đi đâu, tôi phải về nhà.”

“Hẹn hôm khác vậy, chị Minh Lê.”

Sau khi mấy vị phu nhân nhà giàu kia đi, chỉ bà Trần thân thiết với Minh Lê hơn ở lại: “Sao vậy, trông có vẻ lo lắng.”

Minh Lê lên xe: “Bà không biết đâu, cô con gái nuôi này của tôi không đơn giản như vậy.”

Minh Lê không có cách nào nói với bà Trần tỉ mỉ một số chuyện về Mộc Như Phương.

Bà Trần: “Đương nhiên là tôi biết cô ta không hề đơn giản, dáng vẻ đó có chỗ nào là nhân vật đơn giản chứ, nói xem cô ta đến nhà bà như thế nào, sao lại đột nhiên gọi là con gái nuôi.”

Một gia đình lớn nhận nuôi một đứa con gái, trừ khi là do khan hiếm, phá vỡ tâm nguyện của người lớn, từ nhỏ đã đi đến cô nhi viện nhận một đứa bé xinh đẹp hiểu chuyện luôn đến khi trưởng thành, cũng xem như là có tình cảm, tình nghĩa sâu đậm.

Bây giờ Mộc Như Phương này đến nhà họ Trọng còn được nhận làm con nuôi.

Minh Lê thở dài một tiếng, rất nhiều tâm sự, bà ta cũng cần một người để dốc bầu tâm sự, bà Trần cũng có quan hệ thân thiết với bà ta, hơn nữa cũng rất kín miệng, sẽ không nói linh tinh, bà ta cũng sẵn sàng chia sẻ: “Ức Hà, bà không biết đâu….cô gái kia, là Hoài Viễn đưa về, trong một bữa tiệc người khác đã tặng cho Hoài Viễn, lúc đó tôi cũng rất phản cảm, tôi cảm thấy một người phụ nữ như vậy không hề sạch sẽ, bị mấy người đàn ông tặng qua tặng lại, nhưng sau hai ngày tiếp xúc với Mộc Như Phương tôi phát hiện ra thân thế của cô ta rất thần bí, hơn nữa, thực sự trông vô cùng xinh đẹp. Tôi vẫn luôn tin tưởng chồng tôi, bình thường không biết có bao nhiêu phụ nữ muốn móc nối với chồng tôi, nhưng anh ấy chưa từng để ý đến, một người đàn ông thành công thân thế như anh ấy ở bên ngoài sao có thể không có xã giao chứ, nhưng từ trước đến giờ ông ấy chỉ dừng lại trên bàn rượu, không ít phụ nữ đưa đến nhưng ông ấy đều từ chối, nhưng lần này, ông ấy lại đưa về.”

“Tối hôm đó cũng là lần đầu tiên tôi nghe thấy ông ấy nói đến chuyện trước kia của ông ấy, bà cũng biết, từ lúc bắt đầu con đường khỏi nghiệp của Hoài Viễn không hề thuận lợi.” Ánh mắt của Minh Lê nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn cảnh vật bên ngoài dần dần biến mất, bà ta nói với bà Trần: “Ức Hà, Hoài Viễn vẫn luôn đối xử rất tốt với tôi, tôi và ông ấy ân ái nhiều năm, tôn trọng đối phương nhiều năm như vậy, hai người chúng tôi vẫn luôn giúp đỡ nhau, anh ấy tôn trọng tôi, chưa từng cố ý giấu giếm tôi, chúng tôi chung sống với nhau hơn 20 năm, tôi vẫn luôn tin tưởng anh ấy vô điều kiện, ngày hôm đó, anh ấy có một bữa tiệc giống như bình thường, nửa chừng anh ấy nhắn tin cho tôi nói muốn đưa một người về, nói người tặng không thể xúc phạm, tạm thời nhận lấy, sau này tìm một cái cớ đưa đi, bà biết đấy, danh tiếng của Hoài Viễn vẫn luôn rất tốt, cũng không có bất kỳ tin tức gì, trước đây cũng có người tặng anh ấy mấy người phụ nữ, nhưng anh ấy đều từ chối, chỉ dừng lại ở trên bàn tiệc, dần dần, những khách hàng trên bàn rượu cũng khách sáo hơn, sẽ không ép buộc anh ấy, nhưng lần này, lúc anh ấy nói với tôi muốn đưa một người phụ nữ về, mặc dù tôi rất hoang mang nhưng cũng tin tưởng anh ấy.”
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.net
“Người phụ này trông vô cùng xinh đẹp, tôi sống 50 năm chưa từng gặp cô gái nào xinh đẹp như vậy, lúc đó quả thực tôi có chút hoảng sợ, sau này, Hoài Viễn nói với tôi, Mộc Như Phương rất giống với cô ấy, lúc đi học ông ấy có yêu thầm một nữ sinh….ông ấy không nói cho tôi biết người phụ nữ kia là ai, chỉ nói là Như Phương rất giống người phụ nữ đó, lúc đó tôi sợ anh ấy có suy nghĩ khác nên chủ động nói muốn nhận Mộc Như Phương làm con nuôi, bà cũng biết, sau khi tôi sinh Tử Việt, cơ thể của tôi không có cách nào để mang thai, nếu như nhận một cô con gái nuôi cũng xem như có nhiều hơn một nhân khẩu, hơn nữa có mối quan hệ ba nuôi con gái nuôi, Hoài Viễn cũng sẽ không phạm phải những sai lầm, có thể quản được mình.”

“Sau đó, Mộc Như Phương rất nghe lời, dần dần, tôi cũng không còn phản cảm với cô ta nữa, mặc dù không phải là con gái của mình, chẳng qua trong nhà cũng có thêm một đôi đũa mà thôi, nhưng đứa con trai kia của tôi, bà cũng biết đấy, một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, đàn ông đều có chút suy nghĩ, con trai tôi từ nước ngoài trở về, mặc dù thằng bé cố gắng che giấu tình cảm của mình với Mộc Như Phương nhưng tôi làm mẹ của Tử Việt, chỉ cần liếc qua là có thể nhìn ra thẳng bé thích Mộc Như Phương.”

Bà Trần nói: “Đàn ông thích cô ta cũng là chuyện bình thường.”

“Nhưng tôi lo lắng….”

Bà Trần nói: “Lo lắng cho Tử Việt sao? Lo lắng Mộc Như Phương gả cho Đào Gia Thiên, Tử Việt sẽ không chịu được?”

“Không phải, tôi phát hiện, Mộc Như Phương và Đào Gia Thiên….trước đây đã từng biết nhau….” Minh Lê không biết nói với bà Trần chuyện này như thế nào, bà ta là một người không thích nhiều chuyện, hơn nữa loại chuyện này cho dù bà ta thật sự biết, cũng sẽ không nhiều chuyện, nhiều thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện.

“Quen biết?” Bà Trần có chút kinh ngạc: “Tôi còn cho là Đào Gia Thiên nhìn trúng Mộc Như Phương ở trong bữa tiệc sinh nhật của bà Thẩm, dù sao một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, một người đàn ông giống như Đào Gia Thiên cũng không vượt qua được sự dịu dàng, hóa ra là người quen cũ.”
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom