Diệp Bạc Hâm bị đẩy lên xe. Chiếc xe lao vun vút xuyên qua rừng cây, đầu cô bị chụp vải bố đen, che mất ánh sáng bên ngoài.
Canano ngồi trên một chiếc xe khác, còn ngồi bên cạnh Diệp Bạc Hâm là một gã to con, cơ bắp vạm vỡ người Trung Quốc. Gã lái xe cũng là người Trung Quốc, cả hai trao đổi với nhau bằng tiếng phổ thông.
Không biết có phải do đồng tình thương hại phụ nữ đồng hương hay không mà cả hai đồng loạt không đụng chân đụng chân với cô. Nhưng nội dung nói chuyện thì điên rồ và sặc mùi máu, khiến cô bất giác nép vào bên cửa xe.
Một lũ điên vô nhân tính, mạng người trong mắt chúng chỉ thậm chí không bằng cọng cỏ. Phiêu bạt trong vùng đất dữ, từ lâu đã quẳng lại pháp luật đạo đức ra sau gáy.
Xe đi lúc thì êm ru, lúc thì xóc đảo, giống như đang leo lúi, rẽ ngoặt. Cơ thể cô vốn mệt nhoài, lại phải gắng gượng tinh thần phòng bị, chẳng mấy chốc mê man thiếp đi.
Cô bị hẩy xuống xe, lúc ấy đã là ban đêm.
Đi rồi dừng, dừng rồi đi, cả ngày lẫn đêm trên đường, ban đêm thi thoảng dừng lại nghỉ ngơi vài tiếng, trời chưa sáng hẳn đã xuất phát.
Nghe chúng nói thì đợt hàng này sẽ chuyển qua Myanmar, đến vịnh Bengal rồi theo đường biển đến Trung Đông.
Đại ca của chúng sẽ tiếp ứng tại biên giới Myanmar-Trung Quốc, hai ngày sau sẽ vượt biên.
Hai ngày?
Diệp Bạc Hâm biết mình mỗi lúc một rời xa doanh trại, chúng chạy xe đã được ba ngày hai đêm...
Giờ này khảo sát đã kết thúc, mọi người có lẽ đã nhận ra sự biến mất của cô...
Cô tuyệt nhiên không thể để chúng đưa mình qua biên giới. Cô không muốn lâm vào tình cảnh bị bán ra nước ngoài.
Một khi vượt biên, sẽ không ai có thể cứu được cô, e là cả đời này không thể quay về nước...
...
Diệp Bạc Hâm dựa vào bánh xe, nghĩ cách trốn thoát.
Bên này tụ tập mấy gã có ý đồ giở trò với cô, cầm đầu hiển nhiên là gã người Trung Đông luôn đối đầu với Canano suốt dọc đường đi.
Đôi mắt ấy chứa đầy sự dâm ô, sáng quắc như đốm lửa, tục tằn săm soi trên người Diệp Bạc Hâm.
“Không xong rồi, ba ngày nhìn con bé ngọt nước này, thằng nhỏ của tao căng tức lắm rồi. Tối nay nhất định thế nào cũng phải thịt nó.” Gã Trung Đông quẳng lon nước trong tay đi, quệt mép, mắt láo liên nhìn cơ thể Diệp Bạc Hâm.
Mồm mép gã văng lời dâm dật, khiến cả đám vốn nhấp nhổm manh động, lại nghe được ý đồ của gã, mắt cũng ngầu lên dục vọng, xoa tay ngứa ngáy.
“Không được, anh Ba nói rồi, không được sờ vào nó.” Một gã người Trung Quốc đứng dậy, kéo gã Trung Đông kia lại.
“Anh Ba, anh Ba... đừng lấy thằng anh Ba của chúng mày ra đe bố, nó là anh chúng mày, không phải anh tao. Nó nghĩ gì, đừng tưởng tao không biết. Chúng mày nể nó, nó thì sao? Có đàn bà chỉ biết giữ cho riêng mình chơi, để bọn tao thèm nhỏ dãi ba ngày, nó thì bỏ thiu.” Gã Trung Đông chửi bới om sòm, từ lâu gã đã ứa gan với Canano.
Gã này vốn không cùng một hội với cả lũ kia. Gã là người chủ hàng bên kia phái đến để tiếp trợ, lúc nào cũng ngênh ngáo, coi Canano và đồng bọn như cái đinh rỉ.
Bọn người vốn đã quá quen với những chuyện phạm pháp, những việc như cưỡng hiếp dâm ô đàn bà con gái chẳng phải ít. Bị gã Trung Đông khích, những đứa thoạt đầu còn đôi chút e rè bắt đầu rần rần đứng dậy.
Có kẻ đẩy gã đang chắn trước tay người Trung Đông ra: “Này Chí, anh Ba không có ở đây, sợ gì? Anh em nhịn mấy ngày rồi, ả này hại bọn này như ngồi trên đống lửa, không thể bỏ qua cho nó được. Chí ít cũng phải được hưởng tí thịt trên người ả, để mấy anh em sướng cái đã. Bao giờ anh Ba về, thì con này cũng tã rồi. Có nói gì thì cũng muộn. Anh Ba chả đến nỗi vì một con đàn bà mà chắp nhặt mấy anh em mình đâu.”
“Phải đấy, anh Ba muốn loại đàn bà nào chả có, nói không chừng giờ lại đang bện hơi đàn bà ở đâu đó, làm gì còn nhớ đến ả này?”
“Mày nhát chết thì phắn sang một bên, đừng vướng tay bọn này.”
Dưới sự đầu têu của gã Trung Đông, hơn chục gã lửa dục sục sôi tiến về phía Diệp Bạc Hâm, những kẻ khác không dám trái ý anh Ba, cũng không muốn gây hấn với những kẻ khác, đành tảng lờ coi như không thấy, điềm nhiên ngồi tại chỗ, mặc kệ bọn kia.
Gã tên Chí hiển nhiên không phải loại lương thiện, cũng chẳng hề có sự thương tiếc nào với phụ nữ, kể cả đồng hương.
Gã ngăn cản chẳng qua là bởi trách nhiệm mệnh lệnh. Gã là tay chân của anh Ba, trước khi đi anh Ba đã dặn dò không được để bọn này đụng vào đứa con gái kia.
Nhưng bọn nó đông hơn, gã cũng chả điên mà lấy đá chọi đá.
Cũng như bọn chúng nói, anh Ba chả đến nỗi vì một con đàn bà mà quay mặt với mấy anh em, cùng lắm chửi bới vài câu.
....
“Mấy người muốn làm gì?”
Diệp Bạc Hâm cảnh giác nhìn một lũ đàn ông vây chặt lấy cô. Ánh lửa đằng xa bị chúng che khuất, trên đỉnh đầu tối đen.
Tối nay không ánh trăng, cả khu rừng như chìm trong bóng đêm mịt mùng, thi thoảng vẳng tiếng động vật hoang dã trong bụi cây, âm thanh khủng khiếp đến độ rợn tóc gáy.
Nhưng so với những thứ kia, thì đám lũ súc sinh vô nhân tính trước mặt càng khiến người ta sợ hãi hơn.
“Làm gì?” Có đứa phá lên cười, cởi thắt lưng, tiếng kim loại va chạm lanh lảnh vang lên: “Con ả thối tha! Không nhìn thấy hả? Dĩ nhiên là làm thịt mày rồi!”
Người lên tiếng là gã Trung Đông, miệng nói thứ tiếng Anh trọ trẹ.
Âm thanh đầy tính nhục dục như tiếng gầm gừ của loài dã thú, đôi mắt phừng phừng phấn khích.
Gã chỉ muốn giày nát con bé trước mắt, chỉ muốn chinh phục nó.
Và càng muốn thấy bộ mặt xanh mét lừ lừ của thằng Canano khi nó quay về và thấy ả bị chơi tã tượi.
Nghĩ thôi đã thấy nổi hứng, thằng Canano quỷ tha ma bắt... không để bố mày chơi, bố mày cứ chơi, mà còn phải chơi chết con nhỏ!
Diệp Bạc Hâm sợ tái mặt, môi lập bập, cô ngọ nguậy tay chân, nhưng dây thừng siết chặt vào cổ tay, cổ chân, đau đớn khiến cơ thể tê tái. Cô muốn thoát khỏi vòng ràng buộc sau lưng, nhưng càng vùng vẫy, chúng càng hứng chí.
Tiếng huýt sáo, những lời nhục mạ rát tai...
Có kẻ đã tháo thắt lưng.
Cô trừng trừng nhìn từng gương mặt khiến người ta phải lợm họng, ánh mắt nhạt nhòa đi trong nước mắt. Làn sương trắng phủ trùm lên đôi mắt vằn đỏ, rực lên tưởng như ứa được máu.
“Canano không tha cho chúng mày đâu!” Giọng cô khàn đặc vụn vỡ. Dù muốn nén cơn sợ hãi trong lòng xuống, nhưng không đừng được cơ thể run lên lập cập.
“Chẹp, con mèo nhỏ đáng thương, em vẫn chưa biết hả, Canano bỏ rơi em rồi, nó thưởng cho mấy anh, không thì em tưởng bọn này có lá gan để thương em?”
Gã Trung Đông cười khềnh khệch nói, đoạn ngồi xuống, bắt lấy cằm cô. Cô bị ép phải ngẩng lên, nước mắt lăn theo gò má, hai mắt hằn lên hận thù.
“Mày tốt nhất nên giết tao đi, bằng ko sẽ có một ngày tao sẽ băm vằm chúng mày quẳng cho chó ăn!” Sắp chết đến nơi còn già mồm, gã Trung Đông chạm nọc cáu tiết.
“Con khốn này! Thế thì bố mày hôm nay giã mày chết!”
Lòng bàn tay gã dày cui, lực khỏe, vung lên tát thẳng thừng vào mặt Diệp Bạc Hâm.
Diệp Bạc Hâm theo hướng đánh nghiêng sang phải, hòng giảm lực va chạm, nhưng vẫn bị tát tối sầm mắt.
Gáy đập vào vành xe bằng thép, có thứ chất lỏng nóng hôi hổi lăn trên da đầu nhỏ xuống, lẩn vào sau gáy, chóp mũi ngửi thấy mùi tanh của máu.
Sau cái tát, khóe miệng trầy xước, rỉ máu. Cô hất đầu, thè lưỡi liếm vệt máu bên khóe môi, đầu hơi nghếch lên.
Đôi mắt đen hực lên vẻ giễu cợt, giọng nói như loài rắn khiến những kẻ khác phải rợn mình.
“Ha! Đồ hèn! Chỉ giỏi bắt nạt phụ nữ! Đáng đời mày phải chui lủi trong bóng tối suốt kiếp, bị cảnh sát truy đuổi, có chết đầu đường xó chợ cũng không ai thèm vào mà hốt xác!” Cô cố tình khích tướng gã đàn ông trước mặt. Tính cách gã cục súc, chúa ghét kẻ nào khinh thường mình.
Có thể cơn giận sẽ khiến gã giết cô.
Không đến nỗi bất đắc dĩ, cô cũng không chọn con đường này. Nhưng so với bị một đám đàn ông cưỡng bức, cô thà chết còn hơn.
“Thích chết này!”
Gã Trung Đông tức nổ đom đóm, mặt vẹo vọ, con ả chọc đúng nỗi đau của gã.
Hai tay túm lấy cổ cô, càng lúc càng siết chặt.
Mặt Diệp Bạc Hâm tím tái, hai mắt trợn lồi, cổ ngửa ra, động mạch chủ hằn lên, cô thấy hơi vị của cái chết.
Hai tay bị trói sau lưng bấm chặt vào bùn đất, hai chân co quắp, hơi thở như bị tước mất, cảm quan như khuếch đại vô hạn. Cô cảm giác máu huyết toàn thân đã ngừng lưu thông.
“Trebra, buông ra, mày giết nó bây giờ, bọn tao còn chơi gì nữa? Anh Ba về thì bọn tao phải nói thế nào?”
Bọn chúng vốn đang xem trò, nhưng thằng Trebra lại bị dắt mũi, suýt thì giết ả kia.
Có kẻ mặt biến sắc, quát ngăn gã lại.
Đùa thì đùa, nhưng đừng để có án mạng.
Trebra sực tỉnh trí, vung tay tát vào một bên má cô.
“Con đĩ đê tiện! Dám trêu bố mày, bố mày cho mày biết tay.”
Lồng ngực Diệp Bạc Hâm nhấp nhô, hai mắt tối sầm, suýt thì lịm đi.
Mỗi lần thở ra hít vào, cổ họng lại rát như kim chích, máu đổ dồn lên não, đầu ù ù, hai mắt đau như chực nhảy khỏi tròng.
Không đợi cô kịp hoàn hồn, một thứ mùi đàn ông lợm giọng đã phả vào cô.
Cô kinh hãi trợn trừng mắt. Khắp người lạnh toát, toan vùng vẫy nhưng kiệt sức. Bả vai bị bấu chặt, bộ mặt tởm lợm áp lại mỗi lúc một gần...
...
Một chiếc xe Jeep băng băng trong rừng, ánh đèn rọi xuống đám lá mục ruỗng, không khí ẩm ướt lẫn mùi mốc meo phả vào chính diện.
Chiếc xe tiến vào, kẻ phụ trách gác đêm giơ súng trường, cảnh giác hô lên: “Dừng xe, không tao bắn bây giờ!”
Ánh sáng gần chiếu thẳng vào mắt hắn, nhức nhối không hé nổi mắt, ngón tay ấn lẫy cò.
Chiếc xe tức thì rẽ hướng, lướt qua người hắn, kẻ ngồi trên ghế lái thò một cánh tay, tốc độ chớp nhoáng đến độ không ai rõ gã đã làm bằng cách nào. Hắn chưa kịp nổ súng thì khẩu súng trường đã bị tước mất.
Chiếc xe đỗ lại, bánh xe suýt soát cán lên chân hắn, cự ly chỉ một xăng-ti-mét, như thể người lái xe đã tính toán chuẩn xác.
Hắn chết lặng đi, chưa kịp hoàn hồn thì cửa xe bật mở, một đôi giầy chiến màu đen đặt xuống, họng súng chĩa vào trán hắn.
“Ngu đần! Võ vẽ như trò mèo, không hiểu thằng Ba dạy chúng mày kiểu gì.”
Họng súng lạnh lẽo tì lên trán, cơ thể cứng đờ, nhưng nghe giọng nói lạnh lùng mà quen thuộc, hắn sợ đến nỗi bủn rủn hai chân.
“Đại... đại ca...”
Gã đàn ông mặc đồ bảo hộ đen hừ mũi, ngón tay thoắt xoay vòng, ném khẩu súng cho kẻ đang trố mắt kia.
Động tĩnh phía bên này cũng gây sự chú ý mấy gã đang ngồi yên tại chỗ. Chúng vừa đứng dậy, thì thấy một người đàn ông toàn thân toát ra vẻ ma mị từ từ tiến lại, như một ác quỷ trong màn đêm, phả ra sát khí lạnh lùng.
Bình luận facebook